Minh Thư về đến nhà, cô bằng lòng làm Tổng biên tập nên được chu cấp một căn hộ sang trọng kể cả một chiếc xe hơi riêng. Tuy nhiên điều đó làm Thư không hài lòng cho lắm, cô chưa quen được với nhịp sống tất bật ở đây. Đêm đầu tiên, Thư đã mất ngủ. Hôm nay, mọi chuyện có vẻ không khá hơn là bao...
Kỳ Tuấn sau giờ làm việc là một dân chơi thứ thiệt, anh chàng bắt đầu quanh tạc các vũ trường. Hôm nay cũng thế, Tuấn hai tay cặp kè hai cô nàng uống rượu cười nói hả hê:
- Anh Tuấn, lâu rồi em không được về nhà của anh. Nhớ cái giường của anh quá!
- Đừng đùa nữa, chưa người phụ nữ nào nằm trên chiếc giường nhà anh đâu. Em cũng chưa đủ tầm.
- Anh Tuấn, chúng ta đi shopping đi.
- Xin lỗi, anh chưa lãnh lương.
- Anh đừng đùa nữa, anh cần gì công việc đó chứ. Ai chả biết mẹ anh là đại gia giàu có ở Bình Dương chứ.
- Em nghe ai đồn đại thế?
- Nổi tiếng thế còn gì... Anh Tuấn...
- Thôi nào cưng, anh không thích con gái đòi hỏi.
- Chứ anh thích con gái loại nào?
Tuấn bật cười chợt nghĩ tới sếp của mình, anh chàng uống một hớp rượu, hôn nhẹ lên má cô nàng và nói:
- Giờ thì anh đi tìm cô ấy đây. Good bye!
- Anh Tuấn...
- Gặp em sau!
Thái Kỳ Tuấn thực sự không quá được nhiều người biết đến như một nghệ sĩ nhưng anh lại là một cái tên hot trong cái xã hội ăn chơi của giới trẻ Sài Gòn. Hay những người làm việc cùng với Tuấn vài năm ở tòa soạn, ít ra họ cũng nể anh chàng designer ngày đầu đi làm đã khoe chiếc Lamborghini đẳng cấp. Tuy nhiên, đó chỉ là đồ chơi của Tuấn và anh chàng không thích khoe khoang gia thế giàu có của mình. Cộng với tình cảm không tốt với người mẹ suốt ngày lo bôn ba làm ăn, Tuấn vốn sống rất cô đơn - một cảnh tượng thường thấy của các cô chiêu cậu ấm, và Kỳ Tuấn không phải là trường hợp ngoại lệ. Anh chàng sống một mình ở Sài Gòn sau khi tốt nghiệp và đã theo ông Âu Văn Minh vốn là bạn thân của mẹ anh 7 năm nay. Tình cảm mẹ con vốn không được tốt nên Tuấn cũng không màng đến việc về thăm gia đình. Đi chơi đã đời về, Tuấn tìm đến nhà Minh Thư. Cũng gần 12 giờ đêm, khi cô vừa mới chợp mắt được một chút thì lại có người bấm chuông. Minh Thư mở cửa và trông thấy Kỳ Tuấn, anh mỉm cười:
- Cảm động quá mà không chào tôi nổi một lời đó sao?
- Anh làm gì ở đây vào cái giờ lẽ ra ai cũng lên giường ngủ?
- Thăm cô. Nhớ cô. Hoa hồng này tôi chọn mãi đấy!
Vừa nói Tuấn vừa giơ ra đóa hoa hồng thiệt to và còn khá tươi tắn. Minh Thư hỏi:
- Anh có thấy anh hơi bị rãnh không vậy?
- Không hề. Đây là một hành động lãng mạn. Con gái rất thích kia mà.
Minh Thư chỉ nhìn Kỳ Tuấn bằng ánh mắt tóe lửa, cô quăng bó hoa xuống đất và nói:
- Ngày thứ 2 anh mà tới trễ thì tôi cũng không ngoại lệ liệt anh vào danh sách đen đâu. Đi về đi!
Nói rồi Minh Thư đóng cửa lại, Kỳ Tuấn đứng đơ người nhìn bó hoa. Lần đầu tiên có một người con gái từ chối anh mà lại còn bằng cái cách lạnh lùng và quyết đoán như vậy, không một chút nao núng. Tuấn cứ đứng im và cười cười rồi lại ôm bó hoa và quay về. Cự tuyệt Tuấn là một điều những cô gái si mê anh chưa bao giờ nghĩ tới. Tuấn càng lúc càng ấn tượng về Minh Thư với độ nghiêm khắc đến lạnh lùng của cô.
Ngày chủ nhật, Minh Thư tranh thủ đi đây đi đó quanh thành phố nhộn nhịp nhất đất nước, cô đi mua sắm vật dụng cho căn nhà thêm đầy đủ hơn. Nhận được tin nhắn từ một người bạn, Minh Thư lên Taxi và đọc địa chỉ cô bạn đã nhắn. Đến một quán cà phê sang trọng, cô nàng vẫy tay chào và Minh Thư sà tới:
- Ánh Tuyết, lâu quá rồi chúng ta không gặp nhau!
- Cậu không thèm liên lạc với tớ thì có.
- Cậu sao rồi?
- Ừ thì sau khóa học ngắn hạn đó tớ cũng về nước nhưng làm việc ở Hà Nội. Cậu về sau tớ mà phải không?
- Tớ vẫn ở bên đấy, tớ vừa về nước 2 tuần. Nhận hợp đồng và vào Nam làm việc cho một tờ tạp chí khá uy tín. Cậu thì sao?
- Tớ thì có lẽ sẽ ở miền Nam lâu đấy. Tớ đã kết hôn. Anh ấy làm việc ở trong này! Tớ cũng chuyển công việc về đây luôn.- Tới lâu chưa, để tớ gọi...
- Nè, tớ gọi rồi. Cappuccino mà cậu yêu thích!
- Vẫn nhớ à?
- Bạn bè tốt là thế đấy.
Minh Thư và Ánh Tuyết quen nhau khi cả hai cùng học chung Đại học ở Mỹ. Tuy nhiên cả hai đều muốn quay về phục vụ đất nước nên đã từ chối những công việc làm với mức lương hấp dẫn ở xứ người đủ cho thấy đôi bạn này có tài năng xuất chúng. Ánh Tuyết có sở trường là quảng cáo, cô tốt nghiệp xuất sắc ngành Marketing. Minh Thư nói:
- Cậu thấy ở trong này ra sao?
- Tớ đâu biết. Vừa về kia mà! Còn cậu?
- Tớ chỉ mới ở đây một tuần. Nhưng... lạ lẫm nhiều so với Hà Nội của chúng ta.
- Lạ à? Tớ thấy sôi động hơn nhiều đó chứ.
- Nhưng con người thì...
- Cậu có thôi những cách suy nghĩ phiến diện đó hay không? Cậu sống ở Mỹ còn lâu hơn cả tớ. Ở Mỹ có biết bao nhiêu chủng tộc, thế mà về Việt Nam cậu lại không quen với nhịp sống Sài Gòn à? Thật nực cười.
- Chỉ là suy nghĩ thôi mà. Đồng ý công việc ở đây cho tớ một mức lương hấp dẫn nhưng tớ phải lên lãnh đạo cả một tập thể nhếch nhác làm việc không có một chút xíu tâm huyết. Tớ cực kỳ ghét chuyện lười biếng và trễ nãi trong giờ làm việc, những ngày đầu, tớ đếm gần như là hơn nửa số người đi trễ... Thật là chẳng ra làm sao!
-------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite www.giaitri321.pro. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
www.giaitri321.pro – Wapsite giải trí miễn phí đích thực trên di động...!
-------------------------
- Cậu thôi nghiêm khắc một chút đi. Nới lỏng ra một chút. Cậu lên làm lãnh đạo mà cứng nhắc quá thì coi chừng bị lật đổ nhanh đấy.
- Tớ không tin tớ không giải quyết được mớ hỗn độn này.
Minh Thư hơi quá khích, cô quá trớn quăng luôn cái điện thoại trên tay. Một tiếng va chạm, có vẻ như cái điện thoại đã văng trúng ai đó. Minh Thư và Ánh Tuyết đứng dậy, một quý ông đang ngồi làm việc đang xoa cái đầu dữ dội vì cái điện thoại quăng trúng ngay đỉnh đầu. Mọi người xung quanh chú ý, Minh Thư mím môi rồi tiến lại:
- Là lỗi của tôi...
- Cô nói chuyện lớn chưa đủ phiền hay sao mà còn thượng cẳng chân hạ cẳng tay thế.
- Tôi xin hoàn toàn chịu trách nhiệm.
- Không sao đâu. Mọi chuyện đều có thể giải quyết được mà.
Rồi giọng nói đó, gương mặt đó, khá cuốn hút quay lại nhìn Minh Thư và nhỏ nhẹ:
- It’s okay!
Khác với vẻ mặt khó tính của ông bị Minh Thư quăng trúng, anh chàng ngồi ở phía đối diện nở một nụ cười tỏa nắng dành cho Minh Thư. Nụ cười mang đậm dấu ấn câu nói “It’s okay” mà anh chàng vừa nói với cô. Minh Thư mỉm cười và cúi đầu như để xin lỗi một lần nữa khi anh chàng lấy điện thoại trao lại cho cô. Ngày chủ nhật đầu tiên ở Sài Gòn của Minh Thư là như thế...
Sáng hôm sau, khi Tuấn vừa mắt nhắm mắt mở bước xuống xe thì gặp một anh chàng trông khá công tử bột đứng trầm ngâm trước cổng tòa soạn. Chợt nhớ ra đây là thời điểm các cô cậu sinh viên tập sự hay tới làm việc, nghĩ rằng sắp có một osin mới, Tuấn lại bắt chuyện:
- Chú em tơi đây tập sự à?
- Đây là tòa soạn của tạp chí “Người thời thượng” sao?
- Trông nó lớn quá sức tưởng tượng của chú em ư?
- Không...
Anh chàng có nước da trắng như bột đẩy gọng kính lên sát mắt một chút rồi bĩu môi:
- Nó nhếch nhác hơn tôi tưởng.
Tuấn khá ê mặt nhưng cũng mỉm cười và đẩy lại cái cravat ôm sát bâu áo. Anh chàng kính cận cuối cùng cũng tìm được phòng nhân sự để xin thực tập. Nhưng Minh Thư cũng vừa lúc rời khỏi thang máy bước ra, cô nhìn sơ qua anh chàng sinh viên rồi nói:
- Đến thẳng phòng của tôi. Tôi sẽ là người xem xét việc tuyển chọn cậu.
Tuấn trông thấy lấy lời trêu đùa:
- Cô có vẻ thích trai trẻ hơn nhỉ?
- Thái Kỳ Tuấn, tôi cảnh cáo anh. Đừng có đùa giỡn kiểu đó! Tôi kỷ luật anh đấy!
- Cùng làm việc với nhau, tôi không đùa giỡn xã giao được à?
- Nhưng kiểu đùa giỡn của anh làm người khác không thích. Xã giao không có duyên!
- Hay là cô muốn tôi phanh phui...
- Tôi cấm anh!
Minh Thư đập mạnh bàn làm mọi người phải chú ý, Kỳ Tuấn chỉ mỉm cười huýt sáo và bỏ đi. Vào phòng của Minh Thư, anh chàng được cô mời một ly nước, Minh Thư nói:
- Đừng căng thẳng quá! Tôi cũng là người mới ở đây. Tôi là Minh Thư! Còn cậu?
- Đỗ Vương Khang. Vừa tốt nghiệp khoa Báo chí-Truyền Thông ĐHQG Tp. Hồ Chí Minh.
- Giống trả bài quá! Co giãn một tí đi nào!
- Chị khá dễ giải và thân thiện khi chỉ còn lại hai người nhỉ?
- Chỉ là tôi không muốn cho họ thấy điều này ở tôi.
- Tại sao?
- Vì điều đó là cần thiết.
- Nếu tôi nói tôi cảm thấy chị có nụ cười rất đẹp. Tôi có bị mắng té tát như anh lúc nãy không?
Minh Thư mỉm cười vỗ vai Khang và nói:
- Bây giờ thì không. Nhưng... mai mốt thì có đấy.
- Tại sao lại là mai mốt?
- Cậu và tôi đều là người mới. Chúng ta chưa bị hòa chung vào cái vòng xoáy hỗn độn chẳng đâu ra đâu. Tôi sẽ chấp nhận và thử việc cậu trong 3 tháng nếu cậu đồng ý với những yêu cầu mà tôi đưa ra trong khoảng thời gian này.
- Ý chị là...
- Hãy làm tốt mọi điều trong cái bảng này. Rồi cậu sẽ được tuyển.
Cầm lấy bảng nội quy mà Minh Thư đưa, Khang thở dài khi anh vừa thoát khỏi kiếp nội quy của trường học thì giờ phải sống trong cái nội quy còn gò bó hơn rất nhiều. Tuy nhiên, Khang đã gây mất điểm trầm trọng với ba mẹ và anh chàng không thể tiếp tục rong ruổi theo cái nghề mà anh yêu thích như một hồn ma dất dưỡng không ai chịu nhận. Khang đặt bảng nội quy xuống, ánh mắt sáng láng đáp lại Minh Thư:
- Tôi đồng ý. Xin chị cho tôi gia nhập!
- Good!
Khang bước ra ngoài, bàn làm việc của anh sát với bàn làm việc của Kỳ Tuấn. Vương Khang nhìn Kỳ Tuấn, anh chàng nhếch mép cười:
- Vượt qua bài test của con girl đó không quá khó khăn chứ?
- Anh đang gọi sếp là girl một cái sỗ sàng thế à?
- Này, cậu là người mới. Cậu cần biết cậu đang ngồi cái chỗ mà biết bao nhiêu người muốn ngồi đấy. Nhìn kìa!
Kỳ Tuấn chỉ cho Vương Khang thấy những ánh mắt lả lơi của mấy cô nàng đang hướng về phía Kỳ Tuấn và những ánh mắt ấy long lanh lên biết bao khi nhận được nụ cười và cái nheo mắt từ anh. Vương Khang nhìn một cách vô cảm và nói:
- Tôi không quan tâm.
- Cậu là gay à?
- Không.
- Thế thì vì sao?
- Vì anh không phải là người có quyền nhất ở đây.
- Khá lắm nhóc con. Chân ướt chân ráo vào đây mà bày đặt lên giọng hả?
- Xin lỗi, phiền anh im lặng để tôi làm việc.
Bước đầu, Minh Thư đã dần ổn định lại cái tòa soạn này. Ít ra mọi người đã bị cô đánh trúng tâm lý, đó là sợ bị kỷ luật và mất lương. Dù tác phong thực hiện chưa được hợp tác cho lắm nhưng cô đã thành công. Việc đào tạo ra những người như Đỗ Vương Khang vẫn còn khá khó khăn, nhất là khi tòa soạn này nhân viên nữ, đa số là những cô gái trẻ rất nhiều. Và số đông lại mê mệt Thái Kỳ Tuấn - kẻ bất trị. Đối thủ số 1 của cô trong việc quật lại hình ảnh tờ tạp chí uy tín ngày nào.
Kỳ Tuấn sau giờ làm việc là một dân chơi thứ thiệt, anh chàng bắt đầu quanh tạc các vũ trường. Hôm nay cũng thế, Tuấn hai tay cặp kè hai cô nàng uống rượu cười nói hả hê:
- Anh Tuấn, lâu rồi em không được về nhà của anh. Nhớ cái giường của anh quá!
- Đừng đùa nữa, chưa người phụ nữ nào nằm trên chiếc giường nhà anh đâu. Em cũng chưa đủ tầm.
- Anh Tuấn, chúng ta đi shopping đi.
- Xin lỗi, anh chưa lãnh lương.
- Anh đừng đùa nữa, anh cần gì công việc đó chứ. Ai chả biết mẹ anh là đại gia giàu có ở Bình Dương chứ.
- Em nghe ai đồn đại thế?
- Nổi tiếng thế còn gì... Anh Tuấn...
- Thôi nào cưng, anh không thích con gái đòi hỏi.
- Chứ anh thích con gái loại nào?
Tuấn bật cười chợt nghĩ tới sếp của mình, anh chàng uống một hớp rượu, hôn nhẹ lên má cô nàng và nói:
- Giờ thì anh đi tìm cô ấy đây. Good bye!
- Anh Tuấn...
- Gặp em sau!
Thái Kỳ Tuấn thực sự không quá được nhiều người biết đến như một nghệ sĩ nhưng anh lại là một cái tên hot trong cái xã hội ăn chơi của giới trẻ Sài Gòn. Hay những người làm việc cùng với Tuấn vài năm ở tòa soạn, ít ra họ cũng nể anh chàng designer ngày đầu đi làm đã khoe chiếc Lamborghini đẳng cấp. Tuy nhiên, đó chỉ là đồ chơi của Tuấn và anh chàng không thích khoe khoang gia thế giàu có của mình. Cộng với tình cảm không tốt với người mẹ suốt ngày lo bôn ba làm ăn, Tuấn vốn sống rất cô đơn - một cảnh tượng thường thấy của các cô chiêu cậu ấm, và Kỳ Tuấn không phải là trường hợp ngoại lệ. Anh chàng sống một mình ở Sài Gòn sau khi tốt nghiệp và đã theo ông Âu Văn Minh vốn là bạn thân của mẹ anh 7 năm nay. Tình cảm mẹ con vốn không được tốt nên Tuấn cũng không màng đến việc về thăm gia đình. Đi chơi đã đời về, Tuấn tìm đến nhà Minh Thư. Cũng gần 12 giờ đêm, khi cô vừa mới chợp mắt được một chút thì lại có người bấm chuông. Minh Thư mở cửa và trông thấy Kỳ Tuấn, anh mỉm cười:
- Cảm động quá mà không chào tôi nổi một lời đó sao?
- Anh làm gì ở đây vào cái giờ lẽ ra ai cũng lên giường ngủ?
- Thăm cô. Nhớ cô. Hoa hồng này tôi chọn mãi đấy!
Vừa nói Tuấn vừa giơ ra đóa hoa hồng thiệt to và còn khá tươi tắn. Minh Thư hỏi:
- Anh có thấy anh hơi bị rãnh không vậy?
- Không hề. Đây là một hành động lãng mạn. Con gái rất thích kia mà.
Minh Thư chỉ nhìn Kỳ Tuấn bằng ánh mắt tóe lửa, cô quăng bó hoa xuống đất và nói:
- Ngày thứ 2 anh mà tới trễ thì tôi cũng không ngoại lệ liệt anh vào danh sách đen đâu. Đi về đi!
Nói rồi Minh Thư đóng cửa lại, Kỳ Tuấn đứng đơ người nhìn bó hoa. Lần đầu tiên có một người con gái từ chối anh mà lại còn bằng cái cách lạnh lùng và quyết đoán như vậy, không một chút nao núng. Tuấn cứ đứng im và cười cười rồi lại ôm bó hoa và quay về. Cự tuyệt Tuấn là một điều những cô gái si mê anh chưa bao giờ nghĩ tới. Tuấn càng lúc càng ấn tượng về Minh Thư với độ nghiêm khắc đến lạnh lùng của cô.
Ngày chủ nhật, Minh Thư tranh thủ đi đây đi đó quanh thành phố nhộn nhịp nhất đất nước, cô đi mua sắm vật dụng cho căn nhà thêm đầy đủ hơn. Nhận được tin nhắn từ một người bạn, Minh Thư lên Taxi và đọc địa chỉ cô bạn đã nhắn. Đến một quán cà phê sang trọng, cô nàng vẫy tay chào và Minh Thư sà tới:
- Ánh Tuyết, lâu quá rồi chúng ta không gặp nhau!
- Cậu không thèm liên lạc với tớ thì có.
- Cậu sao rồi?
- Ừ thì sau khóa học ngắn hạn đó tớ cũng về nước nhưng làm việc ở Hà Nội. Cậu về sau tớ mà phải không?
- Tớ vẫn ở bên đấy, tớ vừa về nước 2 tuần. Nhận hợp đồng và vào Nam làm việc cho một tờ tạp chí khá uy tín. Cậu thì sao?
- Tớ thì có lẽ sẽ ở miền Nam lâu đấy. Tớ đã kết hôn. Anh ấy làm việc ở trong này! Tớ cũng chuyển công việc về đây luôn.- Tới lâu chưa, để tớ gọi...
- Nè, tớ gọi rồi. Cappuccino mà cậu yêu thích!
- Vẫn nhớ à?
- Bạn bè tốt là thế đấy.
Minh Thư và Ánh Tuyết quen nhau khi cả hai cùng học chung Đại học ở Mỹ. Tuy nhiên cả hai đều muốn quay về phục vụ đất nước nên đã từ chối những công việc làm với mức lương hấp dẫn ở xứ người đủ cho thấy đôi bạn này có tài năng xuất chúng. Ánh Tuyết có sở trường là quảng cáo, cô tốt nghiệp xuất sắc ngành Marketing. Minh Thư nói:
- Cậu thấy ở trong này ra sao?
- Tớ đâu biết. Vừa về kia mà! Còn cậu?
- Tớ chỉ mới ở đây một tuần. Nhưng... lạ lẫm nhiều so với Hà Nội của chúng ta.
- Lạ à? Tớ thấy sôi động hơn nhiều đó chứ.
- Nhưng con người thì...
- Cậu có thôi những cách suy nghĩ phiến diện đó hay không? Cậu sống ở Mỹ còn lâu hơn cả tớ. Ở Mỹ có biết bao nhiêu chủng tộc, thế mà về Việt Nam cậu lại không quen với nhịp sống Sài Gòn à? Thật nực cười.
- Chỉ là suy nghĩ thôi mà. Đồng ý công việc ở đây cho tớ một mức lương hấp dẫn nhưng tớ phải lên lãnh đạo cả một tập thể nhếch nhác làm việc không có một chút xíu tâm huyết. Tớ cực kỳ ghét chuyện lười biếng và trễ nãi trong giờ làm việc, những ngày đầu, tớ đếm gần như là hơn nửa số người đi trễ... Thật là chẳng ra làm sao!
-------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite www.giaitri321.pro. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
www.giaitri321.pro – Wapsite giải trí miễn phí đích thực trên di động...!
-------------------------
- Cậu thôi nghiêm khắc một chút đi. Nới lỏng ra một chút. Cậu lên làm lãnh đạo mà cứng nhắc quá thì coi chừng bị lật đổ nhanh đấy.
- Tớ không tin tớ không giải quyết được mớ hỗn độn này.
Minh Thư hơi quá khích, cô quá trớn quăng luôn cái điện thoại trên tay. Một tiếng va chạm, có vẻ như cái điện thoại đã văng trúng ai đó. Minh Thư và Ánh Tuyết đứng dậy, một quý ông đang ngồi làm việc đang xoa cái đầu dữ dội vì cái điện thoại quăng trúng ngay đỉnh đầu. Mọi người xung quanh chú ý, Minh Thư mím môi rồi tiến lại:
- Là lỗi của tôi...
- Cô nói chuyện lớn chưa đủ phiền hay sao mà còn thượng cẳng chân hạ cẳng tay thế.
- Tôi xin hoàn toàn chịu trách nhiệm.
- Không sao đâu. Mọi chuyện đều có thể giải quyết được mà.
Rồi giọng nói đó, gương mặt đó, khá cuốn hút quay lại nhìn Minh Thư và nhỏ nhẹ:
- It’s okay!
Khác với vẻ mặt khó tính của ông bị Minh Thư quăng trúng, anh chàng ngồi ở phía đối diện nở một nụ cười tỏa nắng dành cho Minh Thư. Nụ cười mang đậm dấu ấn câu nói “It’s okay” mà anh chàng vừa nói với cô. Minh Thư mỉm cười và cúi đầu như để xin lỗi một lần nữa khi anh chàng lấy điện thoại trao lại cho cô. Ngày chủ nhật đầu tiên ở Sài Gòn của Minh Thư là như thế...
Sáng hôm sau, khi Tuấn vừa mắt nhắm mắt mở bước xuống xe thì gặp một anh chàng trông khá công tử bột đứng trầm ngâm trước cổng tòa soạn. Chợt nhớ ra đây là thời điểm các cô cậu sinh viên tập sự hay tới làm việc, nghĩ rằng sắp có một osin mới, Tuấn lại bắt chuyện:
- Chú em tơi đây tập sự à?
- Đây là tòa soạn của tạp chí “Người thời thượng” sao?
- Trông nó lớn quá sức tưởng tượng của chú em ư?
- Không...
Anh chàng có nước da trắng như bột đẩy gọng kính lên sát mắt một chút rồi bĩu môi:
- Nó nhếch nhác hơn tôi tưởng.
Tuấn khá ê mặt nhưng cũng mỉm cười và đẩy lại cái cravat ôm sát bâu áo. Anh chàng kính cận cuối cùng cũng tìm được phòng nhân sự để xin thực tập. Nhưng Minh Thư cũng vừa lúc rời khỏi thang máy bước ra, cô nhìn sơ qua anh chàng sinh viên rồi nói:
- Đến thẳng phòng của tôi. Tôi sẽ là người xem xét việc tuyển chọn cậu.
Tuấn trông thấy lấy lời trêu đùa:
- Cô có vẻ thích trai trẻ hơn nhỉ?
- Thái Kỳ Tuấn, tôi cảnh cáo anh. Đừng có đùa giỡn kiểu đó! Tôi kỷ luật anh đấy!
- Cùng làm việc với nhau, tôi không đùa giỡn xã giao được à?
- Nhưng kiểu đùa giỡn của anh làm người khác không thích. Xã giao không có duyên!
- Hay là cô muốn tôi phanh phui...
- Tôi cấm anh!
Minh Thư đập mạnh bàn làm mọi người phải chú ý, Kỳ Tuấn chỉ mỉm cười huýt sáo và bỏ đi. Vào phòng của Minh Thư, anh chàng được cô mời một ly nước, Minh Thư nói:
- Đừng căng thẳng quá! Tôi cũng là người mới ở đây. Tôi là Minh Thư! Còn cậu?
- Đỗ Vương Khang. Vừa tốt nghiệp khoa Báo chí-Truyền Thông ĐHQG Tp. Hồ Chí Minh.
- Giống trả bài quá! Co giãn một tí đi nào!
- Chị khá dễ giải và thân thiện khi chỉ còn lại hai người nhỉ?
- Chỉ là tôi không muốn cho họ thấy điều này ở tôi.
- Tại sao?
- Vì điều đó là cần thiết.
- Nếu tôi nói tôi cảm thấy chị có nụ cười rất đẹp. Tôi có bị mắng té tát như anh lúc nãy không?
Minh Thư mỉm cười vỗ vai Khang và nói:
- Bây giờ thì không. Nhưng... mai mốt thì có đấy.
- Tại sao lại là mai mốt?
- Cậu và tôi đều là người mới. Chúng ta chưa bị hòa chung vào cái vòng xoáy hỗn độn chẳng đâu ra đâu. Tôi sẽ chấp nhận và thử việc cậu trong 3 tháng nếu cậu đồng ý với những yêu cầu mà tôi đưa ra trong khoảng thời gian này.
- Ý chị là...
- Hãy làm tốt mọi điều trong cái bảng này. Rồi cậu sẽ được tuyển.
Cầm lấy bảng nội quy mà Minh Thư đưa, Khang thở dài khi anh vừa thoát khỏi kiếp nội quy của trường học thì giờ phải sống trong cái nội quy còn gò bó hơn rất nhiều. Tuy nhiên, Khang đã gây mất điểm trầm trọng với ba mẹ và anh chàng không thể tiếp tục rong ruổi theo cái nghề mà anh yêu thích như một hồn ma dất dưỡng không ai chịu nhận. Khang đặt bảng nội quy xuống, ánh mắt sáng láng đáp lại Minh Thư:
- Tôi đồng ý. Xin chị cho tôi gia nhập!
- Good!
Khang bước ra ngoài, bàn làm việc của anh sát với bàn làm việc của Kỳ Tuấn. Vương Khang nhìn Kỳ Tuấn, anh chàng nhếch mép cười:
- Vượt qua bài test của con girl đó không quá khó khăn chứ?
- Anh đang gọi sếp là girl một cái sỗ sàng thế à?
- Này, cậu là người mới. Cậu cần biết cậu đang ngồi cái chỗ mà biết bao nhiêu người muốn ngồi đấy. Nhìn kìa!
Kỳ Tuấn chỉ cho Vương Khang thấy những ánh mắt lả lơi của mấy cô nàng đang hướng về phía Kỳ Tuấn và những ánh mắt ấy long lanh lên biết bao khi nhận được nụ cười và cái nheo mắt từ anh. Vương Khang nhìn một cách vô cảm và nói:
- Tôi không quan tâm.
- Cậu là gay à?
- Không.
- Thế thì vì sao?
- Vì anh không phải là người có quyền nhất ở đây.
- Khá lắm nhóc con. Chân ướt chân ráo vào đây mà bày đặt lên giọng hả?
- Xin lỗi, phiền anh im lặng để tôi làm việc.
Bước đầu, Minh Thư đã dần ổn định lại cái tòa soạn này. Ít ra mọi người đã bị cô đánh trúng tâm lý, đó là sợ bị kỷ luật và mất lương. Dù tác phong thực hiện chưa được hợp tác cho lắm nhưng cô đã thành công. Việc đào tạo ra những người như Đỗ Vương Khang vẫn còn khá khó khăn, nhất là khi tòa soạn này nhân viên nữ, đa số là những cô gái trẻ rất nhiều. Và số đông lại mê mệt Thái Kỳ Tuấn - kẻ bất trị. Đối thủ số 1 của cô trong việc quật lại hình ảnh tờ tạp chí uy tín ngày nào.
/91
|