Quân Anh bình thản ngồi xuống đối diện với họ.
- Ông ấy đã kể cho các anh nghe rồi phải không? Ông ấy khỏe chứ?
- Sau tất cả những gì ông của tôi gây ra cho gia đình em, em vẫn không oán giận ông ấy sao?
- Ông ấy đã trả giá của mình rồi. Chúng ta không cần nhắc lại những ân oán đó nữa.
- Còn chúng tôi là ai? Tôi là ai?- Hiếu băn khoăn.
- Các anh đã biết những chuyện quá đau khổ cho cả một đời mình rồi. Năm xưa, Thanh Long, Bạch Hổ và Hắc Điểu tình như anh em, sống chết có nhau, thì ai là con của họ cũng vậy cả thôi. Các anh hãy cứ sống như bây giờ, sống thật tốt vào, hãy coi nhau như anh em ruột thịt, như cha chúng ta đã sống ấy. Các anh đều là anh trai của em, không có chữ kẻ thù trong mối quan hệ của chúng ta. Những hiểu lầm trong quá khứ đã được nói rõ ra rồi, đừng để nó ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta. Ba người cũng giống như cha mình, khắc tên mình lên hòn đá ở Tam Quan miếu, hãy sống như cha chúng ta đã sống. Em sẽ không nói các anh là ai, vì việc đó không quan trọng khi chúng ta đã coi nhau như anh em một nhà.
Cô nói một hơi dài. Quản gia Lý quay đi, đôi mắt ông rưng rưng một dòng lệ.
- Bây giờ nhà cửa và tài sản của ông anh đã không còn…- Quân Anh nhìn Trọng- Nhưng anh cũng là anh của em, vì thế hãy đến sống với ông ngoại em.
- Không, anh muốn sống tự lập. Tự sống bằng đôi tay của mình.- Trọng lắc đầu.
- Hãy nói câu đó sau khi anh học xong phổ thông.- Quân Anh mỉm cười đứng dậy- Bây giờ chúng ta có một bữa tiệc đoàn viên. Em nghĩ là xe đến đón chúng ta đã đang ở ngoài cổng rồi. Quản gia Lý, chú cũng đi cùng nhé!
- Tiểu thư và ba thiếu gia cứ đi đi. Tôi còn có nhiều việc lắm.
- Vậy chúng cháu đi nhé!
Chiếc xe ô tô đưa bốn người đến một ngôi biệt thự lớn. Có nhiều ô tô đỗ trong sân nên Quân Anh đoán ông ngoại mình quyết định tổ chức một bữa tiệc lớn. Hôm nay cũng đồng thời là ngày mừng thọ của ông.
Bữa tiệc đã chuẩn bị bắt đầu khi bốn người bước vào. Mấy ngày nay người ta không ngừng bàn tán về việc tập đoàn xe hơi Vương Nhất sụp đổ vì có dính dáng đến một tổ chức tội phạm lớn, nên khi bốn người đến, người ta bắt đầu nhìn Trọng bàn tán. Quân Anh thấy cậu có vẻ ngần ngừ nên nắm lấy tay cậu và kéo đi thẳng đến chỗ ông ngoại mình. Thấy bốn đứa cháu đi đến, ông tạm biệt mấy người đối tác rồi tiến lại, cười vui vẻ :
- Đây rồi, các chàng trai của ta. Các con đến đúng lúc đấy, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi.
- Ông nội…- Thảo Vy xúng xính trong bộ váy hồng bá lấy cổ và thơm lên má ông mình- Chúc mừng sinh nhật ông… Các anh cũng đến rồi hả?
Cô nàng đang cười tít mắt với ba anh chàng thì nhìn thấy Quân Anh, lúc này đang đứng cạnh Trọng, còn níu lấy cánh tay cậu đầy thân mật. Nó quay sang phụng phịu:
- Sao nó lại đến đây. Con có mời nó đâu. Ông đuổi nó về đi. Đồ không biết ngượng còn theo trai đến đây.
- Vy, không được hỗn…- Ông lừ mắt với đứa cháu.- Ai đến đây cũng là khách của ta. Hơn nữa đây là…
Ông chưa nói xong thì người quản gia thông báo bữa tiệc có thể bắt đầu. Thảo Vy ngúng nguẩy đi về chỗ ngồi cạnh bố mẹ mình và tức sôi gan lên khi thấy chính Quân Anh cũng đến ngồi cùng bàn với mình.
- Trơ trẽn…- Tranh thủ lúc không có ông nội ở đấy, nó ngấm nguýt- Cái đồ không biết ngượng. Đây là bàn dành riêng cho gia đình người ta mà cũng dám ngồi vào. Quản gia, đuổi nó sang bàn khác.
Nghe tiếng Thảo Vy lớn giọng, nhiều người khách quay sang. Rõ ràng nó muốn Quân Anh một phen bị bẽ mặt thì thôi.
- Vy, con không thấy có cậu Hiếu cũng ở đây sao?- Mẹ nó nhắc khéo khi thấy cậu đang nhìn con gái mình bằng ánh mắt gần như là coi khinh.
- Nhưng con không thích nó ở đây…- Vy nói giọng hờn dỗi- Có nó con sao ăn nổi.
Mặc dù không tỏ ra ngoài nhưng chính những người ngồi trong bàn, là con cháu họ hàng của ông ngoại Quân Anh cũng lấy làm thắc mắc. Theo truyền thống thì họ phải ngồi ở bàn tiệc dành cho khách, chứ không thể ngồi ở cùng bàn với người nhà chủ tịch thế này. Nhưng ai mà dám hé răng ra đâu.
Người đàn ông ngồi cạnh Quân Anh chừng ngoài 40 tuổi, vẻ mặt nghiêm nghị. Ông nhìn Quân Anh rất lâu rồi quay sang nói thầm thì với cô:
- Ta biết cháu là ai…
Quân Anh mỉm cười nhìn ông cậu làm trong ngành công an của mình.
- Cháu không nghi ngờ về điều đó.
- Cháu giống anh ấy… ta nhận ra ngay…
Cái kiểu thì thầm thân mật đó càng làm Thảo Vy thấy tức tối.
- Nếu con không ăn một chút thì làm sao có sức mà chút nữa thổi nến với ông chứ!- Mẹ Thảo Vy nhìn cô con gái đỏng đảnh của mình nhắc nhở.
Năm nào Thảo Vy cũng được cùng ông nội thổi nến nên nó lấy làm hãnh diện lắm. Nghe mẹ nó nhắc thế nó lại ăn, nhưng mắt vẫn không liếc chừng về phía Quân Anh giận dữ.
Sau khi đi khắp các bàn chúc rượu, ông ngoại cô trở lại. Ông ngồi xuống giữa cô và Trọng rồi cười vui vẻ:
- Thế nào, món ăn hợp với khẩu vị mấy đứa chứ. Hôm nay ta đã chọn toàn món thuần Việt đấy, ta chắc ở nước ngoài nên con cũng chẳng bao giờ ăn những món ăn Việt phải không?
- Thỉnh thoảng chú Lý vẫn nấu cho cháu ăn.- Quân Anh cười, cô nhân phen này chọc tức Thảo Vy một chút.
- Hôm nay cháu đẹp lắm. Mẹ cháu ngày xưa cũng thế. Chút ta sẽ giới thiệu hai cháu với toàn thể quan khách.- Câu cuối ông nói thầm đủ để cô nghe thấy.
- Ông ấy đã kể cho các anh nghe rồi phải không? Ông ấy khỏe chứ?
- Sau tất cả những gì ông của tôi gây ra cho gia đình em, em vẫn không oán giận ông ấy sao?
- Ông ấy đã trả giá của mình rồi. Chúng ta không cần nhắc lại những ân oán đó nữa.
- Còn chúng tôi là ai? Tôi là ai?- Hiếu băn khoăn.
- Các anh đã biết những chuyện quá đau khổ cho cả một đời mình rồi. Năm xưa, Thanh Long, Bạch Hổ và Hắc Điểu tình như anh em, sống chết có nhau, thì ai là con của họ cũng vậy cả thôi. Các anh hãy cứ sống như bây giờ, sống thật tốt vào, hãy coi nhau như anh em ruột thịt, như cha chúng ta đã sống ấy. Các anh đều là anh trai của em, không có chữ kẻ thù trong mối quan hệ của chúng ta. Những hiểu lầm trong quá khứ đã được nói rõ ra rồi, đừng để nó ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta. Ba người cũng giống như cha mình, khắc tên mình lên hòn đá ở Tam Quan miếu, hãy sống như cha chúng ta đã sống. Em sẽ không nói các anh là ai, vì việc đó không quan trọng khi chúng ta đã coi nhau như anh em một nhà.
Cô nói một hơi dài. Quản gia Lý quay đi, đôi mắt ông rưng rưng một dòng lệ.
- Bây giờ nhà cửa và tài sản của ông anh đã không còn…- Quân Anh nhìn Trọng- Nhưng anh cũng là anh của em, vì thế hãy đến sống với ông ngoại em.
- Không, anh muốn sống tự lập. Tự sống bằng đôi tay của mình.- Trọng lắc đầu.
- Hãy nói câu đó sau khi anh học xong phổ thông.- Quân Anh mỉm cười đứng dậy- Bây giờ chúng ta có một bữa tiệc đoàn viên. Em nghĩ là xe đến đón chúng ta đã đang ở ngoài cổng rồi. Quản gia Lý, chú cũng đi cùng nhé!
- Tiểu thư và ba thiếu gia cứ đi đi. Tôi còn có nhiều việc lắm.
- Vậy chúng cháu đi nhé!
Chiếc xe ô tô đưa bốn người đến một ngôi biệt thự lớn. Có nhiều ô tô đỗ trong sân nên Quân Anh đoán ông ngoại mình quyết định tổ chức một bữa tiệc lớn. Hôm nay cũng đồng thời là ngày mừng thọ của ông.
Bữa tiệc đã chuẩn bị bắt đầu khi bốn người bước vào. Mấy ngày nay người ta không ngừng bàn tán về việc tập đoàn xe hơi Vương Nhất sụp đổ vì có dính dáng đến một tổ chức tội phạm lớn, nên khi bốn người đến, người ta bắt đầu nhìn Trọng bàn tán. Quân Anh thấy cậu có vẻ ngần ngừ nên nắm lấy tay cậu và kéo đi thẳng đến chỗ ông ngoại mình. Thấy bốn đứa cháu đi đến, ông tạm biệt mấy người đối tác rồi tiến lại, cười vui vẻ :
- Đây rồi, các chàng trai của ta. Các con đến đúng lúc đấy, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi.
- Ông nội…- Thảo Vy xúng xính trong bộ váy hồng bá lấy cổ và thơm lên má ông mình- Chúc mừng sinh nhật ông… Các anh cũng đến rồi hả?
Cô nàng đang cười tít mắt với ba anh chàng thì nhìn thấy Quân Anh, lúc này đang đứng cạnh Trọng, còn níu lấy cánh tay cậu đầy thân mật. Nó quay sang phụng phịu:
- Sao nó lại đến đây. Con có mời nó đâu. Ông đuổi nó về đi. Đồ không biết ngượng còn theo trai đến đây.
- Vy, không được hỗn…- Ông lừ mắt với đứa cháu.- Ai đến đây cũng là khách của ta. Hơn nữa đây là…
Ông chưa nói xong thì người quản gia thông báo bữa tiệc có thể bắt đầu. Thảo Vy ngúng nguẩy đi về chỗ ngồi cạnh bố mẹ mình và tức sôi gan lên khi thấy chính Quân Anh cũng đến ngồi cùng bàn với mình.
- Trơ trẽn…- Tranh thủ lúc không có ông nội ở đấy, nó ngấm nguýt- Cái đồ không biết ngượng. Đây là bàn dành riêng cho gia đình người ta mà cũng dám ngồi vào. Quản gia, đuổi nó sang bàn khác.
Nghe tiếng Thảo Vy lớn giọng, nhiều người khách quay sang. Rõ ràng nó muốn Quân Anh một phen bị bẽ mặt thì thôi.
- Vy, con không thấy có cậu Hiếu cũng ở đây sao?- Mẹ nó nhắc khéo khi thấy cậu đang nhìn con gái mình bằng ánh mắt gần như là coi khinh.
- Nhưng con không thích nó ở đây…- Vy nói giọng hờn dỗi- Có nó con sao ăn nổi.
Mặc dù không tỏ ra ngoài nhưng chính những người ngồi trong bàn, là con cháu họ hàng của ông ngoại Quân Anh cũng lấy làm thắc mắc. Theo truyền thống thì họ phải ngồi ở bàn tiệc dành cho khách, chứ không thể ngồi ở cùng bàn với người nhà chủ tịch thế này. Nhưng ai mà dám hé răng ra đâu.
Người đàn ông ngồi cạnh Quân Anh chừng ngoài 40 tuổi, vẻ mặt nghiêm nghị. Ông nhìn Quân Anh rất lâu rồi quay sang nói thầm thì với cô:
- Ta biết cháu là ai…
Quân Anh mỉm cười nhìn ông cậu làm trong ngành công an của mình.
- Cháu không nghi ngờ về điều đó.
- Cháu giống anh ấy… ta nhận ra ngay…
Cái kiểu thì thầm thân mật đó càng làm Thảo Vy thấy tức tối.
- Nếu con không ăn một chút thì làm sao có sức mà chút nữa thổi nến với ông chứ!- Mẹ Thảo Vy nhìn cô con gái đỏng đảnh của mình nhắc nhở.
Năm nào Thảo Vy cũng được cùng ông nội thổi nến nên nó lấy làm hãnh diện lắm. Nghe mẹ nó nhắc thế nó lại ăn, nhưng mắt vẫn không liếc chừng về phía Quân Anh giận dữ.
Sau khi đi khắp các bàn chúc rượu, ông ngoại cô trở lại. Ông ngồi xuống giữa cô và Trọng rồi cười vui vẻ:
- Thế nào, món ăn hợp với khẩu vị mấy đứa chứ. Hôm nay ta đã chọn toàn món thuần Việt đấy, ta chắc ở nước ngoài nên con cũng chẳng bao giờ ăn những món ăn Việt phải không?
- Thỉnh thoảng chú Lý vẫn nấu cho cháu ăn.- Quân Anh cười, cô nhân phen này chọc tức Thảo Vy một chút.
- Hôm nay cháu đẹp lắm. Mẹ cháu ngày xưa cũng thế. Chút ta sẽ giới thiệu hai cháu với toàn thể quan khách.- Câu cuối ông nói thầm đủ để cô nghe thấy.
/53
|