Lăng Hạ ôm balo leo núi co rụt thân thể vào góc tường, xoa cái bụng đói kêu rột rột, cẩn thận dò xét nhóm người lui tới.
Hắn tới thế giới lạ lẫm này đã gần bốn ngày rồi.
Khi hắn tỉnh lại, phát hiện mình vậy mà lại rơi vào một khu rừng rậm tương tự rừng nguyên thủy Kỷ Jura , động thực vật bên trong đều chưa từng gặp qua. Hắn ở trong đó lưu lạc ba ngày, lại đọ sức cùng rất nhiều động thực vật nguy hiểm, cuối cùng từ bên trong đi ra, thiếu chút nữa đói chết.
Người lui tới mặc kỳ trang dị phục tương tự nhân vật võng du, tóc đủ màu sắc. Lăng Hạ cẩn thận lắng nghe bọn họ đối thoại, thu góp tin tức hữu dụng.
Từ những người đó cùng đi dạo trong chợ hắn hiểu được mấy điều, thế giới này không có bất kỳ cơ quan chính phủ, đều là thế lực môn phái. Bây giờ hắn đang ở nơi thuộc về một môn phái tên là Huyết Sát Môn, Huyết Sát Môn thuộc về ma tu đạo.
Tiền tệ thế giới này giao dịch cũng không phải là tiền đồng, mà là dùng đá năng lượng làm thành tiền năng lượng, trừ đồ dùng bình thường hằng ngày, linh thảo, da lông ma thú, đan dược, pháp khí các loại đều có thể giao dịch. Tương đối may mắn là chữ viết cùng ngôn ngữ cũng tương tự Trung Quốc cổ đại.
Người thống trị cao nhất ma tu đạo gọi là Ma Tôn. . . . . .
Ma Tôn đại nhân hiện giờ đảm nhiệm được ba năm, vân vân mây mây. . . . . .
Lăng Hạ phát hiện, mặc kệ là chính phái nhân sĩ, hay là nhân vật phản diện nhân sĩ, đều bát quái giống nhau.
Lăng Hạ hơi nghi ngờ, tại sao những danh từ này nghe lại quen thuộc như vậy? Giống như hắn đã từng đọc trong một câu truyện lừa bịp đầu voi đuôi chuột nào đó. . . . . . Nhưng rốt cuộc là lừa bịp như thế nào, kịch tình là gì, hắn lại là không nghĩ ra được chút nào.
Sá, chẳng lẽ mình xuyên vào trong truyện hả ?
Bây giờ toàn dân xuyên không, xuyên vào trong truyện, xuyên trò chơi, xuyên cổ đại. . . . . . Tất cả mọi nơi đều bị anh chàng xuyên không đồng hóa rồi! Chẳng lẽ hắn cũng vì xuyên không nên mới như vậy?
Khó trách tự nhiên có nhiều chức năng hack như vậy, là đặt nền móng để hắn xuyên không sao?
Đối với việc trở thành ngựa đực nam ở dị giới, nửa phần hứng thú hắn cũng không có a!
Hắn phát hiện bây giờ mình có ít nhất mấy loại năng lực, đầu tiên là năng lực khống chế thực vật, hắn có thể khống chế thực vật sinh trưởng và cùng đối thoại với chúng nó ở trình độ nhất định —— nhưng thực vật càng cao cấp càng hao tâm tổn sức. Kết hợp cách nói ở thế giới này, chính là trong cơ thể có nguyên tố hệ mộc.
Cái khác chính là thể năng, sức mạnh của hắn bây giờ, một đấm đi xuống có thể đạp nát tảng đá ra!
Sau đó chính là một loại năng lượng kỳ dị khác, khi hắn vận loại năng lượng này đến mắt thì có thể thấy được vật vào ban đêm, hơn nữa loại năng lượng kỳ diệu này còn có thể làm cho hắn giữ vững thân sức lực khi đói bụng cực kỳ, có lẽ còn có những chức năng khác, đều đang đợi mình phát hiện.
Trên đường bay tới hương vị thịt nướng mới mẻ, Lăng Hạ không nhịn được nuốt ngụm nước miếng, tránh né người đi đường, xem kỹ một chút.
Hắn biết balo leo núi và kiểu tóc y phục của mình có vẻ không hợp nhau, người nơi này đều có túi đựng đồ, như một không gian nho nhỏ, có thể để tiền tài quần áo.
Balo leo núi hắn đã sớm kiểm kê rõ ràng, có dao cạo râu chạy bằng điện, khăn lông còn có quần áo để tắm rửa, nhưng để có thể đổi lấy tiền cùng thức ăn ở thế giới này, hiển nhiên một thứ cũng không có.
Lăng Hạ nhíu nhíu mày, hắn vốn muốn tìm chút công việc, nhưng trong trấn nhỏ này rất khó tìm được việc. Hắn thở dài, chẳng lẽ phải vào trong núi đánh một chút ma thú trở lại bán sao?
Thật khó khăn mới từ trong đó đi ra ngoài được, hắn thật sự sợ đi vào lần nữa, sợ lạc đường. Hơn nữa đi theo một đám sóc, động vật nhỏ để học cách tìm thực vật để ăn loại cảm giác này, nói ra thật là mất mặt!
Hắn đang suy tư bước kế tiếp nên làm thế nào, hai đôi ủng da màu đen đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của hắn. Lăng Hạ ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy một người trẻ tuổi mặt mũi nghiêm nghị đang nhìn mình chằm chằm.
Người trẻ tuổi này mặc một thân quần áo màu đen, ngang hông treo trường kiếm, lưng eo thẳng tắp, có một loại phong cách tương tự quân nhân.
Trong lòng Lăng Hạ có chút lo lắng, có phải hoài nghi mình là gian tế hay không…?
Người trẻ tuổi kia lên tiếng, nói chuyện lại khách khí: “Tên của ngươi?”
Lăng Hạ ngẩn người, tên ở thế giới này hết sức quái dị, có tên đặc biệt dài lại có tên rất ngắn, có rất Tây Hóa có cũng rất Phương Đông, còn có tên nhìn như không có họ. . . . . . Tên của mình ở chỗ này có thể quái dị hay không?
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn hắn nghĩ không ra những thứ khác, tùy miệng nói: “Đao Phong.”
Đao Phong là nickname trong game của hắn, hắn vừa nghe có người gọi đối phương là “Đại đao huynh” , như vậy cái tên này không tính là kỳ quái chứ?
Người tuổi trẻ kia không hỏi những thứ khác nữa, lập tức rời đi. Lăng Hạ cảm thấy không giải thích được, đây là ý gì?
Dị Giới này vẫn có chỗ tốt, ít nhất không giống cổ đại bài xích người ngoại lai, nhiều lắm chỉ tò mò liếc hắn một cái.
Lăng Hạ lại ngồi ở góc tường một hồi, rất nhanh có tên ăn xin tới đuổi hắn, nói bên trong là địa bàn của mình. Hắn không nói gì đứng lên rời đi, chuẩn bị đi thử vận may một chút.
Lúc này một người cởi một ma thú đột nhiên nhanh như chớp vượt qua mặt hắn, chợt dừng lại ở chỗ không xa, dán một bố cáo, lập tức có không ít người vây lại.
Lăng Hạ đi tới nhìn, thì ra là bách thú uyển của Huyết Sát Môn đang tuyển người, nói đơn giản là tuyển nhân viên chăn nuôi vườn thú. Tiền công lúc ban đầu là một ngày năm tiền năng lượng cấp một bao ăn bao ở, lúc chăn nuôi ma thú cao cấp sẽ lên đến hai mươi, đối với người bình thường đã được coi là cao rồi.
Nhớ tới mấy mãnh thú kỳ dị hắn gặp ở trong núi, Lăng Hạ vẫn có chút sợ, nhưng một con ma thú lớn hơn cọp cũng bị hắn đánh chạy. . . . . .
Cũng không biết có thể trở về hay không —— bây giờ trở về đoán chừng cũng là bi kịch, trừ phi siêu nhân hắn đây ngày ngày che mặt. Hắn chỉ có thể tìm tạm một chỗ ổn định nghề nghiệp trước, quen thuộc hoàn cảnh lại tính chuyện khác.
Lăng Hạ tỉnh lại một chút, chuẩn bị đi thử vận may, vì lấp đầy bụng, bây giờ nuôi lão hổ hắn cũng nhận.
Bách thú uyển cách nơi này gần trăm dặm, nhưng nơi này cũng có chỗ báo danh. Lăng Hạ đi ghi danh, vậy mà lập tức được lĩnh một bộ y phục gia đinh cùng một tiền năng lượng cấp hai, có thể thấy được Huyết Sát Môn này rất khẳng khái hào phóng.
Trong lòng Lăng Hạ mừng rỡ, lập tức chạy đi mua chút cháo loãng bánh bao thịt, ăn liên tục đến khi no ợ mới dừng lại.
Ghi danh phần lớn là người bình thường, trong trấn nhỏ này tổng cộng có mười người ghi danh. Lăng Hạ cùng bọn họ mặc y phục gia đinh mày lam đậm đi theo sau ma thú, hắn không tốn sức chút nào, rất nhiều người lại chạy thở hổn hển. Lại trải qua ba bốn trấn nhỏ, đội ngũ cũng dần dần hội tụ nhiều hơn, Lăng Hạ đếm, ít nhất cũng hơn ba mươi —— thấy vậy kích thước bách thú uyển thật không nhỏ.
Cuối cùng đã tới bách thú uyển, bách thú uyển quả thật chiếm một ngọn núi, diện tích hơn 10 dặm, bốn phía đều là hoang sơn dã lĩnh. Lăng Hạ quan sát bốn phía, trong lòng càng bi ai, dầu gì hắn cũng là dân thành thị hiện đại, bây giờ thì tốt rồi, trực tiếp chạy đến núi lớn khe sâu làm bạn cùng thú.
Đệ tử dẫn đầu quan sát đám người cẩn thận, chỉ vào Lăng Hạ nói: “Ngươi, bước ra khỏi hàng.”
Lăng Hạ nghi ngờ đi ra ngoài, người đệ tử kia lại rất nhanh chỉ thêm mấy người. Lúc này Lăng Hạ mới từ từ hiểu, hắn gọi đều là những người có thể lực tốt.
Quả nhiên, thủ lĩnh đệ tử rất nhanh phát thẻ bài cho bọn hắn, Lăng Hạ và những người được gọi ra phụ trách chăn nuôi ma thú cấp ba có thẻ bài màu vàng, những người thể lực kém còn lại phụ trách ma thú cấp một cùng cấp hai có thẻ bài màu xanh lá cây.
Lăng Hạ đi theo một vị nuôi thú lão luyện, người nuôi thú này là một người trung niên diện mạo hiền lành, tên là Hồng Lâm, Lăng Hạ nghĩ đến tên giả của mình, liền cười để cho y gọi mình”Tiểu Đao” .
Buổi tối ngủ giường chung, gần ba mươi đại nam nhân nhét chung một chỗ. Khắp nơi đều là tiếng ngáy, tiếng nói mớ, còn có mùi là lạ.
Lăng Hạ cau mày lăn qua lộn lại không ngủ được, nghe Hồng Lâm nói, chỉ cần là người chăn nuôi ma thú cấp năm trở lên sẽ có phòng riêng, hắn muốn cố gắng quen thuộc tập tính của những ma thú này, tranh thủ nuôi động vật cao cấp sớm một chút.
Hắn và Hồng Lâm phụ trách ma thú bậc ba được đặt tên là “Lục Dực” , là một loại ma thú giống chim xinh đẹp như khổng tước. Nơi chăn nuôi Lục Dực to như hai sân bóng rỗ, bốn phía đều là lưới phòng hộ.
Mặc dù Lăng Hạ luôn thích mèo chó các loại động vật nhỏ lông lá, thấy loại chim này vẫn nhịn không được nhìn nhiều mấy lần. Hồng Lâm rất cẩn thận đeo tấm kim loại che đầu cùng quần áo phòng hộ, y thấy Lăng Hạ không căng thẳng chút nào hết nhìn đông tới nhìn tây, liền nhíu mày nói: “Loại súc sinh nàyrất nguy hiểm, Tiểu Đao ngươi phải cẩn thận chút!”
Hồng Lâm rất chăm sóc hắn, người hậu bối cười lên thật thân thiết hiền lành này.
Lăng Hạ nghĩ lại mấy thứ hắn gặp khi ở trong núi, vội vàng gật đầu một cái, học Hồng Lâm mặc xong quần áo phòng hộ. Ma thú hắn gặp trong núi có loại dáng dấp khéo léo đáng yêu, lại có thể nuốt một con mồi lớn hơn nó rất nhiều. . . .
Thức ăn của Lục Dực là rắn cỏ bình thường, Hồng Lâm nói hắn đẩy cái rương kia, đổ rắn ra đầy đất, mấy con Lục Dực vừa thấy thức ăn liền bắt đầu cướp đoạt, tiếng kêu bén nhọn làm cho người ta nghe hoảng hốt. Lăng Hạ tê dại da đầu xách theo cái rương đựng rắn đi vào, bọn chúng chủ yếu là mồi cho những con Lục Dực đang ấp trứng bên trong.
Lăng Hạ hỏi “Cho mấy con chim này ăn có ích gì?”
Nơi này không giống vườn thú, nuôi động vật có thể thu tiền tham quan.
Hồng Lâm chép miệng, ý bảo đi ra ngoài lại nói. Động tác của y cẩn thận tỉ mỉ, như sợ mấy con rắn kia ném ra ngoài không cẩn thận rơi vào người mình. Lăng Hạ vội vàng bình tâm tĩnh khí, học bộ dáng của y ném rắn cỏ cho những con chim cái đang ấp trứng.
Đợi đến khi ra ngoài, Hồng Lâm đóng cửa gỡ mũ che đầu mới thở gấp nói: “Tiểu Đao, về sau đi vào phải tận lực hạ thấp âm thanh của mình, những con Lục Dực này tham lam hiếu chiến, một khi kinh động bọn chúng, hậu quả rất là kinh khủng!”
Lăng Hạ nghe vậy kinh hãi một hồi, vội vàng gật gật đầu nói xin lỗi: “Xin lỗi Hồng đại ca, ta là người nhà quê, không có hiểu rõ mấy loại ma thú này a.”
“Khó trách.” Hồng Lâm nhấc rương đi về phía hắn, giải thích, “Loại Lục Dực này mặc dù lông vũ nanh vuốt không quý, nhưng chúng nó là một trong những loại thức ăn ma thú cao cấp thích nhất.”
Lăng Hạ bừng tỉnh hiểu ra, bọn họ bây giờ nuôi thức ăn cho ma thú cao cấp a!
Lục Dực đói rất nhanh lại tham lam, cho nên một ngày cần cho ăn bốn lần, liên tiếp cho ăn ba ngày, Lăng Hạ đã có thể mặt không đổi sắc một tay bắt năm con rắn rồi.
Buổi tối đi ngủ tắm rửa vẫn là vấn đề lớn, có lúc Lăng Hạ không thể không lấy một bộ y phục che lỗ mũi, nếu không những thứ mùi mồ hôi bẩn trong phòng hun cho hắn cả đêm ngủ không được.
Lăng Hạ không nhịn được hỏi Hồng Lâm: “Hồng đại ca, phải làm thế nào mới có thể chăm sóc ma thú cao cấp đây?”
Hồng Lâm nhìn hắn một cái lạnh nhạt nói: “Tiểu Đao, ngươi cứ yên phận ở chỗ này trước đã, ma thú cao cấp dễ nuôi như vậy sao? Dù kiếm ít tiền một chút, cũng đừng đi mạo hiểm.”
Có thực lực một chút sẽ không tới nơi đây làm chuyện khổ sai này, cho nên Hồng Lâm cho rằng Lăng Hạ chỉ là người bình thường.
Lăng Hạ muốn nói mình đã từng đọ sức với ma thú còn to hơn con cọp kia ra, ít nhiều vẫn có chút niềm tin, liền miêu tả bộ dạng ma thú đó cho Hồng Lâm một phen. Lúc đó hắn hết sức căng thẳng, trước khi móng vuốt của ma thú đó nhào tới còn bắt được móng trước của nó giơ nửa người nó lên, dùng sức đẩy ma thú kia lăn lộn mấy vòng—— sau đó hắn vì căng thẳng sợ hãi liền nhảy lên cây, chạy như một làn khói.
Hồng Lâm ngạc nhiên há hốc miệng, theo miêu tả của Lăng Hạ, hắn gặp phải ma thú Bao Sùng cấp bốn, người trẻ tuổi nhìn bình thường lịch sự gầy yếu này lại có thể chạy trốn khỏi nanh vuốt của Bao Sùng!
Lăng Hạ bị y nhìn có chút lo lắng, nhanh chóng giải thích: “Sức lực của ta trời sanh có chút lớn. . . . . .”
Hồng Lâm suy nghĩ nói: “Tiểu Lăng, hay là ngươi có long hổ lực?”
Long hổ lực? Lăng Hạ không hiểu, cảm thấy mấy từ này có chút quen thuộc, hắn lắc lắc đầu nói: “Ta lớn lên ở tiểu trấn vắng vẻ, chưa từng thấy qua người nào như vậy, ta cũng không biết a.”
Hồng Lâm vỗ vỗ bả vai hắn: “Nếu là thật, ngươi đi tìm đệ tử quản sự nói một chút đi, điều đến khu ma thú cao cấp, kiếm tiền cũng tốt hơn.”
Quản sự đệ tử được tất cả mọi người gọi là “Kính ca”, Lăng Hạ ăn cơm trưa xong đi tìm hắn, nói ý muốn của mình ra. Kính ca nhìn hắn một chút, bảo hắn nâng một tảng đá lớn cao hơn nửa người lên, Lăng Hạ hít sâu, một phát nâng hòn đá kia lên, mặt không đổi sắc tới nơi xa mấy mét.
Kính ca gật đầu khen: “Ừ, tư chất không tệ, ngày mai ngươi cùng bọn An Huy Yên phụ trách Bạch Đầu Ưng cấp năm đi —— tới phòng kho đổi lại thẻ bài màu đỏ, lấy một bộ y phục, nói đệ tử phòng kho phân cho ngươi một phòng trống.”
Lăng Hạ không khỏi vui sướng, mỉm cười nói: “Đa tạ Kính ca!”
Mặc dù nói là đơn độc phòng trống, nhưng là chính là cá 10m² gian phòng nhỏ, chỉ là Lăng Hạ đã đủ hài lòng, khó được ngủ tốt mộng.
Hắn tới thế giới lạ lẫm này đã gần bốn ngày rồi.
Khi hắn tỉnh lại, phát hiện mình vậy mà lại rơi vào một khu rừng rậm tương tự rừng nguyên thủy Kỷ Jura , động thực vật bên trong đều chưa từng gặp qua. Hắn ở trong đó lưu lạc ba ngày, lại đọ sức cùng rất nhiều động thực vật nguy hiểm, cuối cùng từ bên trong đi ra, thiếu chút nữa đói chết.
Người lui tới mặc kỳ trang dị phục tương tự nhân vật võng du, tóc đủ màu sắc. Lăng Hạ cẩn thận lắng nghe bọn họ đối thoại, thu góp tin tức hữu dụng.
Từ những người đó cùng đi dạo trong chợ hắn hiểu được mấy điều, thế giới này không có bất kỳ cơ quan chính phủ, đều là thế lực môn phái. Bây giờ hắn đang ở nơi thuộc về một môn phái tên là Huyết Sát Môn, Huyết Sát Môn thuộc về ma tu đạo.
Tiền tệ thế giới này giao dịch cũng không phải là tiền đồng, mà là dùng đá năng lượng làm thành tiền năng lượng, trừ đồ dùng bình thường hằng ngày, linh thảo, da lông ma thú, đan dược, pháp khí các loại đều có thể giao dịch. Tương đối may mắn là chữ viết cùng ngôn ngữ cũng tương tự Trung Quốc cổ đại.
Người thống trị cao nhất ma tu đạo gọi là Ma Tôn. . . . . .
Ma Tôn đại nhân hiện giờ đảm nhiệm được ba năm, vân vân mây mây. . . . . .
Lăng Hạ phát hiện, mặc kệ là chính phái nhân sĩ, hay là nhân vật phản diện nhân sĩ, đều bát quái giống nhau.
Lăng Hạ hơi nghi ngờ, tại sao những danh từ này nghe lại quen thuộc như vậy? Giống như hắn đã từng đọc trong một câu truyện lừa bịp đầu voi đuôi chuột nào đó. . . . . . Nhưng rốt cuộc là lừa bịp như thế nào, kịch tình là gì, hắn lại là không nghĩ ra được chút nào.
Sá, chẳng lẽ mình xuyên vào trong truyện hả ?
Bây giờ toàn dân xuyên không, xuyên vào trong truyện, xuyên trò chơi, xuyên cổ đại. . . . . . Tất cả mọi nơi đều bị anh chàng xuyên không đồng hóa rồi! Chẳng lẽ hắn cũng vì xuyên không nên mới như vậy?
Khó trách tự nhiên có nhiều chức năng hack như vậy, là đặt nền móng để hắn xuyên không sao?
Đối với việc trở thành ngựa đực nam ở dị giới, nửa phần hứng thú hắn cũng không có a!
Hắn phát hiện bây giờ mình có ít nhất mấy loại năng lực, đầu tiên là năng lực khống chế thực vật, hắn có thể khống chế thực vật sinh trưởng và cùng đối thoại với chúng nó ở trình độ nhất định —— nhưng thực vật càng cao cấp càng hao tâm tổn sức. Kết hợp cách nói ở thế giới này, chính là trong cơ thể có nguyên tố hệ mộc.
Cái khác chính là thể năng, sức mạnh của hắn bây giờ, một đấm đi xuống có thể đạp nát tảng đá ra!
Sau đó chính là một loại năng lượng kỳ dị khác, khi hắn vận loại năng lượng này đến mắt thì có thể thấy được vật vào ban đêm, hơn nữa loại năng lượng kỳ diệu này còn có thể làm cho hắn giữ vững thân sức lực khi đói bụng cực kỳ, có lẽ còn có những chức năng khác, đều đang đợi mình phát hiện.
Trên đường bay tới hương vị thịt nướng mới mẻ, Lăng Hạ không nhịn được nuốt ngụm nước miếng, tránh né người đi đường, xem kỹ một chút.
Hắn biết balo leo núi và kiểu tóc y phục của mình có vẻ không hợp nhau, người nơi này đều có túi đựng đồ, như một không gian nho nhỏ, có thể để tiền tài quần áo.
Balo leo núi hắn đã sớm kiểm kê rõ ràng, có dao cạo râu chạy bằng điện, khăn lông còn có quần áo để tắm rửa, nhưng để có thể đổi lấy tiền cùng thức ăn ở thế giới này, hiển nhiên một thứ cũng không có.
Lăng Hạ nhíu nhíu mày, hắn vốn muốn tìm chút công việc, nhưng trong trấn nhỏ này rất khó tìm được việc. Hắn thở dài, chẳng lẽ phải vào trong núi đánh một chút ma thú trở lại bán sao?
Thật khó khăn mới từ trong đó đi ra ngoài được, hắn thật sự sợ đi vào lần nữa, sợ lạc đường. Hơn nữa đi theo một đám sóc, động vật nhỏ để học cách tìm thực vật để ăn loại cảm giác này, nói ra thật là mất mặt!
Hắn đang suy tư bước kế tiếp nên làm thế nào, hai đôi ủng da màu đen đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của hắn. Lăng Hạ ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy một người trẻ tuổi mặt mũi nghiêm nghị đang nhìn mình chằm chằm.
Người trẻ tuổi này mặc một thân quần áo màu đen, ngang hông treo trường kiếm, lưng eo thẳng tắp, có một loại phong cách tương tự quân nhân.
Trong lòng Lăng Hạ có chút lo lắng, có phải hoài nghi mình là gian tế hay không…?
Người trẻ tuổi kia lên tiếng, nói chuyện lại khách khí: “Tên của ngươi?”
Lăng Hạ ngẩn người, tên ở thế giới này hết sức quái dị, có tên đặc biệt dài lại có tên rất ngắn, có rất Tây Hóa có cũng rất Phương Đông, còn có tên nhìn như không có họ. . . . . . Tên của mình ở chỗ này có thể quái dị hay không?
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn hắn nghĩ không ra những thứ khác, tùy miệng nói: “Đao Phong.”
Đao Phong là nickname trong game của hắn, hắn vừa nghe có người gọi đối phương là “Đại đao huynh” , như vậy cái tên này không tính là kỳ quái chứ?
Người tuổi trẻ kia không hỏi những thứ khác nữa, lập tức rời đi. Lăng Hạ cảm thấy không giải thích được, đây là ý gì?
Dị Giới này vẫn có chỗ tốt, ít nhất không giống cổ đại bài xích người ngoại lai, nhiều lắm chỉ tò mò liếc hắn một cái.
Lăng Hạ lại ngồi ở góc tường một hồi, rất nhanh có tên ăn xin tới đuổi hắn, nói bên trong là địa bàn của mình. Hắn không nói gì đứng lên rời đi, chuẩn bị đi thử vận may một chút.
Lúc này một người cởi một ma thú đột nhiên nhanh như chớp vượt qua mặt hắn, chợt dừng lại ở chỗ không xa, dán một bố cáo, lập tức có không ít người vây lại.
Lăng Hạ đi tới nhìn, thì ra là bách thú uyển của Huyết Sát Môn đang tuyển người, nói đơn giản là tuyển nhân viên chăn nuôi vườn thú. Tiền công lúc ban đầu là một ngày năm tiền năng lượng cấp một bao ăn bao ở, lúc chăn nuôi ma thú cao cấp sẽ lên đến hai mươi, đối với người bình thường đã được coi là cao rồi.
Nhớ tới mấy mãnh thú kỳ dị hắn gặp ở trong núi, Lăng Hạ vẫn có chút sợ, nhưng một con ma thú lớn hơn cọp cũng bị hắn đánh chạy. . . . . .
Cũng không biết có thể trở về hay không —— bây giờ trở về đoán chừng cũng là bi kịch, trừ phi siêu nhân hắn đây ngày ngày che mặt. Hắn chỉ có thể tìm tạm một chỗ ổn định nghề nghiệp trước, quen thuộc hoàn cảnh lại tính chuyện khác.
Lăng Hạ tỉnh lại một chút, chuẩn bị đi thử vận may, vì lấp đầy bụng, bây giờ nuôi lão hổ hắn cũng nhận.
Bách thú uyển cách nơi này gần trăm dặm, nhưng nơi này cũng có chỗ báo danh. Lăng Hạ đi ghi danh, vậy mà lập tức được lĩnh một bộ y phục gia đinh cùng một tiền năng lượng cấp hai, có thể thấy được Huyết Sát Môn này rất khẳng khái hào phóng.
Trong lòng Lăng Hạ mừng rỡ, lập tức chạy đi mua chút cháo loãng bánh bao thịt, ăn liên tục đến khi no ợ mới dừng lại.
Ghi danh phần lớn là người bình thường, trong trấn nhỏ này tổng cộng có mười người ghi danh. Lăng Hạ cùng bọn họ mặc y phục gia đinh mày lam đậm đi theo sau ma thú, hắn không tốn sức chút nào, rất nhiều người lại chạy thở hổn hển. Lại trải qua ba bốn trấn nhỏ, đội ngũ cũng dần dần hội tụ nhiều hơn, Lăng Hạ đếm, ít nhất cũng hơn ba mươi —— thấy vậy kích thước bách thú uyển thật không nhỏ.
Cuối cùng đã tới bách thú uyển, bách thú uyển quả thật chiếm một ngọn núi, diện tích hơn 10 dặm, bốn phía đều là hoang sơn dã lĩnh. Lăng Hạ quan sát bốn phía, trong lòng càng bi ai, dầu gì hắn cũng là dân thành thị hiện đại, bây giờ thì tốt rồi, trực tiếp chạy đến núi lớn khe sâu làm bạn cùng thú.
Đệ tử dẫn đầu quan sát đám người cẩn thận, chỉ vào Lăng Hạ nói: “Ngươi, bước ra khỏi hàng.”
Lăng Hạ nghi ngờ đi ra ngoài, người đệ tử kia lại rất nhanh chỉ thêm mấy người. Lúc này Lăng Hạ mới từ từ hiểu, hắn gọi đều là những người có thể lực tốt.
Quả nhiên, thủ lĩnh đệ tử rất nhanh phát thẻ bài cho bọn hắn, Lăng Hạ và những người được gọi ra phụ trách chăn nuôi ma thú cấp ba có thẻ bài màu vàng, những người thể lực kém còn lại phụ trách ma thú cấp một cùng cấp hai có thẻ bài màu xanh lá cây.
Lăng Hạ đi theo một vị nuôi thú lão luyện, người nuôi thú này là một người trung niên diện mạo hiền lành, tên là Hồng Lâm, Lăng Hạ nghĩ đến tên giả của mình, liền cười để cho y gọi mình”Tiểu Đao” .
Buổi tối ngủ giường chung, gần ba mươi đại nam nhân nhét chung một chỗ. Khắp nơi đều là tiếng ngáy, tiếng nói mớ, còn có mùi là lạ.
Lăng Hạ cau mày lăn qua lộn lại không ngủ được, nghe Hồng Lâm nói, chỉ cần là người chăn nuôi ma thú cấp năm trở lên sẽ có phòng riêng, hắn muốn cố gắng quen thuộc tập tính của những ma thú này, tranh thủ nuôi động vật cao cấp sớm một chút.
Hắn và Hồng Lâm phụ trách ma thú bậc ba được đặt tên là “Lục Dực” , là một loại ma thú giống chim xinh đẹp như khổng tước. Nơi chăn nuôi Lục Dực to như hai sân bóng rỗ, bốn phía đều là lưới phòng hộ.
Mặc dù Lăng Hạ luôn thích mèo chó các loại động vật nhỏ lông lá, thấy loại chim này vẫn nhịn không được nhìn nhiều mấy lần. Hồng Lâm rất cẩn thận đeo tấm kim loại che đầu cùng quần áo phòng hộ, y thấy Lăng Hạ không căng thẳng chút nào hết nhìn đông tới nhìn tây, liền nhíu mày nói: “Loại súc sinh nàyrất nguy hiểm, Tiểu Đao ngươi phải cẩn thận chút!”
Hồng Lâm rất chăm sóc hắn, người hậu bối cười lên thật thân thiết hiền lành này.
Lăng Hạ nghĩ lại mấy thứ hắn gặp khi ở trong núi, vội vàng gật đầu một cái, học Hồng Lâm mặc xong quần áo phòng hộ. Ma thú hắn gặp trong núi có loại dáng dấp khéo léo đáng yêu, lại có thể nuốt một con mồi lớn hơn nó rất nhiều. . . .
Thức ăn của Lục Dực là rắn cỏ bình thường, Hồng Lâm nói hắn đẩy cái rương kia, đổ rắn ra đầy đất, mấy con Lục Dực vừa thấy thức ăn liền bắt đầu cướp đoạt, tiếng kêu bén nhọn làm cho người ta nghe hoảng hốt. Lăng Hạ tê dại da đầu xách theo cái rương đựng rắn đi vào, bọn chúng chủ yếu là mồi cho những con Lục Dực đang ấp trứng bên trong.
Lăng Hạ hỏi “Cho mấy con chim này ăn có ích gì?”
Nơi này không giống vườn thú, nuôi động vật có thể thu tiền tham quan.
Hồng Lâm chép miệng, ý bảo đi ra ngoài lại nói. Động tác của y cẩn thận tỉ mỉ, như sợ mấy con rắn kia ném ra ngoài không cẩn thận rơi vào người mình. Lăng Hạ vội vàng bình tâm tĩnh khí, học bộ dáng của y ném rắn cỏ cho những con chim cái đang ấp trứng.
Đợi đến khi ra ngoài, Hồng Lâm đóng cửa gỡ mũ che đầu mới thở gấp nói: “Tiểu Đao, về sau đi vào phải tận lực hạ thấp âm thanh của mình, những con Lục Dực này tham lam hiếu chiến, một khi kinh động bọn chúng, hậu quả rất là kinh khủng!”
Lăng Hạ nghe vậy kinh hãi một hồi, vội vàng gật gật đầu nói xin lỗi: “Xin lỗi Hồng đại ca, ta là người nhà quê, không có hiểu rõ mấy loại ma thú này a.”
“Khó trách.” Hồng Lâm nhấc rương đi về phía hắn, giải thích, “Loại Lục Dực này mặc dù lông vũ nanh vuốt không quý, nhưng chúng nó là một trong những loại thức ăn ma thú cao cấp thích nhất.”
Lăng Hạ bừng tỉnh hiểu ra, bọn họ bây giờ nuôi thức ăn cho ma thú cao cấp a!
Lục Dực đói rất nhanh lại tham lam, cho nên một ngày cần cho ăn bốn lần, liên tiếp cho ăn ba ngày, Lăng Hạ đã có thể mặt không đổi sắc một tay bắt năm con rắn rồi.
Buổi tối đi ngủ tắm rửa vẫn là vấn đề lớn, có lúc Lăng Hạ không thể không lấy một bộ y phục che lỗ mũi, nếu không những thứ mùi mồ hôi bẩn trong phòng hun cho hắn cả đêm ngủ không được.
Lăng Hạ không nhịn được hỏi Hồng Lâm: “Hồng đại ca, phải làm thế nào mới có thể chăm sóc ma thú cao cấp đây?”
Hồng Lâm nhìn hắn một cái lạnh nhạt nói: “Tiểu Đao, ngươi cứ yên phận ở chỗ này trước đã, ma thú cao cấp dễ nuôi như vậy sao? Dù kiếm ít tiền một chút, cũng đừng đi mạo hiểm.”
Có thực lực một chút sẽ không tới nơi đây làm chuyện khổ sai này, cho nên Hồng Lâm cho rằng Lăng Hạ chỉ là người bình thường.
Lăng Hạ muốn nói mình đã từng đọ sức với ma thú còn to hơn con cọp kia ra, ít nhiều vẫn có chút niềm tin, liền miêu tả bộ dạng ma thú đó cho Hồng Lâm một phen. Lúc đó hắn hết sức căng thẳng, trước khi móng vuốt của ma thú đó nhào tới còn bắt được móng trước của nó giơ nửa người nó lên, dùng sức đẩy ma thú kia lăn lộn mấy vòng—— sau đó hắn vì căng thẳng sợ hãi liền nhảy lên cây, chạy như một làn khói.
Hồng Lâm ngạc nhiên há hốc miệng, theo miêu tả của Lăng Hạ, hắn gặp phải ma thú Bao Sùng cấp bốn, người trẻ tuổi nhìn bình thường lịch sự gầy yếu này lại có thể chạy trốn khỏi nanh vuốt của Bao Sùng!
Lăng Hạ bị y nhìn có chút lo lắng, nhanh chóng giải thích: “Sức lực của ta trời sanh có chút lớn. . . . . .”
Hồng Lâm suy nghĩ nói: “Tiểu Lăng, hay là ngươi có long hổ lực?”
Long hổ lực? Lăng Hạ không hiểu, cảm thấy mấy từ này có chút quen thuộc, hắn lắc lắc đầu nói: “Ta lớn lên ở tiểu trấn vắng vẻ, chưa từng thấy qua người nào như vậy, ta cũng không biết a.”
Hồng Lâm vỗ vỗ bả vai hắn: “Nếu là thật, ngươi đi tìm đệ tử quản sự nói một chút đi, điều đến khu ma thú cao cấp, kiếm tiền cũng tốt hơn.”
Quản sự đệ tử được tất cả mọi người gọi là “Kính ca”, Lăng Hạ ăn cơm trưa xong đi tìm hắn, nói ý muốn của mình ra. Kính ca nhìn hắn một chút, bảo hắn nâng một tảng đá lớn cao hơn nửa người lên, Lăng Hạ hít sâu, một phát nâng hòn đá kia lên, mặt không đổi sắc tới nơi xa mấy mét.
Kính ca gật đầu khen: “Ừ, tư chất không tệ, ngày mai ngươi cùng bọn An Huy Yên phụ trách Bạch Đầu Ưng cấp năm đi —— tới phòng kho đổi lại thẻ bài màu đỏ, lấy một bộ y phục, nói đệ tử phòng kho phân cho ngươi một phòng trống.”
Lăng Hạ không khỏi vui sướng, mỉm cười nói: “Đa tạ Kính ca!”
Mặc dù nói là đơn độc phòng trống, nhưng là chính là cá 10m² gian phòng nhỏ, chỉ là Lăng Hạ đã đủ hài lòng, khó được ngủ tốt mộng.
/100
|