Huyết Hồ tươi cười đón nhận ánh mắt của Bạch Mạt Mạt, ý cười tràn đầy trên đuôi lông mày. Nụ cười kia chân thật tự nhiên, hoàn toàn là ý cười phát ra từ nội tâm, không hề chứa một tia giả dối nào.
Nháy mắt, Bạch Mạt Mạt chỉ cảm thấy trời đất như đảo lộn, trước mắt đều là ý cười của nàng kia, diễm lệ bức người, nhưng lại mang một cỗ áp lực vô hình.
Nàng chưa bao giờ gặp qua nữ tử có khí thế lớn như vậy lại không mất đi tao nhã, thanh cao lãnh ngạo. Ý cười của nàng sáng ngời như ánh bình minh, xinh đẹp mị hoặc. Ánh mắt của nàng, giống như lưỡi dao sắc bén, lộ ra cơ trí hiểu rõ hết thảy thế gian, như có thể xem thấu nội tâm người khác, khiến cho người ta một trận hoảng hốt.
Cảm giác được Huyết Hồ cũng không có ác ý, Bạch Mạt Mạt nở nụ cười đáp lại, hơi hơi gật đầu một cái. Lại dời ánh mắt về phía trên, hết sức chăm chú nhìn động tĩnh trên đài.
Huyết Hồ ánh mắt cũng hướng tới phía Lam Vũ Tích, nàng cũng muốn nhìn một chút, đệ nhất tài nữ Minh thành Lam Vũ Tích có phải có tiếng mà không có miếng hay không.(có danh tiếng mà không có thực lực).
Nếu nàng ta thật có thực lực, nàng sẽ không cười nhạo. Nếu không phải, như vậy, thật ngượng ngùng! Nàng sẽ làm cho nàng ta biến mất. Đây chính là hậu quả đắc tội Huyết Hồ nàng!
Ở trong ánh mắt chờ mong của tất cả mọi người, Lam Vũ Tích điểm nhẹ mũi chân, vòng eo xoay một cái, mặt mày lưu chuyển, cười yếu ớt thản nhiên.
Tiếng ca thanh thúy to rõ vang vọng chung quanh, phảng phất như thanh âm của trời đất êm tai dễ nghe.
Lam Vũ Tích cấp tốc xoay tròn mũi chân, một trận gió to nổi lên khiến những cánh hoa đào rơi xuống. Trong chốc lát, hoa đào hồng nhạt bay xung quanh Lam Vũ Tích đang chăm chú múa, tạo nên khung cảnh đẹp như họa.
Quần lụa mỏng màu hồng nhạt của Lam Vũ Tích phấp phới theo gió, chợt thấy giống như một bức tranh đẹp đẽ hài hòa. Lam Vũ Tích phảng phất như tiên tử hoa đào, đẹp làm cho người ta hít thở không thông, cùng với vũ đạo tuyệt hảo, dáng người nhẹ nhàng làm người khác chỉ nhìn thôi cũng không khỏi sửng sốt .
Nếu nói vũ đạo của Bạch Mạt Mạt là cuồng ngạo, trong trẻo nhưng lạnh lùng thì vũ đạo của Lam Vũ Tích chính là xinh đẹp mị hoặc. Hai người mỗi người mỗi vẻ, đúng là thắng lợi thuộc về ai cũng khó mà biết được.
Lần đầu tiên, Bạch Mạt Mạt có loại cảm giác bất an, ánh mắt thủy chung đều nhìn chằm chằm Lam Vũ Tích, sắc mặt dần dần âm trầm xuống.
Đệ nhất tài nữ Minh thành, quả thật là danh bất hư truyền!
Huyết Hồ chậm rãi gợi lên khóe môi, ung dung nhìn một màn trên đài.
Lục Trúc kéo kéo tay áo Huyết Hồ, nhìn màn múa tuyệt vời trên đài, trong mắt tràn đầy lo lắng cùng bất an: “Tỷ tỷ, ngươi......”
Thoáng nhìn thâm ý trong mắt Lục Trúc, Huyết Hồ cười thần bí, con ngươi là tà khí bức người, thản nhiên mở miệng nói: “Đã nghe qua múa thoát y chưa?”
Nháy mắt, Bạch Mạt Mạt chỉ cảm thấy trời đất như đảo lộn, trước mắt đều là ý cười của nàng kia, diễm lệ bức người, nhưng lại mang một cỗ áp lực vô hình.
Nàng chưa bao giờ gặp qua nữ tử có khí thế lớn như vậy lại không mất đi tao nhã, thanh cao lãnh ngạo. Ý cười của nàng sáng ngời như ánh bình minh, xinh đẹp mị hoặc. Ánh mắt của nàng, giống như lưỡi dao sắc bén, lộ ra cơ trí hiểu rõ hết thảy thế gian, như có thể xem thấu nội tâm người khác, khiến cho người ta một trận hoảng hốt.
Cảm giác được Huyết Hồ cũng không có ác ý, Bạch Mạt Mạt nở nụ cười đáp lại, hơi hơi gật đầu một cái. Lại dời ánh mắt về phía trên, hết sức chăm chú nhìn động tĩnh trên đài.
Huyết Hồ ánh mắt cũng hướng tới phía Lam Vũ Tích, nàng cũng muốn nhìn một chút, đệ nhất tài nữ Minh thành Lam Vũ Tích có phải có tiếng mà không có miếng hay không.(có danh tiếng mà không có thực lực).
Nếu nàng ta thật có thực lực, nàng sẽ không cười nhạo. Nếu không phải, như vậy, thật ngượng ngùng! Nàng sẽ làm cho nàng ta biến mất. Đây chính là hậu quả đắc tội Huyết Hồ nàng!
Ở trong ánh mắt chờ mong của tất cả mọi người, Lam Vũ Tích điểm nhẹ mũi chân, vòng eo xoay một cái, mặt mày lưu chuyển, cười yếu ớt thản nhiên.
Tiếng ca thanh thúy to rõ vang vọng chung quanh, phảng phất như thanh âm của trời đất êm tai dễ nghe.
Lam Vũ Tích cấp tốc xoay tròn mũi chân, một trận gió to nổi lên khiến những cánh hoa đào rơi xuống. Trong chốc lát, hoa đào hồng nhạt bay xung quanh Lam Vũ Tích đang chăm chú múa, tạo nên khung cảnh đẹp như họa.
Quần lụa mỏng màu hồng nhạt của Lam Vũ Tích phấp phới theo gió, chợt thấy giống như một bức tranh đẹp đẽ hài hòa. Lam Vũ Tích phảng phất như tiên tử hoa đào, đẹp làm cho người ta hít thở không thông, cùng với vũ đạo tuyệt hảo, dáng người nhẹ nhàng làm người khác chỉ nhìn thôi cũng không khỏi sửng sốt .
Nếu nói vũ đạo của Bạch Mạt Mạt là cuồng ngạo, trong trẻo nhưng lạnh lùng thì vũ đạo của Lam Vũ Tích chính là xinh đẹp mị hoặc. Hai người mỗi người mỗi vẻ, đúng là thắng lợi thuộc về ai cũng khó mà biết được.
Lần đầu tiên, Bạch Mạt Mạt có loại cảm giác bất an, ánh mắt thủy chung đều nhìn chằm chằm Lam Vũ Tích, sắc mặt dần dần âm trầm xuống.
Đệ nhất tài nữ Minh thành, quả thật là danh bất hư truyền!
Huyết Hồ chậm rãi gợi lên khóe môi, ung dung nhìn một màn trên đài.
Lục Trúc kéo kéo tay áo Huyết Hồ, nhìn màn múa tuyệt vời trên đài, trong mắt tràn đầy lo lắng cùng bất an: “Tỷ tỷ, ngươi......”
Thoáng nhìn thâm ý trong mắt Lục Trúc, Huyết Hồ cười thần bí, con ngươi là tà khí bức người, thản nhiên mở miệng nói: “Đã nghe qua múa thoát y chưa?”
/91
|