Sau khi du thuyền và nói chuyện xong với Hàn Lạc Tuyển, Lâm Thư trở lại Lâm gia, lập tức tìm Lâm Kỳ nói chuyện. Lâm Kỳ cũng giật mình vì Hàn gia đã âm thầm khuếch trương thế lực trong quân đội, vừa kinh ngạc vì Hàn Lạc Tuyển lại dám giao Hổ Phù khống chế hai mươi vạn đại quân cho Lâm Thư. Lâm Thư mong muốn đưa Hổ Phù của Hàn gia cho Lâm Kỳ, lại bị hắn từ chối.
Thư nhi, đây là đồ Hàn Lạc Tuyển đưa cho muội, muội cứ nhận đi! Mấy lời muội kể, trong lòng ta đã có tính toán rồi. Mười vạn cấm quân, hơn chín phần đã nghe lệnh của Lâm gia rồi. Nếu đúng là tên Triệu Á Thanh có dị tâm, vi huynh sẽ không để hắn ta được như ý. Về phần bệ hạ, nếu như có ý định thu hồi binh quyền, ta vẫn hết sức tán thành ý nghĩ của Hàn Lạc Tuyển. Nếu là Đương kim Thánh thượng bất nhân thì đừng trách chúng ta bất nghĩa! Lật đổ người này lập người khác lên, vẫn có thể xem là một ý kiến hay. Ít nhất, Lâm gia còn có thể bình an sống yên trăm năm.
Lâm Thư gật đầu, thật ra thì trong lòng nàng có một nghi vấn không hiểu. Vì sao tam ca lại hiểu rõ tình thế của Lâm gia như thế mà phụ thân lại vô lo vô nghĩ suốt ngày?
Thấy vẻ mặt nàng trầm tư, Lâm Sóc bèn hỏi: Sao vậy? Thư nhi, có cái gì không nghĩ ra à?
Cắn cắn môi, Lâm Thư vẫn hỏi lên: Tam ca, tại sao huynh lại hiểu rõ hết mọi chuyện của Lâm gia, mà phụ thân lại nhàn nhã vậy?
Lâm Kỳ trầm tư, hai huynh muội an tĩnh chốc lát, Lâm Kỳ thở dài, nói: Cũng được, nói cho muội biết thôi.
Lâm Thư ngẩng đầu, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, chờ nghe tiếp.
Thật ra thì phụ thân của chúng ta là hài tử của tổ mẫu và người khác, không phải là giống nòi của Lâm gia.
Tổ phụ biết không! Lâm Thư tràn đầy kinh ngạc, hỏi.
Tổ phụ biết, vừa mới thành thân với tổ mẫu thì người đã biết rồi. Cho nên tổ phụ cũng không hay thân thiết với phụ thân, cũng chưa từng bồi dưỡng qua ông ấy, chưa từng có ý định để ông ấy tiếp nhận quyền chưởng quản cấm quân của Lâm gia. Phụ thân không hề biết chuyện binh quyền của Lâm gia. Tổ phụ đối với tổ mẫu yêu đến khắc cốt ghi tâm, bởi vì diện mạo muội giống tổ mẫu, cho nên thuở nhỏ đã được người yêu thương. Trong ba huynh đệ, tổ phụ lựa chọn bồi dưỡng ta để thừa kế quyền chường quản cấm quân của Lâm gia. Hổ Phù để lại cho muội là sợ sau này Lâm gia xảy ra chuyện, tìm kiếm Hổ Phù thì không ai ngờ sẽ ở trên người muội. Muội còn sống, dựa vào Hổ Phù, sẽ có hơn phân nửa cấm quân nghe theo lệnh của muội. Bệ hạ không lục ra được Hổ Phù, sẽ không đuổi cùng giết tuyệt người Lâm gia. Đây cũng chính là ý vi huynh nói với muội lúc trước, chỉ cần muội còn thì Lâm gia sẽ có hi vọng. Vô luận xảy ra chuyện gì, muội đều phải kiên cường sống sót!
Dừng một chút, Lâm Kỳ lại nói: Thật ra thì tổ phụ không phải bị bệnh chết , mà là trúng độc mà chết!
Cái gì? Chuyện gì xảy ra? Lâm Thư cảm thấy gần đây nàng bị kinh hãi quá nhiều rồi.
Năm đó tổ tiên Hoàng đế gây dựng giang sơn Đại Chu, phân binh quyền cho tứ gia Hàn Lâm Đỗ Mạc, cũng không phải đơn giản như vậy. Mỗi một người thừa kế của tứ gia, trước khi được thừa kế tước vị đều phải nhận tặng phẩm của Hoàng đế đương triều. Trong những tặng phầm đó đều trộn kỳ độc. Nếu như người có tâm điều tra sẽ phát hiện, mỗi đời người cầm quyền thừa kế tước vị của tứ gia, bọn họ đều không sống quá bảy mươi tuổi!
Lâm Thư nghe xong mà sợ mất mặt, nghĩ đến cái gì đột nhiên hỏi: Vậy phụ thân thì sao? Không phải phụ thân cũng trúng độc chứ?
Lâm Kỳ nhẹ nhàng gật đầu, đáp: Không sai, từ lúc phụ thân được lập làm Thế tử, lúc làm lễ Gia Quan đã trúng phải độc do bệ hạ ban thưởng. Chờ thêm hai năm nữa, khi đại ca làm lễ Gia Quan cũng sẽ bị bệ hạ ban thưởng. Tổ mẫu phát
Thư nhi, đây là đồ Hàn Lạc Tuyển đưa cho muội, muội cứ nhận đi! Mấy lời muội kể, trong lòng ta đã có tính toán rồi. Mười vạn cấm quân, hơn chín phần đã nghe lệnh của Lâm gia rồi. Nếu đúng là tên Triệu Á Thanh có dị tâm, vi huynh sẽ không để hắn ta được như ý. Về phần bệ hạ, nếu như có ý định thu hồi binh quyền, ta vẫn hết sức tán thành ý nghĩ của Hàn Lạc Tuyển. Nếu là Đương kim Thánh thượng bất nhân thì đừng trách chúng ta bất nghĩa! Lật đổ người này lập người khác lên, vẫn có thể xem là một ý kiến hay. Ít nhất, Lâm gia còn có thể bình an sống yên trăm năm.
Lâm Thư gật đầu, thật ra thì trong lòng nàng có một nghi vấn không hiểu. Vì sao tam ca lại hiểu rõ tình thế của Lâm gia như thế mà phụ thân lại vô lo vô nghĩ suốt ngày?
Thấy vẻ mặt nàng trầm tư, Lâm Sóc bèn hỏi: Sao vậy? Thư nhi, có cái gì không nghĩ ra à?
Cắn cắn môi, Lâm Thư vẫn hỏi lên: Tam ca, tại sao huynh lại hiểu rõ hết mọi chuyện của Lâm gia, mà phụ thân lại nhàn nhã vậy?
Lâm Kỳ trầm tư, hai huynh muội an tĩnh chốc lát, Lâm Kỳ thở dài, nói: Cũng được, nói cho muội biết thôi.
Lâm Thư ngẩng đầu, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, chờ nghe tiếp.
Thật ra thì phụ thân của chúng ta là hài tử của tổ mẫu và người khác, không phải là giống nòi của Lâm gia.
Tổ phụ biết không! Lâm Thư tràn đầy kinh ngạc, hỏi.
Tổ phụ biết, vừa mới thành thân với tổ mẫu thì người đã biết rồi. Cho nên tổ phụ cũng không hay thân thiết với phụ thân, cũng chưa từng bồi dưỡng qua ông ấy, chưa từng có ý định để ông ấy tiếp nhận quyền chưởng quản cấm quân của Lâm gia. Phụ thân không hề biết chuyện binh quyền của Lâm gia. Tổ phụ đối với tổ mẫu yêu đến khắc cốt ghi tâm, bởi vì diện mạo muội giống tổ mẫu, cho nên thuở nhỏ đã được người yêu thương. Trong ba huynh đệ, tổ phụ lựa chọn bồi dưỡng ta để thừa kế quyền chường quản cấm quân của Lâm gia. Hổ Phù để lại cho muội là sợ sau này Lâm gia xảy ra chuyện, tìm kiếm Hổ Phù thì không ai ngờ sẽ ở trên người muội. Muội còn sống, dựa vào Hổ Phù, sẽ có hơn phân nửa cấm quân nghe theo lệnh của muội. Bệ hạ không lục ra được Hổ Phù, sẽ không đuổi cùng giết tuyệt người Lâm gia. Đây cũng chính là ý vi huynh nói với muội lúc trước, chỉ cần muội còn thì Lâm gia sẽ có hi vọng. Vô luận xảy ra chuyện gì, muội đều phải kiên cường sống sót!
Dừng một chút, Lâm Kỳ lại nói: Thật ra thì tổ phụ không phải bị bệnh chết , mà là trúng độc mà chết!
Cái gì? Chuyện gì xảy ra? Lâm Thư cảm thấy gần đây nàng bị kinh hãi quá nhiều rồi.
Năm đó tổ tiên Hoàng đế gây dựng giang sơn Đại Chu, phân binh quyền cho tứ gia Hàn Lâm Đỗ Mạc, cũng không phải đơn giản như vậy. Mỗi một người thừa kế của tứ gia, trước khi được thừa kế tước vị đều phải nhận tặng phẩm của Hoàng đế đương triều. Trong những tặng phầm đó đều trộn kỳ độc. Nếu như người có tâm điều tra sẽ phát hiện, mỗi đời người cầm quyền thừa kế tước vị của tứ gia, bọn họ đều không sống quá bảy mươi tuổi!
Lâm Thư nghe xong mà sợ mất mặt, nghĩ đến cái gì đột nhiên hỏi: Vậy phụ thân thì sao? Không phải phụ thân cũng trúng độc chứ?
Lâm Kỳ nhẹ nhàng gật đầu, đáp: Không sai, từ lúc phụ thân được lập làm Thế tử, lúc làm lễ Gia Quan đã trúng phải độc do bệ hạ ban thưởng. Chờ thêm hai năm nữa, khi đại ca làm lễ Gia Quan cũng sẽ bị bệ hạ ban thưởng. Tổ mẫu phát
/52
|