Đại tiểu thư Thủy Vũ mang theo Tống Tiểu Hổ cứ nhao nhao ầm ĩ cả đường đi rất không nhịn được, tiện tay trói nó lại nhét vào phòng chứa củi của phái Thiếu Dương. Tống Tiểu Hổ dãy ra khỏi dây thừng lại không phá được khóa sắt cửa, vì vậy mà hô to lên, vừa hay tiểu cô nương kia đi qua. Tiểu cô nương kia hỏi rõ nó từ đâu tới, lập tức dẫn nó tới nơi tỷ thí này.
Nghe Tống Tiểu Hổ đơn giản nói xong, Lăng Hạ cẩn thận dò xét tiểu cô nương kia, một thân áo xanh, lông mày cong cong da trắng quá mức, vừa nhìn chính là mỹ nhân. Hơn nữa nếu có thể nghênh ngang mang Tống Tiểu Hổ tiến vào hội trường phong bế này, thân phận khẳng định không tầm thường.
Tiểu cô nương ngược lại tự nhiên thanh thản giới thiệu mình, nói mình tên là Phong Lạc.
Lăng Hạ nhất thời hiểu ra, đây chính là nữ nhân vật chính – tương lai là người đứng đầu hậu cung nha! Hòn ngọc quý trên tay chưởng môn Phái Thiếu Dương, nữ nhi thành chủ thành Sùng Minh. Hắn không nhịn được châm chọc, tại sao tất cả chưởng môn đều có con gái chưa xuất giá chứ?
Tống Tiểu Hổ có chút chán nản nhìn chung quanh: “Sơ thí xong rồi sao? Vẫn tới chậm.”
Phong Lạc cười nói: “Cũng không có gì, ta nói với sư huynh, bây giờ dẫn ngươi qua khảo nghiệm cũng được.”
Tống Tiểu Hổ nhất thời cười ra tiếng: “Vậy thì đa tạ ngươi!”
Lăng Hạ có chút hăng hái đứng ở một bên nhìn hai người bạn nhỏ ngây thơ khác phái đối thoại, trong lòng cảm thán, quả nhiên đây chính là thanh xuân a. . . . . .
Nhìn Phong Lạc dẫn Tống Tiểu Hổ đi, Lăng Hạ cười nói với Ngự Chi Tuyệt: “Ừ, Phong Lạc này không tệ, các đệ có thể trở thành bạn tốt.”
Tình cảm vặn vẹo của nhân vật phản diện đại nhân xuất phát từ cha mẹ yêu nhau giết nhau của nó, nếu tiếp xúc nhiều với nữ hài tử nhiệt tình sáng sủa như Phong Lạc, nói không chừng có thể thay đổi rất nhanh.
Phản ứng Ngự Chi Tuyệt lại là nhíu mày nhíu mặt, trực tiếp quay đầu đi, toàn thân đều phát ra hai chữ “Phiền phức”.
“. . . . . .”
Trước khi trận thứ hai bắt đầu cuối cùng Tống Tiểu Hổ cũng trở lại, đương nhiên cũng thông qua sơ thí, hơn nữa nó đã hẹn với Phong Lạc, nhất định sẽ gia nhập Phái Thiếu Dương.
Lăng Hạ yên lặng, bên trong nội tâm lại sướng vãi ra, nhân vật chính thật là tăng lực nha, nhanh như vậy đã thu phục xong một em gái!
Trận khảo nghiệm thứ hai coi như là khảo nghiệm tổng hợp tư cách người dự thi, tất cả đệ tử trong vòng mười canh giờ phải thông qua rừng Vạn Thú – bảo địa phái Thiếu Dương, bắt được ma thú cấp ba hoặc là tìm được đá năng lượng cấp hai trở lên, hay là linh thảo cấp ba.
Danh như ý nghĩa, trong rừng Vạn Thú có vô số đá năng lượng trân quý, linh thảo, đồng thời cũng có đủ loại sinh vật nguy hiểm. Suy tính đến sự an toàn của đệ tử, các tiền bối Phái Thiếu Dương đã giăng kết giới ở rừng Vạn Thú, thiết trí trong khu thi đấu không có ma thú cao cấp.
Mặc dù như thế, muốn thông qua rừng Vạn Thú dài đến gần ba mươi km cũng là nguy hiểm nặng nề.
Lăng Hạ nhất thời rầu rỉ vì những nhiệm vụ kia, hắn căn bản không biết cái gì được gọi là linh thảo linh thú được chứ? Tống Tiểu Hổ lớn lên trong rừng núi cằn cỗi bình thường, cũng sẽ không biết. . . . . .
Ngự Chi Tuyệt giống như nhận ra điều hắn lo lắng, bình tĩnh nói: “Ta biết rõ hình dạng của bọn nó.”
Nó đã xem qua là không quên được, mặc dù lúc ở phái Thánh Nữ những nữ nhân kia tìm mọi cách phòng bị nó, nhưng nó cũng thấy được những dược thảo trong ruộng thuốc, len lén đọc qua một chút sách ghi lại thuộc tính đá năng lượng cùng ma thú. Dĩ nhiên, học đều là những thứ thô thiển nhất, những sách cổ trân quý của phái Thánh Nữ nó vốn không tiếp xúc được, nhưng cũng có thể giúp đỡ một chút.
Lăng Hạ nhất thời mừng rỡ, Tống Tiểu Hổ cũng bội phục nhìn Ngự Chi Tuyệt khen: “A Tuyệt, cậu thật lợi hại.”
Ngự Chi Tuyệt nhìn ánh mắt của hai người nhất thời mất tự nhiên, xoay mặt sang một bên nói: “Điều này cũng chẳng có gì ghê gớm, đoán chừng người khác cũng biết.”
Trước khi đi vào, mỗi người được phát một Truyền Tống Phù trung cấp, nếu gặp phải nguy hiểm thật sự không chịu nổi, có thể lựa chọn bỏ cuộc, chỉ cần bóp nát Truyền Tống Phù là có thể rời khỏi nơi đó trở lại điểm xuất phát.
Đây coi như là quy định tương đối nhân tính, dù sao quá trình ở nơi này rất có thể có nguy hiểm bỏ mạng, thế giới này không có luật pháp, bất kỳ phép tắc nào cũng đều do Đại Môn Phái trông coi khu đó chế định.
Dị Giới này chính là như vậy, Cường Giả Vi Tôn, Thích Giả Sinh Tồn, thực lực chính là tất cả.
Lăng Hạ cẩn thận từng li từng tí đặt Truyền Tống Phù vào túi bên trong tay áo, Tống Tiểu Hổ vô tình tiện tay nhét Truyền Tống Phù vào trong vạt áo. Lăng Hạ nhìn thấy lắc đầu, vội vàng thay Tống Tiểu Hổ nhét kỹ Truyền Tống Phù vào túi.
Ngự Chi Tuyệt cũng tiện tay thả Truyền Tống Phù của mình xuống đất: “Dù sao ta cũng không dùng vật này.”
Tống Tiểu Hổ trợn to hai mắt nói: “Ta cũng không cần, nếu gặp nguy hiểm liền buông xuôi, vậy ta dứt khoát bắt đầu cũng không đi vào.”
“. . . . . .” Lăng Hạ vẫn thật không ngờ, ở phương diện này quan niệm của nhân vật chính đại nhân cùng nhân vật phản diện đại nhân lại nhất trí. Cách người thế giới này nhìn thế giới thật đúng khác biệt rất lớn với người địa cầu. . . . . .
Trước ánh mắt khinh bỉ của Ngự Chi Tuyệt, Lăng Hạ nhanh chóng nhặt Truyền Tống Phù bị nó quẳng sạch, trân trọng cất vào. Lúc thật sự gặp nguy hiểm trí mạng, đương nhiên tính mạng vẫn tương đối quan trọng, vật này là biện pháp bảo vệ tính mạng!
Lúc lên đường động tác Ngự Chi Tuyệt đột nhiên dừng một chút, Lăng Hạ kinh ngạc hỏi: “Thế nào?”
Ngự Chi Tuyệt chậm rãi lắc đầu một cái: “Không có gì.”
Nó rất nhạy bén phát hiện có người ở sau lưng nhìn mình, nhưng lúc nó lưu ý thì cái loại cảm giác bị theo dõi đó lại biến mất.
Ba trăm người từ những đường nhỏ khác nhau lên đường, vừa bắt đầu còn bóng người nhốn nháo, dần dần người chung quanh ít dần đi, dù sao càng nhiều người càng khó tìm được mục tiêu nhiệm vụ.
Lăng Hạ đoán chừng, vị trí bọn họ chắc là gần chính giữa. Đường đi còn dài, vừa bắt đầu đã đi nhanh như vậy cũng không phải chuyện gì tốt.
Đợi đến một lúc lâu sau, trừ ba người bọn họ ra, chung quanh chỉ còn tiếng côn trùng kêu cùng tiếng lá cây lào xào.
Tống Tiểu Hổ tay chân lanh lẹ rất mau leo lên một gốc cây đại thụ cao mấy trượng, ôm cành cây nhìn ra xa xác định hướng. Ngự Chi Tuyệt cẩn thận nhớ lại nơi có khả năng tồn tại mục tiêu trong sách ghi lại, ở dưới mặt đất chỉ huy Tống Tiểu Hổ nhìn chung quanh có sông suối gì không.
Trong sách có ghi lại rừng Vạn Thú của phái Thiếu Dương mặc dù không có sản vật phong phú như linh địa của Ngũ Đại Môn Phái trên thế giới, nhưng đương nhiên cũng có phần đặc sắc, thánh dược thịnh sản chữa thương, kim tinh thảo sinh trưởng bên nguồn nước cùng đá năng hệ nước lượng nổi danh, cho nên bây giờ bọn họ dọc theo nguồn nước tìm kiếm là dễ tìm được mục tiêu nhất.
Trong rừng một mình lớn lên là khúc ngoặt lớn nhất của độ nhạy cảm về nhãn lực của Tống Tiểu Hổ, rất nhanh phát hiện hơn hai cây số có gợn sóng lăn tăn ánh vàng kim, ba người vội vàng chạy tới bên kia.
Con sông này trong suốt thấy đấy, linh khí dồi dào, trong nước từng đàn cá to hơn cá trong dòng suối bên sơn thôn nhiều lắm, Tống Tiểu Hổ nhìn thấy bụng liền kêu rột rột mấy tiếng. Lăng Hạ và Ngự Chi Tuyệt cũng không tốt hơn là mấy, bọn họ chưa ăn cơm liền vào dự thi, thời gian dài như vậy đã sớm đói bụng.
Cái gọi là mài đao đỡ tốn công đốn củi, Lăng Hạ nói ngay: “Chúng ta bắt cá ăn trước, ăn no mới có sức.” Ngự Chi Tuyệt và Tống Tiểu Hổ cũng không kháng nghị, vì vậy ba người nhanh chóng động thủ.
Chỉ là vừa mới nhóm lửa liền có mấy trận gió mạnh thổi tới, mạnh đến nỗi dường như đứng không vững. Sắc trời cũng tối sầm lại như ban đêm, vô số tiếng sấm vang lên từ đàng xa, bổ đôi tầng mây thật dầy, khiến cho người ta kinh hồn bạt vía.
“Xem ra trời sắp mưa! Chúng ta tìm nơi tránh mưa trước!” Lăng Hạ hô lớn hai người. Hắn bị gió quật đến nỗi mở mắt không ra, dù sao ở thành thị bốn bề bê tông cốt thép, dù đi theo hai đứa bé kia lưu lạc mấy ngày, vẫn không kinh nghiệm về thời tiết khủng bố trong rừng như vậy.
Tống Tiểu Hổ và Ngự Chi Tuyệt lại không có bất kỳ lo lắng, thời tiết ác liệt tới đột nhiên bọn họ cũng thường thấy. Lập tức thuần thục tìm được thạch động có thể tránh mưa, hái chút lá khổng lồ ngăn ở cửa động, mưa như trút nước rơi xuống.
Lăng Hạ lau sạch nước mưa trên mặt, cẩn thận quan sát cái động đá nhỏ hẹp, bên trong tối mờ thấy không rõ, lại có vẻ rất sâu, hắn liên tưởng đến gấu, rắn những động vật kia, nhất thời trong lòng có chút sợ hãi. Phía ngoài sấm chớp vẫn từng hồi, mưa cũng không giảm.
Trong động ngược lại có thực vật khô héo, ba người lục lọi tìm được một ít củi khô, nhanh chóng dùng đá đánh lửa mang theo đốt lên. Nhìn thấy ánh sáng mới thở phào nhẹ nhõm, Lăng Hạ dần dần an tâm. Mấy con cá vừa rồi trong lúc hốt hoảng cũng không ném đi, ba người liền vây quanh lửa bắt đầu nướng.
Lá cây che cửa động đột nhiên rung động một hồi, Ngự Chi Tuyệt cảnh giác đứng lên quát: “Người nào?”
“A, có ai không? Ta cũng tới trú mưa.” Một bóng đen từ từ đi vào, cũng không cao lắm, theo ánh lửa cũng là thiếu niên mười hai mười ba tuổi diện mạo hết sức bình thường, liếc mắt thấy trên người không có mang theo binh khí gì.
Lăng Hạ thở ra một hơi, thì ra cũng là đứa trẻ. . . . . . Hắn nhích qua bên cạnh, gật đầu cười nói: “Xin cứ tự nhiên.”
Thiếu niên kia cũng không khách khí, lập tức ngồi xuống một góc nhỏ trong chỗ tối, không mở miệng nữa.
Tống Tiểu Hổ nhịn không được hỏi: “Ngươi là người tới tham gia dự thi sao?”
Thiếu niên kia không chút để ý “Ừ” một tiếng, liếc Tống Tiểu Hổ một cái, hình như không để nó vào trong mắt. Ánh mắt của hắn chậm rãi di chuyển, khi thấy Ngự Chi Tuyệt thì tầm mắt hình như dừng lại một chút. Lăng Hạ cảm thấy thiếu niên này có chỗ kỳ lạ, nhưng cũng không để ý, dù sao bây giờ bọn họ là đối thủ.
Cá nướng bắt đầu tỏa mùi thơm, bụng Lăng Hạ kêu rột rột hai tiếng, đưa cá cho Tống Tiểu Hổ cùng Ngự Chi Tuyệt, hắn cũng khách khí một chút hỏi thiếu niên kia: “Ngươi muốn ăn cá không?” Nào biết thiếu niên kia lại thật sự đưa tay tới nhận lấy, hắn hơi đau lòng đưa cá trong tay ra.
Chỉ là, tay thiếu niên kia chưa chạm đến tay của hắn, Ngự Chi Tuyệt đột nhiên đưa chân hất than củi đang cháy về phía thiếu niên kia, đồng thời nhanh chóng kéo tay Lăng Hạ về.
Lăng Hạ sững sờ, Tống Tiểu Hổ cũng cảnh giác lên: “Tay ngươi cầm cái gì?” Từ nhỏ nó đã có thể phát hiện biến hóa hơi thở người khác, người này để lộ sát khí, nó sẽ phát hiện ra rất nhanh.
Thiếu niên kia cười u ám: “Không ngờ lực cảm giác của các ngươi cũng không tệ lắm.” Hắn lật tay một cái, ánh sáng lạnh thoáng qua, mơ hồ là hình dáng của chủy thủ.
Lăng Hạ cả kinh, sống lưng nhất thời phát lạnh, hắn cố gắng tỏ vẻ trấn định tự nhiên quát lên: “Ngươi muốn làm gì?”
Sá, thể chất Conan của nhân vật chính cuối cùng cũng phát huy sao?
Nghe Tống Tiểu Hổ đơn giản nói xong, Lăng Hạ cẩn thận dò xét tiểu cô nương kia, một thân áo xanh, lông mày cong cong da trắng quá mức, vừa nhìn chính là mỹ nhân. Hơn nữa nếu có thể nghênh ngang mang Tống Tiểu Hổ tiến vào hội trường phong bế này, thân phận khẳng định không tầm thường.
Tiểu cô nương ngược lại tự nhiên thanh thản giới thiệu mình, nói mình tên là Phong Lạc.
Lăng Hạ nhất thời hiểu ra, đây chính là nữ nhân vật chính – tương lai là người đứng đầu hậu cung nha! Hòn ngọc quý trên tay chưởng môn Phái Thiếu Dương, nữ nhi thành chủ thành Sùng Minh. Hắn không nhịn được châm chọc, tại sao tất cả chưởng môn đều có con gái chưa xuất giá chứ?
Tống Tiểu Hổ có chút chán nản nhìn chung quanh: “Sơ thí xong rồi sao? Vẫn tới chậm.”
Phong Lạc cười nói: “Cũng không có gì, ta nói với sư huynh, bây giờ dẫn ngươi qua khảo nghiệm cũng được.”
Tống Tiểu Hổ nhất thời cười ra tiếng: “Vậy thì đa tạ ngươi!”
Lăng Hạ có chút hăng hái đứng ở một bên nhìn hai người bạn nhỏ ngây thơ khác phái đối thoại, trong lòng cảm thán, quả nhiên đây chính là thanh xuân a. . . . . .
Nhìn Phong Lạc dẫn Tống Tiểu Hổ đi, Lăng Hạ cười nói với Ngự Chi Tuyệt: “Ừ, Phong Lạc này không tệ, các đệ có thể trở thành bạn tốt.”
Tình cảm vặn vẹo của nhân vật phản diện đại nhân xuất phát từ cha mẹ yêu nhau giết nhau của nó, nếu tiếp xúc nhiều với nữ hài tử nhiệt tình sáng sủa như Phong Lạc, nói không chừng có thể thay đổi rất nhanh.
Phản ứng Ngự Chi Tuyệt lại là nhíu mày nhíu mặt, trực tiếp quay đầu đi, toàn thân đều phát ra hai chữ “Phiền phức”.
“. . . . . .”
Trước khi trận thứ hai bắt đầu cuối cùng Tống Tiểu Hổ cũng trở lại, đương nhiên cũng thông qua sơ thí, hơn nữa nó đã hẹn với Phong Lạc, nhất định sẽ gia nhập Phái Thiếu Dương.
Lăng Hạ yên lặng, bên trong nội tâm lại sướng vãi ra, nhân vật chính thật là tăng lực nha, nhanh như vậy đã thu phục xong một em gái!
Trận khảo nghiệm thứ hai coi như là khảo nghiệm tổng hợp tư cách người dự thi, tất cả đệ tử trong vòng mười canh giờ phải thông qua rừng Vạn Thú – bảo địa phái Thiếu Dương, bắt được ma thú cấp ba hoặc là tìm được đá năng lượng cấp hai trở lên, hay là linh thảo cấp ba.
Danh như ý nghĩa, trong rừng Vạn Thú có vô số đá năng lượng trân quý, linh thảo, đồng thời cũng có đủ loại sinh vật nguy hiểm. Suy tính đến sự an toàn của đệ tử, các tiền bối Phái Thiếu Dương đã giăng kết giới ở rừng Vạn Thú, thiết trí trong khu thi đấu không có ma thú cao cấp.
Mặc dù như thế, muốn thông qua rừng Vạn Thú dài đến gần ba mươi km cũng là nguy hiểm nặng nề.
Lăng Hạ nhất thời rầu rỉ vì những nhiệm vụ kia, hắn căn bản không biết cái gì được gọi là linh thảo linh thú được chứ? Tống Tiểu Hổ lớn lên trong rừng núi cằn cỗi bình thường, cũng sẽ không biết. . . . . .
Ngự Chi Tuyệt giống như nhận ra điều hắn lo lắng, bình tĩnh nói: “Ta biết rõ hình dạng của bọn nó.”
Nó đã xem qua là không quên được, mặc dù lúc ở phái Thánh Nữ những nữ nhân kia tìm mọi cách phòng bị nó, nhưng nó cũng thấy được những dược thảo trong ruộng thuốc, len lén đọc qua một chút sách ghi lại thuộc tính đá năng lượng cùng ma thú. Dĩ nhiên, học đều là những thứ thô thiển nhất, những sách cổ trân quý của phái Thánh Nữ nó vốn không tiếp xúc được, nhưng cũng có thể giúp đỡ một chút.
Lăng Hạ nhất thời mừng rỡ, Tống Tiểu Hổ cũng bội phục nhìn Ngự Chi Tuyệt khen: “A Tuyệt, cậu thật lợi hại.”
Ngự Chi Tuyệt nhìn ánh mắt của hai người nhất thời mất tự nhiên, xoay mặt sang một bên nói: “Điều này cũng chẳng có gì ghê gớm, đoán chừng người khác cũng biết.”
Trước khi đi vào, mỗi người được phát một Truyền Tống Phù trung cấp, nếu gặp phải nguy hiểm thật sự không chịu nổi, có thể lựa chọn bỏ cuộc, chỉ cần bóp nát Truyền Tống Phù là có thể rời khỏi nơi đó trở lại điểm xuất phát.
Đây coi như là quy định tương đối nhân tính, dù sao quá trình ở nơi này rất có thể có nguy hiểm bỏ mạng, thế giới này không có luật pháp, bất kỳ phép tắc nào cũng đều do Đại Môn Phái trông coi khu đó chế định.
Dị Giới này chính là như vậy, Cường Giả Vi Tôn, Thích Giả Sinh Tồn, thực lực chính là tất cả.
Lăng Hạ cẩn thận từng li từng tí đặt Truyền Tống Phù vào túi bên trong tay áo, Tống Tiểu Hổ vô tình tiện tay nhét Truyền Tống Phù vào trong vạt áo. Lăng Hạ nhìn thấy lắc đầu, vội vàng thay Tống Tiểu Hổ nhét kỹ Truyền Tống Phù vào túi.
Ngự Chi Tuyệt cũng tiện tay thả Truyền Tống Phù của mình xuống đất: “Dù sao ta cũng không dùng vật này.”
Tống Tiểu Hổ trợn to hai mắt nói: “Ta cũng không cần, nếu gặp nguy hiểm liền buông xuôi, vậy ta dứt khoát bắt đầu cũng không đi vào.”
“. . . . . .” Lăng Hạ vẫn thật không ngờ, ở phương diện này quan niệm của nhân vật chính đại nhân cùng nhân vật phản diện đại nhân lại nhất trí. Cách người thế giới này nhìn thế giới thật đúng khác biệt rất lớn với người địa cầu. . . . . .
Trước ánh mắt khinh bỉ của Ngự Chi Tuyệt, Lăng Hạ nhanh chóng nhặt Truyền Tống Phù bị nó quẳng sạch, trân trọng cất vào. Lúc thật sự gặp nguy hiểm trí mạng, đương nhiên tính mạng vẫn tương đối quan trọng, vật này là biện pháp bảo vệ tính mạng!
Lúc lên đường động tác Ngự Chi Tuyệt đột nhiên dừng một chút, Lăng Hạ kinh ngạc hỏi: “Thế nào?”
Ngự Chi Tuyệt chậm rãi lắc đầu một cái: “Không có gì.”
Nó rất nhạy bén phát hiện có người ở sau lưng nhìn mình, nhưng lúc nó lưu ý thì cái loại cảm giác bị theo dõi đó lại biến mất.
Ba trăm người từ những đường nhỏ khác nhau lên đường, vừa bắt đầu còn bóng người nhốn nháo, dần dần người chung quanh ít dần đi, dù sao càng nhiều người càng khó tìm được mục tiêu nhiệm vụ.
Lăng Hạ đoán chừng, vị trí bọn họ chắc là gần chính giữa. Đường đi còn dài, vừa bắt đầu đã đi nhanh như vậy cũng không phải chuyện gì tốt.
Đợi đến một lúc lâu sau, trừ ba người bọn họ ra, chung quanh chỉ còn tiếng côn trùng kêu cùng tiếng lá cây lào xào.
Tống Tiểu Hổ tay chân lanh lẹ rất mau leo lên một gốc cây đại thụ cao mấy trượng, ôm cành cây nhìn ra xa xác định hướng. Ngự Chi Tuyệt cẩn thận nhớ lại nơi có khả năng tồn tại mục tiêu trong sách ghi lại, ở dưới mặt đất chỉ huy Tống Tiểu Hổ nhìn chung quanh có sông suối gì không.
Trong sách có ghi lại rừng Vạn Thú của phái Thiếu Dương mặc dù không có sản vật phong phú như linh địa của Ngũ Đại Môn Phái trên thế giới, nhưng đương nhiên cũng có phần đặc sắc, thánh dược thịnh sản chữa thương, kim tinh thảo sinh trưởng bên nguồn nước cùng đá năng hệ nước lượng nổi danh, cho nên bây giờ bọn họ dọc theo nguồn nước tìm kiếm là dễ tìm được mục tiêu nhất.
Trong rừng một mình lớn lên là khúc ngoặt lớn nhất của độ nhạy cảm về nhãn lực của Tống Tiểu Hổ, rất nhanh phát hiện hơn hai cây số có gợn sóng lăn tăn ánh vàng kim, ba người vội vàng chạy tới bên kia.
Con sông này trong suốt thấy đấy, linh khí dồi dào, trong nước từng đàn cá to hơn cá trong dòng suối bên sơn thôn nhiều lắm, Tống Tiểu Hổ nhìn thấy bụng liền kêu rột rột mấy tiếng. Lăng Hạ và Ngự Chi Tuyệt cũng không tốt hơn là mấy, bọn họ chưa ăn cơm liền vào dự thi, thời gian dài như vậy đã sớm đói bụng.
Cái gọi là mài đao đỡ tốn công đốn củi, Lăng Hạ nói ngay: “Chúng ta bắt cá ăn trước, ăn no mới có sức.” Ngự Chi Tuyệt và Tống Tiểu Hổ cũng không kháng nghị, vì vậy ba người nhanh chóng động thủ.
Chỉ là vừa mới nhóm lửa liền có mấy trận gió mạnh thổi tới, mạnh đến nỗi dường như đứng không vững. Sắc trời cũng tối sầm lại như ban đêm, vô số tiếng sấm vang lên từ đàng xa, bổ đôi tầng mây thật dầy, khiến cho người ta kinh hồn bạt vía.
“Xem ra trời sắp mưa! Chúng ta tìm nơi tránh mưa trước!” Lăng Hạ hô lớn hai người. Hắn bị gió quật đến nỗi mở mắt không ra, dù sao ở thành thị bốn bề bê tông cốt thép, dù đi theo hai đứa bé kia lưu lạc mấy ngày, vẫn không kinh nghiệm về thời tiết khủng bố trong rừng như vậy.
Tống Tiểu Hổ và Ngự Chi Tuyệt lại không có bất kỳ lo lắng, thời tiết ác liệt tới đột nhiên bọn họ cũng thường thấy. Lập tức thuần thục tìm được thạch động có thể tránh mưa, hái chút lá khổng lồ ngăn ở cửa động, mưa như trút nước rơi xuống.
Lăng Hạ lau sạch nước mưa trên mặt, cẩn thận quan sát cái động đá nhỏ hẹp, bên trong tối mờ thấy không rõ, lại có vẻ rất sâu, hắn liên tưởng đến gấu, rắn những động vật kia, nhất thời trong lòng có chút sợ hãi. Phía ngoài sấm chớp vẫn từng hồi, mưa cũng không giảm.
Trong động ngược lại có thực vật khô héo, ba người lục lọi tìm được một ít củi khô, nhanh chóng dùng đá đánh lửa mang theo đốt lên. Nhìn thấy ánh sáng mới thở phào nhẹ nhõm, Lăng Hạ dần dần an tâm. Mấy con cá vừa rồi trong lúc hốt hoảng cũng không ném đi, ba người liền vây quanh lửa bắt đầu nướng.
Lá cây che cửa động đột nhiên rung động một hồi, Ngự Chi Tuyệt cảnh giác đứng lên quát: “Người nào?”
“A, có ai không? Ta cũng tới trú mưa.” Một bóng đen từ từ đi vào, cũng không cao lắm, theo ánh lửa cũng là thiếu niên mười hai mười ba tuổi diện mạo hết sức bình thường, liếc mắt thấy trên người không có mang theo binh khí gì.
Lăng Hạ thở ra một hơi, thì ra cũng là đứa trẻ. . . . . . Hắn nhích qua bên cạnh, gật đầu cười nói: “Xin cứ tự nhiên.”
Thiếu niên kia cũng không khách khí, lập tức ngồi xuống một góc nhỏ trong chỗ tối, không mở miệng nữa.
Tống Tiểu Hổ nhịn không được hỏi: “Ngươi là người tới tham gia dự thi sao?”
Thiếu niên kia không chút để ý “Ừ” một tiếng, liếc Tống Tiểu Hổ một cái, hình như không để nó vào trong mắt. Ánh mắt của hắn chậm rãi di chuyển, khi thấy Ngự Chi Tuyệt thì tầm mắt hình như dừng lại một chút. Lăng Hạ cảm thấy thiếu niên này có chỗ kỳ lạ, nhưng cũng không để ý, dù sao bây giờ bọn họ là đối thủ.
Cá nướng bắt đầu tỏa mùi thơm, bụng Lăng Hạ kêu rột rột hai tiếng, đưa cá cho Tống Tiểu Hổ cùng Ngự Chi Tuyệt, hắn cũng khách khí một chút hỏi thiếu niên kia: “Ngươi muốn ăn cá không?” Nào biết thiếu niên kia lại thật sự đưa tay tới nhận lấy, hắn hơi đau lòng đưa cá trong tay ra.
Chỉ là, tay thiếu niên kia chưa chạm đến tay của hắn, Ngự Chi Tuyệt đột nhiên đưa chân hất than củi đang cháy về phía thiếu niên kia, đồng thời nhanh chóng kéo tay Lăng Hạ về.
Lăng Hạ sững sờ, Tống Tiểu Hổ cũng cảnh giác lên: “Tay ngươi cầm cái gì?” Từ nhỏ nó đã có thể phát hiện biến hóa hơi thở người khác, người này để lộ sát khí, nó sẽ phát hiện ra rất nhanh.
Thiếu niên kia cười u ám: “Không ngờ lực cảm giác của các ngươi cũng không tệ lắm.” Hắn lật tay một cái, ánh sáng lạnh thoáng qua, mơ hồ là hình dáng của chủy thủ.
Lăng Hạ cả kinh, sống lưng nhất thời phát lạnh, hắn cố gắng tỏ vẻ trấn định tự nhiên quát lên: “Ngươi muốn làm gì?”
Sá, thể chất Conan của nhân vật chính cuối cùng cũng phát huy sao?
/108
|