Việc đầu tiên Thẩm Đại làm sau khi thức dậy vào buổi sáng là đi nhìn con.
Có lẽ đêm qua Cù Mạt Dư uống quá nhiều, động tác đứng dậy của Thẩm Đại không làm hắn thức giấc. Thẩm Đại xuống giường, quay đầu nhìn Cù Mạt Dư đang ngủ say, Alpha đỉnh cấp cuộn mình trong chăn mềm mại, thiếu đi một chút uy nghiêm, sắc bén thường ngày, bộ dạng không phòng bị khiến cho người ta nảy sinh ảo giác có thể lại gần.
Cũng chỉ là ảo giác.
Thẩm Đại thôi không nhìn nữa, rón rén rời khỏi phòng.
Lúc này Khâu Khâu vẫn chưa tỉnh, bảo mẫu đã chuẩn bị hâm sữa.
"Anh Thẩm, anh dậy sớm vậy."
"Ừm, buổi sáng tôi..." Thẩm Đại đột nhiên có chút xấu hổ, "Tôi đi làm". Đi làm là chuyện rất bình thường, nhưng dường như là chuyện đã lâu lắm rồi, nhắc đến anh lại thấy hơi thấp thỏm.
"Đi làm ạ. Anh làm công việc gì vậy?"
"Tôi nghiên cứu đất hiếm."
"Đất hiếm là gì vậy?"
"Là nguyên tố kim loại được chiết xuất từ khoáng sản, có rất nhiều công dụng."
Bảo mẫu kinh ngạc nói: "Không ngờ anh Thẩm lại làm công việc đỉnh như vậy."
Thẩm Đại cười cười, anh biết bảo mẫu không có ác ý, nhưng anh cũng biết, trước đó, anh ở trong mắt đối phương chỉ là một Omega dựa dẫm vào nhà giàu, sinh con cho bọn họ.
Bảo mẫu hâm sữa xong, Thẩm Đại vừa mới cầm lấy, Cù Mạt Dư đột nhiên gõ cửa đi vào, hắn mặc quần áo ngủ, đầu tóc rối tung, dường như vội vàng chạy tới, sau khi thấy Thẩm Đại, hắn lộ ra vẻ nhẹ nhõm: "Sáng sớm tinh mơ đã không thấy anh, quả nhiên ở chỗ này."
Thẩm Đại không để ý tới hắn, đi đến bên mép giường Khâu Khâu, nhìn đồng hồ: "Cũng nên tỉnh dậy rồi." Anh muốn chơi cùng Khâu Khâu sau khi cho con ăn, chơi một lúc mới ăn sáng rồi đi làm. Hôm nay sẽ là ngày mà anh và Khâu Khâu phải xa nhau dài nhất, anh lo Khâu Khâu sẽ không chịu được, bản thân anh cũng cảm thấy không nỡ.
Cù Mạt Dư cũng đi tới: "Để em làm thử."
Thẩm Đại không thể ngăn cản hắn mỗi ngày có ý đồ thúc đẩy quan hệ với Khâu Khâu, đành phải đưa bình sữa cho hắn: "Tôi ôm, cậu cho ăn."
Cù Mạt Dư cười nói: "Nghe vợ hết.".
Thẩm Đại ngẩn người, lập tức cúi đầu, bế Khâu Khâu lên, Khâu Khâu phát ra tiếng ngái ngủ nho nhỏ, rên rỉ trong chốc lát, mí mắt run rẩy căng ra.
Cù Mạt Dư đưa núm vú cao su đến bên môi Khâu Khâu, Khâu Khâu ngửi thấy mùi sữa, lập tức ngậm lấy núm vú một cách thành thục, bú ngon lành.
Bú một lúc, em bé tỉnh giấc, Khâu Khâu mở mắt nhìn Thẩm Đại, sau đó nhìn Cù Mạt Dư. Nhóc con sững sờ trong giây lát, há to miệng, sữa hòa với nước miếng chảy ra từ khóe miệng.
Thẩm Đại vội vàng lấy khăn lau nước miếng cho con.
Cù Mạt Dư thả pheromone trấn an, nhẹ nhàng vỗ vỗ Khâu Khâu: "Khâu Khâu ngoan, ba đút con, ăn ngoan."
Khâu Khâu chớp mắt, nhìn Thẩm Đại một cách đáng thương, như thể đang tìm người quyết định thay mình, nhưng Cù Mạt Dư đang cầm bình sữa, do dự một hồi nhóc con mới đưa ra quyết định cái nào quan trọng hơn, tiếp tục cầm bình bú sữa.
Ba người lớn trong phòng đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Cù Mạt dư không giấu được phấn khích nói với Thẩm Đại: "Anh xem, con không khóc, em ở gần vậy mà con không khóc, con có thể tiếp nhận pheromone của em."
Thẩm Đại không muốn gặp chuyện như này: "Nhóc con chỉ là đói bụng, bây giờ muốn uống sữa."
"Mặc kệ do đâu, so với trước đã tốt hơn nhiều rồi." Cù Mạt Dư cười nói, "Mỗi ngày đều tốt hơn một chút so với trước đây."
Thẩm Đại nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Khâu Khâu, trong lòng càng thêm sầu lo, anh lo lắng nếu một ngày anh có thể rời đi, Khâu Khâu lại sinh ra tình cảm và ỷ lại vào Cù Mạt Dư.
Đút cho con xong, Thẩm Đại đi rửa mặt, sửa sang lại quần áo, sắp xếp balo, chuẩn bị xuống lầu ăn cơm. Anh nhìn mình trong gương, tuy có gầy đi một chút, tiều tụy một chút nhưng khuôn mặt hiện lên dấu ấn lắng đọng của thời gian. Anh không quan tâm vẻ bề ngoài có già đi hay không, anh chỉ hy vọng sẽ không hoài phí thời gian.
Anh nhớ tới lời thầy từng nói "Nếu không thấy con đường phía trước, hãy đi con đường dưới chân mình"*
*看不清前路时,走好脚下的路 (Khán bất thanh tiền lộ thời, tẩu hảo cước hạ đích lộ): Nếu không biết tương lai thế nào, hãy đi từng bước chầm chậm trên con đường trước mặt.
Lúc đi vào phòng ăn, Cù Mạt Dư đã chuẩn bị mọi thứ, đang cùng chuyên gia dinh dưỡng mới nói gì đó.
Khi Thẩm Đại xuất hiện, tất cả mọi người trong phòng đều quay ra nhìn anh.
Thẩm Đại bình tĩnh đi tới, anh nhìn bữa sáng trên bàn, thấy cháo bóng cá đặc biệt chuẩn bị cho riêng mình, từ khi trở lại Cù gia, mỗi bữa ăn đều không giống nhau.
"A Đại, lại đây ăn." Cù Mạt Dư mỉm cười, "Anh muốn ăn cái gì, hoặc có gì ăn không hợp, thì nói với bọn họ."
"Đều tốt." Thẩm Đại nhìn mấy người bọn họ, gật gật đầu, "Không cần chuẩn bị riêng đồ ăn cho tôi đâu, đồ ăn đã rất ngon rồi."
"Thân thể anh cần chăm sóc, chăm béo lên một chút."
Chuyên gia dinh dưỡng cười nói: "Anh Thẩm, tôi dựa theo yêu cầu của Cù tổng và tình trạng cơ thể anh, lập kế hoạch ăn uống trong 21 ngày, sau 21 ngày sẽ được điều chỉnh dựa trên phản hồi của anh, anh có muốn xem một chút không?"
"Không cần, đừng bận tâm." Thẩm Đại nhìn bữa sáng thịnh soạn trước mặt, đột nhiên cảm thấy không muốn ăn nữa.
"Vâng, vậy dựa theo kế hoạch thực hiện, nếu anh có bất kỳ yêu cầu gì có thể kiến nghị, chủ yếu dựa trên khẩu vị và sức khỏe của anh là chính."
Thẩm Đại bị mọi người nhìn đến mất tự nhiên, anh cảm thấy mình trở thành bệnh nhân cần được chăm sóc đặc biệt.
Ăn sáng xong, Cù Mạt Dư khăng khăng muốn Thẩm Đại ngồi xe mình đi làm, Thẩm Đại không muốn: "Xe đạp của tôi vẫn còn ở đây chứ?"
Lúc anh trở lại, vật dụng và quần áo anh từng sử dụng đều ở đây, dường như căn phòng khách kia lúc anh đi không thay đổi chút gì, cho nên xe đạp của anh chắc hẳn không bị ném đi.
"Còn, nhưng sau này anh sẽ không dùng nữa."
"Tại sao?"
"Omega của tôi không thể đi xe đạp và ngồi tàu điện ngầm để đi làm." Cù Mạt Dư mở cửa, làm tư thế "mời", "Lên xe đi."
Thẩm Đại nhìn đồng hồ, giằng co mãi sẽ đi trễ, ngày đầu tiên đi làm trở lại không thể đến muộn, anh đành ngồi vào trong xe.
Cù Mạt Dư đóng cửa cho Thẩm Đại, tự mình ngồi lên xe, hắn sửa sang vạt áo, mỉm cười nhìn người bên cạnh, trong lòng dâng trào cảm giác thỏa mãn: "Trước kia, chúng ta cũng cùng nhau đi làm rất nhiều lần."
Thẩm Đại nói: "Tôi không thể ngồi xe cậu mãi, sẽ bị người khác nhìn thấy..."
"Nhìn thấy thì nhìn thấy." Cù Mạt Dư trưng biểu cảm đương nhiên.
Thẩm Đại ngây người.
"Nhưng mà, quả thực anh cũng không thể ngồi xe em mãi, hành trình của em không cố định, có đôi lúc không đến công ty trước, thường xuyên phải đi xã giao, lúc về cũng đã khuya, em sắp xếp cho anh một chiếc xe cùng tài xế riêng nhé."
"Không cần, tôi không muốn, nó khiến tôi không được tự nhiên." Thẩm Đại thấp giọng nói.
Cù Mạt Dư nhìn Thẩm Đại, đột nhiên vươn tay, vén tóc mai của anh ra sau tai: "Anh sớm muộn gì cũng phải quen."
Thaamr Đại thở dài trong lòng.
Tới gara công ty, Thẩm Đại nhìn người và xe bên ngoài không ngừng qua lại, hiện tại là giờ cao điểm đi làm, ngay cả bãi đỗ xe cho giám đốc cấp cao cũng không vắng vẻ, xung quanh đều là xe cao cấp.
Lão Ngô xuống xe, mở cửa cho Thẩm Đại trước, Thẩm Đại cắn răng bước ra ngoài.
Cù Mạt Dư nói: "Buổi trưa sẽ có người mang cơm mà chuyên gia dinh dưỡng chuẩn bị tới, anh đừng ăn ở căn tin, cũng đừng ăn thức ăn nhanh ở bên ngoài."
Thẩm Đại không quay đầu bước thật nhanh.
Xuống xe Cù Mạt Dư dưới cái nhìn soi mói của người khác chỉ là "bài kiểm tra" đầu tiên anh phải trải qua, anh còn phải đến nơi mình từng làm việc, đối mặt với những đồng nghiệp từng quen biết, chấp nhận lời nói và ánh mắt dò hỏi của bọn họ.
Tới viện nghiên cứu, trong lòng Thẩm Đại thấp thỏm không yên, ngoài mặt vẫn bình tĩnh thong dong đi vào. Anh đến chào hỏi Lưu Tức trước, các đồng nghiệp nhìn thấy anh, không có biểu hiện thái quá nào, nên tiếp đón thì tiếp đón, nên chào hỏi thì chào hỏi, nhưng biểu cảm tò mò không thể nào che giấu được.
Trình Tử Mai sợ anh xấu hổ, đón tiếp anh từ ngoài cửa, dẫn anh vào thẳng vào văn phòng: "Căn phòng trước kia vẫn luôn dành cho cậu."
Vào trong phòng, đóng cửa lại, Thẩm Đại thở ra một hơi, anh nhìn Trình Tử Mai, thấy Trình Tử Mai cũng đang nhìn mình, hai người nhìn nhau cười gượng.
"Đừng nghĩ nhiều, thầy đã giải thích cho cậu, bọn họ sẽ không nhiều chuyện hỏi cậu chuyện gì đâu, cậu trở về làm việc, không cần giải thích chuyện riêng của mình cho bất cứ ai."
Thẩm Đại gượng cười: "Nhưng bọn họ ngầm nói như thế nào, không ai quản được,"
"Thế thì sao, cậu cũng không để ý đến ánh mắt người khác." Trình Tử Mai đi đến bên kệ sách, mân mê giấy khen, huy chương và một số đồ vật linh tinh của Thẩm Đại, "Nơi này là viện nghiên cứu, chúng ta dùng thực lực để nói chuyện."
Thẩm Đại cũng nhìn lại vinh quang năm xưa đạt được, ngồi trong văn phòng quen thuộc, anh nghĩ đến lý tưởng học thuật mà mình theo đuổi, lúc này, dường như có một ngọn lửa được nhen nhóm trong lồng ngực anh.
Buổi sáng đầu tiên khi trở lại làm việc, Thẩm Đại bận rộn sắp xếp tiến độ công việc trước đây, vắng mặt hơn một năm đối với anh có ảnh hưởng rất lớn, mấy đề tài anh theo đuổi trước đây đều có tiến triển khác nhau. Anh muốn bổ sung rất nhiều, rất nhiều bài.
Buổi sáng hôm nay không được thoải mái cho lắm, do ảnh hưởng tâm lý nên anh vẫn chưa thể hoàn toàn bình tĩnh đối mặt với đồng nghiệp cũ, mặc dù mọi người đều cư xử rất tự nhiên nhưng anh lại cảm thấy chột dạ. Đồng thời, dạ dày của anh cũng không thoải mái, có thể là bữa sáng quá bổ dưỡng, anh không ăn quá nhiều, nhưng vẫn cảm thấy có chút buồn nôn.
Tới giữa trưa, mọi người chuẩn bị đi ăn cơm, Trình Tử Mai nói đối diện công ty có một nhà hàng Thái, mở sau khi anh rời đi, muốn dẫn anh đến ăn thử.
Thẩm Đại vốn đã quên Cù Mạt Dư nói sẽ có người mang cơm đến cho mình, nhưng anh không tính đi ra ngoài ăn, anh muốn mua một chai sữa bò cho bữa trưa, tránh cho ăn gì nôn đó.
Ngay khi các đồng nghiệp đang bước ra ngoài, ngoài cửa đột nhiên xôn xao.
Hai người khó hiểu nhìn theo tiếng động, nhìn thấy Cù Mạt Dư ngược dòng người đi vào, dáng người cao lớn, chân dài thẳng tắp, tướng mạo cùng khí chất ưu tú, trong đám người vô cùng nổi bật.
Thẩm Đại sững người, trong một giây trong đầu anh hiện lên một ý nghĩ, chạy.
Nhưng mà ngẫm lại, anh có thể chạy đi đâu.
Cù Mạt Dư gật đầu với những người chào hỏi mình, bước chân không ngừng tới gần Thẩm Đại, trong tay cầm theo một cái túi.
Trình Tử Mai trợn tròn mắt, yên lặng lùi sang một bên mấy bước.
Cù Mạt Dư đi đến bên Thẩm Đại, biểu cảm như thường đưa túi cho anh: "Trong nhà vừa mang cơm đến, anh ăn luôn cho nóng."
Thẩm Đại không tin nổi nhìn Cù Mạt Dư, đồng thời cảm nhận được ánh mắt từ bốn phía như xuyên qua mình.
Cù Mạt Dư giống như không để ý nhìn bốn xung quanh, ở cách đó không xa thấy được thực tập sinh tên Châu Lam, không, hiện tại đã là nhân viên chính thức. Cậu nhóc này từng có tình cảm với Thẩm Đại, sau này còn làm chung với Thẩm Đại. Hắn hy vọng Châu Lam có đủ thông minh và thức thời. Tuy vậy, trong lòng hắn vẫn có chút lo lắng, nên tới đây "nhìn xem" một chút.
Châu Lam bắt gặp ánh mặt của Cù Mạt Dư, vô thức cụp mắt xuống.
Cù Mạt Dư nói với âm lượng đủ để mọi người xung quanh đều nghe thấy: "Em muốn ăn cơm cùng anh, nhưng mà buổi trưa còn có bữa tiệc, bây giờ phải đi, anh ăn cơm đi, tan làm em sẽ đến đón anh."
Thẩm Đại cắn răng ăn bữa trưa, cả buổi sáng anh xây dựng tâm lý, không để ý đến ánh mắt và đánh giá của người khác, tự nhiên trở về làm việc, chuyên chú với sự nghiệp nghiên cứu khoa học của mình. Lần này coi như đổ bể cả rồi.
Có lẽ đêm qua Cù Mạt Dư uống quá nhiều, động tác đứng dậy của Thẩm Đại không làm hắn thức giấc. Thẩm Đại xuống giường, quay đầu nhìn Cù Mạt Dư đang ngủ say, Alpha đỉnh cấp cuộn mình trong chăn mềm mại, thiếu đi một chút uy nghiêm, sắc bén thường ngày, bộ dạng không phòng bị khiến cho người ta nảy sinh ảo giác có thể lại gần.
Cũng chỉ là ảo giác.
Thẩm Đại thôi không nhìn nữa, rón rén rời khỏi phòng.
Lúc này Khâu Khâu vẫn chưa tỉnh, bảo mẫu đã chuẩn bị hâm sữa.
"Anh Thẩm, anh dậy sớm vậy."
"Ừm, buổi sáng tôi..." Thẩm Đại đột nhiên có chút xấu hổ, "Tôi đi làm". Đi làm là chuyện rất bình thường, nhưng dường như là chuyện đã lâu lắm rồi, nhắc đến anh lại thấy hơi thấp thỏm.
"Đi làm ạ. Anh làm công việc gì vậy?"
"Tôi nghiên cứu đất hiếm."
"Đất hiếm là gì vậy?"
"Là nguyên tố kim loại được chiết xuất từ khoáng sản, có rất nhiều công dụng."
Bảo mẫu kinh ngạc nói: "Không ngờ anh Thẩm lại làm công việc đỉnh như vậy."
Thẩm Đại cười cười, anh biết bảo mẫu không có ác ý, nhưng anh cũng biết, trước đó, anh ở trong mắt đối phương chỉ là một Omega dựa dẫm vào nhà giàu, sinh con cho bọn họ.
Bảo mẫu hâm sữa xong, Thẩm Đại vừa mới cầm lấy, Cù Mạt Dư đột nhiên gõ cửa đi vào, hắn mặc quần áo ngủ, đầu tóc rối tung, dường như vội vàng chạy tới, sau khi thấy Thẩm Đại, hắn lộ ra vẻ nhẹ nhõm: "Sáng sớm tinh mơ đã không thấy anh, quả nhiên ở chỗ này."
Thẩm Đại không để ý tới hắn, đi đến bên mép giường Khâu Khâu, nhìn đồng hồ: "Cũng nên tỉnh dậy rồi." Anh muốn chơi cùng Khâu Khâu sau khi cho con ăn, chơi một lúc mới ăn sáng rồi đi làm. Hôm nay sẽ là ngày mà anh và Khâu Khâu phải xa nhau dài nhất, anh lo Khâu Khâu sẽ không chịu được, bản thân anh cũng cảm thấy không nỡ.
Cù Mạt Dư cũng đi tới: "Để em làm thử."
Thẩm Đại không thể ngăn cản hắn mỗi ngày có ý đồ thúc đẩy quan hệ với Khâu Khâu, đành phải đưa bình sữa cho hắn: "Tôi ôm, cậu cho ăn."
Cù Mạt Dư cười nói: "Nghe vợ hết.".
Thẩm Đại ngẩn người, lập tức cúi đầu, bế Khâu Khâu lên, Khâu Khâu phát ra tiếng ngái ngủ nho nhỏ, rên rỉ trong chốc lát, mí mắt run rẩy căng ra.
Cù Mạt Dư đưa núm vú cao su đến bên môi Khâu Khâu, Khâu Khâu ngửi thấy mùi sữa, lập tức ngậm lấy núm vú một cách thành thục, bú ngon lành.
Bú một lúc, em bé tỉnh giấc, Khâu Khâu mở mắt nhìn Thẩm Đại, sau đó nhìn Cù Mạt Dư. Nhóc con sững sờ trong giây lát, há to miệng, sữa hòa với nước miếng chảy ra từ khóe miệng.
Thẩm Đại vội vàng lấy khăn lau nước miếng cho con.
Cù Mạt Dư thả pheromone trấn an, nhẹ nhàng vỗ vỗ Khâu Khâu: "Khâu Khâu ngoan, ba đút con, ăn ngoan."
Khâu Khâu chớp mắt, nhìn Thẩm Đại một cách đáng thương, như thể đang tìm người quyết định thay mình, nhưng Cù Mạt Dư đang cầm bình sữa, do dự một hồi nhóc con mới đưa ra quyết định cái nào quan trọng hơn, tiếp tục cầm bình bú sữa.
Ba người lớn trong phòng đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Cù Mạt dư không giấu được phấn khích nói với Thẩm Đại: "Anh xem, con không khóc, em ở gần vậy mà con không khóc, con có thể tiếp nhận pheromone của em."
Thẩm Đại không muốn gặp chuyện như này: "Nhóc con chỉ là đói bụng, bây giờ muốn uống sữa."
"Mặc kệ do đâu, so với trước đã tốt hơn nhiều rồi." Cù Mạt Dư cười nói, "Mỗi ngày đều tốt hơn một chút so với trước đây."
Thẩm Đại nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Khâu Khâu, trong lòng càng thêm sầu lo, anh lo lắng nếu một ngày anh có thể rời đi, Khâu Khâu lại sinh ra tình cảm và ỷ lại vào Cù Mạt Dư.
Đút cho con xong, Thẩm Đại đi rửa mặt, sửa sang lại quần áo, sắp xếp balo, chuẩn bị xuống lầu ăn cơm. Anh nhìn mình trong gương, tuy có gầy đi một chút, tiều tụy một chút nhưng khuôn mặt hiện lên dấu ấn lắng đọng của thời gian. Anh không quan tâm vẻ bề ngoài có già đi hay không, anh chỉ hy vọng sẽ không hoài phí thời gian.
Anh nhớ tới lời thầy từng nói "Nếu không thấy con đường phía trước, hãy đi con đường dưới chân mình"*
*看不清前路时,走好脚下的路 (Khán bất thanh tiền lộ thời, tẩu hảo cước hạ đích lộ): Nếu không biết tương lai thế nào, hãy đi từng bước chầm chậm trên con đường trước mặt.
Lúc đi vào phòng ăn, Cù Mạt Dư đã chuẩn bị mọi thứ, đang cùng chuyên gia dinh dưỡng mới nói gì đó.
Khi Thẩm Đại xuất hiện, tất cả mọi người trong phòng đều quay ra nhìn anh.
Thẩm Đại bình tĩnh đi tới, anh nhìn bữa sáng trên bàn, thấy cháo bóng cá đặc biệt chuẩn bị cho riêng mình, từ khi trở lại Cù gia, mỗi bữa ăn đều không giống nhau.
"A Đại, lại đây ăn." Cù Mạt Dư mỉm cười, "Anh muốn ăn cái gì, hoặc có gì ăn không hợp, thì nói với bọn họ."
"Đều tốt." Thẩm Đại nhìn mấy người bọn họ, gật gật đầu, "Không cần chuẩn bị riêng đồ ăn cho tôi đâu, đồ ăn đã rất ngon rồi."
"Thân thể anh cần chăm sóc, chăm béo lên một chút."
Chuyên gia dinh dưỡng cười nói: "Anh Thẩm, tôi dựa theo yêu cầu của Cù tổng và tình trạng cơ thể anh, lập kế hoạch ăn uống trong 21 ngày, sau 21 ngày sẽ được điều chỉnh dựa trên phản hồi của anh, anh có muốn xem một chút không?"
"Không cần, đừng bận tâm." Thẩm Đại nhìn bữa sáng thịnh soạn trước mặt, đột nhiên cảm thấy không muốn ăn nữa.
"Vâng, vậy dựa theo kế hoạch thực hiện, nếu anh có bất kỳ yêu cầu gì có thể kiến nghị, chủ yếu dựa trên khẩu vị và sức khỏe của anh là chính."
Thẩm Đại bị mọi người nhìn đến mất tự nhiên, anh cảm thấy mình trở thành bệnh nhân cần được chăm sóc đặc biệt.
Ăn sáng xong, Cù Mạt Dư khăng khăng muốn Thẩm Đại ngồi xe mình đi làm, Thẩm Đại không muốn: "Xe đạp của tôi vẫn còn ở đây chứ?"
Lúc anh trở lại, vật dụng và quần áo anh từng sử dụng đều ở đây, dường như căn phòng khách kia lúc anh đi không thay đổi chút gì, cho nên xe đạp của anh chắc hẳn không bị ném đi.
"Còn, nhưng sau này anh sẽ không dùng nữa."
"Tại sao?"
"Omega của tôi không thể đi xe đạp và ngồi tàu điện ngầm để đi làm." Cù Mạt Dư mở cửa, làm tư thế "mời", "Lên xe đi."
Thẩm Đại nhìn đồng hồ, giằng co mãi sẽ đi trễ, ngày đầu tiên đi làm trở lại không thể đến muộn, anh đành ngồi vào trong xe.
Cù Mạt Dư đóng cửa cho Thẩm Đại, tự mình ngồi lên xe, hắn sửa sang vạt áo, mỉm cười nhìn người bên cạnh, trong lòng dâng trào cảm giác thỏa mãn: "Trước kia, chúng ta cũng cùng nhau đi làm rất nhiều lần."
Thẩm Đại nói: "Tôi không thể ngồi xe cậu mãi, sẽ bị người khác nhìn thấy..."
"Nhìn thấy thì nhìn thấy." Cù Mạt Dư trưng biểu cảm đương nhiên.
Thẩm Đại ngây người.
"Nhưng mà, quả thực anh cũng không thể ngồi xe em mãi, hành trình của em không cố định, có đôi lúc không đến công ty trước, thường xuyên phải đi xã giao, lúc về cũng đã khuya, em sắp xếp cho anh một chiếc xe cùng tài xế riêng nhé."
"Không cần, tôi không muốn, nó khiến tôi không được tự nhiên." Thẩm Đại thấp giọng nói.
Cù Mạt Dư nhìn Thẩm Đại, đột nhiên vươn tay, vén tóc mai của anh ra sau tai: "Anh sớm muộn gì cũng phải quen."
Thaamr Đại thở dài trong lòng.
Tới gara công ty, Thẩm Đại nhìn người và xe bên ngoài không ngừng qua lại, hiện tại là giờ cao điểm đi làm, ngay cả bãi đỗ xe cho giám đốc cấp cao cũng không vắng vẻ, xung quanh đều là xe cao cấp.
Lão Ngô xuống xe, mở cửa cho Thẩm Đại trước, Thẩm Đại cắn răng bước ra ngoài.
Cù Mạt Dư nói: "Buổi trưa sẽ có người mang cơm mà chuyên gia dinh dưỡng chuẩn bị tới, anh đừng ăn ở căn tin, cũng đừng ăn thức ăn nhanh ở bên ngoài."
Thẩm Đại không quay đầu bước thật nhanh.
Xuống xe Cù Mạt Dư dưới cái nhìn soi mói của người khác chỉ là "bài kiểm tra" đầu tiên anh phải trải qua, anh còn phải đến nơi mình từng làm việc, đối mặt với những đồng nghiệp từng quen biết, chấp nhận lời nói và ánh mắt dò hỏi của bọn họ.
Tới viện nghiên cứu, trong lòng Thẩm Đại thấp thỏm không yên, ngoài mặt vẫn bình tĩnh thong dong đi vào. Anh đến chào hỏi Lưu Tức trước, các đồng nghiệp nhìn thấy anh, không có biểu hiện thái quá nào, nên tiếp đón thì tiếp đón, nên chào hỏi thì chào hỏi, nhưng biểu cảm tò mò không thể nào che giấu được.
Trình Tử Mai sợ anh xấu hổ, đón tiếp anh từ ngoài cửa, dẫn anh vào thẳng vào văn phòng: "Căn phòng trước kia vẫn luôn dành cho cậu."
Vào trong phòng, đóng cửa lại, Thẩm Đại thở ra một hơi, anh nhìn Trình Tử Mai, thấy Trình Tử Mai cũng đang nhìn mình, hai người nhìn nhau cười gượng.
"Đừng nghĩ nhiều, thầy đã giải thích cho cậu, bọn họ sẽ không nhiều chuyện hỏi cậu chuyện gì đâu, cậu trở về làm việc, không cần giải thích chuyện riêng của mình cho bất cứ ai."
Thẩm Đại gượng cười: "Nhưng bọn họ ngầm nói như thế nào, không ai quản được,"
"Thế thì sao, cậu cũng không để ý đến ánh mắt người khác." Trình Tử Mai đi đến bên kệ sách, mân mê giấy khen, huy chương và một số đồ vật linh tinh của Thẩm Đại, "Nơi này là viện nghiên cứu, chúng ta dùng thực lực để nói chuyện."
Thẩm Đại cũng nhìn lại vinh quang năm xưa đạt được, ngồi trong văn phòng quen thuộc, anh nghĩ đến lý tưởng học thuật mà mình theo đuổi, lúc này, dường như có một ngọn lửa được nhen nhóm trong lồng ngực anh.
Buổi sáng đầu tiên khi trở lại làm việc, Thẩm Đại bận rộn sắp xếp tiến độ công việc trước đây, vắng mặt hơn một năm đối với anh có ảnh hưởng rất lớn, mấy đề tài anh theo đuổi trước đây đều có tiến triển khác nhau. Anh muốn bổ sung rất nhiều, rất nhiều bài.
Buổi sáng hôm nay không được thoải mái cho lắm, do ảnh hưởng tâm lý nên anh vẫn chưa thể hoàn toàn bình tĩnh đối mặt với đồng nghiệp cũ, mặc dù mọi người đều cư xử rất tự nhiên nhưng anh lại cảm thấy chột dạ. Đồng thời, dạ dày của anh cũng không thoải mái, có thể là bữa sáng quá bổ dưỡng, anh không ăn quá nhiều, nhưng vẫn cảm thấy có chút buồn nôn.
Tới giữa trưa, mọi người chuẩn bị đi ăn cơm, Trình Tử Mai nói đối diện công ty có một nhà hàng Thái, mở sau khi anh rời đi, muốn dẫn anh đến ăn thử.
Thẩm Đại vốn đã quên Cù Mạt Dư nói sẽ có người mang cơm đến cho mình, nhưng anh không tính đi ra ngoài ăn, anh muốn mua một chai sữa bò cho bữa trưa, tránh cho ăn gì nôn đó.
Ngay khi các đồng nghiệp đang bước ra ngoài, ngoài cửa đột nhiên xôn xao.
Hai người khó hiểu nhìn theo tiếng động, nhìn thấy Cù Mạt Dư ngược dòng người đi vào, dáng người cao lớn, chân dài thẳng tắp, tướng mạo cùng khí chất ưu tú, trong đám người vô cùng nổi bật.
Thẩm Đại sững người, trong một giây trong đầu anh hiện lên một ý nghĩ, chạy.
Nhưng mà ngẫm lại, anh có thể chạy đi đâu.
Cù Mạt Dư gật đầu với những người chào hỏi mình, bước chân không ngừng tới gần Thẩm Đại, trong tay cầm theo một cái túi.
Trình Tử Mai trợn tròn mắt, yên lặng lùi sang một bên mấy bước.
Cù Mạt Dư đi đến bên Thẩm Đại, biểu cảm như thường đưa túi cho anh: "Trong nhà vừa mang cơm đến, anh ăn luôn cho nóng."
Thẩm Đại không tin nổi nhìn Cù Mạt Dư, đồng thời cảm nhận được ánh mắt từ bốn phía như xuyên qua mình.
Cù Mạt Dư giống như không để ý nhìn bốn xung quanh, ở cách đó không xa thấy được thực tập sinh tên Châu Lam, không, hiện tại đã là nhân viên chính thức. Cậu nhóc này từng có tình cảm với Thẩm Đại, sau này còn làm chung với Thẩm Đại. Hắn hy vọng Châu Lam có đủ thông minh và thức thời. Tuy vậy, trong lòng hắn vẫn có chút lo lắng, nên tới đây "nhìn xem" một chút.
Châu Lam bắt gặp ánh mặt của Cù Mạt Dư, vô thức cụp mắt xuống.
Cù Mạt Dư nói với âm lượng đủ để mọi người xung quanh đều nghe thấy: "Em muốn ăn cơm cùng anh, nhưng mà buổi trưa còn có bữa tiệc, bây giờ phải đi, anh ăn cơm đi, tan làm em sẽ đến đón anh."
Thẩm Đại cắn răng ăn bữa trưa, cả buổi sáng anh xây dựng tâm lý, không để ý đến ánh mắt và đánh giá của người khác, tự nhiên trở về làm việc, chuyên chú với sự nghiệp nghiên cứu khoa học của mình. Lần này coi như đổ bể cả rồi.
/129
|