Buổi chiều hôm ấy tại Bệnh Viện Tâm Thần TP.HCM ở quận 5 của thành phố Hồ Chí Minh.
- Chúng ta đến thăm như thế này chắc nó vui lắm đấy. – Thiên Di mỉm cười thật tươi xốc lại cái túi xách đang mang trên vai, quay sang nói với những người khác.
- Ừm, tao với Hải Phong vẫn hay đến thăm nó, nó vui lắm. Bác sĩ nói bệnh tình nó cũng đỡ nhiều lắm rồi, có thể tới đây sẽ được đưa ra khỏi đây và về nhà để chăm sóc. – Thiên Trang gật đầu đồng tình với Thiên Di, bây giờ Tây Châu đã gần như là người bình thường rồi, không còn tự nói chuyện một mình rồi tự thú nhận ra những việc mình làm nữa. Mặc dù đôi lúc nghe thấy những chuyện không lọt tai lắm, nhưng cô với Hải Phong vẫn chấp nhận cho qua.
- Hehe, vậy là nó có thể theo chúng ta sang Nga để dự đám cưới của Thiên Di và anh Thiên Minh rồi đúng không? – Song Thư chạy lên đi phía trước rồi cười tươi, cô cũng rất mong được chứng kiến cái ngày các cô lại là bạn tốt như xưa và sống với nhau thật hạnh phúc.
- Song Thư, đừng có đi giật lùi như thế chứ, sẽ bị ngac đấy! – Minh Anh đi lên kéo Song Thư lại, anh vẫn luôn nhắc nhở từng chút từng chút một cho cái cô “vợ yêu” lóc chóc này!
- Hahahaha… – Ai cũng buồn cười khi Song Thư ngày nào là Tiểu Thư Đanh Đá khiến người người phải khiếp sợ mà bây giờ lại trở thành người vợ hiền nghe lời chồng như vậy!
Đến trước cửa phòng 207, Thiên Trang nhẹ nhàng mở cửa trước.
- Tây Châu… Tây Châu à… – Cô khẽ gọi và chắc chắn là Tây Châu không ngủ và có thể tiếp chuyện với những người bạn cũ sau gần năm năm không gặp này.
- Vào đi! – Giọng nói trong trẻo từ trong phòng bênh vang ra, và mọi người mỉm cười đi vào lần lượt. Ai cũng muốn nhìn xem, Tây Châu của năm năm sau như thế nào.
Uầy, mọi người ai cũng ngạc nhiên khi trông Tây Châu bây giờ giống như là một cô bé dễ thương hơn là một thiếu nữ đã đến tuổi trưởng thành. Mái tóc màu đỏ bây giờ đã dài hơn nhiều rồi, gương mặt thanh tú hơn chứ không còn cái vẻ dữ dằn như ngày xưa nữa. Đôi mắt cũng dần dần trong trẻo hơn, xanh thẳm.
- Tây Châu!!! – Cả Thiên Di và Song Thư đều nhào đến ôm chầm lấy Tây Châu trong niềm hân hoan hạnh phúc. Thực sự đã thay đổi rồi, đã thay đổi nhiều lắm rồi. Và đây mới chính là một Tây Châu địch thực mà bấy lâu nay chính cô đã đánh mất.
- Thật tốt quá! – Thiên Minh cũng gật gù cười, nếu như mọi chuyện của năm năm trước không xảy ra thì có lẽ anh đã vẫn xem Tây Châu như là một người em gái ngoan của mình.
Andrew, hắn chỉ thở phào nhẹ nhõm rồi mỉm cười. Bây giờ, hắn không còn tìm được sự thù hận trong đôi mắt của Tây Châu nữa, đôi mắt đó đã trong hơn, tinh khiết hiên, và sáng hơn!
Vốn dĩ trước khi đến đây với cái lúc bọn anh ở trong căn phòng bí mật ấy thì mọi người đã tỏ rỏ ý tác hợp cho anh và Tây Châu. Anh vẫn chỉ mỉm cười, bởi chuyện này là không thể xảy ra được.
Cho dù bây giờ anh có quên hết mọi tội lỗi của Tây Châu, cho dù bây giờ anh đã tha thứ cho Tây Châu hoàn toàn, nhưng cái thứ tình cảm nam nữ ấy vẫn không thể nào xảy ra như tự nhiên được nữa. Nếu nói về hơn năm năm trước, khi cái lần đầu mà anh gặp các cô ở trên xe bus đông nghẹt đó, thì thú thật, người anh có cảm tình nhất lại là Thiên Trang. Nhưng từ cái ngày biết được bạn của mình là Hải Phong đã yêu Thiên Trang đến nỗi có thể chết vì cô và cái sự thật cô với anh là anh em nữa thì anh đã xem như đó chỉ là một lần cảm nắng, anh quyết định cho nó đi thật nhẹ nhàng và ra khỏi cuộc đời anh.
Và bây giờ, cái anh muốn chính là thành công trong sự nghiệp! Anh chưa muốn yêu!
- Di và anh Minh sắp đám cưới hả? Vui quá. Châu có thể đi phải không? – Tây Châu chớp chớp đôi mắt của mình và hỏi, cô đã nhớ ra mình từng có một tình bạn đẹp với những người này ngay từ cái lúc mà Thiên Trang đưa cho cô những tấm hình mà họ chụp chung với nhau cách đây 3 tháng, cho đến giờ cô vẫn còn giữ và thương mang ra ngắm trước khi đi ngủ, vì cô cảm nhận được sự bình yên!
Tại Nga, ở trong một nhà thờ sang trọng, đầy uy nghiêm, giọng nói của người cha xứ
đang đứng trên bục cao nhất âm vang:
- Hoàng Thiên Minh, con có đồng ý lấy Trần Thiên Di làm vợ của mình hay không? Dù có khó khăn, gian khổ hay đói nghèo bệnh tật, con vẫn sẽ ở bên cô ấy để chăm sóc, quan tâm cô ấy đến suốt cuộc đời hay không?
- Vâng, con đồng ý. – Nụ cười trên môi của Thiên Minh thêm rạng rỡ và anh hạnh phúc nhìn sang Thiên Di ấm áp.
- Trần Thiên Di, con có đồng ý lấy Hoàng Thiên Minh làm chồng của mình hay không? Dù có khó khăn, gian khổ hay đói nghèo bệnh tật, con vẫn sẽ ở bên anh ấy để chăm sóc, quan tâm anh ấy đến suốt cuộc đời hay không?
- Vâng, con đồng ý. – Đáp trả lại ánh mắt của Thiên Minh bằng một cái gật đầu không do dự. Lúc này cô rất hạnh phúc, bởi vì từ bây giờ trở đi, sẽ không có bất kì một điều gì có thể ngăn cản được hạnh phúc của cô và anh nữa cả.
- Nhân danh chúa, tôi xin tuyên bố từ nay đến hết cuộc đời Hoàng Thiên Minh và Trân Thiên Di chính thức là vợ chồng hợp pháp! – Giọng nói trầm bổng của cha vang lên giữa không gian tràn ngập hạnh phúc của nhà thờ. Niềm hạnh phúc đó đi tới khắp mọi hang cùng ngỏ hẻm của nhà thờ và khiến cho những ai chứng kiến được cũng hạnh phúc theo.
- Woa, ba mẹ đúng là tuyệt thật đấy! Bây giờ thì con đã dần nhận ra là nét đẹp này của mình được thừa hưởng từ đâu rồi, hihi! – Sau khi xem xong đoạn video trên màn hình TV thì bé Mikkey nhãy cẫng lên và sung sướng reo hò vang nhà, sau đó chạy đến ôm cổ Thiên Minh – Nhưng con vẫn thấy con giống ba hơn.
Chụt. Hôn nịnh một cái rồi sau đó nhảy luôn vào lòng của Thiên Minh ngồi, tròn mắt tiếp tục nhìn lên đấy.
- Gớm không, con vẫn thấy là con đẹp hơn, vì con học theo mẹ! – Còn bé Bubby vòng tay ôm lấy cổ mẹ và chu môi nhìn người chị của mình đang nịnh nọt ba. – Nhưng cũng là nhờ ba cả đấy! – Sau khi dẫu môi trêu chị mình thì bé Bubby lại quay sang Thiên Minh rồi tiếp tục nịnh hót.
Thiên Minh và Thiên Di bật cười phá lên vì hai đứa con đáng yêu của mình.
Sau đám cưới, họ đã trở về Nga, và sinh được một bé trai, một bé gái. Họ là một gia định gồm có bốn người và mãi mãi sống hạnh phúc bên nhau.
Vài ngày sau, ở Villa số 7…
- Chú Phong ơi, sao Bubby không thấy bụng của cô Thiên Trang bự giống như bụng của mẹ Bubby trong ảnh vậy chú? – Bé Bubby đang ăn trái cây với Thiên Trang thì quay sang hỏi Hải Phong làm cả hai người giật mình nhìn nhau mà không biết là thằng bé đang nói đến chuyện gì nữa.
Cách đây mấy ngày Thiên Minh và Thiên Di cùng đưa hai con về đây thăm vợ chồng của em gái vì hai đứa nó cứ đòi về được cô Thiên Trang cho đi ăn kem. Hôm nay cả hai đều ra ngoài. Bé Mikkey thì đang bận dành ti vi để xem phim Hàn Quốc, hừm, mới có vài tuổi đầu mà cũng biết phim Hàn Quốc rồi và lúc nào cũng bu bám theo Hải Phong vì Mikkey thấy chú Phong của nó giống mấy diễn viên Hàn Quốc trong phim quá trời.
Trong bếp chỉ còn Thiên Trang, Hải Phong và bé Bubby ăn trái cây tráng miệng sau khi ăn cơm no.
- Bubby nói gì thế? – Thiên Trang hết nhìn sang Hải Phong rồi nhìn lại thằng bé, vẫn chẳng hiểu gì.
- Giời ạ, cô muốn Bubby nói thẳng toẹt ra à? – Thằng bé đang cạp miếng dưa hấu gần hết thì có vẻ bực bội đôi cái vỏ dày màu xanh đó xuống dĩa luôn, sau đó chống nạnh theo kiểu ông cụ non nói – Bubby hỏi là tại sao mẹ Bubby có hai con rồi mà cô Trang với chú Phong chưa có đứa con nào thế?
Nghe xong mà cả Hải Phong và Thiên Trang đều đồng loạt té ghế, cả hai người muốn xỉu vì những suy nghĩ này của thằng bé luôn.
- Ai bày cho con hỏi cái này thế Bubby? – Ngồi lại đàng hoàng rồi Hải Phong mới hỏi trong khi thằng bé lại tiếp tục ăn dưa hấu, miếng tiếp theo.
Nghe Hải Phong hỏi, nó trả lời tỉnh queo như chuyện đó là chuyện quá đỗi bình thường vậy – Ba con!
Đến nước này thì cả hai người hết nói nổi, không ngờ nổi thằng cha Thiên Minh này lại gieo rắc mấy cái thứ bậy bạ này vào đầu của con trẻ như thế.
- Hừm, thì tại vì cô chú con phải bận công việc nữa. – Thiên Trang mỉm cười nhìn Bubby trong khi nghiến răng kèn kẹt **** rủa ông anh lắm trò của mình.
Nhưng hai người họ thật sự bận công việc mà, cả Zing Fashion của Hải Phong và Legacy của Thiên Trang đều đã chuyển trụ sở chính về Việt Nam sau khi Hải Phong đã chính thức được bàn giao quyền thừa kế để bậc cha mẹ có thể yên tâm an hưởng tuổi già.
Còn Emila, hiện tại cô đang là người quản lý cao nhất ở một chi nhánh lớn của tập đoàn Legacy ở Pháp, cùng với Nhật Nam lo toan công việc kinh doanh trong gia đình giống như Hải Phong.
Vài ngày sau:
Tại Villa số 7:
- Ba!!! Là Catherine, Helen và Megan đang dành chú Phong của con kìa, con không chịu đâu!!! – Đang ngồi nói chuyện vui vẻ với những người bạn xưa sau một quãng thời gian dài nữa không gặp thì mọi người giật mình khi nghe thấy cái giọng lanh lảnh của Mikkey – con gái của Thiên Minh – đang chỉ chỉ vào Catherine – con gái của Nhật Nam và Helen, Magan – 2 cô con gái của Minh Anh – mà nói. Ôi giời ạ, đau đầu với mấy đứa con nít này mất thôi.
- Thì ba con này, chú Nam này, chú Hoàng Nguyên này, hay chú Minh Anh cũng đẹp trai lắm đấy thôi, sao mấy đứa cứ bám theo chú Phong mà dành nhau thế??? – Thiên Minh đau đầu nhìn mấy đứa con gái nhỏ mà ngao ngán.
Cả nhà được một trận cười vỡ bụng khi nghe Thiên Minh nói xong, bây giờ thì mọi người mới để ý, trên đùi Hải Phong là Catherine, Helen và Megan ngồi hai bên cạnh, chẳng còn chỗ nào có thể chứa thêm Mikkey nữa cả.
- Uầy, đúng là đám con gái! – Khổ thân cho Bubby và James vì ở đây chỉ có mỗi mình hai đứa này là con trai thôi, xem ra hơi bị lép vế rồi!
Cả nhà lại được một trận cười vang vọng.
Villa số 7… đây là nơi bát đầu… cũng là nơi để khép lại câu chuyện của Devil và Tứ Đại Mỹ Nhân huyền thoại…
Sau này, Tây Châu đã trở thành một người tốt, hiền lành. Sống tại Mỹ và đã có một nửa kia của mình rồi, đám cưới cũng sắp diễn ra trong sự êm đềm hạnh phúc.
Hoàng Nguyên, anh đã trở thành một trong những daonh nhân thành đạt trẻ tuổi nhất hành tinh này. Sau nhiều năm cố gắng nỗ lực và làm việc, anh đã giúp cho tập đoàn của ông Harry càng ngày càng vững chắc hơn.
Song Thư cũng đã quyết định dừng hoạt động của các băng nhóm xã hội đen của mình và kêu gọi mọi người đi làm từ thiện khắp các trại mồ côi toàn thế giới sau đó bắt đầu công việc kinh doanh của mình để lo cho đời sau.
Minh Anh gác lại sự nghiệp âm nhạc của mình và cùng vợ chuung tay góp sức làm nên sự nghiệp.
Thiên Minh và Thiên Di tiếp tục chăm lo công việc tập đoàn của gia đình mình cùng với sự hỗ trợ đắc lực từ phía Hoàng Nguyên.
Nhật Nam và Emila cũng vậy, ai cũng có việc kinh doanh của của mình và có đủ thời gian để chăm lo cho gia đình hai vợ chồng và hai đứa con.
Cuối cùng, Hải Phong và Thiên Trang sau nhiều năm tập trung vào công việc bây giờ cũng đã có một bé trai 2 tuổi khôi ngôi tuân tú hơn người.
Tất cả những người họ đều đã chạm được đến bến bờ của hạnh phúc dành cho mình. Đó là những gì họ có được sau một thời gian dài sát cánh để trải qua cùng nhau. Họ mãi mãi là một gia đình… một gia định hạnh phúc…
Và kể từ đó… không một ai nhắc đến Tứ Đại Mỹ Nhân huyền thoại nữa… và đời sau cũng chẳng ai biết đến những nhân vật tiếng tăm này…
- Chúng ta đến thăm như thế này chắc nó vui lắm đấy. – Thiên Di mỉm cười thật tươi xốc lại cái túi xách đang mang trên vai, quay sang nói với những người khác.
- Ừm, tao với Hải Phong vẫn hay đến thăm nó, nó vui lắm. Bác sĩ nói bệnh tình nó cũng đỡ nhiều lắm rồi, có thể tới đây sẽ được đưa ra khỏi đây và về nhà để chăm sóc. – Thiên Trang gật đầu đồng tình với Thiên Di, bây giờ Tây Châu đã gần như là người bình thường rồi, không còn tự nói chuyện một mình rồi tự thú nhận ra những việc mình làm nữa. Mặc dù đôi lúc nghe thấy những chuyện không lọt tai lắm, nhưng cô với Hải Phong vẫn chấp nhận cho qua.
- Hehe, vậy là nó có thể theo chúng ta sang Nga để dự đám cưới của Thiên Di và anh Thiên Minh rồi đúng không? – Song Thư chạy lên đi phía trước rồi cười tươi, cô cũng rất mong được chứng kiến cái ngày các cô lại là bạn tốt như xưa và sống với nhau thật hạnh phúc.
- Song Thư, đừng có đi giật lùi như thế chứ, sẽ bị ngac đấy! – Minh Anh đi lên kéo Song Thư lại, anh vẫn luôn nhắc nhở từng chút từng chút một cho cái cô “vợ yêu” lóc chóc này!
- Hahahaha… – Ai cũng buồn cười khi Song Thư ngày nào là Tiểu Thư Đanh Đá khiến người người phải khiếp sợ mà bây giờ lại trở thành người vợ hiền nghe lời chồng như vậy!
Đến trước cửa phòng 207, Thiên Trang nhẹ nhàng mở cửa trước.
- Tây Châu… Tây Châu à… – Cô khẽ gọi và chắc chắn là Tây Châu không ngủ và có thể tiếp chuyện với những người bạn cũ sau gần năm năm không gặp này.
- Vào đi! – Giọng nói trong trẻo từ trong phòng bênh vang ra, và mọi người mỉm cười đi vào lần lượt. Ai cũng muốn nhìn xem, Tây Châu của năm năm sau như thế nào.
Uầy, mọi người ai cũng ngạc nhiên khi trông Tây Châu bây giờ giống như là một cô bé dễ thương hơn là một thiếu nữ đã đến tuổi trưởng thành. Mái tóc màu đỏ bây giờ đã dài hơn nhiều rồi, gương mặt thanh tú hơn chứ không còn cái vẻ dữ dằn như ngày xưa nữa. Đôi mắt cũng dần dần trong trẻo hơn, xanh thẳm.
- Tây Châu!!! – Cả Thiên Di và Song Thư đều nhào đến ôm chầm lấy Tây Châu trong niềm hân hoan hạnh phúc. Thực sự đã thay đổi rồi, đã thay đổi nhiều lắm rồi. Và đây mới chính là một Tây Châu địch thực mà bấy lâu nay chính cô đã đánh mất.
- Thật tốt quá! – Thiên Minh cũng gật gù cười, nếu như mọi chuyện của năm năm trước không xảy ra thì có lẽ anh đã vẫn xem Tây Châu như là một người em gái ngoan của mình.
Andrew, hắn chỉ thở phào nhẹ nhõm rồi mỉm cười. Bây giờ, hắn không còn tìm được sự thù hận trong đôi mắt của Tây Châu nữa, đôi mắt đó đã trong hơn, tinh khiết hiên, và sáng hơn!
Vốn dĩ trước khi đến đây với cái lúc bọn anh ở trong căn phòng bí mật ấy thì mọi người đã tỏ rỏ ý tác hợp cho anh và Tây Châu. Anh vẫn chỉ mỉm cười, bởi chuyện này là không thể xảy ra được.
Cho dù bây giờ anh có quên hết mọi tội lỗi của Tây Châu, cho dù bây giờ anh đã tha thứ cho Tây Châu hoàn toàn, nhưng cái thứ tình cảm nam nữ ấy vẫn không thể nào xảy ra như tự nhiên được nữa. Nếu nói về hơn năm năm trước, khi cái lần đầu mà anh gặp các cô ở trên xe bus đông nghẹt đó, thì thú thật, người anh có cảm tình nhất lại là Thiên Trang. Nhưng từ cái ngày biết được bạn của mình là Hải Phong đã yêu Thiên Trang đến nỗi có thể chết vì cô và cái sự thật cô với anh là anh em nữa thì anh đã xem như đó chỉ là một lần cảm nắng, anh quyết định cho nó đi thật nhẹ nhàng và ra khỏi cuộc đời anh.
Và bây giờ, cái anh muốn chính là thành công trong sự nghiệp! Anh chưa muốn yêu!
- Di và anh Minh sắp đám cưới hả? Vui quá. Châu có thể đi phải không? – Tây Châu chớp chớp đôi mắt của mình và hỏi, cô đã nhớ ra mình từng có một tình bạn đẹp với những người này ngay từ cái lúc mà Thiên Trang đưa cho cô những tấm hình mà họ chụp chung với nhau cách đây 3 tháng, cho đến giờ cô vẫn còn giữ và thương mang ra ngắm trước khi đi ngủ, vì cô cảm nhận được sự bình yên!
Tại Nga, ở trong một nhà thờ sang trọng, đầy uy nghiêm, giọng nói của người cha xứ
đang đứng trên bục cao nhất âm vang:
- Hoàng Thiên Minh, con có đồng ý lấy Trần Thiên Di làm vợ của mình hay không? Dù có khó khăn, gian khổ hay đói nghèo bệnh tật, con vẫn sẽ ở bên cô ấy để chăm sóc, quan tâm cô ấy đến suốt cuộc đời hay không?
- Vâng, con đồng ý. – Nụ cười trên môi của Thiên Minh thêm rạng rỡ và anh hạnh phúc nhìn sang Thiên Di ấm áp.
- Trần Thiên Di, con có đồng ý lấy Hoàng Thiên Minh làm chồng của mình hay không? Dù có khó khăn, gian khổ hay đói nghèo bệnh tật, con vẫn sẽ ở bên anh ấy để chăm sóc, quan tâm anh ấy đến suốt cuộc đời hay không?
- Vâng, con đồng ý. – Đáp trả lại ánh mắt của Thiên Minh bằng một cái gật đầu không do dự. Lúc này cô rất hạnh phúc, bởi vì từ bây giờ trở đi, sẽ không có bất kì một điều gì có thể ngăn cản được hạnh phúc của cô và anh nữa cả.
- Nhân danh chúa, tôi xin tuyên bố từ nay đến hết cuộc đời Hoàng Thiên Minh và Trân Thiên Di chính thức là vợ chồng hợp pháp! – Giọng nói trầm bổng của cha vang lên giữa không gian tràn ngập hạnh phúc của nhà thờ. Niềm hạnh phúc đó đi tới khắp mọi hang cùng ngỏ hẻm của nhà thờ và khiến cho những ai chứng kiến được cũng hạnh phúc theo.
- Woa, ba mẹ đúng là tuyệt thật đấy! Bây giờ thì con đã dần nhận ra là nét đẹp này của mình được thừa hưởng từ đâu rồi, hihi! – Sau khi xem xong đoạn video trên màn hình TV thì bé Mikkey nhãy cẫng lên và sung sướng reo hò vang nhà, sau đó chạy đến ôm cổ Thiên Minh – Nhưng con vẫn thấy con giống ba hơn.
Chụt. Hôn nịnh một cái rồi sau đó nhảy luôn vào lòng của Thiên Minh ngồi, tròn mắt tiếp tục nhìn lên đấy.
- Gớm không, con vẫn thấy là con đẹp hơn, vì con học theo mẹ! – Còn bé Bubby vòng tay ôm lấy cổ mẹ và chu môi nhìn người chị của mình đang nịnh nọt ba. – Nhưng cũng là nhờ ba cả đấy! – Sau khi dẫu môi trêu chị mình thì bé Bubby lại quay sang Thiên Minh rồi tiếp tục nịnh hót.
Thiên Minh và Thiên Di bật cười phá lên vì hai đứa con đáng yêu của mình.
Sau đám cưới, họ đã trở về Nga, và sinh được một bé trai, một bé gái. Họ là một gia định gồm có bốn người và mãi mãi sống hạnh phúc bên nhau.
Vài ngày sau, ở Villa số 7…
- Chú Phong ơi, sao Bubby không thấy bụng của cô Thiên Trang bự giống như bụng của mẹ Bubby trong ảnh vậy chú? – Bé Bubby đang ăn trái cây với Thiên Trang thì quay sang hỏi Hải Phong làm cả hai người giật mình nhìn nhau mà không biết là thằng bé đang nói đến chuyện gì nữa.
Cách đây mấy ngày Thiên Minh và Thiên Di cùng đưa hai con về đây thăm vợ chồng của em gái vì hai đứa nó cứ đòi về được cô Thiên Trang cho đi ăn kem. Hôm nay cả hai đều ra ngoài. Bé Mikkey thì đang bận dành ti vi để xem phim Hàn Quốc, hừm, mới có vài tuổi đầu mà cũng biết phim Hàn Quốc rồi và lúc nào cũng bu bám theo Hải Phong vì Mikkey thấy chú Phong của nó giống mấy diễn viên Hàn Quốc trong phim quá trời.
Trong bếp chỉ còn Thiên Trang, Hải Phong và bé Bubby ăn trái cây tráng miệng sau khi ăn cơm no.
- Bubby nói gì thế? – Thiên Trang hết nhìn sang Hải Phong rồi nhìn lại thằng bé, vẫn chẳng hiểu gì.
- Giời ạ, cô muốn Bubby nói thẳng toẹt ra à? – Thằng bé đang cạp miếng dưa hấu gần hết thì có vẻ bực bội đôi cái vỏ dày màu xanh đó xuống dĩa luôn, sau đó chống nạnh theo kiểu ông cụ non nói – Bubby hỏi là tại sao mẹ Bubby có hai con rồi mà cô Trang với chú Phong chưa có đứa con nào thế?
Nghe xong mà cả Hải Phong và Thiên Trang đều đồng loạt té ghế, cả hai người muốn xỉu vì những suy nghĩ này của thằng bé luôn.
- Ai bày cho con hỏi cái này thế Bubby? – Ngồi lại đàng hoàng rồi Hải Phong mới hỏi trong khi thằng bé lại tiếp tục ăn dưa hấu, miếng tiếp theo.
Nghe Hải Phong hỏi, nó trả lời tỉnh queo như chuyện đó là chuyện quá đỗi bình thường vậy – Ba con!
Đến nước này thì cả hai người hết nói nổi, không ngờ nổi thằng cha Thiên Minh này lại gieo rắc mấy cái thứ bậy bạ này vào đầu của con trẻ như thế.
- Hừm, thì tại vì cô chú con phải bận công việc nữa. – Thiên Trang mỉm cười nhìn Bubby trong khi nghiến răng kèn kẹt **** rủa ông anh lắm trò của mình.
Nhưng hai người họ thật sự bận công việc mà, cả Zing Fashion của Hải Phong và Legacy của Thiên Trang đều đã chuyển trụ sở chính về Việt Nam sau khi Hải Phong đã chính thức được bàn giao quyền thừa kế để bậc cha mẹ có thể yên tâm an hưởng tuổi già.
Còn Emila, hiện tại cô đang là người quản lý cao nhất ở một chi nhánh lớn của tập đoàn Legacy ở Pháp, cùng với Nhật Nam lo toan công việc kinh doanh trong gia đình giống như Hải Phong.
Vài ngày sau:
Tại Villa số 7:
- Ba!!! Là Catherine, Helen và Megan đang dành chú Phong của con kìa, con không chịu đâu!!! – Đang ngồi nói chuyện vui vẻ với những người bạn xưa sau một quãng thời gian dài nữa không gặp thì mọi người giật mình khi nghe thấy cái giọng lanh lảnh của Mikkey – con gái của Thiên Minh – đang chỉ chỉ vào Catherine – con gái của Nhật Nam và Helen, Magan – 2 cô con gái của Minh Anh – mà nói. Ôi giời ạ, đau đầu với mấy đứa con nít này mất thôi.
- Thì ba con này, chú Nam này, chú Hoàng Nguyên này, hay chú Minh Anh cũng đẹp trai lắm đấy thôi, sao mấy đứa cứ bám theo chú Phong mà dành nhau thế??? – Thiên Minh đau đầu nhìn mấy đứa con gái nhỏ mà ngao ngán.
Cả nhà được một trận cười vỡ bụng khi nghe Thiên Minh nói xong, bây giờ thì mọi người mới để ý, trên đùi Hải Phong là Catherine, Helen và Megan ngồi hai bên cạnh, chẳng còn chỗ nào có thể chứa thêm Mikkey nữa cả.
- Uầy, đúng là đám con gái! – Khổ thân cho Bubby và James vì ở đây chỉ có mỗi mình hai đứa này là con trai thôi, xem ra hơi bị lép vế rồi!
Cả nhà lại được một trận cười vang vọng.
Villa số 7… đây là nơi bát đầu… cũng là nơi để khép lại câu chuyện của Devil và Tứ Đại Mỹ Nhân huyền thoại…
Sau này, Tây Châu đã trở thành một người tốt, hiền lành. Sống tại Mỹ và đã có một nửa kia của mình rồi, đám cưới cũng sắp diễn ra trong sự êm đềm hạnh phúc.
Hoàng Nguyên, anh đã trở thành một trong những daonh nhân thành đạt trẻ tuổi nhất hành tinh này. Sau nhiều năm cố gắng nỗ lực và làm việc, anh đã giúp cho tập đoàn của ông Harry càng ngày càng vững chắc hơn.
Song Thư cũng đã quyết định dừng hoạt động của các băng nhóm xã hội đen của mình và kêu gọi mọi người đi làm từ thiện khắp các trại mồ côi toàn thế giới sau đó bắt đầu công việc kinh doanh của mình để lo cho đời sau.
Minh Anh gác lại sự nghiệp âm nhạc của mình và cùng vợ chuung tay góp sức làm nên sự nghiệp.
Thiên Minh và Thiên Di tiếp tục chăm lo công việc tập đoàn của gia đình mình cùng với sự hỗ trợ đắc lực từ phía Hoàng Nguyên.
Nhật Nam và Emila cũng vậy, ai cũng có việc kinh doanh của của mình và có đủ thời gian để chăm lo cho gia đình hai vợ chồng và hai đứa con.
Cuối cùng, Hải Phong và Thiên Trang sau nhiều năm tập trung vào công việc bây giờ cũng đã có một bé trai 2 tuổi khôi ngôi tuân tú hơn người.
Tất cả những người họ đều đã chạm được đến bến bờ của hạnh phúc dành cho mình. Đó là những gì họ có được sau một thời gian dài sát cánh để trải qua cùng nhau. Họ mãi mãi là một gia đình… một gia định hạnh phúc…
Và kể từ đó… không một ai nhắc đến Tứ Đại Mỹ Nhân huyền thoại nữa… và đời sau cũng chẳng ai biết đến những nhân vật tiếng tăm này…
/85
|