Cảm nhận được tầm mắt Lam Vũ Tích ở trên người mình, Huyết Hồ thản nhiên liếc mắt nhìn nàng ta, thấy nàng kia dáng vẻ đắc ý, làm sao còn có một bộ dáng điềm đạm đáng yêu chật vật không chịu nổi.
Chậm rãi giơ lên khóe môi, một chút lãnh ý tràn đầy trên đuôi lông mày, đùa cợt trong mắt nhày càng sâu. Huyết Hồ không coi ai ra gì lạnh lùng mở miệng:
“Lục Trúc, chúng ta đi!”
Dứt lời liền nhấc chân đi ra ngoài, không chút nào để ý tới ánh mắt khác thường của người khác.
Lục Trúc vừa thấy, lập tức nhấc chân đi theo.
Phía sau truyền đến thanh âm quẫn bách của Lam Kì:
“Nhị hoàng tử, tiểu nữ còn tuổi nhỏ không hiểu chuyện, xin nhị hoàng tử đừng trách”
Huyết Hồ nghe vậy cũng không có ý tạm dừng, vẫn cứ đi về phía trước.
Phía sau, khóe miệng Âm Lăng Phong nâng lên ý cười như có như không, nhìn qua nhưng lại mang theo một tia ôn nhu. Con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm bóng hình màu đỏ xinh đẹp, đáy mắt lóe ra tinh quang. Cho đến khi nàng biến mất không thấy mới chậm rãi lấy lại tinh thần, con ngươi trở về trong trẻo lạnh lùng như trước kia.
......
“Tỷ tỷ, hoa đào hội ba ngày sau, lấy dung mạo tỷ tỷ, nhất định có thể áp chế tam tiểu thư, nếu tỷ tỷ có thể làm sườn phi của thái tử, sẽ không còn người khi dễ tỷ tỷ!”
Trong lương đình, Lục Trúc hai tay chống má, chớp mắt to trong veo như nước, thanh âm tràn đầy kích động, trên mặt tràn đầy vui sướng.
Ánh mắt Huyết Hồ, nhìn về phía xa xa, nghe vậy liền phục hồi tinh thần, cười nhạo một tiếng:
“Sườn phi? Thật buồn cười! Cái địa vị này Huyết Hồ ta sao thèm để ý! Chỉ cần ta muốn, thiên hạ, giang hồ còn không nằm ở trong tay ta? Thứ ta muốn là một đời một kiếp một đôi người!”
Lục Trúc nghe vậy, vẻ mặt sùng bái lên tiếng:
“Oa! Tỷ tỷ soái ngây người!”
Huyết Hồ:
“......”
“Kia, tỷ tỷ, hoa đào hội người có muốn đi không? Không chừng còn có thể gặp phải người mình thích đấy.”
Lục Trúc vẻ mặt bát quái nói.
Huyết Hồ không nói gì, con ngươi xẹt qua đạo u quang.
Hoa đào hội, đi! Làm sao lại không đi! Lam Vũ Tích muốn làm thái tử phi, nàng liền không để nàng ta toại nguyện! Nàng sẽ đem chuyện này làm hỏng! Lam gia này nàng đã thấy hết, một đám rác rưởi! Hơn nữa, thái tử hiển nhiên cũng không phải thứ gì tốt Nàng muốn làm hỏng hôn sự của thái tử, làm cho Lam gia mất mặt mũi rối sau đó thoát thân rời đi. Tin tưởng yến hội sẽ rất thú vị!
Xa xa ở một góc âm u, Âm Lăng Phong khiếp sợ thật lâu, hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại. Con ngươi đen như mực xẹt qua một chút suy nghĩ sâu xa. Cả đời nhất thế một đôi người! Thiên hạ giang hồ đều ở trong tay! Khí phách của nữ tử này thật mạnh! Xem ra, hoa đào hội lần này tất nhiên sẽ không bình thản! Hắn rất là chờ mong, nàng có thể mang đến cho hắn nào kinh hỉ như thế nào!
Chậm rãi giơ lên khóe môi, một chút lãnh ý tràn đầy trên đuôi lông mày, đùa cợt trong mắt nhày càng sâu. Huyết Hồ không coi ai ra gì lạnh lùng mở miệng:
“Lục Trúc, chúng ta đi!”
Dứt lời liền nhấc chân đi ra ngoài, không chút nào để ý tới ánh mắt khác thường của người khác.
Lục Trúc vừa thấy, lập tức nhấc chân đi theo.
Phía sau truyền đến thanh âm quẫn bách của Lam Kì:
“Nhị hoàng tử, tiểu nữ còn tuổi nhỏ không hiểu chuyện, xin nhị hoàng tử đừng trách”
Huyết Hồ nghe vậy cũng không có ý tạm dừng, vẫn cứ đi về phía trước.
Phía sau, khóe miệng Âm Lăng Phong nâng lên ý cười như có như không, nhìn qua nhưng lại mang theo một tia ôn nhu. Con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm bóng hình màu đỏ xinh đẹp, đáy mắt lóe ra tinh quang. Cho đến khi nàng biến mất không thấy mới chậm rãi lấy lại tinh thần, con ngươi trở về trong trẻo lạnh lùng như trước kia.
......
“Tỷ tỷ, hoa đào hội ba ngày sau, lấy dung mạo tỷ tỷ, nhất định có thể áp chế tam tiểu thư, nếu tỷ tỷ có thể làm sườn phi của thái tử, sẽ không còn người khi dễ tỷ tỷ!”
Trong lương đình, Lục Trúc hai tay chống má, chớp mắt to trong veo như nước, thanh âm tràn đầy kích động, trên mặt tràn đầy vui sướng.
Ánh mắt Huyết Hồ, nhìn về phía xa xa, nghe vậy liền phục hồi tinh thần, cười nhạo một tiếng:
“Sườn phi? Thật buồn cười! Cái địa vị này Huyết Hồ ta sao thèm để ý! Chỉ cần ta muốn, thiên hạ, giang hồ còn không nằm ở trong tay ta? Thứ ta muốn là một đời một kiếp một đôi người!”
Lục Trúc nghe vậy, vẻ mặt sùng bái lên tiếng:
“Oa! Tỷ tỷ soái ngây người!”
Huyết Hồ:
“......”
“Kia, tỷ tỷ, hoa đào hội người có muốn đi không? Không chừng còn có thể gặp phải người mình thích đấy.”
Lục Trúc vẻ mặt bát quái nói.
Huyết Hồ không nói gì, con ngươi xẹt qua đạo u quang.
Hoa đào hội, đi! Làm sao lại không đi! Lam Vũ Tích muốn làm thái tử phi, nàng liền không để nàng ta toại nguyện! Nàng sẽ đem chuyện này làm hỏng! Lam gia này nàng đã thấy hết, một đám rác rưởi! Hơn nữa, thái tử hiển nhiên cũng không phải thứ gì tốt Nàng muốn làm hỏng hôn sự của thái tử, làm cho Lam gia mất mặt mũi rối sau đó thoát thân rời đi. Tin tưởng yến hội sẽ rất thú vị!
Xa xa ở một góc âm u, Âm Lăng Phong khiếp sợ thật lâu, hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại. Con ngươi đen như mực xẹt qua một chút suy nghĩ sâu xa. Cả đời nhất thế một đôi người! Thiên hạ giang hồ đều ở trong tay! Khí phách của nữ tử này thật mạnh! Xem ra, hoa đào hội lần này tất nhiên sẽ không bình thản! Hắn rất là chờ mong, nàng có thể mang đến cho hắn nào kinh hỉ như thế nào!
/91
|