Rõ ràng sau khi cô ta xử lý Hứa Nhược Phi xong, Lệ Đình Nam nên hoàn toàn thuộc về mình, tại sao sau sáu năm trôi qua nhưng cô ta cảm thấy người đàn ông này cách mình càng ngày càng xa.
“Cô Hứa.
” Giọng Hứa Nhược Phi kính cẩn lễ phép, không khiêu khích như vừa nãy.
Nụ cười trên môi cô vừa thỏa đáng vừa khéo léo làm cho người ta khó mà bới ra bất kỳ tật xấu gì.
“Cái gì?” Hứa Nhược Mộng hỏi.
Hứa Nhược Mộng không có cao như Hứa Nhược Phi, cho dù mang giày cao gót cũng cần phải hơi ngước mắt.
Về khí thế đã thua một nửa.
Hứa Nhược Phi cười nói: “Cô Hứa, cô nói không sai.
Cô là vợ sắp cưới của tổng giám đốc Lệ thì tất nhiên tổng giám đốc Lệ nên trở về với cô.
Tôi là trợ lý nữ của tổng giám đốc Lệ chẳng qua là vì nguyên nhân trong công việc mà phải tới sân bay.
Nếu cô Hứa tự mình tới đón tổng giám đốc Lệ, vậy trợ lý như tôi đây không cần phải đứng ở chỗ này.
”
Bất mãn trên mặt Hứa Nhược Mộng giảm đi mấy phần.
Xem ra cô Anna này còn có đầu óc, biết bây giờ không nên dây vào sự tức giận của mình.
Mặc dù oán thầm trong lòng nhưng Hứa Nhược Mộng vẫn duy trì dáng vẻ của thiên kim đại tiểu thư, giọng nói yểu điệu: “Anna, cô có thể hiểu được thì quá tốt! Tôi còn lo lắng như vậy sẽ ảnh hưởng đến tình hữu nghị giữa chúng ta.
”
Hứa Nhược Phi câm nín trong lòng.
Xem ra bàn về trình độ không biết xấu hổ, cô còn kém xa so với cô em gái này của mình.
“Cô Hứa quá lo lắng rồi, cô là vợ sắp cưới của tổng giám đốc Lệ, về công về tư thì tôi sẽ không có câu oán hận nào.
”
Hứa Nhược Phi nâng mắt lên nhìn Lý An ở bên cạnh, ra hiệu bảo cậu ta phối hợp với mình mình.
.
/328
|