Dấu hiệu ấy lại đang dần biến mất rồi, Fenton.
- Mau truyền hình ảnh cho tôi.- Cô nói như ra lệnh.
Khi hình ảnh được truyền đến qua vệ tinh, ai nấy đều tái mặt đi khi dấu hiệu mang tên KyO ở trên màn hình lớn nhấp nháy những tín hiệu nguy hiểm. Sau một thời gian nhấp nháy, nó sẽ mờ dần và biến mất. Shin ngồi phịch xuống ghế chán nản vì vừa mới có chút hy vọng mà đã lại phải thất vọng.
- Tăng tốc, thẳng tiến đến Guam với tốc độ tối đa đi.
Bella ra lệnh, mặc dù gương mặt cô lúc này cũng trắng xác, hơn cả lần đầu khi chứng kiến dấu hiệu này biến mất. Linh tính mách bảo cô rằng lần này anh sẽ biến mất thật sự và vĩnh viễn không quay lại. Magarret thậm chí còn chắp tay cầu nguyện, điều mà trước nay chị không bao giờ tin tưởng.
3 tiếng sau, con tàu Đenphin 01 cập cảng Armway- một cảng xinh đẹp ở phía Bắc đảo Guam sau khi vượt cả một chặng đường dài với tốc độ cao nhất mà nó có thể đạt được. Mọi người lên bờ với một vẻ mặt bơ phờ, thiếu ngủ và đầy mỏi mệt. Tín hiệu của KyO đã mất hẳn cách đó hơn 30 phút. Đón Bella, Shin và Magarret là Peter Hawl, một trong những đặc vụ của Interpol ở đảo Guam này. Ai cũng biết Guam là một trong những điểm chốt quân sự của lực lượng Hoa Kỳ trên Thái Bình Dương, nhưng rất ít người biết rằng ở đây cũng có một lực lượng bí mật của Interpol nữa. Anh ta bắt tay từng người rồi nói với Bella:
- Đại úy Commet đã liên lạc với tôi cách đây 3 tiếng và theo yêu cầu của anh ấy, tôi đã xác định vị được trí mà anh ấy yêu cầu. Nhưng ngôi nhà đó không có ai giống như tấm ảnh anh ta gửi đến cả.
- Hãy đưa chúng tôi đến đó.- Bella hít hơi thật sâu để cảm nhận được cái không khí của đất liền.
Chiếc xe Jep đưa 3 người vào sâu trong thành phố rồi đi về một vùng ngoại ô ở bên kia hòn đảo, nơi cách cảng Armway khá xa. Nó tiến vào một khuôn viên nhỏ, có một cánh cổng và hàng rào thấp bằng gỗ, sơn trắng, một ngôi nhà thấp, xinh đẹp với giàn hoa tím đằng trước.
Thấy chiếc xe Jep quay trở lại, người đàn bà vội mở cửa đi ra. Bà ta nhìn ba người một lượt rồi nhìn qua Hawl, ánh mắt có vẻ hơi cáu:
- Xin lỗi ông thanh tra, nhưng tôi đã nói người ông cần tìm không có trong nhà chúng tôi và tôi cũng chưa hề trông thấy. Nếu ông còn dùng dằng làm phiền thì tôi sẽ báo cảnh sát bắt ông về tội quấy rối đấy.
- Xin lỗi…- Bella ngắt lời bà ta bằng một giọng nhỏ nhẹ, cô giơ tấm thẻ căn cước lên- Tôi là trung úy Fenton đến từ cục cảnh sát quốc tế Interpol. Tôi có vài điều cần giải thích với bà, mong bà đồng ý hợp tác với chúng tôi.
Người phụ nữ nhìn cô rồi nhìn sang Shin, ánh mắt ngạc nhiên:
- Cả cậu bé này nữa à?
- Đúng vậy.- Cô gật đầu.
- Được, vậy mời các cô cậu vào nhà.- Bà ta quay lưng đi nhưng còn lẩm bẩm một câu mà cả 4 người đều nghe rõ. «Người ta đang làm cái quái gì với bọn trẻ bây giờ thế? Chúng mới chỉ là một lũ nhóc.»
- Mau truyền hình ảnh cho tôi.- Cô nói như ra lệnh.
Khi hình ảnh được truyền đến qua vệ tinh, ai nấy đều tái mặt đi khi dấu hiệu mang tên KyO ở trên màn hình lớn nhấp nháy những tín hiệu nguy hiểm. Sau một thời gian nhấp nháy, nó sẽ mờ dần và biến mất. Shin ngồi phịch xuống ghế chán nản vì vừa mới có chút hy vọng mà đã lại phải thất vọng.
- Tăng tốc, thẳng tiến đến Guam với tốc độ tối đa đi.
Bella ra lệnh, mặc dù gương mặt cô lúc này cũng trắng xác, hơn cả lần đầu khi chứng kiến dấu hiệu này biến mất. Linh tính mách bảo cô rằng lần này anh sẽ biến mất thật sự và vĩnh viễn không quay lại. Magarret thậm chí còn chắp tay cầu nguyện, điều mà trước nay chị không bao giờ tin tưởng.
3 tiếng sau, con tàu Đenphin 01 cập cảng Armway- một cảng xinh đẹp ở phía Bắc đảo Guam sau khi vượt cả một chặng đường dài với tốc độ cao nhất mà nó có thể đạt được. Mọi người lên bờ với một vẻ mặt bơ phờ, thiếu ngủ và đầy mỏi mệt. Tín hiệu của KyO đã mất hẳn cách đó hơn 30 phút. Đón Bella, Shin và Magarret là Peter Hawl, một trong những đặc vụ của Interpol ở đảo Guam này. Ai cũng biết Guam là một trong những điểm chốt quân sự của lực lượng Hoa Kỳ trên Thái Bình Dương, nhưng rất ít người biết rằng ở đây cũng có một lực lượng bí mật của Interpol nữa. Anh ta bắt tay từng người rồi nói với Bella:
- Đại úy Commet đã liên lạc với tôi cách đây 3 tiếng và theo yêu cầu của anh ấy, tôi đã xác định vị được trí mà anh ấy yêu cầu. Nhưng ngôi nhà đó không có ai giống như tấm ảnh anh ta gửi đến cả.
- Hãy đưa chúng tôi đến đó.- Bella hít hơi thật sâu để cảm nhận được cái không khí của đất liền.
Chiếc xe Jep đưa 3 người vào sâu trong thành phố rồi đi về một vùng ngoại ô ở bên kia hòn đảo, nơi cách cảng Armway khá xa. Nó tiến vào một khuôn viên nhỏ, có một cánh cổng và hàng rào thấp bằng gỗ, sơn trắng, một ngôi nhà thấp, xinh đẹp với giàn hoa tím đằng trước.
Thấy chiếc xe Jep quay trở lại, người đàn bà vội mở cửa đi ra. Bà ta nhìn ba người một lượt rồi nhìn qua Hawl, ánh mắt có vẻ hơi cáu:
- Xin lỗi ông thanh tra, nhưng tôi đã nói người ông cần tìm không có trong nhà chúng tôi và tôi cũng chưa hề trông thấy. Nếu ông còn dùng dằng làm phiền thì tôi sẽ báo cảnh sát bắt ông về tội quấy rối đấy.
- Xin lỗi…- Bella ngắt lời bà ta bằng một giọng nhỏ nhẹ, cô giơ tấm thẻ căn cước lên- Tôi là trung úy Fenton đến từ cục cảnh sát quốc tế Interpol. Tôi có vài điều cần giải thích với bà, mong bà đồng ý hợp tác với chúng tôi.
Người phụ nữ nhìn cô rồi nhìn sang Shin, ánh mắt ngạc nhiên:
- Cả cậu bé này nữa à?
- Đúng vậy.- Cô gật đầu.
- Được, vậy mời các cô cậu vào nhà.- Bà ta quay lưng đi nhưng còn lẩm bẩm một câu mà cả 4 người đều nghe rõ. «Người ta đang làm cái quái gì với bọn trẻ bây giờ thế? Chúng mới chỉ là một lũ nhóc.»
/53
|