Giết nó đi…- Ông ta lạnh lùng ra lệnh.
- Ông chủ, chúng ta phải giữ nó làm con tin…- Ngô Minh bối rối trước cái mệnh lệnh đó.
- Chúng ta không cần quá nhiều con tin. Giết nó đi, đôi mắt nó mang sự tai họa đấy.
- Chỉ là ông sợ khi nhìn vào mắt tôi, vì ông sẽ thấy hình ảnh của cha tôi trong đó đúng không? Ông định lôi những đứa cháu của mình ra làm bia đỡ đạn trước mũi công an sao?
- Nếu mày đã biết nhiều đến như thế, thì mày nên biết là ta chỉ có một đứa cháu. Và hai đứa còn lại, mặc dù ta cũng đã rất quý chúng nó, nhưng suy cho cùng thì nó làcon trai của những kẻ phản phúc.- Vương Nhất Khang vẫn đứng nhìn cô đầy ngạo nghễ.
- Cháu trai ông, Vương Thiên Trọng? Hay Đinh Trọng Hiếu? Bởi vì theo tôi được biết thì hai đứa cháu ấy không phải là một.
Cô nói tiếp không để ông ta kịp ngắt lời mình.
- Cháu trai ông đang nuôi có giống con gái hay con rể ông không?
Một sự đổi khác trong nét mặt của người đàn ông nổi tiếng tàn ác trên giang hồ. Quân Anh nhận thấy mình đang đi đúng hướng, tiếp:
- Tôi nghĩ chính ông cũng đã đặt ra câu hỏi ấy nhiều lần khi nhìn ba đứa trẻ đó lớn lên. Ông cũng hoang mang không biết mình đi đúng hướng hay không, nên vừa nhận về đứa cháu mang dấu hiệu của con rể mình, ông cũng đồng thời sắp xếp cho hai đứa trẻ kia vào hai gia đình danh giá bậc nhất. Cả ba đứa trẻ đều được sung sướng thì dù ai là cháu ông đi nữa, nó cũng sẽ không phải chịu đói khổ. Hơn nữa, làm như vậy ông cũng có thể đặt được hai đứa còn lại vào vòng kiểm soát của mình. Đó là mục đích thứ nhất.
- Quả nhiên là giống nó, Thanh Long. Mày giống thằng phản phúc ấy không chỉ ở đôi mắt, mà còn ở bộ óc nhạy bén nữa. Nó mà không rắp tâm bán đứng ta thì bây giờ sản nghiệp này đã giao cho ba anh em nó quản lý rồi.
Ông ta nói đến đây thì một tên chạy vào, giọng hớt hải:
- Ông chủ… thiếu gia, thiếu gia nhất định đòi vào đây ạ!
- Ta đã bảo trông ba đứa nó cẩn thận mà.
- Nhưng ba cậu ấy dữ lắm, mà bọn tôi sợ làm ba cậu ấy bị thương nên…
Hắn nói đến đây thì có tiếng Trọng oang oang bên ngoài:
- Làm cái quái gì mà phải lên tận đây, rồi chui vào cái hang này mà không cho tao vào hả. Tụi mày cút hết đi không đừng trách tao.
- Ông cho là có thể giấu họ mãi được hay sao?- Quân Anh nhìn ông ta thách thức.
Ông ta “hừ” một tiếng rồi ra lệnh:
- Ông chủ, chúng ta phải giữ nó làm con tin…- Ngô Minh bối rối trước cái mệnh lệnh đó.
- Chúng ta không cần quá nhiều con tin. Giết nó đi, đôi mắt nó mang sự tai họa đấy.
- Chỉ là ông sợ khi nhìn vào mắt tôi, vì ông sẽ thấy hình ảnh của cha tôi trong đó đúng không? Ông định lôi những đứa cháu của mình ra làm bia đỡ đạn trước mũi công an sao?
- Nếu mày đã biết nhiều đến như thế, thì mày nên biết là ta chỉ có một đứa cháu. Và hai đứa còn lại, mặc dù ta cũng đã rất quý chúng nó, nhưng suy cho cùng thì nó làcon trai của những kẻ phản phúc.- Vương Nhất Khang vẫn đứng nhìn cô đầy ngạo nghễ.
- Cháu trai ông, Vương Thiên Trọng? Hay Đinh Trọng Hiếu? Bởi vì theo tôi được biết thì hai đứa cháu ấy không phải là một.
Cô nói tiếp không để ông ta kịp ngắt lời mình.
- Cháu trai ông đang nuôi có giống con gái hay con rể ông không?
Một sự đổi khác trong nét mặt của người đàn ông nổi tiếng tàn ác trên giang hồ. Quân Anh nhận thấy mình đang đi đúng hướng, tiếp:
- Tôi nghĩ chính ông cũng đã đặt ra câu hỏi ấy nhiều lần khi nhìn ba đứa trẻ đó lớn lên. Ông cũng hoang mang không biết mình đi đúng hướng hay không, nên vừa nhận về đứa cháu mang dấu hiệu của con rể mình, ông cũng đồng thời sắp xếp cho hai đứa trẻ kia vào hai gia đình danh giá bậc nhất. Cả ba đứa trẻ đều được sung sướng thì dù ai là cháu ông đi nữa, nó cũng sẽ không phải chịu đói khổ. Hơn nữa, làm như vậy ông cũng có thể đặt được hai đứa còn lại vào vòng kiểm soát của mình. Đó là mục đích thứ nhất.
- Quả nhiên là giống nó, Thanh Long. Mày giống thằng phản phúc ấy không chỉ ở đôi mắt, mà còn ở bộ óc nhạy bén nữa. Nó mà không rắp tâm bán đứng ta thì bây giờ sản nghiệp này đã giao cho ba anh em nó quản lý rồi.
Ông ta nói đến đây thì một tên chạy vào, giọng hớt hải:
- Ông chủ… thiếu gia, thiếu gia nhất định đòi vào đây ạ!
- Ta đã bảo trông ba đứa nó cẩn thận mà.
- Nhưng ba cậu ấy dữ lắm, mà bọn tôi sợ làm ba cậu ấy bị thương nên…
Hắn nói đến đây thì có tiếng Trọng oang oang bên ngoài:
- Làm cái quái gì mà phải lên tận đây, rồi chui vào cái hang này mà không cho tao vào hả. Tụi mày cút hết đi không đừng trách tao.
- Ông cho là có thể giấu họ mãi được hay sao?- Quân Anh nhìn ông ta thách thức.
Ông ta “hừ” một tiếng rồi ra lệnh:
/53
|