Edit: MinHy
Xung quanh bài đăng ngày hôm đó, một cuộc chiến dư luận đã nổ ra trong giới tài chính, giá cổ phiếu của Tinh Châu cũng theo đó mà dao động, những người có cổ phiếu trong tay đều cảm nhận được cảm giác kích thích như ngồi tàu lượn siêu tốc.
Thẩm Đại vốn cũng muốn quan tâm tới nhưng bởi vì kiến thức chuyên môn quá nhiều lại phức tạp, anh không quá để ý nữa, hơn nữa mấy ngày nay anh đi công tác rất bận, anh dứt khoát không xem tin tức.
Vài ngày sau, luật sư Trần dẫn anh đi hoàn thành các thủ tục và quy trình cần phải làm. Vì thời gian đi làm ban ngày dùng để hoàn thành việc này nên anh chỉ có thể tăng ca vào ban đêm. Sau khi làm xong những công việc nhỏ nhặt mà phức tạp này, anh cảm thấy thư thái hơn nhiều. Cùng lúc đó, quá trình Tinh Châu thu mua Sáng Hải luôn có những khó khăn, từ dư luận bên ngoài và động thái nội bộ, cộng với tin tức Cù Mạt Dư vô tình tiết lộ, Thẩm Đại cảm thấy trong thời gian ngắn mọi chuyện khó có thể thuận lợi. Tâm tình của anh rất mâu thuẫn, một mặt anh hy vọng Cù Mạt Dư có thể đạt được điều mình muốn, mặt khác, việc sáp nhập thành công đồng nghĩa với việc cuộc hôn nhân của họ đến hồi kết thúc.
Lo gần lo xa anh đều có, may mắn thay, từ khi còn trẻ anh đã gánh trên vai món nợ khổng lồ cùng với trọng trách lo toan cho gia đình, anh đã quen với việc sống trong áp lực, mỗi khi đi một bước anh sẽ suy tính một bước.
Hôm nay, anh đang làm việc trong viện nghiên cứu, đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại mà anh không hề muốn nhận.
Cuộc gọi không có tên, chỉ có một dãy số, trách là trí nhớ anh rất tốt, anh vốn không muốn thêm số này vào danh bạ nhưng từ lần đầu tiên nhìn anh đã nhớ đó là số của Vưu Hưng Hải.
Thẩm Đại trở về văn phòng riêng, nhận cuộc gọi.
Trong điện thoại, Vưu Hưng Hải dường như tức đến hộc máu, nói thẳng: "Cậu đến đây một chuyến, đem ba mình về."
Thẩm Đại sững người hai giây, da đầu run lên: "Ông ấy đến công ty ông?"
"Đúng thế, cậu nhanh tới đây! Chuyện của tôi và cậu, hắn chạy tới tính làm gì?" Vưu Hưng Hải hít một hơi sâu, nghiên răng nghiến lợi nói, "Tiền tôi cho không đủ cho cậu phụng dưỡng hắn hay sao?"
Lời này khó nghe nhưng vẫn may Thẩm Đại đang cách màn hình điện thoại, không phải đứng trước mặt Vưu Hưng Hải. Nếu không, người mà anh ghét nhất sẽ thấy anh xấu hổ và giận dữ đến đỏ mặt, anh nắm chặt tay: "Tôi đến ngay."
Thẩm Đại vội vã đến trụ sở chính của Tập đoàn Sáng Hải, thư ký của Vưu Hưng Hải trực tiếp dẫn anh đến văn phòng. Trong thang máy, Thẩm Đại có thể cảm nhận được thư ký nhìn mình không khách khí lắm, sắc mặt lạnh tanh, không có hảo cảm.
Bước vào văn phòng, anh nhìn thấy Thẩm Tần hai mắt đỏ hoe đang ngồi trên sô pha, mà Vưu Hưng Hải thì lại đang đứng sát bên cửa sổ, xét về khoảng cách, nơi đó cách xa Thẩm Tần nhất. Thẩm Đại đứng ở cửa, ba người tạo thành một tam giác đều, rất buồn cười, rất châm chọc.
Thư ký lặng lẽ đóng cửa lại.
Trong đời Thẩm Đại chỉ có hai lần ở chung một chỗ với hai người cha, lần thứ nhất là Thẩm Tần đến đòi tiền Vưu Hưng Hải, lần thứ hai vẫn là Thẩm Tần đến đòi tiền Vưu Hưng Hải.
Lần đầu tiên anh chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi trong sự thương hại của người khác, may mắn là bây giờ anh đã trưởng thành.
Thẩm Đại trừng mắt nhìn Thẩm Tần, trầm giọng nói: "Về nhà đi, ở đây muốn cái gì cũng không được."
Thẩm Tần vừa nói, nước mắt liền rơi: "Đó mà là nhà sao? Ba từ giờ đến già cũng chỉ có thể ngủ trên sô pha phòng khách, đến cả phòng riêng của mình cũng không có."
"Ông chạy đến đây cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì."
Thẩm Tần quay sang Vưu Hưng Hải: " Vưu Hưng Hải, tôi sinh cho ông một đứa con ưu tú như vậy, vừa có học thức lại vừa có ngoại hình, còn cùng người thừa kế Tinh Châu yêu đương, lẽ ra ông phải cảm ơn..."
"Đủ rồi!" Thẩm Đại lạnh lùng nói, "Ông không thấy mất mặt sao, lại còn muốn tôi xấu hổ cùng?"
"Con cảm thấy xấu hổ?" Thẩm Tân chỉ vào Vưu Hưng Hải, "Người làm chuyện trái lương tâm là ông ta, ông ta còn không thấy mất mặt. Còn có, vừa rồi ông ta nói đã cho con tiền, con mua nhà dùng tiền của hắn, con có thể tìm hắn đòi tiền, vì sao ba không thể. Ba ở đây không phải vì muốn giúp con giảm bớt gánh nặng, muốn cuộc sống của gia đình chúng ta tốt hơn sao?"
"Tôi..." Thẩm Đại muốn phản bác nhưng Vưu Hải Hưng cho anh tiền là sự thật, mặc dù không phải anh tới đòi nhưng anh cũng không biết phải nói ra sự thật như thế nào, "Tôi đã tận tâm phụng dưỡng ông, cơm áo ông không phải lo, còn muốn như nào nữa? Về sau ông ở phòng của tôi, vậy được chưa?"
"Cơm áo vô lo?" Thẩm Tần khóc lóc nói, "Cả đời Thẩm Tần ba chưa hưởng thụ cái gì, hiện tại phải dựa vào số tiền ít ỏi thi thoảng con chuyển. Ba mua một lọ huân hương còn phải nhìn sắc mặt con, con có bao giờ suy nghĩ đến cảm nhận của ba, vì sao con không thể đứng về phía ba."
Thẩm Đại tức đến run người, Vưu Hưng Hải đứng một bên, sắc mặt xanh mét, cả văn phòng nồng nặc pheromone của Alpha, thể hiện rằng sự nhẫn nại của ông ta đã sắp hết.
"Về nhà." Thẩm Đại siết chặt tay, ánh mắt tàn nhẫn, "Hoặc là đừng bao giờ về nữa."
Thẩm Tần hơi rụt vai, ánh mắt di chuyển, khí thế ban nãy giảm đi một nửa. Ông rất hiểu con của mình, nhìn có vẻ rất bình thản, ôn hòa nhưng thực sự rất cứng cỏi, kiên định. Nói một câu là một câu, là kiểu người nói được làm được.
Do dự một hồi, Thẩm Tần đứng dậy, nức nở lau nước mắt, hung tợn liếc nhìn Vưu Hưng Hải: "Sẽ có một ngày A Đại cưới người thừa kế Tinh Châu, ông lúc đó đừng có cầu xin..."
"Đừng nói nữa." Thẩm Đại cùng Vưu Hưng Hải liếc nhìn nhau, ánh mắt anh lạnh lùng chán ghét, không chút nhượng bộ, Vưu Hưng Hải trong lòng cảm thấy cả kinh.
Trên đường trở về, Thẩm Tần mấy lần muốn nói chuyện với Thẩm Đại, nhưng anh vẫn một mực im lặng.
Khi về đến nhà, cả hai xuống xe, Thẩm Tần vẫn còn nức nở lau nước mắt, như thể mình là người bị bắt nạt: "Đừng nhìn ba như vậy, Vưu Hưng Hải nợ ba, ông ta đã hủy hoại cuộc đời ba. "
Thẩm Đại trầm mặc một lát, nói: "Lúc trước có tin tức, một người đàn ông yêu đương cùng một minh tinh, sau khi chia tay thì đòi một khoản phí bồi thường, kết cục bị tống vào tù vì tội tống tiền."
Thẩm Tần kinh ngạc mà nhìn Thẩm Đại.
"Vưu Hưng Hải nói, nếu có lần sau, ông ta sẽ không niệm tình cũ."
Tuy rằng lời này là bịa nhưng có tác dụng răn đe. Sắc mặt Thẩm Tần thay đổi tức khắc, tức giận, không cam lòng, sợ hãi, trong phút chốc lần lượt hiện lên.
"Trước hết ông đừng về nhà vội, tìm một chỗ nào đó ngồi một lúc, đừng để bà ngoại hình thấy biểu cảm của ông, cũng đừng nói cho bà biết chuyện gì cả." Trong lòng Thẩm Đại có vô số lời chỉ trích muốn nói ra nhưng anh đều nhịn xuống. Anh có thói quen nghĩ đến hậu quả, hiện tại quan trọng nhất là ngăn Thẩm Tần làm chuyện ngu xuẩn.
Thẩm Tần ngây ngốc gật đầu.
"Đừng bao giờ tìm Vưu Hưng Hải nữa, bất kể là qua điện thoại hay gặp trực tiếp. Sau này, ông ở phòng của tôi, tôi ít khi về nhà, nếu về cũng sẽ ngủ trên sô pha. Nếu ông cho rằng như vậy chưa đủ tốt, chưa đủ để hưởng thụ thì cứ nghĩ đến cuộc sống trong tù đi."
Thẩm Tần nhún vai, thực sự sợ hãi: "Ba, ba biết rồi."
Thẩm Đại liếc ông một cái, không muốn nghĩ nữa, lướt qua ông rồi đi thẳng lên tầng, định bụng sẽ nấu cơm tối cho bà.
Lúc trở lại Cù gia, trời đã khuya, hiếm khi Cù Mạt Dư về nhà sớm hơn anh. Trải qua một ngày mệt mỏi cả về thể xác và tinh thần, anh không còn tinh lực hỏi thăm Cù Mạt Dư ngày hôm nay thế nào.
Lúc này Cù Mạt Dư đang ăn bữa khuya, bình thường, hắn luôn có tiêu chuẩn cố định về lượng calo hấp thụ một ngày. Cho dù có đói đêm, hắn cũng chỉ ăn một chút, nhưng bữa khuya trên bàn bây giờ đầy ắp thức ăn.
Thẩm Đại thầm nghĩ, đây quả thực là điềm báo trước kỳ mẫn cảm.
"Lại tăng ca à?" Cù Mạt Dư nói: "Có đói bụng không, lại đây ăn chút."
"Tôi không đói." Thẩm Đại ngồi ở bên cạnh hắn, "Muộn rồi mà ăn nhiều như vậy "
"Đói." Cù Mạt Dư đặt đũa xuống, cẩn thận nhìn Thẩm Đại, khẽ cau mày, "Trông anh có vẻ mệt mỏi." Dáng vẻ mệt mỏi và chán nản của Thẩm Đại khiến hắn cảm thấy khó chịu.
Thẩm Đại cười khổ gật đầu: "Tôi đi tắm trước."
"Đi đi."
Thẩm Đại tắm xong nằm trên giường, cảm giác cả người được thả lỏng, anh lăn một vòng, cuốn chăn bao quanh mình, vùi mặt vào trong đó, ngửi mùi gỗ hắc đàn lành lạnh khô ráo, tâm tình cũng dần bình tĩnh lại.
Sau khi cơn giận lắng xuống, một vấn đề mà anh đã tạm thời bỏ qua chợt xuất hiện trong tâm trí anh.
Thẩm Tần làm sao biết anh với Cù Mạt Dư đang bên nhau? Hẳn là do xe, có lẽ do nhớ được biển số xe, hay còn cách nào khác? Tóm lại, ông ấy đã biết.
Đối với Thẩm Tần mà nói, cuộc sống hiện tại quá đỗi bình thường, thậm chí còn nghèo nàn, khác xa so với sự xa hoa, giàu có mà ông ta từng được hưởng. Lòng tham tiền của ông luôn cao chưa từng có. Hiện tại biết được anh quen "bạn trai có tiền", liệu có làm ra chuyện gì đó ngu xuẩn hay không?
Thẩm Đại không biết phải đối phó như thế nào với Thẩm Tần, quả bom hẹn giờ này bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung. Nhưng dù sao ông cũng là cha ruột của anh, con người không thể lựa chọn xuất thân của mình, anh làm sao có thể thoát khỏi hai chữ người nhà.
Không lâu sau, Cù Mạt Dư đi vào phòng, vén chăn của Thẩm Đại ra, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của anh, hắn dịu dàng vuốt ve mặt anh, nhẹ giọng nói: "Anh sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là mệt mỏi thôi." Thẩm Đại mỉm cười nhìn Cù Mạt Dư, "Tôi có thể xin thêm phí tăng ca không?"
"Không bằng tôi đem phòng thí nghiệm giao cho anh, tự anh quyết định."
Thẩm Đại cười cười, cho rằng Cù Mạt Dư nói đùa, nhưng thấy biểu cảm nghiêm túc của hắn, anh ngược lại không biết phải làm sao.
"Anh không muốn tự mình làm hạng mục của bản thân sao?"
Thẩm Đại ngồi dậy, suy nghĩ một lát, nghiêm túc trả lời: "Muốn, nhưng hiện tại tôi không đủ thực lực, chưa đạt được thành tựu để có thể làm một mình." Anh ngưng lại, ánh mắt kiên định, "Tôi sẽ làm, chỉ cần thời gian."
Cù Mạt Dư vừa lòng, cười: "Chờ đến khi anh có thực lực, tôi sẽ hỗ trợ anh."
"Cảm ơn." Thẩm Đại thầm thở phào nhẹ nhõm, anh biết Cù Mạt Dư đang thử mình. Với sự hiểu biết của anh về Cù Mạt Dư, hắn là một người luôn đưa ra quyết định sáng suốt, thậm chí tàn nhẫn, là người sẽ không bao giờ đánh đổi lợi ích lớn của công ty để đổi lấy một chút ân tình. Anh biết Cù Mạt Dư có tình cảm với anh, ít nhất là có nhu cầu với anh, nhưng nếu anh thể hiện "cậy sủng mà kiêu", đưa ra những yêu cầu quá đáng, Cù Mạt Dư chắc chắn sẽ phòng bị anh.
Anh thực sự không biết cách theo đuổi Alpha đỉnh cấp, nhưng anh hiểu được bản chất con người. Anh hy vọng những gì Cù Mạt Dư nhận được từ anh sẽ luôn là sự thoải mái và an tâm. Đây là cách anh yêu, cũng là cách mà anh nghĩ rằng có thể có được tình yêu của đối phương.
Cù Mạt Dư ôm Thẩm Đại vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về anh và nói: "Anh mệt rồi, ngủ sớm một chút."
"Ừm"
Hai người im lặng vài phút, Thẩm Đại chuẩn bị tiến vào giấc ngủ, Cù Mạt Dư đột nhiên nói: "Kỳ mẫn cảm của tôi không lâu nữa sẽ đến."
Thẩm Đại mở mắt.
"Thời điểm cậu phát tình trong kỳ mẫn cảm, tôi không giúp được, tôi sẽ sắp xếp bác sĩ cho cậu. Bác sĩ sẽ dùng một ít thuốc ức chế giúp cậu vượt qua, trước khi dùng thuốc, cậu đừng ăn."
"...Được"
Xung quanh bài đăng ngày hôm đó, một cuộc chiến dư luận đã nổ ra trong giới tài chính, giá cổ phiếu của Tinh Châu cũng theo đó mà dao động, những người có cổ phiếu trong tay đều cảm nhận được cảm giác kích thích như ngồi tàu lượn siêu tốc.
Thẩm Đại vốn cũng muốn quan tâm tới nhưng bởi vì kiến thức chuyên môn quá nhiều lại phức tạp, anh không quá để ý nữa, hơn nữa mấy ngày nay anh đi công tác rất bận, anh dứt khoát không xem tin tức.
Vài ngày sau, luật sư Trần dẫn anh đi hoàn thành các thủ tục và quy trình cần phải làm. Vì thời gian đi làm ban ngày dùng để hoàn thành việc này nên anh chỉ có thể tăng ca vào ban đêm. Sau khi làm xong những công việc nhỏ nhặt mà phức tạp này, anh cảm thấy thư thái hơn nhiều. Cùng lúc đó, quá trình Tinh Châu thu mua Sáng Hải luôn có những khó khăn, từ dư luận bên ngoài và động thái nội bộ, cộng với tin tức Cù Mạt Dư vô tình tiết lộ, Thẩm Đại cảm thấy trong thời gian ngắn mọi chuyện khó có thể thuận lợi. Tâm tình của anh rất mâu thuẫn, một mặt anh hy vọng Cù Mạt Dư có thể đạt được điều mình muốn, mặt khác, việc sáp nhập thành công đồng nghĩa với việc cuộc hôn nhân của họ đến hồi kết thúc.
Lo gần lo xa anh đều có, may mắn thay, từ khi còn trẻ anh đã gánh trên vai món nợ khổng lồ cùng với trọng trách lo toan cho gia đình, anh đã quen với việc sống trong áp lực, mỗi khi đi một bước anh sẽ suy tính một bước.
Hôm nay, anh đang làm việc trong viện nghiên cứu, đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại mà anh không hề muốn nhận.
Cuộc gọi không có tên, chỉ có một dãy số, trách là trí nhớ anh rất tốt, anh vốn không muốn thêm số này vào danh bạ nhưng từ lần đầu tiên nhìn anh đã nhớ đó là số của Vưu Hưng Hải.
Thẩm Đại trở về văn phòng riêng, nhận cuộc gọi.
Trong điện thoại, Vưu Hưng Hải dường như tức đến hộc máu, nói thẳng: "Cậu đến đây một chuyến, đem ba mình về."
Thẩm Đại sững người hai giây, da đầu run lên: "Ông ấy đến công ty ông?"
"Đúng thế, cậu nhanh tới đây! Chuyện của tôi và cậu, hắn chạy tới tính làm gì?" Vưu Hưng Hải hít một hơi sâu, nghiên răng nghiến lợi nói, "Tiền tôi cho không đủ cho cậu phụng dưỡng hắn hay sao?"
Lời này khó nghe nhưng vẫn may Thẩm Đại đang cách màn hình điện thoại, không phải đứng trước mặt Vưu Hưng Hải. Nếu không, người mà anh ghét nhất sẽ thấy anh xấu hổ và giận dữ đến đỏ mặt, anh nắm chặt tay: "Tôi đến ngay."
Thẩm Đại vội vã đến trụ sở chính của Tập đoàn Sáng Hải, thư ký của Vưu Hưng Hải trực tiếp dẫn anh đến văn phòng. Trong thang máy, Thẩm Đại có thể cảm nhận được thư ký nhìn mình không khách khí lắm, sắc mặt lạnh tanh, không có hảo cảm.
Bước vào văn phòng, anh nhìn thấy Thẩm Tần hai mắt đỏ hoe đang ngồi trên sô pha, mà Vưu Hưng Hải thì lại đang đứng sát bên cửa sổ, xét về khoảng cách, nơi đó cách xa Thẩm Tần nhất. Thẩm Đại đứng ở cửa, ba người tạo thành một tam giác đều, rất buồn cười, rất châm chọc.
Thư ký lặng lẽ đóng cửa lại.
Trong đời Thẩm Đại chỉ có hai lần ở chung một chỗ với hai người cha, lần thứ nhất là Thẩm Tần đến đòi tiền Vưu Hưng Hải, lần thứ hai vẫn là Thẩm Tần đến đòi tiền Vưu Hưng Hải.
Lần đầu tiên anh chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi trong sự thương hại của người khác, may mắn là bây giờ anh đã trưởng thành.
Thẩm Đại trừng mắt nhìn Thẩm Tần, trầm giọng nói: "Về nhà đi, ở đây muốn cái gì cũng không được."
Thẩm Tần vừa nói, nước mắt liền rơi: "Đó mà là nhà sao? Ba từ giờ đến già cũng chỉ có thể ngủ trên sô pha phòng khách, đến cả phòng riêng của mình cũng không có."
"Ông chạy đến đây cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì."
Thẩm Tần quay sang Vưu Hưng Hải: " Vưu Hưng Hải, tôi sinh cho ông một đứa con ưu tú như vậy, vừa có học thức lại vừa có ngoại hình, còn cùng người thừa kế Tinh Châu yêu đương, lẽ ra ông phải cảm ơn..."
"Đủ rồi!" Thẩm Đại lạnh lùng nói, "Ông không thấy mất mặt sao, lại còn muốn tôi xấu hổ cùng?"
"Con cảm thấy xấu hổ?" Thẩm Tân chỉ vào Vưu Hưng Hải, "Người làm chuyện trái lương tâm là ông ta, ông ta còn không thấy mất mặt. Còn có, vừa rồi ông ta nói đã cho con tiền, con mua nhà dùng tiền của hắn, con có thể tìm hắn đòi tiền, vì sao ba không thể. Ba ở đây không phải vì muốn giúp con giảm bớt gánh nặng, muốn cuộc sống của gia đình chúng ta tốt hơn sao?"
"Tôi..." Thẩm Đại muốn phản bác nhưng Vưu Hải Hưng cho anh tiền là sự thật, mặc dù không phải anh tới đòi nhưng anh cũng không biết phải nói ra sự thật như thế nào, "Tôi đã tận tâm phụng dưỡng ông, cơm áo ông không phải lo, còn muốn như nào nữa? Về sau ông ở phòng của tôi, vậy được chưa?"
"Cơm áo vô lo?" Thẩm Tần khóc lóc nói, "Cả đời Thẩm Tần ba chưa hưởng thụ cái gì, hiện tại phải dựa vào số tiền ít ỏi thi thoảng con chuyển. Ba mua một lọ huân hương còn phải nhìn sắc mặt con, con có bao giờ suy nghĩ đến cảm nhận của ba, vì sao con không thể đứng về phía ba."
Thẩm Đại tức đến run người, Vưu Hưng Hải đứng một bên, sắc mặt xanh mét, cả văn phòng nồng nặc pheromone của Alpha, thể hiện rằng sự nhẫn nại của ông ta đã sắp hết.
"Về nhà." Thẩm Đại siết chặt tay, ánh mắt tàn nhẫn, "Hoặc là đừng bao giờ về nữa."
Thẩm Tần hơi rụt vai, ánh mắt di chuyển, khí thế ban nãy giảm đi một nửa. Ông rất hiểu con của mình, nhìn có vẻ rất bình thản, ôn hòa nhưng thực sự rất cứng cỏi, kiên định. Nói một câu là một câu, là kiểu người nói được làm được.
Do dự một hồi, Thẩm Tần đứng dậy, nức nở lau nước mắt, hung tợn liếc nhìn Vưu Hưng Hải: "Sẽ có một ngày A Đại cưới người thừa kế Tinh Châu, ông lúc đó đừng có cầu xin..."
"Đừng nói nữa." Thẩm Đại cùng Vưu Hưng Hải liếc nhìn nhau, ánh mắt anh lạnh lùng chán ghét, không chút nhượng bộ, Vưu Hưng Hải trong lòng cảm thấy cả kinh.
Trên đường trở về, Thẩm Tần mấy lần muốn nói chuyện với Thẩm Đại, nhưng anh vẫn một mực im lặng.
Khi về đến nhà, cả hai xuống xe, Thẩm Tần vẫn còn nức nở lau nước mắt, như thể mình là người bị bắt nạt: "Đừng nhìn ba như vậy, Vưu Hưng Hải nợ ba, ông ta đã hủy hoại cuộc đời ba. "
Thẩm Đại trầm mặc một lát, nói: "Lúc trước có tin tức, một người đàn ông yêu đương cùng một minh tinh, sau khi chia tay thì đòi một khoản phí bồi thường, kết cục bị tống vào tù vì tội tống tiền."
Thẩm Tần kinh ngạc mà nhìn Thẩm Đại.
"Vưu Hưng Hải nói, nếu có lần sau, ông ta sẽ không niệm tình cũ."
Tuy rằng lời này là bịa nhưng có tác dụng răn đe. Sắc mặt Thẩm Tần thay đổi tức khắc, tức giận, không cam lòng, sợ hãi, trong phút chốc lần lượt hiện lên.
"Trước hết ông đừng về nhà vội, tìm một chỗ nào đó ngồi một lúc, đừng để bà ngoại hình thấy biểu cảm của ông, cũng đừng nói cho bà biết chuyện gì cả." Trong lòng Thẩm Đại có vô số lời chỉ trích muốn nói ra nhưng anh đều nhịn xuống. Anh có thói quen nghĩ đến hậu quả, hiện tại quan trọng nhất là ngăn Thẩm Tần làm chuyện ngu xuẩn.
Thẩm Tần ngây ngốc gật đầu.
"Đừng bao giờ tìm Vưu Hưng Hải nữa, bất kể là qua điện thoại hay gặp trực tiếp. Sau này, ông ở phòng của tôi, tôi ít khi về nhà, nếu về cũng sẽ ngủ trên sô pha. Nếu ông cho rằng như vậy chưa đủ tốt, chưa đủ để hưởng thụ thì cứ nghĩ đến cuộc sống trong tù đi."
Thẩm Tần nhún vai, thực sự sợ hãi: "Ba, ba biết rồi."
Thẩm Đại liếc ông một cái, không muốn nghĩ nữa, lướt qua ông rồi đi thẳng lên tầng, định bụng sẽ nấu cơm tối cho bà.
Lúc trở lại Cù gia, trời đã khuya, hiếm khi Cù Mạt Dư về nhà sớm hơn anh. Trải qua một ngày mệt mỏi cả về thể xác và tinh thần, anh không còn tinh lực hỏi thăm Cù Mạt Dư ngày hôm nay thế nào.
Lúc này Cù Mạt Dư đang ăn bữa khuya, bình thường, hắn luôn có tiêu chuẩn cố định về lượng calo hấp thụ một ngày. Cho dù có đói đêm, hắn cũng chỉ ăn một chút, nhưng bữa khuya trên bàn bây giờ đầy ắp thức ăn.
Thẩm Đại thầm nghĩ, đây quả thực là điềm báo trước kỳ mẫn cảm.
"Lại tăng ca à?" Cù Mạt Dư nói: "Có đói bụng không, lại đây ăn chút."
"Tôi không đói." Thẩm Đại ngồi ở bên cạnh hắn, "Muộn rồi mà ăn nhiều như vậy "
"Đói." Cù Mạt Dư đặt đũa xuống, cẩn thận nhìn Thẩm Đại, khẽ cau mày, "Trông anh có vẻ mệt mỏi." Dáng vẻ mệt mỏi và chán nản của Thẩm Đại khiến hắn cảm thấy khó chịu.
Thẩm Đại cười khổ gật đầu: "Tôi đi tắm trước."
"Đi đi."
Thẩm Đại tắm xong nằm trên giường, cảm giác cả người được thả lỏng, anh lăn một vòng, cuốn chăn bao quanh mình, vùi mặt vào trong đó, ngửi mùi gỗ hắc đàn lành lạnh khô ráo, tâm tình cũng dần bình tĩnh lại.
Sau khi cơn giận lắng xuống, một vấn đề mà anh đã tạm thời bỏ qua chợt xuất hiện trong tâm trí anh.
Thẩm Tần làm sao biết anh với Cù Mạt Dư đang bên nhau? Hẳn là do xe, có lẽ do nhớ được biển số xe, hay còn cách nào khác? Tóm lại, ông ấy đã biết.
Đối với Thẩm Tần mà nói, cuộc sống hiện tại quá đỗi bình thường, thậm chí còn nghèo nàn, khác xa so với sự xa hoa, giàu có mà ông ta từng được hưởng. Lòng tham tiền của ông luôn cao chưa từng có. Hiện tại biết được anh quen "bạn trai có tiền", liệu có làm ra chuyện gì đó ngu xuẩn hay không?
Thẩm Đại không biết phải đối phó như thế nào với Thẩm Tần, quả bom hẹn giờ này bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung. Nhưng dù sao ông cũng là cha ruột của anh, con người không thể lựa chọn xuất thân của mình, anh làm sao có thể thoát khỏi hai chữ người nhà.
Không lâu sau, Cù Mạt Dư đi vào phòng, vén chăn của Thẩm Đại ra, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của anh, hắn dịu dàng vuốt ve mặt anh, nhẹ giọng nói: "Anh sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là mệt mỏi thôi." Thẩm Đại mỉm cười nhìn Cù Mạt Dư, "Tôi có thể xin thêm phí tăng ca không?"
"Không bằng tôi đem phòng thí nghiệm giao cho anh, tự anh quyết định."
Thẩm Đại cười cười, cho rằng Cù Mạt Dư nói đùa, nhưng thấy biểu cảm nghiêm túc của hắn, anh ngược lại không biết phải làm sao.
"Anh không muốn tự mình làm hạng mục của bản thân sao?"
Thẩm Đại ngồi dậy, suy nghĩ một lát, nghiêm túc trả lời: "Muốn, nhưng hiện tại tôi không đủ thực lực, chưa đạt được thành tựu để có thể làm một mình." Anh ngưng lại, ánh mắt kiên định, "Tôi sẽ làm, chỉ cần thời gian."
Cù Mạt Dư vừa lòng, cười: "Chờ đến khi anh có thực lực, tôi sẽ hỗ trợ anh."
"Cảm ơn." Thẩm Đại thầm thở phào nhẹ nhõm, anh biết Cù Mạt Dư đang thử mình. Với sự hiểu biết của anh về Cù Mạt Dư, hắn là một người luôn đưa ra quyết định sáng suốt, thậm chí tàn nhẫn, là người sẽ không bao giờ đánh đổi lợi ích lớn của công ty để đổi lấy một chút ân tình. Anh biết Cù Mạt Dư có tình cảm với anh, ít nhất là có nhu cầu với anh, nhưng nếu anh thể hiện "cậy sủng mà kiêu", đưa ra những yêu cầu quá đáng, Cù Mạt Dư chắc chắn sẽ phòng bị anh.
Anh thực sự không biết cách theo đuổi Alpha đỉnh cấp, nhưng anh hiểu được bản chất con người. Anh hy vọng những gì Cù Mạt Dư nhận được từ anh sẽ luôn là sự thoải mái và an tâm. Đây là cách anh yêu, cũng là cách mà anh nghĩ rằng có thể có được tình yêu của đối phương.
Cù Mạt Dư ôm Thẩm Đại vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về anh và nói: "Anh mệt rồi, ngủ sớm một chút."
"Ừm"
Hai người im lặng vài phút, Thẩm Đại chuẩn bị tiến vào giấc ngủ, Cù Mạt Dư đột nhiên nói: "Kỳ mẫn cảm của tôi không lâu nữa sẽ đến."
Thẩm Đại mở mắt.
"Thời điểm cậu phát tình trong kỳ mẫn cảm, tôi không giúp được, tôi sẽ sắp xếp bác sĩ cho cậu. Bác sĩ sẽ dùng một ít thuốc ức chế giúp cậu vượt qua, trước khi dùng thuốc, cậu đừng ăn."
"...Được"
/129
|