“Chủ tử”
Đột nhiên bóng đen hiện lên, bóng dáng của ba người liền xuất hiện trong tầm mắt Huyết Hồ và Bách Lý Huyền Không.
“Tỷ tỷ, ngươi không sao chứ?” Lục Trúc tiến lên, trên dưới đánh giá Huyết Hồ một phen, mắt to trong veo như nước tràn đầy thần sắc lo lắng.
Huyết Hồ lắc lắc đầu, ánh mắt lập tức nhìn về hướng hai Hắc y nhân đứng một bên.
Tốc độ có thể đạt tới trình độ như thế thực làm cho người ta sợ hãi than. Võ công của Bách Lý Huyền Không sợ là còn mạnh hơn so với hai người này. Đột nhiên nàng thật muốn thử một chút. So chiêu cùng cao thủ là chuyện không gì có thể kích động bằng!
Hắc y nhân thoáng nhìn ánh mắt của Huyết Hồ cũng không dám nhìn thẳng. Ánh mắt cô gái này thật sắc bén lại cơ trí thâm thúy, mang theo một cỗ khí phách ngạo nghễ, tựa hồ có thể xem thấu sâu trong linh hồn người khiến người ta kinh hãi.
Trong mắt Hắc y nhân giờ phút này tràn đầy kinh diễm, nữ tử này quả thật là không giống nữ tử bình thường, không hổ là người mà chủ tử nhà mình coi trọng .
Cô gái mặc quần áo màu đỏ diễm lệ bức người, dung nhan tuyệt thế, tao nhã vô song, cùng Bách Lý Huyền Không như trích tiên lại giống yêu nghiệt kia thật đúng là đẹp đôi như vậy. Còn chưa nói cô gái kia toàn thân là khí phách lãnh ngạo cũng đủ để cho bọn họ thần phục. Đó là khí thế của vương giả!
Cũng chỉ có người tuyệt thế thiên hạ như vậy mới xứng với nhị vương gia Huyễn Thương quốc kinh tài tuyệt học.
Đúng lúc này rừng núi rung chuyển, xa xa truyền đến từng thanh âm rầm rầm, phía đông nam lóe lên quang mang màu vàng, cho dù là ở ban ngày cũng chói mắt như vậy.
“Chủ tử, chỉ sợ là thần vật xuất thế”
Phong Nhiễm vội vàng nhìn về phía Bách Lý Huyền Không, trong mắt là vui sướng cùng kích động không ức chế được.
Bách Lý Huyền Không ôn nhu nhìn Huyết Hồ, lập tức con ngươi nhìn hướng đông nam gật gật đầu, trầm giọng nói: “Đi!” Ngữ khí không gợn sóng không sợ hãi lại lộ ra hàn khí mát lạnh.
Một lát sau mấy người đã đuổi tới nơi có ánh sáng vàng kia – trung tâm của đảo. Mà lúc này chân núi đã vây kín người săn thần vật, trong đó có cả ba vị hoàng tử Huyễn Minh quốc cùng Ma tôn Diêm La điện.
Mọi người nhìn thấy Huyết Hồ thì đều kinh ngạc nhưng lập tức ánh mắt lại nhìn về phía ánh sáng kia. Dù sao đoạt được thần vật mới là chuyện quan trọng.
Chỉ có ánh mắt Âm Lăng Mặc nhìn về phía Bách Lý Huyền Không nhiều hơn tìm tòi nghiên cứu. Người này tuy là mang đấu lạp nhưng cả người tỏa ra hơi thở lãnh ngạo xơ xác tiêu điều cũng không thể bỏ qua, sợ là thân phận cũng không bình thường! Lần này thần vật xuất thế, sẽ dấy lên cuộc chiến tranh đoạt, quốc gia chi tranh, giang hồ đoạt lấy, sợ là thiên hạ sẽ không yên ổn như vậy nữa!
Đột nhiên bóng đen hiện lên, bóng dáng của ba người liền xuất hiện trong tầm mắt Huyết Hồ và Bách Lý Huyền Không.
“Tỷ tỷ, ngươi không sao chứ?” Lục Trúc tiến lên, trên dưới đánh giá Huyết Hồ một phen, mắt to trong veo như nước tràn đầy thần sắc lo lắng.
Huyết Hồ lắc lắc đầu, ánh mắt lập tức nhìn về hướng hai Hắc y nhân đứng một bên.
Tốc độ có thể đạt tới trình độ như thế thực làm cho người ta sợ hãi than. Võ công của Bách Lý Huyền Không sợ là còn mạnh hơn so với hai người này. Đột nhiên nàng thật muốn thử một chút. So chiêu cùng cao thủ là chuyện không gì có thể kích động bằng!
Hắc y nhân thoáng nhìn ánh mắt của Huyết Hồ cũng không dám nhìn thẳng. Ánh mắt cô gái này thật sắc bén lại cơ trí thâm thúy, mang theo một cỗ khí phách ngạo nghễ, tựa hồ có thể xem thấu sâu trong linh hồn người khiến người ta kinh hãi.
Trong mắt Hắc y nhân giờ phút này tràn đầy kinh diễm, nữ tử này quả thật là không giống nữ tử bình thường, không hổ là người mà chủ tử nhà mình coi trọng .
Cô gái mặc quần áo màu đỏ diễm lệ bức người, dung nhan tuyệt thế, tao nhã vô song, cùng Bách Lý Huyền Không như trích tiên lại giống yêu nghiệt kia thật đúng là đẹp đôi như vậy. Còn chưa nói cô gái kia toàn thân là khí phách lãnh ngạo cũng đủ để cho bọn họ thần phục. Đó là khí thế của vương giả!
Cũng chỉ có người tuyệt thế thiên hạ như vậy mới xứng với nhị vương gia Huyễn Thương quốc kinh tài tuyệt học.
Đúng lúc này rừng núi rung chuyển, xa xa truyền đến từng thanh âm rầm rầm, phía đông nam lóe lên quang mang màu vàng, cho dù là ở ban ngày cũng chói mắt như vậy.
“Chủ tử, chỉ sợ là thần vật xuất thế”
Phong Nhiễm vội vàng nhìn về phía Bách Lý Huyền Không, trong mắt là vui sướng cùng kích động không ức chế được.
Bách Lý Huyền Không ôn nhu nhìn Huyết Hồ, lập tức con ngươi nhìn hướng đông nam gật gật đầu, trầm giọng nói: “Đi!” Ngữ khí không gợn sóng không sợ hãi lại lộ ra hàn khí mát lạnh.
Một lát sau mấy người đã đuổi tới nơi có ánh sáng vàng kia – trung tâm của đảo. Mà lúc này chân núi đã vây kín người săn thần vật, trong đó có cả ba vị hoàng tử Huyễn Minh quốc cùng Ma tôn Diêm La điện.
Mọi người nhìn thấy Huyết Hồ thì đều kinh ngạc nhưng lập tức ánh mắt lại nhìn về phía ánh sáng kia. Dù sao đoạt được thần vật mới là chuyện quan trọng.
Chỉ có ánh mắt Âm Lăng Mặc nhìn về phía Bách Lý Huyền Không nhiều hơn tìm tòi nghiên cứu. Người này tuy là mang đấu lạp nhưng cả người tỏa ra hơi thở lãnh ngạo xơ xác tiêu điều cũng không thể bỏ qua, sợ là thân phận cũng không bình thường! Lần này thần vật xuất thế, sẽ dấy lên cuộc chiến tranh đoạt, quốc gia chi tranh, giang hồ đoạt lấy, sợ là thiên hạ sẽ không yên ổn như vậy nữa!
/91
|