Kẻ Săn Mồi Đỉnh Cấp

Chương 90 - Chương 89

/129


Xin hãy chuẩn bị tâm lý trước khi đọc chương này

_______________________

Edit: MinHy

Thẩm Đại không ngừng lăn lộn trên giường, có lúc thấy lạnh run người, phải dùng chăn quấn chặt toàn thân, có lúc lại thấy nóng rát không thể chịu nổi, chỉ muốn đá chân ra để hít thở không khí.

Anh sờ tay lên mặt, khuôn mặt nóng bừng, giống như bốc cháy, cơ mắt căng chặt, căng đến mức đầu óc đau nhức, mơ mơ màng màng, lý trí sắp bị hỏa dục đốt cháy.

Anh loạng choạng bò từ trên giường dậy, nghiêng ngả lảo đảo đi tới phòng tắm trong phòng dành cho khách, chống tay ngồi trên bồn cầu, nắm lấy dương v*t trướng đau, thô bạo vỗ về, vuốt ve. Trong sự khó chịu không thể chịu nổi ấy, tìm được chút giải thoát, anh không nhịn được kêu lên một tiếng, lại lập tức cắn môi.

Nhưng cảm giác này cũng chỉ là "gãi không đúng chỗ ngứa", không thể thỏa mãn, cơ thể không ngừng kêu gào muốn bị xâm phạm, bị đánh dấu, bị chinh phục. Tuyến thể tỏa ra hương hoa quá mức ngọt lịm, anh giống như chết chìm trong đó.

Phát tiết xong, cơ thể càng thêm yếu ớt, anh phát hiện lần phát tình này so với tưởng tượng kịch liệt hơn, kéo dài ba đến năm tiếng đồng hồ cũng không hết, bắt buộc phải uống liều thuốc ức chế thứ hai, nếu không có tác dụng, anh chỉ có thể tiêm. Lảo đảo trở lại bên giường, khi anh cúi người mở tủ đầu giường, lòng bàn chân mềm nhũn, anh quỳ rạp xuống đất, trán đập vào mép tủ, phát ra một tiếng vang lớn, anh choáng váng, ngã thẳng xuống bên cạnh giường, không thể động đậy, cứ thế mà ngất đi.

Không biết đã qua bao lâu, anh bị giọng nói lo lắng của Tiểu Điệp đánh thức. Anh mê man mở mắt, thấy vẻ mặt hoảng loạn đang muốn nâng mình dậy của Tiểu Điệp: "Thầy Thẩm, anh vừa ngất đi à, anh sao rồi?"

"Không, không sao." Giới tính thứ nhất của anh là nam, cho nên vẫn cao lớn hơn Tiểu Điệp, Tiểu Điệp không thể lay động anh được, anh dùng toàn bộ sức lực, chống tay lên mép giường, dưới sự giúp đỡ của Tiểu Điệp, trở về giường nằm.

"Thầy Thẩm, em thấy anh không ổn, có phải thuốc ức chế không có tác dụng?"

"Không đủ liều" Thẩm Đại yếu ớt chỉ tay vào tủ đầu giường, "Bên trong có, em lấy giúp anh một ống."

Tiểu Điệp lấy một uống thuốc ức chế mới, xé mở đưa cho Thẩm Đại, Thẩm Đại uống ngay, sau đó lại lấy chăn cuộn chặt người, thuốc ức chế sẽ không phát huy tác dụng ngay, anh vẫn phải tiếp tục chịu đựng.

"Thầy Thẩm, trên trán anh sưng một cục, anh đụng vào đâu à?"

Thẩm Đại lẩm bẩm nói: "Không sao..." Tiểu Điệp sờ tay lên trán Thẩm Đại một chút, lập tức rút tay về vì nóng: "Thầy Thẩm, nhiệt độ của anh cao quá."

Cô chưa bao giờ tận mắt thấy Omega trong kỳ phát tình, nhưng cô biết cơ thể người nếu sốt quá cao trong thời gian dài chính là vấn đề lớn.

"Không sao đâu, thuốc ức chế..." Giọng nói của Thẩm Đại yếu ớt đến mức chỉ còn lại hơi tàn. "Thuốc ức chế có tác dụng."

"Vậy, anh có cần dịch dinh dưỡng không?" Tiểu Điệp đã đọc qua không ít tài liệu hướng dẫn chăm sóc nhưng vẫn bị bộ dạng của Thẩm Đại dọa sợ.

"Anh uống rồi." Thẩm đại cố gắng dùng đại não hỗn loạn phân tích và trả lời cuộc đối thoại này, "Mỗi lần... năm, sáu tiếng."

Tiểu Điệp nhìn anh một lát: "Vâng, đến lúc đó em sẽ nhắc anh." Cô nhíu mày đứng bên mép giường, trong lòng lo sợ không yên. Trạng thái của Thẩm Đại lúc này giống như nửa sống nửa chết, nhiệt độ cơ thể cao không tưởng, cả người ướt dính, không ngừng đổ mồ hôi, toàn thân mềm nhũn như ngâm bùn. Với kinh nghiệm và hiểu biết ít ỏi của mình, cô không thể biết được đây là quá trình bình thường của Omega trong kỳ phát tình, vẫn cảm thấy có vấn đề.

Dục vọng lại lần nữa dâng trào trong cơ thể, cả người không tự chủ được co giật kịch liệt, Thẩm Đại vùi mặt vào trong chăn, khàn giọng nói: "Tiểu Điệp, em mau ra ngoài, nhanh lên..." Anh dù thế nào cũng không thể mất mặt trước người khác.

Tiểu Điệp lấy lại tinh thần: "Vâng vâng vâng!" Cô ngại ngùng rời khỏi phòng, đóng cửa lại. Cô trở lại phòng khách, ngồi bên cạnh nôi của Khâu Khâu, dùng điện thoại di động tiếp tục tra kiến thức về kỳ phát tình của Omega. Có người nói, kỳ phát tình sau khi sinh của Omega sẽ mãnh liệt và bất ổn hơn trước, cô lại bắt đầu lo lắng.

Đợi hơn một tiếng đồng hồ, Tiểu Điệp thấy sắp đến giờ, lấy dịch dinh dưỡng trong tủ lạnh mang cho Thẩm Đại, lúc này Thẩm Đại không ăn được, chỉ có thể dựa vào dịch dinh dưỡng để bổ sung năng lượng cơ bản.



Vừa vào phòng, Thẩm Đại lại ngất đi, chắc hẳn do kiệt sức, cô vội đánh thức Thẩm Đại dậy, đem một túi dinh dưỡng dinh dưỡng cho vào miệng anh.

Thẩm Đại khẽ mở đôi mắt căng chặt, mơ màng nhìn Tiểu Điệp, thần chí hỗn loạn. Tiểu Điệp lo lắng tột độ: "Anh Thẩm, chúng ta nên đi bệnh viện, tình trạng của anh khiến em rất lo lắng."

Thẩm Đại không biết có hiểu không, yếu ớt lắc đầu.

Lúc này, điện thoại di động trong phòng khách của Tiểu Điệp vang lên, cô đặt Thẩm Đại xuống rồi đi nghe điện thoại, người gọi là Bạch Hướng Vãn.

Tiểu Điệp hít một hơi thật sâu, nhận điện thoại: "Alo, thầy Bạch."

"Tiểu Điệp, anh vừa họp xong, em đã ổn hơn chút nào chưa, có cần thuốc gì không?" Giọng Bạch Hướng Vãn trầm ổn, dù là hội trường ầm ĩ ồn ào, giọng của anh vẫn có lực xuyên thấu.

"Dạ, em không sao, chắc do ăn gì đó không hợp, em nghỉ ngơi là tốt lên thôi.'

"Vậy tối nay em ăn gì? Đúng rồi, sữa chua đối với dạ dày..."

Lúc này, tiếng Khâu Khâu đột nhiên ré lên, sau đó nức nở rên rỉ mà khóc.

Trong điện thoại cả hai đều im lặng.

"Là Khâu Khâu à?" Bạch Hướng Vãn nghi ngờ hỏi.

Đầu Tiểu Điệp sắp nổ tung, không dám phát ra tiếng.

"Em đang ở cùng Thẩm Đại? Mọi người đang ở khách sạn của em, hay là..." Bạch Hướng Vãn dừng lại, "Tiểu Điệp, nếu em muốn xin nghỉ thì cứ nói, không cần phải làm như vậy."

"Thầy, em xin lỗi!" Cuối cùng Tiểu Điệp cũng không nhịn được, dù sao cô cũng chỉ là một cô bé chưa tốt nghiệp, cô lo lắng nói: "Thật ra là anh Thẩm, anh ấy phát tình, anh ấy muốn nhờ em chăm sóc Khâu Khâu,không muốn em nói với người khác, nhưng em thấy tình trạng của anh ấy không bình thường, anh ấy sốt cao và ngất đi mấy lần, em rất sợ, em, em, em không biết phải làm sao."

Bạch Hướng Vãn kiên nhẫn an ủi: "Bình tĩnh, Tiểu Điệp, đừng lo lắng, không sao, từ từ nói cho anh biết, em đang ở đâu?"

Giọng nói kiên định của Bạch Hướng Vãn đã giáng một lực mạnh vào trái tim đang rối loạn của Tiểu Điệp, cô hít một hơi thật sâu, thật sự bình tĩnh lại: "Ở nhà chị Trình ạ."

"Đừng sợ, trông chừng Thẩm Đại với Khâu Khâu, anh đến ngay đây."

Chưa đầy hai mươi phút, Bạch Hướng Vãn đã đến. Anh đeo một chiếc mặt nạ đặc biệt, vừa qua hiệu thuốc mua, đây là một chiếc mặt nạ cách ly pheromone, thứ này có thể lọc ra 80% đến 90% pheromone của Omega ở điều kiện bình thường, nhưng nó chỉ có thể ngăn được 40% đến 50% lượng pheromone của Omega trong kỳ phát tình. Xét cho cùng, pheromone xâm nhập vào cơ thể là xâm nhập toàn phần, hệ hô hấp chỉ chiếm một phần.

Nhưng tốt hơn nhiều so với không có gì.

Tiểu Điệp do dự nói: "Thầy, thầy vào được không?"

Bạch Hướng Vãn đã ngửi thấy mùi hương của omega trong không khí, trầm giọng nói: "Anh tự chủ rất tốt."

"Vậy anh mau đi xem anh Thẩm, anh ấy nói với em không sao, anh ấy bình thường luôn như vậy, nhưng em rất sợ anh ấy sẽ xảy ra chuyện."



Bạch Hướng Vãn bước đến phòng dành cho khách, điều chỉnh nhịp thở rồi mở cửa. Hương thơm ngào ngạt, không thể khống chế của hoa quỳnh bất ngờ đánh úp, cơ thể anh đột nhiên nóng bừng, hai mắt trở nên mờ mịt khó nhìn, anh hung hăng nắm chặt tay, chân chôn chặt vào cửa, tiến không được, lùi không xong.

Sau khi uống dịch dinh dưỡng, Thẩm Đại lấy lại chút sức lực, lại không chịu nổi lăn lộn trên giường, mãi cho đến khi nút áo ngủ bị cởi ra, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng nõn.

Mặc dù thuốc ức chế đã phát huy tác dụng nhưng ham muốn không thể bị dập tắt hoàn toàn, chịu đựng qua đêm nay sẽ tốt lên.

Đúng lúc này, một luồng pheromone trong trẻo và ấm áp phá tan sương mù dày đặc, truyền đến thần kinh của Thẩm Đại. Thân thể run lên, anh dùng sức quay đầu lại, nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng ở cửa, trong phòng ánh sáng lờ mờ, nhìn không rõ khuôn mặt, nhưng hương thơm của cây bạch du thoang thoảng, tầng tầng lớp lớp kéo đến.

Thẩm Đại đau đớn rên rỉ một tiếng, lý trí đang kêu lên cảnh cáo anh, nhưng bản năng lại khiến anh khát khao được Alpha an ủi, anh chậm rãi co rúc trên giường, ánh mắt lại dán chặt vào Bạch Hướng Vãn, pheromone dao động càng ngày càng mãnh liệt, không thể khống chế lộ ra bụng thịt mềm mại dụ dỗ mãnh thú đến xâm chiếm.

Bạch Hướng Vãn nắm chặt lấy khung cửa, dùng sức đến mức khớp xương đều tái xanh, anh cắn chặt môi, đi tới, điều chỉnh hô hấp: "A Đại, hiện tại tình huống của em không ổn, anh đưa em đi bệnh viện."

Thẩm Đại ngơ ngác nhìn Bạch Hướng Vãn, thấp giọng nói: "Sư huynh..." Anh vươn tay nắm lấy vạt áo của Bạch Hướng Vãn, trong mắt ướt át tràn đầy cầu xin, "Sư huynh giúp em..."

Trán Bạch Hướng Vãn nổi gân xanh, hai mắt đỏ ngầu, nắm lấy cổ tay Thẩm Đại, tất cả dục vọng điên cuồng, cuồng bạo, thú tính đang gầm thét lăn lộn trong cơ thể anh, anh quay ​​đầu, nhe răng, răng nanh ngứa ngáy, lý trí và bản năng đang giao chiến cuộc chiến điên đảo đất trời.

Thẩm Đại cũng chịu đựng dày vò, cổ tay không ngừng run rẩy, anh muốn đẩy Bạch Hướng Vãn ra xa, cũng muốn kéo anh ấy lại gần, nếu không có thuốc ức chế, anh chắc chắn phát điên rồi, nhưng ý thức còn lại của anh lại đang lôi kéo, anh đang tranh đoạt với dục vọng nguyên thủy, để làm chủ cơ thể mình.

Bạch Hướng Vãn đột nhiên lật người Thẩm Đại, Thẩm Đại kêu lên: "Không!"

Tiểu Điệp sững sờ ở cửa, lúc này cô không biết nên làm như thế nào, cũng không biết chuyện này sẽ dẫn đến hậu quả ra sao.

Bạch Hướng Vãn gầm nhẹ một tiếng, dùng nắm đấm đấm vào thái dương hai cái, dùng đau đớn đổi lấy tỉnh táo, đè vai Thẩm Đại, xé miếng dán pheromone mỏng manh trên tuyến thể.

Khi nhìn thấy vết sẹo màu da do răng cắn và vết rạch phẫu thuật trên tuyến thể của Thẩm Đại, Bạch Hướng Vãn ngẩn cả người.

Thẩm Đại suy sụp kêu lên: "Sư huynh, đừng...Cứu em..."

Bạch Hương Vãn nhìn Thẩm Đại lúc này, trong lòng đau xót, bàn tay to nhẹ nhàng đặt trên đầu Thẩm Đại, xoa xoa, anh khàn giọng nói: "A Đại, đừng sợ, anh sẽ giúp em."

Thẩm Đại khóc không ngừng, cầu xin thương xót, giúp đỡ.

Bạch Hướng Vãn cố định phía sau đầu của Thẩm Đại, tháo mặt nạ ra, cúi xuống, dùng răng nanh cắn vào tuyến của Thẩm Đại.

Đánh dấu vĩnh viễn khác với đánh dấu tạm thời, đánh dấu vĩnh viễn cần răng nanh xuyên qua da thịt, đưa pheromone vào trong tuyến thể Omega, đồng thời bộ phận sinh dục của Alpha phải được đẩy vào và thành kết trong khoang sinh sản của Omega, mới được coi là một đánh dấu hoàn chỉnh. Khi đánh dấu tạm thời, răng nanh chỉ cần cắn xuyên qua lớp biểu bì, đồng thời tiết ra pheromone làm dịu cho Omega, phương pháp này chính là mô phỏng đánh dấu vĩnh viễn, làm cho tâm lý Omega thoải mái, có thể giảm bớt rất nhiều sợ hãi, lo lắng và đau đớn cho Omega.

Thẩm Đại hét lên một tiếng, sau gáy đau đớn khiến vô số ký ức lộn xộn tràn vào trong đầu, những vui vẻ cùng thống khổ, hi vọng cùng tuyệt vọng, yêu cùng hận, tất cả đều quét sạch ý thức của anh, nước mắt chảy xuống như mưa.

Giờ phút này Tiểu Điệp cảm thấy may mắn vì thầy của mình không mất trí, nhưng tiếng gõ cửa đột ngột vang lên khiến cô sợ đến mức tim như ngừng đập.

Một giọng nói trầm thấp, tràn ngập thù địch từ ngoài cửa truyền vào: "Mở cửa!"

- --

MinHy: Đoán xem chương sau như thế nào nà =))) Chương này nhìu tym, nhìu cmt, và mấy bồ đọc trên Wattpad SONEAmi1234 thì tui up liền chương mới. Việt Nam nói là làm!!! Gét gô!!!

/129

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status