Chu Tiểu Bạch ở nhà Cố Nhã một đêm, bớt xén được bữa sáng ngày thứ hai, cùng 100 tệ chống đỡ 10 ngày. Tuy Cố Nhã còn định cho thêm một ít, nhưng Tiểu Bạch kiên quyết từ chối, vay nhiều tiêu nhiều, đằng nào cũng phải trả, chi bằng tỉnh táo một chút, hơn nữa 100 tệ cho 10 ngày cũng là tạm ổn.
Tiểu Bạch đang bận tính toán chi tiêu, nữ vương thụ cùng Hoàng sóng thần không biết khi nào xuất hiện trong phòng làm việc.
Lần gặp thoáng qua hôm qua khiến thái độ của Hoàng sóng thần đối Chu Tiểu Bạch hôm nay có chút là lạ, ánh mắt cứ đi tới đi lui trên người bạn, Tiểu Bạch bị nhìn dến toàn thân khó ở, lẽ nào nàng ta đang khoe khoang khiêu khích là mình cỡ F, Tiểu Bạch có ưỡn ngực mấy lần cũng không ra nổi cỡ B, không cam lòng chỉ hận không thể đem chiếc tách trên bàn nhét vào, đúng lúc này Lã Vọng Thú mở miệng, “Xin hỏi Mặc tổng tài đi đâu?”
“Anh ấy đi họp…” Tiểu Bạch đáp, không kìm được lại liếc cái tách thêm một lần, “Hai vị cứ ngồi trước đã.” Nói xong liền xoay người đi châm trà.
Lúc mang trà lại, Lã Vọng Thú chưa uống đến hai hớp đã nói phải xuống phòng quảng cáo có việc liền một mình đi ra, trong phòng chỉ còn lại Hoàng sóng thần hàng khủng cùng Chu Tiểu Bạch đồng bằng, ngực lớn lên tiếng trước, “Hôm qua thấy Chu tiểu thư, không biết Chu tiểu thư có thấy tôi không…”
“A… Đương nhiên thấy rồi.” Tiểu Bạch cười nói, ngực thầm nghĩ, ngực cô lớn như vậy không thấy họa chăng người mù.
“Thật là khéo, không biết tại sao nhỉ?” Hoàng sóng thần tùy ý hỏi.
“A… là tình cờ tình cờ thôi.” Tiểu Bạch căn bản không muốn nói chuyện với một cô cỡ F, nhất là Hoàng sóng thần vóc dáng rất cao, so với Chu Tiểu Bạch hơn nửa cái đầu, một cặp núi nhỏ ngang ngay tầm cằm Chu Tiểu Bạch, “Sau đó thì…” Tiểu Bạch vừa lùi về sau vừa hàm hồ nói “Tổng tài giúp tôi trả tiền rồi đưa tôi về…”
“Anh ấy có ăn gì không?” Hoàng sóng thần hỏi, tiến lên một bước.
“Ăn?” Tiểu Bạch sửng sốt, “À… Ăn rồi ăn rồi…” Địch lớn ta nhỏ, địch tiến ta lùi…
“Ai.” Hoàng sóng thần lập tức bày ra bộ dạng nhất nhất an tâm, Tiểu Bạch đột nhiên có cảm giác hệt như nàng ta để tổng tài ở đây cho Tiểu Bạch quản lý, sinh hoạt hằng ngày đều phải quan tâm không được chậm trễ. Tiểu Bạch không nhịn được bĩu môi, thì thầm, “Cái này mà cũng quản…”
Có điều Hoàng sóng thần căn bản không hề lưu ý Tiểu Bạch, đúng hơn là trước giờ chưa từng lưu ý, chỉ tự mình đánh giá phòng làm việc ngăn nắp sạch sẽ của Mặc Duy Chính cùng với thứ duy nhất không ngăn nắp sạch sẽ là cái bàn của Tiểu Bạch, không biết hôm qua sau khi xem mắt xảy ra cái gì, nhưng Tiểu Bạch bỗng nghĩ Hoàng sóng thần có vẻ đang nghĩ về bản thân nàng ta rất tốt đẹp. Một đôi sóng thần lắc lư trước mắt Tiểu Bạch, thực là khó chịu, Tiểu Bạch thẳng thắn cầm văn kiện mượn cớ ra ngoài, để nàng ta lại một mình trong phòng.
“Người gì chứ… Xem mắt thôi mà cũng ra vẻ đắc ý…” Tiểu Bạch đứng trong thang máy lẩm bẩm, “Tổng tài đồng ý rồi à? Có gì đáng hưng phấn chứ, hơn nữa… nam nhân với nữ nhân kinh chết được…” Tiểu Bạch nhớ lại kinh lịch kinh khủng của bản thân một lần tải nhầm GV thành AV, thật muốn nôn… Nương theo cơn nôn khan của Tiểu Bạch, cửa thang máy “tinh” một tiếng mở ra, Tiểu Bạch ngẩng đầu thấy bên ngoài đứng đầy những người, hơn nữa đều là chóp bu trong công ty, Tiểu Bạch nghiêng đầu nhìn, sao lại xuống đến đúng tầng đang họp cơ chứ! Bạn vội nắn thẳng lại thắt lưng vừa cúi xuống nôn khan, vô cùng quẫn bách nhìn Mặc Duy Chính đứng ở trước mặt, lau lau nước miếng, “Tổng tài… haha.”
Mặc Duy Chính khẽ cau mày, một bước tiến đến, đưa tay đóng cửa thang máy không nhanh khong chậm nói, “Có việc gấp, các vị chờ thang máy bên cạnh vậy.” Căn bản cả cơ hội để thuộc cấp đáp lại cũng không cho, cửa thang máy đã đóng lại.
“Cô lại sao thế?” Mặc Duy Chính quay đầu nhìn bạn.
“Không có gì… Chỉ hơi khó chịu.” Tiểu Bạch ngốc cỡ nào cũng đâu thể nói vì nghĩ tới nam nữ YY mà phát nôn, bèn chuyển luôn đề tài, “Tổng tài, anh và Hoàng quản lí xem mắt rốt cuộc…” Nói phân nửa Tiểu Bạch tự thấy có chút nhiều chuyện, ngoan cường nuốt phần còn lại vào bụng.
Mặc Duy Chính còn đang chờ bạn nói tiếp, nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy bạn hé răng, bèn quay lại nhìn Tiểu Bạch đang nhắn tin đằng sau, “Cô…”
“Hm? Tổng tài anh có việc gì?” Tiểu Bạch ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hắn.
“Còn không nói nốt!” Mặc Duy Chính không ngờ nộ bất khả át quát lên, hoàn toàn không thèm để ý đến thân phận, có lẽ là vì trong thang máy chỉ có hắn cùng Tiểu Bạch.
“A… Cái kia à.” Tiểu Bạch tỉnh hồn, vừa rồi cũng đúng lúc Cố Nhã nhắn tin cho bạn, “Tôi nghĩ hỏi vậy thất lễ quá nên thôi…”
“Dù có thất lễ cũng không thể nói nửa chừng được…” Mặc Duy Chính trừng mắt hung dữ nhìn bạn.
“Thế nào rồi!” Chu Tiểu Bạch đột nhiên hét lên ba chữ làm Mặc Duy Chính giật bắn mình, “Cái gì?”
“Chẳng phải tổng tài muốn tôi nói nốt còn gì!” Chu Tiểu Bạch cứng ngắc đáp.
Mặc Duy Chính nhìn bạn vẻ bất đắc dĩ, “Ngu ngốc…”
“Vậy…” Tiểu Bạch lại tiếp tục hỏi, “Tôi hỏi anh thế nào rồi, anh lại nói ‘Ngu ngốc’ là ý gì, Hoàng quản lí rất ngu ngốc?” cách tự lý giải này không hiểu sao khiến Tiểu Bạch cảm thấy rất thoải mái.
“Không hề nghi ngờ là cô hiểu lầm rồi.” Mặc Duy Chính bước ra thang máy thẳng thắn đáp.
“A..” Tiểu Bạch cúi đầu, rốt cuộc là thế nào chứ.
Vào phòng làm việc đã thấy Hoàng sóng thần cùng nữ vương thụ ngồi đợi bên trong, Mặc Duy Chính sửng sốt, Tiểu Bạch vội giải thích, “A… Lúc mấy người Lã quản lí tới anh còn đang họp nên chờ ở đây.”
“Cô lại để khách ngồi chờ mà chạy lung tung?” Mặc Duy Chính trừng mắt.
“A…” Chu Tiểu Bạch đang muốn thanh minh, Lã Vọng Thú đã giành trước, “Không có gì, Chu tiểu thư cũng có việc cần làm mà.”
“Phải rồi…” Tiểu Bạch cảm kích nhìn nữ vương thụ, quả nhiên là thụ đều hiểu nhau,… ít nhất … dưới sự đàn áp của Mặc Duy Chính Tiểu Bạch nghĩ bản thân càng ngày càng bị ép thành thụ.
Mặc Duy Chính vốn định không chút lưu tình răn dạy Tiểu Bạch, kể cả đoạn nói chuyện trong thang máy khi nãy, nhưng ngại mặt người ngoài hắn đành nhịn xuống, quay lại nói với Tiểu Bạch, “Đi châm trà.”
“Nhưng…” Tiểu Bạch chỉ hai tách trà trên bàn, “Tôi châm rồi.”
“Hình như cô cho rằng tôi là không tồn tại?” Mặc Duy Chính nhướn mày nhìn bạn.
Tiểu Bạch vội thanh minh, “Tổng tài anh tuyệt đối là một tổng công có cảm giác tồn tại cực kỳ cường liệt!”
Vèo một tiếng, Hoàng sóng thần còn đang sững sờ, Lã Vọng Thú đã bật cười , Mặc Duy Chính biến sắc, “Cô cô cô…”
Nhưng Lã Vọng Thú lập tức nói, “Mặc tổng tài đừng nóng giận, cứ theo lời Chu tiểu thư nói thì cô ấy đối với anh rất kính ngưỡng đấy.” Vừa nói vừa nhìn về phía Tiểu Bạch có chút mỉm cười.
Tuy Tiểu Bạch rất tò mò về Lã Vọng Thú, nhưng nhìn sắc mặt tối tăm của Mặc Duy Chính bạn nghĩ nhanh chân đi châm trà là hay nhất, có điều Tiểu Bạch nhìn nước từ bình từ từ chảy ra mà ngây ngốc, vì sao Lã Vọng Thú lại có vẻ rất thông hiểu, lẽ nào cũng là “đồng đạo”? Quả nhiên là nữ vương thụ … Nhất định phải giao lưu với hắn nhiều hơn mới được!
.
Tiểu Bạch đang bận tính toán chi tiêu, nữ vương thụ cùng Hoàng sóng thần không biết khi nào xuất hiện trong phòng làm việc.
Lần gặp thoáng qua hôm qua khiến thái độ của Hoàng sóng thần đối Chu Tiểu Bạch hôm nay có chút là lạ, ánh mắt cứ đi tới đi lui trên người bạn, Tiểu Bạch bị nhìn dến toàn thân khó ở, lẽ nào nàng ta đang khoe khoang khiêu khích là mình cỡ F, Tiểu Bạch có ưỡn ngực mấy lần cũng không ra nổi cỡ B, không cam lòng chỉ hận không thể đem chiếc tách trên bàn nhét vào, đúng lúc này Lã Vọng Thú mở miệng, “Xin hỏi Mặc tổng tài đi đâu?”
“Anh ấy đi họp…” Tiểu Bạch đáp, không kìm được lại liếc cái tách thêm một lần, “Hai vị cứ ngồi trước đã.” Nói xong liền xoay người đi châm trà.
Lúc mang trà lại, Lã Vọng Thú chưa uống đến hai hớp đã nói phải xuống phòng quảng cáo có việc liền một mình đi ra, trong phòng chỉ còn lại Hoàng sóng thần hàng khủng cùng Chu Tiểu Bạch đồng bằng, ngực lớn lên tiếng trước, “Hôm qua thấy Chu tiểu thư, không biết Chu tiểu thư có thấy tôi không…”
“A… Đương nhiên thấy rồi.” Tiểu Bạch cười nói, ngực thầm nghĩ, ngực cô lớn như vậy không thấy họa chăng người mù.
“Thật là khéo, không biết tại sao nhỉ?” Hoàng sóng thần tùy ý hỏi.
“A… là tình cờ tình cờ thôi.” Tiểu Bạch căn bản không muốn nói chuyện với một cô cỡ F, nhất là Hoàng sóng thần vóc dáng rất cao, so với Chu Tiểu Bạch hơn nửa cái đầu, một cặp núi nhỏ ngang ngay tầm cằm Chu Tiểu Bạch, “Sau đó thì…” Tiểu Bạch vừa lùi về sau vừa hàm hồ nói “Tổng tài giúp tôi trả tiền rồi đưa tôi về…”
“Anh ấy có ăn gì không?” Hoàng sóng thần hỏi, tiến lên một bước.
“Ăn?” Tiểu Bạch sửng sốt, “À… Ăn rồi ăn rồi…” Địch lớn ta nhỏ, địch tiến ta lùi…
“Ai.” Hoàng sóng thần lập tức bày ra bộ dạng nhất nhất an tâm, Tiểu Bạch đột nhiên có cảm giác hệt như nàng ta để tổng tài ở đây cho Tiểu Bạch quản lý, sinh hoạt hằng ngày đều phải quan tâm không được chậm trễ. Tiểu Bạch không nhịn được bĩu môi, thì thầm, “Cái này mà cũng quản…”
Có điều Hoàng sóng thần căn bản không hề lưu ý Tiểu Bạch, đúng hơn là trước giờ chưa từng lưu ý, chỉ tự mình đánh giá phòng làm việc ngăn nắp sạch sẽ của Mặc Duy Chính cùng với thứ duy nhất không ngăn nắp sạch sẽ là cái bàn của Tiểu Bạch, không biết hôm qua sau khi xem mắt xảy ra cái gì, nhưng Tiểu Bạch bỗng nghĩ Hoàng sóng thần có vẻ đang nghĩ về bản thân nàng ta rất tốt đẹp. Một đôi sóng thần lắc lư trước mắt Tiểu Bạch, thực là khó chịu, Tiểu Bạch thẳng thắn cầm văn kiện mượn cớ ra ngoài, để nàng ta lại một mình trong phòng.
“Người gì chứ… Xem mắt thôi mà cũng ra vẻ đắc ý…” Tiểu Bạch đứng trong thang máy lẩm bẩm, “Tổng tài đồng ý rồi à? Có gì đáng hưng phấn chứ, hơn nữa… nam nhân với nữ nhân kinh chết được…” Tiểu Bạch nhớ lại kinh lịch kinh khủng của bản thân một lần tải nhầm GV thành AV, thật muốn nôn… Nương theo cơn nôn khan của Tiểu Bạch, cửa thang máy “tinh” một tiếng mở ra, Tiểu Bạch ngẩng đầu thấy bên ngoài đứng đầy những người, hơn nữa đều là chóp bu trong công ty, Tiểu Bạch nghiêng đầu nhìn, sao lại xuống đến đúng tầng đang họp cơ chứ! Bạn vội nắn thẳng lại thắt lưng vừa cúi xuống nôn khan, vô cùng quẫn bách nhìn Mặc Duy Chính đứng ở trước mặt, lau lau nước miếng, “Tổng tài… haha.”
Mặc Duy Chính khẽ cau mày, một bước tiến đến, đưa tay đóng cửa thang máy không nhanh khong chậm nói, “Có việc gấp, các vị chờ thang máy bên cạnh vậy.” Căn bản cả cơ hội để thuộc cấp đáp lại cũng không cho, cửa thang máy đã đóng lại.
“Cô lại sao thế?” Mặc Duy Chính quay đầu nhìn bạn.
“Không có gì… Chỉ hơi khó chịu.” Tiểu Bạch ngốc cỡ nào cũng đâu thể nói vì nghĩ tới nam nữ YY mà phát nôn, bèn chuyển luôn đề tài, “Tổng tài, anh và Hoàng quản lí xem mắt rốt cuộc…” Nói phân nửa Tiểu Bạch tự thấy có chút nhiều chuyện, ngoan cường nuốt phần còn lại vào bụng.
Mặc Duy Chính còn đang chờ bạn nói tiếp, nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy bạn hé răng, bèn quay lại nhìn Tiểu Bạch đang nhắn tin đằng sau, “Cô…”
“Hm? Tổng tài anh có việc gì?” Tiểu Bạch ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hắn.
“Còn không nói nốt!” Mặc Duy Chính không ngờ nộ bất khả át quát lên, hoàn toàn không thèm để ý đến thân phận, có lẽ là vì trong thang máy chỉ có hắn cùng Tiểu Bạch.
“A… Cái kia à.” Tiểu Bạch tỉnh hồn, vừa rồi cũng đúng lúc Cố Nhã nhắn tin cho bạn, “Tôi nghĩ hỏi vậy thất lễ quá nên thôi…”
“Dù có thất lễ cũng không thể nói nửa chừng được…” Mặc Duy Chính trừng mắt hung dữ nhìn bạn.
“Thế nào rồi!” Chu Tiểu Bạch đột nhiên hét lên ba chữ làm Mặc Duy Chính giật bắn mình, “Cái gì?”
“Chẳng phải tổng tài muốn tôi nói nốt còn gì!” Chu Tiểu Bạch cứng ngắc đáp.
Mặc Duy Chính nhìn bạn vẻ bất đắc dĩ, “Ngu ngốc…”
“Vậy…” Tiểu Bạch lại tiếp tục hỏi, “Tôi hỏi anh thế nào rồi, anh lại nói ‘Ngu ngốc’ là ý gì, Hoàng quản lí rất ngu ngốc?” cách tự lý giải này không hiểu sao khiến Tiểu Bạch cảm thấy rất thoải mái.
“Không hề nghi ngờ là cô hiểu lầm rồi.” Mặc Duy Chính bước ra thang máy thẳng thắn đáp.
“A..” Tiểu Bạch cúi đầu, rốt cuộc là thế nào chứ.
Vào phòng làm việc đã thấy Hoàng sóng thần cùng nữ vương thụ ngồi đợi bên trong, Mặc Duy Chính sửng sốt, Tiểu Bạch vội giải thích, “A… Lúc mấy người Lã quản lí tới anh còn đang họp nên chờ ở đây.”
“Cô lại để khách ngồi chờ mà chạy lung tung?” Mặc Duy Chính trừng mắt.
“A…” Chu Tiểu Bạch đang muốn thanh minh, Lã Vọng Thú đã giành trước, “Không có gì, Chu tiểu thư cũng có việc cần làm mà.”
“Phải rồi…” Tiểu Bạch cảm kích nhìn nữ vương thụ, quả nhiên là thụ đều hiểu nhau,… ít nhất … dưới sự đàn áp của Mặc Duy Chính Tiểu Bạch nghĩ bản thân càng ngày càng bị ép thành thụ.
Mặc Duy Chính vốn định không chút lưu tình răn dạy Tiểu Bạch, kể cả đoạn nói chuyện trong thang máy khi nãy, nhưng ngại mặt người ngoài hắn đành nhịn xuống, quay lại nói với Tiểu Bạch, “Đi châm trà.”
“Nhưng…” Tiểu Bạch chỉ hai tách trà trên bàn, “Tôi châm rồi.”
“Hình như cô cho rằng tôi là không tồn tại?” Mặc Duy Chính nhướn mày nhìn bạn.
Tiểu Bạch vội thanh minh, “Tổng tài anh tuyệt đối là một tổng công có cảm giác tồn tại cực kỳ cường liệt!”
Vèo một tiếng, Hoàng sóng thần còn đang sững sờ, Lã Vọng Thú đã bật cười , Mặc Duy Chính biến sắc, “Cô cô cô…”
Nhưng Lã Vọng Thú lập tức nói, “Mặc tổng tài đừng nóng giận, cứ theo lời Chu tiểu thư nói thì cô ấy đối với anh rất kính ngưỡng đấy.” Vừa nói vừa nhìn về phía Tiểu Bạch có chút mỉm cười.
Tuy Tiểu Bạch rất tò mò về Lã Vọng Thú, nhưng nhìn sắc mặt tối tăm của Mặc Duy Chính bạn nghĩ nhanh chân đi châm trà là hay nhất, có điều Tiểu Bạch nhìn nước từ bình từ từ chảy ra mà ngây ngốc, vì sao Lã Vọng Thú lại có vẻ rất thông hiểu, lẽ nào cũng là “đồng đạo”? Quả nhiên là nữ vương thụ … Nhất định phải giao lưu với hắn nhiều hơn mới được!
.
/47
|