IMI - Thực Nghiệm Đảo

Chương 23: Cho dù như vậy

/84


Tình trạng của Tường đang rất tệ.

Ngoại trừ đôi mắt, miệng và mấy ngón tay, hắn chẳng thể cử động được bất cứ bộ phận nào khác trên cơ thể, bởi vì vô số vết rách do đám Fang cứa qua đã làm lớp da trắng nõn của hắn giống như một cái bị rách. Nếu hắn ngọ nguậy, xác xuất vết thương ở cổ bị rách ra khá cao, và trong tình trạng này, mất một giọt máu là sức đề kháng của toàn bộ cơ thể sẽ giảm xuống, khả năng ngỏm củ tỏi cũng cao hơn rất nhiều.

Ngoại trừ lớp da bị rách, di chứng do sử dụng chân lý cũng đã kéo đến, ngay sau khi hắn giải trừ trạng thái mở khóa giới hạn cơ thể.

Người ta vẫn thường nói, tiềm năng của con người là vô hạn, ví dụ như một bà già vì cứu cháu mình bị kẹt dưới lốp xe tải đã dùng tay không mà khênh chiếc xe đó lên trong cơn hoảng loạn, đó chính là trạng thái giải phóng tiềm năng. Chúng ta thường chỉ sử dụng được 3% hiệu suất thực sự của cơ thể và thường phải rèn luyện để đưa cái hiệu suất đó lên mức độ cao hơn.

Thế nhưng con mắt chân lý là một năng lực đặc biệt, cho phép người sử dụng nhìn mọi vật dưới góc độ phân tử nguyên tử, và quan trọng nhất là giúp người đó có khả năng thấu hiểu mọi thứ trong tầm quan sát. Khi Tường sử dụng đôi mắt này để nội thị (nhìn vào phía trong cơ thể), thì tất cả bí mật giới hạn cơ thể con người đều rõ mồn một trước mắt hắn, khai thác và sử dụng chỉ bằng một ý niệm mà thôi.

Trong năm phút chiến đấu với Lee Ji Won, hắn đã giải phóng 30% tiềm năng cơ thể, dùng nó để hoàn thiện vô số động tác không tưởng với sức bật và lực phản ứng dẻo dai kinh người. Nói một cách đơn giản, trong năm phút đó, hắn mạnh lên gấp mười lần. Nhưng đánh đổi tương đồng, cái gì cũng có giá của nó, sau khi giải trừ trạng thái này, cơ thể chưa được rèn luyện để thích nghi với cường độ sức mạnh mới kia sẽ lập tức đình công, hoặc lâm vào trạng thái báo động, giống như máy móc chịu tải quá độ vậy. Đối với máy móc, trong trường hợp này, người ta thường thiết kế một bộ phận an toàn gọi là cầu chì, có tác dụng tự động ngắt thiết bị nếu như cường độ dòng điện vượt quá mức an toàn. Đối với cơ thể người thì trạng thái hôn mê chính là bộ phận an toàn đó, vì thế ngay khi chạy tới được chỗ thung lũng có thác nước chảy dài kia, hắn lập tức té xỉu rất vô trách nhiệm, ôm người đẹp lao xuống ao.

Dù đã lâm vào hôm mê để tự bảo vệ, thế nhưng những vết thương do vũ khí vệ tinh cứa qua, và những sợi cơ bầm dập, sưng phồng khắp cơ thể do dùng sức quá độ không thể chỉ ngủ một giấc mà lành được. Hắn nhẩm tính sơ sơ, muốn đứng dậy được thì còn cần ít nhất ba ngày nữa. Trên hòn đảo đi ba bước gặp một con sói, đi bốn bước gặp một con cọp thế này, đây quả là một tin tức tốt đến mức làm người ta cảm thấy lạnh ngắt.

Chỉ có điều, khác với người bình thường, thiếu niên tóc trắng này hoàn toàn không hề có bất cứ cảm xúc tiêu cực hay tích cực nào, và toàn bộ giác quan trên cơ thể cũng đều bị ngắt hết từ lâu, bởi vậy với cơ thể sưng phồng cùng vô số vết rách còn đang rỉ máu kia, hắn không biểu lộ ra được chút khó chịu nào trên gương mặt lầm lỳ lãnh đạm đó cả. Thậm chí nỗi lo lắng sẽ bị ai tìm tới cũng là một việc xa xỉ, hắn chỉ lạnh lùng ngắt đi mọi mạch suy nghĩ khác, đưa cả bộ não lẫn cơ thể về trạng thái chờ, rất kiên nhẫn. Giống như một tảng đá thối hoắc lầm lỳ bên đường với đầy những vết nứt, nó cũng chẳng tỏ ra có chút gì đặc biệt, chỉ trầm mặc đợi thời gian qua đi, mọi thứ phong hóa, vết nứt sẽ tự liền lại mà thôi.

Tuy nhiên, muốn yên lặng mà tĩnh dưỡng không phải lúc nào cũng đơn giản như vậy.

“Aa, cậu tỉnh rồi !”

Tiếng nói của cô gái này rất dễ nghe, hơn một năm nay đã được hắn ghi nhớ và khắc sâu, muốn quên đi cũng không dễ dàng gì. Lúc này giọng nói đó có vẻ rất vui mừng, cũng có phần giống như thở phào vì vừa trút được gánh nặng.

Tường mở mắt, ánh mắt màu đen sâu thăm thẳm của hắn lúc này có hơi đục ngầu, và những vành tơ máu bám trên con ngươi như mạng nhện vẫn chưa mất đi, nhìn qua có chút dọa người. Khung cảnh phía trước nhập nhòe, đây cũng là di chứng do sử dụng chân lý để lại. Khi mà lấy chính dòng điện sinh thể và sóng não của người sử dụng làm năng lượng, chỉ cần một chút sai lầm nhỏ thôi đều có thể dẫn tới chết não hoặc mù lòa, câm điếc. Với khả năng khống chế mọi thứ cực tinh vi và chuẩn xác của mình, hắn tất nhiên chưa bao giờ gặp tình trạng tệ nhất, nhưng thị lực suy giảm một thời gian thì vẫn không thể tránh khỏi.

Trong tầm nhìn nhập nhằng của mình, Tường thấy Linh đang ngồi bên cạnh, cô đang dùng một chiếc khăn ướt lau đi những vết máu khô trên cổ hắn, với ánh mắt chăm chú, dù có hơi thâm quầng và đỏ hoe.

À, chắc là do thiếu ngủ. Hắn lập tức nghĩ như vậy, nhưng tạm thời không nói được, chỉ đưa ánh mắt đi một vòng xung quanh, đánh giá tình hình.

“Căn nhà này... vẫn còn đây.”

Trên đỉnh đầu hắn là một khoảng màu vàng do mấy chục thanh trúc hợp lại, bốn phía vách tường cũng có màu sắc và chất liệu tương tự. Mùi trúc dịu nhẹ lan tỏa, đậm vị thiên nhiên tươi mát, qua cánh cửa sổ sau lưng Linh, còn thấy được cảnh thác nước trắng xóa đang không ngừng trút xuống những dải bạc óng ánh. Hắn đang nằm trên một chiếc giường tre, lại có cả chiếu mềm, trên trán đang có một mảnh vải nhỏ ươn ướt đắp lên, toàn thân đều được băng bó bởi những mảnh vải vụn xé toạc từ một chiếc áo nào đó, kết hợp với phần thân trên trống trơn của mình và màu sắc mấy mảnh vải, thì hắn đoán nạn nhân chính là áo khoác đồng phục của mình và của cô thiếu nữ kia.

Chỉ có điều hình thắt nơ kiểu con bướm này thật sự quá thừa thãi, đáng lẽ có thể tiết kiệm được chút vải nữa để băng bó phần cổ vẫn đang rỉ máu của hắn, đỡ phải hở chút là lấy khăn thấm máu như cô ấy đang làm.

“Thực ra cậu không cần vì tôi làm bất cứ chuyện gì cả.”

Tường lại nhắm mắt, chậm rãi đánh giá một hồi rồi đột ngột nói như vậy. Trong khi đó cơ thể hắn bắt đầu phát ra những ánh sáng nhàn nhạt, vết thương trên cổ lập tức ngừng rỉ máu, những vùng mủ do nhiễm trùng cũng được thanh tẩy, máu chảy ra ngày càng chậm và các vết thương lập tức đình chỉ lan rộng.

“Tôi làm vì tôi cảm thấy mình nên như vậy, chứ không phải vì cậu.” Đáp lại là tiếng nói nhẹ nhàng của cô gái, nhưng về cuối câu giống như thở hắt ra, hiển nhiên cũng không vui vẻ gì.

“Cậu rất kỳ quái !”

“Cậu mới kỳ quái !”

“Nếu như là một người bình thường...”

“Nếu tôi bình thường thì đã sớm bị cậu làm cho tức chết rồi !”

“Trước khi tôi xuất hiện, thế giới của cậu vẫn hoàn toàn bình thường...”

“Ah, ý cậu là những chuyện bất thường đã bắt đầu ngay sau khi cậu chuyển vào với tôi !?”

“Nếu tính từ góc nhìn của một người bình thường thì có lẽ là ngay một tuần sau đó !”

“Thế, chuyện gì đã xảy ra vậy !?”

“Việc đã qua rồi !”

“Gợi ra chuyện mà không nói rõ, như vậy rất xấu !”

“Nếu tôi nói ra, cậu sẽ bắt tôi giải thích, và sau khi tôi giải thích cậu sẽ đánh tôi, cơ thể này tạm thời không chống lại được bất cứ tác nhân vật lý gây hại nào nữa !”

“Tôi đâu có không nói lý như vậy !? Tôi là người bình thường nhé !”

“Vừa rồi cậu nói: Nếu là người bình thường sớm đã chết rồi.”

“Là tức chết rồi !”

“Vậy đó, mâu thuẫn rồi !”

“Á á á... tức quá đi mất !”

Rầm.

Cánh cửa đóng sập lại, không gian yên tĩnh lại lan tràn, chỉ còn lại tiếng thở đều đặn của Tường, nhẹ nhàng mà đơn độc.

...

Cạch.

À, nhưng sự đơn độc đó kéo dài không lâu. Cánh cửa vừa mới khép lại chưa tới năm phút đã nặng nề mở ra lần nữa. Theo sau đó cô thiếu nữ kia ôm một mớ chăn gối chẳng hiểu lấy ở đâu ra, thoải mái chải xuống nền sàn bên cạnh chiếc giường trúc hắn đang nằm, sau đó hai tay ôm gối, cả người quấn chăn, thoải mái ngồi bệt xuống dựa vào thành giường.

“Sao thế !?” Tường cũng đã ngồi lên, dựa lưng vào bức tường trúc sau lưng, nhìn xuống hỏi.

“Khó ngủ !”

“À.”

Dĩ nhiên là khó ngủ. Không tính đến tiếng thác nước ầm ầm đang gào thét trút xuống ngoài kia, chỉ riêng cảm giác một mình trên hòn đảo này thôi cũng đã khiến không ít người bất an, căng thẳng vì luôn phải cảnh giác cao độ. Cứ nghĩ đến khi đang ngủ say không biết gì sẽ có một kẻ nhẹ nhàng cứa một đường lên cổ, và ta sẽ mãi mãi không tỉnh dậy nữa thì làm gì còn có ai dám ngủ.

Những đêm trước đó Linh có thể thoải mái ngủ một giấc vì Tường luôn ở bên cạnh cô, hắn giống như một tảng đá trầm mặc, lạnh lẽo mà vô cảm, vĩnh viễn sẽ không vì vấn đề tâm tình mà làm hại một ai đó, có thể lẳng lặng đóng vai một bảo tiêu cao cấp thật lâu.

(Thế nhưng hắn đã thành ra như vậy rồi...)

(Vẫn còn muốn hắn ở bên bảo vệ mình có phải vô sỉ lắm hay không !? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì việc mình ở chỗ khỉ ho cò gáy này cũng từ hắn mà ra cả, ôi, đúng sai loạn hết cả lên rồi, không thể phân biệt nổi nữa.)

“Này, chúng ta nói chuyện đi !” Linh ôm gối, nghiêng đầu đột ngột nói.

“Ừm.”

“Nhưng tuyệt đối không được lôi mấy định nghĩa cổ quái ra để biện luận, cũng không được ầm ừ cho qua chuyện. Không được làm tôi tức giận mà ngắt quãng câu chuyện... không được...”

Sau một loạt không được, câu cuối cùng là thế này:

“... hãy dùng cách mà cậu cho là giống con người nhất, để đối thoại có được hay không !?”

Cô nói với giọng như khẩn cầu.

Và hắn vẫn đáp lại bằng một tiếng ừm đơn giản.

...

Cứ như vậy, trong căn nhà gỗ đậm mùi hương trúc, đệm bởi những âm thanh ùn ùn thác lũ ngoài cửa sổ, thiếu niên và thiếu nữ lần đầu tiên tâm sự, cùng nói về cuộc đời mình.

“Từ nhỏ, tôi đã được nuôi dạy như một đứa con trai. Thay vì chơi búp bê như mấy đứa bạn hàng xóm, tôi đã theo anh trai chạy quanh cái xóm nhỏ xíu ở khu dân cư số năm ấy, gặp qua đủ loại người.”

“Ngày nào cũng chứng kiến một đám nhóc hung hăng chơi trò chiếm lĩnh địa bàn, lấy gạch đá cây gỗ chọi nhau đến sứt đầu mẻ trán, tôi có muốn hiền hậu hơn cũng không được. Nhất là sau khi tự tay mình cầm gạch chọi thử vài đứa, đối với cái cảnh hoa máu nở ra tôi đã sớm chai sạn.”

“Gia đình tôi là gia đình quân nhân điển hình, nhưng từ ông cố nội, đến ông nội tôi rồi tới ba tôi, tất cả đều chỉ là bộ binh bình thường, sách giáo khoa dạy lái robot chưa bao giờ nghía qua một lần, vì thế lên chiến trường chỉ có thể ôm một cây súng hò hét lao lên trước làn đạn quân địch mà thôi. Ngoại trừ bố tôi giải ngũ sớm sau tràng chiến tranh thảm liệt ở mặt trăng 22 năm trước, đàn ông trong cái họ này sớm đã chẳng còn một ai, anh tôi lại chẳng để ý, cũng quyết tâm nối theo cái nghiệp chết chóc ấy, từ bảy năm trước cũng đã ghi danh vào một đơn vị bộ đội mà biệt tích rồi.”

“Vậy nên, nói cho cùng, tôi cũng không phải một đứa con gái bình thường gì đó như cậu hay nói. Cũng đừng nói là bình thường trên góc độ sinh học, làm gì có cô gái nào có thể dễ dàng thượng cẳng chân, hạ cẳng tay với mấy tên lưu manh như tôi chứ !”

Linh nói xong câu này, tựa đầu lên thành giường, để mái tóc trôi xuống bên tai khiến đôi mắt có thể nhìn rõ khuôn mặt hắn. Vẫn như thường lệ, chẳng có bất cứ một biểu cảm gì trên khuôn mặt đó của hắn cả. Cô cười cười nói tiếp:

“Nhưng nếu so sánh về độ bất thường, đối với cậu, tôi chỉ là một con đom đóm trước vầng trăng chói lòa cao tít trên đó mà thôi !”

“Được rồi, nhân tiện hôm nay đang rảnh rỗi, hãy thử ngồi bộc bạch một lần xem, cậu rốt cuộc là gì vậy !? Siêu năng lực gia !? Hẳn rồi. Một robot hình người nào đó được tạo ra từ các nhà máy thí nghiệm phục vụ chiến tranh !? Đối với kiểu đối thoại máy móc kia, như vậy cũng có thể lắm chứ !? Nhưng cứ đoán mò như vậy thì đúng hay sai cũng chẳng thể tự phân biệt được, rốt cuộc thì chờ cậu tự nói ra vẫn là hay nhất. Vốn nghĩ có thể chờ, nhưng cảm giác lúc nào cũng có thể chết mất khi chưa minh bạch mọi chuyện thế này rất khó chịu. Vì thế tôi muốn nghe ngay. Nói đi, cậu rốt cuộc là gì vậy !?”

...

Tường suy nghĩ một lúc lâu rồi nói với giọng ngập ngừng:

“Tôi... cũng không biết !”

“Nếu chỉ tính đến việc mang cơ thể, tri thức và giọng nói này...”

Linh ngắt lời hắn:

“Đừng nói như vậy.”

Những câu này cô đã nghe rất nhiều lần. Thậm chí có thể lấy luôn ví dụ kiểu: nếu như có hai tay hai chân và một đầu, động vật này được tính là đầy đủ tứ chi. Nói như vậy rõ ràng là chẳng đặt mình vào vị thế người nói nữa. Mà biến thành một người lạ nào đó đang kể chuyện và bình phẩm.

“Dù không nói, cậu cũng có thể cảm nhận được, tôi không giống với những người khác cho lắm ! Thiếu đi một thứ mà bất kỳ sinh vật sống nào cũng có !”

“Là cảm xúc, hay cảm giác !?”

“Cả hai !”

“Tại sao vậy !?”

“Do “bản thân tôi” khi còn là con người trước đây đã chọn như vậy !”

“Cậu có hối tiếc không !?”

“Hối tiếc cũng chỉ là một loại cảm giác mà thôi.”

Linh ngẩng đầu lên nhìn vào mắt hắn, ánh mắt cô cũng nheo nheo lại, mọng nước.

“Thật đáng thương.”

“Tôi không cảm thấy gì cả.” Hắn nói với giọng bình đạm, phảng phất như có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

“Chính vì như vậy. Cậu đáng thương vì thậm chí còn không cảm thấy được bản thân mình rất đáng thương.” Linh gục mặt xuống đầu gối nói khe khẽ như đang thì thầm.

“Cho dù như vậy...” Tường muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên nửa sau của câu nói biến mất, hắn cứ bỏ lửng như vậy mà ngẩn ngơ.

“Cho dù như vậy...”

Nếu như được chọn lại một lần nữa, hắn của khi trước, có lựa chọn như vậy không !?

Nếu hắn của khi đó lựa chọn khác đi, vậy hắn của bây giờ sẽ ra sao đây !?

Cái câu “cho dù như vậy” này, nên để “hắn của khi trước”, hay “hắn của bây giờ” nói ra !? Vì hắn của bây giờ và hắn của khi trước đã là hai con người hoàn toàn khác nhau, hắn không còn mang bất cứ tâm tình gì của con người khi trước cả, làm sao có thể phán đoán dựa trên nhân cách đó đây !?

Đây là một vấn đề không thể giải thích dưới góc nhìn logic được.

Vậy nên hắn cứ ở đó mà ngẩn ngơ mãi, vì không thể có đáp án của nửa sau câu nói rất đơn giản kia.

Rất lâu về sau đó, hắn cũng không thể có được câu trả lời hoàn hảo thật sự. Khi người ta nói thời gian có thể trả lời tất cả, thực ra nó không trả lời gì cả, mà nó chỉ làm ta quên đi mất vấn đề cần có câu trả lời mà thôi.

/84

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status