Tam Mục lão nhân nói:
- Ủa! Vụ này có nhiều điều khả nghi. Miệng gã hán tử điên khùng vẫn lảm nhảm danh hiệu phụ thân ngươi, rồi gã trước sau hai lần bị Ngọc Điệp Bảo và Tử Thần truy nã thì nội vụ tất có điều khuất khúc. Không chừng vụ huyết án kia có liên quan đến Tử Thần cũng nên.
Nghe lão nói câu này ai nấy đều biến sắc.
Cam Đường trong lòng cực kỳ rung động, vì chàng cho lời lão đoán rất hợp lý. Từ trước đến nay chàng vẫn nhận định hung thủ là Ma Mẫu. Rút cục chàng đã lầm to.
Trước nay chàng không nghi ngờ gì đến Bạch Bào quái nhân. Bây giờ Tam Mục lão nhân nêu ra vấn đề Tử Thần có thể dính líu đến vụ án này, chàng liền thay đổi ý nghĩ.
Huyết Thiếp xuất hiện trong võ lâm mười năm sau khi xảy vụ huyết án, lại theo lời Âm Ty Công Chúa thì chính mụ đã tạo ra gã Tử Thần thứ hai mà vụ huyết án Thánh Thành đã xảy ra trước thì quả nhiên bên trong còn có nhiều chỗ khả nghi.
Chàng bỗng la lên:
- Ái chà! Còn có một việc nữa đáng ngờ.
Tam Mục lão nhân, Phụng Hoàng Nữ, và Kỳ Môn lệnh chúa đồng thanh hỏi:
- Còn có việc gì đáng ngờ?
Cam Đường quay về phía Kỳ Môn lệnh chúa hỏi:
- Phương di còn nhớ một gã đệ tử quý phái là Uất Trì Phong bị một tên Bạch Bào quái nhân tra hỏi khẩu cung không?
- Ta còn nhớ. Sao?
- Tên Bạch Bào quái nhân đó tự tử mà chết. Sau chứng minh gã là Ngọc Điệp Bảo thiếu bảo chúa Tây Môn Khánh Vân giả trang.
- Ủa! Gã...
- Gã cải trang giống hệt Tử Thần.
- Để mạo xưng Tử Thần hay sao?
- Có khi gã mạo nhận, cũng có thể là gã có mối liên quan thực sự với Tử Thần và đã hành động theo mệnh lệnh của hắn.
Tam Mục Lão Nhân hỏi xen vào:
- Theo ý ngươi thì giữa Ngọc Điệp Bảo và Tử Thần dường như có mối liên quan phải không?
- Chính thế!
- Có khi là ngươi lầm.
- Tại sao vậy?
- Ngươi có nghe vừa đây mới xảy ra một chuyện rất lớn.
- Tôn nhi chưa nghe thấy nói đã xảy ra việc gì.
- Ngọc Điệp Bảo đã gặp nạn Tử Thần chiếu cố.
Cam Đường bất giác giật mình kinh hãi hỏi:
- Tử Thần đã chiếu cố Ngọc Điệp Bảo rồi?
- Đúng thế! Vì vậy mà ta mới bảo ý nghĩ của ngươi có thể không đúng. Trường hợp con trai Tây Môn Tung mạo xưng Tử Thần có lẽ chỉ vì cá nhân gã muốn mưu đồ chuyện gì mà thôi.
- Kết quả vụ Tử Thần chiếu cố Ngọc Điệp Bảo ra sao?
- Tử Thần đưa Huyết Thiếp trước. Trong bảo đã chuẩn bị, nhưng cũng chết mất mấy chục tên đệ tử...
- Tây Môn Tung có việc gì không?
- Nghe nói lão cùng Tử Thần gây ra một trường ác đấu, rồi Tử Thần thấy trong bảo có bố trí trận pháp, khó lòng hạ được đối phương nên đành chịu rút lui.
- Ủa! Thế là công lực Tây Môn Tung đã có thể chống chọi được với Tử Thần...
Cam Đường suy nghĩ mông lung. Căn cứ vào lời Thiên Oai viện chúa Trình Kỳ của bản môn nằm vùng Ngọc Điệp Bảo lấy được tài liệu thì Tây Môn Tung dùng thiếu bảo chúa Thanh Long Bảo là Vệ Võ Hùng để thay cho lão đóng cửa ở trong một nơi bí mật nào đó tu luyện võ công hàng mấy tháng không ló mặt ra ngoài một lần. Chẳng hiểu lão luyện thứ võ công gì mà có thể đối chọi ngang được với Bạch Bào quái nhân mạo xưng là Tử Thần kia. Từ ngày dùng Huyết Thiếp để tàn bạo, Tử Thần mới bị Ngọc Điệp Bảo đánh lui là lần thứ nhất. Vậy thì con lão là Tây Môn Khánh Vân cải trang làm Bạch Bào quái nhân không có liên quan gì với Bạch Bào quái nhân mạo xưng Tử Thần ban đầu. Tây Môn Khánh Vân tra hỏi khẩu cung Uất Trì Phong do cái thủ cấp chưởng môn phái Thiếu Lâm mà ra thì vụ đó thật là ngoắt ngoéo không tài nào hiểu được.
Giữa lúc ấy một gã đệ tử ăn mặc theo kiểu nông thôn lật đật chạy vào trước cửa thảo đường khom lưng nói:
- Bẩm chưởng môn, có khách xin vào ra mắt.
Vân Hán Nhất Ngạc Phàn Giang biến sắc hỏi:
- Hình thù người đó thế nào?
- Một lão già tóc bạc nói rõ muốn ra mắt chưởng môn nhân. Lão già không chịu thông danh và bảo là gặp mặt sẽ rõ.
- Được rồi! Ngươi hãy lui ra.
Tên đệ tử kia thi lễ rồi rút lui.
Vân Hán Nhất Ngạc chau mày nói:
- Chỗ ta ở đây rất là bí mật sao lại có người tìm đến?
Tam Mục lão nhân đáp:
- Ngươi cứ ra xem ai. Có khi là người bạn cũ thâm giao nào đó.
Vân Hán Nhất Ngạc vâng lời đứng dậy đi ra. Một lão già từ xa đã lên tiếng:
- Chưởng môn nhân! Lâu nay không được gặp.
Vân Hán Nhất Ngạc nhìn ra thì chính là Vô Danh lão nhân, con người dày dạn phong trần. Y rất lấy làm kỳ không hiểu tại sao lão này lại biết chỗ mình ẩn cư đột ngột đến đây. Nhưng y biết Vô Danh lão nhân là người chính phái, liền rảo bước ra nghênh tiếp, chắp tay nói:
- Các hạ giá lâm không hiểu có điều chi dạy bảo?
Vô Danh lão nhân cười khanh khách đáp:
- Không có việc thì khi nào tôm dám đến nhà rồng. Lão phu chịu lời ủy thác của người phải đến đây.
- Ủa! Mời các hạ vào dùng trà đã...
- Không cần đâu. Lão phu vội lắm, chẳng được rảnh để uống trà.
- Xin hỏi...
- Lão phu đến đây để bàn chuyện giao dịch.
- Giao dịch ư? Nhưng phải xem hàng trước rồi mới định giá được.
Lão nói xong quay lại vẫy tay vào khu rừng gần đó.
Mười mấy bóng người từ trong rừng xuất hiện, chia nhau ra đứng mỗi người một chỗ mà không nhúc nhích. Trong đám này có một lão già tướng mạo oai nghiêm mặc áo bào xám rảo bước tiến lên. Theo sau lão là một người áo đen, ba người áo trắng bày hàng tiến vào.
Vân Hán Nhất Ngạc kinh hãi trống ngực đánh thình thình run lên hỏi:
- Các hạ làm chi vậy?
Vô Danh lão nhân lạnh lùng nói:
- Đừng nóng nảy. Lát nữa sẽ biết ngay.
Chớp mắt đối phương đã đến gần. Vân Hán Nhất Ngạc lại càng kinh hãi vì lão già áo xám là người lạ mặt. Hai gã áo đen theo sau lão có vẻ kiêu dũng phi thường, cắp một chàng thiếu niên áo trắng. Chàng thiếu niên này chính là sư điệt Vân Hán Nhất Ngạc và là thiếu chủ phái Kỳ Môn tên gọi Lâm Bằng.
Lâm Bằng lúc trước rượt theo thư thư chàng là Lâm Vân, không hiểu sao lại lọt vào tay đối phương.
Vân Hán Nhất Ngạc là chưởng môn một phái. Tuy trong lòng y rất đỗi hoang mang nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Y chắp tay hỏi:
- Ông bạn là cao nhân phương nào?
Lão già áo xám lên tiếng oang oang như lệnh vỡ đáp:
- Bản tòa là viện trưởng Khương Minh Tùng ở viện Thần Võ dưới trướng phái Thiên Tuyệt.
- Ủa! Khương viện chúa! Tại hạ nghe danh đã lâu. Không hiểu viện chúa tới đây có việc chi?
- Chưởng môn nhân có nhận biết chàng thiếu niên này chăng?
- Gã là sư điệt bản tòa!
- Lệnh sư điệt dĩ nhiên võ công không phải tầm thường. Chàng đã đả thương bảy tên đệ tử tệ phái.
Lâm Bằng đã bị điểm huyệt, chỉ mắt nhìn trân trân chứ không nói gì.
Vân Hán Nhất Ngạc chậm rãi hỏi:
- Đầu đuôi vụ này thế nào? Xin Khương bằng hữu nói cho bản tòa hay.
Khương Minh Tùng nhíu cặp lông mày đốm bạc đáp:
- Lệnh sư điệt cùng bọn môn hạ tệ phái ngẫu nhiên gặp nhau. Sau khi chàng biết rõ thân phận đệ tử bản môn liền ra tay đánh giết. Chàng còn nói là tệ thiếu chủ Thi Thiên Đường đã bị bắt giữ ở đây. Vậy tại hạ xin hỏi thiếu chủ bản phái hiện ở đâu?
Vân Hán Nhất Ngạc cười khanh khách nói:
- Khương viện chúa! Đó chỉ là sự hiểu lầm.
Vô Danh lão nhân ngạc nhiên hỏi:
- Sao lại hiểu lầm?
Vân Hán Nhất Ngạc chưa trả lời thì từ đằng xa một thanh âm đã vọng lên:
- Đúng là lầm thật!
Vừa dứt lời thì một chàng thiếu niên tuấn mỹ đã đứng trước mặt mọi người.
Thần Võ viện chúa Khương Minh Tùng la lên:
- Ồ! Thiếu chủ!
Rồi khom lưng thi lễ.
Nam Cung trưởng lão cũng chắp tay nói:
- Thiếu chủ bình yên thiệt là đáng mừng!
Thủ tòa trưởng lão Thiên Tuyệt Môn là Nam Cung Do mà trên chốn giang hồ thường kêu bằng Vô Danh lão nhân xuất hiện ngay từ lúc Cam Đường chưa chính thức tiếp nhận chức chưởng môn thừa kế. Địa vị lão kể ra còn cao hơn Cam Đường, nên lão chỉ giơ tay thi lễ.
Cam Đường vừa ngó thấy Lâm Bằng bị thủ hạ Khương viện chúa cắp trong tay liền bảo:
- Khương viện chúa buông y ra đi.
Khương Minh Tung chưa hiểu rõ đầu đuôi, nhưng vừa nghe nói đã quay đầu ra hiệu cho hai tên đệ tử buông Lâm Bằng ra. Rồi một tên giải khai huyệt đạo cho gã.
Lâm Bằng được giải khai huyệt đạo rồi, gã đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi nhảy xổ vào Cam Đường.
Vân Hán Nhất Ngạc lạng người ra ngăn cản rồi quát lên:
- Không được vô lễ!
Lâm Bằng phải thu thế về, thở hồng hộc hỏi:
- Sư thúc...
Vân Hán Nhất Ngạc ngắt lời:
- Y là biểu huynh ngươi đó.
- Sao? Y là biểu huynh điệt nhi ư?
- Đúng thế! Lát nữa ngươi sẽ biết rõ đầu đuôi.
Nói xong Vân Hán Nhất Ngạc quay lại mời bọn Vô Danh lão nhân vào nhà.
Vô Danh lão nhân đưa mắt nhìn Khương Minh Tùng nói:
- Khương viện chúa! Viện chúa hãy cho bọn đệ tử rời khỏi nơi đây trước đi!
Khương Minh Tùng nhìn Cam Đường thi lễ rồi trở gót đi luôn. Y vào trong rừng cùng bọn đệ tử ẩn thân.
Vô Danh lão nhân theo Cam Đường vào trong nhà. Cam Đường giới thiệu lão với mọi người.
Vô Danh lão nhân nhìn Phụng Hoàng Nữ chắp tay nói:
- Cam phu nhân! Lão phu xin kính mừng phu nhân cốt nhục đoàn viên.
- Cảm ơn trưởng lão đã tài bồi cho Đường nhi.
Vô Danh lão nhân ngỏ lời khiêm cung.
Kỳ Môn lệnh chúa Châu Ngọc Phương nhìn Lâm Bằng hỏi:
- Thư thư ngươi đâu?
Lâm Bằng biến sắc đáp:
- Thư thư bị kích thích quá mạnh. Hài nhi đuổi kịp xuýt nữa bị y phóng chưởng đánh trúng đầu.
- Hiện y ở đâu?
- Y chạy xa rồi, sau hài nhi đuổi không kịp nữa.
Gã nói giọng hầm hầm nhìn Cam Đường, mắt chiếu ra những tia sáng căm hờn.
Cam Đường trong lòng rất nóng nảy vì vụ này, tự chàng gây ra. Nếu Lâm Vân xảy ra chuyện gì bất trắc thì chàng phải ôm hận suốt đời. Chàng chau mày nhìn Lâm Bằng hỏi:
- Biểu đệ! Biểu thư chạy về phương nào?
Lâm Bằng hằn học đáp:
- Y theo đường quan đạo nhằm hướng đông mà đi. Biểu ca! Tiểu đệ xin nói trước nếu xảy ra chuyện gì đến Lâm thư thì tiểu đệ không chịu bỏ qua đâu.
Cam Đường bẽn lẽn đáp:
- Biểu đệ! Thế nào ta cũng kiếm được nàng về. Ta còn nóng nảy hơn biểu đệ nhiều.
- Hừ!
Kỳ Môn lệnh chúa khoát tay nói:
- Bằng nhi không được vô lễ! Sao ngươi lại có thái độ như vậy. Bây giờ ngươi phải lập tức hạ lệnh cho thám tử bản môn cấp tốc điều tra hành tung thư thư ngươi và báo về lập tức.
Lâm Bằng vâng lệnh đi ngay.
Cam Đường nóng ruột như ngồi trên đống lửa vì nghĩ đến Lâm Vân tuyệt vọng bỏ đi. Nếu vụ hiểu lầm này không xét rõ được chân tướng kịp thời thì đã phát sinh cuộc lưu huyết thê thảm rồi. Mặt khác hai người lại rất yêu nhau. Chàng liền đứng dậy nói:
- Điệt nhi phải đi tìm biểu thư.
Kỳ Môn lệnh chúa cùng Tam Mục lão nhân chỉ chau mày chứ không nói gì.
Phụng Hoàng Nữ gật đầu đáp:
- Hài tử! Ngươi đi tìm Vân nhi nhưng tính y nóng nảy lắm, sợ y bực mình quá đâm ra liều lĩnh.
- Mẫu thân! Con khởi trình ngay bây giờ.
- Khoan đã!
Rồi bà trở gót đi vào nhà trong. Cam Đường nhân lúc này quay lại nói với Nam Cung Do:
- Trưởng lão! Bây giờ trưởng lão chưa có việc gì gấp, hãy ở lại đây chơi với ngoại công tại hạ.
Nam Cung trưởng lão nói:
- Thiếu chủ cứ đi đi! Lão phu còn có việc phải bàn với lệnh ngoại công.
Phụng Hoàng Nữ vào nhà lấy ra một cái gói nhỏ đưa cho Cam Đường, nói:
- Hài tử! Trong này có tiền bạc và hạt châu, ngươi mang đi để phòng khi dùng đến.
Cam Đường trong lòng cảm thấy hương vị Ôn nhu của tình mẫu tử thì khích động nói:
- Mẫu thân!...
- Hài tử! Đây là lần đầu tiên ta được săn sóc cho con.
- Tạ Ơn mẫu thân.
Cam Đường hai tay đón lấy cái gói cất vào bọc rồi từ biệt mọi người ra đi.
Chuyến này chàng ra đi với một tấm lòng rất cảm khái. Nào cốt nhục trùng phùng, nào cởi được mối oan cừu giữa mình và Lâm Vân. Nhưng câu chuyện Ma Mẫu nói là mẫu thân bất trinh vẫn còn làm cho chàng đau lòng.
Cam Đường lên đường quan đạo vừa đi vừa bâng khuâng trong dạ. Chàng nghĩ thầm:
- Lâm Vân đã ra đi hàng nửa ngày mà khinh công nàng đã đến mực tuyệt vời thì hiện giờ ít ra đã cách đây hàng trăm dặm. Ấy là chưa nói đến chuyện bất trắc có thể xảy ra. Lâm Bằng tuy bảo nàng theo đường quan đạo đi về phía đông. Nhưng biết đâu giữa đường nàng chẳng xoay chiều.
Thiên hạ bao la bát ngát, đi tìm một người chẳng khác chi đáy biển mò kim.
Cam Đường chạy được một lúc sực nhớ đến phân đà Đồng Bách của Cái Bang.
Chàng nghĩ ngay đến tai mắt Cái Bang khắp thiên hạ chỗ nào cũng có. Nếu nhờ bọn họ giúp mình một tay thì công việc dễ dàng hơn nhiều. Đồng thời chàng muốn nhân cơ hội này đến chữa bệnh điên cho gã hán tử kia, có khi miệng gã sẽ cho mình hay manh mối vụ huyết án Thánh Thành.
Quyết định rồi chàng lập tức theo đường đi vào một thị trấn lớn. Chàng biết nơi nào đã có khói lửa tất là có đệ tử Cái Bang. Chàng cần hỏi cho ra trụ sở mới của phân đà Đồng Bách, tìm đến đà chúa Lã Hữu Tín mới nên việc được.
Cam Đường chạy thật lẹ một lúc đã tới thị trấn. Chàng vừa rẽ vào thì thấy nơi đây náo nhiệt phi thường.
Cam Đường đi hết mấy đường phố chính mà lạ thay không thấy bóng một nhân vật Cái Bang nào cả. Đó cũng là một hiện tượng hãn hữu. Chàng lại quành vào ngõ hẻm cũng chẳng gặp một tên đệ tử Cái Bang nào thì trong lòng rất nóng nảy.
Cam Đường không biết làm thế nào, lại quay ra đường chính, tiến vào một tòa trà lâu rất lớn. Chàng vừa uống trà vừa hỏi thăm chủ quán:
- Qúy xứ đây thật là một nơi trù phú, ít người đói rét.
Chủ quán toét miệng cười đáp:
- Có lẽ khách quan mới đến đây lần này là một?
- Lần trước tại hạ đã qua đây.
- Nghe khẩu âm thì dường như khách quan là người Dự Nam...
- Chính phải! Lão ca đoán trúng đó. Qúy địa đây nhân khang vật thịnh, không như những tòa thị trấn nhỏ...
- Sao khách quan lại đoán như vậy?
- Tại hạ đã đi khắp thị trấn mà không thấy một người hành khất nào. Như vậy há chẳng đủ chứng minh là dân gian trù phú ư?
Chủ quán xịu mặt lại, nhìn tả ngó hữu khẽ nói:
- Không phải không có đâu, mà khách quan không biết đấy thôi.
Giữa lúc ấy có tiếng người quát tháo:
- Mời bốn vị hãy ngồi xuống đây.
Chủ quán giơ tay áo lên lau mồ hôi trán, nhìn Cam Đường chỉ nhếch mép mà không cười rồi gật đầu một cái. Đoạn y mang bình trà ra chỗ bọn khách ngồi.
Cam Đường nhíu cặp lông mày, đành nhẫn nại ngồi chờ.
Lát sau chủ quán lại vào ngồi ở chỗ thu tiền bên cạnh. Cam Đường khẽ hắng giọng một tiếng.
Chủ quán quay lại hỏi:
- Khách quan còn dùng gì nữa không?
- Cho tại hạ một chén chè đậu.
Chủ quán lớn tiếng gọi:
- Lấy chè đậu đến bàn số.
Cam Đường nhân cơ hội đó liền hỏi:
- Vừa rồi lão ca bảo ở đây cũng có ăn xin nhưng tại hạ không biết là nghĩa làm sao?
Chủ quán đảo mắt nhìn quanh rồi nói rất khẽ:
- Họ chết cả rồi.
Cam Đường giật mình kinh hãi hỏi:
- Sao? Họ chết cả rồi ư?
- Khách quan! Ta đừng nên nói đến chuyện này nữa là hơn.
Gã nói xong bước đi chỗ khác. Cam Đường vội hỏi:
- Này ông chủ! Bao nhiêu tiền cả thảy?
Chủ quán quay lại hỏi:
- Khách quan ngồi một lúc nữa không được ư?
- Ông chủ cứ tính tiền đi rồi tại hạ ngồi chơi một lát cũng được, để lúc ra đi khỏi phải phiền phức.
- Hai mươi bảy đồng tất cả.
Cam Đường móc bạc vụn ra để lên bàn nói:
- Bất tất phải thối lại, còn thừa biếu ông hết!
Chủ quán trợn mắt lên vì suốt đời gã chưa gặp được một khách uống trà hào phóng thế này, nên gã cực kỳ kinh ngạc. Gã đứng ngẩn ra một lúc rồi ngập ngừng nói:
- Thưa khách quan!... Chỗ này có đến ba trăm...
- Thì ông chủ cứ nhận lấy. Tại hạ đã bảo chỗ còn thừa biếu ông chủ hết mà.
Chủ quán nuốt nước miếng thò bàn tay run run ra lượm lấy tiền, tưởng chừng như gã sợ nó bay mất nên nắm thật chặt rồi cười nói:
- Đa tạ khách quan! Khách quan còn dùng gì nữa không?
- Đủ rồi! Bây giờ chủ quán nói cho ta nghe tại sao bao nhiêu người ăn xin ở thị trấn này đều chết hết.
Chủ quán kề đầu vào bàn, mặt gã lộ vẻ sợ sệt nói rất khẽ:
- Tại hạ nghe nói... nghe nói bị cái gì... Thần dùng Huyết Thiếp bắt hồn mất cả rồi.
Cam Đường mắt chiếu ra những tia sáng hung dữ, run lên hỏi:
- Tử Thần phải không?
Chủ quán lắp bắp nói ngay:
- Đúng đúng! Đúng là Tử Thần.
Rồi gã trở gót đi ngay.
Cam Đường ngồi thộn mặt ra trên ghế. Bầu máu nóng sôi lên sùng sục, chàng không ngờ Bạch Bào quái nhân lại thi hành độc thủ với Cái Bang. Chàng không hiểu phân đà chúa phân đà Đồng Bách cùng gã điên kia có thoát nạn không. Nếu không may mà gã chết rồi thì những manh mối vụ huyết án Thánh Thành sẽ bị đứt hết.
- Ủa! Vụ này có nhiều điều khả nghi. Miệng gã hán tử điên khùng vẫn lảm nhảm danh hiệu phụ thân ngươi, rồi gã trước sau hai lần bị Ngọc Điệp Bảo và Tử Thần truy nã thì nội vụ tất có điều khuất khúc. Không chừng vụ huyết án kia có liên quan đến Tử Thần cũng nên.
Nghe lão nói câu này ai nấy đều biến sắc.
Cam Đường trong lòng cực kỳ rung động, vì chàng cho lời lão đoán rất hợp lý. Từ trước đến nay chàng vẫn nhận định hung thủ là Ma Mẫu. Rút cục chàng đã lầm to.
Trước nay chàng không nghi ngờ gì đến Bạch Bào quái nhân. Bây giờ Tam Mục lão nhân nêu ra vấn đề Tử Thần có thể dính líu đến vụ án này, chàng liền thay đổi ý nghĩ.
Huyết Thiếp xuất hiện trong võ lâm mười năm sau khi xảy vụ huyết án, lại theo lời Âm Ty Công Chúa thì chính mụ đã tạo ra gã Tử Thần thứ hai mà vụ huyết án Thánh Thành đã xảy ra trước thì quả nhiên bên trong còn có nhiều chỗ khả nghi.
Chàng bỗng la lên:
- Ái chà! Còn có một việc nữa đáng ngờ.
Tam Mục lão nhân, Phụng Hoàng Nữ, và Kỳ Môn lệnh chúa đồng thanh hỏi:
- Còn có việc gì đáng ngờ?
Cam Đường quay về phía Kỳ Môn lệnh chúa hỏi:
- Phương di còn nhớ một gã đệ tử quý phái là Uất Trì Phong bị một tên Bạch Bào quái nhân tra hỏi khẩu cung không?
- Ta còn nhớ. Sao?
- Tên Bạch Bào quái nhân đó tự tử mà chết. Sau chứng minh gã là Ngọc Điệp Bảo thiếu bảo chúa Tây Môn Khánh Vân giả trang.
- Ủa! Gã...
- Gã cải trang giống hệt Tử Thần.
- Để mạo xưng Tử Thần hay sao?
- Có khi gã mạo nhận, cũng có thể là gã có mối liên quan thực sự với Tử Thần và đã hành động theo mệnh lệnh của hắn.
Tam Mục Lão Nhân hỏi xen vào:
- Theo ý ngươi thì giữa Ngọc Điệp Bảo và Tử Thần dường như có mối liên quan phải không?
- Chính thế!
- Có khi là ngươi lầm.
- Tại sao vậy?
- Ngươi có nghe vừa đây mới xảy ra một chuyện rất lớn.
- Tôn nhi chưa nghe thấy nói đã xảy ra việc gì.
- Ngọc Điệp Bảo đã gặp nạn Tử Thần chiếu cố.
Cam Đường bất giác giật mình kinh hãi hỏi:
- Tử Thần đã chiếu cố Ngọc Điệp Bảo rồi?
- Đúng thế! Vì vậy mà ta mới bảo ý nghĩ của ngươi có thể không đúng. Trường hợp con trai Tây Môn Tung mạo xưng Tử Thần có lẽ chỉ vì cá nhân gã muốn mưu đồ chuyện gì mà thôi.
- Kết quả vụ Tử Thần chiếu cố Ngọc Điệp Bảo ra sao?
- Tử Thần đưa Huyết Thiếp trước. Trong bảo đã chuẩn bị, nhưng cũng chết mất mấy chục tên đệ tử...
- Tây Môn Tung có việc gì không?
- Nghe nói lão cùng Tử Thần gây ra một trường ác đấu, rồi Tử Thần thấy trong bảo có bố trí trận pháp, khó lòng hạ được đối phương nên đành chịu rút lui.
- Ủa! Thế là công lực Tây Môn Tung đã có thể chống chọi được với Tử Thần...
Cam Đường suy nghĩ mông lung. Căn cứ vào lời Thiên Oai viện chúa Trình Kỳ của bản môn nằm vùng Ngọc Điệp Bảo lấy được tài liệu thì Tây Môn Tung dùng thiếu bảo chúa Thanh Long Bảo là Vệ Võ Hùng để thay cho lão đóng cửa ở trong một nơi bí mật nào đó tu luyện võ công hàng mấy tháng không ló mặt ra ngoài một lần. Chẳng hiểu lão luyện thứ võ công gì mà có thể đối chọi ngang được với Bạch Bào quái nhân mạo xưng là Tử Thần kia. Từ ngày dùng Huyết Thiếp để tàn bạo, Tử Thần mới bị Ngọc Điệp Bảo đánh lui là lần thứ nhất. Vậy thì con lão là Tây Môn Khánh Vân cải trang làm Bạch Bào quái nhân không có liên quan gì với Bạch Bào quái nhân mạo xưng Tử Thần ban đầu. Tây Môn Khánh Vân tra hỏi khẩu cung Uất Trì Phong do cái thủ cấp chưởng môn phái Thiếu Lâm mà ra thì vụ đó thật là ngoắt ngoéo không tài nào hiểu được.
Giữa lúc ấy một gã đệ tử ăn mặc theo kiểu nông thôn lật đật chạy vào trước cửa thảo đường khom lưng nói:
- Bẩm chưởng môn, có khách xin vào ra mắt.
Vân Hán Nhất Ngạc Phàn Giang biến sắc hỏi:
- Hình thù người đó thế nào?
- Một lão già tóc bạc nói rõ muốn ra mắt chưởng môn nhân. Lão già không chịu thông danh và bảo là gặp mặt sẽ rõ.
- Được rồi! Ngươi hãy lui ra.
Tên đệ tử kia thi lễ rồi rút lui.
Vân Hán Nhất Ngạc chau mày nói:
- Chỗ ta ở đây rất là bí mật sao lại có người tìm đến?
Tam Mục lão nhân đáp:
- Ngươi cứ ra xem ai. Có khi là người bạn cũ thâm giao nào đó.
Vân Hán Nhất Ngạc vâng lời đứng dậy đi ra. Một lão già từ xa đã lên tiếng:
- Chưởng môn nhân! Lâu nay không được gặp.
Vân Hán Nhất Ngạc nhìn ra thì chính là Vô Danh lão nhân, con người dày dạn phong trần. Y rất lấy làm kỳ không hiểu tại sao lão này lại biết chỗ mình ẩn cư đột ngột đến đây. Nhưng y biết Vô Danh lão nhân là người chính phái, liền rảo bước ra nghênh tiếp, chắp tay nói:
- Các hạ giá lâm không hiểu có điều chi dạy bảo?
Vô Danh lão nhân cười khanh khách đáp:
- Không có việc thì khi nào tôm dám đến nhà rồng. Lão phu chịu lời ủy thác của người phải đến đây.
- Ủa! Mời các hạ vào dùng trà đã...
- Không cần đâu. Lão phu vội lắm, chẳng được rảnh để uống trà.
- Xin hỏi...
- Lão phu đến đây để bàn chuyện giao dịch.
- Giao dịch ư? Nhưng phải xem hàng trước rồi mới định giá được.
Lão nói xong quay lại vẫy tay vào khu rừng gần đó.
Mười mấy bóng người từ trong rừng xuất hiện, chia nhau ra đứng mỗi người một chỗ mà không nhúc nhích. Trong đám này có một lão già tướng mạo oai nghiêm mặc áo bào xám rảo bước tiến lên. Theo sau lão là một người áo đen, ba người áo trắng bày hàng tiến vào.
Vân Hán Nhất Ngạc kinh hãi trống ngực đánh thình thình run lên hỏi:
- Các hạ làm chi vậy?
Vô Danh lão nhân lạnh lùng nói:
- Đừng nóng nảy. Lát nữa sẽ biết ngay.
Chớp mắt đối phương đã đến gần. Vân Hán Nhất Ngạc lại càng kinh hãi vì lão già áo xám là người lạ mặt. Hai gã áo đen theo sau lão có vẻ kiêu dũng phi thường, cắp một chàng thiếu niên áo trắng. Chàng thiếu niên này chính là sư điệt Vân Hán Nhất Ngạc và là thiếu chủ phái Kỳ Môn tên gọi Lâm Bằng.
Lâm Bằng lúc trước rượt theo thư thư chàng là Lâm Vân, không hiểu sao lại lọt vào tay đối phương.
Vân Hán Nhất Ngạc là chưởng môn một phái. Tuy trong lòng y rất đỗi hoang mang nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Y chắp tay hỏi:
- Ông bạn là cao nhân phương nào?
Lão già áo xám lên tiếng oang oang như lệnh vỡ đáp:
- Bản tòa là viện trưởng Khương Minh Tùng ở viện Thần Võ dưới trướng phái Thiên Tuyệt.
- Ủa! Khương viện chúa! Tại hạ nghe danh đã lâu. Không hiểu viện chúa tới đây có việc chi?
- Chưởng môn nhân có nhận biết chàng thiếu niên này chăng?
- Gã là sư điệt bản tòa!
- Lệnh sư điệt dĩ nhiên võ công không phải tầm thường. Chàng đã đả thương bảy tên đệ tử tệ phái.
Lâm Bằng đã bị điểm huyệt, chỉ mắt nhìn trân trân chứ không nói gì.
Vân Hán Nhất Ngạc chậm rãi hỏi:
- Đầu đuôi vụ này thế nào? Xin Khương bằng hữu nói cho bản tòa hay.
Khương Minh Tùng nhíu cặp lông mày đốm bạc đáp:
- Lệnh sư điệt cùng bọn môn hạ tệ phái ngẫu nhiên gặp nhau. Sau khi chàng biết rõ thân phận đệ tử bản môn liền ra tay đánh giết. Chàng còn nói là tệ thiếu chủ Thi Thiên Đường đã bị bắt giữ ở đây. Vậy tại hạ xin hỏi thiếu chủ bản phái hiện ở đâu?
Vân Hán Nhất Ngạc cười khanh khách nói:
- Khương viện chúa! Đó chỉ là sự hiểu lầm.
Vô Danh lão nhân ngạc nhiên hỏi:
- Sao lại hiểu lầm?
Vân Hán Nhất Ngạc chưa trả lời thì từ đằng xa một thanh âm đã vọng lên:
- Đúng là lầm thật!
Vừa dứt lời thì một chàng thiếu niên tuấn mỹ đã đứng trước mặt mọi người.
Thần Võ viện chúa Khương Minh Tùng la lên:
- Ồ! Thiếu chủ!
Rồi khom lưng thi lễ.
Nam Cung trưởng lão cũng chắp tay nói:
- Thiếu chủ bình yên thiệt là đáng mừng!
Thủ tòa trưởng lão Thiên Tuyệt Môn là Nam Cung Do mà trên chốn giang hồ thường kêu bằng Vô Danh lão nhân xuất hiện ngay từ lúc Cam Đường chưa chính thức tiếp nhận chức chưởng môn thừa kế. Địa vị lão kể ra còn cao hơn Cam Đường, nên lão chỉ giơ tay thi lễ.
Cam Đường vừa ngó thấy Lâm Bằng bị thủ hạ Khương viện chúa cắp trong tay liền bảo:
- Khương viện chúa buông y ra đi.
Khương Minh Tung chưa hiểu rõ đầu đuôi, nhưng vừa nghe nói đã quay đầu ra hiệu cho hai tên đệ tử buông Lâm Bằng ra. Rồi một tên giải khai huyệt đạo cho gã.
Lâm Bằng được giải khai huyệt đạo rồi, gã đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi nhảy xổ vào Cam Đường.
Vân Hán Nhất Ngạc lạng người ra ngăn cản rồi quát lên:
- Không được vô lễ!
Lâm Bằng phải thu thế về, thở hồng hộc hỏi:
- Sư thúc...
Vân Hán Nhất Ngạc ngắt lời:
- Y là biểu huynh ngươi đó.
- Sao? Y là biểu huynh điệt nhi ư?
- Đúng thế! Lát nữa ngươi sẽ biết rõ đầu đuôi.
Nói xong Vân Hán Nhất Ngạc quay lại mời bọn Vô Danh lão nhân vào nhà.
Vô Danh lão nhân đưa mắt nhìn Khương Minh Tùng nói:
- Khương viện chúa! Viện chúa hãy cho bọn đệ tử rời khỏi nơi đây trước đi!
Khương Minh Tùng nhìn Cam Đường thi lễ rồi trở gót đi luôn. Y vào trong rừng cùng bọn đệ tử ẩn thân.
Vô Danh lão nhân theo Cam Đường vào trong nhà. Cam Đường giới thiệu lão với mọi người.
Vô Danh lão nhân nhìn Phụng Hoàng Nữ chắp tay nói:
- Cam phu nhân! Lão phu xin kính mừng phu nhân cốt nhục đoàn viên.
- Cảm ơn trưởng lão đã tài bồi cho Đường nhi.
Vô Danh lão nhân ngỏ lời khiêm cung.
Kỳ Môn lệnh chúa Châu Ngọc Phương nhìn Lâm Bằng hỏi:
- Thư thư ngươi đâu?
Lâm Bằng biến sắc đáp:
- Thư thư bị kích thích quá mạnh. Hài nhi đuổi kịp xuýt nữa bị y phóng chưởng đánh trúng đầu.
- Hiện y ở đâu?
- Y chạy xa rồi, sau hài nhi đuổi không kịp nữa.
Gã nói giọng hầm hầm nhìn Cam Đường, mắt chiếu ra những tia sáng căm hờn.
Cam Đường trong lòng rất nóng nảy vì vụ này, tự chàng gây ra. Nếu Lâm Vân xảy ra chuyện gì bất trắc thì chàng phải ôm hận suốt đời. Chàng chau mày nhìn Lâm Bằng hỏi:
- Biểu đệ! Biểu thư chạy về phương nào?
Lâm Bằng hằn học đáp:
- Y theo đường quan đạo nhằm hướng đông mà đi. Biểu ca! Tiểu đệ xin nói trước nếu xảy ra chuyện gì đến Lâm thư thì tiểu đệ không chịu bỏ qua đâu.
Cam Đường bẽn lẽn đáp:
- Biểu đệ! Thế nào ta cũng kiếm được nàng về. Ta còn nóng nảy hơn biểu đệ nhiều.
- Hừ!
Kỳ Môn lệnh chúa khoát tay nói:
- Bằng nhi không được vô lễ! Sao ngươi lại có thái độ như vậy. Bây giờ ngươi phải lập tức hạ lệnh cho thám tử bản môn cấp tốc điều tra hành tung thư thư ngươi và báo về lập tức.
Lâm Bằng vâng lệnh đi ngay.
Cam Đường nóng ruột như ngồi trên đống lửa vì nghĩ đến Lâm Vân tuyệt vọng bỏ đi. Nếu vụ hiểu lầm này không xét rõ được chân tướng kịp thời thì đã phát sinh cuộc lưu huyết thê thảm rồi. Mặt khác hai người lại rất yêu nhau. Chàng liền đứng dậy nói:
- Điệt nhi phải đi tìm biểu thư.
Kỳ Môn lệnh chúa cùng Tam Mục lão nhân chỉ chau mày chứ không nói gì.
Phụng Hoàng Nữ gật đầu đáp:
- Hài tử! Ngươi đi tìm Vân nhi nhưng tính y nóng nảy lắm, sợ y bực mình quá đâm ra liều lĩnh.
- Mẫu thân! Con khởi trình ngay bây giờ.
- Khoan đã!
Rồi bà trở gót đi vào nhà trong. Cam Đường nhân lúc này quay lại nói với Nam Cung Do:
- Trưởng lão! Bây giờ trưởng lão chưa có việc gì gấp, hãy ở lại đây chơi với ngoại công tại hạ.
Nam Cung trưởng lão nói:
- Thiếu chủ cứ đi đi! Lão phu còn có việc phải bàn với lệnh ngoại công.
Phụng Hoàng Nữ vào nhà lấy ra một cái gói nhỏ đưa cho Cam Đường, nói:
- Hài tử! Trong này có tiền bạc và hạt châu, ngươi mang đi để phòng khi dùng đến.
Cam Đường trong lòng cảm thấy hương vị Ôn nhu của tình mẫu tử thì khích động nói:
- Mẫu thân!...
- Hài tử! Đây là lần đầu tiên ta được săn sóc cho con.
- Tạ Ơn mẫu thân.
Cam Đường hai tay đón lấy cái gói cất vào bọc rồi từ biệt mọi người ra đi.
Chuyến này chàng ra đi với một tấm lòng rất cảm khái. Nào cốt nhục trùng phùng, nào cởi được mối oan cừu giữa mình và Lâm Vân. Nhưng câu chuyện Ma Mẫu nói là mẫu thân bất trinh vẫn còn làm cho chàng đau lòng.
Cam Đường lên đường quan đạo vừa đi vừa bâng khuâng trong dạ. Chàng nghĩ thầm:
- Lâm Vân đã ra đi hàng nửa ngày mà khinh công nàng đã đến mực tuyệt vời thì hiện giờ ít ra đã cách đây hàng trăm dặm. Ấy là chưa nói đến chuyện bất trắc có thể xảy ra. Lâm Bằng tuy bảo nàng theo đường quan đạo đi về phía đông. Nhưng biết đâu giữa đường nàng chẳng xoay chiều.
Thiên hạ bao la bát ngát, đi tìm một người chẳng khác chi đáy biển mò kim.
Cam Đường chạy được một lúc sực nhớ đến phân đà Đồng Bách của Cái Bang.
Chàng nghĩ ngay đến tai mắt Cái Bang khắp thiên hạ chỗ nào cũng có. Nếu nhờ bọn họ giúp mình một tay thì công việc dễ dàng hơn nhiều. Đồng thời chàng muốn nhân cơ hội này đến chữa bệnh điên cho gã hán tử kia, có khi miệng gã sẽ cho mình hay manh mối vụ huyết án Thánh Thành.
Quyết định rồi chàng lập tức theo đường đi vào một thị trấn lớn. Chàng biết nơi nào đã có khói lửa tất là có đệ tử Cái Bang. Chàng cần hỏi cho ra trụ sở mới của phân đà Đồng Bách, tìm đến đà chúa Lã Hữu Tín mới nên việc được.
Cam Đường chạy thật lẹ một lúc đã tới thị trấn. Chàng vừa rẽ vào thì thấy nơi đây náo nhiệt phi thường.
Cam Đường đi hết mấy đường phố chính mà lạ thay không thấy bóng một nhân vật Cái Bang nào cả. Đó cũng là một hiện tượng hãn hữu. Chàng lại quành vào ngõ hẻm cũng chẳng gặp một tên đệ tử Cái Bang nào thì trong lòng rất nóng nảy.
Cam Đường không biết làm thế nào, lại quay ra đường chính, tiến vào một tòa trà lâu rất lớn. Chàng vừa uống trà vừa hỏi thăm chủ quán:
- Qúy xứ đây thật là một nơi trù phú, ít người đói rét.
Chủ quán toét miệng cười đáp:
- Có lẽ khách quan mới đến đây lần này là một?
- Lần trước tại hạ đã qua đây.
- Nghe khẩu âm thì dường như khách quan là người Dự Nam...
- Chính phải! Lão ca đoán trúng đó. Qúy địa đây nhân khang vật thịnh, không như những tòa thị trấn nhỏ...
- Sao khách quan lại đoán như vậy?
- Tại hạ đã đi khắp thị trấn mà không thấy một người hành khất nào. Như vậy há chẳng đủ chứng minh là dân gian trù phú ư?
Chủ quán xịu mặt lại, nhìn tả ngó hữu khẽ nói:
- Không phải không có đâu, mà khách quan không biết đấy thôi.
Giữa lúc ấy có tiếng người quát tháo:
- Mời bốn vị hãy ngồi xuống đây.
Chủ quán giơ tay áo lên lau mồ hôi trán, nhìn Cam Đường chỉ nhếch mép mà không cười rồi gật đầu một cái. Đoạn y mang bình trà ra chỗ bọn khách ngồi.
Cam Đường nhíu cặp lông mày, đành nhẫn nại ngồi chờ.
Lát sau chủ quán lại vào ngồi ở chỗ thu tiền bên cạnh. Cam Đường khẽ hắng giọng một tiếng.
Chủ quán quay lại hỏi:
- Khách quan còn dùng gì nữa không?
- Cho tại hạ một chén chè đậu.
Chủ quán lớn tiếng gọi:
- Lấy chè đậu đến bàn số.
Cam Đường nhân cơ hội đó liền hỏi:
- Vừa rồi lão ca bảo ở đây cũng có ăn xin nhưng tại hạ không biết là nghĩa làm sao?
Chủ quán đảo mắt nhìn quanh rồi nói rất khẽ:
- Họ chết cả rồi.
Cam Đường giật mình kinh hãi hỏi:
- Sao? Họ chết cả rồi ư?
- Khách quan! Ta đừng nên nói đến chuyện này nữa là hơn.
Gã nói xong bước đi chỗ khác. Cam Đường vội hỏi:
- Này ông chủ! Bao nhiêu tiền cả thảy?
Chủ quán quay lại hỏi:
- Khách quan ngồi một lúc nữa không được ư?
- Ông chủ cứ tính tiền đi rồi tại hạ ngồi chơi một lát cũng được, để lúc ra đi khỏi phải phiền phức.
- Hai mươi bảy đồng tất cả.
Cam Đường móc bạc vụn ra để lên bàn nói:
- Bất tất phải thối lại, còn thừa biếu ông hết!
Chủ quán trợn mắt lên vì suốt đời gã chưa gặp được một khách uống trà hào phóng thế này, nên gã cực kỳ kinh ngạc. Gã đứng ngẩn ra một lúc rồi ngập ngừng nói:
- Thưa khách quan!... Chỗ này có đến ba trăm...
- Thì ông chủ cứ nhận lấy. Tại hạ đã bảo chỗ còn thừa biếu ông chủ hết mà.
Chủ quán nuốt nước miếng thò bàn tay run run ra lượm lấy tiền, tưởng chừng như gã sợ nó bay mất nên nắm thật chặt rồi cười nói:
- Đa tạ khách quan! Khách quan còn dùng gì nữa không?
- Đủ rồi! Bây giờ chủ quán nói cho ta nghe tại sao bao nhiêu người ăn xin ở thị trấn này đều chết hết.
Chủ quán kề đầu vào bàn, mặt gã lộ vẻ sợ sệt nói rất khẽ:
- Tại hạ nghe nói... nghe nói bị cái gì... Thần dùng Huyết Thiếp bắt hồn mất cả rồi.
Cam Đường mắt chiếu ra những tia sáng hung dữ, run lên hỏi:
- Tử Thần phải không?
Chủ quán lắp bắp nói ngay:
- Đúng đúng! Đúng là Tử Thần.
Rồi gã trở gót đi ngay.
Cam Đường ngồi thộn mặt ra trên ghế. Bầu máu nóng sôi lên sùng sục, chàng không ngờ Bạch Bào quái nhân lại thi hành độc thủ với Cái Bang. Chàng không hiểu phân đà chúa phân đà Đồng Bách cùng gã điên kia có thoát nạn không. Nếu không may mà gã chết rồi thì những manh mối vụ huyết án Thánh Thành sẽ bị đứt hết.
/88
|