Chưa bao giờ Minh Thư chú ý Kỳ Tuấn nhiều hơn như thế, ít nhất cô đã nhìn anh hơn 3 lần vào ngày hôm nay. Vì cánh tay bó kín mít hay vì Thư tự cảm thấy mình có lỗi. Không hề. Thư không cho phép mình suy nghĩ những điều vởn vơ như thế. Nhưng quả thực vẻ mặt lạnh lùng và hung dữ đến đáng sợ của Kỳ Tuấn vẫn còn phảng phất đâu đó trên gương mặt tuấn tú của anh. Cô nhìn lịch học, lại phải đến lớp học dành cho các ông bố bà mẹ. Không hiểu sao ngày hôm nay cô lại cảm thấy điều đó gây cản trở công việc của cô, Thư không có sự tập trung nhất định cho những bài báo hay những hình ảnh mà phóng viên săn cả ngày về. Thư cảm thấy hơi nhói ở bụng, nhưng rồi cảm giác ấy lại trôi qua đi khá nhanh.
Rồi Minh Thư nhận được e-mail từ Hong Kong, của “cô em chồng hụt” Nhã Trúc, Thư mỉm cười gọi điện thoại cho Trúc ngay...
- Hey, có làm phiền em không?
- Cũng có. Nhưng nếu là ngày thường, còn hôm nay thì em không đến trường.
- Trốn học phải không?
- Chỉ là ... muốn nằm nhà suy nghĩ thôi.
- Lại chuyện với Vương Khang à?
- Sao em chưa kịp khơi chuyện là chị đã biết vậy?
- Còn ai ngoài anh chàng họ Đỗ có thể lấy nhiều tiếng thở dài của em như vậy.
- Trông chị rất vui, chắc là đang hạnh phúc với anh Tuấn phải không?
Minh Thư chỉ mỉm cười, Nhã Trúc nói:
- Sao chưa bao giờ em nghe chị kể một cách vui vẻ như một cô vợ mới kết hôn vậy?
- Ừ. Có lẽ vì chị không quen.
- Anh Kỳ Tuấn rất dịu dàng với phụ nữ. Em còn nhớ lúc nhỏ anh ấy là người dỗ ngọt em nhiều nhất, anh ấy còn ngọt ngào hơn cả anh hai của em nữa.
- Em không nên so sánh hai người đó với nhau.
- Ủa? Chị cũng biết anh Tuấn rất ghét bị so sánh với anh trai em sao?
- Ừ. Vì chị suýt nữa phải gánh lấy cơn thịnh nộ của Kỳ Tuấn.
- Anh Tuấn đúng là rất khó chịu khi bị so sánh với anh Can, dù anh ấy có được đánh giá cao hơn. Mà anh Tuấn lúc nổi giận với con gái, có bao giờ anh ấy đụng chạm gì ai đâu, chỉ toàn tự xử mình thôi.
- Xem ra em cũng hiểu Kỳ Tuấn quá đó chứ.
- Mấy cái đó em trải qua hết rồi.
- Thôi, đến giờ rồi. Chị phải đi!
- Đi về nhà nấu cơm cho chồng à?
- Không. Đi học cách làm cha làm mẹ con nít.
- Gặp chị sau.
- Tối về nếu rãnh chị sẽ tâm sự với em nhiều hơn.
Minh Thư vừa bước xuống bãi đỗ xe, cô đang tìm điều khiển để mở khóa xe nhưng ngước lên thì đã thấy Kỳ Tuấn đứng trước mặt và chờ bên chiếc xe hơi của anh. Kỳ Tuấn không nói gì, chỉ mở cửa xe ra sẵn, Minh Thư cũng cố gắng làm như không có gì xảy ra, bước vào xe và cả hai cùng đi. Cả hai lại là cặp đến trễ nhất, Phương My vui vẻ đón chào:
- Chào các bạn, cặp đôi bận rộn nhất của lớp học.
- Xin lỗi, vì chúng tôi đều bận ...
- Không sao. Bây giờ chúng ta bắt đầu khởi hành.
- Hả? Đi đâu?
Cả nhóm người nhốn nháo nhìn nhau, Phương My nói:
- Bài học đầu tiên chính là sự chuẩn bị cho đứa trẻ đến thế giới này. Chuẩn bị gì và chuẩn bị ra sao... Các bạn có thể biết và am hiểu rõ hơn qua khóa học này.
- Thế à?
Kỳ Tuấn nhìn Minh Thư, mặt cô lộ rõ vẻ mệt mỏi, Thư không ngại đi bộ nhưng đi chung với người lạ thì Thư không quen cho lắm. Bước vào một cửa hàng dành cho mẹ và bé, Phương My tập trung mọi người lại và nói:
- Được rồi, bây giờ chúng ta hãy chia ra từng cặp đôi mà chọn cho thiên thần đáng yêu của mình ba món đồ mà các bạn nghĩ chúng sẽ cần dùng đến đầu tiên. Sau đó hãy phát biểu cảm nghĩ của mình khi chọn những vật dụng ấy sau 30 phút.
Minh Thư và Kỳ Tuấn phải tiếp tục tay trong tay vì ống kính ghi hình phát sóng cứ liên tục dúi thẳng vào hai người. Minh Thư và Kỳ Tuấn cứ tiếp tục đẩy xe qua hết gian hàng này đến gian hàng khác. Minh Thư dừng lại, cô chọn một lô tã giấy, sau đó là những bộ quần áo trẻ sơ sinh đáng yêu. Còn Kỳ Tuấn thì đột nhiên mất hút rồi sau đó lại quay trở lại. Trông thấy Minh Thư với mấy món đồ trên tay, Kỳ Tuấn không nói gì hết. Cô cũng im lặng và đẩy xe bước ra, cả hai đặt ba vật phẩm ra để cô giáo Phương My kiểm tra. Và ống kính ghi hình tiếp tục làm Kỳ Tuấn và Minh Thư phải tiếp tục diễn những cảnh tình tứ gượng ép. Phương My chợt thấy hộp băng rốn khá đặc biệt thay vì những bình sữa, nón len, xe đẩy, bao tay,... Phương My hỏi:
- Anh Kỳ Tuấn, cho hỏi tại sao anh lại chọn hộp băng rốn trong rất nhiều thứ có thể chọn?
- Tôi nghĩ ...
Kỳ Tuấn cầm lấy hộp băng rốn rồi nói:
- Tôi chưa từng có con, cũng như đây là lần đầu trở thành bố. Có thể đây cũng là lần đầu tiên tôi đứng đây lâu như vậy. Tôi đọc công dụng, và cô giáo thì yêu cầu chọn những vật mà có thể em bé sẽ cần thiết. Có phải con nít ra đời sẽ bị lạnh không nhỉ? Cái này sẽ làm em bé ấm lại phải không? Có làm như thế em bé sẽ không quấy khóc vì lạnh như thế vợ cũng sẽ không mệt nhiều khi phải ẵm con suốt. Phải không Thư?
Kỳ Tuấn quả thực đóng kịch thì không chê vào đâu được, Phương My lại tiếp tục hỏi:
- Cô có thể cho biết những thay đổi sau khi trở thành mẹ?
- Em bé đã bắt đầu có những cử động, dù là rất nhẹ nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được. Tôi rất vui mừng nhưng có một chút lo lắng, không biết mình có chăm sóc con đúng cách không? Mình sẽ trở thành một bà mẹ như thế nào? Quả thực đó là những điều rất băn khoăn, lớp học này đã giúp tôi giải tỏa những lo lắng kia. Xin cảm ơn!
Phóng viên tiếp tục hỏi:
- Hai người thường tâm sự điều gì với nhau về thiên thần nhỏ?
- Chúng tôi chia sẻ với nhau mọi thứ.
- Hai người có bao giờ cãi nhau không?
- Là vợ chồng, không cãi nhau mới là chuyện lạ. Quan trọng mình phải biết nguyên nhân vì sao và đừng để điều đó tái diễn.
- Thư và Tuấn trở thành cha mẹ trong vài tháng sắp tới. Nếu được dùng 1 từ để miêu tả điều tuyệt vời ấy. Kỳ Tuấn, anh sẽ nói gì?
- Hạnh phúc.
- Còn Minh Thư?
- Hồi hộp.
Thư chỉ cảm thấy hơi thở mình nhẹ nhàng hơn khi Kỳ Tuấn nói một vài câu trước khi kết thúc talkshow, cô cảm thấy những đòn trả thù của Kỳ Tuấn tuy đơn giản mà thâm sâu hơn rất nhiều. Chứng tỏ cô có thể gây khó dễ cho anh trong kỷ luật của công việc chứ còn về mặt này, Thư đang chịu lép vế hơn. Tuy nhiên cô vẫn tự tin vào bản năng trả thù của một phụ nữ bị dồn vào thế chân tường. Kỳ Tuấn có vẻ đã lấy lại nụ cười quen thuộc sau khi diễn khá ngọt với Minh Thư.
- Tôi không nghĩ Kỳ Tuấn lại chọn vật đó, tuy nhiên, có cách suy nghĩ như thế, tôi nghĩ anh ấy sẽ là một người cha tuyệt vời.
Minh Thư đang sửa soạn chuẩn bị ra về, cô quay lại và bất ngờ với cách Phương My nói chuyện. Minh Thư hỏi:
- Cô và Kỳ Tuấn biết nhau trước rồi hả?
- Không hẳn.
- Tôi chỉ tin vào những điều mắt tôi chứng kiến. Lựa chọn à? Tôi nghĩ đó là điều ngẫu nhiên thôi, Kỳ Tuấn tốt nghiệp xuất sắc ngành báo chí, những phát biểu đó chỉ là một thủ thuật đánh lừa tri thức mọi người thôi.
- Cuộc sống hôn nhân của hai bạn có vẻ khá ngột ngạt sau ống kính.
- Ý cô là gì?
- Không. Chỉ là tôi cảm thấy như thế. Hai bạn đến với nhau vì đứa trẻ hả?
- Cô không nên quá quan tâm vào cuộc sống của các học viên như vậy.
- Tôi không hiểu hai bạn như thế nào nhưng tôi khuyên, hôn nhân là một canh bạc lớn của cuộc đời, cũng như là một vũ khí nguy hiểm, kể cả cho chúng ta lẫn bạn đời.
- Cô đã kết hôn chưa?
- Nhưng tôi có kinh nghiệm. Bởi vì tôi ...
Kỳ Tuấn quay trở vào vì thấy Minh Thư đứng ở đây trong quá lâu, Minh Thư trông thấy Kỳ Tuấn bèn luống cuống mặc áo khoác vào rồi nhanh chóng bước vào xe. Kỳ Tuấn nhìn Phương My rồi hỏi:
- Cô nói gì với vợ tôi vậy?
- Trao đổi thôi. Đi mà hỏi vợ anh đi.
- Liệu hồn cô đấy. Cái gì đã qua rồi thì cho nó qua luôn đi.
Kỳ Tuấn lái xe đưa Minh Thư về nhà, lúc bước xuống xe, Minh Thư mang giày cao gót tình cờ vấp phải một thanh sắt nằm giữa lối đi. Đế giày bị gãy còn Thư thì loạng choạng mất thăng bằng, Kỳ Tuấn đi phía sau vội vàng đỡ lấy Minh Thư:
- Cẩn thận!
Minh Thư nhìn Kỳ Tuấn, rồi anh đỡ cô đứng dậy và bước vào nhà trước. Lúc Minh Thư lên tới phòng thì Kỳ Tuấn đã thay xong bộ quần áo, người gì mà tắm nhanh thế nhỉ? Thư tự hỏi rồi lại cởi giày ra nhìn cái mắt cá ửng đỏ. Kỳ Tuấn ở trong phòng một lúc khá lâu, anh lục lọi khắp nơi. Minh Thư hỏi:
- Anh tìm thứ gì? Căn phòng này là tôi sắp xếp, anh có thể hỏi nếu không biết kia mà.
- Không phải việc của em. Ngủ đi!
Kỳ Tuấn tình cờ thấy một hộp thuốc khá lạ trong ngăn kéo sát giường ngủ. Tranh thủ lúc Minh Thư không để ý, Kỳ Tuấn lén cho một viên vào túi. Rồi anh đi ra ngoài. Buổi tối hôm đó, Tuấn nằm ngoài sofa mà cứ liên tục nhìn viên thuốc. Nếu anh ra ngoài ngay thì đầu óc sắc sảo của Minh Thư sẽ nghi ngờ. Cô đang âm mưu gì? Tự bức tử mình hay là đang muốn sát hại chính anh? Tuấn trằn trọc suy nghĩ.
Những lần xuất hiện cùng nhau giữa Kỳ Tuấn và Phương My đã không chỉ còn là giáo viên và người đi học. Phương My có một thói quen khá giống Minh Thư, luôn thích gọi Cappuccinno, đã là lần thứ hai đi cùng nhau nhưng cô vẫn luôn chỉ gọi loại cà phê Italy mà thôi. Kỳ Tuấn nói:
- Cô hẹn tôi ra đây làm gì?
- Anh luôn muốn biết mà.
- Cô đã chịu nhận cô là Phương My.
- Tôi là Phương My.
- Tại sao cô lại trốn tránh tôi?
- Làm cách nào để anh chấp nhận sự giải thích từ tôi?
- Ý cô là gì?
- Cô chưa giải thích làm sao biết tôi có chấp nhận hay không?
- Không ai muốn làm việc gì bí mật mà không có lí do.
- Cô dẹp cái lời thoại hoa văn của cô sang một bên đi. Tôi không muốn dài dòng.
- Ngày đó, tôi có thể lựa chọn ra đi hoặc ở lại. Nhưng tôi đã lựa chọn ra đi. Vì tôi muốn anh quên tôi và tôi cũng quên anh.
- Cô vẫn xem tôi là một thằng nhóc. Không chịu nỗi sự trêu ghẹo của bạn bè nếu chấp nhận tình yêu của một thằng nhỏ hơn cô 2 tuổi. Chỉ vậy thôi sao?
- Nhưng lúc đó tôi không thể vì tình yêu này mà tôi đánh mất cả giấc mơ của mình. Ba mẹ tôi phản đối chuyện tôi chỉ suốt ngày quanh quẩn với một thằng bé nhỏ hơn 2 tuổi yếu đuối, nhút nhát. Tôi muốn rời khỏi anh khi anh chưa thực sự yêu tôi mà chỉ mới thích tôi thôi. Tôi không muốn làm anh đau khổ. Tôi có thể ra nước ngoài học hành thay vì phải ở lại vì một tình yêu thơ bé. Tôi chỉ xem anh như một đứa em trai mà thôi. Đứa em trai cần tôi bảo vệ, chia sẻ và an ủi.
- Cô có nghĩ rằng một lí do lãng nhách có thể làm thằng bé đó tổn thương suốt một thời gian dài không?
- Nhưng anh còn nhớ tôi đã nói, nếu lúc ta gặp lại, anh vẫn chưa có người yêu thì tôi sẽ là người yêu của anh. Ngày đó tôi hứa giống như tôi chỉ hứa bởi vì tôi không muốn anh khóc mà thôi. Nhưng ...Những ngày tháng xa anh, ... Tôi nghĩ tôi đã cảm nhận tình cảm của tôi dành cho anh là có. Không phải tình cảm chị em nữa. Mà là tình yêu.
- Cô sai rồi.
Kỳ Tuấn nhìn Phương My, anh nói bằng một giọng uất nghẹn:
- Cô nghĩ rằng cách của cô là hay sao? Suy nghĩ của cô quá nhẫn tâm và ngu ngốc. Tại sao cô không nghĩ đứa trẻ đó sẽ bị một đả kích lớn? Một thằng nhóc 13 tuổi có lẽ chưa biết rõ tình yêu thực sự là như thế nào nhưng nó sẽ xem cú vấp ngã đầu đời ấy làm định nghĩa tình yêu cho tất cả mối tình sau. Vì nó đã bị tổn thương, đầy cay đắng và nước mắt. Nên nó tự nhủ rằng, bất cứ thứ gì cũng có thể đùa giỡn, vui thì chơi, không vui thì ngừng lại. Người cho nó yêu thương, dạy nó biết thế nào là thương yêu thực chất chỉ xem tình cảm là một trò đùa. Nên nó sẽ không bao giờ yêu như cách nó đã yêu lần đầu nữa.
- Kỳ Tuấn, tôi đã ước có thể làm gì để anh thôi buồn nữa.
- Tôi đã không biết buồn từ lâu rồi.
- Tôi có thể hỏi anh một điều không?
- Nói đi.
- Nếu như lần này gặp lại tôi, anh vẫn chưa kết hôn. Anh và tôi có cơ hội nào không?
Kỳ Tuấn chỉ đứng dậy và nói lạnh lùng:
- Tình yêu ... chỉ là một trò chơi mà thôi. Nếu cô thích, tôi vẫn có thể làm bạn trai của cô.
- Tôi nghiêm túc. Không đùa giỡn.
- Kết hôn hay độc thân gì thì tôi cũng có thể đùa giỡn được. Với bất cứ ai!
- Tôi không ngờ anh lại trở nên như vậy.
- Tôi không ngờ vì cô mà tôi lại trở nên như vậy.
Kỳ Tuấn như muốn phủ nhận tất cả. Với tính cách của một con người nếu đã thua một ván thì sẽ đánh đến khi nào chiến thắng tất cả các ván còn lại, Tuấn không tin rằng Phương My lại đối xử với anh như thế. Với thất bại đáng quên của một khúc tình yêu dang dở, giờ đây Tuấn cảm thấy bối rối khi Phương My hỏi anh điều đó. Đang trong tình cảnh cố lấy lòng Minh Thư một cách vô vọng thì Phương My xuất hiện một lần nữa lại làm anh chao đảo. Tuấn không nghĩ nhiều đến Phương My vì cô cũng không xinh đẹp hay quyến rũ như cô vợ “tài sắc vẹn toàn” của Tuấn.
Chỉ đơn giản một điều...
Tình đầu là thứ tình cảm khó quên nhất.
Trái tim Tuấn liệu có đi lạc đường khi anh đứng giữa lối đi của tình yêu theo tính cách hiện tại, chỉ đùa giỡn, không xem mọi thứ là thật và tình yêu của một cậu bé Thái Kỳ Tuấn những ngày đầu chập chững yêu đương. Trong khi Tuấn đã bắt đầu có những cảm giác ghen tuông và tức giận về Minh Thư thì Phương My lại chủ động khơi lại mối tình ngày xưa. Anh phải làm gì và nên làm gì cho đúng?
Rồi Minh Thư nhận được e-mail từ Hong Kong, của “cô em chồng hụt” Nhã Trúc, Thư mỉm cười gọi điện thoại cho Trúc ngay...
- Hey, có làm phiền em không?
- Cũng có. Nhưng nếu là ngày thường, còn hôm nay thì em không đến trường.
- Trốn học phải không?
- Chỉ là ... muốn nằm nhà suy nghĩ thôi.
- Lại chuyện với Vương Khang à?
- Sao em chưa kịp khơi chuyện là chị đã biết vậy?
- Còn ai ngoài anh chàng họ Đỗ có thể lấy nhiều tiếng thở dài của em như vậy.
- Trông chị rất vui, chắc là đang hạnh phúc với anh Tuấn phải không?
Minh Thư chỉ mỉm cười, Nhã Trúc nói:
- Sao chưa bao giờ em nghe chị kể một cách vui vẻ như một cô vợ mới kết hôn vậy?
- Ừ. Có lẽ vì chị không quen.
- Anh Kỳ Tuấn rất dịu dàng với phụ nữ. Em còn nhớ lúc nhỏ anh ấy là người dỗ ngọt em nhiều nhất, anh ấy còn ngọt ngào hơn cả anh hai của em nữa.
- Em không nên so sánh hai người đó với nhau.
- Ủa? Chị cũng biết anh Tuấn rất ghét bị so sánh với anh trai em sao?
- Ừ. Vì chị suýt nữa phải gánh lấy cơn thịnh nộ của Kỳ Tuấn.
- Anh Tuấn đúng là rất khó chịu khi bị so sánh với anh Can, dù anh ấy có được đánh giá cao hơn. Mà anh Tuấn lúc nổi giận với con gái, có bao giờ anh ấy đụng chạm gì ai đâu, chỉ toàn tự xử mình thôi.
- Xem ra em cũng hiểu Kỳ Tuấn quá đó chứ.
- Mấy cái đó em trải qua hết rồi.
- Thôi, đến giờ rồi. Chị phải đi!
- Đi về nhà nấu cơm cho chồng à?
- Không. Đi học cách làm cha làm mẹ con nít.
- Gặp chị sau.
- Tối về nếu rãnh chị sẽ tâm sự với em nhiều hơn.
Minh Thư vừa bước xuống bãi đỗ xe, cô đang tìm điều khiển để mở khóa xe nhưng ngước lên thì đã thấy Kỳ Tuấn đứng trước mặt và chờ bên chiếc xe hơi của anh. Kỳ Tuấn không nói gì, chỉ mở cửa xe ra sẵn, Minh Thư cũng cố gắng làm như không có gì xảy ra, bước vào xe và cả hai cùng đi. Cả hai lại là cặp đến trễ nhất, Phương My vui vẻ đón chào:
- Chào các bạn, cặp đôi bận rộn nhất của lớp học.
- Xin lỗi, vì chúng tôi đều bận ...
- Không sao. Bây giờ chúng ta bắt đầu khởi hành.
- Hả? Đi đâu?
Cả nhóm người nhốn nháo nhìn nhau, Phương My nói:
- Bài học đầu tiên chính là sự chuẩn bị cho đứa trẻ đến thế giới này. Chuẩn bị gì và chuẩn bị ra sao... Các bạn có thể biết và am hiểu rõ hơn qua khóa học này.
- Thế à?
Kỳ Tuấn nhìn Minh Thư, mặt cô lộ rõ vẻ mệt mỏi, Thư không ngại đi bộ nhưng đi chung với người lạ thì Thư không quen cho lắm. Bước vào một cửa hàng dành cho mẹ và bé, Phương My tập trung mọi người lại và nói:
- Được rồi, bây giờ chúng ta hãy chia ra từng cặp đôi mà chọn cho thiên thần đáng yêu của mình ba món đồ mà các bạn nghĩ chúng sẽ cần dùng đến đầu tiên. Sau đó hãy phát biểu cảm nghĩ của mình khi chọn những vật dụng ấy sau 30 phút.
Minh Thư và Kỳ Tuấn phải tiếp tục tay trong tay vì ống kính ghi hình phát sóng cứ liên tục dúi thẳng vào hai người. Minh Thư và Kỳ Tuấn cứ tiếp tục đẩy xe qua hết gian hàng này đến gian hàng khác. Minh Thư dừng lại, cô chọn một lô tã giấy, sau đó là những bộ quần áo trẻ sơ sinh đáng yêu. Còn Kỳ Tuấn thì đột nhiên mất hút rồi sau đó lại quay trở lại. Trông thấy Minh Thư với mấy món đồ trên tay, Kỳ Tuấn không nói gì hết. Cô cũng im lặng và đẩy xe bước ra, cả hai đặt ba vật phẩm ra để cô giáo Phương My kiểm tra. Và ống kính ghi hình tiếp tục làm Kỳ Tuấn và Minh Thư phải tiếp tục diễn những cảnh tình tứ gượng ép. Phương My chợt thấy hộp băng rốn khá đặc biệt thay vì những bình sữa, nón len, xe đẩy, bao tay,... Phương My hỏi:
- Anh Kỳ Tuấn, cho hỏi tại sao anh lại chọn hộp băng rốn trong rất nhiều thứ có thể chọn?
- Tôi nghĩ ...
Kỳ Tuấn cầm lấy hộp băng rốn rồi nói:
- Tôi chưa từng có con, cũng như đây là lần đầu trở thành bố. Có thể đây cũng là lần đầu tiên tôi đứng đây lâu như vậy. Tôi đọc công dụng, và cô giáo thì yêu cầu chọn những vật mà có thể em bé sẽ cần thiết. Có phải con nít ra đời sẽ bị lạnh không nhỉ? Cái này sẽ làm em bé ấm lại phải không? Có làm như thế em bé sẽ không quấy khóc vì lạnh như thế vợ cũng sẽ không mệt nhiều khi phải ẵm con suốt. Phải không Thư?
Kỳ Tuấn quả thực đóng kịch thì không chê vào đâu được, Phương My lại tiếp tục hỏi:
- Cô có thể cho biết những thay đổi sau khi trở thành mẹ?
- Em bé đã bắt đầu có những cử động, dù là rất nhẹ nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được. Tôi rất vui mừng nhưng có một chút lo lắng, không biết mình có chăm sóc con đúng cách không? Mình sẽ trở thành một bà mẹ như thế nào? Quả thực đó là những điều rất băn khoăn, lớp học này đã giúp tôi giải tỏa những lo lắng kia. Xin cảm ơn!
Phóng viên tiếp tục hỏi:
- Hai người thường tâm sự điều gì với nhau về thiên thần nhỏ?
- Chúng tôi chia sẻ với nhau mọi thứ.
- Hai người có bao giờ cãi nhau không?
- Là vợ chồng, không cãi nhau mới là chuyện lạ. Quan trọng mình phải biết nguyên nhân vì sao và đừng để điều đó tái diễn.
- Thư và Tuấn trở thành cha mẹ trong vài tháng sắp tới. Nếu được dùng 1 từ để miêu tả điều tuyệt vời ấy. Kỳ Tuấn, anh sẽ nói gì?
- Hạnh phúc.
- Còn Minh Thư?
- Hồi hộp.
Thư chỉ cảm thấy hơi thở mình nhẹ nhàng hơn khi Kỳ Tuấn nói một vài câu trước khi kết thúc talkshow, cô cảm thấy những đòn trả thù của Kỳ Tuấn tuy đơn giản mà thâm sâu hơn rất nhiều. Chứng tỏ cô có thể gây khó dễ cho anh trong kỷ luật của công việc chứ còn về mặt này, Thư đang chịu lép vế hơn. Tuy nhiên cô vẫn tự tin vào bản năng trả thù của một phụ nữ bị dồn vào thế chân tường. Kỳ Tuấn có vẻ đã lấy lại nụ cười quen thuộc sau khi diễn khá ngọt với Minh Thư.
- Tôi không nghĩ Kỳ Tuấn lại chọn vật đó, tuy nhiên, có cách suy nghĩ như thế, tôi nghĩ anh ấy sẽ là một người cha tuyệt vời.
Minh Thư đang sửa soạn chuẩn bị ra về, cô quay lại và bất ngờ với cách Phương My nói chuyện. Minh Thư hỏi:
- Cô và Kỳ Tuấn biết nhau trước rồi hả?
- Không hẳn.
- Tôi chỉ tin vào những điều mắt tôi chứng kiến. Lựa chọn à? Tôi nghĩ đó là điều ngẫu nhiên thôi, Kỳ Tuấn tốt nghiệp xuất sắc ngành báo chí, những phát biểu đó chỉ là một thủ thuật đánh lừa tri thức mọi người thôi.
- Cuộc sống hôn nhân của hai bạn có vẻ khá ngột ngạt sau ống kính.
- Ý cô là gì?
- Không. Chỉ là tôi cảm thấy như thế. Hai bạn đến với nhau vì đứa trẻ hả?
- Cô không nên quá quan tâm vào cuộc sống của các học viên như vậy.
- Tôi không hiểu hai bạn như thế nào nhưng tôi khuyên, hôn nhân là một canh bạc lớn của cuộc đời, cũng như là một vũ khí nguy hiểm, kể cả cho chúng ta lẫn bạn đời.
- Cô đã kết hôn chưa?
- Nhưng tôi có kinh nghiệm. Bởi vì tôi ...
Kỳ Tuấn quay trở vào vì thấy Minh Thư đứng ở đây trong quá lâu, Minh Thư trông thấy Kỳ Tuấn bèn luống cuống mặc áo khoác vào rồi nhanh chóng bước vào xe. Kỳ Tuấn nhìn Phương My rồi hỏi:
- Cô nói gì với vợ tôi vậy?
- Trao đổi thôi. Đi mà hỏi vợ anh đi.
- Liệu hồn cô đấy. Cái gì đã qua rồi thì cho nó qua luôn đi.
Kỳ Tuấn lái xe đưa Minh Thư về nhà, lúc bước xuống xe, Minh Thư mang giày cao gót tình cờ vấp phải một thanh sắt nằm giữa lối đi. Đế giày bị gãy còn Thư thì loạng choạng mất thăng bằng, Kỳ Tuấn đi phía sau vội vàng đỡ lấy Minh Thư:
- Cẩn thận!
Minh Thư nhìn Kỳ Tuấn, rồi anh đỡ cô đứng dậy và bước vào nhà trước. Lúc Minh Thư lên tới phòng thì Kỳ Tuấn đã thay xong bộ quần áo, người gì mà tắm nhanh thế nhỉ? Thư tự hỏi rồi lại cởi giày ra nhìn cái mắt cá ửng đỏ. Kỳ Tuấn ở trong phòng một lúc khá lâu, anh lục lọi khắp nơi. Minh Thư hỏi:
- Anh tìm thứ gì? Căn phòng này là tôi sắp xếp, anh có thể hỏi nếu không biết kia mà.
- Không phải việc của em. Ngủ đi!
Kỳ Tuấn tình cờ thấy một hộp thuốc khá lạ trong ngăn kéo sát giường ngủ. Tranh thủ lúc Minh Thư không để ý, Kỳ Tuấn lén cho một viên vào túi. Rồi anh đi ra ngoài. Buổi tối hôm đó, Tuấn nằm ngoài sofa mà cứ liên tục nhìn viên thuốc. Nếu anh ra ngoài ngay thì đầu óc sắc sảo của Minh Thư sẽ nghi ngờ. Cô đang âm mưu gì? Tự bức tử mình hay là đang muốn sát hại chính anh? Tuấn trằn trọc suy nghĩ.
Những lần xuất hiện cùng nhau giữa Kỳ Tuấn và Phương My đã không chỉ còn là giáo viên và người đi học. Phương My có một thói quen khá giống Minh Thư, luôn thích gọi Cappuccinno, đã là lần thứ hai đi cùng nhau nhưng cô vẫn luôn chỉ gọi loại cà phê Italy mà thôi. Kỳ Tuấn nói:
- Cô hẹn tôi ra đây làm gì?
- Anh luôn muốn biết mà.
- Cô đã chịu nhận cô là Phương My.
- Tôi là Phương My.
- Tại sao cô lại trốn tránh tôi?
- Làm cách nào để anh chấp nhận sự giải thích từ tôi?
- Ý cô là gì?
- Cô chưa giải thích làm sao biết tôi có chấp nhận hay không?
- Không ai muốn làm việc gì bí mật mà không có lí do.
- Cô dẹp cái lời thoại hoa văn của cô sang một bên đi. Tôi không muốn dài dòng.
- Ngày đó, tôi có thể lựa chọn ra đi hoặc ở lại. Nhưng tôi đã lựa chọn ra đi. Vì tôi muốn anh quên tôi và tôi cũng quên anh.
- Cô vẫn xem tôi là một thằng nhóc. Không chịu nỗi sự trêu ghẹo của bạn bè nếu chấp nhận tình yêu của một thằng nhỏ hơn cô 2 tuổi. Chỉ vậy thôi sao?
- Nhưng lúc đó tôi không thể vì tình yêu này mà tôi đánh mất cả giấc mơ của mình. Ba mẹ tôi phản đối chuyện tôi chỉ suốt ngày quanh quẩn với một thằng bé nhỏ hơn 2 tuổi yếu đuối, nhút nhát. Tôi muốn rời khỏi anh khi anh chưa thực sự yêu tôi mà chỉ mới thích tôi thôi. Tôi không muốn làm anh đau khổ. Tôi có thể ra nước ngoài học hành thay vì phải ở lại vì một tình yêu thơ bé. Tôi chỉ xem anh như một đứa em trai mà thôi. Đứa em trai cần tôi bảo vệ, chia sẻ và an ủi.
- Cô có nghĩ rằng một lí do lãng nhách có thể làm thằng bé đó tổn thương suốt một thời gian dài không?
- Nhưng anh còn nhớ tôi đã nói, nếu lúc ta gặp lại, anh vẫn chưa có người yêu thì tôi sẽ là người yêu của anh. Ngày đó tôi hứa giống như tôi chỉ hứa bởi vì tôi không muốn anh khóc mà thôi. Nhưng ...Những ngày tháng xa anh, ... Tôi nghĩ tôi đã cảm nhận tình cảm của tôi dành cho anh là có. Không phải tình cảm chị em nữa. Mà là tình yêu.
- Cô sai rồi.
Kỳ Tuấn nhìn Phương My, anh nói bằng một giọng uất nghẹn:
- Cô nghĩ rằng cách của cô là hay sao? Suy nghĩ của cô quá nhẫn tâm và ngu ngốc. Tại sao cô không nghĩ đứa trẻ đó sẽ bị một đả kích lớn? Một thằng nhóc 13 tuổi có lẽ chưa biết rõ tình yêu thực sự là như thế nào nhưng nó sẽ xem cú vấp ngã đầu đời ấy làm định nghĩa tình yêu cho tất cả mối tình sau. Vì nó đã bị tổn thương, đầy cay đắng và nước mắt. Nên nó tự nhủ rằng, bất cứ thứ gì cũng có thể đùa giỡn, vui thì chơi, không vui thì ngừng lại. Người cho nó yêu thương, dạy nó biết thế nào là thương yêu thực chất chỉ xem tình cảm là một trò đùa. Nên nó sẽ không bao giờ yêu như cách nó đã yêu lần đầu nữa.
- Kỳ Tuấn, tôi đã ước có thể làm gì để anh thôi buồn nữa.
- Tôi đã không biết buồn từ lâu rồi.
- Tôi có thể hỏi anh một điều không?
- Nói đi.
- Nếu như lần này gặp lại tôi, anh vẫn chưa kết hôn. Anh và tôi có cơ hội nào không?
Kỳ Tuấn chỉ đứng dậy và nói lạnh lùng:
- Tình yêu ... chỉ là một trò chơi mà thôi. Nếu cô thích, tôi vẫn có thể làm bạn trai của cô.
- Tôi nghiêm túc. Không đùa giỡn.
- Kết hôn hay độc thân gì thì tôi cũng có thể đùa giỡn được. Với bất cứ ai!
- Tôi không ngờ anh lại trở nên như vậy.
- Tôi không ngờ vì cô mà tôi lại trở nên như vậy.
Kỳ Tuấn như muốn phủ nhận tất cả. Với tính cách của một con người nếu đã thua một ván thì sẽ đánh đến khi nào chiến thắng tất cả các ván còn lại, Tuấn không tin rằng Phương My lại đối xử với anh như thế. Với thất bại đáng quên của một khúc tình yêu dang dở, giờ đây Tuấn cảm thấy bối rối khi Phương My hỏi anh điều đó. Đang trong tình cảnh cố lấy lòng Minh Thư một cách vô vọng thì Phương My xuất hiện một lần nữa lại làm anh chao đảo. Tuấn không nghĩ nhiều đến Phương My vì cô cũng không xinh đẹp hay quyến rũ như cô vợ “tài sắc vẹn toàn” của Tuấn.
Chỉ đơn giản một điều...
Tình đầu là thứ tình cảm khó quên nhất.
Trái tim Tuấn liệu có đi lạc đường khi anh đứng giữa lối đi của tình yêu theo tính cách hiện tại, chỉ đùa giỡn, không xem mọi thứ là thật và tình yêu của một cậu bé Thái Kỳ Tuấn những ngày đầu chập chững yêu đương. Trong khi Tuấn đã bắt đầu có những cảm giác ghen tuông và tức giận về Minh Thư thì Phương My lại chủ động khơi lại mối tình ngày xưa. Anh phải làm gì và nên làm gì cho đúng?
/91
|