Bất chợt sắc mặt Âu Nhã Vỹ trầm lại nói “Vậy ngươi có ý gì với Hoàng Bá đại công tử?”
Bất kỳ nữ nhân nào khi chạm mặt Hoàng Bá Thuần đều bị trúng thuật mê hồn của hắn, tâm cũng sẽ từ từ bị hắn dụ dỗ lừa gạt lấy mất đi lúc nào cũng không hay, hắn chính là một mị người nam nhân.
Âu Nhã Vỹ thật sự rất sợ rằng tiểu nha đầu này cũng không ngoại lệ, nếu không khi nhắc tới Hoàng Bá Thuần thì nàng làm sao mà thay đổi trở nên trầm lặng?
Thân ảnh nàng run lên một hồi, rồi cười xà lên, nói “Ngươi nói sao?”
“Hy vọng không phải là thế” hắn cũng dựa mình vào bãi cỏ, hai tay đặt sau ót nhìn lên bầu trời, thầm nói.
Dù rằng biết ở trong vòng tay hắn rất ấm, rất hạnh phúc, đó cũng không phải là cái ôm lần đầu nhưng nàng chắc đó là cái ôm lần cuối, ân, phải quên đi hắn, tuyệt đối không cho bản thân của mình vì hắn thêm một lần động tâm, thêm một lần yếu đuối.
Nói tới đây ta cảm thấy tim của ta như bị bóp chặt lại, rất đau, rất đau, khiến ta đau khổ tới nỗi muốn rớt nước mắt, nhưng ta lại không thể làm thế, nếu khóc vì hắn chứng tỏ ta vẫn còn yêu thương hắn, phải quên đi hắn, vĩnh viễn quên đi hắn.
Bất chợt nàng ‘Oáp’ lên một cái đầy khí thế, và khẽ dựa mình vào bãi cỏ, tiếp tục đi đánh cờ với chu công, mặc kệ kế bên nàng có ai, cho dù ngọc hoàng đại đế có ngồi bên cạnh, nàng nhất quyết cũng phải ‘ngủ’.
“Cái nha đầu này, lời nói của ta ngươi hoàn toàn không nghe lọt tai” thấy nàng hiên ngang trưng bày thân thể của mình thì Âu Nhã Vỹ cáu lên, quát, xem ra những gì hắn nói đều ‘đàn gảy tai trâu’?
“Cái gì?” phút chốc mắt nàng muốn cụp xuống, nhưng vẫn cố gượng tựa như trêu ghẹo hắn, trừng mắt nhìn nàng, hắn thẳng thắn nói “Dẫu sao ta cũng là một nam nhân!”
Mà còn là một nam nhân – chân chính, như thế nào mà có nữ nhân to gan ở trước mặt một nam nhân làm cái động tác như thế này?
Nam nhân ai cũng có tà tâm, nàng thật sự không biết hay là giả ngu đây?
Xua tay như đuổi ruồi, nàng tự tin nói “Ta tín nhiệm ngươi” rồi vỗ nhẹ mặt hắn, tiếp tục cuộc hành trình đi ‘đánh cờ’ với chu công gia.
Đúng là cái nữ nhân ngu ngốc, lại dám tùy tiện ‘tín nhiệm’ nam nhân, tỏ ra khinh xuất với nam nhân “Xú nha đầu này, ngươi thật sự có thể tùy tiện ‘tín nhiệm’ người tới vậy?”
Trong màn sương mù, ta nghe lai rai lời hắn nói liền nhe răng cười vô tư “Xú nam nhân, ngươi cuối cùng có ý gì” rồi vươn người dậy, ngón tay thật đắc ý khẽ trêu ghẹo cằm hắn.
Cả người hắn run lên, khuôn mặt tuấn tú tái mét lại liền quát “Tiểu nữ nhân xem ra ta phải cho ngươi biết ta không phải dễ ức hiếp” dám xem hắn như trò đùa?
Qủa thật đáng trách!
Bất chợt trên ngọn đồi xanh thẳm có một nam một nữ đang chạy nhảy rất vui vẻ, nụ cười vang tận lên bầu trời xanh.
Cách xa nơi này hơn trăm dậm, vẫn là đôi mắt lạnh lẽo, ghé sát bóng dáng của hai người, môi mím chặt lại, năm đầu ngón tay trở nên đỏ thẫm, khi các đốt xương tay cong lại, chứng tỏ chủ nhân của bàn tay đang cực kỳ ‘tức giận’!
“Nữ nhân ngu ngốc” nghiến răng nghiến lợi phun ra bốn chữ này, đủ khiến cho hai kẻ phía sau sợ tới mức run rẩy cả người.
Sau khi tiễn biệt nhau, mặt trời còn chưa xuống núi, nên nàng không vội liền vui vẻ đi dạo thêm một vòng mới cam tâm về nhà.
Bước ngang qua cả người nàng đều cứng nhắc, tiếng nhạc rất quen thuộc đang vang lên khiến cho đôi chân của nàng không tự giác mà bước chân vào.
Trên vũ đài có một mỹ nhân tuyệt sắc đang ca hát lại bài <Đạp Tuyết Tìm Mai> của ta, bất giác ta liền nhoẻn miệng cười nhạt, quả thật tiểu mỹ nhân này rất đẹp có giọng hát na ná ta, lắc đầu, ta cảm thán “Qủa thật Di Hồng Lâu thật lắm trò”
“Thật vậy chăng?” một thanh âm trầm thấp rất quen thuộc từ đằng sau ta vang lên, chân của ta mềm nhũn ra muốn khụy xuống thì hắn liền dùng bàn tay to lớn ấm áp như bình thủy mà cầm chặt tay ta, theo phản ứng ta liền vịn lấy tay hắn, tứ chi trở nên cứng ngắt,
“Như thế nào, Huyền Vũ gia bạc đãi nàng như vậy, đến cả đứng cũng không có sức lực?” giọng nói tràn đầy ý tứ mỉa mai vang lên, khiến ta choáng váng, hắn sao có thể….hắn làm sao mà có thể ăn nói như vậy?
Khóe môi khẽ gương lên đôi chút, hắn lại nói “Sao? Huyền Vũ tam tiểu thơ, nàng có gì không hài lòng về nhân sự của ta?”
Thân ảnh nàng khẽ run lên, tròn mắt nhìn lấy hắn, nhún nhún vai Hoàng Bá Thuần thật tiêu sái giải thích cho nàng nghe “Nơi này thuộc sự quản lý của Hoàng Bá gia!”
‘Rầm’ một đạo sấm sét đánh vào người nàng, lục lại trong trong trí nhớ…..thiên, nàng muốn chết, như thế nào mà nàng quên rằng Hoàng Bá gia là lão bản lớn của các kỹ viện trong thành chứ?
Thảo nào Hồng tỷ lại đối xử thật tốt với ta, nguyên lai là có nguyên nhân, thiên, đúng là thiên đường có lối ta không đi, địa ngục không cửa ta liền tự giác đi vào. o(╥﹏╥)o
Ấy, mà khoan đã, bây giờ nàng không phải là Nhiêu Nhiêu – nàng là xú nữ, ân, là Huyền Vũ Dạ Nguyệt, là tam tiểu thơ của Huyền Vỹ gia, thật tự tin nhìn hắn, rồi hít một ngụm khí, rút tay lại, nàng hướng tới hắn tỏ ra quyền uy “Thế thì liên quan gì tới bổn tiểu thơ ta?”
“Sao lại không liên quan tới nàng?” mặt tuấn tú của hắn liền phóng đại ngay trước mắt nàng, mắt nàng khẽ chớp chớp tựa như không hiểu chuyện, cười nhạt “Nàng rất nóng sao?”
Trán nàng đã tích tụ một lớp mồ hôi mỏng, chân nàng run run, thì Hoàng Bá Thuần thấy bộ dáng hiện tại của nàng thật buồn cười.
Thấy hắn như trêu đùa nàng, tùy ý bỡn cợt, thì nàng vội bình tâm, trợn mắt, quát “Ta nóng là do của nhà ngươi hại, lo mà quản lý việc làm ăn của ngươi đi” liền xoay lưng chạy đi, nàng thật không dám nán lại lâu, vì sợ rằng tim nàng vì đập nhanh dẫn tới tử vong.
Phía sau nàng là một nụ cười yếu ớt, đôi mắt thuần thúy hiện lên chút ẩn ý, thâm sâu khó lường và một tia khó đoán.
Thở dài, sau khi khẳng định rằng mình đã thoát khỏi cái nam nhân ‘họa thủy’ kia, nàng muốn về nhà, mất cả hứng thú!
Bất chợt chân nàng dừng lại, lùi lại ba bốn bước, một chú mèo ba tư lông trắng thuần khiết, đôi mắt màu ngọc bích, thân mình mập mạp mũm mỉm, phi thường khả ái đang được đặt trên bàn.
“Thiên a, mi thật khả ái” nàng lao lại quầy bán như một kẻ cuồng si, ôm trầm lấy chú mèo lười biếng có đôi mắt vô hồn kia mà nựng nó như một bảo vật.
“A, cô nương thật có mắt nhìn đây chính là loại mèo đặc chủng quý hiếm đó” lão bá bá bán hàng thấy nàng ôm tới thích thú như vậy liền xoa xoa tay, tâng bốc mọi việc lên.
“Khả miu miu, mày có thích theo tao không, hử” mặt nàng khẽ nựng vào má của nó, nhõng nhẽo nói, bất chợt nó dùng chân đá một phát vào mặt nàng, hành động này thật khiến cho nàng mất hết cảm tình, nhưng không sao nàng phi thường thích thuần phục tiểu dã miêu, hắc hắc.
“Tam muội, đã không còn sớm, muội đi đâu thế?” thanh âm trầm thấp quen thuộc vang lên, mang theo bóng dáng Huyền Vũ Dạ Mạc hiên ngang đi tới, khóe miệng đang cười thật tươi liền trở nên cứng ngắt, vội vàng buông chú mèo kia ra, giải thích “Hắc hắc, chỉ là mua chút ít đồ thôi”
“Phải không?” cố đè nén đi sự tức giận của mình Huyền Vũ Dạ Mạc tỏ mình ‘không hề giận’ hỏi nàng.
Nàng liền cười khổ, đại ca đã cấm cửa nàng, nàng chịu không nổi liền ‘lẳng lặng’ đi cửa sau trốn thoát ra ngoài.
Cụp mi xuống, nàng cười nhe răng, lẽn bẽn chạy qua, tỏ ra hối lỗi “Ân, Nguyệt nhi thật không đáng cho đại ca tin tưởng như vậy sao?”
Híp mắt lại, Huyền Vũ Dạ Mạc tựa tiếu phi tiếu nói nhỏ bên tai nàng “Lúc nào muội cũng chỉ biết giở cái thói này!”
Bất chợt nàng liền cười nhẹ, ôm lấy cánh tay của Huyền Vũ Dạ Mạc “Nha, người ta lúc nào cũng khả ái như vậy với đại ca mà” vì mỗi lần đại ca cười như vậy nàng biết đại ca hoàn toàn không để tâm, nên cố tình làm nhõng nhẽo làm nũng.
Huyền Vũ Dạ Mạc lắc đầu chịu thua muội muội hắn, nhưng hắn rất thích tiểu muội của hắn, hướng tới hắn làm nũng, nên liền hảo tâm buông tha nàng.
Cả hai cùng cất bước ra đi, trước khi rời khỏi nàng vẫn còn ngoảnh đầu lại, tỏ ra vẻ nuối tiếc với tiểu miêu miêu khả ái kia, aiz……
Bất kỳ nữ nhân nào khi chạm mặt Hoàng Bá Thuần đều bị trúng thuật mê hồn của hắn, tâm cũng sẽ từ từ bị hắn dụ dỗ lừa gạt lấy mất đi lúc nào cũng không hay, hắn chính là một mị người nam nhân.
Âu Nhã Vỹ thật sự rất sợ rằng tiểu nha đầu này cũng không ngoại lệ, nếu không khi nhắc tới Hoàng Bá Thuần thì nàng làm sao mà thay đổi trở nên trầm lặng?
Thân ảnh nàng run lên một hồi, rồi cười xà lên, nói “Ngươi nói sao?”
“Hy vọng không phải là thế” hắn cũng dựa mình vào bãi cỏ, hai tay đặt sau ót nhìn lên bầu trời, thầm nói.
Dù rằng biết ở trong vòng tay hắn rất ấm, rất hạnh phúc, đó cũng không phải là cái ôm lần đầu nhưng nàng chắc đó là cái ôm lần cuối, ân, phải quên đi hắn, tuyệt đối không cho bản thân của mình vì hắn thêm một lần động tâm, thêm một lần yếu đuối.
Nói tới đây ta cảm thấy tim của ta như bị bóp chặt lại, rất đau, rất đau, khiến ta đau khổ tới nỗi muốn rớt nước mắt, nhưng ta lại không thể làm thế, nếu khóc vì hắn chứng tỏ ta vẫn còn yêu thương hắn, phải quên đi hắn, vĩnh viễn quên đi hắn.
Bất chợt nàng ‘Oáp’ lên một cái đầy khí thế, và khẽ dựa mình vào bãi cỏ, tiếp tục đi đánh cờ với chu công, mặc kệ kế bên nàng có ai, cho dù ngọc hoàng đại đế có ngồi bên cạnh, nàng nhất quyết cũng phải ‘ngủ’.
“Cái nha đầu này, lời nói của ta ngươi hoàn toàn không nghe lọt tai” thấy nàng hiên ngang trưng bày thân thể của mình thì Âu Nhã Vỹ cáu lên, quát, xem ra những gì hắn nói đều ‘đàn gảy tai trâu’?
“Cái gì?” phút chốc mắt nàng muốn cụp xuống, nhưng vẫn cố gượng tựa như trêu ghẹo hắn, trừng mắt nhìn nàng, hắn thẳng thắn nói “Dẫu sao ta cũng là một nam nhân!”
Mà còn là một nam nhân – chân chính, như thế nào mà có nữ nhân to gan ở trước mặt một nam nhân làm cái động tác như thế này?
Nam nhân ai cũng có tà tâm, nàng thật sự không biết hay là giả ngu đây?
Xua tay như đuổi ruồi, nàng tự tin nói “Ta tín nhiệm ngươi” rồi vỗ nhẹ mặt hắn, tiếp tục cuộc hành trình đi ‘đánh cờ’ với chu công gia.
Đúng là cái nữ nhân ngu ngốc, lại dám tùy tiện ‘tín nhiệm’ nam nhân, tỏ ra khinh xuất với nam nhân “Xú nha đầu này, ngươi thật sự có thể tùy tiện ‘tín nhiệm’ người tới vậy?”
Trong màn sương mù, ta nghe lai rai lời hắn nói liền nhe răng cười vô tư “Xú nam nhân, ngươi cuối cùng có ý gì” rồi vươn người dậy, ngón tay thật đắc ý khẽ trêu ghẹo cằm hắn.
Cả người hắn run lên, khuôn mặt tuấn tú tái mét lại liền quát “Tiểu nữ nhân xem ra ta phải cho ngươi biết ta không phải dễ ức hiếp” dám xem hắn như trò đùa?
Qủa thật đáng trách!
Bất chợt trên ngọn đồi xanh thẳm có một nam một nữ đang chạy nhảy rất vui vẻ, nụ cười vang tận lên bầu trời xanh.
Cách xa nơi này hơn trăm dậm, vẫn là đôi mắt lạnh lẽo, ghé sát bóng dáng của hai người, môi mím chặt lại, năm đầu ngón tay trở nên đỏ thẫm, khi các đốt xương tay cong lại, chứng tỏ chủ nhân của bàn tay đang cực kỳ ‘tức giận’!
“Nữ nhân ngu ngốc” nghiến răng nghiến lợi phun ra bốn chữ này, đủ khiến cho hai kẻ phía sau sợ tới mức run rẩy cả người.
Sau khi tiễn biệt nhau, mặt trời còn chưa xuống núi, nên nàng không vội liền vui vẻ đi dạo thêm một vòng mới cam tâm về nhà.
Bước ngang qua
Trên vũ đài có một mỹ nhân tuyệt sắc đang ca hát lại bài <Đạp Tuyết Tìm Mai> của ta, bất giác ta liền nhoẻn miệng cười nhạt, quả thật tiểu mỹ nhân này rất đẹp có giọng hát na ná ta, lắc đầu, ta cảm thán “Qủa thật Di Hồng Lâu thật lắm trò”
“Thật vậy chăng?” một thanh âm trầm thấp rất quen thuộc từ đằng sau ta vang lên, chân của ta mềm nhũn ra muốn khụy xuống thì hắn liền dùng bàn tay to lớn ấm áp như bình thủy mà cầm chặt tay ta, theo phản ứng ta liền vịn lấy tay hắn, tứ chi trở nên cứng ngắt,
“Như thế nào, Huyền Vũ gia bạc đãi nàng như vậy, đến cả đứng cũng không có sức lực?” giọng nói tràn đầy ý tứ mỉa mai vang lên, khiến ta choáng váng, hắn sao có thể….hắn làm sao mà có thể ăn nói như vậy?
Khóe môi khẽ gương lên đôi chút, hắn lại nói “Sao? Huyền Vũ tam tiểu thơ, nàng có gì không hài lòng về nhân sự của ta?”
Thân ảnh nàng khẽ run lên, tròn mắt nhìn lấy hắn, nhún nhún vai Hoàng Bá Thuần thật tiêu sái giải thích cho nàng nghe “Nơi này thuộc sự quản lý của Hoàng Bá gia!”
‘Rầm’ một đạo sấm sét đánh vào người nàng, lục lại trong trong trí nhớ…..thiên, nàng muốn chết, như thế nào mà nàng quên rằng Hoàng Bá gia là lão bản lớn của các kỹ viện trong thành chứ?
Thảo nào Hồng tỷ lại đối xử thật tốt với ta, nguyên lai là có nguyên nhân, thiên, đúng là thiên đường có lối ta không đi, địa ngục không cửa ta liền tự giác đi vào. o(╥﹏╥)o
Ấy, mà khoan đã, bây giờ nàng không phải là Nhiêu Nhiêu – nàng là xú nữ, ân, là Huyền Vũ Dạ Nguyệt, là tam tiểu thơ của Huyền Vỹ gia, thật tự tin nhìn hắn, rồi hít một ngụm khí, rút tay lại, nàng hướng tới hắn tỏ ra quyền uy “Thế thì liên quan gì tới bổn tiểu thơ ta?”
“Sao lại không liên quan tới nàng?” mặt tuấn tú của hắn liền phóng đại ngay trước mắt nàng, mắt nàng khẽ chớp chớp tựa như không hiểu chuyện, cười nhạt “Nàng rất nóng sao?”
Trán nàng đã tích tụ một lớp mồ hôi mỏng, chân nàng run run, thì Hoàng Bá Thuần thấy bộ dáng hiện tại của nàng thật buồn cười.
Thấy hắn như trêu đùa nàng, tùy ý bỡn cợt, thì nàng vội bình tâm, trợn mắt, quát “Ta nóng là do
Phía sau nàng là một nụ cười yếu ớt, đôi mắt thuần thúy hiện lên chút ẩn ý, thâm sâu khó lường và một tia khó đoán.
Thở dài, sau khi khẳng định rằng mình đã thoát khỏi cái nam nhân ‘họa thủy’ kia, nàng muốn về nhà, mất cả hứng thú!
Bất chợt chân nàng dừng lại, lùi lại ba bốn bước, một chú mèo ba tư lông trắng thuần khiết, đôi mắt màu ngọc bích, thân mình mập mạp mũm mỉm, phi thường khả ái đang được đặt trên bàn.
“Thiên a, mi thật khả ái” nàng lao lại quầy bán như một kẻ cuồng si, ôm trầm lấy chú mèo lười biếng có đôi mắt vô hồn kia mà nựng nó như một bảo vật.
“A, cô nương thật có mắt nhìn đây chính là loại mèo đặc chủng quý hiếm đó” lão bá bá bán hàng thấy nàng ôm tới thích thú như vậy liền xoa xoa tay, tâng bốc mọi việc lên.
“Khả miu miu, mày có thích theo tao không, hử” mặt nàng khẽ nựng vào má của nó, nhõng nhẽo nói, bất chợt nó dùng chân đá một phát vào mặt nàng, hành động này thật khiến cho nàng mất hết cảm tình, nhưng không sao nàng phi thường thích thuần phục tiểu dã miêu, hắc hắc.
“Tam muội, đã không còn sớm, muội đi đâu thế?” thanh âm trầm thấp quen thuộc vang lên, mang theo bóng dáng Huyền Vũ Dạ Mạc hiên ngang đi tới, khóe miệng đang cười thật tươi liền trở nên cứng ngắt, vội vàng buông chú mèo kia ra, giải thích “Hắc hắc, chỉ là mua chút ít đồ thôi”
“Phải không?” cố đè nén đi sự tức giận của mình Huyền Vũ Dạ Mạc tỏ mình ‘không hề giận’ hỏi nàng.
Nàng liền cười khổ, đại ca đã cấm cửa nàng, nàng chịu không nổi liền ‘lẳng lặng’ đi cửa sau trốn thoát ra ngoài.
Cụp mi xuống, nàng cười nhe răng, lẽn bẽn chạy qua, tỏ ra hối lỗi “Ân, Nguyệt nhi thật không đáng cho đại ca tin tưởng như vậy sao?”
Híp mắt lại, Huyền Vũ Dạ Mạc tựa tiếu phi tiếu nói nhỏ bên tai nàng “Lúc nào muội cũng chỉ biết giở cái thói này!”
Bất chợt nàng liền cười nhẹ, ôm lấy cánh tay của Huyền Vũ Dạ Mạc “Nha, người ta lúc nào cũng khả ái như vậy với đại ca mà” vì mỗi lần đại ca cười như vậy nàng biết đại ca hoàn toàn không để tâm, nên cố tình làm nhõng nhẽo làm nũng.
Huyền Vũ Dạ Mạc lắc đầu chịu thua muội muội hắn, nhưng hắn rất thích tiểu muội của hắn, hướng tới hắn làm nũng, nên liền hảo tâm buông tha nàng.
Cả hai cùng cất bước ra đi, trước khi rời khỏi nàng vẫn còn ngoảnh đầu lại, tỏ ra vẻ nuối tiếc với tiểu miêu miêu khả ái kia, aiz……
/84
|