Chương 25.1 Sự trừng phạt vừa mới bắt đầu
Tần Lục Nguyệt cảm thấy mình sắp điên rồi!
Tên điên Tông Minh Hạo này, cuối cùng là muốn làm gì vậy ? Rốt cuộc là mình đã đắc tội anh ta chỗ nào? Tại sao lạo phải như vậy, hai ngày ba bữa giày vò mình?
Mình nợ tiền anh ta à? Hay là nợ cái gì!
Ánh mắt của Tông Minh Hạo rơi vào khóe miệng Tần Lục Nguyệt, bởi vì anh vừa cưỡng hôn mà trông có vẻ hơi sưng. Đôi môi không tô bất kỳ loại mỹ phẩm nào, lại xinh đẹp quyến rũ động lòng người, khiến người ta lại muốn cắn thêm một lần nữa.
Đôi mắt Tông Minh Hạo tối sầm lại, anh vô thức đưa tay lên vuốt ve.
Đôi môi căng mọng mềm mại, khiến anh không nhịn được nuốt nước bọt.
Anh tuyệt đối sẽ không thừa nhận, vì Tần Lục Nguyệt và Nghiêm Sâm cười đùa đến là vui vẻ nên anh mới muốn hôn cô! Anh chỉ đơn thuần muốn trừng phạt cô! Chỉ vậy thôi!
Tần Lục Nguyệt ngơ ngác nhìn Tông Minh Hạo, trơ mắt nhìn ánh mắt của anh càng ngày càng trở nên nguy hiểm, trên mặt lộ ra vẻ bất lực.
Có lẽ ánh mắt của Tần Lục Nguyệt quá điềm đạm đáng yêu, dường như Tông Minh Hạo nhớ ra gì đó, khóe mắt rũ xuống, đột nhiên buông Tần Lục Nguyệt ra.
Cuồi cùng Tần Lục Nguyệt cũng được tự do, cô vội vàng đứng thẳng người, hơi bất an đứng bên cạnh, không nói một lời.
Tông Minh Hạo liếc nhìn cô một cái, ánh mắt rơi vào xương quai xanh xinh xắn như cổ thiên nga của Tần Lục Nguyệt, nghĩ đến vẻ đẹp của cô sẽ bị người đàn ông khác nhìn thấy, trong lòng đột nhiên bực bội, lập tức cầm áo khoác của mình lên, quăng lên trên người Tần Lục Nguyệt: "Mặc vào!"
Tần Lục Nguyệt liếc nhìn bộ lễ phục đã nhếch nhác không chịu nổi, chỉ có thể yên lặng khoác áo của Tông Minh Hạo lên người, lúng ta lúng túng nói: "Về nhà tôi sẽ giặt sạch rồi trả anh ——"
Tông Minh Hạo quay đầu nhìn Tần Lục Nguyệt một cái, Tần Lục Nguyệt không nói tiếp được nữa.
Tiểu Triệu xuất hiện bên cạnh như bóng ma, Tông Minh Hạo nhìn về phía anh, Tiểu Triệu lập tức ân cần nói: "Tổng giám đốc, lão phu nhân đã sắp xếp Trang Tây Biệt Viện làm phòng cưới cho ngài và thiếu phu nhân. Bây giờ ngài muốn qua đó không?"
"Trang Tây Biệt Viện?" Tông Minh Hạo ngược lại hơi ngạc nhiên, sau đó liếc nhìn Tần Lục Nguyệt, sau khi xem xét kỹ mới từ từ nói: "Bà nội chọn được một chỗ rất tốt, cũng không biết có chịu nhận không!"
Tiểu Triệu lập tức cúi đầu nhận lệnh, quay đầu nói với những người khác: "Đến Trang Tây Biệt Viện."truyen
Tiểu Triệu mở cửa xe ra, nói với Tần Lục Nguyệt: "Thiếu phu nhân, mời lên xe."
Tần Lục Nguyệt thấy Tông Minh Hạo không lên chiếc xe này, liền dứt khoát xoay người lên xe.
Kiên quyết không muốn ở cùng một chỗ với tên điên kia!
Vốn Tông Minh Hạo muốn tự lái xe, thấy Tần Lục Nguyệt nhanh nhẹn trốn tránh mình hơn bất kỳ ai, anh đóng sầm cửa xe lại, đi thẳng về phía chiếc xe của Tần Lục Nguyệt, Tiểu Triệu vô cùng thông minh mở cửa xe cho Tông Minh Hạo.
Tông Minh Hạo lười biếng ngồi bên cạnh Tần Lục Nguyệt, hai mắt Tần Lục Nguyệt lập tức trợn tròn.
"Sao?" Tông Minh Hạo nhướng mày nhìn Tần Lục Nguyệt.
Ánh trăng dịu dàng, ánh đèn trong xe mờ ảo. Lại không tổn hại đến nửa phần dung mạo của Tông Minh Hạo.
Trên đời này có một loại người như vậy, vẻ đẹp làm cho mọi thứ xung quanh đều cảm thấy thua kém.
Tông Minh Hạo chính là một người như vậy.
Cho dù Tần Lục Nguyệt không muốn thừa nhận, cũng không khỏi ca ngợi một câu đẹp không sao tả xiết.
Chẳng trách lại có nhiều phụ nữ đổ xô đến anh như vậy, quả thật anh có vốn liếng này.
Tần Lục Nguyệt hốt hoảng thu hồi ánh mắt của mình, thấp giọng trả lời: "Không có, không có gì."
Tông Minh Hạo không nói thêm gì nữa, Tiểu Triệu ngồi vào ghế lái, tự mình lái xe trở về.
Tần Lục Nguyệt quy củ ngồi bên cạnh, không dám cử động linh tinh.
Cả chiếc xe tràn ngập hơi thở của Tông Minh Hạo, điều này khiến Tần Lục Nguyệt cảm thấy có chút bối rối.
/2578
|