Ra đến canteen thì vẫn chưa thấy ai, chắc bọn hắn đang xuống đây, nghĩ vậy nên Maya và Andly đến mua thức ăn sẵn truớc, đầy cả bàn ra đấy.
- Mày mua nhiều zậy sao ăn hết? – Andly trợn tròn mắt nhìn Maya, rồi nhìn xuống bàn thức ăn mà chỉ nhìn thôi cũng đủ ngất.
- Tao mua cho mày ăn thoải mái, thừa thì thôi! – Maya cười rồi vói tay lấy cái hamburger gà mà Andly thích nhất đưa cho nó – Ăn đi, lát còn có sức mà nói dối với anh Brian chứ, anh ấy tinh mắt lắm đấy!
Lời nói của Maya là Anly nhịn cười không nổi, đúng là Brian tinh mắt thật!
- Ừ, nể tình mày mua nhiều thế này nên tao mới ăn đấy nhé! – Andly nhận lấy cái hamburger rồi chon gay vào miệng mình, cười híp mắt.
- Gì kỳ zậy??? Hai đứa bây ngồi đây ăn một mình mà không kêu tụi tao là sao??? – Giọng nói lanh lảnh này khongi ai khác ngoài Erica, nó chạy nhanh vào nhìn cái bàn ăn mà loá mắt cả lên.
- Trời trời, anh hai chưa đến mà baby dám ăn trước là sao hở??? – Brian giả vờ làm vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Andly khiến cho không khí càng trở nên vui vẻ.
- Cái này là Maya mua cho em mà! – Andly chu mỏ lên cãi lại, đâu có ngồi yên chịu tiếng oan của Brian vừa nói được chứ^^!
- Hừ, mày chỉ mua cho nhỏ này thôi à? Bọn tao đâu??? – Demi nhăn mặt nhìn Maya để hỏi tội, làm Maya cũng chẳng biết nói thế nào cho phải đây.
- Thì mua cho Andly, rồi mấy đứa ăn chung luôn! – Justin thấy vậy liền nói liền (chậc, cặp này dữ dội quá ^^)
- Zậy giờ ngồi xuống ăn hay là đứng đây nhìn nhau nói? – Bụng Eris đang réo cả lên mà mấy người này hình như chưa có ý định ngồi xuống ăn thì phải.
- Đương nhiên là ăn! – Một câu trả lời của chung cho cả bọn.
- Sáng nay em đi đâu zậy? – Christian đưa cho Andly ly nước trái cây rồi cười nói, mặc dù trong lòng đang lo lắng chuyện gì đó.
- Em ngủ ở phòng y tế! – Andly nhận lấy ly nước, tu một hơi dài rồi mới cười híp mắt trả lời. Thấy nó như vậy, mọi người rất yên tâm.
Tối đó, trong phòng của Christian,
- Christian, anh đang làm gì á? – Andly ngồi trên giường mà thở dài nhìn Christian đang cặm cụi làm gì đấy.
- Em rãnh thì đến đây giúp anh đi, sắp tới đây trường mình có cuộc thi đấu bóng rổ với trường Marie Curie, anh đang xem mấy thiết kế quần áo mà không biết nên chọn cái nào cho phù hợp đây nữa – Christian quay lại, cười dịu dàng nói với nó.
- Ừ ừ, cho em xem với. – Andly nghe vậy thì hào hứng chạy tới ngay.
- Em ngồi đâu??? – Bàn làm việc của Christian chỉ có một cái ghế à.
- Hay chúng ta ra sofa ngồi vậy. – Christian chuẩn bị đứng dậy kéo Andly ra đó ngồi thì Andly đã nhảy phóc lên ngồi trên đùi của Christian rồi làm hắn mở tròn mắt mà nhìn cô bạn gái nghịch ngợm của mình không biết nói gì thêm.
- Em thích ngồi đây à! – Andly thoải mái thu mình tựa vào lòng Christian, tận hướng giây phút ấm áp này một cách yên bình.
- Em nặng quá à!!! – Hắn làm bộ nhăn mặt nói, cứ tưởng Andly sẽ giận dỗi trách móc nhưng không ngờ nó lại trả lời một cách rất chi là… (nói sao nhở???)
- Anh làm anh chịu, ai bảo ngày nào anh cũng cho em ăn nhiều làm gì! – Rồi tiếp tục lật lật những mẫu thiết kế trên tay mình mà cười tủm tỉm.
Christian cũng vòng tay ra trước ôm chặt lấy Andly, người mà hắn yêu bằng chính trái tim chân thành của mình.
Một tiếng sau thì Andly mới chọn ra được 1 thiết kế mà mình ưa ý nhất.
- Sao lại chọn cái này? Màu xanh thì còn được, nhưng anh chẳng thích màu cam chút nào! – Christian nhăn nhó có vẻ không thích lắm thiết kế mà Andly đang cầm trên tay.
- Sao chứ? Anh thật là, cái này đẹp mà, em thấy hai màu này rất hợp với nhau á, với lại, anh mặc vào nhìn sẽ năng động hơn là cái vẻ lạnh lùng này của anh khi mặc màu đen! – Andly chỉ chỉ vào bức ảnh mà Christian mang bộ quần áo màu đen dùng để đấu bóng rổ mà bĩu môi.
- Thật không? – Christian nghe Andly nói vậy thì tin ngay.
- Thật á, em nói mặc màu này đẹp là màu này đẹp. – Andly nói lại lần nữa để chắc chắn quyết định của mình không sai lầm chút nào.
- Ừ, zậy làm theo kiểu này!
Andly nhảy xuống khỏi người Christian rồi đến sofa ngồi, hơi chùng mặt xuống, tâm trạng có vẻ khác hơn.
- Anh Christian này, em có thể hỏi anh chuyện này không? – Sau khi Christian gọi điện thoại cho ai đó xong rồi thì Andly quyết định hỏi chuyện mà mình thắc mắc cả ngày nay.
- Ừ, em hỏi đi! – Christian cười tươi, cũng đến sofa ngồi.
Christian đang chờ đợi từ Andly, trong lòng vô cùng lo lắng…
- Bây giờ anh nghe em hỏi nhé… – Andly nói, rồi nhìn vào ánh mắt ấy của Christian.
Thú thật, bây giờ nó đã quá yêu hắn rồi, nó không thể kìm nén nổi tình cảm của mình nữa, bởi vậy nên nó mới quyết định hỏi, hỏi tất cả mọi chuyện đó là sự thật hay chỉ là có người nói sàm, nhưng nếu có là sự thật đi nữa thì nó cũng mong, Christian không vì như vậy mà yêu nó.
- Em hỏi đi…
- Bảy năm trước, anh có biết mẹ em không? – Andly nhìn xoáy sâu vào đôi mắt ấy… như muốn biết câu trả lời thực sự…
- Có! – Vốn đã biết trước chuyện này nên Christian không ngần ngại mà trả lời luôn.
- Sao? – Andly hơi ngạc nhiên khi thấy thái độ bình tĩnh đến lạ như vậy của Christian.
- Anh biết Brian lúc 11 tuổi, gặp mẹ của em là năm 12 tuổi, lúc đó em đã sang Mỹ rồi! – Christian nói, gương mặt vẫn không có chút gì là lo sợ.
- Vậy… thoả thuận giữa anh với mẹ em… là thật sao??? – Andly ngập ngừng hỏi, ánh mắt lần này hơi cúi xuống.
- Là thật! – Christian trả lời mà không chút lưỡng lự gì cả càng khiến cho Andly ức chế hơn.
“Thái độ của anh như zậy là sao chứ???” Nó nghĩ thầm, bực mình lắm, hắn không hề biện minh gì cả, không lẽ chuyện đó là thật như nó nghĩ à? Christian quen với nó chỉ vì cái thoả thuận để cứu công ty của ba mẹ mình thôi sao???
- Lúc anh 12 tuổi, gia đình anh gặp một vài biến cố dẫn đến tập đoàn Zinh Fashion nhà anh đang trong nguy cơ phá sản. Lúc ấy ba anh bị bệnh nặng lắm, cứ ngỡ như ông qua đời vì nhìn thấy công ty do một tay ông gây dựng lại bị sụp đổ nhanh chóng đến vậy. Khi đó, Brian mới về nói với ba mẹ em trích cổ phần của mình ra giúp cho gia đình anh trong lúc khó khăn này. Nhưng nếu có cổ phần của Brian đi chăng nữa thì gia đình anh vẫn không khá khẩm lên được. Bở vậy Brian mới về cầu cứu đến ba mẹ em. Mẹ em đồng ý giúp gia đình anh khi anh chấp nhận điều kiện mà bà ấy đưa ra. Điều kiện và ấy đưa ra chính là muốn anh chăm sóc cho em, đứa con gái út của bà ấy! – Christian ôn tồn nói, Andly nghe đến đây thì nói ngay:
- Làm gì có chuyện đó, bà ấy ghét em không hết, sao lại có cái lòng tốt đó mà đưa điều kiện đó ra cho anh chứ??? – Andly thắc mắc lắm, không hiểu nổi người mẹ độc ác của mình nữa, lúc đó thì đánh nó đến nỗi sống dở chết dở vậy mà lại bỏ ra một số tiền kinh khủng để đổi lấy một điều kiện như vậy hay sao? Thật không thể tin được.
- Nghe anh nói hết đây, ban đầu anh cũng nghĩ như vậy. Vì tuy chưa gặp em nhưng anh nghe Brian kể rất nhiều về em, anh cũng từng nghe Brian kể về những trận đòn khủng khiếp của mẹ em giáng cho em nữa. Nên khi nghe bà ấy nói như vậy anh thật rất ngạc nhiên. Nhưng hỏi thì mẹ em không nói gì. Nên anh cũng thôi. Nhưng em nghe cho rõ đây, bây giờ, anh thích em, không phải là vì cái thoả thuận đó, mà là vì anh thích em! Thật sự rất thích em! – Christian chân thành nói, nhìn vào đôi mắt trong veo của Andly, nói bằng cả tấm lòng chân thành của mình.
Nghe đến đấy thôi thì Andly cũng đã mãn nguyện lắm rồi, nó không quan tâm đến chuyện của người đàn bà độc ác đó như thế nào. Nó chỉ cần biết tình yêu của Christian dành cho mình là thật sự. Nó tin là hắn không nói dối nó! Chắc chắn là như zậy.
- Nhưng tại sao em lại biết chuyện này? – Christian nhướng mày hỏi điều mà hắn đang thắc mắc.
- Sáng nay có một bức thư gửi đến cho em, anh đọc đi! – Andly nói rồi đưa bứa thư màu hồng phấn đó cho Christian.
“Gửi Andly yêu quý của tao…
Mày còn nhớ tao chứ? Người lần trước đã gửi thư khiêu chiến đến cho mày đấy. Tao biết cô bạn Maya của mày phải khó khăn lắm khi phải nhận lệnh của mày đi tìm kiếm tao. Mày nên thôi đi thì hơn đấy.
Những lời tao sắp nói đây mày nghe cho rõ nha: ******, người mẹ độc ác luôn đánh đập mày một cách dã man đã có thoả thuận với Christian đấy, mày có biết cái thoả thuận đấy là gì không? Thật ra, anh Christian không hề yêu mày như mày đang nghĩ đâu, chính xác là anh ấy vì muốn cứu gia đình của mình khỏi phá sản nên mới nhận lời của mẹ để chăm sóc một con đ-ĩ như mày ấy. Mày đừng có tức giận khi tao nói mày như vậy, chẳng phải hồi nhỏ đã có lần mày bị ****** cởi hết…” Christian chỉ mới đọc ngang đây thì đã bị Andly giật phăng tờ giấy lại.
- Sao vậy? – Christian hơi ngạc nhiên.
- Đoạn sau em không muốn anh đọc! – Nó lãng tránh ánh mắt của Christian, quay đi nơi khác rồi sẽ nat tờ giấy đó.
- Không sao, em không cần bận tâm đến chuyện đó, nếu em không muốn anh đọc, anh sẽ không đọc nó! – Christian trìu mến xoa đầu Andly nói, nhưng trong lòng hắn thật sự rất tò mò.
- Ừ! – Andly nghe vậy, rất yên tâm, mỉm cuời nhẹ nhàng.
- Nhưng em không thắc mắc gì sao? Tại sao người đó lại biết quá rõ về mọi chuyện của em như vậy chứ? – Christian nói đúng, đó là câu hỏi to đùng có cả hai người lúc này.
- Em vẫn đang nhờ Maya tìm giúp!
- Mày mua nhiều zậy sao ăn hết? – Andly trợn tròn mắt nhìn Maya, rồi nhìn xuống bàn thức ăn mà chỉ nhìn thôi cũng đủ ngất.
- Tao mua cho mày ăn thoải mái, thừa thì thôi! – Maya cười rồi vói tay lấy cái hamburger gà mà Andly thích nhất đưa cho nó – Ăn đi, lát còn có sức mà nói dối với anh Brian chứ, anh ấy tinh mắt lắm đấy!
Lời nói của Maya là Anly nhịn cười không nổi, đúng là Brian tinh mắt thật!
- Ừ, nể tình mày mua nhiều thế này nên tao mới ăn đấy nhé! – Andly nhận lấy cái hamburger rồi chon gay vào miệng mình, cười híp mắt.
- Gì kỳ zậy??? Hai đứa bây ngồi đây ăn một mình mà không kêu tụi tao là sao??? – Giọng nói lanh lảnh này khongi ai khác ngoài Erica, nó chạy nhanh vào nhìn cái bàn ăn mà loá mắt cả lên.
- Trời trời, anh hai chưa đến mà baby dám ăn trước là sao hở??? – Brian giả vờ làm vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Andly khiến cho không khí càng trở nên vui vẻ.
- Cái này là Maya mua cho em mà! – Andly chu mỏ lên cãi lại, đâu có ngồi yên chịu tiếng oan của Brian vừa nói được chứ^^!
- Hừ, mày chỉ mua cho nhỏ này thôi à? Bọn tao đâu??? – Demi nhăn mặt nhìn Maya để hỏi tội, làm Maya cũng chẳng biết nói thế nào cho phải đây.
- Thì mua cho Andly, rồi mấy đứa ăn chung luôn! – Justin thấy vậy liền nói liền (chậc, cặp này dữ dội quá ^^)
- Zậy giờ ngồi xuống ăn hay là đứng đây nhìn nhau nói? – Bụng Eris đang réo cả lên mà mấy người này hình như chưa có ý định ngồi xuống ăn thì phải.
- Đương nhiên là ăn! – Một câu trả lời của chung cho cả bọn.
- Sáng nay em đi đâu zậy? – Christian đưa cho Andly ly nước trái cây rồi cười nói, mặc dù trong lòng đang lo lắng chuyện gì đó.
- Em ngủ ở phòng y tế! – Andly nhận lấy ly nước, tu một hơi dài rồi mới cười híp mắt trả lời. Thấy nó như vậy, mọi người rất yên tâm.
Tối đó, trong phòng của Christian,
- Christian, anh đang làm gì á? – Andly ngồi trên giường mà thở dài nhìn Christian đang cặm cụi làm gì đấy.
- Em rãnh thì đến đây giúp anh đi, sắp tới đây trường mình có cuộc thi đấu bóng rổ với trường Marie Curie, anh đang xem mấy thiết kế quần áo mà không biết nên chọn cái nào cho phù hợp đây nữa – Christian quay lại, cười dịu dàng nói với nó.
- Ừ ừ, cho em xem với. – Andly nghe vậy thì hào hứng chạy tới ngay.
- Em ngồi đâu??? – Bàn làm việc của Christian chỉ có một cái ghế à.
- Hay chúng ta ra sofa ngồi vậy. – Christian chuẩn bị đứng dậy kéo Andly ra đó ngồi thì Andly đã nhảy phóc lên ngồi trên đùi của Christian rồi làm hắn mở tròn mắt mà nhìn cô bạn gái nghịch ngợm của mình không biết nói gì thêm.
- Em thích ngồi đây à! – Andly thoải mái thu mình tựa vào lòng Christian, tận hướng giây phút ấm áp này một cách yên bình.
- Em nặng quá à!!! – Hắn làm bộ nhăn mặt nói, cứ tưởng Andly sẽ giận dỗi trách móc nhưng không ngờ nó lại trả lời một cách rất chi là… (nói sao nhở???)
- Anh làm anh chịu, ai bảo ngày nào anh cũng cho em ăn nhiều làm gì! – Rồi tiếp tục lật lật những mẫu thiết kế trên tay mình mà cười tủm tỉm.
Christian cũng vòng tay ra trước ôm chặt lấy Andly, người mà hắn yêu bằng chính trái tim chân thành của mình.
Một tiếng sau thì Andly mới chọn ra được 1 thiết kế mà mình ưa ý nhất.
- Sao lại chọn cái này? Màu xanh thì còn được, nhưng anh chẳng thích màu cam chút nào! – Christian nhăn nhó có vẻ không thích lắm thiết kế mà Andly đang cầm trên tay.
- Sao chứ? Anh thật là, cái này đẹp mà, em thấy hai màu này rất hợp với nhau á, với lại, anh mặc vào nhìn sẽ năng động hơn là cái vẻ lạnh lùng này của anh khi mặc màu đen! – Andly chỉ chỉ vào bức ảnh mà Christian mang bộ quần áo màu đen dùng để đấu bóng rổ mà bĩu môi.
- Thật không? – Christian nghe Andly nói vậy thì tin ngay.
- Thật á, em nói mặc màu này đẹp là màu này đẹp. – Andly nói lại lần nữa để chắc chắn quyết định của mình không sai lầm chút nào.
- Ừ, zậy làm theo kiểu này!
Andly nhảy xuống khỏi người Christian rồi đến sofa ngồi, hơi chùng mặt xuống, tâm trạng có vẻ khác hơn.
- Anh Christian này, em có thể hỏi anh chuyện này không? – Sau khi Christian gọi điện thoại cho ai đó xong rồi thì Andly quyết định hỏi chuyện mà mình thắc mắc cả ngày nay.
- Ừ, em hỏi đi! – Christian cười tươi, cũng đến sofa ngồi.
Christian đang chờ đợi từ Andly, trong lòng vô cùng lo lắng…
- Bây giờ anh nghe em hỏi nhé… – Andly nói, rồi nhìn vào ánh mắt ấy của Christian.
Thú thật, bây giờ nó đã quá yêu hắn rồi, nó không thể kìm nén nổi tình cảm của mình nữa, bởi vậy nên nó mới quyết định hỏi, hỏi tất cả mọi chuyện đó là sự thật hay chỉ là có người nói sàm, nhưng nếu có là sự thật đi nữa thì nó cũng mong, Christian không vì như vậy mà yêu nó.
- Em hỏi đi…
- Bảy năm trước, anh có biết mẹ em không? – Andly nhìn xoáy sâu vào đôi mắt ấy… như muốn biết câu trả lời thực sự…
- Có! – Vốn đã biết trước chuyện này nên Christian không ngần ngại mà trả lời luôn.
- Sao? – Andly hơi ngạc nhiên khi thấy thái độ bình tĩnh đến lạ như vậy của Christian.
- Anh biết Brian lúc 11 tuổi, gặp mẹ của em là năm 12 tuổi, lúc đó em đã sang Mỹ rồi! – Christian nói, gương mặt vẫn không có chút gì là lo sợ.
- Vậy… thoả thuận giữa anh với mẹ em… là thật sao??? – Andly ngập ngừng hỏi, ánh mắt lần này hơi cúi xuống.
- Là thật! – Christian trả lời mà không chút lưỡng lự gì cả càng khiến cho Andly ức chế hơn.
“Thái độ của anh như zậy là sao chứ???” Nó nghĩ thầm, bực mình lắm, hắn không hề biện minh gì cả, không lẽ chuyện đó là thật như nó nghĩ à? Christian quen với nó chỉ vì cái thoả thuận để cứu công ty của ba mẹ mình thôi sao???
- Lúc anh 12 tuổi, gia đình anh gặp một vài biến cố dẫn đến tập đoàn Zinh Fashion nhà anh đang trong nguy cơ phá sản. Lúc ấy ba anh bị bệnh nặng lắm, cứ ngỡ như ông qua đời vì nhìn thấy công ty do một tay ông gây dựng lại bị sụp đổ nhanh chóng đến vậy. Khi đó, Brian mới về nói với ba mẹ em trích cổ phần của mình ra giúp cho gia đình anh trong lúc khó khăn này. Nhưng nếu có cổ phần của Brian đi chăng nữa thì gia đình anh vẫn không khá khẩm lên được. Bở vậy Brian mới về cầu cứu đến ba mẹ em. Mẹ em đồng ý giúp gia đình anh khi anh chấp nhận điều kiện mà bà ấy đưa ra. Điều kiện và ấy đưa ra chính là muốn anh chăm sóc cho em, đứa con gái út của bà ấy! – Christian ôn tồn nói, Andly nghe đến đây thì nói ngay:
- Làm gì có chuyện đó, bà ấy ghét em không hết, sao lại có cái lòng tốt đó mà đưa điều kiện đó ra cho anh chứ??? – Andly thắc mắc lắm, không hiểu nổi người mẹ độc ác của mình nữa, lúc đó thì đánh nó đến nỗi sống dở chết dở vậy mà lại bỏ ra một số tiền kinh khủng để đổi lấy một điều kiện như vậy hay sao? Thật không thể tin được.
- Nghe anh nói hết đây, ban đầu anh cũng nghĩ như vậy. Vì tuy chưa gặp em nhưng anh nghe Brian kể rất nhiều về em, anh cũng từng nghe Brian kể về những trận đòn khủng khiếp của mẹ em giáng cho em nữa. Nên khi nghe bà ấy nói như vậy anh thật rất ngạc nhiên. Nhưng hỏi thì mẹ em không nói gì. Nên anh cũng thôi. Nhưng em nghe cho rõ đây, bây giờ, anh thích em, không phải là vì cái thoả thuận đó, mà là vì anh thích em! Thật sự rất thích em! – Christian chân thành nói, nhìn vào đôi mắt trong veo của Andly, nói bằng cả tấm lòng chân thành của mình.
Nghe đến đấy thôi thì Andly cũng đã mãn nguyện lắm rồi, nó không quan tâm đến chuyện của người đàn bà độc ác đó như thế nào. Nó chỉ cần biết tình yêu của Christian dành cho mình là thật sự. Nó tin là hắn không nói dối nó! Chắc chắn là như zậy.
- Nhưng tại sao em lại biết chuyện này? – Christian nhướng mày hỏi điều mà hắn đang thắc mắc.
- Sáng nay có một bức thư gửi đến cho em, anh đọc đi! – Andly nói rồi đưa bứa thư màu hồng phấn đó cho Christian.
“Gửi Andly yêu quý của tao…
Mày còn nhớ tao chứ? Người lần trước đã gửi thư khiêu chiến đến cho mày đấy. Tao biết cô bạn Maya của mày phải khó khăn lắm khi phải nhận lệnh của mày đi tìm kiếm tao. Mày nên thôi đi thì hơn đấy.
Những lời tao sắp nói đây mày nghe cho rõ nha: ******, người mẹ độc ác luôn đánh đập mày một cách dã man đã có thoả thuận với Christian đấy, mày có biết cái thoả thuận đấy là gì không? Thật ra, anh Christian không hề yêu mày như mày đang nghĩ đâu, chính xác là anh ấy vì muốn cứu gia đình của mình khỏi phá sản nên mới nhận lời của mẹ để chăm sóc một con đ-ĩ như mày ấy. Mày đừng có tức giận khi tao nói mày như vậy, chẳng phải hồi nhỏ đã có lần mày bị ****** cởi hết…” Christian chỉ mới đọc ngang đây thì đã bị Andly giật phăng tờ giấy lại.
- Sao vậy? – Christian hơi ngạc nhiên.
- Đoạn sau em không muốn anh đọc! – Nó lãng tránh ánh mắt của Christian, quay đi nơi khác rồi sẽ nat tờ giấy đó.
- Không sao, em không cần bận tâm đến chuyện đó, nếu em không muốn anh đọc, anh sẽ không đọc nó! – Christian trìu mến xoa đầu Andly nói, nhưng trong lòng hắn thật sự rất tò mò.
- Ừ! – Andly nghe vậy, rất yên tâm, mỉm cuời nhẹ nhàng.
- Nhưng em không thắc mắc gì sao? Tại sao người đó lại biết quá rõ về mọi chuyện của em như vậy chứ? – Christian nói đúng, đó là câu hỏi to đùng có cả hai người lúc này.
- Em vẫn đang nhờ Maya tìm giúp!
/85
|