Chương 19: Giữ khoảng cách
Nếu cô còn không biết gì về điều này nữa, cô sẽ chỉ tự xúc phạm mình.
Tần Lục Nguyệt ngẩng đầu nhìn Tông Minh Hạo và nói, "Vì cậu Tống đã có một bạn nữ đồng hành, nên Tần Lục Nguyệt tôi sẽ rời đi..."
Tần Lục Nguyệt chưa kịp nói xong, Mễ Khả Nhi lại đột nhiên lên tiếng: "Anh Minh Hạo, hôm nay ở đây có nhiều khách VIP quá. Xem ra người giúp việc của em không đủ. Không biết có thể nhờ cô Tần đi được không? "
Nói xong, Mễ Khả Nhi che miệng cười khúc khích.
Những người xung quanh bật cười ngay lập tức!
Đây là một cái tát vào mặt.
Nếu vừa rồi Tông Minh Hạo không nói như vậy, bọn họ vẫn không dám lên mặt với Tần Lục Nguyệt, nhưng vì Tông Minh Hạo đã xóa sạch mối quan hệ giữa Tần Lục Nguyệt và nhà họ Tông, thì những người khác sẽ được đà sỉ nhục cô.
Mọi người nhìn Tần Lục Nguyệt với vẻ châm biếm, bên người Tần Lục Nguyệt lập tức trở thành một vùng chân không, những người đó cảm thấy ở quá gần cô sẽ làm hoen ố thân phận của họ.
Tần Lục Nguyệt đứng một mình, như bị lột trần ném dưới ánh mặt trời, xấu hổ.
Tông Minh Hạo nhìn vào đôi mắt trong veo của Tần Lục Nguyệt, anh vô thức muốn bảo vệ cô, nhưng khi nghĩ đến chuyện đã xảy ra mười tám năm trước, ánh mắt anh lại một lần nữa thay thế bằng sự lạnh lùng và thờ ơ, anh lãnh đạm trả lời: "Sao cũng được."
Với lời nói của anh, mọi người trong khán đài đều cười ồ lên.
Đứng tại chỗ, Tần Lục Nguyệt nắm chặt hai tay, cố hết sức bình tĩnh thân thể đang run rẩy.
Nhịn đi, Tần Lục Nguyệt! Phải kìm lại!
Để tìm ra nguyên nhân cái chết của ông bà, cha mẹ là bao nhiêu tủi nhục, cô đều phải cố chịu!
Cái nhục này so với cái chết oan khuất của gia đình thì còn gì bằng? Cô đã bớt tủi nhục trong những năm qua chưa?
Tần Lục Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo ý cười, cố hết sức giữ bình tĩnh nói: "Được rồi, cô cần tôi giúp cái gì?"
Anh mắt Tông Minh Hạo rơi vào trên mặt Tần Lục Nguyệt.
Anh không thấy nửa điểm hoảng loạn, tất cả những gì anh thấy là bình tĩnh và mạnh mẽ, và sự nhẫn nại.
Tần Lục Nguyệt không nhìn anh, mà là Mễ Khả Nhi.
Ngay khi Mễ Khả Nhi định nói một cách đầy tự hào, Tông Minh Hạo khẽ cười: "Tôi chỉ đang đùa với cô thôi, sao phải nghiêm túc thế?"
Lời nói của Mễ Khả Nhi đột nhiên nghẹn lại trong cổ họng.
Cô ta cười miễn cưỡng, nói: "Anh Minh Hạo ...?"
Tông Minh Hạo liếc nhìn Tần Lục Nguyệt thật sâu và nói: "Theo tôi."
Những người xung quanh Tần Lục Nguyệt nhìn nhau, rồi lại nhìn cô, và họ không thể hiểu Tông Minh Hạo đang định làm gì.
Tần Lục Nguyệt hơi bối rối.
Não của Tông Minh Hạo có bị úng nước không? Bảo cô làm người phục vụ trong một thời gian, và sau đó lại để cô đi theo anh.
Quên đi, không nên quan tâm đến những người tâm cơ như vậy. Phải giữa khoảng cách với những người như vậy, cô cần phải cẩn thận!
Khi nguyên nhân cái chết của ông bà và bố mẹ được tìm ra, cô sẽ tự ra khỏi nhà họ Tông!
Sau khi hạ quyết tâm, Tần Lục Nguyệt đi theo Tông Minh Hạo, nhưng dù cố ý hay vô thức vẫn giữ khoảng cách ba mét với anh.
Tông Minh Hạo chú ý đến điều này, anh đột nhiên đứng lại và nói: "Nghe nói chú Mễ có một bảo vật trong bộ sưu tập của mình. Không biết có cơ hội chiêm ngưỡng không?”
Mễ Khả Nhi lập tức tươi cười đáp lại: "Anh Minh Hạo thích nó, đó là một vinh dự cho nhà họ Mễ! Anh Minh Hạo, anh đi theo em."
Tông Minh Hạo ngay lập tức quay lại và theo Mễ Khả Nhi đến phòng bảo tàng trên tầng ba.
Toàn bộ tầng ba là phòng triển lãm sưu tập, với nhiều loại đồ cổ.
Tần Lục Nguyệt do dự, vừa định ở bên ngoài, Tông Minh hạo bất giác liếc cô một cái rồi nói: "Tần Lục Nguyệt, cô có hiểu về đồ cổ không?"
Tần Lục Nguyệt cắn răng trả lời: "Tôi không hiểu."
Những người xung quanh lập tức đổ dồn ánh mắt về phía Tần Lục Nguyệt.
Tông Minh Hạo không nói thêm nữa, xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Tần Lục Nguyệt đứng ở nơi đó không nhúc nhích, trong lòng thầm tự hỏi lời nói của anh là có ý gì, có phải là ám chỉ cô không cần đo theo?
Đúng vậy, cô không biết đồ cổ và thật xấu hổ khi đi theo. Tốt hơn hết cô nên đi xa hơn một chút, để không bị người khác xem thường và làm phiền.
Tần Lục Nguyệt bình tĩnh rời khỏi đám người, trở lại tầng một tìm cớ rời đi.
Qua khóe mắt, Tông Minh Hạo đã nắm bắt được hành động của Tần Lục Nguyệt.
Đôi mắt anh ngay lập tức trở nên lạnh lùng.
Người phụ nữ này thực sự đã bỏ mình cho những người phụ nữ khác bất kể cô ta là ai?
Tông Minh Hạo hơi tức giận, mặc dù anh không biết mình đang giận cái gì.
anh không còn quan tâm đến Tần Lục Nguyệt, tiếp tục đi về phía trước với một nhóm người, với sự đồng hành tận tâm của Mễ Khả Nhi, nụ cười tươi như hoa.
Thấy Tông Minh Hạo không còn quan tâm đến Tần Lục Nguyệt, Mễ Khả Nhi nháy mắt với người của mình, và người bên kia nhận được lệnh của Mễ Khả Nhi lặng lẽ rời đi.
/2578
|