Đồng hồ đã điểm đúng 14 giờ nhưng tôi vẫn chưa thấy bóng dáng của anh hai, mọi khi anh ấy là người rất đúng giờ.
Các ngón tay của tôi vân ve lọn tóc ngắn xơ xác, sau khi xuất viện chắc tôi phải mua một bộ dầu xả chăm sóc tóc một thời gian. Cơ thể tôi cứ thế tự ngân nga đoạn nhạc một cách rời rạc được chiếu trong bộ drama mà các y tá trong bệnh viện hay xem. Hôm nay bầu trời âm u quá, có lẽ sẽ mưa to rồi, chợt một con bọ cánh cứng đậu trên thành cửa sổ làm đứt quãng những suy nghĩ bâng quơ của tôi.
“Hôm nay sẽ mưa, mưa rất to.”
Cộc cộc
-“Anh vào nhé?”
Anh trai tôi nhẹ đẩy cửa tiến vào căn phòng. Chiếc áo khoác nâu mà anh từng rất tự hào nay đã được thay bằng vải bông màu xám, gương mặt anh trông vẫn thư sinh như mọi khi, chỉ duy cánh tay anh bắt đầu xuất hiện những vết trầy xước.
- “Xin lỗi, anh đến trễ.”
- “Không sao, cũng lâu lắm rồi mới được gặp anh.”
Tôi đáp lại anh hai bằng một nụ cười, rồi nhắc anh rằng trên bàn vẫn còn táo. Một lần nữa, tôi hít lấy một hơi thật sâu sắp xếp các dữ kiện trong đầu, và chắc chắn tôi sẽ không để thiếu một ý nào.
- “Trông em căng thẳng quá đấy.”
Anh đưa tôi những miếng táo đã được gọt trên chiếc đĩa, tôi cũng chẳng có lí do gì mà từ chối nên cứ thế bốc ăn thôi. Bất chợt tiếng gió tạt vào cửa sổ làm tôi giật mình, nó làm tấm rèm bay phần phật. Thấy thế, anh hai vội vã đóng cửa sổ lại. Đến tận lúc đó, tôi mới thấy vết sẹo sau gáy anh.
- “Hôm đó… trời trông cũng như thế này, nhưng lại không mưa.”
Tôi cảm nhận thấy sự gượng gạo trên khắp cơ thể anh, gương mặt anh gần như đanh lại.
- “Ừ.”
- “Anh hai đừng như thế, không người ta lại nghĩ rằng em đang dồn anh đến bước đường cùng.”
Gương mặt anh giãn ra, đôi mắt đen hun hút ấy nhìn thẳng vào mắt tôi khiến tôi không tự chủ được mà bật cười.
- “Sao lại cười?”
- “Không, em chỉ không nghĩ rằng anh vẫn có thể nhìn thẳng vào em.”
- “Ừ, chính anh cũng không ngờ.”
- “Em có làm anh bất ngờ không? Khi lại nhờ mẹ sắp xếp cho em và anh nói chuyện như thế này.”
Hai bàn tay to lớn của anh hai đan vào nhau, gương mặt anh trở nên buồn rầu và khẽ cúi xuống.
- “Không, anh em mình sớm muộn gì cũng cần nói chuyện nghiêm túc với nhau.”
Chẳng phải là hoàn hảo lắm sao anh hai? Khi mà ông trời đã ưu ái cho buổi nói chuyện này một thời tiết như thế, một bầu không khí thích hợp đến vậy để tôi và anh hai có thể cùng ngồi ở đây và nhớ về cái ngày giông đáng ra không nên tồn tại hai năm về trước.
“Chỉ có thánh thần và tôi mới biết sự việc bắt đầu vào ngày đầu năm mới, tại ngay bờ hồ trong trung tâm thành phố. Giữa lòng người đông đúc và cái không khí náo nhiệt của ngày lễ, anh hai tôi lần đầu tiên sử dụng thứ chất kích thích của ác quỷ - cocain.
Khi tôi hỏi tại sao anh lại làm thế, anh cười hiền và bảo rằng chỉ là do áp lực học tập, anh sẽ chỉ dùng nó vào những ngày cuối tuần để giải tỏa căng thẳng. Tôi đã quá hiểu những lời biện hộ sáo rỗng cốt chỉ để tôi im miệng.
Vào thời điểm đó cả ba và mẹ tôi đều đi làm, tôi chỉ có thể lén gọi điện và thông báo cho họ. Cả hai người khi nghe xong câu chuyện thì đều tức giận và tức tốc quay về.
Nhưng chỉ ngay tối hôm đó, ba vào phòng và nói chuyện riêng với tôi. Tôi đã lập tức nổi nóng ngay sau câu hỏi của ông.
- “Con có chắc là anh con dùng cocain không?”
- “Nghĩa là sao? Ba không tin con?”
- “Ý ba không phải là như vậy, anh con nói rằng con chỉ hiểu nhầm thôi.”
Hôm đó cũng là hôm đầu tiên tôi và ba cãi nhau lớn đến vậy, mà tôi lại là người lớn tiếng tiếng trước.
- “Cocain là một thứ rất nguy hiểm, con không thể mắt nhắm mắt mở mà nói bậy bạ được.”
- “Con không nói bậy bạ, ba không tin con thì thôi. Cứ để mặc anh hai như vậy đi.”
Bồng bột, tôi lúc đó chỉ muốn mặc kệ mọi thứ, rồi khi mọi chuyện vỡ lở ra sẽ là lúc mà mọi người công nhận là tôi đúng, anh hai mới là người có lỗi.
Kể ra thì anh hai khá thông minh, và ba mẹ tôi thì luôn đi vắng nên mọi chuyện vẫn trót lọt, cho đến hơn một tháng sau, vào cái ngày giông, hoàng hôn đỏ rực, và tiếng chim mòng rít khắp nơi.
- “Mít này, em đi cùng anh hai đến khu bên kia lấy đồ phát.”
- “Đồ gì thế?”
- “Bác Tư gửi cho nhà mình mấy hộp bánh, một mình anh sợ không mang hết, mà xe thì hỏng mất rồi.
Dạo gần đây do luyện thi đại học, dáng vẻ anh hai trông vô cùng tiều tụy, nhưng tôi vẫn lưỡng lự vì sau chuyện lần trước, chúng tôi chưa hề giảng hòa.
Anh chợt phì cười.
- “Yên tâm đi, anh hai không bắt em xách nặng đâu.”
Chúng tôi quyết định đi sớm vì để lâu hơn nữa sợ gió mạnh, lúc đấy thì bánh bay đi mất.
Giữa khu phố thực phẩm tấp nập, anh dẫn tôi vào một con hẻm nhỏ, nơi mà những chiếc xe cũ bị bỏ lê góc đường, người đi thì thưa thớt, mà các cửa hàng thì không hề mở cửa.
Đường đi càng ngày càng hẹp và hoàng hôn đỏ rực ấy đã tắt ngấm từ lúc nào.
- “Anh hai, anh đang đi đâu vậy?”
Khi tôi nhận ra nơi chúng tôi đang tới, nhận ra mục đích của anh hai và sự ngu dốt của chính mình, thì cũng là lúc cái thế giới thuần khiết của tôi nhuốm máu.
Bất chợt hai tên đàn ông bặm trợn xuất hiện chặn đường chúng tôi, và anh hai thì chào hỏi họ như những người thân quen. Tôi bắt đầu sợ hãi. Phải, và chuyện đó đã đến.
Trước lúc bị hai thanh niên kia lôi đi, tôi gào thét, cào cấu lấy cổ họng
.
- “Anh hai! Đừng bán em!”
- “Em xin anh, em sẽ nghe lời, em sẽ không bao giờ mách lẻo với bố mẹ nữa.”
- “Anh hai, em cầu xin anh! Cứu em với.”
Chất nhờn từ mũi tràn xuống cổ họng khiến tôi nghẹn lại, tôi không thở được, tầm nhìn nhòa đi vì nước mắt.
- “Cứu! Cứu em!”
Chúng mang tôi đến một căn nhà lợp mái tôn hôi hám, tôi thậm chí còn có thể thấy ống tiêm lăn lóc trong góc nhà. Không kiềm chế được, chúng bắt đầu làm chuyện đồi bại, tôi cảm nhận được sự thô ráp trên ngực và môi. Tôi vùng vẫy, cắn trả và gáo thét. Tưởng như đã có thể bỏ chạy thì tay tôi bị nắm và giựt lại. Một lần nữa, chúng ném tôi vào tường. Sau cú ném đó, hai tai tôi trở nên ù lòa, từng tế bào một gáo khóc vì đau đớn. Bọn chúng đánh vào chân tôi thật mạnh rồi dùng dây xích cột cái. Trước lúc ngất đi, môi tôi vẫn mấp máy cầu xin bọn chúng.
“Ôi Thành Thần, xin hãy giết chết bọn chúng đi.”
“Cầu xin người hãy để người trần được tắm máu của chúng.”
Ôi Thánh Thần, chịu đựng sự nhục nhã đến tột cùng.
Cầu xin người hãy để con được chết đi.”
Tôi tỉnh lại ở bệnh viện, bên cạnh người thân, trong một cái nắng ấm. Mẹ ôm tôi khóc nấc, gương mặt của ba trông vô cùng hốc hác và ân hận.
Họ nói rằng anh tôi vì nghiện ma túy, mất kiểm soát mà bị bọn buôn thuốc dụ bán tôi, rồi cũng vì hối hận mà gọi cảnh sát. Họ cũng nói rằng tôi không sao, chưa có chuyện gì xảy ra, cảnh sát đã đến kịp thời.”
- “Lúc đó em đã luôn tự đặt câu hỏi rằng vì lí do gì mà anh vẫn vô sự. Rồi mới ngỡ ra rằng ba đã luôn tìm cách bao che cho anh.”
Tôi chỉ thấy dáng vẻ rũ rượi của anh hai ngồi bên cạnh. Anh ấy không nói, cũng không có bất kì hành động nào. Trông anh thật nhỏ bé, thật đáng thương.
- “Anh có biết vì sao em đã không làm lớn chuyện không?”
- “Vì mẹ sao?”
- “Phải, lúc đầu là vì mẹ.”
Anh khẽ ngẩng đầu, sau đó lại vội quay đi khi ánh mắt của hai chúng tôi vô tình chạm nhau.
- “Lần đầu tiên mẹ quỳ xuống cầu xin em, không nước mắt, không hối thúc và bằng một going khản đặc chân thành.”
Tôi nhoài người về phía tai anh và thì thầm thật chậm rãi.
- “”Cầu xin con, xin hãy để chuyện này là bí mật của gia đình, vì ba, vì anh, và vì cả con nữa. Hãy tiếp tục sống như chưa có chuyện gì xảy ra.””
Nghẹn ngào. Anh hai như muốn nói gì đó nhưng lại không thể. Tôi biết, khó chịu lắm đúng không?
- “Em cũng đã từng nghĩ rằng ba lúc nào cũng bênh vực cho anh, nhưng không, ông đã luôn là người cố gắng nhiều nhất để bảo vệ em.”
Trong ký ức thuở bé, ba là người trầm tính, ít nói và rất trách nhiệm. Có một lần ông vì chơi bài với bạn mà đến trường đón muộn, khiến tôi suýt nữa thì lạc. Từ đó, ông đã tự thề với lòng rằng ông sẽ không bao giờ chơi bài nữa.
Chuyện này mà lộ ra ngoài thì tôi còn mặt mũi nào mà nhìn mọi người, tiền đồ của anh trai cũng sẽ từ đó mà đóng lại. Ông cũng đã có tuổi, một lúc nào đó sẽ không thể tiếp tục làm việc được nữa, vậy nên anh tôi cần sớm tột nghiệp ở trường đại học, nếu không thể lo được cho cả gia đình, thì ít nhất là sẽ đủ để lo cho tôi.
Tay tôi đưa lên vô trung rồi theo trí nhớ lúc còn nhỏ mà vẽ “quỷ hút người.”
- “Ba chưa từng nghĩ rằng em có thể tự mình đứng được trên cuộc đời này nên mới luôn tìm cách bảo vệ em như vậy. Cũng chỉ vì em là con gái, mà con gái thì lúc nào cũng phải phụ thuộc vào đàn ông.”
Tôi tiếp tục mân mê những đường nét trong không trung.
- “Anh lấy giúp em cái ly.”
Nghe lời tôi, anh hai đi lấy một chiếc ly thủy tinh và một bình nước, nhưng trước khi anh kịp rót, tôi đã ngăn anh hai lại.
- “Để em làm.”
Dòng nước cứ thế sóng sánh rơi vào ly nước.
- “Nhưng mà nè, gia đình chúng ta ấy, càng cố gắng hàn gắn, thì mọi chuyện càng trở nên phức tạp.”
Ly nước đã quá đầy, nước trào ra và rơi xuống tay anh hai, tôi tiếp tục đổ nước, dòng nước này như những nỗ lực của chúng tôi trong việc giữ lấy “gia đình”
Giả vờ như anh chưa từng là một con nghiện.
Giả vờ như anh hai chưa từng bán tôi.
Giả vờ như đêm tối chưa hề làm tôi sợ hãi.
Giả vờ như ba mẹ chưa từng cãi nhau.
Nước chỉ ngừng tràn khi mà chiếc bình tôi cầm đã cạn. Anh hai, ngoan ngoãn cầm chiếc ly thủy tinh mặc cho nước tràn, lúc này mới lên tiếng.
- “Anh biết anh đã sai, nhưng những gì anh có thể làm lúc này là hàn gắn nò. Anh biết, anh có xin lỗi đến hàng vạn lần, em cũng sẽ không tha thứ.”
Tôi bất chợt cảm thấy nực cười.
- “Gia đình ta vốn đã là một ly nước đầy rồi, mọi nỗ lực ấy sẽ chỉ trở nên công cốc thôi.”
Người tôi bất chợt hơi run, mắt tôi nhìn về vô trung phía trước.
- “Anh còn nhớ câu truyện “Quỷ hút người” mà bà nội hay kể khi ta còn nhỏ không?”
- “Là câu chuyện về vòng luân hồi?”
- “Phải, anh là người thông minh nên lúc nào cũng hiểu ra ý nghĩa của những câu truyện ngụ ngôn trước em.”
- “Không, anh chưa hề hiểu nó.”
Tôi mỉm cười, lắng tai nghe lấy chút gió đông thổi.
- “Anh hiểu nó, anh chỉ là không muốn chấp nhận nó thôi.”
- “Nếu vậy…thì nó có liên quan gì?”
Ôi người anh trai vốn thông minh, tài giỏi của tôi sao lại đột ngột trở nên ngu ngốc thế này.
- “Khi quân lính triều đình nghe về miêu tả của dân làng, mỗi người một khác khiến họ cảm thấy mâu thuẫn, nhưng giết nhầm còn hơn bỏ sót, kết quả là bất kể thứ gì giống với miêu tả đều bị tiêu diệt và tất nhiên, không loại trừ dân làng.”
- “Hơn nửa dân làng bị giết cũng là lúc không còn ai giống với hững cái miêu tả mơ hồ đấy nữa. Cũng là lúc “quỷ hút người” bị tiêu diệt.
- “Nhưng lúc đó một người trong làng đã la lên “Ô, tìm thấy ngươi rồi quỷ hút người!” Ngón tay ấy chỉ vào đám lính cũng là lúc án tử của họ được kết. Người dân tin rằng đám lính ấy chính là quỷ hút người, điều mà vô cùng hợp lý khi mạng của hơn nửa dân làng đã bị họ giết.”
- “Họ có hai lựa chọn, một là bị bêu đầu, hai là từ bỏ danh tính và trở thành người làng cũng đồng nghĩa với việc quỷ hút máu “hồi sinh” những người chết lại cho cả làng.”
Tôi dừng lại, cảm thấy cổ họng đang trở nên khô khốc vì lạnh.
- “Vây là chưa hề có một con quỷ nào?”
- “Không, con quỷ vẫn luôn ở đó, nhưng chưa ai giết được nó.”
- “Vậy con quỷ đó có lẽ nào là ngôi làng?”
Đôi môi tôi tự động nhếch lên cười.
- “Đúng rồi.”
Nghe tới đây, gương mặt của anh tôi chợt trở nên thất thần, anh đưa tay lên xoa lấy thái dương.
Ngôi làng đáng thương, mãi ở trong cái sự lẩn quẩn bất tận ấy. Cái sự luân chuyển ấy biến hư ảnh thành thực tại, hồi sinh cái chết thành sự sống, điều khiển mọi thứ trở nên vượt tầm kiểm soát của thời gian.
Thật đáng thương. Càng cố gắng vun đắp, bi kịch lại càng xảy ra.
- “Em chưa thể tha thứ cho anh, nhưng chuyện trong tương lai thì em không thể chắc. Một lúc nào đó chúng ta sẽ có thể nói chuyện với nhau như anh em thực sự, nhưng bây giờ thì không.”
Tôi không nhìn anh hai nữa mà quay về phía cửa sổ. Mới nãy trời còn giông mà bây giờ mây đã tan mở đường cho nắng đến rồi. Hồi còn học mẫu giáo, ba và mẹ hay dẫn hai em chúng tôi ra công viên chơi vào những buổi chiều nắng đẹp như thế này. Tôi còn nhớ có lần trào lưu ăn kem ba màu rất phổ biến, nhưng ba mẹ lại không cho chúng tôi ăn vì sợ hóa chất độc hại, thế là anh hai len lén mua hai cây về cho tôi. Khổ nỗi đường xa nên kem chảy hết lại còn rơi xuống sàn nhà. Mỗi đêm khó ngủ, tôi lén qua phòng anh hai, rối cả hai đứa ngồi chơi game đến sáng, kết quả là bị mẹ la tơi bời. Những kỷ niệm ấy rất khó quên, kỷ niệm về lần đầu hai anh em trốn đi chơi, về lần giấu điểm 0 của anh, về lần anh sừng cồ đến trường tôi chỉ vì có tin đồn tôi bị một nhóm bạn chơi xấu.
Tôi biết rằng anh đang khóc, những giọt nước mắt ấy đang lăn dài trên khuôn mặt hốc hác kia. Đôi bàn tay to lớn ấy đang ôm lấy khuôn mặt của anh, nhưng tiếc rằng nó không đủ lớn để ngăn cho dòng lệ tuôn rơi.
- “Em nghe nói chị dâu bị tai nạn, cả đứa nhỏ cũng đã…”
Nước mắt anh rơi rất nhiều, hàm răng của anh nghiến lại thể hiện sự bất lực, đau đớn đến vô cùng tận. Kì lạ thay, bên trong tôi đau âm ỉ, như dòng lệ bên trong
đang khóc thương thay cho chính tôi.
- “Đáng lắm.”
Cố không cho sự yếu đuối ấy trỗi dậy, tôi nắm chặt bàn tay đến đau nhói.
- “Anh đáng bị trừng phạt.”
Một giọt lệ lạnh thấu tuôn ra, tôi đang khóc cho gia đình tôi chăng? Tôi không thể tha thứ cho anh hai, càng không thể tha thứ cho ba, lại càng hận mẹ.
Bản thân tôi cũng không đáng để được tha thứ.
- “Cả tôi và anh đều đáng bị trừng phạt.”
Dù mọi chuyện có thay đổi thế nào đi chăng nữa, duy chỉ có một việc là không hề thay đổi:
Tôi đã từng có một gia đình.
Các ngón tay của tôi vân ve lọn tóc ngắn xơ xác, sau khi xuất viện chắc tôi phải mua một bộ dầu xả chăm sóc tóc một thời gian. Cơ thể tôi cứ thế tự ngân nga đoạn nhạc một cách rời rạc được chiếu trong bộ drama mà các y tá trong bệnh viện hay xem. Hôm nay bầu trời âm u quá, có lẽ sẽ mưa to rồi, chợt một con bọ cánh cứng đậu trên thành cửa sổ làm đứt quãng những suy nghĩ bâng quơ của tôi.
“Hôm nay sẽ mưa, mưa rất to.”
Cộc cộc
-“Anh vào nhé?”
Anh trai tôi nhẹ đẩy cửa tiến vào căn phòng. Chiếc áo khoác nâu mà anh từng rất tự hào nay đã được thay bằng vải bông màu xám, gương mặt anh trông vẫn thư sinh như mọi khi, chỉ duy cánh tay anh bắt đầu xuất hiện những vết trầy xước.
- “Xin lỗi, anh đến trễ.”
- “Không sao, cũng lâu lắm rồi mới được gặp anh.”
Tôi đáp lại anh hai bằng một nụ cười, rồi nhắc anh rằng trên bàn vẫn còn táo. Một lần nữa, tôi hít lấy một hơi thật sâu sắp xếp các dữ kiện trong đầu, và chắc chắn tôi sẽ không để thiếu một ý nào.
- “Trông em căng thẳng quá đấy.”
Anh đưa tôi những miếng táo đã được gọt trên chiếc đĩa, tôi cũng chẳng có lí do gì mà từ chối nên cứ thế bốc ăn thôi. Bất chợt tiếng gió tạt vào cửa sổ làm tôi giật mình, nó làm tấm rèm bay phần phật. Thấy thế, anh hai vội vã đóng cửa sổ lại. Đến tận lúc đó, tôi mới thấy vết sẹo sau gáy anh.
- “Hôm đó… trời trông cũng như thế này, nhưng lại không mưa.”
Tôi cảm nhận thấy sự gượng gạo trên khắp cơ thể anh, gương mặt anh gần như đanh lại.
- “Ừ.”
- “Anh hai đừng như thế, không người ta lại nghĩ rằng em đang dồn anh đến bước đường cùng.”
Gương mặt anh giãn ra, đôi mắt đen hun hút ấy nhìn thẳng vào mắt tôi khiến tôi không tự chủ được mà bật cười.
- “Sao lại cười?”
- “Không, em chỉ không nghĩ rằng anh vẫn có thể nhìn thẳng vào em.”
- “Ừ, chính anh cũng không ngờ.”
- “Em có làm anh bất ngờ không? Khi lại nhờ mẹ sắp xếp cho em và anh nói chuyện như thế này.”
Hai bàn tay to lớn của anh hai đan vào nhau, gương mặt anh trở nên buồn rầu và khẽ cúi xuống.
- “Không, anh em mình sớm muộn gì cũng cần nói chuyện nghiêm túc với nhau.”
Chẳng phải là hoàn hảo lắm sao anh hai? Khi mà ông trời đã ưu ái cho buổi nói chuyện này một thời tiết như thế, một bầu không khí thích hợp đến vậy để tôi và anh hai có thể cùng ngồi ở đây và nhớ về cái ngày giông đáng ra không nên tồn tại hai năm về trước.
“Chỉ có thánh thần và tôi mới biết sự việc bắt đầu vào ngày đầu năm mới, tại ngay bờ hồ trong trung tâm thành phố. Giữa lòng người đông đúc và cái không khí náo nhiệt của ngày lễ, anh hai tôi lần đầu tiên sử dụng thứ chất kích thích của ác quỷ - cocain.
Khi tôi hỏi tại sao anh lại làm thế, anh cười hiền và bảo rằng chỉ là do áp lực học tập, anh sẽ chỉ dùng nó vào những ngày cuối tuần để giải tỏa căng thẳng. Tôi đã quá hiểu những lời biện hộ sáo rỗng cốt chỉ để tôi im miệng.
Vào thời điểm đó cả ba và mẹ tôi đều đi làm, tôi chỉ có thể lén gọi điện và thông báo cho họ. Cả hai người khi nghe xong câu chuyện thì đều tức giận và tức tốc quay về.
Nhưng chỉ ngay tối hôm đó, ba vào phòng và nói chuyện riêng với tôi. Tôi đã lập tức nổi nóng ngay sau câu hỏi của ông.
- “Con có chắc là anh con dùng cocain không?”
- “Nghĩa là sao? Ba không tin con?”
- “Ý ba không phải là như vậy, anh con nói rằng con chỉ hiểu nhầm thôi.”
Hôm đó cũng là hôm đầu tiên tôi và ba cãi nhau lớn đến vậy, mà tôi lại là người lớn tiếng tiếng trước.
- “Cocain là một thứ rất nguy hiểm, con không thể mắt nhắm mắt mở mà nói bậy bạ được.”
- “Con không nói bậy bạ, ba không tin con thì thôi. Cứ để mặc anh hai như vậy đi.”
Bồng bột, tôi lúc đó chỉ muốn mặc kệ mọi thứ, rồi khi mọi chuyện vỡ lở ra sẽ là lúc mà mọi người công nhận là tôi đúng, anh hai mới là người có lỗi.
Kể ra thì anh hai khá thông minh, và ba mẹ tôi thì luôn đi vắng nên mọi chuyện vẫn trót lọt, cho đến hơn một tháng sau, vào cái ngày giông, hoàng hôn đỏ rực, và tiếng chim mòng rít khắp nơi.
- “Mít này, em đi cùng anh hai đến khu bên kia lấy đồ phát.”
- “Đồ gì thế?”
- “Bác Tư gửi cho nhà mình mấy hộp bánh, một mình anh sợ không mang hết, mà xe thì hỏng mất rồi.
Dạo gần đây do luyện thi đại học, dáng vẻ anh hai trông vô cùng tiều tụy, nhưng tôi vẫn lưỡng lự vì sau chuyện lần trước, chúng tôi chưa hề giảng hòa.
Anh chợt phì cười.
- “Yên tâm đi, anh hai không bắt em xách nặng đâu.”
Chúng tôi quyết định đi sớm vì để lâu hơn nữa sợ gió mạnh, lúc đấy thì bánh bay đi mất.
Giữa khu phố thực phẩm tấp nập, anh dẫn tôi vào một con hẻm nhỏ, nơi mà những chiếc xe cũ bị bỏ lê góc đường, người đi thì thưa thớt, mà các cửa hàng thì không hề mở cửa.
Đường đi càng ngày càng hẹp và hoàng hôn đỏ rực ấy đã tắt ngấm từ lúc nào.
- “Anh hai, anh đang đi đâu vậy?”
Khi tôi nhận ra nơi chúng tôi đang tới, nhận ra mục đích của anh hai và sự ngu dốt của chính mình, thì cũng là lúc cái thế giới thuần khiết của tôi nhuốm máu.
Bất chợt hai tên đàn ông bặm trợn xuất hiện chặn đường chúng tôi, và anh hai thì chào hỏi họ như những người thân quen. Tôi bắt đầu sợ hãi. Phải, và chuyện đó đã đến.
Trước lúc bị hai thanh niên kia lôi đi, tôi gào thét, cào cấu lấy cổ họng
.
- “Anh hai! Đừng bán em!”
- “Em xin anh, em sẽ nghe lời, em sẽ không bao giờ mách lẻo với bố mẹ nữa.”
- “Anh hai, em cầu xin anh! Cứu em với.”
Chất nhờn từ mũi tràn xuống cổ họng khiến tôi nghẹn lại, tôi không thở được, tầm nhìn nhòa đi vì nước mắt.
- “Cứu! Cứu em!”
Chúng mang tôi đến một căn nhà lợp mái tôn hôi hám, tôi thậm chí còn có thể thấy ống tiêm lăn lóc trong góc nhà. Không kiềm chế được, chúng bắt đầu làm chuyện đồi bại, tôi cảm nhận được sự thô ráp trên ngực và môi. Tôi vùng vẫy, cắn trả và gáo thét. Tưởng như đã có thể bỏ chạy thì tay tôi bị nắm và giựt lại. Một lần nữa, chúng ném tôi vào tường. Sau cú ném đó, hai tai tôi trở nên ù lòa, từng tế bào một gáo khóc vì đau đớn. Bọn chúng đánh vào chân tôi thật mạnh rồi dùng dây xích cột cái. Trước lúc ngất đi, môi tôi vẫn mấp máy cầu xin bọn chúng.
“Ôi Thành Thần, xin hãy giết chết bọn chúng đi.”
“Cầu xin người hãy để người trần được tắm máu của chúng.”
Ôi Thánh Thần, chịu đựng sự nhục nhã đến tột cùng.
Cầu xin người hãy để con được chết đi.”
Tôi tỉnh lại ở bệnh viện, bên cạnh người thân, trong một cái nắng ấm. Mẹ ôm tôi khóc nấc, gương mặt của ba trông vô cùng hốc hác và ân hận.
Họ nói rằng anh tôi vì nghiện ma túy, mất kiểm soát mà bị bọn buôn thuốc dụ bán tôi, rồi cũng vì hối hận mà gọi cảnh sát. Họ cũng nói rằng tôi không sao, chưa có chuyện gì xảy ra, cảnh sát đã đến kịp thời.”
- “Lúc đó em đã luôn tự đặt câu hỏi rằng vì lí do gì mà anh vẫn vô sự. Rồi mới ngỡ ra rằng ba đã luôn tìm cách bao che cho anh.”
Tôi chỉ thấy dáng vẻ rũ rượi của anh hai ngồi bên cạnh. Anh ấy không nói, cũng không có bất kì hành động nào. Trông anh thật nhỏ bé, thật đáng thương.
- “Anh có biết vì sao em đã không làm lớn chuyện không?”
- “Vì mẹ sao?”
- “Phải, lúc đầu là vì mẹ.”
Anh khẽ ngẩng đầu, sau đó lại vội quay đi khi ánh mắt của hai chúng tôi vô tình chạm nhau.
- “Lần đầu tiên mẹ quỳ xuống cầu xin em, không nước mắt, không hối thúc và bằng một going khản đặc chân thành.”
Tôi nhoài người về phía tai anh và thì thầm thật chậm rãi.
- “”Cầu xin con, xin hãy để chuyện này là bí mật của gia đình, vì ba, vì anh, và vì cả con nữa. Hãy tiếp tục sống như chưa có chuyện gì xảy ra.””
Nghẹn ngào. Anh hai như muốn nói gì đó nhưng lại không thể. Tôi biết, khó chịu lắm đúng không?
- “Em cũng đã từng nghĩ rằng ba lúc nào cũng bênh vực cho anh, nhưng không, ông đã luôn là người cố gắng nhiều nhất để bảo vệ em.”
Trong ký ức thuở bé, ba là người trầm tính, ít nói và rất trách nhiệm. Có một lần ông vì chơi bài với bạn mà đến trường đón muộn, khiến tôi suýt nữa thì lạc. Từ đó, ông đã tự thề với lòng rằng ông sẽ không bao giờ chơi bài nữa.
Chuyện này mà lộ ra ngoài thì tôi còn mặt mũi nào mà nhìn mọi người, tiền đồ của anh trai cũng sẽ từ đó mà đóng lại. Ông cũng đã có tuổi, một lúc nào đó sẽ không thể tiếp tục làm việc được nữa, vậy nên anh tôi cần sớm tột nghiệp ở trường đại học, nếu không thể lo được cho cả gia đình, thì ít nhất là sẽ đủ để lo cho tôi.
Tay tôi đưa lên vô trung rồi theo trí nhớ lúc còn nhỏ mà vẽ “quỷ hút người.”
- “Ba chưa từng nghĩ rằng em có thể tự mình đứng được trên cuộc đời này nên mới luôn tìm cách bảo vệ em như vậy. Cũng chỉ vì em là con gái, mà con gái thì lúc nào cũng phải phụ thuộc vào đàn ông.”
Tôi tiếp tục mân mê những đường nét trong không trung.
- “Anh lấy giúp em cái ly.”
Nghe lời tôi, anh hai đi lấy một chiếc ly thủy tinh và một bình nước, nhưng trước khi anh kịp rót, tôi đã ngăn anh hai lại.
- “Để em làm.”
Dòng nước cứ thế sóng sánh rơi vào ly nước.
- “Nhưng mà nè, gia đình chúng ta ấy, càng cố gắng hàn gắn, thì mọi chuyện càng trở nên phức tạp.”
Ly nước đã quá đầy, nước trào ra và rơi xuống tay anh hai, tôi tiếp tục đổ nước, dòng nước này như những nỗ lực của chúng tôi trong việc giữ lấy “gia đình”
Giả vờ như anh chưa từng là một con nghiện.
Giả vờ như anh hai chưa từng bán tôi.
Giả vờ như đêm tối chưa hề làm tôi sợ hãi.
Giả vờ như ba mẹ chưa từng cãi nhau.
Nước chỉ ngừng tràn khi mà chiếc bình tôi cầm đã cạn. Anh hai, ngoan ngoãn cầm chiếc ly thủy tinh mặc cho nước tràn, lúc này mới lên tiếng.
- “Anh biết anh đã sai, nhưng những gì anh có thể làm lúc này là hàn gắn nò. Anh biết, anh có xin lỗi đến hàng vạn lần, em cũng sẽ không tha thứ.”
Tôi bất chợt cảm thấy nực cười.
- “Gia đình ta vốn đã là một ly nước đầy rồi, mọi nỗ lực ấy sẽ chỉ trở nên công cốc thôi.”
Người tôi bất chợt hơi run, mắt tôi nhìn về vô trung phía trước.
- “Anh còn nhớ câu truyện “Quỷ hút người” mà bà nội hay kể khi ta còn nhỏ không?”
- “Là câu chuyện về vòng luân hồi?”
- “Phải, anh là người thông minh nên lúc nào cũng hiểu ra ý nghĩa của những câu truyện ngụ ngôn trước em.”
- “Không, anh chưa hề hiểu nó.”
Tôi mỉm cười, lắng tai nghe lấy chút gió đông thổi.
- “Anh hiểu nó, anh chỉ là không muốn chấp nhận nó thôi.”
- “Nếu vậy…thì nó có liên quan gì?”
Ôi người anh trai vốn thông minh, tài giỏi của tôi sao lại đột ngột trở nên ngu ngốc thế này.
- “Khi quân lính triều đình nghe về miêu tả của dân làng, mỗi người một khác khiến họ cảm thấy mâu thuẫn, nhưng giết nhầm còn hơn bỏ sót, kết quả là bất kể thứ gì giống với miêu tả đều bị tiêu diệt và tất nhiên, không loại trừ dân làng.”
- “Hơn nửa dân làng bị giết cũng là lúc không còn ai giống với hững cái miêu tả mơ hồ đấy nữa. Cũng là lúc “quỷ hút người” bị tiêu diệt.
- “Nhưng lúc đó một người trong làng đã la lên “Ô, tìm thấy ngươi rồi quỷ hút người!” Ngón tay ấy chỉ vào đám lính cũng là lúc án tử của họ được kết. Người dân tin rằng đám lính ấy chính là quỷ hút người, điều mà vô cùng hợp lý khi mạng của hơn nửa dân làng đã bị họ giết.”
- “Họ có hai lựa chọn, một là bị bêu đầu, hai là từ bỏ danh tính và trở thành người làng cũng đồng nghĩa với việc quỷ hút máu “hồi sinh” những người chết lại cho cả làng.”
Tôi dừng lại, cảm thấy cổ họng đang trở nên khô khốc vì lạnh.
- “Vây là chưa hề có một con quỷ nào?”
- “Không, con quỷ vẫn luôn ở đó, nhưng chưa ai giết được nó.”
- “Vậy con quỷ đó có lẽ nào là ngôi làng?”
Đôi môi tôi tự động nhếch lên cười.
- “Đúng rồi.”
Nghe tới đây, gương mặt của anh tôi chợt trở nên thất thần, anh đưa tay lên xoa lấy thái dương.
Ngôi làng đáng thương, mãi ở trong cái sự lẩn quẩn bất tận ấy. Cái sự luân chuyển ấy biến hư ảnh thành thực tại, hồi sinh cái chết thành sự sống, điều khiển mọi thứ trở nên vượt tầm kiểm soát của thời gian.
Thật đáng thương. Càng cố gắng vun đắp, bi kịch lại càng xảy ra.
- “Em chưa thể tha thứ cho anh, nhưng chuyện trong tương lai thì em không thể chắc. Một lúc nào đó chúng ta sẽ có thể nói chuyện với nhau như anh em thực sự, nhưng bây giờ thì không.”
Tôi không nhìn anh hai nữa mà quay về phía cửa sổ. Mới nãy trời còn giông mà bây giờ mây đã tan mở đường cho nắng đến rồi. Hồi còn học mẫu giáo, ba và mẹ hay dẫn hai em chúng tôi ra công viên chơi vào những buổi chiều nắng đẹp như thế này. Tôi còn nhớ có lần trào lưu ăn kem ba màu rất phổ biến, nhưng ba mẹ lại không cho chúng tôi ăn vì sợ hóa chất độc hại, thế là anh hai len lén mua hai cây về cho tôi. Khổ nỗi đường xa nên kem chảy hết lại còn rơi xuống sàn nhà. Mỗi đêm khó ngủ, tôi lén qua phòng anh hai, rối cả hai đứa ngồi chơi game đến sáng, kết quả là bị mẹ la tơi bời. Những kỷ niệm ấy rất khó quên, kỷ niệm về lần đầu hai anh em trốn đi chơi, về lần giấu điểm 0 của anh, về lần anh sừng cồ đến trường tôi chỉ vì có tin đồn tôi bị một nhóm bạn chơi xấu.
Tôi biết rằng anh đang khóc, những giọt nước mắt ấy đang lăn dài trên khuôn mặt hốc hác kia. Đôi bàn tay to lớn ấy đang ôm lấy khuôn mặt của anh, nhưng tiếc rằng nó không đủ lớn để ngăn cho dòng lệ tuôn rơi.
- “Em nghe nói chị dâu bị tai nạn, cả đứa nhỏ cũng đã…”
Nước mắt anh rơi rất nhiều, hàm răng của anh nghiến lại thể hiện sự bất lực, đau đớn đến vô cùng tận. Kì lạ thay, bên trong tôi đau âm ỉ, như dòng lệ bên trong
đang khóc thương thay cho chính tôi.
- “Đáng lắm.”
Cố không cho sự yếu đuối ấy trỗi dậy, tôi nắm chặt bàn tay đến đau nhói.
- “Anh đáng bị trừng phạt.”
Một giọt lệ lạnh thấu tuôn ra, tôi đang khóc cho gia đình tôi chăng? Tôi không thể tha thứ cho anh hai, càng không thể tha thứ cho ba, lại càng hận mẹ.
Bản thân tôi cũng không đáng để được tha thứ.
- “Cả tôi và anh đều đáng bị trừng phạt.”
Dù mọi chuyện có thay đổi thế nào đi chăng nữa, duy chỉ có một việc là không hề thay đổi:
Tôi đã từng có một gia đình.
/21
|