Có một loại bạn bè, gọi là anh em. Có một loại anh em, tên là – tình yêu.
May mắn, JunHyung và DooJoon, chỉ giới hạn ở câu đầu tiên.
Cho dù là biến thành mèo, JunHyung sau cú sốc đầu đã kịp lãnh tĩnh trở lại, quyết định đem chân tướng này nói cho DooJoon, anh thậm chí không có một chút hoài nghi nào về sự tín nhiệm của anh đối với DooJoon —— đối phương sẽ cùng anh hiên ngang đối mặt với trận chiến này, giúp anh vượt qua hết thảy khó khăn.
Nhưng mà, ngặt một nỗi, người đang sống sờ sờ trước mặt lại bị biến thành con mèo, cái loại chuyện này, bất luận là kẻ nào trước tiên cũng sẽ không thể tin tưởng nổi. Đây là thực tế a, không phải cái loại khoa học viễn tưởng tiểu thuyết gì đó. ㅠ.ㅠ
Đổi một cái góc độ khác mà nói, nếu DooJoon biến thành con mèo tìm đến JunHyung, JunHyung cũng sẽ cảm thấy được chính mình xuất hiện ảo giác, này dĩ nhiên không quan hệ đến “tín nhiệm” cùng “chỉ số thông minh”, mà là năng lực chấp nhận vấn đề.
——Vì thế, khi mở cửa, DooJoon lần thứ hai đưa ánh mắt quỷ dị nhìn con mèo đen kia.
Anh hình như từ hôm qua đến giờ vẫn đang đấu tranh với tư tưởng của mình, đột nhiên gặp lại mèo đen, đầu anh đột nhiên lóe lên tia sáng chớp nhoáng, vô thức nhìn mèo đen mà thốt ra hỏi: “Cậu, là Yong JunHyung?”. DooJoon tự nhận thấy bản thân thật là mâu thuẫn. Bản năng anh liên tục kháng cự hiện tượng quỷ dị rồi lại khẩn trương nhìn con mèo chờ mong nói cho anh biết một câu giải thích hợp lý. (@_@)
Mèo đen gật gật đầu: “Meo~ “
Chính xác mà nói, anh chính là tin tưởng cái chỉ số IQ của DooJoon. Hôm qua đã đoán trước được DooJoon sẽ nhìn anh mà hỏi như vậy rồi.
Nghe được tiếng mèo “ôn nhu” kêu lên, DooJoon trong lòng phanh một tiếng đứt gãy. #.#
—— Gia hỏa này… Là, là, là Yong JunHyung !
Người anh em của anh biến, thành, một con mèo!(T曲T)
JunHyung không thèm nhìn bộ dáng trợn mắt há hốc mồm của DooJoon, sớm biết anh có loại phản ứng này rồi mà, lập tức tự giác đi vào nhà.
Cha mẹ DooJoon hiện ở nước ngoài, là giáo sư đại học nổi danh, rất ít khi về nước. Mà DooJoon bởi vì từ nhỏ thích tiếng Trung mà chấp nhận ở lại học, cho nên nhà này này chỉ có một mình anh ở.
JunHyung ngựa quen đường cũ chạy đến phòng ngủ của DooJoon. DooJoon khiếp sợ nhìn ra bên ngoài, xác định không có loại “sinh vật” nào khác liền đóng cửa lại rồi theo nối gót bước vào. Quả thật, nếu bị hàng xóm phát hiện anh đang cùng một con mèo nói chuyện, đại khái sẽ nghĩ đến đứa con nhà họ Yoon do ở một mình quá lâu nên bị mắc bệnh thần kinh đi!
May mắn, JunHyung và DooJoon, chỉ giới hạn ở câu đầu tiên.
Cho dù là biến thành mèo, JunHyung sau cú sốc đầu đã kịp lãnh tĩnh trở lại, quyết định đem chân tướng này nói cho DooJoon, anh thậm chí không có một chút hoài nghi nào về sự tín nhiệm của anh đối với DooJoon —— đối phương sẽ cùng anh hiên ngang đối mặt với trận chiến này, giúp anh vượt qua hết thảy khó khăn.
Nhưng mà, ngặt một nỗi, người đang sống sờ sờ trước mặt lại bị biến thành con mèo, cái loại chuyện này, bất luận là kẻ nào trước tiên cũng sẽ không thể tin tưởng nổi. Đây là thực tế a, không phải cái loại khoa học viễn tưởng tiểu thuyết gì đó. ㅠ.ㅠ
Đổi một cái góc độ khác mà nói, nếu DooJoon biến thành con mèo tìm đến JunHyung, JunHyung cũng sẽ cảm thấy được chính mình xuất hiện ảo giác, này dĩ nhiên không quan hệ đến “tín nhiệm” cùng “chỉ số thông minh”, mà là năng lực chấp nhận vấn đề.
——Vì thế, khi mở cửa, DooJoon lần thứ hai đưa ánh mắt quỷ dị nhìn con mèo đen kia.
Anh hình như từ hôm qua đến giờ vẫn đang đấu tranh với tư tưởng của mình, đột nhiên gặp lại mèo đen, đầu anh đột nhiên lóe lên tia sáng chớp nhoáng, vô thức nhìn mèo đen mà thốt ra hỏi: “Cậu, là Yong JunHyung?”. DooJoon tự nhận thấy bản thân thật là mâu thuẫn. Bản năng anh liên tục kháng cự hiện tượng quỷ dị rồi lại khẩn trương nhìn con mèo chờ mong nói cho anh biết một câu giải thích hợp lý. (@_@)
Mèo đen gật gật đầu: “Meo~ “
Chính xác mà nói, anh chính là tin tưởng cái chỉ số IQ của DooJoon. Hôm qua đã đoán trước được DooJoon sẽ nhìn anh mà hỏi như vậy rồi.
Nghe được tiếng mèo “ôn nhu” kêu lên, DooJoon trong lòng phanh một tiếng đứt gãy. #.#
—— Gia hỏa này… Là, là, là Yong JunHyung !
Người anh em của anh biến, thành, một con mèo!(T曲T)
JunHyung không thèm nhìn bộ dáng trợn mắt há hốc mồm của DooJoon, sớm biết anh có loại phản ứng này rồi mà, lập tức tự giác đi vào nhà.
Cha mẹ DooJoon hiện ở nước ngoài, là giáo sư đại học nổi danh, rất ít khi về nước. Mà DooJoon bởi vì từ nhỏ thích tiếng Trung mà chấp nhận ở lại học, cho nên nhà này này chỉ có một mình anh ở.
JunHyung ngựa quen đường cũ chạy đến phòng ngủ của DooJoon. DooJoon khiếp sợ nhìn ra bên ngoài, xác định không có loại “sinh vật” nào khác liền đóng cửa lại rồi theo nối gót bước vào. Quả thật, nếu bị hàng xóm phát hiện anh đang cùng một con mèo nói chuyện, đại khái sẽ nghĩ đến đứa con nhà họ Yoon do ở một mình quá lâu nên bị mắc bệnh thần kinh đi!
/22
|