Edit: MinHy
Đêm hôm đó, Thẩm Đại bất an chìm vào giấc ngủ, anh ngủ không sâu, Khâu Khâu vừa khóc anh đã tỉnh giấc.
Anh vốn nhạy cảm với tiếng khóc đêm của Khâu Khâu, trước khi đại não truyền tin, cơ thể anh đã sinh ra phản xạ có điều kiện. Anh lập tức ngồi dậy khỏi giường, cơn buồn ngủ khiến anh cảm thấy choáng váng một lúc, nhưng rất nhanh đã tỉnh. Anh nhẹ nhàng vỗ về lồng ngực nhỏ của Khâu Khâu, nhỏ giọng an ủi em bé, sau đó bế Khâu Khâu lên, nhẹ lắc lư dỗ dành.
Trình Tử Mai ngủ ở phòng bên cạnh, ban ngày cô phải đi làm, bởi vì Khâu Khâu nên mấy ngày nay không được nghỉ ngơi tốt. Thẩm Đại rất nóng lòng muốn Khâu Khâu mau chóng bình tĩnh lại. Nhưng anh rất nhanh phát hiện có điều gì đó không ổn, anh kinh ngạc sờ trán Khâu Khâu, nóng quá, anh đưa tay vào trong cổ áo đứa trẻ, nhiệt độ trên da rõ ràng không bình thường.
Đầu óc Thẩm Đại trống rỗng, lập tức tràn đầy lo lắng, Khâu Khâu bị sốt! Thông thường trẻ sơ sinh trước nửa tuổi sẽ ít mắc bệnh, bởi vì cơ thể vẫn còn khả năng miễn dịch có được từ người mẹ, nhưng vì Khâu Khâu thiếu pheromone của cha Alpha trong suốt quá trình mang thai nên thể chất yếu ớt. Bác sĩ đã nhắc nhở anh về những rủi ro liên quan, anh cần phải cung cấp cho Khâu Khâu một môi trường ổn định và an toàn.
Ngồi máy bay, khí hậu khó thích nghi, bị Cù Mạt Dư dọa sợ, liên tiếp phải tiếp xúc với người lạ, tất cả những điều này đối với đứa trẻ đều là áp lực rất lớn, hiện tại đã sinh bệnh.
Thẩm Đại áy náy không thôi, trong lòng khó chịu như bị lửa đốt. Nhưng đau khổ nhất chính là anh không còn cách nào cả, không ai có thể giúp anh giải quyết việc từ chức, không ai có thể thay anh chăm sóc con, cũng không có ai có thể ngăn cản Cù Mạt Dư tiếp cận anh hết lần này đến lần khác.
Những nhọc nhằn của cuộc đời không thể nói thành lời, bởi chỉ trải nghiệm thôi cũng đã vắt kiệt sức lực.
Với cảm giác tội lỗi, Thẩm Đại đánh thức Trình Tử Mai, nhờ cô đi cùng mình đến bệnh viện, anh không thể vừa chăm sóc đứa trẻ vừa đăng ký, thanh toán viện phí cùng một lúc.
Khi hai người lên xe taxi, trời vừa rạng sáng, Trình Tử Mai vừa ngáp một cái vừa dùng điện thoại di động để tra cách chăm sóc trẻ khi bị sốt.
Tài xế biết Khâu Khâu bị sốt nên lái xe rất nhanh, không quên an ủi bọn họ.
Khi họ đến bệnh viện, Thẩm Đại đưa Khâu Khâu đi khám, bác sĩ đề nghị sử dụng thuốc làm mát cơ thể và thuốc hạ sốt thay vì tiêm, ở lại bệnh viện để theo dõi một thời gian. Sau khi kê đơn, Trình Tử Mai chạy đi thanh toán tiền thuốc.
Bệnh viện gần nhất là bệnh viện công, khoa nhi đầy ắp trẻ con lớn nhỏ, tiếng khóc gào không ngừng có thể thổi bay mái nhà, chỉ cần ở trong hoàn cảnh này thôi cũng khiến người ta phát cáu, đầu đau như muốn nổ tung.
Các bác sĩ và y tá đều quá bận rộn, sau khi Thẩm Đại cho Khâu Khâu uống thuốc, anh ngồi ôm em bé đang khóc hơn một tiếng đồng hồ mới có y tá tới, dẫn anh đi lau người cho Khâu Khâu bằng nước ấm. Y tá vội vàng hướng dẫn cho Thẩm Đại cách lau, tự mình làm mẫu một chút rồi chạy đi khám cho bệnh nhân khác.
Thẩm Đại giống như được tiêm một liều adrenalin, động tác trở nên linh hoạt, rõ ràng cảm nhận được thân thể rất mệt mỏi, anh nói với Trình Tử Mai: "Cậu đi làm đi, tớ quan sát em bé một lúc, hết sốt sẽ không có việc gì đâu."
"Không đi, một mình cậu sao có thể lo hết được." Trình Tử Mai nhìn bộ dạng tiều tụy của Thẩm Đại, cảm thấy rất khó chịu, thở dài nói: "Nuôi con khó quá, tớ nghĩ thôi cũng không muốn."
Thẩm Đại vốn muốn nói một mình nuôi con rất khó, nhưng vợ chồng đồng lòng thì sẽ không khó như vậy, nhưng anh không thể nói ra, bởi vì anh là ví dụ tiêu cực điển hình.
"Cậu nghỉ ngơi chút đi, tớ biết làm, tớ sẽ trông em bé." Trình Tử Mai nhìn mí mắt Khâu Khâu rũ xuống, "Cậu nhìn xem, em bé sắp ngủ rồi."
"Tớ không thể đi đâu, em bé không cảm nhận được pheromone của tớ sẽ khóc." Thẩm Đại nhìn Khâu Khâu đang run rẩy vì sốt, mặt đỏ bừng lên, mũi anh đau xót, suýt chút nữa rơi lệ.
Rất nhiều, rất nhiều những thời điểm khó khăn như đi khám thai với cái bụng lớn vượt mặt, một mình chuẩn bị đồ đi sinh, những cơn đau đẻ và đau sau sinh, những ngày đêm chăm con mệt mỏi, nhìn thấy công việc mà mình đã làm việc chăm chỉ trong nhiều năm bị trì hoãn. Tất cả đã khiến cảm xúc của anh như trên bờ vực sụp đổ, sâu thẳm trái tim mình, anh đã nhiều lần tự hỏi: Mình có hối hận không?
Mỗi lần anh cẩn thận lắng nghe tiếng lòng mình là mỗi lần anh bình tĩnh phân tích và suy nghĩ về những nỗi đau, câu trả lời lần nào cũng là: Không hối tiếc.
Anh tin rằng khoảng thời gian khó khăn nhất đã qua, anh tin rằng niềm tin và sức mạnh mà đứa trẻ này mang lại lớn hơn rất nhiều so với những gì anh đã mất.
(Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad SONEAmi1234. Vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ để tôn trọng bản thân cũng như tôn trọng công sức của editor. Xin cảm ơn!)
Thẩm Đại trông con mấy giờ không dám nghỉ ngơi, cứ nhìn Khâu Khâu rồi dựa vào tường ngủ gật. Nhiệt độ của Khâu Khâu giảm xuống một chút nhưng cơn sốt vẫn chưa hạ hẳn, có lúc quấy khóc, có lúc lại ngủ thiếp đi, bác sĩ yêu cầu anh theo dõi thêm hai tiếng nữa rồi mới quyết định về nhà hay tiếp tục điều trị.
Khi Cù Mạt Dư bước vào khoa nhi ồn ào, đập vào mắt hắn đầu tiên là hình ảnh Thẩm Đại gầy gò, cong lưng, bả vai và đầu dựa vào bức tường lạnh băng, im lặng không nhúc nhích như một bức tượng điêu khắc.
Trong lòng Cù Mạt Dư chua xót, không thể chấp nhận Omega của mình phải khổ sở, chật vật như vậy. Hắn chậm rãi đi tới, do dự không biết có nên tiến gần hơn không. Thẩm Đại như cảm nhận được gì đó, quay người lại.
Hai mắt Thẩm Đại xanh xám, tròng trắng mắt đỏ ngầu, da mặt trắng bệch, môi nứt nẻ, dường như cũng bị bệnh.
Cù Mạt Dư đau lòng sinh tức giận, tiếng khóc và tiếng la hét của những đứa trẻ xung quanh khiến thái dương hắn giật giật, hắn chưa bao giờ ở trong một môi trường như vậy. Một môi trường đầy bệnh tật, tạp âm, lo âu, phẫn uất cùng mùi oxy già nồng nặc. Hắn thực sự muốn ôm vợ con vào lòng và rời khỏi đây ngay lập tức.
Thẩm Đại vừa nhìn thấy hắn sắc mặt càng thêm khó coi.
Cù Mạt Dư hít một hơi thật sâu: "Tôi gọi điện thoại anh không bắt máy, tôi tìm đến khách sạn của anh, người ta nói nửa đêm anh mang con vào bệnh viện, tôi tra được nơi này."
Thẩm Đại mệt đến nỗi không muốn nói, chỉ liếc hắn một cái rồi quay người đi.
"Đi bệnh viện của tôi, nơi này thiếu nhân lực, bác sĩ và y tá không thể chăm sóc cho Khâu Khâu." Cù Mạt Dư nhẹ giọng nói, "Trạng thái của anh như này, không thể chăm sóc tốt cho con."
Thẩm Đại nhìn Khâu Khâu đang hổn hển thở, đôi mắt càng thêm đỏ.
"Lúc này đừng cố chấp, đi thôi."
Trình Tử Mai ra ngoài mua cà phê đã trở lại, cô trợn to mắt nhìn Cù Mạt Dư.
Cù Mạt Dư liếc nhìn cô: "Cô Trình phải không?" Hắn biết cô là bạn học và đồng nghiệp của Thẩm Đại. Mặc dù nam Omega có tình cảm với nữ Beta gần như không thể, nhưng giờ phút này Trình Tử Mai đã ngầm thay thế vị trí và vai trò của hắn, điều này vẫn khiến hắn không thoải mái.
"Cù, Cù tổng." Trình Tử Mai nhìn Thẩm Đại.
"Cảm ơn cô đã đưa Thẩm Đại và Khâu Khâu tới bệnh viện, tôi đưa họ đến bệnh viện khác, cô trở về đi làm đi."
Thẩm Đại yên lặng thu dọn đồ, sau đó ôm Khâu Khâu lên: "Tử Mai, cậu về trước đi, hôm nay làm phiền cậu quá." Anh không muốn trước mặt Trình Tử Mai có bất kỳ xung đột nào với Cù Mạt Dư, hiện tại làm cho Khâu Khâu khoẻ hơn mới là chuyện quan trọng nhất.
Trình Tử Mai thẫn thờ gật đầu, có chút sững sờ nhìn hai người họ.
Thẩm Đại ôm Khâu Khâu trong tay đi ra khỏi phòng bệnh, Cù Mạt Dư đi trước anh vài bước, giúp anh chặn một phụ huynh đang giằng co với nhóc quậy phá trong hành lang, đồng thời, quấn lấy anh, vòng tay mạnh mẽ ôm lấy bờ vai gầy.
Mùi hương gỗ hắc đàn điềm tĩnh như một thanh kiếm sắc bén xuyên qua tầng mây, xộc thẳng vào mũi Thẩm Đại đang bị bao phủ bởi chất khử trùng nồng nặc. Anh không nhịn được ngửi mùi pheromone, ít nhất vào giờ phút này, mùi hương này khiến anh có chút an tâm.
Sau khi lên xe và đóng cửa lại, ba người lớn hồi hộp nín thở quan sát phản ứng của Khâu Khâu.
Có lẽ cơn sốt đã ảnh hưởng đến giác quan của Khâu Khâu, em bé không khóc vì Cù Mạt Dư đến gần, dường như đứa trẻ không hề nhận ra điều đó.
Điều này làm Thẩm Đại càng thêm lo lắng, anh nói: "Lão Ngô, phiền chú đi nhanh một chút."
"Yên tâm đi."
Cù Mạt Dư nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của Khâu Khâu, cũng trở nên lo lắng: "Làm sao lại phát sốt?"
"Không biết."
"Đi bệnh viện kiểm tra một chút, yên tâm, em bé sẽ nhanh chóng khỏe thôi."
Thẩm Đại nhìn Khâu Khâu, lẩm bẩm nói: "Cậu làm sao mà biết."
"Nó là con của tôi, là con của chúng ta, thân thể rất khỏe."
Cù Mạt Dư nhìn Thẩm Đại đang nhìn Khâu Khâu, so với Thẩm Đại tự tin và điềm tĩnh trước đây, người trước mặt hắn dường như bị mắc kẹt trong cuộc sống mệt nhọc. Khuôn mặt này, các đường nét rõ ràng không thay đổi, nhưng tái nhợt và gầy guộc, mất đi vẻ sáng ngời, nhưng hắn không thể rời mắt, hắn nhìn thấy ở Thẩm Đại một vẻ đẹp mong manh và mạnh mẽ, vẻ đẹp đã sử dụng bản thân tan vỡ của mình để chứa đựng thế hệ tương lai. Bất kể giới tính là gì, chỉ có một loại thân phận duy nhất có thể tỏa ra ánh sáng rực rỡ này, đó là làm cha mẹ.
Hắn đau lòng omega của mình, hắn chỉ muốn ôm Thẩm Đại vào lòng, chắn hết gió mưa, vuốt ve tất cả đau thương.
Bệnh viện tư sang trọng hoàn toàn khác bệnh viện công về cả môi trường và trải nghiệm, đến đây giống như không phải là khám bệnh mà là tận hưởng dịch vụ.
Khâu Khâu được xếp vào phòng bệnh tốt nhất, ngay lập tức các bác sĩ và y tá phụ trách đã vây quanh em bé để thăm khám và chăm sóc. Kết quả kiểm tra cũng giống như những gì bác sĩ trước đó đã nói, đối với bệnh sốt thông thường, tốt nhất là uống thuốc và điều trị, thân thể sẽ hạ sốt. Khác biệt chính là, nơi này yên tĩnh sạch sẽ, y tá một mực không rời đi, hỗn độn trong lòng Thẩm Đại cũng bình tĩnh lại, không còn khẩn trương và lo lắng.
Khâu Khâu vẫn khi thì ngủ khi thì khóc, y tá nói: "Đứa trẻ không được khỏe, tâm trạng sẽ không tốt, điều này cũng sẽ ảnh hưởng đến tốc độ hồi phục. Anh nên giải phóng pheromone cho con nhiều hơn, để con bớt khóc. Ăn nhiều ngủ nhiều, có thể lực sẽ hạ sốt rất nhanh."
Thẩm Đại sờ sờ túi, lấy ra bình xịt pheromone của Bạch Hướng Vãn, do dự. Thật ra anh đã xịt từ lâu nhưng không có tác dụng, loại pheromone thay thế này chỉ có thể đánh lừa khứu giác của trẻ nhỏ, nhưng khứu giác của Khâu Khâu tạm thời không có tác dụng. Nhận thức của con người về pheromone không chỉ là khứu giác, nó còn liên quan đến hệ thần kinh, hệ máu và hệ nội tiết, vì vậy Khâu Khâu vẫn có thể cảm nhận được pheromone trấn an nhưng không thể tiếp thu pheromone của Bạch Hướng Vãn.
Cù Mạt Dư lấy đi cái chai xịt nhỏ gần như đã cạn và ném nó vào thùng rác: "Để tôi thử xem." Hắn chân thành nhìn vào mắt Thẩm Đại, "Tôi mới là ba Alpha của con."
Đêm hôm đó, Thẩm Đại bất an chìm vào giấc ngủ, anh ngủ không sâu, Khâu Khâu vừa khóc anh đã tỉnh giấc.
Anh vốn nhạy cảm với tiếng khóc đêm của Khâu Khâu, trước khi đại não truyền tin, cơ thể anh đã sinh ra phản xạ có điều kiện. Anh lập tức ngồi dậy khỏi giường, cơn buồn ngủ khiến anh cảm thấy choáng váng một lúc, nhưng rất nhanh đã tỉnh. Anh nhẹ nhàng vỗ về lồng ngực nhỏ của Khâu Khâu, nhỏ giọng an ủi em bé, sau đó bế Khâu Khâu lên, nhẹ lắc lư dỗ dành.
Trình Tử Mai ngủ ở phòng bên cạnh, ban ngày cô phải đi làm, bởi vì Khâu Khâu nên mấy ngày nay không được nghỉ ngơi tốt. Thẩm Đại rất nóng lòng muốn Khâu Khâu mau chóng bình tĩnh lại. Nhưng anh rất nhanh phát hiện có điều gì đó không ổn, anh kinh ngạc sờ trán Khâu Khâu, nóng quá, anh đưa tay vào trong cổ áo đứa trẻ, nhiệt độ trên da rõ ràng không bình thường.
Đầu óc Thẩm Đại trống rỗng, lập tức tràn đầy lo lắng, Khâu Khâu bị sốt! Thông thường trẻ sơ sinh trước nửa tuổi sẽ ít mắc bệnh, bởi vì cơ thể vẫn còn khả năng miễn dịch có được từ người mẹ, nhưng vì Khâu Khâu thiếu pheromone của cha Alpha trong suốt quá trình mang thai nên thể chất yếu ớt. Bác sĩ đã nhắc nhở anh về những rủi ro liên quan, anh cần phải cung cấp cho Khâu Khâu một môi trường ổn định và an toàn.
Ngồi máy bay, khí hậu khó thích nghi, bị Cù Mạt Dư dọa sợ, liên tiếp phải tiếp xúc với người lạ, tất cả những điều này đối với đứa trẻ đều là áp lực rất lớn, hiện tại đã sinh bệnh.
Thẩm Đại áy náy không thôi, trong lòng khó chịu như bị lửa đốt. Nhưng đau khổ nhất chính là anh không còn cách nào cả, không ai có thể giúp anh giải quyết việc từ chức, không ai có thể thay anh chăm sóc con, cũng không có ai có thể ngăn cản Cù Mạt Dư tiếp cận anh hết lần này đến lần khác.
Những nhọc nhằn của cuộc đời không thể nói thành lời, bởi chỉ trải nghiệm thôi cũng đã vắt kiệt sức lực.
Với cảm giác tội lỗi, Thẩm Đại đánh thức Trình Tử Mai, nhờ cô đi cùng mình đến bệnh viện, anh không thể vừa chăm sóc đứa trẻ vừa đăng ký, thanh toán viện phí cùng một lúc.
Khi hai người lên xe taxi, trời vừa rạng sáng, Trình Tử Mai vừa ngáp một cái vừa dùng điện thoại di động để tra cách chăm sóc trẻ khi bị sốt.
Tài xế biết Khâu Khâu bị sốt nên lái xe rất nhanh, không quên an ủi bọn họ.
Khi họ đến bệnh viện, Thẩm Đại đưa Khâu Khâu đi khám, bác sĩ đề nghị sử dụng thuốc làm mát cơ thể và thuốc hạ sốt thay vì tiêm, ở lại bệnh viện để theo dõi một thời gian. Sau khi kê đơn, Trình Tử Mai chạy đi thanh toán tiền thuốc.
Bệnh viện gần nhất là bệnh viện công, khoa nhi đầy ắp trẻ con lớn nhỏ, tiếng khóc gào không ngừng có thể thổi bay mái nhà, chỉ cần ở trong hoàn cảnh này thôi cũng khiến người ta phát cáu, đầu đau như muốn nổ tung.
Các bác sĩ và y tá đều quá bận rộn, sau khi Thẩm Đại cho Khâu Khâu uống thuốc, anh ngồi ôm em bé đang khóc hơn một tiếng đồng hồ mới có y tá tới, dẫn anh đi lau người cho Khâu Khâu bằng nước ấm. Y tá vội vàng hướng dẫn cho Thẩm Đại cách lau, tự mình làm mẫu một chút rồi chạy đi khám cho bệnh nhân khác.
Thẩm Đại giống như được tiêm một liều adrenalin, động tác trở nên linh hoạt, rõ ràng cảm nhận được thân thể rất mệt mỏi, anh nói với Trình Tử Mai: "Cậu đi làm đi, tớ quan sát em bé một lúc, hết sốt sẽ không có việc gì đâu."
"Không đi, một mình cậu sao có thể lo hết được." Trình Tử Mai nhìn bộ dạng tiều tụy của Thẩm Đại, cảm thấy rất khó chịu, thở dài nói: "Nuôi con khó quá, tớ nghĩ thôi cũng không muốn."
Thẩm Đại vốn muốn nói một mình nuôi con rất khó, nhưng vợ chồng đồng lòng thì sẽ không khó như vậy, nhưng anh không thể nói ra, bởi vì anh là ví dụ tiêu cực điển hình.
"Cậu nghỉ ngơi chút đi, tớ biết làm, tớ sẽ trông em bé." Trình Tử Mai nhìn mí mắt Khâu Khâu rũ xuống, "Cậu nhìn xem, em bé sắp ngủ rồi."
"Tớ không thể đi đâu, em bé không cảm nhận được pheromone của tớ sẽ khóc." Thẩm Đại nhìn Khâu Khâu đang run rẩy vì sốt, mặt đỏ bừng lên, mũi anh đau xót, suýt chút nữa rơi lệ.
Rất nhiều, rất nhiều những thời điểm khó khăn như đi khám thai với cái bụng lớn vượt mặt, một mình chuẩn bị đồ đi sinh, những cơn đau đẻ và đau sau sinh, những ngày đêm chăm con mệt mỏi, nhìn thấy công việc mà mình đã làm việc chăm chỉ trong nhiều năm bị trì hoãn. Tất cả đã khiến cảm xúc của anh như trên bờ vực sụp đổ, sâu thẳm trái tim mình, anh đã nhiều lần tự hỏi: Mình có hối hận không?
Mỗi lần anh cẩn thận lắng nghe tiếng lòng mình là mỗi lần anh bình tĩnh phân tích và suy nghĩ về những nỗi đau, câu trả lời lần nào cũng là: Không hối tiếc.
Anh tin rằng khoảng thời gian khó khăn nhất đã qua, anh tin rằng niềm tin và sức mạnh mà đứa trẻ này mang lại lớn hơn rất nhiều so với những gì anh đã mất.
(Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad SONEAmi1234. Vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ để tôn trọng bản thân cũng như tôn trọng công sức của editor. Xin cảm ơn!)
Thẩm Đại trông con mấy giờ không dám nghỉ ngơi, cứ nhìn Khâu Khâu rồi dựa vào tường ngủ gật. Nhiệt độ của Khâu Khâu giảm xuống một chút nhưng cơn sốt vẫn chưa hạ hẳn, có lúc quấy khóc, có lúc lại ngủ thiếp đi, bác sĩ yêu cầu anh theo dõi thêm hai tiếng nữa rồi mới quyết định về nhà hay tiếp tục điều trị.
Khi Cù Mạt Dư bước vào khoa nhi ồn ào, đập vào mắt hắn đầu tiên là hình ảnh Thẩm Đại gầy gò, cong lưng, bả vai và đầu dựa vào bức tường lạnh băng, im lặng không nhúc nhích như một bức tượng điêu khắc.
Trong lòng Cù Mạt Dư chua xót, không thể chấp nhận Omega của mình phải khổ sở, chật vật như vậy. Hắn chậm rãi đi tới, do dự không biết có nên tiến gần hơn không. Thẩm Đại như cảm nhận được gì đó, quay người lại.
Hai mắt Thẩm Đại xanh xám, tròng trắng mắt đỏ ngầu, da mặt trắng bệch, môi nứt nẻ, dường như cũng bị bệnh.
Cù Mạt Dư đau lòng sinh tức giận, tiếng khóc và tiếng la hét của những đứa trẻ xung quanh khiến thái dương hắn giật giật, hắn chưa bao giờ ở trong một môi trường như vậy. Một môi trường đầy bệnh tật, tạp âm, lo âu, phẫn uất cùng mùi oxy già nồng nặc. Hắn thực sự muốn ôm vợ con vào lòng và rời khỏi đây ngay lập tức.
Thẩm Đại vừa nhìn thấy hắn sắc mặt càng thêm khó coi.
Cù Mạt Dư hít một hơi thật sâu: "Tôi gọi điện thoại anh không bắt máy, tôi tìm đến khách sạn của anh, người ta nói nửa đêm anh mang con vào bệnh viện, tôi tra được nơi này."
Thẩm Đại mệt đến nỗi không muốn nói, chỉ liếc hắn một cái rồi quay người đi.
"Đi bệnh viện của tôi, nơi này thiếu nhân lực, bác sĩ và y tá không thể chăm sóc cho Khâu Khâu." Cù Mạt Dư nhẹ giọng nói, "Trạng thái của anh như này, không thể chăm sóc tốt cho con."
Thẩm Đại nhìn Khâu Khâu đang hổn hển thở, đôi mắt càng thêm đỏ.
"Lúc này đừng cố chấp, đi thôi."
Trình Tử Mai ra ngoài mua cà phê đã trở lại, cô trợn to mắt nhìn Cù Mạt Dư.
Cù Mạt Dư liếc nhìn cô: "Cô Trình phải không?" Hắn biết cô là bạn học và đồng nghiệp của Thẩm Đại. Mặc dù nam Omega có tình cảm với nữ Beta gần như không thể, nhưng giờ phút này Trình Tử Mai đã ngầm thay thế vị trí và vai trò của hắn, điều này vẫn khiến hắn không thoải mái.
"Cù, Cù tổng." Trình Tử Mai nhìn Thẩm Đại.
"Cảm ơn cô đã đưa Thẩm Đại và Khâu Khâu tới bệnh viện, tôi đưa họ đến bệnh viện khác, cô trở về đi làm đi."
Thẩm Đại yên lặng thu dọn đồ, sau đó ôm Khâu Khâu lên: "Tử Mai, cậu về trước đi, hôm nay làm phiền cậu quá." Anh không muốn trước mặt Trình Tử Mai có bất kỳ xung đột nào với Cù Mạt Dư, hiện tại làm cho Khâu Khâu khoẻ hơn mới là chuyện quan trọng nhất.
Trình Tử Mai thẫn thờ gật đầu, có chút sững sờ nhìn hai người họ.
Thẩm Đại ôm Khâu Khâu trong tay đi ra khỏi phòng bệnh, Cù Mạt Dư đi trước anh vài bước, giúp anh chặn một phụ huynh đang giằng co với nhóc quậy phá trong hành lang, đồng thời, quấn lấy anh, vòng tay mạnh mẽ ôm lấy bờ vai gầy.
Mùi hương gỗ hắc đàn điềm tĩnh như một thanh kiếm sắc bén xuyên qua tầng mây, xộc thẳng vào mũi Thẩm Đại đang bị bao phủ bởi chất khử trùng nồng nặc. Anh không nhịn được ngửi mùi pheromone, ít nhất vào giờ phút này, mùi hương này khiến anh có chút an tâm.
Sau khi lên xe và đóng cửa lại, ba người lớn hồi hộp nín thở quan sát phản ứng của Khâu Khâu.
Có lẽ cơn sốt đã ảnh hưởng đến giác quan của Khâu Khâu, em bé không khóc vì Cù Mạt Dư đến gần, dường như đứa trẻ không hề nhận ra điều đó.
Điều này làm Thẩm Đại càng thêm lo lắng, anh nói: "Lão Ngô, phiền chú đi nhanh một chút."
"Yên tâm đi."
Cù Mạt Dư nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của Khâu Khâu, cũng trở nên lo lắng: "Làm sao lại phát sốt?"
"Không biết."
"Đi bệnh viện kiểm tra một chút, yên tâm, em bé sẽ nhanh chóng khỏe thôi."
Thẩm Đại nhìn Khâu Khâu, lẩm bẩm nói: "Cậu làm sao mà biết."
"Nó là con của tôi, là con của chúng ta, thân thể rất khỏe."
Cù Mạt Dư nhìn Thẩm Đại đang nhìn Khâu Khâu, so với Thẩm Đại tự tin và điềm tĩnh trước đây, người trước mặt hắn dường như bị mắc kẹt trong cuộc sống mệt nhọc. Khuôn mặt này, các đường nét rõ ràng không thay đổi, nhưng tái nhợt và gầy guộc, mất đi vẻ sáng ngời, nhưng hắn không thể rời mắt, hắn nhìn thấy ở Thẩm Đại một vẻ đẹp mong manh và mạnh mẽ, vẻ đẹp đã sử dụng bản thân tan vỡ của mình để chứa đựng thế hệ tương lai. Bất kể giới tính là gì, chỉ có một loại thân phận duy nhất có thể tỏa ra ánh sáng rực rỡ này, đó là làm cha mẹ.
Hắn đau lòng omega của mình, hắn chỉ muốn ôm Thẩm Đại vào lòng, chắn hết gió mưa, vuốt ve tất cả đau thương.
Bệnh viện tư sang trọng hoàn toàn khác bệnh viện công về cả môi trường và trải nghiệm, đến đây giống như không phải là khám bệnh mà là tận hưởng dịch vụ.
Khâu Khâu được xếp vào phòng bệnh tốt nhất, ngay lập tức các bác sĩ và y tá phụ trách đã vây quanh em bé để thăm khám và chăm sóc. Kết quả kiểm tra cũng giống như những gì bác sĩ trước đó đã nói, đối với bệnh sốt thông thường, tốt nhất là uống thuốc và điều trị, thân thể sẽ hạ sốt. Khác biệt chính là, nơi này yên tĩnh sạch sẽ, y tá một mực không rời đi, hỗn độn trong lòng Thẩm Đại cũng bình tĩnh lại, không còn khẩn trương và lo lắng.
Khâu Khâu vẫn khi thì ngủ khi thì khóc, y tá nói: "Đứa trẻ không được khỏe, tâm trạng sẽ không tốt, điều này cũng sẽ ảnh hưởng đến tốc độ hồi phục. Anh nên giải phóng pheromone cho con nhiều hơn, để con bớt khóc. Ăn nhiều ngủ nhiều, có thể lực sẽ hạ sốt rất nhanh."
Thẩm Đại sờ sờ túi, lấy ra bình xịt pheromone của Bạch Hướng Vãn, do dự. Thật ra anh đã xịt từ lâu nhưng không có tác dụng, loại pheromone thay thế này chỉ có thể đánh lừa khứu giác của trẻ nhỏ, nhưng khứu giác của Khâu Khâu tạm thời không có tác dụng. Nhận thức của con người về pheromone không chỉ là khứu giác, nó còn liên quan đến hệ thần kinh, hệ máu và hệ nội tiết, vì vậy Khâu Khâu vẫn có thể cảm nhận được pheromone trấn an nhưng không thể tiếp thu pheromone của Bạch Hướng Vãn.
Cù Mạt Dư lấy đi cái chai xịt nhỏ gần như đã cạn và ném nó vào thùng rác: "Để tôi thử xem." Hắn chân thành nhìn vào mắt Thẩm Đại, "Tôi mới là ba Alpha của con."
/129
|