Chỉ trong một con trăng, cái tin Huyết Ảnh Ma Tôn đã xuất hiện trên giang hồ làm rúng động tất cả các môn phái. Tất nhiên, những người có tham gia vào vụ tiêu diệt tòa Ngọc Bảo là những người đầu tiên lo toan nhất.
Chùa Thiếu Lâm cũng nhộn nhịp với cái tin như sét đánh ấy.
Trí Minh, Trí Tựu ngồi đối mặt với nhau trong tòa thất, cả hai không ngớt thở dài ảo não.
Trí Minh nói:
- Sư đệ, tính như thế nào? Chắc chắn lão ma Huyết Ảnh ấy cũng tìm đến Thiếu Lâm tự.
- Sư huynh đừng lo lắng quá, thế nào Bạch Liên thánh cô cũng có cách tiêu trừ lão ma đó thôi.
- Tất nhiên Bạch Liên thánh cô sẽ tiêu diệt được Huyết Ảnh Ma Tôn, nhưng chờ đến lúc lão ma đó tuyệt diệt thì mồ chúng ta cũng xanh cỏ.
- Nếu sư huynh lo như vậy, thì sư huynh và đệ có thể lên Ngọc Nữ Phong ẩn thân một thời gian.
Trí Minh nheo mày, liếc nhìn ra ngoài, y thở ra một tiếng:
- Sư huynh không thể đi được. Bao nhiêu tâm huyết dồn vào ngày chấp chưởng trụ trì thế đại sư Viên Chân, chẳng lẽ vì sự xuất hiện của Huyết Ảnh Ma Tôn đành đổ sông đổ biển hết hay sao?
Trí Tựu rót trà vào tách. Y nhấp từng ngụm nhỏ, quan sát Trí Minh, hồi lâu rồi nói:
- Sư huynh ... Hay thỉnh trụ trì mời Võ Thánh ra mặt bảo vệ Thiếu Lâm?
Trí Minh đứng lên, bước đến bên cửa nhìn ra ngoài:
- Ta sợ ...
- Sư huynh sợ gì?
- Đại sư huynh Viên Chân sẽ không làm theo lời chúng ta đâu. Với lại Võ Thánh đã tuyên thệ bế quan và không màng đến chuyện thị phi rồi.
Trí Tựu cười khẩy một tiếng:
- Dù cho Võ Thánh có thể đến trăm lần là không màng đến chuyện thị phi, nhưng lão sẽ không nhắm mắt ngồi yên nếu như chùa Thiếu Lâm rơi vào đại họa. Ngay cả Huyết Ảnh Ma Tôn đã quy ẩn trên năm mươi năm khi nghe tin Ngọc Bảo bị thảm họa, lão ma còn ló mặt ra.
Trí Minh quay lại hỏi:
- Nhưng làm cách nào để đại sư huynh thỉnh cầu Võ Thánh?
- Sư huynh thông minh hơn đệ, tất nhiên sẽ nghĩ ra được cách thỉnh cầu trụ trì.
Trí Minh đi tới đi lui, rồi đứng lại. Y nhìn ra cửa như sợ có ai đó nghe được, rồi quay trở lại bàn ngồi đối diện với Trí Tựu nói nhỏ:
- Ta nghĩ ra một cách.
- Cách gì?
- Một mũi tên bắn chết ba con chim.
Trí Tựu lặp lại:
- Một mũi tên bắn chết ba con chim. Đệ không hiểu sư huynh muốn nói gì?
Trí Minh ghé miệng vào tai Trí Tựu thì thầm:
- Thế nào Võ Thánh cũng ra tay và chắc chắn Huyết Ảnh Ma Tôn lẫn Võ Thánh sẽ rơi vào cảnh lưỡng bại câu thương. Đệ hiểu ta chứ?
- Đệ đã hiểu rồi.
- Vậy sư đệ hãy mau kịp lên đường kẻo không kịp.
Trí Tựu vái chào Trí Minh rồi nói:
- Ngay chiều hôm nay, người của Thánh cô sẽ đến đây.
Trí Minh gật đầu.
Trí Tựu liền lần ra cửa.
Trí Minh sửa lại tăng bào, rồi đi thẳng một mạch đến tăng cốc của đại sư Viên Chân. Y chắp tay niệm Phật hiệu:
- A di đà phật, sư đệ Trí Minh bái kiến đại sư huynh.
Cửa cốc mở ra, đại sư Viên Chân có khuôn mặt phúc hậu, với những nốt đồi mồi tạo sắc diện thêm phần đôn hậu hơn.
- Sư đệ tìm ta có việc gì?
- Vì có chuyện khẩn thiết của Thiếu Lâm nên đệ mới mạo muội phá rối đại sư huynh trong lúc tĩnh tu.
Viên Chân mỉm cười nói:
- Sư đệ phụ trách Tri Tân khách, thường ngày tiếp xúc với khách thập phương, nên thay đổi rõ rồi đó.
Trí Minh chột dạ hỏi:
- Đại sư huynh thay đổi như thế nào?
- Dạo này sư đệ khách sáo như bọn người trần tục trong giang hồ.
- Đa tạ sư huynh đã chỉ giáo.
Viên Chân mỉm cười:
- Đừng khách sáo nữa, có chuyện gì sư đệ cứ tấu trình. Hãy vào trong cốc đi.
Trí Minh gật đầu, bước luôn vào cốc. Y tự rót trà ra tách rồi mời đại sư Viên Chân.
Viên Chân đón tách trà, đặt trở xuống bàn nói:
- Sư đệ có việc gì hệ trọng?
- Đệ bấy lâu nay giữ Phật tự tại Tri Tân đường nên mọi chuyện trong giang hồ đều biết qua.
- Ta biết ... Nhưng việc của thiên hạ, đó là việc nơi trần tục, sư đệ đừng bận tâm mà hãy chuyên trì đạo hạnh để sớm được giải thoát.
Trí Minh thở ra:
- Tất nhiên đệ không hề sao lãng đạo hạnh của mình, nhưng mới đây đệ vừa nghe Huyết Ảnh Ma Tôn tái xuất hiện giang hồ.
Viên Chân nheo mày:
- Huyết Ảnh Ma Tôn đã tịch diệt hơn năm mươi năm nay lại tái xuất hiện à?
- Đại sư huynh, sự thật lão ma Huyết Ảnh Ma Tôn đã xuất hiện rồi. Và chắc chắn lão sẽ đến chùa Thiếu Lâm.
Đại sư Viên Chân cau đôi mày bạc phếch nói:
- Huyết Ảnh Ma Tôn đến chùa Thiếu Lâm để làm gì? Thiếu Lâm và Huyết Ảnh Ma Tôn không thù không oán, nếu lão đến đây với tư cách thiện nam, sư đệ hãy tiếp lão. Ta nghĩ như thế cũng hay.
Trí Minh lắc đầu:
- Đệ nghĩ y đến không với ý tốt đâu, mà đến nhằm tàn sát Thiếu Lâm trả thù cho Ngọc Bảo.
- Huyết Ảnh Ma Tôn muốn tàn sát Thiếu Lâm trả thù cho Ngọc Bảo?
- Đúng như vậy. Đệ chắc chắn lão ma đó sẽ đến đây.
Viên Chân đại sư thở dài nói:
- Sự đời thật là ngao ngán, trước đây ta quá hồ đồ nên để cho sư đệ và Trí Tựu theo lời hiệu triệu của Trắc Bá Diệp. Đến lúc nhận ra, Âu Trường Hải đã bị tẩu hỏa nhập ma, trong khi tự hủy võ công Huyết Ảnh chưởng thì tòa Ngọc Bảo đã bị tuyệt diệt rồi.
Đại sư Viên Chân nhìn tách trà trước mặt. Đại sư nhận ra khuôn mặt của mình trong tách trà vàng ệch, như người bị mắc bệnh lâu ngày.
Đại sư bùi ngùi nói tiếp:
- Chỉ vì một phút nông nổi mà lương tâm của ta cho đến bây giờ cũng chưa thanh tịnh ...
- Đại sư huynh. Sự việc đã đi lỡ rồi, bây giờ phải lo cách chống lão ma giữ cõi tu thanh cho Thiếu Lâm tự.
- Sư đệ muốn ta làm gì?
- Thế nào lão ma cũng đến, sư huynh ban phát lệnh để tất cả chúng tăng canh phòng nghiêm mật.
Viên Chân nhìn Trí Minh nói:
- Sau trận thảm sát tại Ngọc Bảo, giờ máu sẽ đổ tại Thiếu Lâm tự, con đường tu của ta thật oan nghiệt.
- Sư huynh đừng trăn trở nữa.
Viên Chân lắc đầu:
- Sư đệ hãy yên tâm đi, khi nào Huyết Ảnh Ma Tôn xuất hiện ở đây đòi trả hận cho Ngọc Bảo, thì chính ta sẽ phân trần với lão và tự xử mình. Âu đó cũng là nghiệp chướng mà ta phải trả mà thôi.
Trí Minh đứng dậy nói:
- Đại sư huynh ... Chùa Thiếu Lâm mất sư huynh rồi, chẳng khác nào rắn mất đầu, chi bằng sư huynh thỉnh cầu Võ Thánh xuất thân bảo vệ ngôi tam bảo.
Viên Chân mỉm cười:
- Đã là nghiệp thì phải trả, ta không thể nào tránh được. Với lại chỉ một mình ta trả nghiệp, tất nhiên Thiếu Lâm sẽ không có cảnh máu đổ thịt rơi. Ngôi tam bảo vẫn vẹn toàn, không ô uế bởi bụi trần tục lụy.
Trí Minh chắp tay:
- A di đà phật. Đệ mạn phép hỏi sư huynh.
- Đệ cứ hỏi.
- Nếu sư huynh có mệnh hệ nào thì ai sẽ thay thế đại sư huynh trụ trì quán xuyến tòa tam bảo?
Viên Chân mỉm cười nói:
- Khi nhậm chức trụ trì Thiếu Lâm, ta đã nghĩ đến người kế nhiệm mình rồi.
- Sư huynh có thể cho đệ biết được không?
Viên Chân nhìn Trí Minh, đại sư đằng hắng như có vẻ đắn đo lựa chọn.
Đại hỏi lại Trí Minh:
- Theo sư đệ thì trong chùa ai là người đủ đức đủ tài đảm nhận trọng trách trụ trì khi ta viên tịch?
Trí Minh trầm ngâm rồi nói:
- Trong Thiếu Lâm tự hơn ban trăm tăng chúng, người nào cũng vẹn toàn tài đức, mặc dù được nhận pháp danh Trí Minh, nhưng đệ cũng không có con mắt tinh tường. Với lại việc chọn trụ trì, đệ không dám nghĩ tới.
Viên Chân mỉm cười:
- Sư đệ nói ta hoan hỉ vô cùng. Vậy ta sẽ nói cho sư đệ biết, nếu ta viên tịch trong bất cứ hoàn cảnh nào thì người kế nhiệm ta sẽ là đại đức Pháp Lạc.
Trí Minh cau mày lặp lại:
- Sư huynh chọn sư đệ Pháp Lạc lên kế nhiệm trụ trì?
Viên Chân gật đầu:
- Đúng như vậy.
- Đệ sợ tăng chúng không phục.
- Vì sao không phục?
- Đường tu của Pháp Lạc so sánh với nhiều vị khác trong Thiếu Lâm thì quá ngắn.
Chính điều đó đệ sợ những cao tăng không phục.
Viên Chân gật gù, miệng nở nụ cười mỉm:
- À ... Ta chọn Pháp Lạc là có lý do. Mặc dù đường tu đạo của Pháp Lạc so với những bậc cao tăng khác ngắn ngủi hơn, nhưng thời gian tu đạo không phải là thước đo chân giá trị của một đại đức trị trì.
Đại sư Viên Chân nhấp một ngụm trà nói tiếp:
- Ngày xưa đức Như Lai chỉ một thời pháp đã tế độ cho tướng cướp đắc đạo quả A La Hán. Điều đó chứng minh người có căn cơ mới đắc quả niết bàn. Pháp Lạc có căn cơ tu đạo, và ta nghĩ chỉ có Pháp Lạc mới đủ trí thông minh, hoằng dương Tam Tạng Kinh, khai sáng chúng sinh. Và chỉ Pháp Lạc mới không có những quyết định hồ đồ như ta.
Đại sư Viên Chân vừa nói dứt câu khi ngẩng mặt lên thì đã thấy ngón trỏ công Nhất Chỉ Thiền của Trí Minh bắn xẹt vào Kiên Tĩnh huyệt của mình.
Nhất thời không kịp đề phòng, đại sư cảm nhận toàn thân mất hết sức lực, thân người nhũn hẳn ra.
Viên Chân quắc mắt:
- Sư đệ!
Trí Minh nghiêm giọng nói:
- Trước đây Trí Minh này cứ nghĩ mình sẽ thay thế đại sư huynh kế nhiệm trụ trì Thiếu Lâm, không ngờ đại sư huynh lại chọn hòa thượng Pháp Lạc. Đáng lẽ ra, mạng sống của sư huynh phải do chính tay Huyết Ảnh Ma Tôn, nhưng rất tiếc đệ phải ra tay trước.
Viên Chân cười khổ nói:
- Ta không ngờ dục tâm của sư đệ lại xáo trộn như vậy.
Trí Minh hừ một tiếng, gằn giọng nói:
- Đại sư huynh muốn sống thì hãy viết di thư chọn đệ kế nhiệm ngai vị trụ trì Thiếu Lâm, bằng không thì tình nghĩa sẽ cắt đứt tất cả. Đệ sẽ thẳng tay với sư huynh đó.
Viên Chân lắc đầu:
- Đệ có giết ta thì cứ giết. Nhưng ngôi tam bảo không thể để cho đệ quán xuyến được.
Đệ sẽ mang cả ngôi chùa trang nghiêm suốt mấy trăm năm nay nhuốm bẩn bụi hồng trần.
Trí Minh hậm hực ghé sát mặt vào mặt Viên Chân hỏi:
- Sư huynh đã quyết rồi à?
- Ta đã quyết như vậy.
- Vậy thì sư huynh đừng trách đệ, sau khi giết sư huynh xong, đệ sẽ tính đến gã Pháp Lạc.
- Sư đệ hãy hồi tâm lại đi. Ác lai, ác báo, nghiệp chướng tạo ra, kiếp này không trả, kiếp sau cũng phải trả. Sư đệ sẽ chìm ngập trong vòng luân hồi vĩnh cửu.
Trí Minh lắc đầu, gằn từng tiếng nói:
- Đệ chỉ muốn kế nhiệm chức trụ trì chứ không màng đến cõi Niết bàn. Đệ mong sư huynh sớm tiêu diêu nơi miền cực lạc.
Trí Minh cười nhạt, diện sắc của y vô cùng gian ác và thâm độc. Bây giờ đối mặt với Trí Minh không ai tưởng tượng y là một cao tăng của Thiếu Lâm tự.
Trí Minh vận khí chuyển vào mạch môn, rồi phát công vỗ luôn một đạo chưởng đánh thẳng xuống đỉnh đầu Viên Chân.
Bộp.
Quỷ thần chứng kiến chắc cũng phải tán đởm kinh hồn bởi hành động quá tàn nhẫn của Trí Minh.
oo Trăng vằng vặc cao, chiếu ánh sáng dìu dịu xuống ngôi cổ tự Thiếu Lâm, khiến cho khung cảnh im lìm đến độ hoang lạnh.
Trong cõi tịch mịch, hoang vắng và nhờn nhợt ấy, như có những oan hồn phảng phất quanh Thiếu Lâm tự để chờ nghe tiếng chuông mõ đặng sớm siêu thoát.
Cũng như thường ngày, đúng canh tư, tiếng khánh đồng sẽ vang lên, mà hôm nay đã quá canh tư, nhưng tiếng khánh đồng vẫn im lặng. Tiếng chuông không có, tiếng mõ chẳng vang, Thiếu Lâm như một hoang tự. Có ai ngờ đâu Viên Chân đại sư chỉ còn là cái xác be bét trong cốc phòng, mới tạo ra khung cảnh này.
Tiếng gà rừng vừa gáy cúc cu, một bóng người vận trang phục huyết dụ, băng mình qua cổng chùa. Thân pháp người đó vô cùng quái dị, xa xa ngỡ như một bóng ma trơi với thân ảnh nhuộm đầy máu.
Y băng đi như một cơn gió lốc, đúng lúc có tiếng quát:
- Huyết Ảnh Ma Tôn, hãy dừng lại!
Không ... Huyết Ảnh Ma Tôn như chẳng màng đến lời quát đó, mà vẫn băng mình về phía cốc phòng của Viên Chân đại sư.
Hai cao tăng thuộc Giảng Võ Đường từ trong bóng tối băng mình ra. Một người thi triển La Hán quyền, người kia thì trổ Phách Không chưởng vỗ thẳng vào Huyết Ảnh Ma Tôn.
Quyền chưởng đã xuất ra, nhưng Huyết Ảnh Ma Tôn chẳng coi ra gì, chờ cho quyền chưởng còn cách mình vài gang, hai ống tay huyết bào mới dựng lên.
Đôi bàn tay đỏ rực xuất hiện, đồng một lúc bóng huyết thủ tỏa ra chia làm hai, trông ngỡ như đôi tay tử thần vỗ thẳng vào tâm huyệt hai vị cao tăng đó.
Huyết thủ xẹt ra chỗ đôi quyền chưởng rồi nện luôn vào tâm huyệt hai vị tăng cản đường.
Hai vị tăng lữ như hai cánh diều bị gió lốc cuốn lên khỏi mặt đất, rồi rơi bịch xuống đất nằm yên bất động. Huyết Ảnh Ma Tôn phi thân tiến về phía cốc phòng của Viên Chân.
Huyết Ảnh Ma Tôn dựng cao song chưởng vỗ mạng vào cửa cốc phòng.
Ầm!
Cánh cửa bị huyết thủ đánh bể nát, Huyết Ảnh Ma Tôn nhìn vào trong, y thoáng ngạc nhiên khi thấy Viên Chân đại sư gục trên bàn, với cái đầu bẹp dúm, méo mó.
Huyết Ảnh Ma Tôn liền quay ra cửa.
Hơn một trăm cây đuốc bừng cháy, rọi sáng cả chùa Thiếu Lâm.
Đuốc vừa cháy thì Huyết Ảnh Ma Tôn đã phi thân lên mái chùa, băng mình đi như một mũi tên đỏ.
Trí Minh lao vào cốc phòng của đại sư Viên Chân, y phóng vội trở ra.
- Các sư huynh đệ ... Đại sư huynh Viên Chân đã bị Huyết Ảnh hạ thủ tàn nhẫn rồi.
Chúng tăng cùng một loạt hướng mắt về phía cốc phòng của Viên Chân.
Trí Minh nước mắt ràn dụa, vừa khóc vừa nói:
- Đại sư huynh của chúng ta đã bị lão ma đầu tàn nhẫn hạ sát thủ rồi.
Pháp Lạc phi thân lao vào cốc phòng. Một lúc sau, đại sư bồng xác Viên Chân bước ra.
Vẻ mặt phương phi của Pháp Lạc ủ dột và đau buồn. Đại sư bồng xác Viên Chân bước thẳng về phía chúng tăng.
Pháp Lạc trầm giọng nói:
- Đại sư huynh đã nhập tịch rồi.
Nói xong Pháp Lạc bế luôn xác Viên Chân đi thẳng lên chính điện.
Đến bây giờ, tiếng chuông đồng mới vọng lên liên hồi, nhưng tiếng chuông không như mọi ngày.
Tất cả cao tăng Thiếu Lâm đứng hai bên quan tài Viên Chân, chủ lễ là Pháp Lạc, phó chủ lễ là Trí Minh và người lo hậu sự là Trí Tựu.
Pháp Lạc cầm ngọc trượng đặt trước quan tài Viên Chân rồi khấn thầm:
“Đại sư huynh, chưa đến ngày quy tịch, sao người lại sớm ra đi. Phải chăng đây là nghiệp chướng mà sư huynh phải trả cho cuộc đời này. Đệ tuyên thệ sẽ mang ý nguyện của sư huynh phát dương quang đại Tam Tạng kinh đến tất cả chúng sinh”.
Trí Minh bước đến gần Pháp Lạc:
- Sư đệ ... Lúc sinh thời còn là trụ trì Thiếu Lâm, đại sư huynh rất ưu ái sư đệ, chắc có để lại di thư tấn phong sư đệ kế nhiệm trụ trì Thiếu Lâm tự. Sư huynh nghĩ, nước có vua, chùa phải có trụ trì. Thiếu Lâm tự một ngày không có trụ trì không được, vậy nhận việc hôm nay, sư đệ hãy trình di thư của sư huynh rồi đảm trách luôn chức trụ trì Thiếu Lâm.
Nghe Trí Minh nói, Pháp Lạc thoáng ngỡ ngàng nói:
- Từ lúc đệ vào tĩnh tu trong chùa đến nay, chưa bao giờ nghe đại sư huynh Viên Chân nói đến bức di thư nào cả.
Trí Minh cau mày:
- Không thể nào như vậy được. Chắc chắn sư huynh phải để lại di thư đặng chọn người kế nhiệm mình chứ. Có lẽ bức di thư đó, đại sư huynh để dưới cổ phòng. Chúng ta hãy xuống đó xem sao?
- Lúc này sư đệ thấy cần thiết lo cho đại sư huynh Viên Chân đến nơi an nghỉ cuối cùng rồi mới nghĩ đến việc khác.
- Nếu sư đệ tính như vậy cũng được. Chúng ta có thể nhờ các vị cao tăng khác xuống cố phòng.
Pháp Lạc gật đầu:
- Nhờ sư huynh lo toan giùm cho đệ. Đệ đã từng lo việc hậu sự trong Thiếu Lâm thì hôm nay đệ phải trực tiếp bên quan tài của đại sư huynh. Ngày mai chúng ta sẽ gởi thông điệp đến các nơi báo tin dữ này.
Trí Minh gật đầu:
- Pháp Lạc sư đệ hãy an tâm lo hậu sự, tất cả để huynh thu xếp cho ...
Trí Minh cùng Trí Tựu với hơn hai mươi vị cao tăng trở ra chính điện tiến thẳng về phía cốc phòng của đại sư Viên Chân.
Vừa bước vào phòng, Trí Tựu đã chỉ chiếc bàn hàng ngày Viên Chân ngồi uống trà nói:
- Các vị hãy nhìn kìa, hình như đại sư huynh có viết mấy chữ lên mặt bàn.
Trí Minh liếc xéo qua Trí Tựu, vẻ mặt trang trọng đến độ nghiêm khắc.
Trí Minh nói:
- Các chư huynh đệ, hãy đến xem đại sư huynh viết gì trên đó.
Mười vị cao tăng cùng với Trí Minh bước đến bên chiếc bàn.
Trên bàn có bốn chữ viết vội viết vàng bằng máu. Có lẽ trước khi chết, Viên Chân cũng cố gắng viết xong bốn chữ để làm tròn phận sự của mình với Thiếu Lâm.
Dưới bốn chữ đó in đậm bàn tay của Viên Chân.
Trí Tựu đọc thật chậm:
- Trí Minh trụ trì.
Trí Tựu quay sang Trí Minh nói:
- Sư huynh ... Đại sư huynh Viên Chân chọn sư huynh làm trụ trì bảo quản ngôi tam bảo.
Trí Tựu nói xong liền quỳ sụp xuống, giọng nghiêm trang:
- Trí Tựu đệ ra mắt trụ trì Thiếu Lâm.
Trí Minh đỡ Trí Tựu nói:
- Hãy đứng dậy đi ... Hãy đứng dậy đi. Lúc này chúng ta hãy lo tang lễ cho đại sư huynh, chứ đừng khách sáo. Đại sư huynh Viên Chân chết đau chết đớn, lòng dạ Trí Minh này rối như tơ vò chẳng màng gì đến chức phận đâu.
Trí Minh vừa nói vừa rớm nước mắt. Y nấc nhẹ một tiếng, nước mắt theo đó lã chã rơi xuống.
Tất cả mọi tăng chúng đều quay mặt nhìn Trí Minh. Nước mắt cùng với nỗi đau khổ của Trí Minh thoáng chốc lan sang hai mươi vị cao tăng, hòa vào trong nội tâm của họ.
Hai mươi vị cao tăng đồng loạt cung quyền nói:
- Tân trụ trì đừng bi lụy nữa, người hãy sớm quay lại chính điện đặng chu toàn đại sự.
Trí Minh thở ra.
Như hiểu được tiếng thở ra của Trí Minh, Trí Tựu liền ra hiệu cho bốn vị tăng lữ đứng kế bên cùng nhau khiêng chiếc bàn đá ra ra ngoài cốc phòng của Viên Chân.
Trí Minh dẫn đầu, theo sau là Trí Tựu cùng bốn vị cao tăng khiêng bàn, kế đó là mười sáu vị khác xếp thành hai hàng song hành bước vào chính điện.
Trí Minh bước đến cạnh Pháp Lạc:
- Pháp Lạc sư đệ ... Đại sư huynh Viên Chân đã để lại chỉ tự trên mặt thạch bàn.
Pháp Lạc nhìn mặt bàn đọc lớn:
- Trí Minh trụ trì.
Tất cả mọi người đều quay mặt hướng về Trí Minh.
Trí Tựu ôm quyền vái chào một vòng nói:
- Các vị huynh đệ, bây giờ chúng ta đã có Trí Minh sư huynh đảm trách trụ trì tam bảo, Thiếu Lâm tự một ngày không có trụ trì không được, và theo di ngôn của đại sư huynh Viên Chân, cũng muốn cho người an tâm tịch diệt. Trí Minh sư huynh hãy thọ nhận chức vị được giao, đặng có thể làm chủ lễ tiễn đưa sư huynh đến nơi an nghỉ cuối cùng.
Trí Tựu vừa nói vừa quỳ xuống. Hai mươi vị cao tăng cũng quỳ theo Trí Tựu. Thế là không ai bảo ai, tất cả mọi người đồng thanh nói:
- A di đà Phật ... Pháp thể hoàng an, vô tri pháp, vô diệu pháp, Trí Minh đại sư thọ trì tam bảo, trụ trì Thiếu Lâm.
Pháp Lạc thoáng một chút ngỡ ngàng rồi quỳ theo mọi người. Tất nhiên sự lưỡng lự của Pháp Lạc không qua khỏi cặp mắt xét nét của Trí Minh.
Trí Minh chắp tay nói:
- A di đà Phật, Trí Minh một đời tu hành để mong sớm về dưới chân Phật Tổ Như Lai, tuyệt không hề nghĩ đến đại sự trụ trì Thiếu Lâm, nhưng hôm nay thể theo tâm nguyện của đại sư phương trượng Viên Chân, Trí Minh quyết một lòng phụng sự ngôi tam bảo Thiếu Lâm đến hơi thở cuối cùng.
Trí Minh nói xong câu đó, liền quay lưng hướng về bồ đoàn tượng Phật Như Lai, quỳ lạy ba cái rồi tiến lại bên quan tài của Viên Chân đại sư hành lễ.
Trí Tựu chờ cho Trí Minh hành lễ xong, liền bưng y bát tát đến dâng cho Trí Minh.
Trí Minh thản nhiên vận bộ y tăng đó, rồi cầm lấy ngọc trượng, đảo mắt một vòng, định nhân ngay Pháp Lạc nói:
- Pháp Lạc sư đệ, kể từ ngày hôm nay ta đã chấp chưởng trụ trì Thiếu Lâm, nay ta giao trọng trách Tri Tân khách cho đệ.
Pháp Lạc quỳ gối chắp tay nói:
- A di đà Phật ... Đa tạ phương trượng trụ trì đã ban phật tịch.
- Sư đệ hãy đứng lên đi.
Trí Minh quay lại Trí Tựu nói:
- Trí Tựu sư đệ, từ trước đến nay đệ đã một mực vì Thiếu Lâm, nay ta phong cho đệ giữ chức Đại Hình Đường để giữ môn quy giới điều của Phật môn ...
Trí Tựu liền chắp tay:
- A di đà Phật ... Đa tạ phương trượng trụ trì đã ban phật lệnh.
Trí Minh gật đầu:
- Còn một việc nữa.
- Phương trượng cứ chỉ dạy.
Trí Minh thở dài một tiếng:
- Thiếu Lâm phương trượng trụ trì đại đức Viên Chân đã bị Huyết Ảnh Ma Tôn thảm sát, đúng ra thể theo tôn chỉ từ bi hỉ xả của Phật môn thì cởi dây oan trái này, nhưng ... danh dự của Thiếu Lâm trên chốn giang hồ sẽ bị thiên hạ coi thường. Nên ta muốn hành xử Huyết Ảnh Ma Tôn theo đúng môn quy của Thiếu Lâm. Sư đệ hãy chuẩn bị lực lượng đối phó với lão ma đó.
- Trí Tựu sẽ cố gắng lo chu toàn đại sự sư huynh đã giao.
- Sư đệ hãy cẩn thận.
oo Mặt trời như nửa chiếc đĩa đỏ au vừa nhú lên ở hướng đông, sương sớm còn giăng phủ mái chùa cong vút, thì một thiếu niên anh tuấn đã đứng trước cổng tam quan.
Thiếu niên anh tuấn đó không ai xa lạ mà chính là Âu Trường Phong. Chàng cảm thấy hôm nay Thiếu Lâm có sự biến gì đó, nên xem ra có phần u tịch thê lương vô cùng. Tiếng khánh đồng vang lên như tiếng than u uẩn.
Trường Phong thong thả bước vào nhà chùa. Tiếng chuông khi nãy khiến tâm thức của chàng hồi hộp một cách lạ lùng.
Pháp Lạc cùng hai vị cao tăng từ trong tòa đại điện bước ra, vừa chạm mặt Trường Phong, Pháp Lạc đã chắp tay nói:
- Thiếu Lâm tự hôm nay có đại tang nên tạm thời đóng cửa không tiếp khách thập phương, thí chủ miễn thứ và hãy ra về.
Trường Phong quan sát Pháp Lạc hỏi:
- Xin hỏi phương trượng, Thiếu Lâm hôm nay có đại tang gì?
- A di đà Phật ... Phương trượng trụ trì Viên Chân đã bị ác ma hành thích.
- Xin hỏi phương trượng ác ma đó là ai?
- A di đà Phật ... Ác ma đó chính là Huyết Ảnh Ma Tôn.
Cặp lông mày lưỡi kiếm của Âu Trường Phong cau hẳn lại. Chàng hỏi lại Pháp Lạc:
- Đại sư nói là kẻ hành thích phương trượng trụ trì Viên Chân là Huyết Ảnh Ma Tôn?
Pháp Lạc gật đầu:
- Tất cả mọi chư tăng đều nhận ra hành tung của lão ma Huyết Ảnh.
- Hành tung của Huyết Ảnh Ma Tôn được các chư tăng Thiếu Lâm nhận ra.
- Không sai.
- Lạ thật. Vậy lão ác ma đó đã sử dụng Huyết Ảnh chưởng hạ thủ phương trượng đại sư Viên Chân.
Pháp Lạc gật đầu.
Trường Phong nói luôn:
- Tại hạ không tin. Nhưng Huyết Ảnh Ma Tôn có đến đây thì chứng tỏ Thiếu Lâm có can dự vào cuộc đại sát tại tòa Ngọc Bảo.
- A di đà Phật, Huyết Ảnh Ma Tôn đã giết năm mươi người của Thiết Uy tiêu cục, cướp hôn thê của Trắc đại hiệp nên Thiếu Lâm tự mới hội cùng quần hào tảo trừ ác ma.
Pháp Lạc thở dài một tiếng, rồi tiếp:
- Nhưng sau đó ...
- Sau đó thì sao?
Pháp Lạc nhìn Trường Phong ngạc nhiên:
- Ý ... mà thí chủ đến Thiếu Lâm để điều tra vụ việc đó à?
Trường Phong mỉm cười:
- Tại hạ có một vài nghi vấn thắc mắc, muốn thỉnh giáo phương trượng Thiếu Lâm, nhưng rất tiếc đến đây thì phương trượng đã bị hại rồi.
- Người hại Viên Chân đại sư là Huyết Ảnh Ma Tôn.
Trường Phong lạnh nhát nói:
- Thôi để khi khác tại hạ sẽ quay trở lại Thiếu Lâm thỉnh giáo đại sư. Hôm nay tại hạ không muốn làm phiền các vị trong lúc có đại tang.
- A di đà Phật ... đa tạ thí chủ.
Trường Phong ôm quyền nói:
- Cáo biệt đại sư.
- A di đà Phật ... Phiền lòng thí chủ.
Trường Phong quay lưng bước trở xuống bậc tam cấp. Chàng thả bước đi một cách nhàn tảng như người du khảo đón bình minh buổi sớm.
Trong lúc thả bước đi như vậy, tâm trí của Âu Trường Phong căng ra để suy nghĩ:
“Huyết Ảnh Ma Tôn thứ hai đó là ai? Tại sao môn thần công Huyết Ảnh công lại có kẻ thi triển được, có phải chính Huyết Ảnh Ma Tôn thứ hai đó là nguyên nhân dẫn đến cuộc đại sát Ngọc Bảo?”.
Trường Phong dừng lại bên một cây đại thụ, đứng ngắm mặt trời đang dần dần trồi lên.
Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, chàng quyết định quay trở lại Thiếu Lâm tự.
Trường Phong lẩm nhẩm:
- Nhất định phải tìm cho ra ấn tích của gã Huyết Ảnh Ma Tôn kia.
Nghĩ xong, Trường Phong chuyển vận chân khí, quy tập Đan Điền, thoáng chốc đã có một màn huyết quang đỏ rực bao trùm thân thể chàng và khoác luôn một chiếc mặt nạ diện dung của Huyết Ảnh lão tổ.
Âu Trường Phong hú lên một tiếng, thân ảnh của chàng bắn vụt lên không như con chim lửa, hướng thẳng về phía tòa cổ tự Thiếu Lâm.
Trường Phong vừa đặt chân đến cổng tam quan thì Pháp Lạc dẫn theo hai mươi vị cao tăng phi thân ra chặn đường.
Pháp Lạc chỉ tay vào mặt Trường Phong nói lớn:
- Huyết Ảnh lão ma ... lão lại dám đến đây lần nữa à?
Trường Phong chẳng màng đến lời Pháp Lạc. Nhìn vẻ mặt khôi ngô, đôn hậu của Pháp Lạc, Trường Phong không muốn thi triển độc chiêu Huyết Ảnh chưởng để hạ sát thủ.
Mặc cho Pháp Lạc quát tháo, hằm hè, Trường Phong khẽ lắc vai một cái, thân ảnh của chàng như huyết ma quỷ dị, thoắt cái đã băng qua những vị sư chặn đường đó.
Pháp Lạc giật mình, lúc này Trường Phong đã đặt chân đến ngưỡng cửa tòa chính điện.
Trí Tựu cùng hai mươi vị tăng Giảng Võ đường phi thân ra chặn đường Trường Phong.
Cặp hung nhãn Huyết Ảnh công của Trường Phong rực lên khi nhận ra Trí Minh trong bộ tăng y trụ trì đứng trước linh cữu Viên Chân.
Làm sao Trường Phong có thể quên được nhà sư đã tặng chàng một quyền La Hán, mà tí chút nữa thôi, đã không còn tồn tại trên cõi đời này để rửa mối huyết thù Ngọc Bảo.
Uất khí tràn ngập kinh mạch Trường Phong, sát khí thoáng chốc bao trùm cả tòa đại điện Thiếu Lâm. Đôi huyết nhãn dừng lại và đóng đinh vào mặt Trí Minh.
Nhận ra cặp mắt hằn học, đầy sát khí của Huyết Ảnh Ma Tôn khiến da thịt Trí Minh nổi đầy gai ốc. Y cảm nhận cột sống của mình bị hai luồng huyết nhãn sắc như hai lưỡi bảo đao chập chờn cắt phập xuống.
Trí Minh liền giơ cao ngọc trượng nói:
- Tất cả chư huynh đệ, hãy vì Viên Chân sư huynh và giang hồ tiêu diệt Huyết Ma.
Khí uất bởi cái chết hôm nào của mẫu thân trước tòa Ngọc Bảo như chẹn ngang cổ họng đắng nghét, giờ lại nghe chính miệng Trí Minh thốt ra mệnh lệnh tiêu diệt mình, uất khí càng bốc cao ngời ngợi, Trường Phong hú lên một tiếng, thân ảnh đã bắn xẹt vào tòa đại chính điện.
Máu phải đổ vì hận thù.
Thây người phải ngã xuống vì uất hận.
Mười tám võ tăng lướt ra, cùng một lúc tống luôn mười tám thoi quyền La Hán đánh thẳng vào Trường Phong.
Mặc cho những đạo phong quyền đó bổ vào mình, Trường Phong cứ nhắm thẳng Trí Minh. Song thủ của chàng dâng cao, đỏ ối như nhuộm máu, rồi đẩy ra một đạo Huyết Ảnh chưởng với mười phần công lực bản thân.
Thấy huyết chưởng xẹt thẳng về phía mình, Trí Minh vội vã đạp mạnh hai chân phi thân vụt về phía tượng Phật tổ.
Hai đạo huyết chưởng chém xả xuống linh cữu của Viên Chân.
Ầm.
Linh cữu liệm xác Viên Chân bể tan, hất tung cái xác của đại sư rơi xuống đất.
Cùng lúc đó, mười tám đạo phong quyền La Hán cũng chạm vào thân ảnh Trường Phong.
Ầm.
Sau tiếng nổ kinh thiên động địa, ngỡ như thân thể Huyết Ảnh Ma Tôn tan ra thành cám. Nhưng không, màn huyết khí sáng rực đỏ hơn, đồng lúc đó có một lực phản chấn tống ngược trở ra, khiến mười tám vị võ tăng bị hất bổng về sau nằm sõng soài dưới đất.
Sát khí bao trùm toàn khu đại điện, các vị tăng thấy Huyết Ảnh chưởng quá lợi hại, nhưng linh cữu của Viên Chân đại sư lại bị Huyết Ảnh lão ma phá nát thì không thể nào dằn được lòng căm phẫn.
Những vị cao tăng nhanh chóng thay đổi từ những bậc tu hành mong sớm đến niết bàn, hóa ra những sát thủ hung tợn, sẵn sàng lao vào chỗ chết.
Trước lúc đó, Trường Phong đánh hụt Trí Minh một đạo huyết khí, khí uất càng dâng lên như sông lũ ba đào. Chàng điểm mũi giày, thân ảnh lướt trên cao bốn trượng, mười đầu ngón tay nhả ra mười đạo huyết chỉ sắc như bảo đao bảo kiếm phóng thẳng về phía Trí Minh.
Trí Minh có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng nổi võ công của Huyết Ảnh Ma Tôn lại lợi hại như vậy. Y không dám đón thẳng mười đạo huyết chỉ, mà lắc mình lên luôn ra sau lưng pho tượng Phật Tổ Như Lai. Mười đạo huyết chỉ đánh thẳng vào pho tượng Phật Tổ Như Lai.
Ầm.
Sau tiếng nổ, pho tượng đã biến thành một đống gạch vụn ngổn ngang rơi vãi quanh bồ đoàn.
Tất cả tăng chúng Thiếu Lâm đều ngẩn ngơ.
Pháp Lạc quát lên một tiếng:
- Huyết Ảnh lão ma, bần tăng quyết thí mạng với lão.
Pháp Lạc vừa quát, vừa nhảy sổ vào Trường Phong, song thủ đã dựng đứng, tống ra một đạo kình Hỗn Nguyên nhất khí công, một tuyệt thức trong Dịch Cân Kinh mà Viên Chân đã bí mật trao cho Pháp Lạc trui rèn.
Thấy Pháp Lạc nhảy sổ vào mình như một con thiêu thân, bất kể sống chết, tất nhiên Trường Phong cũng biết tâm trạng của Pháp Lạc lúc này rất bấn loạn, chẳng khác gì chàng cách đây ba năm.
Có lẽ Pháp Lạc vì nghĩa với Viên Chân, vì duyên với Thiếu Lâm mới quyết liều mạng như vậy, nghĩ đến đây Trường Phong không nỡ xuống tay lấy mạng vị hòa thượng này.
Không xuống tay, nhưng chẳng lẽ lại đứng yên để ngọn Hỗn Nguyên nhất khí công đánh thẳng vào mình, Trường Phong cười khẩy một tiếng, huyết thủ đã vỗ ngang một đạo huyết chưởng tận dụng ba thành công lực.
Hỗn Nguyên nhất khí công và Huyết chưởng chạm nhau, tạo thành một xoáy khí dữ dội, rồi phát ra tiếng nổ nghe đinh tai nhức óc.
Trường Phong nhất thời bị xoáy khí đẩy lùi một bộ, bên kia Pháp Lạc đã tận dụng hết công phu tu vi bản thân, nên vẫn trụ bộ được.
Thấy Trường Phong có vẻ lép thế, Trí Minh liền quát lớn:
- Pháp Lạc, hãy tiêu diệt Huyết Ma cho ta.
Không cần Trí Minh ra mệnh lệnh, Pháp Lạc cũng quyết một lòng lấy mạng Huyết Ảnh Ma Tôn.
Thấy Pháp Lạc vẫn trụ thân được, Trường Phong không khỏi ngạc nhiên, không ngờ Pháp Lạc có thần công đối kháng ngang với Huyết Ảnh chưởng.
Chàng nghĩ đến đây, thì đã nhận ra trước mặt mình hai đạo Hỗn Nguyên nhất khí công như hai gọng kìm sầm sập lướt tới.
Trường Phong không dám khinh thường đạo khí công Hỗn Nguyên của Pháp Lạc nữa, lần này chàng trụ thân dựng đứng Huyết thủ vận dụng tám thành công lực, tạo thành hai luồng huyết khí đỏ rực đỡ thẳng ngọn Nhất khí công.
Ầm.
Trường Phong thân ảnh bất di bất dịch, màn huyết quang đỏ rực hơn, ngỡ đâu bao bọc thân thể chàng là một vầng nguyên khí dày đặc.
[mất một trang] chớp đó, thoáng chốc đã mất hút ngoài cửa tam quan.
Trường Phong thu hồi Huyết Ảnh công trở lại trạng thái bình thường, quay lại nhìn ngôi cổ tự một lần nữa rồi mới bỏ đi.
Trong lúc đó tại Thiếu Lâm tự.
Pháp Lạc còn đang ngớ ngẩn bởi hành động kỳ lạ của Huyết Ảnh lão ma, thì Trí Minh đã tiến đến ghế trụ trì.
Trí Minh chỉ ngọc trượng vào Pháp Lạc nói:
- A di đà Phật ... Pháp Lạc hãy quỳ xuống.
Pháp Lạc giật mình khi nghe tiếng quát gọi của Trí Minh.
Pháp Lạc lúng túng vô cùng, nhưng phải chấp hành giáo giới, không thể không quỳ được.
Pháp Lạc quỳ dưới chân Trí Minh, ngẩng mặt nói:
- Pháp Lạc vô tài, để cho lão ma khuấy động chốn trang nghiêm, trụ trì phương trượng xử tội.
Trí Minh hừ một tiếng.
Trong lúc Trí Minh nhìn chằm chằm Pháp Lạc, thì chúng tăng đã liệm lại xác đại sư Viên Chân.
Chờ cho chúng tăng liệm xong xác Viên Chân, Trí Minh mới trầm giọng nói:
- Pháp Lạc ... Ngươi giải thích thế nào với các chư huynh đệ đây, khi Huyết Ảnh Ma Tôn đáng ra phải giết ngươi thì lại cho uống thánh dược.
Pháp Lạc bặm môi, ậm ừ một lúc lâu mới nói:
- Phương trượng trụ trì, quả thật Pháp Lạc cũng không thể hiểu hành động kỳ lạ của lão ma đó.
Trí Minh hừ một tiếng nói:
- Ngươi không giải thích được à? Thì ta có thể giải thích giùm ngươi. Nếu kẻ thù không giết kẻ thù, thì họ chính là đồng bọn của nhau.
Chúng tăng Thiếu Lâm đồng loạt ồ lên một tiếng.
Pháp Lạc dập đầu xuống nền đá nói ; - Phương trượng trụ trì, oan cho Pháp Lạc này lắm. Thật là oan cho Pháp Lạc.
Trí Minh lắc đầu:
- Oan hay không oan, điều đó hiển nhiên xảy ra trước mắt mọi người. Với lại ta nhận thấy võ công của ngươi không phải xuất phát từ Giảng Võ Đường Thiếu Lâm tự, chứng tỏ ngươi đã hàm thụ võ công của ma đạo.
- Trụ trì ...
Trí Minh chắp tay thở dài một tiếng nói:
- A di đà Phật ... Phật môn không thể dung túng cho ma đạo hoành hành, huống chi trong lúc đại tang mà đồng bọn của ngươi lại đến quấy nhiễu.
Trí Minh thở ra:
- Pháp Lạc ... Ngươi muốn nói gì nữa không?
- Phương trượng trụ trì ... Thật ra võ công của Pháp Lạc là võ công bí truyền của Thiếu Lâm. Lúc sinh thời, sư huynh Viên Chân thấy đệ có căn cơ với Thiếu Lâm nên đã bí mật đem những công phu trong Dịch Cân Kinh, Ích Thọ Âm Dương pháp và Hỗn Nguyên nhất khí công để đệ luyện tập. Nhưng vốn có duyên nhưng không có phận nên đệ chưa luyện thành Phật công, mới thảm bại dưới tay Huyết Ảnh Ma Tôn.
- A di đà Phật. Nhưng môn công đó mà ngươi vừa nói chỉ truyền trong hàng trụ trì Thiếu Lâm, làm sao ngươi có thể hàm thụ được. Nếu ngươi luyện Dịch Cân Kinh, Ích Thọ Âm Dương pháp và Hỗn Nguyên nhất khí công chứng tỏ ngươi đã có ý tiến nhiệm chức trụ trì của đại sư huynh Viên Chân.
Pháp Lạc gào lên:
- Trụ trì, một đời Pháp Lạc thọ ân đức của phương trượng Viên Chân, tuyệt nhiên không bỉ ổi đến độ có âm mưu tiến nhiễm chức trụ trì của người.
- Viên Chân sư huynh đã chết rồi, đâu còn ai phán xét được lời của ngươi nói?
- Trụ trì ... Pháp Lạc này không hề giấu giếm gì đâu.
Trí Minh hừ một tiếng:
- Cái chết của đại sư huynh Viên Chân còn trong ngày đại tang. Ta tạm thời gác bỏ qua vụ này. Nhưng ngươi muốn biểu lộ lòng thành với đại sư huynh thì hãy tự giam mình vào thiên lao. Trắng đen sẽ rõ ràng, đến lúc đó, ta sẽ minh chứng cho ngươi.
Pháp Lạc bậm môi, gục đầu xuống nền đại điện:
- Đa tạ sư huynh.
- A di đà Phật ... Ngươi hãy tĩnh tâm trong thiên lao, oan trái nào rồi cũng cởi bỏ được thôi.
Trí Minh nói xong ra dấu cho Trí Tựu.
Trí Tựu bước ra, rồi sử dụng Nhất Chỉ Thiền điểm một lúc vào ba mươi sáu đại huyệt trên người Pháp Lạc. Pháp Lạc giật mình, khi nhận thế lối điểm công của Trí Tựu nhằm phế bỏ võ công của mình. Mặc dù biết, nhưng Pháp Lạc vẫn cắn răng chịu đựng.
Nước mắt trào ra hai bên khóe, Pháp Lạc nuốt nỗi oan vào bên trong thổn thức nói:
- Pháp Lạc vào thiên lao, chỉ mong sư huynh chăm lo cho Thiếu Lâm không bị lu mờ trên chốn giang hồ.
Trí Minh cười khẩy một tiếng rồi nói:
- Việc đó ngươi hãy an tâm, tất cả chư tăng trong Thiếu Lâm tự này không để cho Thiếu Lâm mai một đâu.
Pháp Lạc nấc giọng, rồi lạy Trí Minh ba cái mới đứng lên:
- Sư đệ cáo biệt sư huynh.
Pháp Lạc chắp tay xá một vòng tất cả những chư tăng có mặt trong tòa đại điện, giọng trầm trầm:
- Pháp Lạc vào thiên lao, chỉ mong các chư huynh đệ bảo trọng và thấu hiểu nỗi oan của Pháp Lạc. Pháp Lạc nguyện sống cho Thiếu Lâm và cũng sẽ chết cho Thiếu Lâm.
Chúng tăng đồng loạt niệm Phật hiệu:
- A di đà Phật.
Pháp Lạc cắn răng vào môi, vẻ mặt u uẩn từ từ bước ra cửa. Thỉnh thoảng, Pháp Lạc lại nấc một tiếng, nước mắt theo tiếng nấc trào ra ngoài.
Chùa Thiếu Lâm cũng nhộn nhịp với cái tin như sét đánh ấy.
Trí Minh, Trí Tựu ngồi đối mặt với nhau trong tòa thất, cả hai không ngớt thở dài ảo não.
Trí Minh nói:
- Sư đệ, tính như thế nào? Chắc chắn lão ma Huyết Ảnh ấy cũng tìm đến Thiếu Lâm tự.
- Sư huynh đừng lo lắng quá, thế nào Bạch Liên thánh cô cũng có cách tiêu trừ lão ma đó thôi.
- Tất nhiên Bạch Liên thánh cô sẽ tiêu diệt được Huyết Ảnh Ma Tôn, nhưng chờ đến lúc lão ma đó tuyệt diệt thì mồ chúng ta cũng xanh cỏ.
- Nếu sư huynh lo như vậy, thì sư huynh và đệ có thể lên Ngọc Nữ Phong ẩn thân một thời gian.
Trí Minh nheo mày, liếc nhìn ra ngoài, y thở ra một tiếng:
- Sư huynh không thể đi được. Bao nhiêu tâm huyết dồn vào ngày chấp chưởng trụ trì thế đại sư Viên Chân, chẳng lẽ vì sự xuất hiện của Huyết Ảnh Ma Tôn đành đổ sông đổ biển hết hay sao?
Trí Tựu rót trà vào tách. Y nhấp từng ngụm nhỏ, quan sát Trí Minh, hồi lâu rồi nói:
- Sư huynh ... Hay thỉnh trụ trì mời Võ Thánh ra mặt bảo vệ Thiếu Lâm?
Trí Minh đứng lên, bước đến bên cửa nhìn ra ngoài:
- Ta sợ ...
- Sư huynh sợ gì?
- Đại sư huynh Viên Chân sẽ không làm theo lời chúng ta đâu. Với lại Võ Thánh đã tuyên thệ bế quan và không màng đến chuyện thị phi rồi.
Trí Tựu cười khẩy một tiếng:
- Dù cho Võ Thánh có thể đến trăm lần là không màng đến chuyện thị phi, nhưng lão sẽ không nhắm mắt ngồi yên nếu như chùa Thiếu Lâm rơi vào đại họa. Ngay cả Huyết Ảnh Ma Tôn đã quy ẩn trên năm mươi năm khi nghe tin Ngọc Bảo bị thảm họa, lão ma còn ló mặt ra.
Trí Minh quay lại hỏi:
- Nhưng làm cách nào để đại sư huynh thỉnh cầu Võ Thánh?
- Sư huynh thông minh hơn đệ, tất nhiên sẽ nghĩ ra được cách thỉnh cầu trụ trì.
Trí Minh đi tới đi lui, rồi đứng lại. Y nhìn ra cửa như sợ có ai đó nghe được, rồi quay trở lại bàn ngồi đối diện với Trí Tựu nói nhỏ:
- Ta nghĩ ra một cách.
- Cách gì?
- Một mũi tên bắn chết ba con chim.
Trí Tựu lặp lại:
- Một mũi tên bắn chết ba con chim. Đệ không hiểu sư huynh muốn nói gì?
Trí Minh ghé miệng vào tai Trí Tựu thì thầm:
- Thế nào Võ Thánh cũng ra tay và chắc chắn Huyết Ảnh Ma Tôn lẫn Võ Thánh sẽ rơi vào cảnh lưỡng bại câu thương. Đệ hiểu ta chứ?
- Đệ đã hiểu rồi.
- Vậy sư đệ hãy mau kịp lên đường kẻo không kịp.
Trí Tựu vái chào Trí Minh rồi nói:
- Ngay chiều hôm nay, người của Thánh cô sẽ đến đây.
Trí Minh gật đầu.
Trí Tựu liền lần ra cửa.
Trí Minh sửa lại tăng bào, rồi đi thẳng một mạch đến tăng cốc của đại sư Viên Chân. Y chắp tay niệm Phật hiệu:
- A di đà phật, sư đệ Trí Minh bái kiến đại sư huynh.
Cửa cốc mở ra, đại sư Viên Chân có khuôn mặt phúc hậu, với những nốt đồi mồi tạo sắc diện thêm phần đôn hậu hơn.
- Sư đệ tìm ta có việc gì?
- Vì có chuyện khẩn thiết của Thiếu Lâm nên đệ mới mạo muội phá rối đại sư huynh trong lúc tĩnh tu.
Viên Chân mỉm cười nói:
- Sư đệ phụ trách Tri Tân khách, thường ngày tiếp xúc với khách thập phương, nên thay đổi rõ rồi đó.
Trí Minh chột dạ hỏi:
- Đại sư huynh thay đổi như thế nào?
- Dạo này sư đệ khách sáo như bọn người trần tục trong giang hồ.
- Đa tạ sư huynh đã chỉ giáo.
Viên Chân mỉm cười:
- Đừng khách sáo nữa, có chuyện gì sư đệ cứ tấu trình. Hãy vào trong cốc đi.
Trí Minh gật đầu, bước luôn vào cốc. Y tự rót trà ra tách rồi mời đại sư Viên Chân.
Viên Chân đón tách trà, đặt trở xuống bàn nói:
- Sư đệ có việc gì hệ trọng?
- Đệ bấy lâu nay giữ Phật tự tại Tri Tân đường nên mọi chuyện trong giang hồ đều biết qua.
- Ta biết ... Nhưng việc của thiên hạ, đó là việc nơi trần tục, sư đệ đừng bận tâm mà hãy chuyên trì đạo hạnh để sớm được giải thoát.
Trí Minh thở ra:
- Tất nhiên đệ không hề sao lãng đạo hạnh của mình, nhưng mới đây đệ vừa nghe Huyết Ảnh Ma Tôn tái xuất hiện giang hồ.
Viên Chân nheo mày:
- Huyết Ảnh Ma Tôn đã tịch diệt hơn năm mươi năm nay lại tái xuất hiện à?
- Đại sư huynh, sự thật lão ma Huyết Ảnh Ma Tôn đã xuất hiện rồi. Và chắc chắn lão sẽ đến chùa Thiếu Lâm.
Đại sư Viên Chân cau đôi mày bạc phếch nói:
- Huyết Ảnh Ma Tôn đến chùa Thiếu Lâm để làm gì? Thiếu Lâm và Huyết Ảnh Ma Tôn không thù không oán, nếu lão đến đây với tư cách thiện nam, sư đệ hãy tiếp lão. Ta nghĩ như thế cũng hay.
Trí Minh lắc đầu:
- Đệ nghĩ y đến không với ý tốt đâu, mà đến nhằm tàn sát Thiếu Lâm trả thù cho Ngọc Bảo.
- Huyết Ảnh Ma Tôn muốn tàn sát Thiếu Lâm trả thù cho Ngọc Bảo?
- Đúng như vậy. Đệ chắc chắn lão ma đó sẽ đến đây.
Viên Chân đại sư thở dài nói:
- Sự đời thật là ngao ngán, trước đây ta quá hồ đồ nên để cho sư đệ và Trí Tựu theo lời hiệu triệu của Trắc Bá Diệp. Đến lúc nhận ra, Âu Trường Hải đã bị tẩu hỏa nhập ma, trong khi tự hủy võ công Huyết Ảnh chưởng thì tòa Ngọc Bảo đã bị tuyệt diệt rồi.
Đại sư Viên Chân nhìn tách trà trước mặt. Đại sư nhận ra khuôn mặt của mình trong tách trà vàng ệch, như người bị mắc bệnh lâu ngày.
Đại sư bùi ngùi nói tiếp:
- Chỉ vì một phút nông nổi mà lương tâm của ta cho đến bây giờ cũng chưa thanh tịnh ...
- Đại sư huynh. Sự việc đã đi lỡ rồi, bây giờ phải lo cách chống lão ma giữ cõi tu thanh cho Thiếu Lâm tự.
- Sư đệ muốn ta làm gì?
- Thế nào lão ma cũng đến, sư huynh ban phát lệnh để tất cả chúng tăng canh phòng nghiêm mật.
Viên Chân nhìn Trí Minh nói:
- Sau trận thảm sát tại Ngọc Bảo, giờ máu sẽ đổ tại Thiếu Lâm tự, con đường tu của ta thật oan nghiệt.
- Sư huynh đừng trăn trở nữa.
Viên Chân lắc đầu:
- Sư đệ hãy yên tâm đi, khi nào Huyết Ảnh Ma Tôn xuất hiện ở đây đòi trả hận cho Ngọc Bảo, thì chính ta sẽ phân trần với lão và tự xử mình. Âu đó cũng là nghiệp chướng mà ta phải trả mà thôi.
Trí Minh đứng dậy nói:
- Đại sư huynh ... Chùa Thiếu Lâm mất sư huynh rồi, chẳng khác nào rắn mất đầu, chi bằng sư huynh thỉnh cầu Võ Thánh xuất thân bảo vệ ngôi tam bảo.
Viên Chân mỉm cười:
- Đã là nghiệp thì phải trả, ta không thể nào tránh được. Với lại chỉ một mình ta trả nghiệp, tất nhiên Thiếu Lâm sẽ không có cảnh máu đổ thịt rơi. Ngôi tam bảo vẫn vẹn toàn, không ô uế bởi bụi trần tục lụy.
Trí Minh chắp tay:
- A di đà phật. Đệ mạn phép hỏi sư huynh.
- Đệ cứ hỏi.
- Nếu sư huynh có mệnh hệ nào thì ai sẽ thay thế đại sư huynh trụ trì quán xuyến tòa tam bảo?
Viên Chân mỉm cười nói:
- Khi nhậm chức trụ trì Thiếu Lâm, ta đã nghĩ đến người kế nhiệm mình rồi.
- Sư huynh có thể cho đệ biết được không?
Viên Chân nhìn Trí Minh, đại sư đằng hắng như có vẻ đắn đo lựa chọn.
Đại hỏi lại Trí Minh:
- Theo sư đệ thì trong chùa ai là người đủ đức đủ tài đảm nhận trọng trách trụ trì khi ta viên tịch?
Trí Minh trầm ngâm rồi nói:
- Trong Thiếu Lâm tự hơn ban trăm tăng chúng, người nào cũng vẹn toàn tài đức, mặc dù được nhận pháp danh Trí Minh, nhưng đệ cũng không có con mắt tinh tường. Với lại việc chọn trụ trì, đệ không dám nghĩ tới.
Viên Chân mỉm cười:
- Sư đệ nói ta hoan hỉ vô cùng. Vậy ta sẽ nói cho sư đệ biết, nếu ta viên tịch trong bất cứ hoàn cảnh nào thì người kế nhiệm ta sẽ là đại đức Pháp Lạc.
Trí Minh cau mày lặp lại:
- Sư huynh chọn sư đệ Pháp Lạc lên kế nhiệm trụ trì?
Viên Chân gật đầu:
- Đúng như vậy.
- Đệ sợ tăng chúng không phục.
- Vì sao không phục?
- Đường tu của Pháp Lạc so sánh với nhiều vị khác trong Thiếu Lâm thì quá ngắn.
Chính điều đó đệ sợ những cao tăng không phục.
Viên Chân gật gù, miệng nở nụ cười mỉm:
- À ... Ta chọn Pháp Lạc là có lý do. Mặc dù đường tu đạo của Pháp Lạc so với những bậc cao tăng khác ngắn ngủi hơn, nhưng thời gian tu đạo không phải là thước đo chân giá trị của một đại đức trị trì.
Đại sư Viên Chân nhấp một ngụm trà nói tiếp:
- Ngày xưa đức Như Lai chỉ một thời pháp đã tế độ cho tướng cướp đắc đạo quả A La Hán. Điều đó chứng minh người có căn cơ mới đắc quả niết bàn. Pháp Lạc có căn cơ tu đạo, và ta nghĩ chỉ có Pháp Lạc mới đủ trí thông minh, hoằng dương Tam Tạng Kinh, khai sáng chúng sinh. Và chỉ Pháp Lạc mới không có những quyết định hồ đồ như ta.
Đại sư Viên Chân vừa nói dứt câu khi ngẩng mặt lên thì đã thấy ngón trỏ công Nhất Chỉ Thiền của Trí Minh bắn xẹt vào Kiên Tĩnh huyệt của mình.
Nhất thời không kịp đề phòng, đại sư cảm nhận toàn thân mất hết sức lực, thân người nhũn hẳn ra.
Viên Chân quắc mắt:
- Sư đệ!
Trí Minh nghiêm giọng nói:
- Trước đây Trí Minh này cứ nghĩ mình sẽ thay thế đại sư huynh kế nhiệm trụ trì Thiếu Lâm, không ngờ đại sư huynh lại chọn hòa thượng Pháp Lạc. Đáng lẽ ra, mạng sống của sư huynh phải do chính tay Huyết Ảnh Ma Tôn, nhưng rất tiếc đệ phải ra tay trước.
Viên Chân cười khổ nói:
- Ta không ngờ dục tâm của sư đệ lại xáo trộn như vậy.
Trí Minh hừ một tiếng, gằn giọng nói:
- Đại sư huynh muốn sống thì hãy viết di thư chọn đệ kế nhiệm ngai vị trụ trì Thiếu Lâm, bằng không thì tình nghĩa sẽ cắt đứt tất cả. Đệ sẽ thẳng tay với sư huynh đó.
Viên Chân lắc đầu:
- Đệ có giết ta thì cứ giết. Nhưng ngôi tam bảo không thể để cho đệ quán xuyến được.
Đệ sẽ mang cả ngôi chùa trang nghiêm suốt mấy trăm năm nay nhuốm bẩn bụi hồng trần.
Trí Minh hậm hực ghé sát mặt vào mặt Viên Chân hỏi:
- Sư huynh đã quyết rồi à?
- Ta đã quyết như vậy.
- Vậy thì sư huynh đừng trách đệ, sau khi giết sư huynh xong, đệ sẽ tính đến gã Pháp Lạc.
- Sư đệ hãy hồi tâm lại đi. Ác lai, ác báo, nghiệp chướng tạo ra, kiếp này không trả, kiếp sau cũng phải trả. Sư đệ sẽ chìm ngập trong vòng luân hồi vĩnh cửu.
Trí Minh lắc đầu, gằn từng tiếng nói:
- Đệ chỉ muốn kế nhiệm chức trụ trì chứ không màng đến cõi Niết bàn. Đệ mong sư huynh sớm tiêu diêu nơi miền cực lạc.
Trí Minh cười nhạt, diện sắc của y vô cùng gian ác và thâm độc. Bây giờ đối mặt với Trí Minh không ai tưởng tượng y là một cao tăng của Thiếu Lâm tự.
Trí Minh vận khí chuyển vào mạch môn, rồi phát công vỗ luôn một đạo chưởng đánh thẳng xuống đỉnh đầu Viên Chân.
Bộp.
Quỷ thần chứng kiến chắc cũng phải tán đởm kinh hồn bởi hành động quá tàn nhẫn của Trí Minh.
oo Trăng vằng vặc cao, chiếu ánh sáng dìu dịu xuống ngôi cổ tự Thiếu Lâm, khiến cho khung cảnh im lìm đến độ hoang lạnh.
Trong cõi tịch mịch, hoang vắng và nhờn nhợt ấy, như có những oan hồn phảng phất quanh Thiếu Lâm tự để chờ nghe tiếng chuông mõ đặng sớm siêu thoát.
Cũng như thường ngày, đúng canh tư, tiếng khánh đồng sẽ vang lên, mà hôm nay đã quá canh tư, nhưng tiếng khánh đồng vẫn im lặng. Tiếng chuông không có, tiếng mõ chẳng vang, Thiếu Lâm như một hoang tự. Có ai ngờ đâu Viên Chân đại sư chỉ còn là cái xác be bét trong cốc phòng, mới tạo ra khung cảnh này.
Tiếng gà rừng vừa gáy cúc cu, một bóng người vận trang phục huyết dụ, băng mình qua cổng chùa. Thân pháp người đó vô cùng quái dị, xa xa ngỡ như một bóng ma trơi với thân ảnh nhuộm đầy máu.
Y băng đi như một cơn gió lốc, đúng lúc có tiếng quát:
- Huyết Ảnh Ma Tôn, hãy dừng lại!
Không ... Huyết Ảnh Ma Tôn như chẳng màng đến lời quát đó, mà vẫn băng mình về phía cốc phòng của Viên Chân đại sư.
Hai cao tăng thuộc Giảng Võ Đường từ trong bóng tối băng mình ra. Một người thi triển La Hán quyền, người kia thì trổ Phách Không chưởng vỗ thẳng vào Huyết Ảnh Ma Tôn.
Quyền chưởng đã xuất ra, nhưng Huyết Ảnh Ma Tôn chẳng coi ra gì, chờ cho quyền chưởng còn cách mình vài gang, hai ống tay huyết bào mới dựng lên.
Đôi bàn tay đỏ rực xuất hiện, đồng một lúc bóng huyết thủ tỏa ra chia làm hai, trông ngỡ như đôi tay tử thần vỗ thẳng vào tâm huyệt hai vị cao tăng đó.
Huyết thủ xẹt ra chỗ đôi quyền chưởng rồi nện luôn vào tâm huyệt hai vị tăng cản đường.
Hai vị tăng lữ như hai cánh diều bị gió lốc cuốn lên khỏi mặt đất, rồi rơi bịch xuống đất nằm yên bất động. Huyết Ảnh Ma Tôn phi thân tiến về phía cốc phòng của Viên Chân.
Huyết Ảnh Ma Tôn dựng cao song chưởng vỗ mạng vào cửa cốc phòng.
Ầm!
Cánh cửa bị huyết thủ đánh bể nát, Huyết Ảnh Ma Tôn nhìn vào trong, y thoáng ngạc nhiên khi thấy Viên Chân đại sư gục trên bàn, với cái đầu bẹp dúm, méo mó.
Huyết Ảnh Ma Tôn liền quay ra cửa.
Hơn một trăm cây đuốc bừng cháy, rọi sáng cả chùa Thiếu Lâm.
Đuốc vừa cháy thì Huyết Ảnh Ma Tôn đã phi thân lên mái chùa, băng mình đi như một mũi tên đỏ.
Trí Minh lao vào cốc phòng của đại sư Viên Chân, y phóng vội trở ra.
- Các sư huynh đệ ... Đại sư huynh Viên Chân đã bị Huyết Ảnh hạ thủ tàn nhẫn rồi.
Chúng tăng cùng một loạt hướng mắt về phía cốc phòng của Viên Chân.
Trí Minh nước mắt ràn dụa, vừa khóc vừa nói:
- Đại sư huynh của chúng ta đã bị lão ma đầu tàn nhẫn hạ sát thủ rồi.
Pháp Lạc phi thân lao vào cốc phòng. Một lúc sau, đại sư bồng xác Viên Chân bước ra.
Vẻ mặt phương phi của Pháp Lạc ủ dột và đau buồn. Đại sư bồng xác Viên Chân bước thẳng về phía chúng tăng.
Pháp Lạc trầm giọng nói:
- Đại sư huynh đã nhập tịch rồi.
Nói xong Pháp Lạc bế luôn xác Viên Chân đi thẳng lên chính điện.
Đến bây giờ, tiếng chuông đồng mới vọng lên liên hồi, nhưng tiếng chuông không như mọi ngày.
Tất cả cao tăng Thiếu Lâm đứng hai bên quan tài Viên Chân, chủ lễ là Pháp Lạc, phó chủ lễ là Trí Minh và người lo hậu sự là Trí Tựu.
Pháp Lạc cầm ngọc trượng đặt trước quan tài Viên Chân rồi khấn thầm:
“Đại sư huynh, chưa đến ngày quy tịch, sao người lại sớm ra đi. Phải chăng đây là nghiệp chướng mà sư huynh phải trả cho cuộc đời này. Đệ tuyên thệ sẽ mang ý nguyện của sư huynh phát dương quang đại Tam Tạng kinh đến tất cả chúng sinh”.
Trí Minh bước đến gần Pháp Lạc:
- Sư đệ ... Lúc sinh thời còn là trụ trì Thiếu Lâm, đại sư huynh rất ưu ái sư đệ, chắc có để lại di thư tấn phong sư đệ kế nhiệm trụ trì Thiếu Lâm tự. Sư huynh nghĩ, nước có vua, chùa phải có trụ trì. Thiếu Lâm tự một ngày không có trụ trì không được, vậy nhận việc hôm nay, sư đệ hãy trình di thư của sư huynh rồi đảm trách luôn chức trụ trì Thiếu Lâm.
Nghe Trí Minh nói, Pháp Lạc thoáng ngỡ ngàng nói:
- Từ lúc đệ vào tĩnh tu trong chùa đến nay, chưa bao giờ nghe đại sư huynh Viên Chân nói đến bức di thư nào cả.
Trí Minh cau mày:
- Không thể nào như vậy được. Chắc chắn sư huynh phải để lại di thư đặng chọn người kế nhiệm mình chứ. Có lẽ bức di thư đó, đại sư huynh để dưới cổ phòng. Chúng ta hãy xuống đó xem sao?
- Lúc này sư đệ thấy cần thiết lo cho đại sư huynh Viên Chân đến nơi an nghỉ cuối cùng rồi mới nghĩ đến việc khác.
- Nếu sư đệ tính như vậy cũng được. Chúng ta có thể nhờ các vị cao tăng khác xuống cố phòng.
Pháp Lạc gật đầu:
- Nhờ sư huynh lo toan giùm cho đệ. Đệ đã từng lo việc hậu sự trong Thiếu Lâm thì hôm nay đệ phải trực tiếp bên quan tài của đại sư huynh. Ngày mai chúng ta sẽ gởi thông điệp đến các nơi báo tin dữ này.
Trí Minh gật đầu:
- Pháp Lạc sư đệ hãy an tâm lo hậu sự, tất cả để huynh thu xếp cho ...
Trí Minh cùng Trí Tựu với hơn hai mươi vị cao tăng trở ra chính điện tiến thẳng về phía cốc phòng của đại sư Viên Chân.
Vừa bước vào phòng, Trí Tựu đã chỉ chiếc bàn hàng ngày Viên Chân ngồi uống trà nói:
- Các vị hãy nhìn kìa, hình như đại sư huynh có viết mấy chữ lên mặt bàn.
Trí Minh liếc xéo qua Trí Tựu, vẻ mặt trang trọng đến độ nghiêm khắc.
Trí Minh nói:
- Các chư huynh đệ, hãy đến xem đại sư huynh viết gì trên đó.
Mười vị cao tăng cùng với Trí Minh bước đến bên chiếc bàn.
Trên bàn có bốn chữ viết vội viết vàng bằng máu. Có lẽ trước khi chết, Viên Chân cũng cố gắng viết xong bốn chữ để làm tròn phận sự của mình với Thiếu Lâm.
Dưới bốn chữ đó in đậm bàn tay của Viên Chân.
Trí Tựu đọc thật chậm:
- Trí Minh trụ trì.
Trí Tựu quay sang Trí Minh nói:
- Sư huynh ... Đại sư huynh Viên Chân chọn sư huynh làm trụ trì bảo quản ngôi tam bảo.
Trí Tựu nói xong liền quỳ sụp xuống, giọng nghiêm trang:
- Trí Tựu đệ ra mắt trụ trì Thiếu Lâm.
Trí Minh đỡ Trí Tựu nói:
- Hãy đứng dậy đi ... Hãy đứng dậy đi. Lúc này chúng ta hãy lo tang lễ cho đại sư huynh, chứ đừng khách sáo. Đại sư huynh Viên Chân chết đau chết đớn, lòng dạ Trí Minh này rối như tơ vò chẳng màng gì đến chức phận đâu.
Trí Minh vừa nói vừa rớm nước mắt. Y nấc nhẹ một tiếng, nước mắt theo đó lã chã rơi xuống.
Tất cả mọi tăng chúng đều quay mặt nhìn Trí Minh. Nước mắt cùng với nỗi đau khổ của Trí Minh thoáng chốc lan sang hai mươi vị cao tăng, hòa vào trong nội tâm của họ.
Hai mươi vị cao tăng đồng loạt cung quyền nói:
- Tân trụ trì đừng bi lụy nữa, người hãy sớm quay lại chính điện đặng chu toàn đại sự.
Trí Minh thở ra.
Như hiểu được tiếng thở ra của Trí Minh, Trí Tựu liền ra hiệu cho bốn vị tăng lữ đứng kế bên cùng nhau khiêng chiếc bàn đá ra ra ngoài cốc phòng của Viên Chân.
Trí Minh dẫn đầu, theo sau là Trí Tựu cùng bốn vị cao tăng khiêng bàn, kế đó là mười sáu vị khác xếp thành hai hàng song hành bước vào chính điện.
Trí Minh bước đến cạnh Pháp Lạc:
- Pháp Lạc sư đệ ... Đại sư huynh Viên Chân đã để lại chỉ tự trên mặt thạch bàn.
Pháp Lạc nhìn mặt bàn đọc lớn:
- Trí Minh trụ trì.
Tất cả mọi người đều quay mặt hướng về Trí Minh.
Trí Tựu ôm quyền vái chào một vòng nói:
- Các vị huynh đệ, bây giờ chúng ta đã có Trí Minh sư huynh đảm trách trụ trì tam bảo, Thiếu Lâm tự một ngày không có trụ trì không được, và theo di ngôn của đại sư huynh Viên Chân, cũng muốn cho người an tâm tịch diệt. Trí Minh sư huynh hãy thọ nhận chức vị được giao, đặng có thể làm chủ lễ tiễn đưa sư huynh đến nơi an nghỉ cuối cùng.
Trí Tựu vừa nói vừa quỳ xuống. Hai mươi vị cao tăng cũng quỳ theo Trí Tựu. Thế là không ai bảo ai, tất cả mọi người đồng thanh nói:
- A di đà Phật ... Pháp thể hoàng an, vô tri pháp, vô diệu pháp, Trí Minh đại sư thọ trì tam bảo, trụ trì Thiếu Lâm.
Pháp Lạc thoáng một chút ngỡ ngàng rồi quỳ theo mọi người. Tất nhiên sự lưỡng lự của Pháp Lạc không qua khỏi cặp mắt xét nét của Trí Minh.
Trí Minh chắp tay nói:
- A di đà Phật, Trí Minh một đời tu hành để mong sớm về dưới chân Phật Tổ Như Lai, tuyệt không hề nghĩ đến đại sự trụ trì Thiếu Lâm, nhưng hôm nay thể theo tâm nguyện của đại sư phương trượng Viên Chân, Trí Minh quyết một lòng phụng sự ngôi tam bảo Thiếu Lâm đến hơi thở cuối cùng.
Trí Minh nói xong câu đó, liền quay lưng hướng về bồ đoàn tượng Phật Như Lai, quỳ lạy ba cái rồi tiến lại bên quan tài của Viên Chân đại sư hành lễ.
Trí Tựu chờ cho Trí Minh hành lễ xong, liền bưng y bát tát đến dâng cho Trí Minh.
Trí Minh thản nhiên vận bộ y tăng đó, rồi cầm lấy ngọc trượng, đảo mắt một vòng, định nhân ngay Pháp Lạc nói:
- Pháp Lạc sư đệ, kể từ ngày hôm nay ta đã chấp chưởng trụ trì Thiếu Lâm, nay ta giao trọng trách Tri Tân khách cho đệ.
Pháp Lạc quỳ gối chắp tay nói:
- A di đà Phật ... Đa tạ phương trượng trụ trì đã ban phật tịch.
- Sư đệ hãy đứng lên đi.
Trí Minh quay lại Trí Tựu nói:
- Trí Tựu sư đệ, từ trước đến nay đệ đã một mực vì Thiếu Lâm, nay ta phong cho đệ giữ chức Đại Hình Đường để giữ môn quy giới điều của Phật môn ...
Trí Tựu liền chắp tay:
- A di đà Phật ... Đa tạ phương trượng trụ trì đã ban phật lệnh.
Trí Minh gật đầu:
- Còn một việc nữa.
- Phương trượng cứ chỉ dạy.
Trí Minh thở dài một tiếng:
- Thiếu Lâm phương trượng trụ trì đại đức Viên Chân đã bị Huyết Ảnh Ma Tôn thảm sát, đúng ra thể theo tôn chỉ từ bi hỉ xả của Phật môn thì cởi dây oan trái này, nhưng ... danh dự của Thiếu Lâm trên chốn giang hồ sẽ bị thiên hạ coi thường. Nên ta muốn hành xử Huyết Ảnh Ma Tôn theo đúng môn quy của Thiếu Lâm. Sư đệ hãy chuẩn bị lực lượng đối phó với lão ma đó.
- Trí Tựu sẽ cố gắng lo chu toàn đại sự sư huynh đã giao.
- Sư đệ hãy cẩn thận.
oo Mặt trời như nửa chiếc đĩa đỏ au vừa nhú lên ở hướng đông, sương sớm còn giăng phủ mái chùa cong vút, thì một thiếu niên anh tuấn đã đứng trước cổng tam quan.
Thiếu niên anh tuấn đó không ai xa lạ mà chính là Âu Trường Phong. Chàng cảm thấy hôm nay Thiếu Lâm có sự biến gì đó, nên xem ra có phần u tịch thê lương vô cùng. Tiếng khánh đồng vang lên như tiếng than u uẩn.
Trường Phong thong thả bước vào nhà chùa. Tiếng chuông khi nãy khiến tâm thức của chàng hồi hộp một cách lạ lùng.
Pháp Lạc cùng hai vị cao tăng từ trong tòa đại điện bước ra, vừa chạm mặt Trường Phong, Pháp Lạc đã chắp tay nói:
- Thiếu Lâm tự hôm nay có đại tang nên tạm thời đóng cửa không tiếp khách thập phương, thí chủ miễn thứ và hãy ra về.
Trường Phong quan sát Pháp Lạc hỏi:
- Xin hỏi phương trượng, Thiếu Lâm hôm nay có đại tang gì?
- A di đà Phật ... Phương trượng trụ trì Viên Chân đã bị ác ma hành thích.
- Xin hỏi phương trượng ác ma đó là ai?
- A di đà Phật ... Ác ma đó chính là Huyết Ảnh Ma Tôn.
Cặp lông mày lưỡi kiếm của Âu Trường Phong cau hẳn lại. Chàng hỏi lại Pháp Lạc:
- Đại sư nói là kẻ hành thích phương trượng trụ trì Viên Chân là Huyết Ảnh Ma Tôn?
Pháp Lạc gật đầu:
- Tất cả mọi chư tăng đều nhận ra hành tung của lão ma Huyết Ảnh.
- Hành tung của Huyết Ảnh Ma Tôn được các chư tăng Thiếu Lâm nhận ra.
- Không sai.
- Lạ thật. Vậy lão ác ma đó đã sử dụng Huyết Ảnh chưởng hạ thủ phương trượng đại sư Viên Chân.
Pháp Lạc gật đầu.
Trường Phong nói luôn:
- Tại hạ không tin. Nhưng Huyết Ảnh Ma Tôn có đến đây thì chứng tỏ Thiếu Lâm có can dự vào cuộc đại sát tại tòa Ngọc Bảo.
- A di đà Phật, Huyết Ảnh Ma Tôn đã giết năm mươi người của Thiết Uy tiêu cục, cướp hôn thê của Trắc đại hiệp nên Thiếu Lâm tự mới hội cùng quần hào tảo trừ ác ma.
Pháp Lạc thở dài một tiếng, rồi tiếp:
- Nhưng sau đó ...
- Sau đó thì sao?
Pháp Lạc nhìn Trường Phong ngạc nhiên:
- Ý ... mà thí chủ đến Thiếu Lâm để điều tra vụ việc đó à?
Trường Phong mỉm cười:
- Tại hạ có một vài nghi vấn thắc mắc, muốn thỉnh giáo phương trượng Thiếu Lâm, nhưng rất tiếc đến đây thì phương trượng đã bị hại rồi.
- Người hại Viên Chân đại sư là Huyết Ảnh Ma Tôn.
Trường Phong lạnh nhát nói:
- Thôi để khi khác tại hạ sẽ quay trở lại Thiếu Lâm thỉnh giáo đại sư. Hôm nay tại hạ không muốn làm phiền các vị trong lúc có đại tang.
- A di đà Phật ... đa tạ thí chủ.
Trường Phong ôm quyền nói:
- Cáo biệt đại sư.
- A di đà Phật ... Phiền lòng thí chủ.
Trường Phong quay lưng bước trở xuống bậc tam cấp. Chàng thả bước đi một cách nhàn tảng như người du khảo đón bình minh buổi sớm.
Trong lúc thả bước đi như vậy, tâm trí của Âu Trường Phong căng ra để suy nghĩ:
“Huyết Ảnh Ma Tôn thứ hai đó là ai? Tại sao môn thần công Huyết Ảnh công lại có kẻ thi triển được, có phải chính Huyết Ảnh Ma Tôn thứ hai đó là nguyên nhân dẫn đến cuộc đại sát Ngọc Bảo?”.
Trường Phong dừng lại bên một cây đại thụ, đứng ngắm mặt trời đang dần dần trồi lên.
Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, chàng quyết định quay trở lại Thiếu Lâm tự.
Trường Phong lẩm nhẩm:
- Nhất định phải tìm cho ra ấn tích của gã Huyết Ảnh Ma Tôn kia.
Nghĩ xong, Trường Phong chuyển vận chân khí, quy tập Đan Điền, thoáng chốc đã có một màn huyết quang đỏ rực bao trùm thân thể chàng và khoác luôn một chiếc mặt nạ diện dung của Huyết Ảnh lão tổ.
Âu Trường Phong hú lên một tiếng, thân ảnh của chàng bắn vụt lên không như con chim lửa, hướng thẳng về phía tòa cổ tự Thiếu Lâm.
Trường Phong vừa đặt chân đến cổng tam quan thì Pháp Lạc dẫn theo hai mươi vị cao tăng phi thân ra chặn đường.
Pháp Lạc chỉ tay vào mặt Trường Phong nói lớn:
- Huyết Ảnh lão ma ... lão lại dám đến đây lần nữa à?
Trường Phong chẳng màng đến lời Pháp Lạc. Nhìn vẻ mặt khôi ngô, đôn hậu của Pháp Lạc, Trường Phong không muốn thi triển độc chiêu Huyết Ảnh chưởng để hạ sát thủ.
Mặc cho Pháp Lạc quát tháo, hằm hè, Trường Phong khẽ lắc vai một cái, thân ảnh của chàng như huyết ma quỷ dị, thoắt cái đã băng qua những vị sư chặn đường đó.
Pháp Lạc giật mình, lúc này Trường Phong đã đặt chân đến ngưỡng cửa tòa chính điện.
Trí Tựu cùng hai mươi vị tăng Giảng Võ đường phi thân ra chặn đường Trường Phong.
Cặp hung nhãn Huyết Ảnh công của Trường Phong rực lên khi nhận ra Trí Minh trong bộ tăng y trụ trì đứng trước linh cữu Viên Chân.
Làm sao Trường Phong có thể quên được nhà sư đã tặng chàng một quyền La Hán, mà tí chút nữa thôi, đã không còn tồn tại trên cõi đời này để rửa mối huyết thù Ngọc Bảo.
Uất khí tràn ngập kinh mạch Trường Phong, sát khí thoáng chốc bao trùm cả tòa đại điện Thiếu Lâm. Đôi huyết nhãn dừng lại và đóng đinh vào mặt Trí Minh.
Nhận ra cặp mắt hằn học, đầy sát khí của Huyết Ảnh Ma Tôn khiến da thịt Trí Minh nổi đầy gai ốc. Y cảm nhận cột sống của mình bị hai luồng huyết nhãn sắc như hai lưỡi bảo đao chập chờn cắt phập xuống.
Trí Minh liền giơ cao ngọc trượng nói:
- Tất cả chư huynh đệ, hãy vì Viên Chân sư huynh và giang hồ tiêu diệt Huyết Ma.
Khí uất bởi cái chết hôm nào của mẫu thân trước tòa Ngọc Bảo như chẹn ngang cổ họng đắng nghét, giờ lại nghe chính miệng Trí Minh thốt ra mệnh lệnh tiêu diệt mình, uất khí càng bốc cao ngời ngợi, Trường Phong hú lên một tiếng, thân ảnh đã bắn xẹt vào tòa đại chính điện.
Máu phải đổ vì hận thù.
Thây người phải ngã xuống vì uất hận.
Mười tám võ tăng lướt ra, cùng một lúc tống luôn mười tám thoi quyền La Hán đánh thẳng vào Trường Phong.
Mặc cho những đạo phong quyền đó bổ vào mình, Trường Phong cứ nhắm thẳng Trí Minh. Song thủ của chàng dâng cao, đỏ ối như nhuộm máu, rồi đẩy ra một đạo Huyết Ảnh chưởng với mười phần công lực bản thân.
Thấy huyết chưởng xẹt thẳng về phía mình, Trí Minh vội vã đạp mạnh hai chân phi thân vụt về phía tượng Phật tổ.
Hai đạo huyết chưởng chém xả xuống linh cữu của Viên Chân.
Ầm.
Linh cữu liệm xác Viên Chân bể tan, hất tung cái xác của đại sư rơi xuống đất.
Cùng lúc đó, mười tám đạo phong quyền La Hán cũng chạm vào thân ảnh Trường Phong.
Ầm.
Sau tiếng nổ kinh thiên động địa, ngỡ như thân thể Huyết Ảnh Ma Tôn tan ra thành cám. Nhưng không, màn huyết khí sáng rực đỏ hơn, đồng lúc đó có một lực phản chấn tống ngược trở ra, khiến mười tám vị võ tăng bị hất bổng về sau nằm sõng soài dưới đất.
Sát khí bao trùm toàn khu đại điện, các vị tăng thấy Huyết Ảnh chưởng quá lợi hại, nhưng linh cữu của Viên Chân đại sư lại bị Huyết Ảnh lão ma phá nát thì không thể nào dằn được lòng căm phẫn.
Những vị cao tăng nhanh chóng thay đổi từ những bậc tu hành mong sớm đến niết bàn, hóa ra những sát thủ hung tợn, sẵn sàng lao vào chỗ chết.
Trước lúc đó, Trường Phong đánh hụt Trí Minh một đạo huyết khí, khí uất càng dâng lên như sông lũ ba đào. Chàng điểm mũi giày, thân ảnh lướt trên cao bốn trượng, mười đầu ngón tay nhả ra mười đạo huyết chỉ sắc như bảo đao bảo kiếm phóng thẳng về phía Trí Minh.
Trí Minh có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng nổi võ công của Huyết Ảnh Ma Tôn lại lợi hại như vậy. Y không dám đón thẳng mười đạo huyết chỉ, mà lắc mình lên luôn ra sau lưng pho tượng Phật Tổ Như Lai. Mười đạo huyết chỉ đánh thẳng vào pho tượng Phật Tổ Như Lai.
Ầm.
Sau tiếng nổ, pho tượng đã biến thành một đống gạch vụn ngổn ngang rơi vãi quanh bồ đoàn.
Tất cả tăng chúng Thiếu Lâm đều ngẩn ngơ.
Pháp Lạc quát lên một tiếng:
- Huyết Ảnh lão ma, bần tăng quyết thí mạng với lão.
Pháp Lạc vừa quát, vừa nhảy sổ vào Trường Phong, song thủ đã dựng đứng, tống ra một đạo kình Hỗn Nguyên nhất khí công, một tuyệt thức trong Dịch Cân Kinh mà Viên Chân đã bí mật trao cho Pháp Lạc trui rèn.
Thấy Pháp Lạc nhảy sổ vào mình như một con thiêu thân, bất kể sống chết, tất nhiên Trường Phong cũng biết tâm trạng của Pháp Lạc lúc này rất bấn loạn, chẳng khác gì chàng cách đây ba năm.
Có lẽ Pháp Lạc vì nghĩa với Viên Chân, vì duyên với Thiếu Lâm mới quyết liều mạng như vậy, nghĩ đến đây Trường Phong không nỡ xuống tay lấy mạng vị hòa thượng này.
Không xuống tay, nhưng chẳng lẽ lại đứng yên để ngọn Hỗn Nguyên nhất khí công đánh thẳng vào mình, Trường Phong cười khẩy một tiếng, huyết thủ đã vỗ ngang một đạo huyết chưởng tận dụng ba thành công lực.
Hỗn Nguyên nhất khí công và Huyết chưởng chạm nhau, tạo thành một xoáy khí dữ dội, rồi phát ra tiếng nổ nghe đinh tai nhức óc.
Trường Phong nhất thời bị xoáy khí đẩy lùi một bộ, bên kia Pháp Lạc đã tận dụng hết công phu tu vi bản thân, nên vẫn trụ bộ được.
Thấy Trường Phong có vẻ lép thế, Trí Minh liền quát lớn:
- Pháp Lạc, hãy tiêu diệt Huyết Ma cho ta.
Không cần Trí Minh ra mệnh lệnh, Pháp Lạc cũng quyết một lòng lấy mạng Huyết Ảnh Ma Tôn.
Thấy Pháp Lạc vẫn trụ thân được, Trường Phong không khỏi ngạc nhiên, không ngờ Pháp Lạc có thần công đối kháng ngang với Huyết Ảnh chưởng.
Chàng nghĩ đến đây, thì đã nhận ra trước mặt mình hai đạo Hỗn Nguyên nhất khí công như hai gọng kìm sầm sập lướt tới.
Trường Phong không dám khinh thường đạo khí công Hỗn Nguyên của Pháp Lạc nữa, lần này chàng trụ thân dựng đứng Huyết thủ vận dụng tám thành công lực, tạo thành hai luồng huyết khí đỏ rực đỡ thẳng ngọn Nhất khí công.
Ầm.
Trường Phong thân ảnh bất di bất dịch, màn huyết quang đỏ rực hơn, ngỡ đâu bao bọc thân thể chàng là một vầng nguyên khí dày đặc.
[mất một trang] chớp đó, thoáng chốc đã mất hút ngoài cửa tam quan.
Trường Phong thu hồi Huyết Ảnh công trở lại trạng thái bình thường, quay lại nhìn ngôi cổ tự một lần nữa rồi mới bỏ đi.
Trong lúc đó tại Thiếu Lâm tự.
Pháp Lạc còn đang ngớ ngẩn bởi hành động kỳ lạ của Huyết Ảnh lão ma, thì Trí Minh đã tiến đến ghế trụ trì.
Trí Minh chỉ ngọc trượng vào Pháp Lạc nói:
- A di đà Phật ... Pháp Lạc hãy quỳ xuống.
Pháp Lạc giật mình khi nghe tiếng quát gọi của Trí Minh.
Pháp Lạc lúng túng vô cùng, nhưng phải chấp hành giáo giới, không thể không quỳ được.
Pháp Lạc quỳ dưới chân Trí Minh, ngẩng mặt nói:
- Pháp Lạc vô tài, để cho lão ma khuấy động chốn trang nghiêm, trụ trì phương trượng xử tội.
Trí Minh hừ một tiếng.
Trong lúc Trí Minh nhìn chằm chằm Pháp Lạc, thì chúng tăng đã liệm lại xác đại sư Viên Chân.
Chờ cho chúng tăng liệm xong xác Viên Chân, Trí Minh mới trầm giọng nói:
- Pháp Lạc ... Ngươi giải thích thế nào với các chư huynh đệ đây, khi Huyết Ảnh Ma Tôn đáng ra phải giết ngươi thì lại cho uống thánh dược.
Pháp Lạc bặm môi, ậm ừ một lúc lâu mới nói:
- Phương trượng trụ trì, quả thật Pháp Lạc cũng không thể hiểu hành động kỳ lạ của lão ma đó.
Trí Minh hừ một tiếng nói:
- Ngươi không giải thích được à? Thì ta có thể giải thích giùm ngươi. Nếu kẻ thù không giết kẻ thù, thì họ chính là đồng bọn của nhau.
Chúng tăng Thiếu Lâm đồng loạt ồ lên một tiếng.
Pháp Lạc dập đầu xuống nền đá nói ; - Phương trượng trụ trì, oan cho Pháp Lạc này lắm. Thật là oan cho Pháp Lạc.
Trí Minh lắc đầu:
- Oan hay không oan, điều đó hiển nhiên xảy ra trước mắt mọi người. Với lại ta nhận thấy võ công của ngươi không phải xuất phát từ Giảng Võ Đường Thiếu Lâm tự, chứng tỏ ngươi đã hàm thụ võ công của ma đạo.
- Trụ trì ...
Trí Minh chắp tay thở dài một tiếng nói:
- A di đà Phật ... Phật môn không thể dung túng cho ma đạo hoành hành, huống chi trong lúc đại tang mà đồng bọn của ngươi lại đến quấy nhiễu.
Trí Minh thở ra:
- Pháp Lạc ... Ngươi muốn nói gì nữa không?
- Phương trượng trụ trì ... Thật ra võ công của Pháp Lạc là võ công bí truyền của Thiếu Lâm. Lúc sinh thời, sư huynh Viên Chân thấy đệ có căn cơ với Thiếu Lâm nên đã bí mật đem những công phu trong Dịch Cân Kinh, Ích Thọ Âm Dương pháp và Hỗn Nguyên nhất khí công để đệ luyện tập. Nhưng vốn có duyên nhưng không có phận nên đệ chưa luyện thành Phật công, mới thảm bại dưới tay Huyết Ảnh Ma Tôn.
- A di đà Phật. Nhưng môn công đó mà ngươi vừa nói chỉ truyền trong hàng trụ trì Thiếu Lâm, làm sao ngươi có thể hàm thụ được. Nếu ngươi luyện Dịch Cân Kinh, Ích Thọ Âm Dương pháp và Hỗn Nguyên nhất khí công chứng tỏ ngươi đã có ý tiến nhiệm chức trụ trì của đại sư huynh Viên Chân.
Pháp Lạc gào lên:
- Trụ trì, một đời Pháp Lạc thọ ân đức của phương trượng Viên Chân, tuyệt nhiên không bỉ ổi đến độ có âm mưu tiến nhiễm chức trụ trì của người.
- Viên Chân sư huynh đã chết rồi, đâu còn ai phán xét được lời của ngươi nói?
- Trụ trì ... Pháp Lạc này không hề giấu giếm gì đâu.
Trí Minh hừ một tiếng:
- Cái chết của đại sư huynh Viên Chân còn trong ngày đại tang. Ta tạm thời gác bỏ qua vụ này. Nhưng ngươi muốn biểu lộ lòng thành với đại sư huynh thì hãy tự giam mình vào thiên lao. Trắng đen sẽ rõ ràng, đến lúc đó, ta sẽ minh chứng cho ngươi.
Pháp Lạc bậm môi, gục đầu xuống nền đại điện:
- Đa tạ sư huynh.
- A di đà Phật ... Ngươi hãy tĩnh tâm trong thiên lao, oan trái nào rồi cũng cởi bỏ được thôi.
Trí Minh nói xong ra dấu cho Trí Tựu.
Trí Tựu bước ra, rồi sử dụng Nhất Chỉ Thiền điểm một lúc vào ba mươi sáu đại huyệt trên người Pháp Lạc. Pháp Lạc giật mình, khi nhận thế lối điểm công của Trí Tựu nhằm phế bỏ võ công của mình. Mặc dù biết, nhưng Pháp Lạc vẫn cắn răng chịu đựng.
Nước mắt trào ra hai bên khóe, Pháp Lạc nuốt nỗi oan vào bên trong thổn thức nói:
- Pháp Lạc vào thiên lao, chỉ mong sư huynh chăm lo cho Thiếu Lâm không bị lu mờ trên chốn giang hồ.
Trí Minh cười khẩy một tiếng rồi nói:
- Việc đó ngươi hãy an tâm, tất cả chư tăng trong Thiếu Lâm tự này không để cho Thiếu Lâm mai một đâu.
Pháp Lạc nấc giọng, rồi lạy Trí Minh ba cái mới đứng lên:
- Sư đệ cáo biệt sư huynh.
Pháp Lạc chắp tay xá một vòng tất cả những chư tăng có mặt trong tòa đại điện, giọng trầm trầm:
- Pháp Lạc vào thiên lao, chỉ mong các chư huynh đệ bảo trọng và thấu hiểu nỗi oan của Pháp Lạc. Pháp Lạc nguyện sống cho Thiếu Lâm và cũng sẽ chết cho Thiếu Lâm.
Chúng tăng đồng loạt niệm Phật hiệu:
- A di đà Phật.
Pháp Lạc cắn răng vào môi, vẻ mặt u uẩn từ từ bước ra cửa. Thỉnh thoảng, Pháp Lạc lại nấc một tiếng, nước mắt theo tiếng nấc trào ra ngoài.
/27
|