Ven hồ có bóng dáng màu trắng nhẹ nhàng xoay người, nhìn về phía bóng dáng màu hồng đang đuổi theo trước mặt.
Huyết Hồ dừng bước, nâng mắt lên nhìn thì không khỏi kinh ngạc. Ánh mắt kia tràn đầy thâm tình, như nhấn chìm nàng trong ôn như của hắn.
Mái tóc dài đen nhánh của nàng bay lên theo gió, phảng phất như tiên nữ mê hoặc lòng người, quần lụa mỏng màu đỏ, khuôn mặt lạnh lùng cao quý lộ ra một cỗ ngạo khí không để xâm phạm.
Đôi mắt đen của nàng giờ phút này hàn quang sáng quắc, lãnh khí bức người.
“Ngươi là ai?!” Huyết Hồ thản nhiên mở miệng, giọng điệu lạnh như băng, thần sắc lạnh nhạt nhìn nam nhân đeo mặt nạ trước mặt.
Nam tử áo trắng cười nhẹ, con ngươi trong như nước toát ra ý cười sủng nịch.
Nếu không phải hắn đang đeo mặt nạ thì không biết sẽ hại nước hại dân, mê hoặc chúng sinh như thế nào.
“Tiểu hồ ly, nhanh như vậy nàng đã quên ta rồi sao? Ta thì không có lúc nào là không nghĩ tới nàng đâu nha!” Nam tử trêu tức mở miệng nói, trong mắt sủng nịch càng tăng lên, nồng đậm tình yêu cùng ôn nhu.
Thanh âm ấm áp như gió xuân giờ phút này vào tai Huyết Hồ chói tai vô cùng.
Thân mình Huyết Hồ chấn động, thiếu chút nữa thì nổi bão.
Ai nha nha, thằng nhãi này cư nhiên đuổi tới tận Lam phủ, còn dám mở miệng ngậm miệng gọi nàng là tiểu hồ ly! Đối với Huyết Hồ nàng đây là khiêu khích, trần trụi khiêu khích a! người dám khiêu khích nàng cho tới bây giờ cũng chỉ có người chết!
Huyết Hồ sắc mặt lạnh lùng, mâu trung chợt lóe lên tia tàn nhẫn, một chưởng chụp tới nam tử.
Áo trắng nam tử cười tà khí, nghiêng người một cái không mất chút sức nào né khỏi công kích của Huyết Hồ, đồng thời một tay chế trụ cổ tay mảnh khảnh của Huyết Hồ, đi tới phía sau Huyết Hồ một bàn tay trực tiếp ôm vòng eo nhỏ nhắn của nàng, đem nàng chặt chẽ giam cầm trong lồng ngực hắn.
Tư thế này thật đúng là vô cùng ái muội.
Hơi thở của nam tử mang theo hương trúc thanh mát chui vào trong mũi Huyết Hồ, hơi thở ấm áp vờn quanh tai Huyết Hồ, hắn nhẹ sờ sợi tóc mềm mại rơi trên cổ Huyết Hồ, tiếp theo nhẹ giọng kêu: “Tiểu hồ ly” Thân thể Huyết Hồ không khỏi run lên, một cỗ tê dại truyền khắp toàn thân.
Cứ như thế, suy nghĩ của Huyết Hồ vẫn thực thanh tỉnh bị nam tử ôm lấy. Cảm giác bị ôm thật đúng là không tốt. Mẹ nó, dám phi lễ cô nãi nãi ta, có ngày cô nãi nãi phế ngươi.
Nghĩ chỉ như vậy là có thể chế phục nàng sao, thật đúng là xem thường nàng! Huyết Hồ cười lạnh, không lưu tình chút nào đá một cước về phía sau, đồng thời khửu tay hướng bụng nam tử áo trắng hung hăng huých vào.
Huyết Hồ dừng bước, nâng mắt lên nhìn thì không khỏi kinh ngạc. Ánh mắt kia tràn đầy thâm tình, như nhấn chìm nàng trong ôn như của hắn.
Mái tóc dài đen nhánh của nàng bay lên theo gió, phảng phất như tiên nữ mê hoặc lòng người, quần lụa mỏng màu đỏ, khuôn mặt lạnh lùng cao quý lộ ra một cỗ ngạo khí không để xâm phạm.
Đôi mắt đen của nàng giờ phút này hàn quang sáng quắc, lãnh khí bức người.
“Ngươi là ai?!” Huyết Hồ thản nhiên mở miệng, giọng điệu lạnh như băng, thần sắc lạnh nhạt nhìn nam nhân đeo mặt nạ trước mặt.
Nam tử áo trắng cười nhẹ, con ngươi trong như nước toát ra ý cười sủng nịch.
Nếu không phải hắn đang đeo mặt nạ thì không biết sẽ hại nước hại dân, mê hoặc chúng sinh như thế nào.
“Tiểu hồ ly, nhanh như vậy nàng đã quên ta rồi sao? Ta thì không có lúc nào là không nghĩ tới nàng đâu nha!” Nam tử trêu tức mở miệng nói, trong mắt sủng nịch càng tăng lên, nồng đậm tình yêu cùng ôn nhu.
Thanh âm ấm áp như gió xuân giờ phút này vào tai Huyết Hồ chói tai vô cùng.
Thân mình Huyết Hồ chấn động, thiếu chút nữa thì nổi bão.
Ai nha nha, thằng nhãi này cư nhiên đuổi tới tận Lam phủ, còn dám mở miệng ngậm miệng gọi nàng là tiểu hồ ly! Đối với Huyết Hồ nàng đây là khiêu khích, trần trụi khiêu khích a! người dám khiêu khích nàng cho tới bây giờ cũng chỉ có người chết!
Huyết Hồ sắc mặt lạnh lùng, mâu trung chợt lóe lên tia tàn nhẫn, một chưởng chụp tới nam tử.
Áo trắng nam tử cười tà khí, nghiêng người một cái không mất chút sức nào né khỏi công kích của Huyết Hồ, đồng thời một tay chế trụ cổ tay mảnh khảnh của Huyết Hồ, đi tới phía sau Huyết Hồ một bàn tay trực tiếp ôm vòng eo nhỏ nhắn của nàng, đem nàng chặt chẽ giam cầm trong lồng ngực hắn.
Tư thế này thật đúng là vô cùng ái muội.
Hơi thở của nam tử mang theo hương trúc thanh mát chui vào trong mũi Huyết Hồ, hơi thở ấm áp vờn quanh tai Huyết Hồ, hắn nhẹ sờ sợi tóc mềm mại rơi trên cổ Huyết Hồ, tiếp theo nhẹ giọng kêu: “Tiểu hồ ly” Thân thể Huyết Hồ không khỏi run lên, một cỗ tê dại truyền khắp toàn thân.
Cứ như thế, suy nghĩ của Huyết Hồ vẫn thực thanh tỉnh bị nam tử ôm lấy. Cảm giác bị ôm thật đúng là không tốt. Mẹ nó, dám phi lễ cô nãi nãi ta, có ngày cô nãi nãi phế ngươi.
Nghĩ chỉ như vậy là có thể chế phục nàng sao, thật đúng là xem thường nàng! Huyết Hồ cười lạnh, không lưu tình chút nào đá một cước về phía sau, đồng thời khửu tay hướng bụng nam tử áo trắng hung hăng huých vào.
/91
|