Edit: Mei
Một năm sau.
Sau khi Thẩm Đại từ thư viện trở về lập tức đến siêu thị mua chút đồ ăn, trong đó có một con cá mú tươi và bốn cân cua càng. Anh sinh ra ở miền Bắc nên không thích ăn hải sản lắm. Ở đây lại là Tây Bắc, người dân cũng không thích ăn, mấy thứ này vô cùng quý hiếm, nếu không phải dịp đặc biệt gì thì sẽ không có, chỉ thích hợp để đãi khách hoặc để ăn mừng, và hôm nay là để ăn mừng.
Mừng đầy tháng của Khâu Khâu, và mừng anh đã hoàn thành luận văn.
Thẩm Đại xách hai túi nilon lớn mở cửa nhà, một beta nữ đi từ trong phòng ra đón lấy: "Thầy Thẩm hôm nay sao mua nhiều đồ ăn thế, nhiều quá đi mất." Cô gái giản dị nét mặt thanh tú, tên là Tiểu Điệp, là thực tập sinh của viện nghiên cứu, cũng là học sinh của Bạch Hướng Vãn.
Thẩm Đại không phải nhân viên tạm thời, không thể thường xuyên ra vào viện nghiên cứu, cũng không thể tiếp xúc các thiết bị có phóng xạ nên Bạch Hướng Vãn để cô ấy theo anh làm trợ lý giúp anh làm một số thí nghiệm đơn giản và thu thập số liệu. Được một thời gian thì phát hiện cô gái này không những chăm chỉ lại còn rất hiểu chuyện, không chỉ hết mình trong công việc, thấy anh có con, còn chủ động giúp đỡ, Thẩm Đại muốn cô tới sống cùng mình, bao ăn bao ở và trả thêm lương.
Phòng ở của anh hiện tại cũng là của Bạch Hướng Vãn. Đây là phòng phúc lợi của công ty, đã mua được mấy năm nhưng Bạch Hướng Vãn hầu như đều ở ký túc xá của viện nghiên cứu, thu tiền thuê cũng chỉ là mang tính tượng trưng. Bởi vì có hai người kia hỗ trợ, áp lực cuộc sống của anh giảm đi rất nhiều, nếu chỉ có mình anh và đứa trẻ thì chắc hẳn sẽ rất suy sụp.
Thẩm Đại cười nói: "Anh đi mua chút hải sản, em có biết nấu không?"
"Em đọc sách hướng dẫn là biết liền, có gì khó đâu." Tiểu Điệp hưng phấn nhìn cá trong túi, "Oa, to quá, quý lắm đúng hông."
"Vẫn rẻ hơn so với đi ăn ở ngoài."
Hai người ngồi sửa soạn đồ nấu ăn, Thẩm Đại nhìn đồng hồ: "Anh ngó qua Khâu Khâu chút rồi quay lại làm cùng em nha."
"Anh cứ đi đi, thầy Bạch tăng ca, sẽ không tới trước 6 rưỡi đâu."
Thẩm Đại rửa tay sạch sẽ, nhẹ nhàng đi vào phòng. Trên giường, một bé trai trắng nõn, bụ bẫm đang ngủ, ngủ say sưa, ngón tay ngậm trong miệng, bị dính toàn nước miếng, đôi môi lúc đóng lúc mở ra sức mút, không biết mơ gì mà đẹp thế.
Thẩm Đại ngắm nhìn con trai Alpha của anh, biểu tình ôn nhu đến mức tan chảy.
Khâu Khâu sinh khi anh mang thai tuần thứ 36. Tuy rằng chưa đủ tháng, nhưng theo như bác sĩ nói, đứa trẻ càng lớn thì tác dụng của tin tức tố thay thế sẽ càng giảm đi. Khi không có pheromone của người cha Alpha trấn an, việc sinh tự nhiên đối với anh và đứa trẻ đều nguy hiểm, vậy nên mổ sớm chút. Khi mới sinh, Khâu Khâu vừa gầy vừa bé, phải chăm sóc đặc biệt ở bệnh viện nửa tháng. Anh lo lắng nửa tháng, cũng may cuối cùng khoẻ mạnh bình an trở về.
Khâu Khâu là nhũ danh của đứa trẻ, ông ngoại đặt cho anh tên "Đại", là núi cao, núi lớn, vậy thì con của anh sẽ là núi bé.
(Chú thích: 岱 /Dài/ (Đại): núi lớn — 丘 /qiū/ (Khâu): gò núi, núi nhỏ)
Thẩm Đại chậm rãi cong lưng, dùng ngón tay khều khều mấy sợi lông tơ trên đầu Khâu Khâu, sau đó cúi đầu, chóp mũi nhẹ nhàng ngửi. Pheromone của Khâu Khâu là mùi long bách. Loại cây này có mùi rất độc đáo, là hương thuốc nhưng không trầm lắng. Nốt hương dưới còn có chút thanh mát sảng khoái, chỉ là đứa trẻ mới sinh tuyến thể chưa phát triển, mùi pheromone rất nhạt. Căn cứ vào gen để đo lường xác định cấp bậc và mùi hương, Thẩm Đại cảm nhận, so với mùi hương như có như không, thì mùi của trẻ con rõ ràng hơn nhiều.
(Chú thích: 龙柏 (long bách), hình như còn được gọi là cây bách á mọi người, cái này mình cũng không rõ nữa.)
Thẩm Đại cười cười, nhẹ nhàng hôn lên mặt Khâu Khâu. Anh chưa bao giờ biết cảm giác có con sẽ như này, giống như là có bày tỏ bao nhiêu yêu thương đều không đủ. Khâu Khâu rất giỏi quấy, mang thai là việc mệt mỏi nhất của anh trên đời này, nhưng anh vui vẻ chịu đựng.
Trải qua ba tháng điều dưỡng, thân thể anh cũng dần dần khôi phục, anh định khi Khâu Khâu được 6 tháng, sẽ đưa con về kinh thành để thăm bà ngoại và thăm thầy giáo. Nếu không có sự chiếu cố đặc biệt của thầy, dù cho Bạch sư huynh có muốn giúp, anh cũng không thể lấy cái thân phận nhân viên ngoài biên chế ra vào viện nghiên cứu tự do. Ở đây không có ai biết anh, cũng không có ai hỏi thăm quá khứ của anh, quãng thời gian khó khăn nhất của cuộc đời anh cũng coi như đã vượt qua thuận lợi.
Việc quá khứ làm anh không dám kể, không dám nghĩ tới, nhưng mỗi lần nhìn thấy Khâu Khâu, anh cảm thấy tất cả mọi việc đều đáng giá.
Anh quay lại phòng bếp giúp Tiểu Điệp nấu cơm tối, hai người vừa nói vừa cười kể chuyện trưởng thành của Khâu Khâu.
"Đúng rồi thầy Thẩm, hôm qua em có xem phổ cập khoa học, nói trường hợp của Khâu Khâu trước ba tuổi cần có pheromone an ủi, nhưng so với pheromone tế bào, hay pheromone thay thế, có một loại tin tức tố thích hợp hơn."
"Anh biết, bác sĩ đã nói qua với anh, nhưng mà...... Thôi bỏ đi, như bây giờ cũng khá tốt." Thẩm Đại biết Tiểu Điệp muốn nói gì, sau khi đứa trẻ được sinh ra, trong quá trình trưởng thành vẫn cần có pheromone của cha mẹ, nếu không sẽ dễ dàng hoảng sợ hoặc có hành động xấu. Nhưng mà, yêu cầu của chúng sẽ không hà khắc giống như khi mang thai. Khi thiếu pheromone của cha mẹ, nếu có người thường xuyên ở cạnh bọn họ, người cho bọn họ cảm giác an toàn, pheromone của người này cũng có tác dụng. Hiện tại Alpha duy nhất thường xuyên tiếp xúc với Khâu Khâu, chỉ có Bạch Hướng Vãn. Nhưng anh cảm thấy yêu cầu này không thích hợp, Bạch sư huynh đã giúp anh quá nhiều, tính anh không thích làm phiền người khác, sao có thể không biết xấu hổ voi duyên vô cớ mở miệng nhờ người ta trích dịch tuyến thể.
"Nhưng mà, em cảm giác pheromone thay thế hiện tại hình như không có nhiệt tác dụng với Khâu Khâu nữa. Thằng bé này tinh lực dồi dào, đôi khi em cảm giác nó không ngủ được không phải do mải chơi, mà có lẽ do thiếu cảm giác an toàn." Tiểu Điệp thở dài, "Ở quê hai người em trai của em cũng là Alpha, mà em chưa thấy sức mạnh lớn như vậy bao giờ. Cấp bậc pheromone của Khâu Khâu chắc hẳn là rất cao đúng không?"
"Không biết, anh không test." Thẩm Đại nghĩ thầm, chẳng lẽ Pheromone thay thế thực sự không có hiệu quả sao. Bác sĩ thực sự đã nhắc nhở anh, sau khi sinh, đứa trẻ cảm nhận thế giới bằng giác quan của chính mình chứ không còn qua cơ thể người mẹ nữa. Lúc này ai thân cận với nó, thì nó sẽ thích, đương nhiên Khâu Khâu sẽ không còn thích mùi pheromone thay thế nhạt nhẽo, mà sẽ thích mùi của Bạch Hướng Vãn hơn.
"Chưa kiểm tra sao?" Tiểu Điệp rất là kinh ngạc, "Tại sao vậy?."
Người bình thường sinh con đều sẽ lập tức kiểm tra đo lường cấp bậc, cấp C là có khuyết tật, cấp B là phổ biến nhất, nếu có thể đạt tới cấp A, chính là niềm vui lớn cho cả gia đình, huống chi ông bà tổ tiên phù hộ sinh ra một Alpha cấp S.
Thẩm Đại mỉm cười nói: "Anh không thích việc phân chia cấp bậc pheromone đem đứa trẻ mới sinh phân làm ba bảy loại. Tương lai của mỗi người như thế nào, sẽ đạt được thành tựu gì là do giáo dục của gia đình, nhà trường và bản thân tính cách con người đó hợp lại. Không nên kết luận chỉ bằng con số chủ quan, cho nên anh sẽ không cho kiểm tra cấp bậc cho Khâu Khâu, nó khỏe mạnh là được."
Tiểu Điệp vẻ mặt sùng bái nhìn Thẩm Đại: "Thầy Thẩm nói đúng, hèn gì anh có thể tự mình phấn đấu được bằng ấy thành tích."
"Dù là ai đi chăng nữa, chỉ cần chịu nỗ lực, đều sẽ đạt được thành tựu nhất định. Anh và thầy của Bạch sư huynh, thầy Lưu Tức, cũng là một beta, mà cũng trở thành chuyên gia đất hiếm có tiếng."
Tiểu Điệp dùng sức gật đầu: "Giáo sư Lưu là thần tượng của chúng ta, em sẽ cố gắng nỗ lực!"
Hai người làm xong bữa tối ngon lành, chờ đến lúc 7 giờ, tiếng chuông cửa vang lên.
Thẩm Đại đứng dậy đi mở cửa, cười nói: "Anh về nhà mình còn ấn chuông cửa làm gì. Nhưng hôm nay muộn 30 phút nha."
Đứng ngoài cửa là một Alpha anh tuấn, cao lớn đĩnh đạc, vẻ ngoài hết sức ưu việt, mũi cao rộng ngạch, làn da trắng lạnh, khí chất giỏi giang lại khiêm tốn, tóc tai không hề có dấu hiệu được chăm sóc. Vết bẩn khi làm thí nghiệm bắn lên chiếc áo sơ mi nhăn nhúm, đây quả thực là một người say mê nghiên cứu khoa học, đúng hình tượng lôi thôi lếch thếch của một người đàn ông trải đời.
Người này là đàn anh khoá trên của Thẩm Đại, tên Bạch Hướng Vãn, 32 tuổi trở về Lan Thành, phụ trách mỏ của viện nghiên cứu tập đoàn Tinh Châu tại Cam Túc, là người đệ tử mà Lưu Tức tự hào, tâm đắc nhất.
Bạch Hướng Vãn chìa ra chiếc bánh kem trên tay: "Hai mươi phút thôi, mười phút để mua cái này."
"Thầy Bạch tới rồi." Tiểu Điệp ân cần tiếp nhận bánh kem.
Bạch Hướng Vãn gật đầu với Tiểu Điệp, hỏi: "A Đại, Khâu Khâu đâu?" Anh bắt đầu nhìn chung quanh tìm chiếc máy chế tạo tạp âm kia.
"Ngủ rồi." Thẩm Đại chỉ chỉ trong buồng, "Khó lắm mới được yên lặng, chúng ta ăn cơm trước đi."
Tiểu Điệp tranh công mà nói: "Thầy Bạch, em với thầy Thẩm cùng nhau nấu nhiều món ngon lắm, thầy Thẩm mua con cua sống to đùng, chắc phải đến 300 một con."
"Để tôi nếm thử." Bạch Hướng Vãn cười nhìn Thẩm Đại liếc mắt một cái, ánh mắt ôn hòa lại có lực, "Hôm nay đúng thật là nên ăn mừng."
Ba người ngồi xuống, Thẩm Đại rót ra ba ly rượu vang đỏ, anh nâng chén, hít sâu một hơi, trong lòng đột nhiên hưng phấn: "Hôm nay tôi cực kỳ vui vẻ, SCI của tôi, chỉ cần sửa chút nữa và soát lại là xong, cơ bản xem như đã hoàn thành, thêm nữa, hôm nay là Khâu Khâu tròn 100 ngày, tôi muốn cảm ơn mọi người, Bạch sư huynh, Tiểu Điệp, nếu không có mọi người giúp đỡ, không biết tôi sẽ chật vật đến mức nào." Nói xong, khoang mũi anh đau xót, đôi mắt cũng có chút phiếm hồng, "Thật sự, cảm ơn mọi người."
Thẩm Đại nhìn lại một năm qua, gian khổ đến cùng cực, anh chịu đựng mọi khổ sở, lo âu, mệt mỏi, nửa đêm tự mình nghĩ ngợi, cho tới bây giờ vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi bóng ma mà Cù Mạt Dư mang đã mang đến cho anh, nhưng ít ra anh đã sống tốt hơn mỗi ngày, ít nhất khi suy nghĩ đến Khâu Khâu, trong lòng liền nặng trĩu, anh có thể chịu đựng được, là nhờ có Tiểu Điệp và Bạch sư huynh, anh cảm thấy bản thân mình thật may mắn, cuộc đời thênh thang này lại gặp được người tốt như vậy.
Tiểu Điệp ngây ngô cười: "Thầy Thẩm à, em ở bên cạnh anh vừa có thể học, vừa có chỗ ăn lại có chỗ ở, hơn nữa em cũng rất thích Khâu Khâu, anh đừng khách khí với em như vậy."
Bạch Hướng Vãn cũng mỉm cười nói: "Đừng khách khí, không đáng nhắc tới."
Thẩm Đại cảm kích mà nhìn hai người: "Ly rượu tôi kính mọi người." Anh nâng chén uống cạn, hai người cũng làm theo.
"Ăn cơm ăn cơm." Tiểu Điệp vui vẻ vỗ tay, "Khâu Khâu 100 ngày, hy vọng cháu khỏe mạnh, vui sướng, ngủ ngon không khóc nhè, nhanh lớn đẹp trai!"
Thẩm Đại trên mặt rạng rỡ ý cười đầy hạnh phúc.
Một năm sau.
Sau khi Thẩm Đại từ thư viện trở về lập tức đến siêu thị mua chút đồ ăn, trong đó có một con cá mú tươi và bốn cân cua càng. Anh sinh ra ở miền Bắc nên không thích ăn hải sản lắm. Ở đây lại là Tây Bắc, người dân cũng không thích ăn, mấy thứ này vô cùng quý hiếm, nếu không phải dịp đặc biệt gì thì sẽ không có, chỉ thích hợp để đãi khách hoặc để ăn mừng, và hôm nay là để ăn mừng.
Mừng đầy tháng của Khâu Khâu, và mừng anh đã hoàn thành luận văn.
Thẩm Đại xách hai túi nilon lớn mở cửa nhà, một beta nữ đi từ trong phòng ra đón lấy: "Thầy Thẩm hôm nay sao mua nhiều đồ ăn thế, nhiều quá đi mất." Cô gái giản dị nét mặt thanh tú, tên là Tiểu Điệp, là thực tập sinh của viện nghiên cứu, cũng là học sinh của Bạch Hướng Vãn.
Thẩm Đại không phải nhân viên tạm thời, không thể thường xuyên ra vào viện nghiên cứu, cũng không thể tiếp xúc các thiết bị có phóng xạ nên Bạch Hướng Vãn để cô ấy theo anh làm trợ lý giúp anh làm một số thí nghiệm đơn giản và thu thập số liệu. Được một thời gian thì phát hiện cô gái này không những chăm chỉ lại còn rất hiểu chuyện, không chỉ hết mình trong công việc, thấy anh có con, còn chủ động giúp đỡ, Thẩm Đại muốn cô tới sống cùng mình, bao ăn bao ở và trả thêm lương.
Phòng ở của anh hiện tại cũng là của Bạch Hướng Vãn. Đây là phòng phúc lợi của công ty, đã mua được mấy năm nhưng Bạch Hướng Vãn hầu như đều ở ký túc xá của viện nghiên cứu, thu tiền thuê cũng chỉ là mang tính tượng trưng. Bởi vì có hai người kia hỗ trợ, áp lực cuộc sống của anh giảm đi rất nhiều, nếu chỉ có mình anh và đứa trẻ thì chắc hẳn sẽ rất suy sụp.
Thẩm Đại cười nói: "Anh đi mua chút hải sản, em có biết nấu không?"
"Em đọc sách hướng dẫn là biết liền, có gì khó đâu." Tiểu Điệp hưng phấn nhìn cá trong túi, "Oa, to quá, quý lắm đúng hông."
"Vẫn rẻ hơn so với đi ăn ở ngoài."
Hai người ngồi sửa soạn đồ nấu ăn, Thẩm Đại nhìn đồng hồ: "Anh ngó qua Khâu Khâu chút rồi quay lại làm cùng em nha."
"Anh cứ đi đi, thầy Bạch tăng ca, sẽ không tới trước 6 rưỡi đâu."
Thẩm Đại rửa tay sạch sẽ, nhẹ nhàng đi vào phòng. Trên giường, một bé trai trắng nõn, bụ bẫm đang ngủ, ngủ say sưa, ngón tay ngậm trong miệng, bị dính toàn nước miếng, đôi môi lúc đóng lúc mở ra sức mút, không biết mơ gì mà đẹp thế.
Thẩm Đại ngắm nhìn con trai Alpha của anh, biểu tình ôn nhu đến mức tan chảy.
Khâu Khâu sinh khi anh mang thai tuần thứ 36. Tuy rằng chưa đủ tháng, nhưng theo như bác sĩ nói, đứa trẻ càng lớn thì tác dụng của tin tức tố thay thế sẽ càng giảm đi. Khi không có pheromone của người cha Alpha trấn an, việc sinh tự nhiên đối với anh và đứa trẻ đều nguy hiểm, vậy nên mổ sớm chút. Khi mới sinh, Khâu Khâu vừa gầy vừa bé, phải chăm sóc đặc biệt ở bệnh viện nửa tháng. Anh lo lắng nửa tháng, cũng may cuối cùng khoẻ mạnh bình an trở về.
Khâu Khâu là nhũ danh của đứa trẻ, ông ngoại đặt cho anh tên "Đại", là núi cao, núi lớn, vậy thì con của anh sẽ là núi bé.
(Chú thích: 岱 /Dài/ (Đại): núi lớn — 丘 /qiū/ (Khâu): gò núi, núi nhỏ)
Thẩm Đại chậm rãi cong lưng, dùng ngón tay khều khều mấy sợi lông tơ trên đầu Khâu Khâu, sau đó cúi đầu, chóp mũi nhẹ nhàng ngửi. Pheromone của Khâu Khâu là mùi long bách. Loại cây này có mùi rất độc đáo, là hương thuốc nhưng không trầm lắng. Nốt hương dưới còn có chút thanh mát sảng khoái, chỉ là đứa trẻ mới sinh tuyến thể chưa phát triển, mùi pheromone rất nhạt. Căn cứ vào gen để đo lường xác định cấp bậc và mùi hương, Thẩm Đại cảm nhận, so với mùi hương như có như không, thì mùi của trẻ con rõ ràng hơn nhiều.
(Chú thích: 龙柏 (long bách), hình như còn được gọi là cây bách á mọi người, cái này mình cũng không rõ nữa.)
Thẩm Đại cười cười, nhẹ nhàng hôn lên mặt Khâu Khâu. Anh chưa bao giờ biết cảm giác có con sẽ như này, giống như là có bày tỏ bao nhiêu yêu thương đều không đủ. Khâu Khâu rất giỏi quấy, mang thai là việc mệt mỏi nhất của anh trên đời này, nhưng anh vui vẻ chịu đựng.
Trải qua ba tháng điều dưỡng, thân thể anh cũng dần dần khôi phục, anh định khi Khâu Khâu được 6 tháng, sẽ đưa con về kinh thành để thăm bà ngoại và thăm thầy giáo. Nếu không có sự chiếu cố đặc biệt của thầy, dù cho Bạch sư huynh có muốn giúp, anh cũng không thể lấy cái thân phận nhân viên ngoài biên chế ra vào viện nghiên cứu tự do. Ở đây không có ai biết anh, cũng không có ai hỏi thăm quá khứ của anh, quãng thời gian khó khăn nhất của cuộc đời anh cũng coi như đã vượt qua thuận lợi.
Việc quá khứ làm anh không dám kể, không dám nghĩ tới, nhưng mỗi lần nhìn thấy Khâu Khâu, anh cảm thấy tất cả mọi việc đều đáng giá.
Anh quay lại phòng bếp giúp Tiểu Điệp nấu cơm tối, hai người vừa nói vừa cười kể chuyện trưởng thành của Khâu Khâu.
"Đúng rồi thầy Thẩm, hôm qua em có xem phổ cập khoa học, nói trường hợp của Khâu Khâu trước ba tuổi cần có pheromone an ủi, nhưng so với pheromone tế bào, hay pheromone thay thế, có một loại tin tức tố thích hợp hơn."
"Anh biết, bác sĩ đã nói qua với anh, nhưng mà...... Thôi bỏ đi, như bây giờ cũng khá tốt." Thẩm Đại biết Tiểu Điệp muốn nói gì, sau khi đứa trẻ được sinh ra, trong quá trình trưởng thành vẫn cần có pheromone của cha mẹ, nếu không sẽ dễ dàng hoảng sợ hoặc có hành động xấu. Nhưng mà, yêu cầu của chúng sẽ không hà khắc giống như khi mang thai. Khi thiếu pheromone của cha mẹ, nếu có người thường xuyên ở cạnh bọn họ, người cho bọn họ cảm giác an toàn, pheromone của người này cũng có tác dụng. Hiện tại Alpha duy nhất thường xuyên tiếp xúc với Khâu Khâu, chỉ có Bạch Hướng Vãn. Nhưng anh cảm thấy yêu cầu này không thích hợp, Bạch sư huynh đã giúp anh quá nhiều, tính anh không thích làm phiền người khác, sao có thể không biết xấu hổ voi duyên vô cớ mở miệng nhờ người ta trích dịch tuyến thể.
"Nhưng mà, em cảm giác pheromone thay thế hiện tại hình như không có nhiệt tác dụng với Khâu Khâu nữa. Thằng bé này tinh lực dồi dào, đôi khi em cảm giác nó không ngủ được không phải do mải chơi, mà có lẽ do thiếu cảm giác an toàn." Tiểu Điệp thở dài, "Ở quê hai người em trai của em cũng là Alpha, mà em chưa thấy sức mạnh lớn như vậy bao giờ. Cấp bậc pheromone của Khâu Khâu chắc hẳn là rất cao đúng không?"
"Không biết, anh không test." Thẩm Đại nghĩ thầm, chẳng lẽ Pheromone thay thế thực sự không có hiệu quả sao. Bác sĩ thực sự đã nhắc nhở anh, sau khi sinh, đứa trẻ cảm nhận thế giới bằng giác quan của chính mình chứ không còn qua cơ thể người mẹ nữa. Lúc này ai thân cận với nó, thì nó sẽ thích, đương nhiên Khâu Khâu sẽ không còn thích mùi pheromone thay thế nhạt nhẽo, mà sẽ thích mùi của Bạch Hướng Vãn hơn.
"Chưa kiểm tra sao?" Tiểu Điệp rất là kinh ngạc, "Tại sao vậy?."
Người bình thường sinh con đều sẽ lập tức kiểm tra đo lường cấp bậc, cấp C là có khuyết tật, cấp B là phổ biến nhất, nếu có thể đạt tới cấp A, chính là niềm vui lớn cho cả gia đình, huống chi ông bà tổ tiên phù hộ sinh ra một Alpha cấp S.
Thẩm Đại mỉm cười nói: "Anh không thích việc phân chia cấp bậc pheromone đem đứa trẻ mới sinh phân làm ba bảy loại. Tương lai của mỗi người như thế nào, sẽ đạt được thành tựu gì là do giáo dục của gia đình, nhà trường và bản thân tính cách con người đó hợp lại. Không nên kết luận chỉ bằng con số chủ quan, cho nên anh sẽ không cho kiểm tra cấp bậc cho Khâu Khâu, nó khỏe mạnh là được."
Tiểu Điệp vẻ mặt sùng bái nhìn Thẩm Đại: "Thầy Thẩm nói đúng, hèn gì anh có thể tự mình phấn đấu được bằng ấy thành tích."
"Dù là ai đi chăng nữa, chỉ cần chịu nỗ lực, đều sẽ đạt được thành tựu nhất định. Anh và thầy của Bạch sư huynh, thầy Lưu Tức, cũng là một beta, mà cũng trở thành chuyên gia đất hiếm có tiếng."
Tiểu Điệp dùng sức gật đầu: "Giáo sư Lưu là thần tượng của chúng ta, em sẽ cố gắng nỗ lực!"
Hai người làm xong bữa tối ngon lành, chờ đến lúc 7 giờ, tiếng chuông cửa vang lên.
Thẩm Đại đứng dậy đi mở cửa, cười nói: "Anh về nhà mình còn ấn chuông cửa làm gì. Nhưng hôm nay muộn 30 phút nha."
Đứng ngoài cửa là một Alpha anh tuấn, cao lớn đĩnh đạc, vẻ ngoài hết sức ưu việt, mũi cao rộng ngạch, làn da trắng lạnh, khí chất giỏi giang lại khiêm tốn, tóc tai không hề có dấu hiệu được chăm sóc. Vết bẩn khi làm thí nghiệm bắn lên chiếc áo sơ mi nhăn nhúm, đây quả thực là một người say mê nghiên cứu khoa học, đúng hình tượng lôi thôi lếch thếch của một người đàn ông trải đời.
Người này là đàn anh khoá trên của Thẩm Đại, tên Bạch Hướng Vãn, 32 tuổi trở về Lan Thành, phụ trách mỏ của viện nghiên cứu tập đoàn Tinh Châu tại Cam Túc, là người đệ tử mà Lưu Tức tự hào, tâm đắc nhất.
Bạch Hướng Vãn chìa ra chiếc bánh kem trên tay: "Hai mươi phút thôi, mười phút để mua cái này."
"Thầy Bạch tới rồi." Tiểu Điệp ân cần tiếp nhận bánh kem.
Bạch Hướng Vãn gật đầu với Tiểu Điệp, hỏi: "A Đại, Khâu Khâu đâu?" Anh bắt đầu nhìn chung quanh tìm chiếc máy chế tạo tạp âm kia.
"Ngủ rồi." Thẩm Đại chỉ chỉ trong buồng, "Khó lắm mới được yên lặng, chúng ta ăn cơm trước đi."
Tiểu Điệp tranh công mà nói: "Thầy Bạch, em với thầy Thẩm cùng nhau nấu nhiều món ngon lắm, thầy Thẩm mua con cua sống to đùng, chắc phải đến 300 một con."
"Để tôi nếm thử." Bạch Hướng Vãn cười nhìn Thẩm Đại liếc mắt một cái, ánh mắt ôn hòa lại có lực, "Hôm nay đúng thật là nên ăn mừng."
Ba người ngồi xuống, Thẩm Đại rót ra ba ly rượu vang đỏ, anh nâng chén, hít sâu một hơi, trong lòng đột nhiên hưng phấn: "Hôm nay tôi cực kỳ vui vẻ, SCI của tôi, chỉ cần sửa chút nữa và soát lại là xong, cơ bản xem như đã hoàn thành, thêm nữa, hôm nay là Khâu Khâu tròn 100 ngày, tôi muốn cảm ơn mọi người, Bạch sư huynh, Tiểu Điệp, nếu không có mọi người giúp đỡ, không biết tôi sẽ chật vật đến mức nào." Nói xong, khoang mũi anh đau xót, đôi mắt cũng có chút phiếm hồng, "Thật sự, cảm ơn mọi người."
Thẩm Đại nhìn lại một năm qua, gian khổ đến cùng cực, anh chịu đựng mọi khổ sở, lo âu, mệt mỏi, nửa đêm tự mình nghĩ ngợi, cho tới bây giờ vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi bóng ma mà Cù Mạt Dư mang đã mang đến cho anh, nhưng ít ra anh đã sống tốt hơn mỗi ngày, ít nhất khi suy nghĩ đến Khâu Khâu, trong lòng liền nặng trĩu, anh có thể chịu đựng được, là nhờ có Tiểu Điệp và Bạch sư huynh, anh cảm thấy bản thân mình thật may mắn, cuộc đời thênh thang này lại gặp được người tốt như vậy.
Tiểu Điệp ngây ngô cười: "Thầy Thẩm à, em ở bên cạnh anh vừa có thể học, vừa có chỗ ăn lại có chỗ ở, hơn nữa em cũng rất thích Khâu Khâu, anh đừng khách khí với em như vậy."
Bạch Hướng Vãn cũng mỉm cười nói: "Đừng khách khí, không đáng nhắc tới."
Thẩm Đại cảm kích mà nhìn hai người: "Ly rượu tôi kính mọi người." Anh nâng chén uống cạn, hai người cũng làm theo.
"Ăn cơm ăn cơm." Tiểu Điệp vui vẻ vỗ tay, "Khâu Khâu 100 ngày, hy vọng cháu khỏe mạnh, vui sướng, ngủ ngon không khóc nhè, nhanh lớn đẹp trai!"
Thẩm Đại trên mặt rạng rỡ ý cười đầy hạnh phúc.
/129
|