Hy Lạp Động Kinh Thần Thoại

Chương 50: Màu đen nhu tình

/85


Sau khi tỉnh lại, Paris phát hiện mình mê man trước cửa nhà lão bản, nghĩ đến cảnh tượng khủng bố tối hôm qua, tay vẫn không ngừng run rẩy.

Đứng lên muốn rời khỏi nơi đầy điềm xấu này, đột nhiên nghe thấy bên trong có động tĩnh, theo bản năng nghiêng đầu —— lập tức sửng sờ.

Paris nhìn thấy không phải người nào khác, mà chính là tên lão bản vô tâm vô phế kia, đang đóng gói hành lý mang ra khỏi cửa, không biết muốn đi đâu.

Sau khi hai bên trừng mắt nhìn đối phương sửng sốt ba giây, cùng phát ra tiếng la đinh tai nhức óc đe-xi-ben vô cùng cao: “A ———— quỷ a quỷ a ———— ”

Paris đang muốn bỏ chạy, ai ngờ lão bản kia đoạt trước một bước quỳ xuống, ra sức mà không ngừng dập đầu: “Paris a, ta sai lầm rồi ta sai lầm rồi, van cầu ngươi đừng tìm chúng ta nữa! Ruộng tốt, chỗ ở đẹp, bò cừu súc vật tất cả của ta đều lưu cho ngươi, cầu đại nhân ngươi cho cả nhà chúng ta một con đường sống đi!”

Nói xong liền đem khế ước mua bán nhà, khế đất giao ra, lại mang già trẻ một nhà dập đầu thùng thùng trên mặt đất.

Paris sửng sờ ở nơi đó, không rõ chuyện gì xảy ra, lão bản kia thấy cơ hội liền thừa dịp mang theo cả nhà chạy ra khỏi cửa nhanh như chớp, Paris chỉ cảm thấy bên người thổi qua một trận cuồng phong, khi quay đầu lại, những người lúc nãy quỳ trên mặt đất đều đã biến mất vô tung.

“Ta không phải đang nằm mơ chứ…” thò tay nhéo một bên mặt mình, có chút đau nha.

“Không phải nằm mơ a, ngươi phát tài, huynh đệ.”

Paris nhìn lại, Hermes không biết khi nào đã đứng sau lưng mình, vui buồn thất thường hỏi: “Lão Đại, đây là chuyện gì, tối hôm qua ta rõ ràng thấy bọn họ tất cả đều… Đã chết…”

“Ngu ngốc!” Hermes gõ một cái thật mạnh vào ót hắn, “Tiểu tử ngươi mắt có bị gì không! Người sống đều bị ngươi coi thành đã chết! Còn bị dọa đến tè cả ra quần, một chút tiền đồ cũng không có! Hại ta tối hôm qua phải giả trang thành ngươi diễn nữa!”

Paris sờ sờ ót: “Thực, thật sự là vậy sao…”

“Chẳng lẽ ta có thể đem người chết làm sống lại? Ngươi nghĩ ta và ngươi là minh vương Hades hả?”

“Cũng phải..” Paris gãi gãi đầu, lúc này mới nhớ tới khế ước mua bán nhà, khế đất nằm trên mặt đất, cao hứng nhặt từng cái lên, “Giàu to rồi giàu to rồi! Lão Đại, từ nay ta cũng là người có tiền nha!”

“Ha ha, hắn quỵt tiền công của ngươi, ta hướng yếu điểm của hắn mà đòi lãi mà thôi.”

Paris tránh qua một bên, lại hưng trí bừng bừng lấy ra cái bảo bối bằng gỗ kia thì thào tự nói: “Hermes gia gia, cám ơn ngài đã phù hộ con, thằng xui xẻo như con rốt cục cũng gặp vận may a!”

Hermes vừa thấy cái thứ bằng gỗ kia liền phát cáu, bước tới một bước muốn cướp nó đi: “Đưa nó cho ta!”

Paris ngược lại tránh đi rất nhanh: “Không được a lão Đại, đây chính là bùa hộ mệnh của ta!”

Hai người “ngươi truy ta rượt” giằng co vài vòng trong phòng, cuối cùng Paris khóc lóc cầu xin đừng lấy “Hermes gia gia” đi nữa, Hermes mới tha cho hắn.

Hai người tạm thời ngụ trong nhà này, thoải mái mà nghỉ ngơi một này, sau đó bắt đầu dò xét tài sản trong nhà của lão bản cũ, phát hiện thức ăn trong chuồng của bọn cừu đã hết sạch, Hermes chủ động yêu cầu ra ngoài chăn cừu.

“Lão Đại, muốn làm khổ cực như vậy làm gì? Ta hiện tại có tiền , tìm người chăn cừu cho ta a. Ta sẽ thỉnh hai người chuyên chăn cừu, một cái uy cừu ăn cỏ, một cái tắm rửa cho cừu, hắc hắc hắc…”

“Nhìn đức hạnh của ngươi xem, mới thoát khỏi nghèo khó liền trang rộng rãi hả? Hơn nữa, ta cũng không phải đơn giản là đi chăn cừu.”

“Vậy ngươi đi làm gì?”

“Ta phóng không phải là cừu mà là tịch mịch.”

“Hả?”

Hermes vỗ vỗ bờ vai hắn cảm khái nói: “Dùng cái đầu nhỏ bé của ngươi, sẽ không lý giải được thâm ảo trong đó đâu.”

“Nga…”

Tuy không rõ lão Đại vì sao có phúc không hưởng mà lại muốn chạy ra ngoài chịu khổ, nhưng Paris vẫn ngoan ngoãn đi chuẩn bị đầy đủ lương khô và nước, vài chiếc xiêm y để thay, buộc thành một túi giao cho Hermes.

“Thật sự không cần ta đi với ngươi sao?”

“Không cần, ngươi hảo hảo trông nhà đi.”

“Lão Đại, ngọn núi này có sói, buổi tối đốt lửa nhớ đừng dập tắt nha.”

“Đã biết, trở về đi.”

“Lão Đại, ngọn núi này lạnh lắm, phải mặc nhiều xiêm y nha.”

“Ta cũng không phải hài tử lên ba, sẽ tự chiếu cố tốt cho mình mà.”

“Lão Đại, đường núi gập ghềnh, đi đường phải cẩn thận một chút nha…”

“Ta nói ngươi có biết phiền hay không! Mau trở về! Còn đi theo nữa ngươi liền cùng ta lên núi đó!”

Paris ủy khuất sụt sịt cái mũi: “Ta sống từ nhỏ đến lớn, cũng chỉ có ngươi là tốt với ta thôi, người ta chỉ muốn tốt với ngươi một chút thôi mà.”

Hermes xoa xoa đầu hắn: “Tốt lắm tốt lắm, cũng đâu phải là sinh ly tử biệt, ta nghĩ tìm một chỗ yên lặng một chút mà thôi, mấy ngày nữa sẽ trở lại mà.”

Paris gật gật đầu, lúc này mới nghe lời mà trở về, nhưng vẫn không quên cẩn thận từng bước đi.

Hermes hướng hắn phất phất tay, vội vàng xua đàn dê đến bãi cỏ dưới chân núi.

Kỳ thật điều Paris lo lắng là không cần thiết, từ lúc Hermes quyết định đi chăn cừu, Hades liền đi trước một bước, đem mặt đường gập ghềnh biến thành đường bằng phẳng. Về phần cái gọi là dã lang, đột nhiên cảm giác một khí tràng vô cùng cường đại, đã sớm di chuyển đến nơi khác rồi.

Chuẩn bị tốt hết thảy, Hades bèn ngồi chờ tại chỗ này, xa xa nhìn Hermes chăn dắt một đàn cừu trắng tinh, chậm rãi đi về phía y.

Bãi cỏ nằm ngay tại sườn núi phía nam, từ nông trại mà đi phải đi qua sơn cốc hẹp dài giữa hai ngọn núi, Hermes mang theo đàn dê đi nửa ngày, một đường đều vô cùng thuận lợi, trên đường ngay cả một chướng ngại vật đều không có.

Hermes không khỏi lắc đầu nở nụ cười: “Giúp đỡ gì mà rõ ràng quá thế này…”

Xuyên qua khe sâu u ám, rốt cục lại thấy ánh mặt trời, trước mắt là một đồng cỏ xanh tươi to lớn, làm đẹp bởi đủ loại hoa dại màu sắc rực rỡ, như một chiếc xiêm y hoa lệ mặt đất choàng lên trên người.

Đàn cừu vui mừng chạy về phía mặt cỏ, như một nhóm mây trắng mềm mại từ bầu trời rơi xuống, vì đồng cỏ mà tăng thêm một màu sắc mới.

Gió nhẹ thổi đi mồ hôi trên mặt, Hermes bò lên một gò đất nhỏ, tìm một tảng đá phía dưới tán cây mà ngồi, từ chỗ cao coi chó chăn cừu đang giám sát đám dê không cho chúng đi xa.

Nơi này im lặng biết bao, từng cơn gió nhẹ thổi qua những bãi cỏ thấp, đàn dê ẩn hiện trong bụi rậm.

Tâm, cũng dần dần trở nên bình tĩnh lại.

Lấy cây sáo trong ngực ra, đối diện với cảnh đẹp trước mặt khúc nhạc quen thuộc lại bắt đầu cất cao.

Khúc nhạc du dương, thanh âm kéo dài xa xôi, chỉ tiếc, bên trong khúc nhạc mang theo một tia ưu thương nhàn nhạt.

Hades an vị ở bên cạnh y, thưởng thức tâm tình ẩn chứa bên trong tiếng sáo.

Hắn ép hơi thở của mình trở nên rất rất thấp, Hermes đã là phàm nhân, đôi mắt kia sẽ chẳng cảm thấy sự hiện hữu của hắn.

Gần thì gần như vậy, mà xa cũng xa như vậy….

Khúc nhạc của y tràn đầy nổi nhớ, y đang suy nghĩ tới người kia, thật muốn ôm chặt y vào lồng ngực, khuyên y đừng nên thương tâm như thế nữa…

Nhưng lời nói lên đến miệng, lại không biết phải nói từ đâu, bản thân mình từ trước đến giờ không phải là loại người biết ăn nói, cho dù có muôn vàn thâm tình, cũng chỉ có thể yên lặng giấu kín trong đáy lòng.

Huống chi, mình cũng không phải cái tên mà y muốn, cho dù nói một đống lời an ủi, cũng không cách nào chữa khỏi vết thương trong lòng y…

Cho nên, cũng chỉ có thể… Im lặng mà giúp thôi.

Đột nhiên chó chăn cừu sủa lên dồn dập, đánh gảy tiếng sáo du dương, Hermes chạy nhanh xem chuyện gì đã xảy ra.

Xa xa liền nhìn thấy một con cừu nhỏ bị rơi vào đầm lầy, giãy giụa mị mị kêu lên, một bãi bùn nhão màu đen trên mặt cỏ xanh tươi tàn nhẫn đang nuốt lấy nó, chó chăn cừu bên cạnh cũng bất lực, chỉ có thể cao giọng cầu cứu.

Hermes đứng bên cạnh vũng bùn, cực lực vươn tay muốn ôm lấy chú cừu con, chỉ kém một chút một chút nữa thôi… Mắt thấy nó dần dần biến mất, sốt ruột mà dùng sức hướng về phía trước—— “Tũm” một tiếng, ngay cả mình cũng bị rơi xuống!

Cái này thật hay nhỉ, cừu con xem như ôm được, vấn đề là một người một cừu đang lấy tốc độ cực nhanh lún xuống khỏi mặt đất, Hermes cũng không thể không quát to: “Cứu mạng a —— ”

Mới hô một tiếng, lập tức có một sức mạnh nhất y khỏi mặt bùn, ôm lấy Hermes tay còn ôm con cừu vào lòng, hai người trơ mắt nhìn nhau, cừu con được cứu “Be e e—”kêu một tiếng.

“Ta làm như vậy chắc không tính phạm quy đâu a?”

“Dù sao cũng phạm nhiều lần rồi, không kém lần này…”

“Ngươi có thể thấy ta?”

“Làm ơn, ta không phải ngu ngốc…”

“Tốt lắm, ta cũng không cần ẩn thân nữa.”

“Đây là lí luận gì thế này…”

“Ta vốn muốn im lặng trong chừng bên ngươi, đáng tiếc bị ngươi phát hiện, ta đây liền thoải mái hiện thân là được rồi.”

“Nói như vậy thật là lỗi của ta sao?”

Hades lau một vết bùn trên mặt y, thản nhiên nở nụ cười: “Ta mang ngươi đi tắm một chút a.”

Hades ôm Hermes vào sơn cốc, khe nước trong núi róc rách tuôn chảy, hình thành một dòng suối lăn tăn gợn sóng, trong suốt đến mức có thể nhìn thấy đá cuội bóng loáng dưới đáy, mấy chiếc đuôi của các tiểu ngư tụ thành từng nhóm, tung nước chơi đùa.

“Có thể thả ta xuống chứ?”

“Ngươi xác định sẽ lại không xảy ra chuyện ngoài ý muốn?”

“Ngươi tưởng lão tử là phế sài (củi mục) hả?”

Hermes dưới cơn nóng giận liền tránh ra khỏi sự ôm ấp của Hades, ôm cừu con lội xuống nước, mới vừa đi hai bước, liền giẫm lên một khối đá cuội trơn trượt —— “Bùm” một tiếng, bọt nước tung tóe khắp nơi.

Hades vuốt cằm hỏi: “Như vậy tắm sẽ nhanh hơn một chút sao?”

Hermes uống mấy ngụm nước, giãy giụa đứng lên: “Lão tử thích đó! Ngươi quản được sao?”

Hades câu lên một nụ cười: “Không xen vào, ngươi thích như thế thì ta cũng không còn cách nào.”

“Không cho cười!” Hermes nhìn thấy con ngươi tử sắc tràn ngập ý cười trào phúng liền vô cùng khó chịu, hai tay bưng lấy nước liền tạt vào người hắn, “Cho ngươi cười! Cho ngươi cười nè!”

Không kịp né tránh, nước sông bay tới làm ướt một mảnh lớn hắc bào, minh vương từ xưa đến nay luôn trang trọng nghiêm túc, lúc này xem ra cũng vô cùng chật vật.

“Ha ha!” Hermes xoa thắt lưng cười to nói, “Biết sự lợi hại của ta chưa!”

Hades vỗ vỗ nước trên người, gương mặt suốt ngày thâm trầm hiện lên một tia bất hảo hiếm có: “Ta còn lợi hại hơn nữa, ngươi muốn biết hay không?”

Hermes trong lòng cả kinh, theo bản năng lui lại hai bước: “Không, không cần…”

Hermes đang nghĩ ngợi chạy trốn như thế nào, mạch nước chảy xuống khe núi kia đột nhiên bị một sức mạnh màu đen làm chuyển hướng, một rồng nước màu bạc đột nhiên ào ào vọt về phía y, trực tiếp đem y vọt lên trên vách núi đá —— không đến năm giây, một người một cừu vừa bùn đất đầy người, đã được cọ rửa vô cùng sạch sẽ.

Mặt Hermes biến thành 囧, miệng nhổ ra một ngụm nước, ngoài ra còn có một cá nhỏ đang bươi lội nữa.

Hades lúc này mới vừa lòng đưa cho y một bộ quần áo: “Tắm tốt lắm phải không? Thay đi.”

/85

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status