Chương 6: Phải gả cho một người tàn tật sao?
Hai mắt Tần Lục Nguyệt ngày càng mở to.
Cái gì?
Chú ruột của mình, đem mình đi bán, đổi lại sự phồn hoa cho nhà họ Tần?
Tần Giai Nhân nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Tần Lục Nguyệt, cô ta nhanh chóng cười vui vẻ và nói: “Đúng là thú vị! Tần Lục Nguyệt, chị không phải tưởng nhà chúng ta đưa chị và Tần Ngọc Phượng từ nơi hoang vu hẻo lánh tới nhà này chứ, thật sự là vì cái gọi là quan hệ huyết thống sao? Đúng là nực cười! Cha tôi đón chị về, đương nhiên là muốn bán đồ ngốc nhà chị cho nhà họ Tông! Nói ra cũng rất thú vị! Cha tôi đem bát tự của chị tới nhà họ Tông. Nhà họ Tông lập tức gật đầu đồng ý, nói bát tự của chị rất thích hợp với cái tên đần kia của nhà họ.”
Tần Giai Nhân nói tới đây thì đột nhiên cười vui vẻ.
Chuyện này, cô ta đã nén 18 năm rồi. Hôm nay cuối cùng cũng nói ra, đúng là vui quá đi mà!
“Tần Lục Nguyệt, người như chị cũng chỉ có thể xứng với cái tên đần kia!” Tần Giai Nhân che miệng cười lén rồi nói: “Người chị tốt của em, nhà họ Tần sau này đều nhờ vào chị hết đó! Chị có thể từ chối nhưng chị bù đắp đủ khoản cho vay nặng lãi một triệu kia không?”
Tần Lục Nguyệt đột nhiên cả kinh, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tần Giai Nhân: “Sao em biết dì nợ cho vay nặng lãi một triệu?”
Tần Giai Nhân vui vẻ cười nói: “Kẻ ngốc Tần Ngọc Phượng đó chỉ cần khiêu khích một chút thì bà ấy lập tức mắc bẫy. Em chỉ khoe với bà ấy một chút. Chiếc vòng tay em vừa mới có, bà ấy lập tức không nhịn được. Ha ha ha ha ……”
Tần Lục Nguyệt ngay lập tức hiểu mọi chuyện!
Cô đươgn nhiên biết dì có khuyến điểm gì!
Dì Tần Ngọc Phượng năm nay 42 tuổi, tới giờ vẫn chưa kết hôn, nguyện vọng lớn nhất chính là gả vào nhà giàu.
Cho nên từ nhỏ đã nhớ, dì thà ngày nào cũng ăn mỳ gói cũng muốn trên người dùng đồ xa xỉ.
Cho tới nay hại chính mình thường đói bụng, vì ăn no, bản thân lúc trẻ chạy ra ngoài nhặt chai nước khoáng đem bán lấy tiền!
Cũng chính vì nguyên nhân này, năm đó Tần Quốc Dân tìm tới, nói là phải đưa mình và dì tới nhà của ông ta. Dì không hề do dự mà đồng ý ngay!
Làm sao biết mọi chuyện đều là âm mưu của Tần Quốc Dân?
Cho tới nay, dì lại nợ bọn cho vay nặng lãi nữa, cũng một tay Tần Giai Nhân và Tần Quốc Dân đạo diễn!
Mục đích khác chính là phải ép mình gả cho cái tên đần nhà họ Tông kia!
Tần Lục Nguyệt quay đầu nhìn Tần Quốc Dân: “Chú à, chúng ta tốt xấu gì cũng là người một nhà. Chú thật sự định thấy chết mà không cứu sao?”
Tần Quốc Dân không kiên nhẫn mà xua tay, ông ta nói: “Người một nhà? Năm đó 2 người mới là người một nhà! Chú chẳng qua là người phụ nữ bên ngoài sinh ra, 2 người từ lúc nào trở thành người một nhà với chú vậy? Tần Lục Nguyệt, nhà họ Tần đã thất bại rồi! Nhà họ Tần bây giờ là của chú! Cháu muốn để Tần Ngọc Phượng quay về thì cháu phải gả đi!”
Nói xong câu này thì Tần Quốc Dân quay lưng đi khỏi.
Tần Giai Nhân cũng quay người đi theo, đi được vài bước thì dừng lại. Cô ta quay đầu nhìn Tần Lục Nguyệt: “Chị họ của em, em có lòng nhắc nhở chị. Chị chỉ có thời gian 3 ngày. À không, 2 ngày rưỡi! Sau 2 ngày rưỡi, chị phải đợi dọn xác của Tần Ngọc Phượng đi! Hừ!”
Nói xong, Tần Giai Nhân giẫm đôi guốc cao 3 phân nhanh chóng đi khỏi.
Cả người Tần Lục Nguyệt ngây ngốc, nửa ngày mới hoàn hồn trở lại.
Tại sao, tại sao lại như vậy?
Nội trong một ngày, trước tiên là gặp phải sự phản bội trong tình yêu, tiếp theo chính là sự rạn nứt của tình thân.
Bản thân trên thế giới này chỉ có một mình dì mà thôi.
Nhưng bản thân thật sự muốn gả cho cái tên đần kia sao?
Tần Lục Nguyệt hồn bay phách lạc ngồi xuống đất, nửa ngày cũng chưa hít thở đều lại.
Cô chỉ cảm thấy lồng ngực ngột ngạt như sắp phát điên.
Ngay lúc này, trong căn biệt thự quý tộc của nhà họ Tông, bà cụ Tông nhìn đứa cháu trai ngu ngốc từ phía xa rồi lại thở dài, nói với con dâu Lương Hồng Mân: “Hôn lễ của Minh Trạch nên tiến hành thôi. Bát tự của cô gái nhà họ Tần rất tốt, là tướng vượng phu. Cưới vào nhà có lẽ Minh Trạch sẽ đỡ hơn.”
Bà cụ Tông, Lương Hồng Mân quay đầu nhìn đứa con trai, không nhịn được mà nhíu mày.
Nếu con trai không gặp tình trạng như lúc này thì làm sao tới lượt gia đình bé nhỏ kia có thể gả vào được?
/2578
|