Còn nữa cho dù hắn là đi tranh đoạt thần thú thần khí, còn có bản lĩnh hơn so với người khác!
Thứ tốt đương nhiên sẽ có nhiều người nổi lòng tham!
“Ngươi đã muốn đi tranh đoạt như vậy thì tùy ngươi!” Huyết Hồ khẽ vuốt sợi tóc, thản nhiên mở miệng, ngữ điệu không nhanh không chậm, thanh âm thanh thúy du dương giờ phút này cũng lộ ra hàn ý bức người.
“Nhưng ta cảnh cáo ngươi, mặc kệ là thần khí hay là thần thú, Huyết Hồ ta sẽ là địch nhân lớn nhất của ngươi! Bởi vì ta muốn có những thứ đó!”
Huyết Hồ ngước đôi mắt lạnh lùng tràn đầy tự tin, khuôn mặt nhỏ nhắn càng rạng rỡ sinh, dung nhan vốn khuynh thành giờ phút này càng thêm mị hoặc xinh đẹp, diễm lệ bức người.
Nam tử áo trắng cảm thấy chấn động, trái tim như bị cái gì mãnh liệt va chạm khiến hắn rung động như vậy.
Không hổ là nữ tử hắn nhìn trúng! Nàng thật làm cho hắn yêu vô cùng, mỗi câu nói mỗi động tác tùy tiện của nàng đều dễ dàng đụng vào tim hắn, làm lòng hắn lay động.
Nam tử mỉm cười, đáy mắt là tràn đầy sủng nịch, cho dù mang theo mặt nạ, cũng không che lấp được khí chất xuất trần của hắn, hơi thở thanh nhã mà ôn nhu.
Bạc môi khẽ mở, lời nói ôn nhu như gió xuân, phiêu đãng ở bên tai làm người nghe cảm thấy ấm lòng: “Được, nàng thích là tốt rồi, ta chỉ quan tâm an toàn của nàng”
Huyết Hồ nhíu mi, phượng mâu tà nghễ nhìn nam tử, đạm mạc mở miệng, trong thanh âm cũng nghe không ra chút tình cảm nào, cũng không vì lời nói thâm tình động lòng người của hắn mà có một tia dao động, giọng điệu thản nhiên: “Vậy ta đi về trước ”
“Cẩn thận Lam Vũ Tích, phía sau ả có người âm thầm thao túng” Nhìn Huyết Hồ rời đi, nam tử vội vàng dặn một câu.
Mặc kệ sau lưng Lam Vũ Tích là người phương nào, chỉ cần dám đối địch cùng nàng chính là muốn chết!
Huyết Hồ bước đi cũng không quay đầu lại, vân đạm phong khinh rời đi.
Áo trắng nam tử khẽ nhíu mày, con ngươi tối đen nhìn chằm chằm bóng dáng Huyết Hồ rời đi, gió nhẹ thổi qua, bóng dáng thon dài của hắn dưới ánh nắng chiếu rọi xuống giữa không gian trông thật cô đơn.
Chưa bao giờ có nữ tử không đem hắn để vào mắt, Bách Lý Huyền Không hắn từ trước đến nay đều là hạc trong bầy gà, chỉ cần một ánh mắt của hắn sẽ có nhiều người yêu thương nhung nhớ tiến lên.
Từ khi nào hắn lại để ý thái độ của một nữ tử với mình như vậy. Ở trước mặt nàng, hắn thiếu chút nữa đã đánh mất tự tin.
Chẳng lẽ, đây là yêu sao? Sợ không thể đứng bên người nàng, sợ không đủ tư cách để bảo hộ nàng, bởi vì cho dù là không có huyễn khí, đứng ở trong đám người nàng cũng luôn chói mắt như vậy, chỉ liếc mắt một cái hắn liền biết đó là nàng. Nàng là người kiếp này hắn đau khổ tìm kiếm, liếc mắt một cái, hắn liền nhận định nàng là nữ tử duy nhất trong cuộc đời của hắn.
Hắn yêu nàng, Bách Lý Huyền Không hắn là người duy nhất ở đại lục này có tư cách đứng ở bên người nàng, trừ hắn ra ai cũng không có tư cách bảo hộ nàng......
Thứ tốt đương nhiên sẽ có nhiều người nổi lòng tham!
“Ngươi đã muốn đi tranh đoạt như vậy thì tùy ngươi!” Huyết Hồ khẽ vuốt sợi tóc, thản nhiên mở miệng, ngữ điệu không nhanh không chậm, thanh âm thanh thúy du dương giờ phút này cũng lộ ra hàn ý bức người.
“Nhưng ta cảnh cáo ngươi, mặc kệ là thần khí hay là thần thú, Huyết Hồ ta sẽ là địch nhân lớn nhất của ngươi! Bởi vì ta muốn có những thứ đó!”
Huyết Hồ ngước đôi mắt lạnh lùng tràn đầy tự tin, khuôn mặt nhỏ nhắn càng rạng rỡ sinh, dung nhan vốn khuynh thành giờ phút này càng thêm mị hoặc xinh đẹp, diễm lệ bức người.
Nam tử áo trắng cảm thấy chấn động, trái tim như bị cái gì mãnh liệt va chạm khiến hắn rung động như vậy.
Không hổ là nữ tử hắn nhìn trúng! Nàng thật làm cho hắn yêu vô cùng, mỗi câu nói mỗi động tác tùy tiện của nàng đều dễ dàng đụng vào tim hắn, làm lòng hắn lay động.
Nam tử mỉm cười, đáy mắt là tràn đầy sủng nịch, cho dù mang theo mặt nạ, cũng không che lấp được khí chất xuất trần của hắn, hơi thở thanh nhã mà ôn nhu.
Bạc môi khẽ mở, lời nói ôn nhu như gió xuân, phiêu đãng ở bên tai làm người nghe cảm thấy ấm lòng: “Được, nàng thích là tốt rồi, ta chỉ quan tâm an toàn của nàng”
Huyết Hồ nhíu mi, phượng mâu tà nghễ nhìn nam tử, đạm mạc mở miệng, trong thanh âm cũng nghe không ra chút tình cảm nào, cũng không vì lời nói thâm tình động lòng người của hắn mà có một tia dao động, giọng điệu thản nhiên: “Vậy ta đi về trước ”
“Cẩn thận Lam Vũ Tích, phía sau ả có người âm thầm thao túng” Nhìn Huyết Hồ rời đi, nam tử vội vàng dặn một câu.
Mặc kệ sau lưng Lam Vũ Tích là người phương nào, chỉ cần dám đối địch cùng nàng chính là muốn chết!
Huyết Hồ bước đi cũng không quay đầu lại, vân đạm phong khinh rời đi.
Áo trắng nam tử khẽ nhíu mày, con ngươi tối đen nhìn chằm chằm bóng dáng Huyết Hồ rời đi, gió nhẹ thổi qua, bóng dáng thon dài của hắn dưới ánh nắng chiếu rọi xuống giữa không gian trông thật cô đơn.
Chưa bao giờ có nữ tử không đem hắn để vào mắt, Bách Lý Huyền Không hắn từ trước đến nay đều là hạc trong bầy gà, chỉ cần một ánh mắt của hắn sẽ có nhiều người yêu thương nhung nhớ tiến lên.
Từ khi nào hắn lại để ý thái độ của một nữ tử với mình như vậy. Ở trước mặt nàng, hắn thiếu chút nữa đã đánh mất tự tin.
Chẳng lẽ, đây là yêu sao? Sợ không thể đứng bên người nàng, sợ không đủ tư cách để bảo hộ nàng, bởi vì cho dù là không có huyễn khí, đứng ở trong đám người nàng cũng luôn chói mắt như vậy, chỉ liếc mắt một cái hắn liền biết đó là nàng. Nàng là người kiếp này hắn đau khổ tìm kiếm, liếc mắt một cái, hắn liền nhận định nàng là nữ tử duy nhất trong cuộc đời của hắn.
Hắn yêu nàng, Bách Lý Huyền Không hắn là người duy nhất ở đại lục này có tư cách đứng ở bên người nàng, trừ hắn ra ai cũng không có tư cách bảo hộ nàng......
/91
|