Hàn Quốc.
Thành phố Seoul.
Tòa nhà chính của băng Bạch Hồ (Baek Ho).
Lưu Ngọc Luy co quắp ngồi trên ghế, không dám ngẩng đầu, một cử động nhỏ cũng không dám động, nội tâm rơi xuống hai hàng nước mắt, nhỏ yếu đáng thương lại bất lực, tự động thu mình lại thành một cục.
Xung quanh phạm vi trăm mét tính từ căn phòng này trở đi, khắp nơi đều có một đám đàn ông mặc vest đen, đeo kính đen, bên hông còn trang bị cả súng và dao, vẻ mặt ai nấy cũng nghiêm nghị, hung ác. Cậu không sợ tới vỡ mật đã xem như tốt lắm rồi.
Ngồi ở chính vị là một ông cụ râu tóc bạc phơ, dù đã trải qua bao nhiêu sương gió cuộc đời vẫn có thể nhìn ra được nét phong độ của thời trẻ trung. Ông ấy ngồi đó, khí thế áp đảo, như một ngọn núi lớn đổ ập về phía mấy người có mặt trong phòng.
Đó là Lưu Vạn Xuân, ông trùm khét tiếng của băng đảng xã hội đen lớn nhất nhì Hàn Quốc. Cũng chính là, ông nội của Lưu Ngọc Luy.
Lưu Ngọc Luy run bần bật, như thỏ vào hang sói, thiếu điều chôn đầu xuống đá hoa cương lót sàn khóc chít chít.
Đáng sợ quá, cho cậu về nhà đi mà.
"Ngọc Luy, ngẩng đầu lên." Ông ấy nghiêm khắc, to tiếng nói.
Lưu Ngọc Luy hít một hơi, dù hoảng một đống nhưng vẫn nghe lời ông nội: "...Dạ."
Trong phòng ngoài cậu ra, còn có ba người đàn ông khác, sự hiện diện của họ không thể nào bị bỏ qua.
Cậu bị mắc kẹt vào tình huống này, phải kể đến năm ngày trước...
________
Năm ngày trước.
Việt Nam.
Idol quốc dân Lưu Ngọc Ly vừa tròn 20 năm hoạt động trong showbiz, xuất thân là diễn viên nhí vì có khuôn mặt đẹp. Sau đó cậu lại học thêm về âm nhạc, cảm thấy hứng thú với giai điệu hơn là diễn xuất, năm 10 tham gia debut trở thành một trong ba thành viên của nhóm nhạc nhí (Có chút giống với TFBoys).
Lúc nhỏ thì có rất nhiều thời gian hoạt động cùng nhau nhưng lớn lên thì không còn, nhiều vấn đề cũng theo đó mà phát sinh, nhóm nhạc tiến đến tan rã. Thị trường Việt cũng không ưa chuộng loại hình phát triển nhóm nhạc, tập trung vào giọng ca đơn nhiều hơn, công ty chủ quản đã muốn giải tán nhóm từ lâu.
Suốt hai mươi mấy năm hoạt động thì đêm nay chính là đêm đầu tiên cậu nhận được giải thưởng danh giá nhất nước mình, Idol hàng đầu Việt Nam.
Lễ trao giải được tổ chức ở nhà hát Hòa Bình, con đường mà lúc nào cũng có kẹt xe vào giờ cao điểm.
Lưu Ngọc Ly lần này chắc chắn ôm giải thưởng về tay, hớn ha hớn hở đi trước ba tiếng đồng hồ.
Kết quả, cả người lẫn xe đều kẹt cứng ngắc: "..."
Lưu Ngọc Ly như ngồi trên đống lửa, đứng ở đống than: "Sao chưa nhích được miếng nào nữa ạ?"
"Ngã tư đằng trước xảy ra tai nạn xe liên hoàn, hiện trường tai nạn kinh khủng khiếp luôn, muốn dọn cũng hơi lâu..." Trợ lý cũng gấp, nhưng chỉ có thể chờ đợi.
Hiện tại không thể tiến lên, cũng không thể lùi lại, phía trước có xe, phía sau cũng có xe. Ngồi trong không gian eo hẹp như xe hơi chỉ càng làm tăng thêm căng thẳng cho Lưu Ngọc Ly. Cậu đành sử dụng điện thoại giết thời gian, nghe mấy bài hát nhẹ nhàng thả lỏng cơ thể.
Một tiếng sau.
7 giờ tối.
Không thể chờ đợi được nữa, Lưu Ngọc Ly mang mũ nón vào, mở cửa xe: "Để em chạy bộ tới, có Google Map chắc sẽ không lạc đâu!"
Phịch!
Trợ lý cũng vội vàng ló đầu ra gọi theo: "Ngọc Ly, cẩn thận đấy!"
Đường Ba Tháng Hai là một trong những con đường đông đúc của thành phố, trên vỉa hè thì vẫn còn có thể đi được, chỉ cần cậu cẩn thận không đụng đến hàng quán của người ta là được.
Nhưng, Lưu Ngọc Ly vẫn lạc đường.
Không phải cậu định hướng kém, mà là Google chỉ sai thôi!
Con hẻm này rõ ràng là hẻm cụt. Chẳng lẽ muốn cậu trèo tường mà đi à?
Cậu ngừng bước chân, khóc không ra nước mắt cầu cứu trợ lý: "Alo anh, hiện tại em ở..."
Hai tiếng sau.
Lưu Ngọc Ly gục ngã, ngồi xuống băng ghế trống trong công viên, hụ hụ ôm mặt.
Đừng nói lãnh giải thưởng gì nữa, cậu hiện tại đang ở đâu, chính bản thân cũng không rõ.
Vì không thể đến dự nên cậu buồn bực mở phát sóng trực tiếp lễ trao giải lên xem, vừa lúc nghe được tin chấn động từ MC: "Lần này chúng ta hân hạnh chào mừng Noah đến làm khách mời đặc biệt! Giải thưởng Idol top 1 của chúng ta sẽ do chính tay anh ấy trao tặng!"
Lưu Ngọc Ly trừng lớn mắt, đứng phắt dậy.
Làm Idol quốc dân nhưng cậu cũng thích đu thần tượng như bao người khác, Giang Noah chính là Idol của cậu. Được chính tay anh trao cúp cho, được gần gũi tiếp xúc với thần tượng, đứng chung một khung hình, còn gì tuyệt vời hơn.
Cậu hừng hực khí thế ấn mở Google Map lần nữa.
Lần này, dù có phải vượt nóc băng tường cậu cũng phải tới!
Trở lại với con hẻm cụt khi nãy.
Lưu Ngọc Ly xách thùng rác qua làm bệ đỡ, vừa muốn trèo tường qua đã nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân ở đằng xa chạy tới, giống như có ai đang bị rượt đuổi.
"Đừng để tụi nó sống!"
"Bên này!"
"Trong hẻm!"
Dù thành phố có yên bình phát triển thế nào, vẫn có không ít thành phần lạc lối, dưới màn đêm của thành thị.
Có hai người chật vật chạy vào trong con hẻm, nhìn thấy cậu, cũng sững sốt.
Pằng! Pằng!
"Á!"
Phịch!
Lưu Ngọc Ly thấy tình hình không ổn vừa muốn chạy, đã bị một trong hai gã bị truy đuổi nắm chân lại, dùng làm lá chắn, chắn đạn.
Sau đó, làm gì còn sau đó nữa.
Mở mắt ra lần nữa, cậu đã biến thành Lưu Ngọc Luy, cháu trai duy nhất của ông trùm xã hội đen, chuẩn bị kế thừa gia nghiệp.
Thành phố Seoul.
Tòa nhà chính của băng Bạch Hồ (Baek Ho).
Lưu Ngọc Luy co quắp ngồi trên ghế, không dám ngẩng đầu, một cử động nhỏ cũng không dám động, nội tâm rơi xuống hai hàng nước mắt, nhỏ yếu đáng thương lại bất lực, tự động thu mình lại thành một cục.
Xung quanh phạm vi trăm mét tính từ căn phòng này trở đi, khắp nơi đều có một đám đàn ông mặc vest đen, đeo kính đen, bên hông còn trang bị cả súng và dao, vẻ mặt ai nấy cũng nghiêm nghị, hung ác. Cậu không sợ tới vỡ mật đã xem như tốt lắm rồi.
Ngồi ở chính vị là một ông cụ râu tóc bạc phơ, dù đã trải qua bao nhiêu sương gió cuộc đời vẫn có thể nhìn ra được nét phong độ của thời trẻ trung. Ông ấy ngồi đó, khí thế áp đảo, như một ngọn núi lớn đổ ập về phía mấy người có mặt trong phòng.
Đó là Lưu Vạn Xuân, ông trùm khét tiếng của băng đảng xã hội đen lớn nhất nhì Hàn Quốc. Cũng chính là, ông nội của Lưu Ngọc Luy.
Lưu Ngọc Luy run bần bật, như thỏ vào hang sói, thiếu điều chôn đầu xuống đá hoa cương lót sàn khóc chít chít.
Đáng sợ quá, cho cậu về nhà đi mà.
"Ngọc Luy, ngẩng đầu lên." Ông ấy nghiêm khắc, to tiếng nói.
Lưu Ngọc Luy hít một hơi, dù hoảng một đống nhưng vẫn nghe lời ông nội: "...Dạ."
Trong phòng ngoài cậu ra, còn có ba người đàn ông khác, sự hiện diện của họ không thể nào bị bỏ qua.
Cậu bị mắc kẹt vào tình huống này, phải kể đến năm ngày trước...
________
Năm ngày trước.
Việt Nam.
Idol quốc dân Lưu Ngọc Ly vừa tròn 20 năm hoạt động trong showbiz, xuất thân là diễn viên nhí vì có khuôn mặt đẹp. Sau đó cậu lại học thêm về âm nhạc, cảm thấy hứng thú với giai điệu hơn là diễn xuất, năm 10 tham gia debut trở thành một trong ba thành viên của nhóm nhạc nhí (Có chút giống với TFBoys).
Lúc nhỏ thì có rất nhiều thời gian hoạt động cùng nhau nhưng lớn lên thì không còn, nhiều vấn đề cũng theo đó mà phát sinh, nhóm nhạc tiến đến tan rã. Thị trường Việt cũng không ưa chuộng loại hình phát triển nhóm nhạc, tập trung vào giọng ca đơn nhiều hơn, công ty chủ quản đã muốn giải tán nhóm từ lâu.
Suốt hai mươi mấy năm hoạt động thì đêm nay chính là đêm đầu tiên cậu nhận được giải thưởng danh giá nhất nước mình, Idol hàng đầu Việt Nam.
Lễ trao giải được tổ chức ở nhà hát Hòa Bình, con đường mà lúc nào cũng có kẹt xe vào giờ cao điểm.
Lưu Ngọc Ly lần này chắc chắn ôm giải thưởng về tay, hớn ha hớn hở đi trước ba tiếng đồng hồ.
Kết quả, cả người lẫn xe đều kẹt cứng ngắc: "..."
Lưu Ngọc Ly như ngồi trên đống lửa, đứng ở đống than: "Sao chưa nhích được miếng nào nữa ạ?"
"Ngã tư đằng trước xảy ra tai nạn xe liên hoàn, hiện trường tai nạn kinh khủng khiếp luôn, muốn dọn cũng hơi lâu..." Trợ lý cũng gấp, nhưng chỉ có thể chờ đợi.
Hiện tại không thể tiến lên, cũng không thể lùi lại, phía trước có xe, phía sau cũng có xe. Ngồi trong không gian eo hẹp như xe hơi chỉ càng làm tăng thêm căng thẳng cho Lưu Ngọc Ly. Cậu đành sử dụng điện thoại giết thời gian, nghe mấy bài hát nhẹ nhàng thả lỏng cơ thể.
Một tiếng sau.
7 giờ tối.
Không thể chờ đợi được nữa, Lưu Ngọc Ly mang mũ nón vào, mở cửa xe: "Để em chạy bộ tới, có Google Map chắc sẽ không lạc đâu!"
Phịch!
Trợ lý cũng vội vàng ló đầu ra gọi theo: "Ngọc Ly, cẩn thận đấy!"
Đường Ba Tháng Hai là một trong những con đường đông đúc của thành phố, trên vỉa hè thì vẫn còn có thể đi được, chỉ cần cậu cẩn thận không đụng đến hàng quán của người ta là được.
Nhưng, Lưu Ngọc Ly vẫn lạc đường.
Không phải cậu định hướng kém, mà là Google chỉ sai thôi!
Con hẻm này rõ ràng là hẻm cụt. Chẳng lẽ muốn cậu trèo tường mà đi à?
Cậu ngừng bước chân, khóc không ra nước mắt cầu cứu trợ lý: "Alo anh, hiện tại em ở..."
Hai tiếng sau.
Lưu Ngọc Ly gục ngã, ngồi xuống băng ghế trống trong công viên, hụ hụ ôm mặt.
Đừng nói lãnh giải thưởng gì nữa, cậu hiện tại đang ở đâu, chính bản thân cũng không rõ.
Vì không thể đến dự nên cậu buồn bực mở phát sóng trực tiếp lễ trao giải lên xem, vừa lúc nghe được tin chấn động từ MC: "Lần này chúng ta hân hạnh chào mừng Noah đến làm khách mời đặc biệt! Giải thưởng Idol top 1 của chúng ta sẽ do chính tay anh ấy trao tặng!"
Lưu Ngọc Ly trừng lớn mắt, đứng phắt dậy.
Làm Idol quốc dân nhưng cậu cũng thích đu thần tượng như bao người khác, Giang Noah chính là Idol của cậu. Được chính tay anh trao cúp cho, được gần gũi tiếp xúc với thần tượng, đứng chung một khung hình, còn gì tuyệt vời hơn.
Cậu hừng hực khí thế ấn mở Google Map lần nữa.
Lần này, dù có phải vượt nóc băng tường cậu cũng phải tới!
Trở lại với con hẻm cụt khi nãy.
Lưu Ngọc Ly xách thùng rác qua làm bệ đỡ, vừa muốn trèo tường qua đã nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân ở đằng xa chạy tới, giống như có ai đang bị rượt đuổi.
"Đừng để tụi nó sống!"
"Bên này!"
"Trong hẻm!"
Dù thành phố có yên bình phát triển thế nào, vẫn có không ít thành phần lạc lối, dưới màn đêm của thành thị.
Có hai người chật vật chạy vào trong con hẻm, nhìn thấy cậu, cũng sững sốt.
Pằng! Pằng!
"Á!"
Phịch!
Lưu Ngọc Ly thấy tình hình không ổn vừa muốn chạy, đã bị một trong hai gã bị truy đuổi nắm chân lại, dùng làm lá chắn, chắn đạn.
Sau đó, làm gì còn sau đó nữa.
Mở mắt ra lần nữa, cậu đã biến thành Lưu Ngọc Luy, cháu trai duy nhất của ông trùm xã hội đen, chuẩn bị kế thừa gia nghiệp.
/129
|