Edit: Mon
Thẩm Đại từ trên giường ngồi dậy, anh cau mày lại, sắc mặt có hơi nghiêm trọng.
Cù Mạt Dư đưa anh và Khâu Khâu về nhà, Cù Thận sớm muộn gì cũng sẽ biết. Mặc dù chuyện này không phải anh tự nguyện, nhưng anh có thể tưởng tượng được Cù Thận sẽ nghĩ anh là loại người gì, anh không muốn đi ra đó để chịu nhục.
Hiển nhiên Cù Mạt Dư cũng hiểu chuyện này: "Anh qua với Khâu Khâu đi, không cần phải xuống lầu."
Thẩm Đại lúc này chỉ muốn đi qua với Khâu Khâu, anh hận không thể mang Khâu Khâu chạy khỏi nơi này. Cù Thận đã cố ý đến cửa thì ông ta chắc chắn đã biết về sự tồn tại của đứa bé. Anh một lòng một dạ muốn con mình tránh xa nhà họ Cù, tránh xa người nhà họ Cù. Cù Mạt Dư coi quyền giám hộ của Khâu Khâu như một con át chủ bài trong tay, quyết định có sử dụng nó hay không phụ thuộc vào "biểu hiện" của anh. Vậy còn Cù Thận, Cù Thận muốn làm gì?
Cù Mạt Dư nhìn ra được nỗi lo lắng của Thẩm Đại, hắn giữ vai Thẩm Đại và kéo anh lại gần, ôm anh vào lòng, hôn lên Omega của hắn: "Đừng lo lắng, có tôi ở đây."
Thẩm Đại yên lặng liếc Cù Mạt Dư một cái, xuống giường rời đi.
Khi anh đến phòng khách thì bảo mẫu đang cho Khâu Khâu ăn, hai bàn tay nhỏ bé của Khâu Khâu đang cầm bình sữa. Ban đầu nhóc con rất tập trung vào việc uống sữa, nhưng khi Thẩm Đại vừa bước vào thì hai con mắt to của bé lập tức chuyển sang nhìn ba ba, miệng ô ô vài tiếng, hai tay đẩy bình sữa, đá cả hai bàn chân nhỏ lên không trung.
Thần kinh Thẩm Đại căng thẳng cả đêm, nhưng vừa nhìn thấy Khâu Khâu anh liền thả lỏng ra, bất đắc dĩ cười cười: "Chắc là muốn tôi tới đút đấy."
Cô bảo mẫu cũng cười: "Bé chưa biết nói nhưng thông minh lắm".
Tẩm Đại bế Khâu Khâu và nhận bình sữa từ bảo mẫu. Anh ngồi trên ghế sô pha, đút lại núm vú cao su vào miệng Khâu Khâu, Khâu Khâu híp mắt, nằm trong vòng tay của ba ba mà say mê uống sữa.
Thẩm Đại hỏi bảo mẫu về tình hình tối hôm qua, đây là đêm đầu tiên mà anh không ở bên cạnh Khâu Khâu kể từ khi sinh. Lúc trước khi Tiểu Điệp ở cùng Khâu Khâu, ban đêm Khâu Khâu khóc thì hai người thay phiên nhau dỗ bé, một người không dỗ nổi. Anh biết rằng anh phải để Khâu Khâu từng bước giảm bớt sự phụ thuộc vào anh, nếu không anh sẽ không thể làm được gì, nhưng đến lúc phải "xa cách" thì anh lại cảm thấy rất luyến tiếc. Nếu tối qua không phải Cù Mạt Dư luôn ôm anh có lẽ anh đã chạy sang đây từ lâu rồi.
"Aiz da, khóc nửa đêm rồi." Bảo mẫu cười khổ nói, "Anh xem mắt bé còn hơi sưng, đây là lần đầu tiên bé con qua đêm không có anh nên đây cũng là chuyện bình thường. Đứa trẻ nào cũng phải từ từ thích ứng, qua vài ngày nữa sẽ ổn thôi."
Thẩm Đại nhẹ nhàng chạm vào mi mắt hồng hồng mềm mại của Khâu Khâu, tưởng tượng đến nửa đêm nhóc con này tỉnh lại mà không thấy mình sẽ khóc đến mức nào, anh liền không đành lòng. Nhưng như bảo mẫu đã nói, đứa nhỏ nhất định phải thích ứng từ từ: "Cô có lấy một ít đồ của tôi cho bé ngửi không?"
"Có, cũng có hiệu quả."
"Cô cũng có thể xịt một ít nước hoa trong cái chai trong suốt đó, đó là loại pheromone Alpha mà Khâu Khâu thích."
Bảo mẫu lộ vẻ mặt khó xử.
Thẩm Đại hiểu được lo lắng của cô: "Yên tâm đi, nếu như bị Cù tổng phát hiện thì cứ nói là tôi xịt. Quan trọng nhất là trấn an Khâu Khâu, cô nói đúng không?"
Cô bảo mẫu cười xin lỗi: "Được." Cô nhìn đồng hồ: "Anh Thẩm, lát nữa tôi sẽ thay ca với bảo mẫu làm ca ban ngày, anh có gì muốn nói cứ nói với cô ấy, hoặc anh có thể gọi điện thoại nói với tôi."
"Không có việc gì, cô cũng thức cả đêm rồi, đi ngủ đi.".
Bảo mẫu thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi thì có người bước vào, nhưng không phải bảo mẫu thay ca mà là Cù phu nhân.
Thẩm Đại nhìn Cù phu nhân, miễn cưỡng cười một chút.
Bảo mẫu thức thời đóng cửa chạy lấy người, ánh mắt Cù phu nhân từ trên người Thẩm Đại rơi xuống người Khâu Khâu, sau đó không nỡ rời đi. Bà đi tới, dùng ánh mắt nóng bỏng ra hiệu với Thẩm Đại, ý muốn bế Khâu Khâu.
Thẩm Đại nhẹ giọng nói: "Chờ một chút, nhóc con hiện tại đang ăn rất vui vẻ, sẽ không chịu nhả ra, tôi sợ làm nó sặc."
Cù phu nhân ngồi xuống bên cạnh, nhìn Khâu Khâu với ánh mắt yêu thương và dịu dàng vô hạn: "Mấy ngày rồi không gặp, nhóc con này có vẻ lớn lên một chút rồi."
"Hôm qua tôi có cân, đúng là có tăng thêm hai trăm gam." Thẩm Đại nhìn trộm ở cửa, anh không biết có phải chỉ có một mình Cù phu nhân hay không.
Cù phu nhân nhìn thấu tâm tư của anh: "Tôi qua đây một mình, hai cha con cãi nhau ồn ào làm tôi đau đầu."
"......"
"Cha nó muốn gặp Khâu Khâu. Tôi nghĩ tốt hơn là tôi nên qua bế Khâu Khâu."
Sắc mặt Thẩm Đại hơi thay đổi: "Khâu Khâu nhất định sẽ khóc, nó không thích ở gần những Alpha xa lạ, nó lại càng bài xích..." Ở trước mặt Cù phu nhân, anh vẫn nhịn không được muốn nói rằng Khâu Khâu bài xích Cù Mạt Dư.
"Tôi biết, nhưng ông ấy nhất định phải gặp Khâu Khâu. Tôi nghĩ ông ấy nhìn thấy một mình Khâu Khâu sẽ tốt hơn là nhìn thấy cả hai người. Nếu Khâu Khâu cảm giác được cậu lo lắng và không khỏe, nó cũng sẽ lập tức khó chịu rồi khóc nháo lên."
Thẩm Đại do dự. Anh biết anh không thể từ chối, Cù phu nhân nói đúng, Khâu Khâu quả thực có thể cảm nhận chính xác cảm xúc của anh, nếu anh sợ, Khâu Khâu cũng sẽ sợ.
Cù phu nhân sờ sờ đầu nhỏ xù xù của Khâu Khâu: "Đứa trẻ ngoan."
Thẩm Đại lo lắng mà nhìn Khâu Khâu, thấy nhóc con vô tư lự chỉ quan tâm đến việc uống sữa, bình sữa chẳng mấy chốc nữa sẽ cạn.
Sau khi Khâu Khâu ăn xong, Cù phu nhân ôm bé vào lòng, nhìn thấy bé con cười khúc khích, trái tim bà gần như tan chảy. Bà vuốt ve lồng ngực nhỏ của Khâu Khâu: "Khâu Khâu, ra ngoài chơi với bà nội một lúc nhé?"
Thẩm Đại lau khóe miệng dính sữa của Khâu Khâu, nghiêm túc nói: "Phu nhân, Cù đổng có ý gì?" Dù là xuất phát từ bản năng hay vì lý do nào khác, anh đều không muốn đưa Khâu Khâu đến gặp Cù Thận. Cù Thận sẽ không coi trọng một đứa cháu trai Alpha bình thường được sinh ra bởi một Omega bình thường, vậy tại sao phải làm Khâu Khâu sợ hãi.
Cù phu nhân bình tĩnh nói: "Tôi cũng không biết. Tôi không muốn quản chuyện nhà họ Cù, nhưng cũng không muốn ông ấy hù dọa hai người, yên tâm, tôi lập tức sẽ đưa nó trở lại."
"......Được rồi. " Thẩm Đại rất không tình nguyện nhưng cũng chỉ có thể nhìn Cù phu nhân ôm Khâu Khâu đi.
Trong thư phòng, hai cha con nhà họ Cù đang nhìn nhau qua bàn làm việc, trong mắt đầy mùi thuốc súng, không ai có dấu hiệu nhún nhường.
"Mày thế mà để tình nhân và đứa con trai ngoài giá thú sống trong nhà. Ý mày là sao? Mày còn để bọn họ nghênh ngang vào nhà?"
"Con trai còn nhỏ, ở trong nhà dễ chăm sóc hơn."
"Nói láo, ở chỗ khác không thể chăm sóc à? Mày cố ý để Chu gia nhìn thấy à?"
Cù Mạt Dư thản nhiên nói: "Không phải, con chỉ muốn để họ bên cạnh chăm sóc thôi. Chuyện từ hôn con đuối lý, con không cố ý làm Chu Hiểu Sơ khó xử, con sẽ tự mình giải quyết chuyện này thật tốt."
"Mày xử lý cái gì? Mày đừng mơ đến chuyện từ hôn." Cù Thận lạnh lùng nói, "Chuyện này truyền ra ngoài chính là chúng ta lợi dụng Chu gia xong liền qua cầu rút ván, về sau hợp tác làm sao bây giờ? Mày ấm đầu muốn từ hôn, mày có biết chuyện này sẽ liên lụy đến bao nhiêu lợi ít không, não mày úng nước rồi đúng không?"
Cù Mạt Dư cúi đầu, gằn từng chữ một mà nói: "Con sẽ xử lý."
Cù Thận tức giận đến tái xanh mặt: "Cù Mạt Dư, tao thấy mày thực sự mất trí rồi! Chu Hiểu Sơ là một người vợ hoàn hảo đến cỡ nào? Về chuyện Thẩm Đại và đứa nhỏ này, mày có thể cho chút lợi ích rồi nói vài lời ngon ngọt, cậu ta nhất định sẽ đồng ý. Mày thích Thẩm Đại thì giữ bên người là được, không ai quản mày, nhưng mày phải biết cái gì mới thực sự quan trọng!"
"Thẩm Đại không đồng ý." Cù Mạt Dư chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thẳng cha của mình. Hắn ngay từ đầu cũng nghĩ như vậy, chỉ cần giữ được Thẩm Đại bên người, hắn có vô số biện pháp để Thẩm Đại "tự nguyện" ở bên cạnh mình. Hắn làm được, nhưng hắn lại phát hiện thứ mình muốn không chỉ như vậy, điều hắn thực sự muốn là trong mắt, trong lòng Thẩm Đại đều có hắn.
Cù Thận sửng sốt một chút, hoàn hồn lại, trên mặt đầy vẻ khinh thường nói: "Không đồng ý? Vì sao, chả lẽ cậu ta còn mơ đến chuyện gả vào Cù gia? Không tồi, cậu ta quả nhiên là nhân tài có thể vào được viện nghiên cứu cao cấp của chúng ta, tâm cơ và thủ đoạn đều rất cao tay. Một bên mê hoặc mày đến choáng váng đầu óc, một bên dùng mọi cách để sinh con ra, mày là Alpha cấp S mà lại bị chơi đùa thành cái dạng này mà mày còn không chịu tỉnh ngộ?!"
Cù Thận không hổ là cha của Cù Mạt Dư, ông ta rất biết cách đánh vào điểm yếu của con trai mình, những lời này giống như vài cái bạt tai vào mặt một đỉnh cấp Alpha.
Cù Thận lại đánh ra một đòn mạnh tay: "Ngay cả Omega của mày mà mày cũng không thể trị được. Lại còn bị người ta dắt mũi, thật mất mặt Cù gia."
Cù Mạt Dư hít một hơi thật sâu, ép cằm xuống, dùng đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào cha mình, con ngươi đen thăm thẳm không lường được, ẩn giấu tức giận: "Là con muốn giữ lại Thẩm Đại, con thích anh ấy, chúng con còn có con nên con cưới anh ấy cũng là hợp tình hợp lý."
Ánh mắt kia không khỏi làm Cù Thận rùng mình, mặc dù ông ta là cha của Cù Mạt Dư nhưng cảm giác bị áp bức khi đối mặt với một đỉnh cấp Alpha sẽ không vì mối quan hệ huyết thống mà biến mất hoàn toàn, ông ta dừng lại, kìm nén pheromone đang rối loạn: "Một người vợ không có bối cảnh, pheromone chỉ cấp B và một đứa con trai Alpha cấp A, đời này chỉ như thế là mày sẽ thỏa mãn?"
"Chúng con sẽ sinh thêm nhiều con nữa." Cù Mạt Dư lạnh lùng mà nói, "Hơn nữa, con sẽ không đánh dấu anh ấy, nếu anh ấy không sinh ra được người thừa kế cấp S thì con sẽ tìm người khác sinh."
Cù Thận nheo mắt lại.
"Cha, đây là thỏa hiệp của con." Cù Mạt Dư ngóng nhìn Cù Thận, đôi mắt hắn dường như đang nói, đến lượt cha.
Khuôn mặt Cù Thận căng chặt, tức giận đến phổi muốn nổ tung.
Ngay khi hai cha con đang nhìn chằm chằm nhau, Cù phu nhân ôm Khâu Khâu bước vào.
Cù Mạt Dư lập tức đứng lên, cẩn thận kiềm chế pheromone, có chút khẩn trương mà quan sát phản ứng của Khâu Khâu.
Cù Thận cũng nhìn chằm chằm vào Khâu Khâu.
Đôi mắt tròn xoe của Khâu Khâu đảo qua giữa hai người họ, bé con lập tức không cao hứng mà mím miệng "anhh anhh" vài tiếng tỏ vẻ kháng cự, rồi sau đó xoay mặt vào trong lòng Cù phu nhân, trông như sắp khóc.
"Ngoan, Khâu Khâu ngoan." Cù phu nhân vỗ nhẹ Khâu Khâu.
Cù Mạt Dư yên lặng lùi lại vài bước, Cù Thận trừng mắt nhìn con trai và nói: "Ôm đứa trẻ lại đây."
"Ông nói nhỏ thôi, đừng làm nó sợ." Cù phu nhân ôm Khâu Khâu đi qua.
Cù Thận nhìn Khâu Khâu đang gào, lông mày nhíu lại, biểu cảm rất phức tạp, ông ta ho nhẹ một tiếng: "Bao nhiêu tuổi rồi?"
"Bốn tháng."
"Cũng khá khỏe đấy." Cù Thận lạnh nhạt nói: "Dù sao nó cũng là Alpha cấp A, Thẩm Đại xem như cũng có chút cống hiến với Cù gia chúng ta, đứa nhỏ này có thể tên mang họ Cù. Thẩm Đại nhất định sẽ được bồi thường, nhưng cậu ta tuyệt đối không thể bước vào nhà họ Cù."
_______
Mon: Đúng là nhà dột từ nóc, hai cha con nhà này h@m như nhau =)))))))) luôn ảo tưởng mình là cái rốn vũ trụ, mọi thứ đều phải xoay quanh mình =)))))))
Thẩm Đại từ trên giường ngồi dậy, anh cau mày lại, sắc mặt có hơi nghiêm trọng.
Cù Mạt Dư đưa anh và Khâu Khâu về nhà, Cù Thận sớm muộn gì cũng sẽ biết. Mặc dù chuyện này không phải anh tự nguyện, nhưng anh có thể tưởng tượng được Cù Thận sẽ nghĩ anh là loại người gì, anh không muốn đi ra đó để chịu nhục.
Hiển nhiên Cù Mạt Dư cũng hiểu chuyện này: "Anh qua với Khâu Khâu đi, không cần phải xuống lầu."
Thẩm Đại lúc này chỉ muốn đi qua với Khâu Khâu, anh hận không thể mang Khâu Khâu chạy khỏi nơi này. Cù Thận đã cố ý đến cửa thì ông ta chắc chắn đã biết về sự tồn tại của đứa bé. Anh một lòng một dạ muốn con mình tránh xa nhà họ Cù, tránh xa người nhà họ Cù. Cù Mạt Dư coi quyền giám hộ của Khâu Khâu như một con át chủ bài trong tay, quyết định có sử dụng nó hay không phụ thuộc vào "biểu hiện" của anh. Vậy còn Cù Thận, Cù Thận muốn làm gì?
Cù Mạt Dư nhìn ra được nỗi lo lắng của Thẩm Đại, hắn giữ vai Thẩm Đại và kéo anh lại gần, ôm anh vào lòng, hôn lên Omega của hắn: "Đừng lo lắng, có tôi ở đây."
Thẩm Đại yên lặng liếc Cù Mạt Dư một cái, xuống giường rời đi.
Khi anh đến phòng khách thì bảo mẫu đang cho Khâu Khâu ăn, hai bàn tay nhỏ bé của Khâu Khâu đang cầm bình sữa. Ban đầu nhóc con rất tập trung vào việc uống sữa, nhưng khi Thẩm Đại vừa bước vào thì hai con mắt to của bé lập tức chuyển sang nhìn ba ba, miệng ô ô vài tiếng, hai tay đẩy bình sữa, đá cả hai bàn chân nhỏ lên không trung.
Thần kinh Thẩm Đại căng thẳng cả đêm, nhưng vừa nhìn thấy Khâu Khâu anh liền thả lỏng ra, bất đắc dĩ cười cười: "Chắc là muốn tôi tới đút đấy."
Cô bảo mẫu cũng cười: "Bé chưa biết nói nhưng thông minh lắm".
Tẩm Đại bế Khâu Khâu và nhận bình sữa từ bảo mẫu. Anh ngồi trên ghế sô pha, đút lại núm vú cao su vào miệng Khâu Khâu, Khâu Khâu híp mắt, nằm trong vòng tay của ba ba mà say mê uống sữa.
Thẩm Đại hỏi bảo mẫu về tình hình tối hôm qua, đây là đêm đầu tiên mà anh không ở bên cạnh Khâu Khâu kể từ khi sinh. Lúc trước khi Tiểu Điệp ở cùng Khâu Khâu, ban đêm Khâu Khâu khóc thì hai người thay phiên nhau dỗ bé, một người không dỗ nổi. Anh biết rằng anh phải để Khâu Khâu từng bước giảm bớt sự phụ thuộc vào anh, nếu không anh sẽ không thể làm được gì, nhưng đến lúc phải "xa cách" thì anh lại cảm thấy rất luyến tiếc. Nếu tối qua không phải Cù Mạt Dư luôn ôm anh có lẽ anh đã chạy sang đây từ lâu rồi.
"Aiz da, khóc nửa đêm rồi." Bảo mẫu cười khổ nói, "Anh xem mắt bé còn hơi sưng, đây là lần đầu tiên bé con qua đêm không có anh nên đây cũng là chuyện bình thường. Đứa trẻ nào cũng phải từ từ thích ứng, qua vài ngày nữa sẽ ổn thôi."
Thẩm Đại nhẹ nhàng chạm vào mi mắt hồng hồng mềm mại của Khâu Khâu, tưởng tượng đến nửa đêm nhóc con này tỉnh lại mà không thấy mình sẽ khóc đến mức nào, anh liền không đành lòng. Nhưng như bảo mẫu đã nói, đứa nhỏ nhất định phải thích ứng từ từ: "Cô có lấy một ít đồ của tôi cho bé ngửi không?"
"Có, cũng có hiệu quả."
"Cô cũng có thể xịt một ít nước hoa trong cái chai trong suốt đó, đó là loại pheromone Alpha mà Khâu Khâu thích."
Bảo mẫu lộ vẻ mặt khó xử.
Thẩm Đại hiểu được lo lắng của cô: "Yên tâm đi, nếu như bị Cù tổng phát hiện thì cứ nói là tôi xịt. Quan trọng nhất là trấn an Khâu Khâu, cô nói đúng không?"
Cô bảo mẫu cười xin lỗi: "Được." Cô nhìn đồng hồ: "Anh Thẩm, lát nữa tôi sẽ thay ca với bảo mẫu làm ca ban ngày, anh có gì muốn nói cứ nói với cô ấy, hoặc anh có thể gọi điện thoại nói với tôi."
"Không có việc gì, cô cũng thức cả đêm rồi, đi ngủ đi.".
Bảo mẫu thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi thì có người bước vào, nhưng không phải bảo mẫu thay ca mà là Cù phu nhân.
Thẩm Đại nhìn Cù phu nhân, miễn cưỡng cười một chút.
Bảo mẫu thức thời đóng cửa chạy lấy người, ánh mắt Cù phu nhân từ trên người Thẩm Đại rơi xuống người Khâu Khâu, sau đó không nỡ rời đi. Bà đi tới, dùng ánh mắt nóng bỏng ra hiệu với Thẩm Đại, ý muốn bế Khâu Khâu.
Thẩm Đại nhẹ giọng nói: "Chờ một chút, nhóc con hiện tại đang ăn rất vui vẻ, sẽ không chịu nhả ra, tôi sợ làm nó sặc."
Cù phu nhân ngồi xuống bên cạnh, nhìn Khâu Khâu với ánh mắt yêu thương và dịu dàng vô hạn: "Mấy ngày rồi không gặp, nhóc con này có vẻ lớn lên một chút rồi."
"Hôm qua tôi có cân, đúng là có tăng thêm hai trăm gam." Thẩm Đại nhìn trộm ở cửa, anh không biết có phải chỉ có một mình Cù phu nhân hay không.
Cù phu nhân nhìn thấu tâm tư của anh: "Tôi qua đây một mình, hai cha con cãi nhau ồn ào làm tôi đau đầu."
"......"
"Cha nó muốn gặp Khâu Khâu. Tôi nghĩ tốt hơn là tôi nên qua bế Khâu Khâu."
Sắc mặt Thẩm Đại hơi thay đổi: "Khâu Khâu nhất định sẽ khóc, nó không thích ở gần những Alpha xa lạ, nó lại càng bài xích..." Ở trước mặt Cù phu nhân, anh vẫn nhịn không được muốn nói rằng Khâu Khâu bài xích Cù Mạt Dư.
"Tôi biết, nhưng ông ấy nhất định phải gặp Khâu Khâu. Tôi nghĩ ông ấy nhìn thấy một mình Khâu Khâu sẽ tốt hơn là nhìn thấy cả hai người. Nếu Khâu Khâu cảm giác được cậu lo lắng và không khỏe, nó cũng sẽ lập tức khó chịu rồi khóc nháo lên."
Thẩm Đại do dự. Anh biết anh không thể từ chối, Cù phu nhân nói đúng, Khâu Khâu quả thực có thể cảm nhận chính xác cảm xúc của anh, nếu anh sợ, Khâu Khâu cũng sẽ sợ.
Cù phu nhân sờ sờ đầu nhỏ xù xù của Khâu Khâu: "Đứa trẻ ngoan."
Thẩm Đại lo lắng mà nhìn Khâu Khâu, thấy nhóc con vô tư lự chỉ quan tâm đến việc uống sữa, bình sữa chẳng mấy chốc nữa sẽ cạn.
Sau khi Khâu Khâu ăn xong, Cù phu nhân ôm bé vào lòng, nhìn thấy bé con cười khúc khích, trái tim bà gần như tan chảy. Bà vuốt ve lồng ngực nhỏ của Khâu Khâu: "Khâu Khâu, ra ngoài chơi với bà nội một lúc nhé?"
Thẩm Đại lau khóe miệng dính sữa của Khâu Khâu, nghiêm túc nói: "Phu nhân, Cù đổng có ý gì?" Dù là xuất phát từ bản năng hay vì lý do nào khác, anh đều không muốn đưa Khâu Khâu đến gặp Cù Thận. Cù Thận sẽ không coi trọng một đứa cháu trai Alpha bình thường được sinh ra bởi một Omega bình thường, vậy tại sao phải làm Khâu Khâu sợ hãi.
Cù phu nhân bình tĩnh nói: "Tôi cũng không biết. Tôi không muốn quản chuyện nhà họ Cù, nhưng cũng không muốn ông ấy hù dọa hai người, yên tâm, tôi lập tức sẽ đưa nó trở lại."
"......Được rồi. " Thẩm Đại rất không tình nguyện nhưng cũng chỉ có thể nhìn Cù phu nhân ôm Khâu Khâu đi.
Trong thư phòng, hai cha con nhà họ Cù đang nhìn nhau qua bàn làm việc, trong mắt đầy mùi thuốc súng, không ai có dấu hiệu nhún nhường.
"Mày thế mà để tình nhân và đứa con trai ngoài giá thú sống trong nhà. Ý mày là sao? Mày còn để bọn họ nghênh ngang vào nhà?"
"Con trai còn nhỏ, ở trong nhà dễ chăm sóc hơn."
"Nói láo, ở chỗ khác không thể chăm sóc à? Mày cố ý để Chu gia nhìn thấy à?"
Cù Mạt Dư thản nhiên nói: "Không phải, con chỉ muốn để họ bên cạnh chăm sóc thôi. Chuyện từ hôn con đuối lý, con không cố ý làm Chu Hiểu Sơ khó xử, con sẽ tự mình giải quyết chuyện này thật tốt."
"Mày xử lý cái gì? Mày đừng mơ đến chuyện từ hôn." Cù Thận lạnh lùng nói, "Chuyện này truyền ra ngoài chính là chúng ta lợi dụng Chu gia xong liền qua cầu rút ván, về sau hợp tác làm sao bây giờ? Mày ấm đầu muốn từ hôn, mày có biết chuyện này sẽ liên lụy đến bao nhiêu lợi ít không, não mày úng nước rồi đúng không?"
Cù Mạt Dư cúi đầu, gằn từng chữ một mà nói: "Con sẽ xử lý."
Cù Thận tức giận đến tái xanh mặt: "Cù Mạt Dư, tao thấy mày thực sự mất trí rồi! Chu Hiểu Sơ là một người vợ hoàn hảo đến cỡ nào? Về chuyện Thẩm Đại và đứa nhỏ này, mày có thể cho chút lợi ích rồi nói vài lời ngon ngọt, cậu ta nhất định sẽ đồng ý. Mày thích Thẩm Đại thì giữ bên người là được, không ai quản mày, nhưng mày phải biết cái gì mới thực sự quan trọng!"
"Thẩm Đại không đồng ý." Cù Mạt Dư chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thẳng cha của mình. Hắn ngay từ đầu cũng nghĩ như vậy, chỉ cần giữ được Thẩm Đại bên người, hắn có vô số biện pháp để Thẩm Đại "tự nguyện" ở bên cạnh mình. Hắn làm được, nhưng hắn lại phát hiện thứ mình muốn không chỉ như vậy, điều hắn thực sự muốn là trong mắt, trong lòng Thẩm Đại đều có hắn.
Cù Thận sửng sốt một chút, hoàn hồn lại, trên mặt đầy vẻ khinh thường nói: "Không đồng ý? Vì sao, chả lẽ cậu ta còn mơ đến chuyện gả vào Cù gia? Không tồi, cậu ta quả nhiên là nhân tài có thể vào được viện nghiên cứu cao cấp của chúng ta, tâm cơ và thủ đoạn đều rất cao tay. Một bên mê hoặc mày đến choáng váng đầu óc, một bên dùng mọi cách để sinh con ra, mày là Alpha cấp S mà lại bị chơi đùa thành cái dạng này mà mày còn không chịu tỉnh ngộ?!"
Cù Thận không hổ là cha của Cù Mạt Dư, ông ta rất biết cách đánh vào điểm yếu của con trai mình, những lời này giống như vài cái bạt tai vào mặt một đỉnh cấp Alpha.
Cù Thận lại đánh ra một đòn mạnh tay: "Ngay cả Omega của mày mà mày cũng không thể trị được. Lại còn bị người ta dắt mũi, thật mất mặt Cù gia."
Cù Mạt Dư hít một hơi thật sâu, ép cằm xuống, dùng đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào cha mình, con ngươi đen thăm thẳm không lường được, ẩn giấu tức giận: "Là con muốn giữ lại Thẩm Đại, con thích anh ấy, chúng con còn có con nên con cưới anh ấy cũng là hợp tình hợp lý."
Ánh mắt kia không khỏi làm Cù Thận rùng mình, mặc dù ông ta là cha của Cù Mạt Dư nhưng cảm giác bị áp bức khi đối mặt với một đỉnh cấp Alpha sẽ không vì mối quan hệ huyết thống mà biến mất hoàn toàn, ông ta dừng lại, kìm nén pheromone đang rối loạn: "Một người vợ không có bối cảnh, pheromone chỉ cấp B và một đứa con trai Alpha cấp A, đời này chỉ như thế là mày sẽ thỏa mãn?"
"Chúng con sẽ sinh thêm nhiều con nữa." Cù Mạt Dư lạnh lùng mà nói, "Hơn nữa, con sẽ không đánh dấu anh ấy, nếu anh ấy không sinh ra được người thừa kế cấp S thì con sẽ tìm người khác sinh."
Cù Thận nheo mắt lại.
"Cha, đây là thỏa hiệp của con." Cù Mạt Dư ngóng nhìn Cù Thận, đôi mắt hắn dường như đang nói, đến lượt cha.
Khuôn mặt Cù Thận căng chặt, tức giận đến phổi muốn nổ tung.
Ngay khi hai cha con đang nhìn chằm chằm nhau, Cù phu nhân ôm Khâu Khâu bước vào.
Cù Mạt Dư lập tức đứng lên, cẩn thận kiềm chế pheromone, có chút khẩn trương mà quan sát phản ứng của Khâu Khâu.
Cù Thận cũng nhìn chằm chằm vào Khâu Khâu.
Đôi mắt tròn xoe của Khâu Khâu đảo qua giữa hai người họ, bé con lập tức không cao hứng mà mím miệng "anhh anhh" vài tiếng tỏ vẻ kháng cự, rồi sau đó xoay mặt vào trong lòng Cù phu nhân, trông như sắp khóc.
"Ngoan, Khâu Khâu ngoan." Cù phu nhân vỗ nhẹ Khâu Khâu.
Cù Mạt Dư yên lặng lùi lại vài bước, Cù Thận trừng mắt nhìn con trai và nói: "Ôm đứa trẻ lại đây."
"Ông nói nhỏ thôi, đừng làm nó sợ." Cù phu nhân ôm Khâu Khâu đi qua.
Cù Thận nhìn Khâu Khâu đang gào, lông mày nhíu lại, biểu cảm rất phức tạp, ông ta ho nhẹ một tiếng: "Bao nhiêu tuổi rồi?"
"Bốn tháng."
"Cũng khá khỏe đấy." Cù Thận lạnh nhạt nói: "Dù sao nó cũng là Alpha cấp A, Thẩm Đại xem như cũng có chút cống hiến với Cù gia chúng ta, đứa nhỏ này có thể tên mang họ Cù. Thẩm Đại nhất định sẽ được bồi thường, nhưng cậu ta tuyệt đối không thể bước vào nhà họ Cù."
_______
Mon: Đúng là nhà dột từ nóc, hai cha con nhà này h@m như nhau =)))))))) luôn ảo tưởng mình là cái rốn vũ trụ, mọi thứ đều phải xoay quanh mình =)))))))
/129
|