Chuyên gia trí nhớ này là do Bạch Thiên Du bảo Lục Cảnh Diệu liên lạc, lúc ấy Lục Cảnh Diệu vội vàng muốn đá Bạch Thiên Du đi nên đã liên lạc với vị chuyên gia đó trước mặt Bạch Thiên Du.
Thế nhưng lúc ấy vị chuyện gia đó lại nói ông ta không có thời gian tới đây.
Thành thật mà nói, Lục Cảnh Diệu rất hi vọng Tần Dư Kiều có thể nhớ lại những chuyện trước kia, mặc dù những chuyện trước kia có một phần không được như ý. Nhưng Tần Dư Kiều đã lãng quên một đoạn kí ức minh chứng tình yêu của bọn họ, mà anh cũng không thể ích kỉ giấu đi những điều không vui trong đoạn ký ức đó không cho cô biết. Nhưng nếu.... Đoạn ký ức kia đã mất 7 năm rồi, vậy thì hãy để nó chờ thêm một chút đi.
Theo dự tính hoàn mỹ của Lục Cảnh Diệu tốt nhất là sau khi kết hôn Kiều Kiều mới khôi phục trí nhớ. Khi đó anh và cô đã có thêm mấy đứa con, rồi trong một buổi sáng trong lành đẹp trời Kiều Kiều nhớ lại tất cả chuyện cũ. Khi đó gia đình đầm ấm của anh và cô cũng đã hoàn thành, Kiều Kiều cũng đã lưu luyến không nỡ rời xa anh, cho dù Kiều Kiều có nhớ lại tất cả chuyện cũ thì cùng lắm chỉ đánh mắng anh vài câu rồi thôi, sau đó lại tiếp tục cùng anh trải qua cuộc sống hạnh phúc tốt đẹp.
Chỉ là có lúc mọi chuyện không thể nào vĩnh viễn phát triển theo hướng tốt đẹp mãi được, cho nên trong cuộc sống chắc chắn sẽ xảy một vái chuyện ngoài dự đoán khiến cho người ta trở tay không kịp.
Lục Cảnh Diệu bảo thư ký sắp xếp cho chuyên gia về nước, lý do là vì trước mắt anh chưa thể sắp xếp thời gian cho Tần Dư Kiều gặp mặt ông ta được. Không ngờ vị chuyên gia này lại lập tức liên lạc với Bạch Thiên Du, ngày hôm sau, Bạch Thiên Du gọi điện thoại cho Lục Cảnh Diệu: "Tôi đã thông báo cho Kiều Kiều biết rồi, ngày kia con bé sẽ gặp mặt tiến sĩ Karo."
"Mẹ...."
Phong cách là việc của Bạch Thiên Du giống như cúp điện thoại vậy, tuyệt đối không dây dưa dài dòng. Trong lúc Lục Cảnh Diệu còn muốn mở miệng giành chút đường sống thì Bạch Thiên Du đã cúp điện thoại rồi.
Lục Cảnh Diệu tức điên lên được, đập điện thoại di động xuống giường, kết quả ngẩng đầu lên lại thấy Tần Dư Kiều đang đứng trước cửa nhìn anh.
Lục Cảnh Diệu chuyển mắt nhìn xuống dưới, sau đó điều chỉnh lại vẻ mặt: "Kiều Kiều."
Tần Dư Kiều hơi sửng sốt hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì à?"
Lục Cảnh Diệu mím môi: "Đang gọi được nửa chừng đột nhiên điện thoại hết pin, cho nên anh có hơi tức giận...."
Tần Dư Kiều nghi ngờ liếc nhìn chiếc điện thoại trên giường. Lục Cảnh Diệu tưởng Tần Dư Kiều muốn xem thử xem có phải điện thoại của anh thật sự hết pin không, cho nên lập tức cúi xuống cầm lấy điện thoại trên giường nhét vào túi quần, sau đó đi tới trước mặt Tần Dư Kiều, đánh trống lãng sang chuyện khác: "Kiều Kiều, danh sách quà đáp lễ cho khách làm xong chưa?"
Mới vừa rồi đúng là Tần Dư Kiều ở trên lầu cùng chị dâu Dương Nhân Nhân thương lượng chi tiết về hôn lễ. Chờ mãi mà không thấy Lục Cảnh Diệu xuống nên cô mới chạy lên xem, kết quả lại thấy Lục Cảnh Diệu đang trút giận xuống cái điện thoại.
"Lục Cảnh Diệu, anh có chắc sau này anh sẽ không phá nhà em chứ?" Tần Dư Kiều cười hì hì đi tới trước mặt Lục Cảnh Diệu, đôi bàn tay ôm lấy hông anh, "Tính khí nóng nảy thế kia, điện thoại di động hết pin anh liền tức giận đập nó, sau này có phải cũng sẽ nổi giận với em như vậy không?"
"Anh nào nỡ." Lục Cảnh Diệu thật sự cảm thấy rất uất ức, cúi đầu xuống hôn lên môi Tần Dư Kiều , "Có phải em không muốn gả cho anh rồi không? Nhưng chuyện này không phải do em quyết định đâu nhé."
Đúng là mấy ngày nay tâm trạng của Tần Dư Kiều vô cùng không ổn định, suy nghĩ chừng mấy ngày lại phát hiện mình có thể bị mắc chứng sợ hãi trước hôn nhân. Mặc dù cô đã quyết định gả cho Lục Cảnh Diệu nhưng ngày nào cũng có ít nhất một lần cô nghi ngờ quyết định của mình: Cô thật sự muốn gả cho anh sao?
Lục Cảnh Diệu đột nhiên ôm lấy Tần Dư Kiều, suy nghĩ một chút rồi nói: "Có phải mẹ vợ đã liên lạc với một vị chuyên gia về trí nhớ ở nước ngoài cho em không?"
Tần Dư Kiều ôm lấy cổ Lục Cảnh Diệu, gật đầu.
Lục Cảnh Diệu cười, xấu xa nhéo mông Tần Dư Kiều : "Em.... Nghĩ thế nào?"
Tần Dư Kiều nằm trong ngực Lục Cảnh Diệu: "Gần đây bận rộn như vậy, em cũng không có thời gian."
"Không lo anh sẽ lừa cưới em hả?" Đuôi mắt Lục Cảnh Diệu hơi nhướn lên, thản nhiên nói, "Thật ra thì em thấy mấy ngày nay tâm trạng của anh luôn có chút, có phải đang nghĩ đến chuyện ở Edinburgh không?"
Tần Dư Kiều nhìn Lục Cảnh Diệu, sau khi chần chừ bèn gật đầu.
"Vợ chồng quan trọng nhất là tin tưởng lẫn nhau, anh cũng hi vọng em có thể yên tâm gả cho anh, cho nên anh muốn cùng em đến gặp mặt chuyên gia, thử xem có phương pháp nào để hồi phục trí nhớ không."
Tần Dư Kiều rất cảm động, bởi vì những lời nói của Lục Cảnh Diệu đã chạm tới đáy lòng cô. Cô đưa tay sờ sờ cái cằm khêu gợi của Lục Cảnh Diệu, nói: "Cám ơn anh đã suy nghĩ cho em.... Thật ra thì không phải là em không tin tưởng anh, nếu như em thật sự không tin tưởng anh thì em cũng sẽ không nhanh chóng đồng ý gả cho anh như vậy đâu.... Thế này đi, em hứa với anh, cho dù em có nhớ tới chuyện không vui kia, em cũng sẽ tuyệt đối không tức giận với anh, em hứa."
Lục Cảnh Diệu cười híp mắt nhìn ba ngón tay đang giơ lên của Tần Dư Kiều: "Đứa ngốc này, anh còn không tin em ư? Duệ Duệ của chúng ta cũng bảy tuổi rồi, không cần phải nói anh cũng sẽ tin rằng em không giống như trước kia có chuyện gì không vui liền lập tức bỏ nhà ra đi.... Những việc ngốc nghếch ấy mà em còn dám lặp lại một lần nữa, thì không chỉ có anh, mà ngay cả Duệ Duệ cũng sẽ không tha thứ cho em...." Ý cười tràn ngập trên khuôn mặt của Lục Cảnh Diệu, gương mặt tuấn tú dịu dàng. Tần Dư Kiều nhìn thấy như thế trái tim cô lập tức mềm đi, dùng sức gật đầu với Lục Cảnh Diệu.
Lục Cảnh Diệu nói: "Vậy chúng ta xuống tầng tiếp tục bàn bạc chuyện kết hôn?"
Tần Dư Kiều vỗ vỗ bả vai Lục Cảnh Diệu: " Thả em xuống đã."
Lục Cảnh Diệu không chịu: "Anh ôm em xuống."
Tần Dư Kiều đánh Lục Cảnh Diệu hai cái: "Không nghiêm chỉnh chút nào cả, có chị dâu ở dưới tầng đấy."
Sau khi Lục lão phu nhân qua đời, Lục Hoà Thước tạm thời giao mọi chuyện trong Lục gia cho Dương Nhân Nhân xử lý. Cho nên lần hôn lễ này của Tần Dư Kiều và Lục Cảnh Diệu do Dương Nhân Nhân phụ trách chính. Lúc mới nhận được tin tức này, Dương Nhân Nhân còn xem nét mặt con trai mình, sau đó xác định Nguyên Đông vẫn ổn, bà mới thở phào. Có một số việc quả thực là do bà suy nghĩ quá nhiều.
Mặt khác, quan hệ giữa Vương Bảo Nhi và Lục Nguyên Đông cũng đã được quyết định rồi. Mọi người cho rằng Vương Bảo Nhi vẫn còn là học sinh, cho nên Lục Nguyên Đông nói đính hôn trước rồi mới kết hôn. Lễ đính hôn ngay sau lễ kết hôn của Tần Dư Kiều và Lục Cảnh Duệ.
Lục Hoà Thước đã đồng ý cho Vương Bảo Nhi vào cửa cho nên mỗi lần nhà có tiệc, Lục Nguyên Đông đều đưa Vương Bảo Nhi tới đây. Tần Dư Kiều và Vương Bảo Nhi cũng coi như đều là người mới ở Lục gia, cộng thêm mối quan hệ kì lạ trước đây, hai người khó tránh khỏi bị người khác lấy ra mà so sánh. Nhưng hai đương sự lại có vẻ sống với nhau rất ổn.
Trước khi xuống tầng, Lục Cảnh Diệu bỗng nhớ tới tình trạng mấy ngày nay của Tần Dư Kiều và Vương Bảo Nhi, bèn hỏi: "Sao em lại đối xử tốt với cái cô Vương Bảo Nhi kia như vậy?"
Tần Dư Kiều cười tủm tỉm trả lời: "Là cô ấy chủ động nói chuyện với em, nên em cũng không thể vì sĩ diện mà không nói chuyện với cô ấy được."
"Làm trò."
"Em đương nhiên muốn chung sống hoà thuận với Bảo Nhi, nếu không em lại lo bị chị ba của anh nói xấu thì sao." Lời Tần Dư Kiều nói là thật. Chỉ là mấy ngày nay cô cảm thấy rất rõ rằng Vương Bảo Nhi đang lấy lòng cô. Ban đầu cô còn cảm thấy kì lạ, nhưng sau này suy nghĩ lại mới thấy Vương Bảo Nhi còn biết ứng xử hơn cô.
"Sống lâu thành cáo, đừng để bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền." Lục Cảnh Diệu nhắc nhở Tần Dư Kiều.
Tần Dư Kiều gật đầu: "Trong lòng em đã có tính toán rồi."
"Còn ‘trong lòng đã có tính toán’ cơ đấy." Lục Cảnh Diệu nở cụ cười, "Quả đúng là trẻ trâu."
Tần Dư Kiều mềm mại dựa lên người Lục Cảnh Diệu: "Nếu như em thật sự bị người ta bán, thì người bán cũng chỉ có anh mà thôi."
Sau đó khóe miệng Lục Cảnh Diệu giật giật, thật sự không nói ra lời.
Lúc Lục Lục và Quả Quả bắt đầu hẹn hò liền chuẩn bị sẵn tư tưởng chia tay. Ôm những tâm tư như vậy mà yêu đương chẳng khác nào ‘hôm nay có rượu hôm nay sau’. Lúc ấy anh đang nghĩ, hi vọng sau khi anh và Quả Quả chia tay thì hồi ức về cuộc tình của họ cũng sẽ tốt đẹp một chút.
Lúc nhớ tới nhau, Quả Quả còn có thể nhớ tới những điểm tốt của anh, mà anh cũng có thể nhớ tới những điều tốt đẹp của Quả Quả, đây hẳn là kết cục hoàn mỹ nhất.
Ở Edinburgh, lễ Giáng sinh vẫn chưa tới nhưng khắp nơi đều đã tràn ngập không khí lễ hội rồi. Trên đường có thể nhìn thấy những đứa bé đáng yêu tặng thiệp cho bạn. Trên đường tìm đến chỗ Lục Lục, Quả Quả cũng nhận được không ít thiệp, dĩ nhiên là cô cũng đã quyên góp hết số tiền lẻ trong túi mình rồi.
Lúc Quả Quả ở thư viện đại học Edinburgh chờ Lục Lục xuống, cô cúi đầu nhìn những lời chúc trên mấy tấm thiệp. Cô vừa nhìn vừa cười, khóe môi cong lên, nụ cười ấy so với ánh nắng mùa đông còn khiến cho lòng người ấm áp hơn nhiều.
Lục Lục từ thư viện xuống, ngẩng đầu liền thấy Quả Quả đứng ở bên ngoài, trên người cô mặc một chiếc áo khoác dạ màu đỏ, trên đầu đội một chiếc mũ màu xanh là cây. Dưới khung cảnh trắng xoá của sân trường phía sau, cô nhìn giống như một cây ớt mọc trong tuyết vậy.
Lục Lục sải bước đến trước mặt Quả Quả, sau đó đưa tay ra ôm chặt eo cô: "Sao không vào trong tìm anh?"
"Em sợ quấy rầy anh chứ sao." Quả Quả nhét hai bàn tay sắp đông cứng của mình vào túi áo khoác của Lục Lục, cười hì hì hỏi anh: "Chúng ta đi ăn lẩu có được không?"
"Muốn ăn lẩu hả?" Bầu trời bắt xám xanh lại bắt đầu có tuyết. Bông tuyết rơi trên vai Quả Quả, Lục Lục đưa tay nhẹ nhàng giúp cô phủi xuống, "Nếu như muốn ăn, chúng ta đi mua nguyên liệu rồi tự làm."
"Không cần phiền phức như vậy, hôm nay có người mời khách." Quả Quả ngước đầu cười với anh, đôi mắt xinh đẹp cong thành hình trăng lưỡi liềm, nụ cười mang theo chút lấy lòng làm nũng, "Lục Tiểu Lục, rốt cuộc anh có đi theo em không."
Lục Lục nhéo má Quả Quả: "Không cho phép gọi anh là Lục Tiểu Lục."
"Anh Lục." Quả Quả kéo tay anh, vừa đi vừa nói, "Em dẫn anh đi gặp một người bạn của em, ông ấy là người Trung Quốc, là một đầu bếp rất nổi tiếng đó. Hôm nay chính ông ấy nói muốn mời chúng ta ăn lẩu."
Quả Quả trực tiếp đưa Lục Lục đến nhà người bạn của cô. Lúc gặp mặt Lục Lục cũng có chút kinh ngạc, nhưng khi thấy Quả Quả nhiệt tình chào hỏi với nữ chủ nhân của căn nhà thì Lục Lục cũng không thấy kỳ quái, nghĩ thầm: đúng là cũng chỉ có Quả Quả mới có thể kết bạn hình vuông như thế này.
Bạn mới của Quả Quả là một ông lão hơn bảy mươi tuổi người Tứ Xuyên. Hơn 20 tuổi ông tới Edinburgh làm việc rồi gặp gỡ tình yêu của đời mình cho nên không trở về nước nữa mà ở lại đây mở một nhà hàng Trung Quốc. Sau đó chỉ chớp mắt mà mấy thập niên đã trôi qua rồi.
Nữ chủ nhân là người bản địa, gương mặt hiện tại cũng đã đầy nếp nhăn, hai người đầu rất nhiệt tình chiêu đãi Lục Lục và Quả Quả, nấu một nồi lẩu Tứ Xuyên chính thống.
Lục Lục không thích ăn lẩu, lại càng không thích ăn cay, nhưng nhìn thấy Quả Quả ăn sung sướng như vậy, tâm trạng anh cũng tốt lên. Sau khi ăn xong còn chơi cờ vây với ông lão người Tứ Xuyên kia.
"Quả Quả là một cô gái tốt." Ông lão người Tứ Xuyên vừa cười ha hả vừa nói chuyện, sau đó nói cho anh biết vì sao ông ta lại biết Quả Quả. Nói xong ông lại than thở, "Chỉ tiếc thân thế thật đáng thương, là đứa bé tội nghiệp không cha không mẹ."
Lục Lục nghiêng đầu nhìn Quả Quả. Quả Quả đang ngồi trước lò sưởi chơi đùa với chú chó Shar Pei của bà chủ nhà, chú chó lại không thèm nhúc nhích. Lúc ấy nhìn cô lại càng có vẻ hoạt bát hiếu động, trong mắt tràn ngập sự vui vẻ sung sướng, niềm vui sướng ấy như sắp trào ra khỏi lông mi vậy.
....
Trước và sau Lễ Giáng Sinh có kì nghỉ dài hai tuần, mặc dù trường học cho nghỉ hơn hai tuần nhưng trong trường đại học vẫn hoạt động như thường. Ngày hôm sau Lục Lục đưa Quả Quả tham gia một party giáng sinh ở trường học. Trước khi tham gia party anh đưa Quả Quả đi mua đồ, nhưng Quả Quả chỉ chọn một cái cà vạt cho anh. Cô ướm chiếc cà vạt nam màu hồng trước ngực anh: "Em thấy anh rất thích hợp với màu hồng."
"Em không mua gì sao?"
Quả Quả lắc đầu một cái: "Anh yên tâm đi, em cũng có quần áo đẹp mà, ngày mai tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối sẽ không làm anh mất mặt."
Lục Lục bị Quả Quả chọc cười, nghĩ thầm lòng tự ái của cô gái này cũng mạnh thật, cho nên anh lén mua một bộ lễ phục và một bộ trang sức bảo người đưa đến chỗ ông chủ quán rượu. Lục Lục cho rằng mình làm rất tốt, chỉ là ngày hôm sau lúc nhìn thấy Quả Quả anh phát hiện những chuyện mình làm đều là lo thừa rồi. Quả Quả không nói dối, bộ quần áo trên người cô bây giờ còn đẹp hơn bộ lễ phục anh mua cho cô.
"Có đẹp không?" Quả Quả hỏi anh.
Lục Lục không che giấu sự kinh ngạc trong mắt mình: "Rất đẹp."
Đêm đó Quả Quả thật sự rất đẹp. Khi Lục Lục kéo Quả Quả vào trong sàn nhảy xoay tròn khiêu vũ, Quả Quả không chỉ khiến anh kinh ngạc mà cũng khiến tất cả mọi người ở đó trầm trồ, đồng thời cũng làm kinh ngạc những năm tháng sau này của Lục Lục.
Đêm đó bầu trời đầy sao, lúc rời bữa tiệc, Lục Lục lấy áo khoác của mình khoác lên người Quả Quả. Quả Quả vẫn còn trong trạng thái hưng phấn, vui vẻ vung tay múa chân. Lúc đi lên cầu, cô khẽ ngâm nga gõ lan can cầu tiếp tục khiêu vũ.
Gió đêm thổi làn váy cô vang lên sào sạt, ánh trăng bạc chiếu sáng đôi chân mày tinh xảo xinh đẹp của cô. Nhưng Lục Lục cảm thấy, nụ cười trên mặt cô khi đó còn sinh động hơn ánh trăng trên cao kia nhiều.
Sau đó buổi tối lãng mạn làm chuyện lãng mạn, đêm hôm đó, sau khi Lục Lục đưa Quả Quả về phòng trọ của mình thì không đưa cô về chỗ của cô nữa. Ngày hôm sau tỉnh lại, Quả Quả đặt một tờ giấy trắng trên lồng ngực Lục Lục vẽ vẽ. Lục Lục dung túng cho tất cả những yêu cầu của Quả Quả, nếu như cô muốn, cho dù cô muốn vẽ lên người anh, anh cũng sẽ không từ chối.
Quả Quả đang vẽ tất cả quá trình anh và cô gặp nhau, dùng nét bút đơn giản như cuốn truyện tranh để thể hiện cả quá trình bọn họ gặp nhau rồi yêu nhau.
"Muốn tặng cho anh sao?"
"Không đâu, em muốn tự mình giữ gìn."
....
Sau đó, Lục Lục và Quả Quả sống chung với nhau, hai người vô trách nhiệm sống chung một nhà. Nếu như muốn so sánh, Lục Lục cảm thấy Quả Quả còn vô trách nhiệm hơn anh, giống như nhà trọ của anh chỉ là một trạm nghỉ chân cuả cô mà thôi. Tâm trạng tốt thì tới ở vài ngày, mấy ngày sau để lại một tờ giấy rồi biến mất.
Lý do cô trốn đi vô cùng kì quặc, ví dụ như cùng bạn bè đi ngắm mặt trời mọc; ví dụ như con mèo Carlo bị bệnh, cô phải đến thăm nó; thậm chí còn có mấy lần viện lý do là: "Em thấy mấy ngày nay anh đối xử với em không tốt, em muốn trốn đi ba ngày."
Sau đó mỗi lần anh sắp không kìm chế nổi nữa thì Quả Quả lại bất ngờ trở về, vác giá tranh thật lớn, lù lù xuất hiện trước cửa nhà anh: "Anh Lục, em đói bụng quá, anh dẫn em đi ăn cái gì đi."
Chỉ là có một lần Quả Quả trở về, người mở cửa cho cô không phải là Lục Lục mà là một cô gái xinh đẹp người Trung Quốc. Cô gái đó cũng có một cái tên rất đáng yêu, là Mục Lộc.
Nhưng Quả Quả lại gọi cô ta là Mai Hoa Lộc, còn gọi thẳng trước mặt Mục Lộc: "Mai Hoa Lộc, rốt cuộc cô muốn ở tới khi nào mới đi?"
Mai Hoa Lộc cũng không tức giận, cười híp mắt giọng điệu tựa như đang trêu chọc một đứa bé vậy : "Không liên quan đến cô, tôi muốn ở bao lâu thì ở."
"Hừ!"
"Tức giận sao." Mục Lộc cười.
Quả Quả thở phì phò đứng lên đi tìm Lục Lục. Lục Lục đang ngồi trước máy tính làm bài tập, Quả Quả từ phía sau ôm lấy anh: "Lục Lục, anh đuổi Mai Hoa Lộc đi có được không...."
Có lúc "Tự cho là đúng" và "Ỷ sủng mà kiêu" rất dễ xảy ra bi kịch.
Tần Dư Kiều nghĩ, bi kịch của Quả Quả là ở chỗ cô ấy coi Lục Lục là người quan trọng duy nhất trong cuộc đời mình, nhưng Quả Quả lại quên hỏi Lục Lục, cô chiếm mấy phần trong lòng anh?
Suy nghĩ của cô gái khi yêu thường rất đơn giản, Quả Quả còn đơn giản hơn. Cho nên lúc Tần Dư Kiều nhớ tới đoạn ký ức của Quả Quả trước kia, cô tuyệt đối không bất ngờ trước kết cục bi kịch của Quả Quả, thậm chí lúc ấy cô còn rất muốn cười nhạo Quả Quả không tự lượng sức mình nữa cơ.
Nhưng dù cô thờ ơ lạnh nhạt với kết cục của Quả Quả bao nhiêu thì cô vẫn đau lòng cho Quả Quả. Cô gái thật lòng coi Lục Lục là toàn bộ thế giới cuối cùng lại bị cái thế giới kia của cô từ bỏ.
- Ngoại truyện nhỏ -
Ngoại truyện nhỏ: Uông Tinh Vệ trong mắt Hi Duệ
Khi còn bé nhu cầu ham học hỏi của Tiểu Duệ Duệ rất mãnh liệt, cho nên cậu thường bị rất nhiều vấn đề quấy nhiễu.
Lúc Tiểu Duệ Duệ bốn tuổi thì cậu biết đến Uông Tinh Vệ qua mông nội. Cậu biết hắn là một tên giặc bán nước, nhưng giặc bán nước là cái gì, không biết bán một quốc gia đi có thể kiếm được bao nhiêu tiền nhỉ?
Mấy ngày sau, Tiểu Duệ Duệ lại nghe bà nội kể chuyện cổ tích Tinh Vệ lấp biển.
Cho nên cái tên Tinh Vệ kia rốt cuộc là đi lấp biển hay là đi bán nước vậy hả?
Cho nên Tiểu Duệ Duệ dự định thảo luận nghiêm túc về vấn đề này với ba cậu: "Ba, ba biết Uông Tinh Vệ không?"
Lục Cảnh Diệu gật đầu: "Nói."
Tiểu Duệ Duệ sắp xếp lại từ ngữ, nói: ".... Uông Tinh Vệ rõ ràng là giặc bán nước thế mà hắn còn muốn đi lấp biển làm chuyện tốt là sao?"
Lục Cảnh Diệu thản nhiên nhìn vào mắt con trai: "Bởi vì đầu óc hắn không bình thường cho lắm...."
Ngoại truyện nhỏ - Tác hại của quảng cáo phái nam
Quả Quả kinh ngạc, ở nước ngoài cũng có quảng cáo cho phương diện đó của đàn ông sao. Có lần nằm trên giường đọc tạp chí nhìn thấy mẩu quảng cáo kia cô liền đọc cho Lục Lục nghe: "Không uống thuốc, không dao kéo, dễ dàng to hơn...."
Lục Lục cho rằng Quả Quả đang ghét bỏ số đo của anh, vô cùng khó chịu quay đầu. Đây là vấn đề rất tế nhị, có một số thứ phải so sánh mới biết được, nhưng anh không thể để Quả Quả đi so được. . .
Dừng một chút, Lục Lục quay đầu nói: "Rất nhiều người đàn ông trời sinh mềm nhỏ, cái loại quảng cáo đó chỉ là lừa người, thôi không thể sửa được đâu."
"Cũng không hẳn là lừa người đâu, ví như có thể...." Quả Quả đỏ mặt chớp mắt, Lục Lục sửng sốt: "Có thể thế nào?"
Quả Quả: “Anh cần à?"
Lục Lục: "Em cảm thấy anh cần sao?"
Quả Quả cong khóe môi cười, sau đó bò xuống giường đi ra khỏi phòng, sau một lát, cô trở lại, trong tay cầm một cái kính lúp.
Thế nhưng lúc ấy vị chuyện gia đó lại nói ông ta không có thời gian tới đây.
Thành thật mà nói, Lục Cảnh Diệu rất hi vọng Tần Dư Kiều có thể nhớ lại những chuyện trước kia, mặc dù những chuyện trước kia có một phần không được như ý. Nhưng Tần Dư Kiều đã lãng quên một đoạn kí ức minh chứng tình yêu của bọn họ, mà anh cũng không thể ích kỉ giấu đi những điều không vui trong đoạn ký ức đó không cho cô biết. Nhưng nếu.... Đoạn ký ức kia đã mất 7 năm rồi, vậy thì hãy để nó chờ thêm một chút đi.
Theo dự tính hoàn mỹ của Lục Cảnh Diệu tốt nhất là sau khi kết hôn Kiều Kiều mới khôi phục trí nhớ. Khi đó anh và cô đã có thêm mấy đứa con, rồi trong một buổi sáng trong lành đẹp trời Kiều Kiều nhớ lại tất cả chuyện cũ. Khi đó gia đình đầm ấm của anh và cô cũng đã hoàn thành, Kiều Kiều cũng đã lưu luyến không nỡ rời xa anh, cho dù Kiều Kiều có nhớ lại tất cả chuyện cũ thì cùng lắm chỉ đánh mắng anh vài câu rồi thôi, sau đó lại tiếp tục cùng anh trải qua cuộc sống hạnh phúc tốt đẹp.
Chỉ là có lúc mọi chuyện không thể nào vĩnh viễn phát triển theo hướng tốt đẹp mãi được, cho nên trong cuộc sống chắc chắn sẽ xảy một vái chuyện ngoài dự đoán khiến cho người ta trở tay không kịp.
Lục Cảnh Diệu bảo thư ký sắp xếp cho chuyên gia về nước, lý do là vì trước mắt anh chưa thể sắp xếp thời gian cho Tần Dư Kiều gặp mặt ông ta được. Không ngờ vị chuyên gia này lại lập tức liên lạc với Bạch Thiên Du, ngày hôm sau, Bạch Thiên Du gọi điện thoại cho Lục Cảnh Diệu: "Tôi đã thông báo cho Kiều Kiều biết rồi, ngày kia con bé sẽ gặp mặt tiến sĩ Karo."
"Mẹ...."
Phong cách là việc của Bạch Thiên Du giống như cúp điện thoại vậy, tuyệt đối không dây dưa dài dòng. Trong lúc Lục Cảnh Diệu còn muốn mở miệng giành chút đường sống thì Bạch Thiên Du đã cúp điện thoại rồi.
Lục Cảnh Diệu tức điên lên được, đập điện thoại di động xuống giường, kết quả ngẩng đầu lên lại thấy Tần Dư Kiều đang đứng trước cửa nhìn anh.
Lục Cảnh Diệu chuyển mắt nhìn xuống dưới, sau đó điều chỉnh lại vẻ mặt: "Kiều Kiều."
Tần Dư Kiều hơi sửng sốt hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì à?"
Lục Cảnh Diệu mím môi: "Đang gọi được nửa chừng đột nhiên điện thoại hết pin, cho nên anh có hơi tức giận...."
Tần Dư Kiều nghi ngờ liếc nhìn chiếc điện thoại trên giường. Lục Cảnh Diệu tưởng Tần Dư Kiều muốn xem thử xem có phải điện thoại của anh thật sự hết pin không, cho nên lập tức cúi xuống cầm lấy điện thoại trên giường nhét vào túi quần, sau đó đi tới trước mặt Tần Dư Kiều, đánh trống lãng sang chuyện khác: "Kiều Kiều, danh sách quà đáp lễ cho khách làm xong chưa?"
Mới vừa rồi đúng là Tần Dư Kiều ở trên lầu cùng chị dâu Dương Nhân Nhân thương lượng chi tiết về hôn lễ. Chờ mãi mà không thấy Lục Cảnh Diệu xuống nên cô mới chạy lên xem, kết quả lại thấy Lục Cảnh Diệu đang trút giận xuống cái điện thoại.
"Lục Cảnh Diệu, anh có chắc sau này anh sẽ không phá nhà em chứ?" Tần Dư Kiều cười hì hì đi tới trước mặt Lục Cảnh Diệu, đôi bàn tay ôm lấy hông anh, "Tính khí nóng nảy thế kia, điện thoại di động hết pin anh liền tức giận đập nó, sau này có phải cũng sẽ nổi giận với em như vậy không?"
"Anh nào nỡ." Lục Cảnh Diệu thật sự cảm thấy rất uất ức, cúi đầu xuống hôn lên môi Tần Dư Kiều , "Có phải em không muốn gả cho anh rồi không? Nhưng chuyện này không phải do em quyết định đâu nhé."
Đúng là mấy ngày nay tâm trạng của Tần Dư Kiều vô cùng không ổn định, suy nghĩ chừng mấy ngày lại phát hiện mình có thể bị mắc chứng sợ hãi trước hôn nhân. Mặc dù cô đã quyết định gả cho Lục Cảnh Diệu nhưng ngày nào cũng có ít nhất một lần cô nghi ngờ quyết định của mình: Cô thật sự muốn gả cho anh sao?
Lục Cảnh Diệu đột nhiên ôm lấy Tần Dư Kiều, suy nghĩ một chút rồi nói: "Có phải mẹ vợ đã liên lạc với một vị chuyên gia về trí nhớ ở nước ngoài cho em không?"
Tần Dư Kiều ôm lấy cổ Lục Cảnh Diệu, gật đầu.
Lục Cảnh Diệu cười, xấu xa nhéo mông Tần Dư Kiều : "Em.... Nghĩ thế nào?"
Tần Dư Kiều nằm trong ngực Lục Cảnh Diệu: "Gần đây bận rộn như vậy, em cũng không có thời gian."
"Không lo anh sẽ lừa cưới em hả?" Đuôi mắt Lục Cảnh Diệu hơi nhướn lên, thản nhiên nói, "Thật ra thì em thấy mấy ngày nay tâm trạng của anh luôn có chút, có phải đang nghĩ đến chuyện ở Edinburgh không?"
Tần Dư Kiều nhìn Lục Cảnh Diệu, sau khi chần chừ bèn gật đầu.
"Vợ chồng quan trọng nhất là tin tưởng lẫn nhau, anh cũng hi vọng em có thể yên tâm gả cho anh, cho nên anh muốn cùng em đến gặp mặt chuyên gia, thử xem có phương pháp nào để hồi phục trí nhớ không."
Tần Dư Kiều rất cảm động, bởi vì những lời nói của Lục Cảnh Diệu đã chạm tới đáy lòng cô. Cô đưa tay sờ sờ cái cằm khêu gợi của Lục Cảnh Diệu, nói: "Cám ơn anh đã suy nghĩ cho em.... Thật ra thì không phải là em không tin tưởng anh, nếu như em thật sự không tin tưởng anh thì em cũng sẽ không nhanh chóng đồng ý gả cho anh như vậy đâu.... Thế này đi, em hứa với anh, cho dù em có nhớ tới chuyện không vui kia, em cũng sẽ tuyệt đối không tức giận với anh, em hứa."
Lục Cảnh Diệu cười híp mắt nhìn ba ngón tay đang giơ lên của Tần Dư Kiều: "Đứa ngốc này, anh còn không tin em ư? Duệ Duệ của chúng ta cũng bảy tuổi rồi, không cần phải nói anh cũng sẽ tin rằng em không giống như trước kia có chuyện gì không vui liền lập tức bỏ nhà ra đi.... Những việc ngốc nghếch ấy mà em còn dám lặp lại một lần nữa, thì không chỉ có anh, mà ngay cả Duệ Duệ cũng sẽ không tha thứ cho em...." Ý cười tràn ngập trên khuôn mặt của Lục Cảnh Diệu, gương mặt tuấn tú dịu dàng. Tần Dư Kiều nhìn thấy như thế trái tim cô lập tức mềm đi, dùng sức gật đầu với Lục Cảnh Diệu.
Lục Cảnh Diệu nói: "Vậy chúng ta xuống tầng tiếp tục bàn bạc chuyện kết hôn?"
Tần Dư Kiều vỗ vỗ bả vai Lục Cảnh Diệu: " Thả em xuống đã."
Lục Cảnh Diệu không chịu: "Anh ôm em xuống."
Tần Dư Kiều đánh Lục Cảnh Diệu hai cái: "Không nghiêm chỉnh chút nào cả, có chị dâu ở dưới tầng đấy."
Sau khi Lục lão phu nhân qua đời, Lục Hoà Thước tạm thời giao mọi chuyện trong Lục gia cho Dương Nhân Nhân xử lý. Cho nên lần hôn lễ này của Tần Dư Kiều và Lục Cảnh Diệu do Dương Nhân Nhân phụ trách chính. Lúc mới nhận được tin tức này, Dương Nhân Nhân còn xem nét mặt con trai mình, sau đó xác định Nguyên Đông vẫn ổn, bà mới thở phào. Có một số việc quả thực là do bà suy nghĩ quá nhiều.
Mặt khác, quan hệ giữa Vương Bảo Nhi và Lục Nguyên Đông cũng đã được quyết định rồi. Mọi người cho rằng Vương Bảo Nhi vẫn còn là học sinh, cho nên Lục Nguyên Đông nói đính hôn trước rồi mới kết hôn. Lễ đính hôn ngay sau lễ kết hôn của Tần Dư Kiều và Lục Cảnh Duệ.
Lục Hoà Thước đã đồng ý cho Vương Bảo Nhi vào cửa cho nên mỗi lần nhà có tiệc, Lục Nguyên Đông đều đưa Vương Bảo Nhi tới đây. Tần Dư Kiều và Vương Bảo Nhi cũng coi như đều là người mới ở Lục gia, cộng thêm mối quan hệ kì lạ trước đây, hai người khó tránh khỏi bị người khác lấy ra mà so sánh. Nhưng hai đương sự lại có vẻ sống với nhau rất ổn.
Trước khi xuống tầng, Lục Cảnh Diệu bỗng nhớ tới tình trạng mấy ngày nay của Tần Dư Kiều và Vương Bảo Nhi, bèn hỏi: "Sao em lại đối xử tốt với cái cô Vương Bảo Nhi kia như vậy?"
Tần Dư Kiều cười tủm tỉm trả lời: "Là cô ấy chủ động nói chuyện với em, nên em cũng không thể vì sĩ diện mà không nói chuyện với cô ấy được."
"Làm trò."
"Em đương nhiên muốn chung sống hoà thuận với Bảo Nhi, nếu không em lại lo bị chị ba của anh nói xấu thì sao." Lời Tần Dư Kiều nói là thật. Chỉ là mấy ngày nay cô cảm thấy rất rõ rằng Vương Bảo Nhi đang lấy lòng cô. Ban đầu cô còn cảm thấy kì lạ, nhưng sau này suy nghĩ lại mới thấy Vương Bảo Nhi còn biết ứng xử hơn cô.
"Sống lâu thành cáo, đừng để bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền." Lục Cảnh Diệu nhắc nhở Tần Dư Kiều.
Tần Dư Kiều gật đầu: "Trong lòng em đã có tính toán rồi."
"Còn ‘trong lòng đã có tính toán’ cơ đấy." Lục Cảnh Diệu nở cụ cười, "Quả đúng là trẻ trâu."
Tần Dư Kiều mềm mại dựa lên người Lục Cảnh Diệu: "Nếu như em thật sự bị người ta bán, thì người bán cũng chỉ có anh mà thôi."
Sau đó khóe miệng Lục Cảnh Diệu giật giật, thật sự không nói ra lời.
Lúc Lục Lục và Quả Quả bắt đầu hẹn hò liền chuẩn bị sẵn tư tưởng chia tay. Ôm những tâm tư như vậy mà yêu đương chẳng khác nào ‘hôm nay có rượu hôm nay sau’. Lúc ấy anh đang nghĩ, hi vọng sau khi anh và Quả Quả chia tay thì hồi ức về cuộc tình của họ cũng sẽ tốt đẹp một chút.
Lúc nhớ tới nhau, Quả Quả còn có thể nhớ tới những điểm tốt của anh, mà anh cũng có thể nhớ tới những điều tốt đẹp của Quả Quả, đây hẳn là kết cục hoàn mỹ nhất.
Ở Edinburgh, lễ Giáng sinh vẫn chưa tới nhưng khắp nơi đều đã tràn ngập không khí lễ hội rồi. Trên đường có thể nhìn thấy những đứa bé đáng yêu tặng thiệp cho bạn. Trên đường tìm đến chỗ Lục Lục, Quả Quả cũng nhận được không ít thiệp, dĩ nhiên là cô cũng đã quyên góp hết số tiền lẻ trong túi mình rồi.
Lúc Quả Quả ở thư viện đại học Edinburgh chờ Lục Lục xuống, cô cúi đầu nhìn những lời chúc trên mấy tấm thiệp. Cô vừa nhìn vừa cười, khóe môi cong lên, nụ cười ấy so với ánh nắng mùa đông còn khiến cho lòng người ấm áp hơn nhiều.
Lục Lục từ thư viện xuống, ngẩng đầu liền thấy Quả Quả đứng ở bên ngoài, trên người cô mặc một chiếc áo khoác dạ màu đỏ, trên đầu đội một chiếc mũ màu xanh là cây. Dưới khung cảnh trắng xoá của sân trường phía sau, cô nhìn giống như một cây ớt mọc trong tuyết vậy.
Lục Lục sải bước đến trước mặt Quả Quả, sau đó đưa tay ra ôm chặt eo cô: "Sao không vào trong tìm anh?"
"Em sợ quấy rầy anh chứ sao." Quả Quả nhét hai bàn tay sắp đông cứng của mình vào túi áo khoác của Lục Lục, cười hì hì hỏi anh: "Chúng ta đi ăn lẩu có được không?"
"Muốn ăn lẩu hả?" Bầu trời bắt xám xanh lại bắt đầu có tuyết. Bông tuyết rơi trên vai Quả Quả, Lục Lục đưa tay nhẹ nhàng giúp cô phủi xuống, "Nếu như muốn ăn, chúng ta đi mua nguyên liệu rồi tự làm."
"Không cần phiền phức như vậy, hôm nay có người mời khách." Quả Quả ngước đầu cười với anh, đôi mắt xinh đẹp cong thành hình trăng lưỡi liềm, nụ cười mang theo chút lấy lòng làm nũng, "Lục Tiểu Lục, rốt cuộc anh có đi theo em không."
Lục Lục nhéo má Quả Quả: "Không cho phép gọi anh là Lục Tiểu Lục."
"Anh Lục." Quả Quả kéo tay anh, vừa đi vừa nói, "Em dẫn anh đi gặp một người bạn của em, ông ấy là người Trung Quốc, là một đầu bếp rất nổi tiếng đó. Hôm nay chính ông ấy nói muốn mời chúng ta ăn lẩu."
Quả Quả trực tiếp đưa Lục Lục đến nhà người bạn của cô. Lúc gặp mặt Lục Lục cũng có chút kinh ngạc, nhưng khi thấy Quả Quả nhiệt tình chào hỏi với nữ chủ nhân của căn nhà thì Lục Lục cũng không thấy kỳ quái, nghĩ thầm: đúng là cũng chỉ có Quả Quả mới có thể kết bạn hình vuông như thế này.
Bạn mới của Quả Quả là một ông lão hơn bảy mươi tuổi người Tứ Xuyên. Hơn 20 tuổi ông tới Edinburgh làm việc rồi gặp gỡ tình yêu của đời mình cho nên không trở về nước nữa mà ở lại đây mở một nhà hàng Trung Quốc. Sau đó chỉ chớp mắt mà mấy thập niên đã trôi qua rồi.
Nữ chủ nhân là người bản địa, gương mặt hiện tại cũng đã đầy nếp nhăn, hai người đầu rất nhiệt tình chiêu đãi Lục Lục và Quả Quả, nấu một nồi lẩu Tứ Xuyên chính thống.
Lục Lục không thích ăn lẩu, lại càng không thích ăn cay, nhưng nhìn thấy Quả Quả ăn sung sướng như vậy, tâm trạng anh cũng tốt lên. Sau khi ăn xong còn chơi cờ vây với ông lão người Tứ Xuyên kia.
"Quả Quả là một cô gái tốt." Ông lão người Tứ Xuyên vừa cười ha hả vừa nói chuyện, sau đó nói cho anh biết vì sao ông ta lại biết Quả Quả. Nói xong ông lại than thở, "Chỉ tiếc thân thế thật đáng thương, là đứa bé tội nghiệp không cha không mẹ."
Lục Lục nghiêng đầu nhìn Quả Quả. Quả Quả đang ngồi trước lò sưởi chơi đùa với chú chó Shar Pei của bà chủ nhà, chú chó lại không thèm nhúc nhích. Lúc ấy nhìn cô lại càng có vẻ hoạt bát hiếu động, trong mắt tràn ngập sự vui vẻ sung sướng, niềm vui sướng ấy như sắp trào ra khỏi lông mi vậy.
....
Trước và sau Lễ Giáng Sinh có kì nghỉ dài hai tuần, mặc dù trường học cho nghỉ hơn hai tuần nhưng trong trường đại học vẫn hoạt động như thường. Ngày hôm sau Lục Lục đưa Quả Quả tham gia một party giáng sinh ở trường học. Trước khi tham gia party anh đưa Quả Quả đi mua đồ, nhưng Quả Quả chỉ chọn một cái cà vạt cho anh. Cô ướm chiếc cà vạt nam màu hồng trước ngực anh: "Em thấy anh rất thích hợp với màu hồng."
"Em không mua gì sao?"
Quả Quả lắc đầu một cái: "Anh yên tâm đi, em cũng có quần áo đẹp mà, ngày mai tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối sẽ không làm anh mất mặt."
Lục Lục bị Quả Quả chọc cười, nghĩ thầm lòng tự ái của cô gái này cũng mạnh thật, cho nên anh lén mua một bộ lễ phục và một bộ trang sức bảo người đưa đến chỗ ông chủ quán rượu. Lục Lục cho rằng mình làm rất tốt, chỉ là ngày hôm sau lúc nhìn thấy Quả Quả anh phát hiện những chuyện mình làm đều là lo thừa rồi. Quả Quả không nói dối, bộ quần áo trên người cô bây giờ còn đẹp hơn bộ lễ phục anh mua cho cô.
"Có đẹp không?" Quả Quả hỏi anh.
Lục Lục không che giấu sự kinh ngạc trong mắt mình: "Rất đẹp."
Đêm đó Quả Quả thật sự rất đẹp. Khi Lục Lục kéo Quả Quả vào trong sàn nhảy xoay tròn khiêu vũ, Quả Quả không chỉ khiến anh kinh ngạc mà cũng khiến tất cả mọi người ở đó trầm trồ, đồng thời cũng làm kinh ngạc những năm tháng sau này của Lục Lục.
Đêm đó bầu trời đầy sao, lúc rời bữa tiệc, Lục Lục lấy áo khoác của mình khoác lên người Quả Quả. Quả Quả vẫn còn trong trạng thái hưng phấn, vui vẻ vung tay múa chân. Lúc đi lên cầu, cô khẽ ngâm nga gõ lan can cầu tiếp tục khiêu vũ.
Gió đêm thổi làn váy cô vang lên sào sạt, ánh trăng bạc chiếu sáng đôi chân mày tinh xảo xinh đẹp của cô. Nhưng Lục Lục cảm thấy, nụ cười trên mặt cô khi đó còn sinh động hơn ánh trăng trên cao kia nhiều.
Sau đó buổi tối lãng mạn làm chuyện lãng mạn, đêm hôm đó, sau khi Lục Lục đưa Quả Quả về phòng trọ của mình thì không đưa cô về chỗ của cô nữa. Ngày hôm sau tỉnh lại, Quả Quả đặt một tờ giấy trắng trên lồng ngực Lục Lục vẽ vẽ. Lục Lục dung túng cho tất cả những yêu cầu của Quả Quả, nếu như cô muốn, cho dù cô muốn vẽ lên người anh, anh cũng sẽ không từ chối.
Quả Quả đang vẽ tất cả quá trình anh và cô gặp nhau, dùng nét bút đơn giản như cuốn truyện tranh để thể hiện cả quá trình bọn họ gặp nhau rồi yêu nhau.
"Muốn tặng cho anh sao?"
"Không đâu, em muốn tự mình giữ gìn."
....
Sau đó, Lục Lục và Quả Quả sống chung với nhau, hai người vô trách nhiệm sống chung một nhà. Nếu như muốn so sánh, Lục Lục cảm thấy Quả Quả còn vô trách nhiệm hơn anh, giống như nhà trọ của anh chỉ là một trạm nghỉ chân cuả cô mà thôi. Tâm trạng tốt thì tới ở vài ngày, mấy ngày sau để lại một tờ giấy rồi biến mất.
Lý do cô trốn đi vô cùng kì quặc, ví dụ như cùng bạn bè đi ngắm mặt trời mọc; ví dụ như con mèo Carlo bị bệnh, cô phải đến thăm nó; thậm chí còn có mấy lần viện lý do là: "Em thấy mấy ngày nay anh đối xử với em không tốt, em muốn trốn đi ba ngày."
Sau đó mỗi lần anh sắp không kìm chế nổi nữa thì Quả Quả lại bất ngờ trở về, vác giá tranh thật lớn, lù lù xuất hiện trước cửa nhà anh: "Anh Lục, em đói bụng quá, anh dẫn em đi ăn cái gì đi."
Chỉ là có một lần Quả Quả trở về, người mở cửa cho cô không phải là Lục Lục mà là một cô gái xinh đẹp người Trung Quốc. Cô gái đó cũng có một cái tên rất đáng yêu, là Mục Lộc.
Nhưng Quả Quả lại gọi cô ta là Mai Hoa Lộc, còn gọi thẳng trước mặt Mục Lộc: "Mai Hoa Lộc, rốt cuộc cô muốn ở tới khi nào mới đi?"
Mai Hoa Lộc cũng không tức giận, cười híp mắt giọng điệu tựa như đang trêu chọc một đứa bé vậy : "Không liên quan đến cô, tôi muốn ở bao lâu thì ở."
"Hừ!"
"Tức giận sao." Mục Lộc cười.
Quả Quả thở phì phò đứng lên đi tìm Lục Lục. Lục Lục đang ngồi trước máy tính làm bài tập, Quả Quả từ phía sau ôm lấy anh: "Lục Lục, anh đuổi Mai Hoa Lộc đi có được không...."
Có lúc "Tự cho là đúng" và "Ỷ sủng mà kiêu" rất dễ xảy ra bi kịch.
Tần Dư Kiều nghĩ, bi kịch của Quả Quả là ở chỗ cô ấy coi Lục Lục là người quan trọng duy nhất trong cuộc đời mình, nhưng Quả Quả lại quên hỏi Lục Lục, cô chiếm mấy phần trong lòng anh?
Suy nghĩ của cô gái khi yêu thường rất đơn giản, Quả Quả còn đơn giản hơn. Cho nên lúc Tần Dư Kiều nhớ tới đoạn ký ức của Quả Quả trước kia, cô tuyệt đối không bất ngờ trước kết cục bi kịch của Quả Quả, thậm chí lúc ấy cô còn rất muốn cười nhạo Quả Quả không tự lượng sức mình nữa cơ.
Nhưng dù cô thờ ơ lạnh nhạt với kết cục của Quả Quả bao nhiêu thì cô vẫn đau lòng cho Quả Quả. Cô gái thật lòng coi Lục Lục là toàn bộ thế giới cuối cùng lại bị cái thế giới kia của cô từ bỏ.
- Ngoại truyện nhỏ -
Ngoại truyện nhỏ: Uông Tinh Vệ trong mắt Hi Duệ
Khi còn bé nhu cầu ham học hỏi của Tiểu Duệ Duệ rất mãnh liệt, cho nên cậu thường bị rất nhiều vấn đề quấy nhiễu.
Lúc Tiểu Duệ Duệ bốn tuổi thì cậu biết đến Uông Tinh Vệ qua mông nội. Cậu biết hắn là một tên giặc bán nước, nhưng giặc bán nước là cái gì, không biết bán một quốc gia đi có thể kiếm được bao nhiêu tiền nhỉ?
Mấy ngày sau, Tiểu Duệ Duệ lại nghe bà nội kể chuyện cổ tích Tinh Vệ lấp biển.
Cho nên cái tên Tinh Vệ kia rốt cuộc là đi lấp biển hay là đi bán nước vậy hả?
Cho nên Tiểu Duệ Duệ dự định thảo luận nghiêm túc về vấn đề này với ba cậu: "Ba, ba biết Uông Tinh Vệ không?"
Lục Cảnh Diệu gật đầu: "Nói."
Tiểu Duệ Duệ sắp xếp lại từ ngữ, nói: ".... Uông Tinh Vệ rõ ràng là giặc bán nước thế mà hắn còn muốn đi lấp biển làm chuyện tốt là sao?"
Lục Cảnh Diệu thản nhiên nhìn vào mắt con trai: "Bởi vì đầu óc hắn không bình thường cho lắm...."
Ngoại truyện nhỏ - Tác hại của quảng cáo phái nam
Quả Quả kinh ngạc, ở nước ngoài cũng có quảng cáo cho phương diện đó của đàn ông sao. Có lần nằm trên giường đọc tạp chí nhìn thấy mẩu quảng cáo kia cô liền đọc cho Lục Lục nghe: "Không uống thuốc, không dao kéo, dễ dàng to hơn...."
Lục Lục cho rằng Quả Quả đang ghét bỏ số đo của anh, vô cùng khó chịu quay đầu. Đây là vấn đề rất tế nhị, có một số thứ phải so sánh mới biết được, nhưng anh không thể để Quả Quả đi so được. . .
Dừng một chút, Lục Lục quay đầu nói: "Rất nhiều người đàn ông trời sinh mềm nhỏ, cái loại quảng cáo đó chỉ là lừa người, thôi không thể sửa được đâu."
"Cũng không hẳn là lừa người đâu, ví như có thể...." Quả Quả đỏ mặt chớp mắt, Lục Lục sửng sốt: "Có thể thế nào?"
Quả Quả: “Anh cần à?"
Lục Lục: "Em cảm thấy anh cần sao?"
Quả Quả cong khóe môi cười, sau đó bò xuống giường đi ra khỏi phòng, sau một lát, cô trở lại, trong tay cầm một cái kính lúp.
/74
|