Kẹo Bạc Hà

Chương 27: Sinh nhật cuối cùng

/31


Bầu trời chuyển sang màu xanh thẳm, cao vút, điều này báo hiệu rằng mùa đông sắp đến rồi. Trường Hòa Diện lâu lâu mới có dịp yên bình như thế này, tất thảy học sinh tập trung cho kì thi sắp tới, đó là kì thi quyết định xem họ có thể ở lại nơi này hay không, vừa để chuyển cấp học sinh năm 3 và đón nhận lượt học sinh năm nhất mới từ các trường cấp hai trên cả nước. Dương Lạp nhìn ra ngoài lớp học, tuần này là thi rồi, và cô sẽ là nữ sinh năm ba, sao thời gian trôi nhanh đến vậy.

Người đi lại trên hành lang ít hẳn, phải ai có việc cần lắm mới chịu rời khỏi bàn học. Trân Trân đang mùi mẫn với hai quyển luận văn dày cộp, cô nghĩ mình sắp nổ đầu ra mất rồi. Quay sang Dương Lạp đang ngồi thơ thẩn nhìn ra ngoài, cô ngạc nhiên:

- Sao vậy? Không học à?

Dương Lạp thấy người uể oải, chỉ muốn ngủ ngay lập tức:

- Mình mệt lắm!

- Phải rồi, với trình độ của cậu thì không thi cũng đỗ mà phải không?

Cô không nói gì, nằm gục xuống bàn.

Ngoài trời, không còn những tia nắng oi bức nữa, mà thay vào đó là những cơn gió mang theo hơi lạnh, đông lúc nào cũng đến bất ngờ như vậy đấy. Dương Lạp thấy người hơi nóng, hình như sốt rồi thì phải.

Hoàng Hiểu Vương xỏ tay túi quần sang lớp Lục Trúc, lớp 11B cũng không khác các lớp khác là mấy, không khí học hành bao trùm. Cậu đưa mắt tìm Lục Trúc, cô ngồi gần cuối lớp, đang mải mê làm cái gì đó trên giấy, cậu len lén đi đến rồi vỗ bụp vào vai cô:

- Òa, giật mình không vợ?

Cô quay mặt dương đôi mắt to sáng không hiểu gì:

- Vợ? Vợ nào ở đây?

Hoàng Hiểu Vương lấy một cái ghế bên cạnh ngồi kế bên cô:

- Đùa chút, em đang làm gì đấy?

- Hoàn thành bài toán giải tích. - Cô buông câu nói lạnh lùng rồi lại cắm cúi viết lách.

Nhận thấy cô đang rất làm lơ cậu, Hoàng Hiểu Vương bực dọc đưa một tờ giấy ra:

- Dạy anh làm Tiếng Anh đi.

Cô ngừng viết, lại đưa mắt ngây thơ nhìn cậu, rồi bậm môi, liếc xéo:

- Cậu có bị khùng không vậy? Tôi đang làm toán mà.

- Không thích, em dạy anh đi.- Cậu quyết giằng bằng được quyển vở từ tay cô.

Cả lớp ngạc nhiên nhìn hai người.

Lục Trúc ngại ngùng giật lại quyển sách, đỏ mặt:

- Thôi được rồi, cậu ngồi xuống đây đi.

Hoàng Hiểu Vương toe toét chăm chú nghe bài giảng của cô, nhưng những công thức ngữ pháp đó cậu biết hết rồi, chủ yếu là được ngắm nhìn cô, ngắm khuôn miệng xinh xắn đang thao thao giảng bài, ngắm đôi tay cầm bút đưa qua đưa lại.

Những khi thế này, tim cậu không thể đập bình thường được nữa. Em giống như là ánh sáng cuộc đời cậu vậy, không thể thiếu em được đâu.

........

Nam Dĩnh nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, mong chờ người đó sẽ gọi hay nhắn tin. Nhưng trống rỗng, cậu tắt điện thoại, đút trả vào cặp, tâm trạng hồi hộp. Cậu muốn nghe giọng nói của cô ấy, muốn được nhìn thấy cô ấy. Nhưng nếu làm như vậy thì sẽ khiến cô ấy tổn thương nhiều hơn mà thôi. Vậy nên, phải hết sức chịu đựng, mọi chuyện sẽ qua mau thôi.

Cậu ngồi trên bàn, hai chân gác lên chiếc ghế, mắt nhìn ra ngoài bầu trời.

Trời chuyển chạng vạng.

Những đám mây màu cam đang chuyển dần về phía cuối trời, một màu hoàng hôn đỏ quạnh khiến cảnh vật cũng đỏ theo nó. Cậu vô thức chạm nhẹ vào phím điện thoại, số máy cô ấy hiện ra rõ mồn một, cậu nhẹ nhàng ép nó vào ngực.

“ Phải chờ đợi, chờ đợi...”

Bỗng chuông điện thoại reo, cậu giật bắn mình, lòng hân hoan lạ.

Nhưng không phải, một số lạ.

- Vâng.

[ Tiểu Dĩnh phải không?]

- Vâng.

[ Chị Trân Trân đây.]

- Vâng, có chuyện gì thế ạ?

[ Chị chỉ muốn thông báo cho cậu việc này, chủ nhật tuần sau là sinh nhật Dương Lạp...]

“Sinh nhật? Sinh nhật chị ấy?”

[ Cậu còn nghe không đó?]

- Dạ vâng!- Cậu nghe tim mình đang đập rất mạnh, dường như niềm vui này quá bất ngờ.

[ Tôi dự định tổ chức tiệc, có thể thì cậu đến nhé!]

- Vâng...vâng.

Cúp máy.

Nam Dĩnh thấy vui vô cùng, cậu mong chờ đến ngày đó quá đi mất.

Phải chuẩn bị quà gì mới phù hợp với chị ấy đây?

Trong đầu cậu là cả tá suy nghĩ về ngày hôm đấy, và cả những dự định mà có lẽ...cậu sẽ không thực hiện được...

....

Không khí căng thẳng bao trùm, những tiếng thì thầm nghe thật đáng sợ, mọi học sinh đang lẩm nhẩm học thuộc bài trước khi vào phòng thi. Trân Trân vò đầu bứt tai:

- A...khó thuộc quá đi mất.

- Cố gắng lên, đơn giản thôi mà.- Dương Lạp động viên cô.

- Sáng nay đã xui vậy rồi, mình không chắc sẽ thành công đâu.- Trân Trân cau có mím chặt môi.

- Có chuyện gì vậy hả?

- Mình cãi nhau với Tiểu Thiên, hức.

- Sao mà cãi nhau?

- Cậu ấy không chịu chúc mình thi tốt, ghét quá đi mất. Tên ngốc.

Dương Lạp bật cười vì tính trẻ con của cô bạn. Bỗng có người cốc đầu hai cô, họ ngạc nhiên quay ra nhìn:

- Thi tốt nhé hai cô bé.

Hoàng Hiểu Vương đứng cười nham nhở, bên cạnh cậu là Lục Trúc, cô mỉm cười dịu dàng:

- Thi tốt nhé!

Hai người ngớ ra nhìn kiểu tóc mới của Lục Trúc, trông đáng yêu quá, cô bạn xinh ra bao nhiêu.

- Xinh quá ta?- Trân Trân cười toe toét nhìn mái tóc Lục Trúc.

Cô ngại ngùng:

- À, có gì đâu...

Hoàng Hiểu Vương mỉm cười nhìn cô.

Dương Lạp tức giận đấm cho Hoàng Hiểu Vương một cái rồi quay sang bắt tay Lục Trúc:

- Bạn cũng thế nhé.

Bốn người cùng chụm tay vào nhau, hô lớn:

Fighting!

Trong phòng thi. Hai cô giám thị đi đi lại lại liên tục, học sinh toát mồ hôi hột, môn thi đầu tiên là Toán. Đề có vẻ hóc búa nên một số học sinh cắn bút không làm được chữ nào. Dương Lạp lướt nhẹ trên trang giấy, loáng cái đã xong, trong đầu cô chỉ hiện lên chữ “ Dễ” không hơn không kém. Cô ngước nhìn Trân Trân, cô đang làm rất chăm chú, cũng ổn thôi, đây toàn là những dạng mà cô đã giảng cho nhỏ bạn rồi. Rồi cô liếc sang Hoàng Hiểu Vương, lần này cậu hình như rất cố gắng nên làm bài rất chăm chỉ, chắc nhờ Lục Trúc rồi.

A. Kết thúc môn đầu tiên.

Học sinh ùa ra từ các lớp học, mỗi người một tâm trạng. Dương Lạp hớn hở khoe thành tích:

- Làm tốt không các bồ? Tớ làm xong hết rồi, đề dễ quá ha?

Trân Trân đứng cạnh đó xị mặt:

- Trời ạ, đề dài kinh khủng mà cậu làm nhanh vậy à? Tớ còn câu cuối đây này.

- Không sao, câu đó 5 điểm thôi mà.- Lục Trúc cười an ủi cô bạn. - Tớ cũng làm xong cả rồi.

Chợt tất cả nhớ đến Hoàng Hiểu Vương nãy giờ im lặng. Trân Trân nhanh nhảu:

- Còn cậu làm thế nào vậy?

- Xong rồi, quá đơn giản.

Coi bộ mặt vênh váo của cậu, ba người thấy hối hận vì đã hỏi cậu ta.

Giờ tiếp theo là Văn xã hội.

Rồi lại Anh Ngữ.

Tất cả xoay như chong chóng. Vừa bước ra khỏi phòng thi, học sinh ném tung các giấy tờ tài liệu, hô lớn xả sì- trét sau bao nhiêu ngày dùi mài kinh sử. Đúng là thoải mái thật, Trân Trân cười toe toét, giơ tay thành hình chữ V:

- Không uổng công mò mẫm với hai quyển luận văn dày cộp, cuối cùng trúng tủ hết, qua luôn. Còn Anh Ngữ thì cũng kha khá. Hê hê. Sướng quá.

Dương Lạp mỉm cười nhìn cô bạn trẻ con của mình, cô thì không cần nói, môn nào cũng lướt nhẹ trên cành đào. Lục Trúc hai tay chống nạnh, mặt cau có:

- Yazzzzz, làm sai mất một ý môn Anh Ngữ, mình chết chắc rồi.

- Thôi nào, đừng bàn mãi mấy vấn đề đó nữa, đi chơi thôi.- Hoàng Hiểu Vương giơ tay quàng lấy hai vai Dương Lạp và Lục Trúc.

Bất chợt Dương Lạp thấy choáng váng, người rất khó chịu, sốt mấy hôm nay rồi, cô gỡ tay anh ra, cười gượng:

- Xin lỗi anh, em hơi mệt, em về trước, mọi người đi chơi vui vẻ.

Hoàng Hiểu Vương rõ ràng hiểu rằng bệnh của em nó đang tái phát. Cậu lo lắng nhìn cô, ánh mắt chứa đầy sự tuyệt vọng, mấy ngày nay cậu đâu quan tâm cô nhiều:

- Để anh đưa em về nhé.

- Sao dạo này hay mệt vậy Tiểu Lạp? Cậu ốm hả?- Lục Trúc lo âu sờ trán cô. - Woa, nóng quá!

Dương Lạp vẫn gắng mỉm cười, tránh để mọi người lo:

- Thôi mình về trước đây, thật là xin lỗi nhé.

Nói rồi cô đi thật nhanh về phía cổng trường, trong khi Hoàng Hiểu Vương lặng lẽ nhìn theo, lòng hết sức rối bời. Phải làm thế nào để tốt cho em đây?

Dương Lạp nằm dài trên ghế sofa, sau khi đã ăn và uống thuốc. Cô bật tivi xem, lại là những chương trình nhàm chán. Thời tiết thay đổi khiến cô ốm thì phải, dạo này bắt đầu hơi se se lạnh rồi, chắc phải soạn quần áo dài ra thôi, chẳng bù cho những ngày hè nóng như thiêu như đốt. Cô thở dài nhìn kim đồng hồ nhích từng tí một: 5 giờ chiều.

Muộn rồi mà chưa thấy Trân Trân về nữa, cô nàng mải chơi quá. Cô vắt tay lên chán nghĩ ngợi: “ Ngày kia sinh nhật mình và anh rồi, nôn quá! Không biết sẽ như thế nào đây.”

Cô nghĩ về lần sinh nhật hồi bé tổ chức ở nhà trẻ.

Những hồi ức đẹp...

“ Tiếng hô hoán ầm ĩ của lũ trẻ, chúng đang chuẩn bị cho một sự kiện quan trọng ngày hôm nay. Sinh nhật của cặp song sinh họ Dương.

Dương Lạp ngồi trên thềm cửa nhà chính, hai chân vắt vẻo, mái tóc cứ bay nhè nhẹ. Cô mím chặt môi, tức giận. Phải, tính của cô nhóc này là vô cùng hay dỗi nhé, lại còn mít ướt nữa. Chẳng bù cho anh trai Dương Phong, hiền lành, dịu dàng, quan tâm mọi người.

Cô nhìn chằm chằm vào cửa hàng được quảng cóa trong poster dán trên tường: Cửa hàng kẹo mới khai trương- Candy Chip.

Nhất định sẽ có rất nhiều kẹo bạc hà, thèm quá! Cô dáo dác nhìn xung quanh, sao chẳng có một ai vậy nè? Mọi người đi đâu hết rồi?

Đúng lúc đó thì mẹ xuất hiện, bà bế bổng cô lên:

- Tiểu Lạp, sao buồn thế con?

Cô hậm hực:

- Mọi người quên sinh nhật của con rồi, chẳng có ai cả?

Bà bật cười khanh khách, thơm nhẹ vào má cô:

- Mọi người không quên đâu, chắc là có việc gì bận thôi.

Chẳng hiểu sao Dương Lạp thấy tủi thân, cô gục đầu vào vai mẹ, rơm rớm nước mắt:

- Nhưng sao sinh nhật con mà không thấy ba má con đâu hả mẹ? Có phải họ bỏ con thật không?

Bà nhìn cô con gái bé bỏng thì quặn thắt lòng:

- Không phải đâu con, con còn có mẹ, có anh Phong và các bạn nữa mà!

Cô nhìn mẹ với cặp mắt trong sáng như pha lê, phảng phất một chút buồn thương. Một làn gió nhẹ thoảng qua, đem theo mùi thơm thoang thoảng của hương hoa mọi chốn hội tụ về đây. Sinh nhật, sinh nhật mừng cô tròn 6 tuổi, mừng ngày cô được xuất hiện trên đời như sự ra đời của một thiên thần trong trắng nhất...

Nếu có thể lựa chọn thì cô sẽ không hề hối hận khi mình có mặt trên cõi đời này.

Buổi tối, gió lạnh tràn về, Dương Lạp nhìn chiếc đồng hồ hình con ếch xanh treo trên tường: 7 giờ. Cô bứt rứt từ sáng đến giờ vì không thấy ai đả động gì đến việc sinh nhật cô cả, cô tức muốn phát khóc. Ngay đến anh trai cũng bỏ lơ cô một chỗ. Cô nhìn ra bên ngoài bầu trời, hôm nay nhiều sao quá! Mặt trăng lại tỏa ánh sáng dìu dịu...Cô tự hỏi: “ Liệu khi mình sinh ra, trời có đẹp thế này không nhỉ?”

Một cô bé sáu tuổi không thể nghĩ ngợi nhiều như thế, cô chìm vào giấc ngủ ngay...

Bên ngoài tối om, tiếng bước chân đi lại nhẹ hết sức, rất khẽ, như sợ ai đó sẽ thức giấc. Và một bàn tay chạm nhẹ vào người Dương Lạp: “ Này...này Tiểu Lạp.”

Cô giật mình, xung quanh vẫn tối om, không có ai, tiếng lá cây xạo xạc nghe lạnh toát, cô vùng dậy, hoảng hốt:

- Ai đó...có ai không?

Tiếng cười khúc khích khiến Dương Lạp run bần bật...cô toát mồ hôi hột, định òa lên khóc thì...

“ Òa!”

Đèn sáng trưng...tất cả bọn trẻ đang đứng trước mặt cô, vẻ mặt hớn hở, và đứng ở giữa, Dương Phong đang cầm chiếc bánh sinh nhật rất to và đẹp nữa.

Cô ngỡ ngàng...

Một phút trôi qua...

Mọi người vẫn đứng im...

Bất chợt tiếng nhạc vang lên....

“ Happy birthday to you!

Happy birthday to you!

Happy birthday, happy birthday, happy birthday to you!”

Tiếng vỗ tay rào rào...

Dương Lạp vẫn ngây ra như con rối...Cô không biết cảm xúc trong lòng mình lúc này là như thế nào nữa, lâng lâng...Hóa ra mọi người vắng mặt từ sáng nay là để làm cho cô việc này, cảm động quá...!

Cô òa lên khóc...! Niềm xúc động dâng trào muốn vỡ òa ra...mọi người ngạc nhiên nhìn cô, Dương Phong lo lắng đặt chiếc bánh xuống, chạy lại ôm lấy em, an ủi:

- Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa mà Tiểu Lạp, anh xin lỗi.

- Không...em cảm ơn mọi người nhiều lắm!

Cô nhìn mọi người, mắt rưng rưng.

Bỗng mẹ bước vào:

- Thôi nào mấy đứa, vui vẻ lên nào, hãy mừng sinh nhật Tiểu Lạp.

Ngày hôm đó...mọi người ăn uống no say, rất vui vẻ...

Đó là sinh nhật đầu tiên của Dương Lạp và cũng là kí ức thơ bé đẹp nhất của cô.

Nhức.

Dương Lạp thấy người nhức nhối, lại mệt nữa rồi.

“ Ah, ngứa mũi quá!”

Cô giơ tay lên quệt, và...máu...máu chảy ra từ mũi...cái này gọi là máu cam đấy sao? Dương Lạp lấy giấy lau đi, những vệt máu đỏ thẫm thấm vào lớp giấy trắng tinh, vẫn chảy...

Cô đành vắn hai mẩu giấy chặt lại, cho vào bịt hai mũi, máu không chảy ra nữa, nhưng bù lại cô phải thở bằng miệng, khó chịu quá. Cảm thấy khát nước, cô mở tủ lạnh lấy chai nước tu ừng ực. Xong, chạy lên phòng và trùm chăn ngủ, ở tư thế thẳng người để máu không chảy ra.

Cô thấy thật kì lạ, dạo này sức khỏe cô xuống quá, cảm tưởng như người bị suy dinh dưỡng.

Tối muộn.

Tiếng xe phanh gấp ngoài cửa, Hoàng Hiểu Vương đóng sầm xe, bước vào nhà, nhanh chóng trở lên phòng. Sau khi tắm rửa, cậu nằm phịch lên giường, ngày hôm nay mệt thật!

Bỗng nhiên nhớ tới Dương Lạp, cậu lấy điện thoại gọi cho em...

Tít......

Không ai nghe máy, chắc con bé ngủ rồi.

“ Anh không muốn quan tâm em nữa, anh không muốn quá yêu thương em, và anh cũng không muốn em nhớ anh làm gì...Anh phải rời xa em, phải thật lạnh lùng với em, anh xấu xa đến mức đó mà em biết không?”

Cứ nghĩ đến việc của Dương Lạp, cậu lại thấy đau thắt lòng, cậu không dám nghĩ rằng em sẽ không qua khỏi, không được, quá ích kỉ, mình quá ích kỉ, con bé...sẽ không chết?

.........

Sáng thứ bảy, gió lạnh tràn về, cây cối không còn một màu xanh mát mẻ như trước nữa...Trên khắp con phố, những quầy hàng đồ ăn nhanh mọc lên khá nhiều, phục vụ cho mùa đông sắp tới trên Nhị Hà. Dương Lạp thay đồng phục mùa đông, máu từ hôm qua đã ngừng chảy, sáng nay cô phải rửa sạch đến nỗi đỏ ửng cả mũi lên, đúng là khó chịu thật. Mùa này thì xõa tóc được rồi, mái tóc dài của Dương Lạp được thả ra, dài đến hông, vô cùng mượt mà, trong cả hai mùa đều như vậy hết.

Ngày hôm nay, Hòa Diện vẫn nhộn nhịp như thường ngày, vẫn là câu hỏi việc thi cử của nhau và vài ba mẩu chuyện tán gẫu linh tinh. Đã lâu rồi cô không ngắm nhìn thật kĩ ngôi trường này, nó rộng lớn đến thế này sao? Tại sao vậy nhỉ? Cô có cảm giác như đây là lần cuối mình ở lại đây, phải ngắm nhìn, quan sát và ghi nhớ nó thật kĩ, như vậy mới không thể nào quên được, dù cho mình có...chết.

Dương Lạp lắc đầu cười ngớ ngẩn vì suy nghĩ thoáng qua vừa rồi, cô mới mười bảy thôi mà, còn trẻ lắm, làm gì có chuyện chết cơ chứ. Nhưng dù gì thì vẫn nên trân trọng những gì mình đang có, bạn bè, thầy cô...và cả cậu ấy.

Buổi học cuối cùng của tuần, lớp 11A trật tự nghe giảng, tiếng bút viết loạt xoạt trên giấy mãi không ngừng. Ngoài trời một màu vàng nhạt ảm đạm, bầu trời hôm nay yên ả quá! Cô Văn vẫn chăm chú giảng bài trên bục, Dương Lạp ngắm nhìn cô giáo, mái tóc cô búi gọn ra sau, vầng trán cao, cặp kính màu xanh sậm, làn da màu mật ong, cô rất nghiêm khắc, luôn giữ gìn kỉ luật của trường, tuy nhiên đối với Dương Lạp, cô lại rất dịu dàng và quan tâm. Cô lại nhìn quanh lớp học, những gương mặt này, sẽ ghi nhớ mãi chứ? Dù họ có hay trêu chọc cô đi chăng nữa thì cũng là bạn...Cô nhìn từng chi tiết của lớp, mọi thứ, mọi thứ như đang dần ăn sâu vào kí ức của cô gái này.

Hoàng Hiểu Vương thiêm thiếp ngủ, khuôn mặt thanh tú nằm úp xuống hai khuỷu tay đan vào nhau, mái tóc màu hạt dẻ bồng bềnh, mềm mượt lạ, từ chiếc khuyên tai bằng kim cương phát ra thứ ánh sáng hiền hòa...

Giờ ăn trưa đến thật nhanh, mọi người kéo nhau tụm năm tụm ba vào một chỗ vừa ăn vừa bàn chuyện huyên thuyên. Bàn Dương Lạp cũng rôm rả không kém, Trân Trân cho một miếng cà rốt vào miệng, nhai ngấu nghiến:

- Chậc, hôm nay ngon hơn mọi ngày nhỉ?

- Ừ, thay đầu bếp chăng?- Dương Lạp vừa nói vừa đổ một lon nước ngọt ra cốc cho Lục Trúc.

- Lớp các cậu đã đọc điểm môn nào chưa? - Lục Trúc gật đầu cảm ơn Dương Lạp.

- Hôm nay cô mới đọc điểm Văn.- Hoàng Hiểu Vương hí hoáy nghịch chiếc điện thoại, không buồn nhìn mọi người.

- Ồ, vậy cậu được mấy điểm? - Lục Trúc có vẻ hào hứng.

Bất chợt cậu đóng điện thoại, cười nham hiểm, dí sát mặt cô:

- Em quan tâm anh vậy sao?

Lập tức mặt cô đỏ như trái cà chua chín, liền nạt lại:

- Không...không có đâu, tôi hỏi cho có lệ thôi.

- À vậy à, anh được 82 điểm.

Lục Trúc tròn xoe mắt nhìn:

- Sao cơ? Cao vậy cơ à?- Cô nghi hoặc quay sang nhìn Dương Lạp nãy giờ đang ăn- Có thật vậy không Tiểu Lạp?

- Đúng đó.- Trân Trân xen vào.- Tuy nhiên không có cao bằng Tiểu Lạp đâu nhé.

- Vậy Lạp được mấy?

- 93 đấy! Đỉnh chưa?

Lục Trúc lại được dịp ngạc nhiên:

- Chà, các cậu học giỏi quá nhỉ?

- Không dám đâu, chỉ có hai người này thôi, chứ tui có 77 điểm thôi à.

Cô xị mặt nhìn vào khay cơm rồi lại tiếp tục ăn, trẻ con hết sức.

- Thế còn em?- Hoàng Hiểu Vương bất giác hỏi.

- À, tôi...chỉ có 92 thôi!- Cô cười ngại ngùng.

- Cái quái gì? Cao vậy à?

Hoàng Hiểu Vương đứng bật dậy, khiến cả nhà ăn ngạc nhiên quay ra nhìn.

Trân Trân cũng há hốc mồm:

- Hơn Tiểu Vương những 10 điểm và tớ 15 điểm cơ á, mà kém Tiểu Lạp có 1 điểm. Trời đất ơi.....

- Lạ gì chứ, cô ấy đứng thứ ba toàn trường mà.- Dương Lạp vẫn tiếp tục ăn.

Trường Hòa Diện thường có bảng xếp hạng học sinh vào các kì thi đầu năm và cuối năm, và Top 10 lúc nào cũng do cô gái này dẫn đầu.

- Ừ đúng rồi, hồi đầu năm tớ nhớ có một cô gái học lớp 11B đứng Top 3, chỉ sau Lạp và Vương thôi. Hóa ra là Tiểu Lục. - Trân Trân vẫn chưa chịu khép cái miệng đang há to của mình.- Ngồi giữa ba kẻ học giỏi thế này, sao tớ thấy mình nhỏ bé quá.

Dương Lạp cười khúc khích cốc đầu Trân Trân, mọi người được tràng cười vui vẻ.

- Thế còn Anh Ngữ?- Dương Lạp hỏi cả bọn.

Trân Trân được dịp khoe vì mình trúng tủ:

- Tớ 96 nhé, chết chưa?

- 98. - Hoàng Hiểu Vương nói gọn nhẹ.

- 99. - Lục Trúc cười hóm hỉnh.

- 100. - Dương Lạp cũng không ngần ngại.

- Á! Tôi ghét mấy người.- Trân Trân tức rõ ra mặt vì ai cũng cao điểm hơn cô, chắc cả kiếp cũng không thắng nổi họ mất. Cô cau có, quả này quyết dở môn đỉnh nhất của mình:

- Thế còn toán tích? Tôi 98. Mấy người thử coi.

Hoàng Hiểu Vương liếc nhìn Trân Trân, cười gian manh:

- Xin lỗi cô em, tôi 100 nhé.

- Mình 99. - Lục Trúc đưa một thìa cơm vào miệng.

- 100.- Dương Lạp góp cho đông đủ.

Trân Trân nghe như sét đánh ngang tai, quả thực trời sắp nổi giông lớn, sao họ có thể hoàn hảo đến như vậy? Cô chợt nhớ ra một môn mà chắc chắn điểm của họ không thể cao được:

- Nào, thế còn môn Toán Logic?

Dương Lạp hơi tròn mắt nhìn:

- Sao cậu lại hỏi cái môn đó?

- Có sao đâu, chứ cậu nhiêu điểm? Tớ 65 này.

- Ô cao gớm nhỉ?- Hoàng Hiểu Vương cười nhìn cô.- Tôi có 78 thôi.

- Gì? 78 cơ á?- Trân Trân đập mạnh bàn khiến bốn khay cơm rung chuyển nhẹ. - Tôi nhớ cậu không đi học buổi nào môn này cơ mà?

- Thế có sao? Vậy mà tôi còn làm được bài đấy.

Trân Trân cứ ngỡ tung được hỏa mù tên này, nhưng ai dè điểm hắn vẫn cao chót vót, chết thật.

- Vậy còn Tiểu Lạp và Tiểu Lục thì sao?

- À, mình 89. - Lục Trúc lại cười.

- Tớ 91. - Dương Lạp lại nhóp nhép nhai thức ăn.

Trân Trân đơ tại chỗ, cô nghe bên tai vang lên những tiếng muỗi vo ve, thật sự là thất bại thảm hại, kiếp sau cô chưa chắc đánh bại ba người này quá. Quá chán nản, Trân Trân cắm cúi vào ăn mà không thèm để ý xung quanh. Họ đã cao đến như vậy thì đúng là thiên tài rồi, không ai thắng nổi.

Hoàng Hiểu Vương bỗng dưng đứng dậy, đi lại chỗ bàn bếp, thái độ rất ngạo mạn:

- Này, cô đầu bếp, cho cháu ba ly nước ép cam ra bàn số 7 nhé.

Mọi người ngạc nhiên nhìn cậu, cô đầu bếp cau mày:

- Cậu có bị gì không? Đây đâu phải nhà hàng? Kiếm đâu ra nước ép cam.

Hoàng Hiểu Vương bị hố, thấy mọi người đang nhìn mình, quê quá! Cậu liền lấy tay vuốt lại tóc, nở nụ cười:

- Ồ vậy à? Cái nhà ăn này tồi tàn vậy à. Thôi vậy.

Xong, cậu trở lại bàn, ba cô gái đang trố mắt nhìn cậu, cậu vừa làm cái trò gì thế không biết?

- Anh có bị gì không vậy?- Dương Lạp nheo mắt nhìn.

- Gì...gì chứ? - Cậu ngượng đỏ cả mặt, rõ ràng họ đang cài bẫy cậu.

Ba cô muốn lăn ra đây cười cái bộ dạng của cậu ngay lập tức nhưng đành cố nhịn. Tiểu Lục đưa Hoàng Hiểu Vương cốc nước lọc:

- Đây, cậu uống tạm đi, không cần đến mức phải nước cam ép đâu.

Cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương khủng khiếp trước người con gái mình yêu, cậu hét toáng lên:

- Tên Hạ Lực đâu?

Từ đâu trong gian nhà ăn đông nghẹt người, một tên trông có vẻ nhỏ thó, dúm dó một góc, giọng run như cầy sấy:

- Đại ca...cho gọi...em?

- Mày ra ngoài mua cho anh ba li nước cam về đây.- Cậu hất hàm với Hạ Lực.

- Nhưng...nhưng...

- Không nhưng nhị gì cả? Anh nói thì nghe, tiền đây, đi mua ngay đi.

Hạ Lực sợ hãi cầm tiền rồi bay thật nhanh ra khỏi trường Hòa Diện. Dương Lạp bực dọc, bỏ đũa xuống, không ăn nữa, cô trực bỏ về lớp. Hoàng Hiểu Vương vội giữ lại, ngạc nhiên:

- Em sao thế?

- Anh học ở đâu cái tính bắt nạt kẻ yếu như vậy? Em không thích.

Cô giằng tay bỏ đi, Lục Trúc cũng đứng dậy, đi lướt qua cậu:

- Cậu tự uống một mình đi.

- Ơ...em...?

- Chào cậu!- Trân Trân cũng bỏ đi luôn.

Cuối cùng còn một mình Hoàng Hiểu Vương đứng trơ trọi, đơ ra như đá, mặt nghệt ra: “ Vậy là mình phải uống hết ba suất nước cam ư?”

Một lúc sau, Hạ Lực chạy hộc tốc về, người nhễ nhại mồ hôi, bộ dạng tàn tạ, thở không ra hơi đưa ra ba cốc nước cam:

- Đây ạ...đại ca...đây là tiền thối ạ...

Hoàng Hiểu Vương bất chợt nhói, “ Sao mình lại độc ác thế nhỉ?”, cậu giật lại cái túi nước, đưa một cốc cho Hạ Lực:

- Đây cậu uống đi cho lại sức...

Hạ Lực nhìn cậu cảm động hết sức, mắt rưng rưng:

- Đại ca...cho em thật...sao ạ?

Hoàng Hiểu Vương quay người bỏ đi, Hạ Lực đứng lại đó, tim rung động: “ Đại ca thật tuyệt vời.”

Đứng trước cửa lớp 11B, cậu dáo dác tìm Lục Trúc: “ Cô ấy đâu nhỉ?”

Thấy cô đang ngồi làm gì đó trên bàn, cậu liền đi lại:

- Em đang làm gì vậy?

Lớp 11B nhìn cậu như nhìn người ngoài hành tinh. “ Gã đó vô duyên quá, ngày nào cũng vào lớp mình.” “ Thằng đó bị sao thế? fan của Tiểu Lục à?” “ Gã khùng, như thằng bị bệnh...”

Họ bàn tán sôi nổi về cậu. Lục Trúc không thèm nhìn:

- Sao vậy? Cậu chưa đi uống nước cam à?

Lục Trúc giận rồi, trông lại càng đáng yêu, cậu xoa đầu cô, đặt lên bàn cốc nước cam, rồi gục đầu xuống bàn đối diện với cô:

- Uống đi bé con của anh...

Không hiểu sao tim Lục Trúc đập thình thịch, cô quay mặt đi:

- Tôi không uống đâu.

- Em đừng giận nữa mà, anh biết lỗi rồi, anh đưa Hạ Lực uống một cốc rồi mà.

Cậu làm bộ mặt hối lỗi, hai con mắt long lanh nhìn khiến cô phải bật cười, cốc đầu cậu:

- Đừng có nhìn tôi với ánh mắt đó.

Cậu đứng dậy, dí sát cốc nước vào mặt cô:

- Nào, em uống đi rồi anh về lớp.

Cô ngoan ngoãn uống cốc nước, cậu vui vẻ trở về lớp, tiếp theo là Dương Lạp, cô nhóc này mới bướng bỉnh đây.

Những cơn gió vẫn thổi nhè nhẹ bên những tán lá cây xanh, sân trường Hòa Diện thỉnh thoảng lại cuộn lên những chiếc lá khô xào xạc, mùa đông đến rồi sao? Vừa nhanh vừa bất ngờ. Dương Lạp ngồi thiu thiu nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng xao xuyến lạ. Từ chuyện chảy máu cam ngày hôm qua, người cô lại mệt mỏi. Độ này cô đâu làm gì mà ốm nhiều vậy đâu? Mà ngày mai là sinh nhật hai anh em rồi, nếu mà cứ như vậy thì không tốt chút nào.

Chiều buông nhanh quá, vừa thi xong, không có việc gì để làm cả, cô lôi quyển ghi chú ra, quyết định lập thời gian biểu.

“ Để xem nào, tan học là 5 giờ 30 phút, về đến nhà là 6 giờ. Mình sẽ tắm đầu tiên, tầm 6 giờ 30 phút thì xong, thay phiên cho Tiểu Trân, mình dọn cơm, ăn đến 7 giờ 20 phút là xong, rồi rửa chén, dọn nhà đến 8 giờ tròn thì xong. Xong mình sẽ dọn lại phòng, viết nhật kí đến 9 giờ 30 phút. Rồi đi ngủ sớm. Vậy ngày hôm nay thế là ổn. Còn ngày mai thì sao nhỉ?”

Đang suy nghĩ chợt có cốc nước cam đặt trước mặt, cô ngạc nhiên nhìn lên:

- Anh...?

- Em uống đi!

Dương Lạp nghĩ lại chuyện trưa nãy, thật không thể chấp nhận được, cô quay mặt làm lơ. Hoàng Hiểu Vương kéo ghế ngồi đối diện với cô:

- Em vẫn giận anh à? Anh xin lỗi mà...

- Ai biểu anh quá đáng chi?

- Ừ ừ, anh biết lỗi của mình rồi, em uống đi mà.

Dương Lạp vẫn lắc đầu nguầy nguậy, cô quyết không tha thứ cho anh. Hoàng Hiểu Vương đến chịu thua, cậu đứng lên, bỏ đi:

- Tùy em, anh xin lỗi rồi đó, không uống thì vứt đi.

Dương Lạp chẳng nói năng gì cả, cô mệt mỏi lắm rồi. Đang tính sáng mai sẽ đi mua quà tặng anh vậy mà không ngờ anh chẳng kiên nhẫn một chút nào cả. Trân Trân ngồi bàn trên, chợt quay xuống nói:

- Này, chốc nữa về, tôi dọn dẹp với nấu cơm cho nhé, bà đừng làm gì cả, lên phòng ngủ luôn nhé.

Dương Lạp hơi ngạc nhiên:

- Sao vậy? Tôi với bà phân công làm mà.

Trân Trân nháy mắt:

- Thôi nào, mai sinh nhật bà mà, để tôi làm người tốt đi.

Dương Lạp hiểu ý, cô mỉm cười.

Vậy là tối đó, tất cả công việc do một mình Trân Trân đảm nhiệm, Dương Lạp chỉ có lên giường và trùm chăn ngủ thôi. Cô vắt tay lên trán nghĩ ngợi, rất hồi hộp cho buổi ngày mai, không biết mọi người sẽ làm gì nhỉ? Anh chắc sẽ đi chơi với Tiểu Lục, còn mình thì sao? Thoáng chốc cô nghĩ đến Nam Dĩnh...liệu...liệu cậu ấy có nhớ đến cô không?

........

Sáng sớm chủ nhật, những giọt sương đêm vẫn còn đọng trên lá, con đường thay màu áo mới, tiếng chim hót véo von như một bản nhạc chào ngày mới. Một buổi sớm mùa đông đầu tiên, và hôm nay là ngày ra đời của hai thiên thần bé nhỏ.

Dương Lạp mở cửa sổ đón không khí trong lành vào phòng mình, bầu trời xanh quá! Cô dọn dẹp lại phòng của mình, gấp chăn và vệ sinh cá nhân. Không hiểu sao cô thấy rất tràn trề sức sống, nghe từng mạch máu đang chảy dồi dào trong cơ thể mình.

“ Bịch”

Một chiếc phong bì bị rơi ra khỏi ngăn bàn, một chiếc phong bì màu trắng, màu trắng tinh khiết không vấy một chút bẩn nào. Cô nhặt lên xem: “ Gửi con gái của mẹ, hãy đọc trong tâm trạng thoải mái con nhé!”. Của bà ta? Là bức thư bà ta gửi cô khi ở trại trẻ An Dương. Cô nghe tiếng tim mình đang đập thình thịch, đôi tay run run. Có nên mở ra đọc không? Cô hốt hoảng đút trở lại ngăn bàn: “ Chưa, mình chưa thể đọc được.” Cô chạy vội xuống nhà, muốn quên đi bức thư kia, thực sự cô chưa muốn đọc nó chút nào. Thấy Trân Trân đang chuẩn bị bữa sáng, cô vẫy tay mỉm cười:

- Hey, ngày vui vẻ!

Cô cũng mỉm cười đáp lại:

- Tất nhiên rồi, mừng cậu 18 tuổi nhé.

“ 18 tuổi? mình 18 tuổi rồi ư?” Cô thấy lòng xuyến xang lạ kì? Vậy là đã lớn rồi phải không?

- Hôm nay mình hẹn bọn Tiểu Thiên ra rồi, chắc trưa nay sẽ đến nơi thôi.

- Ủa vậy à?- Dương Lạp ngồi xuống bàn ăn, sắp xếp và lau lại bàn.

- Ừ, tất cả sẽ ra để chúc mừng sinh nhật hai cậu mà.

Trân Trân bưng bát canh trứng ra đặt giữa bàn, Dương Lạp cũng đẩy nồi cơm lại. Sau khi thức ăn đã được bày biện trên bàn, hai cô gái hí hửng ăn cơm.

- Chà, trình độ nấu nướng của cậu càng ngày càng lên ha?

Trân Trân cười toe nhìn cô bạn đang tấm tắc khen:

- Mình mà lại!

Bỗng có tiếng chuông điện thoại.

- Alo ạ?

[ Tiểu Lạp à?]

- Anh gọi có việc gì thế?

[ Chúc mừng sinh nhật em nhé!]

Dương Lạp bất giác nở một nụ cười:

- Cũng là sinh nhật anh mà.

[ Ha ha...sang 18 tuổi rồi, lớn rồi, phải luôn cười nhé cô nhóc của anh.]

- Vâng, anh cũng vậy, bớt bắt nạt người khác đi nghe chưa?

[ Sao em lại suy nghĩ về ông anh dễ thương của em như thế chứ?]

- Anh mà dễ thương cái gì? Em cũng chúc anh sinh nhật vui vẻ nhé ông anh yêu quý.

[ Cảm ơn em nhiều lắm. Mà hôm nay mọi người có tổ chức cho em không?]

- Có ạ, bọn Chu Thiên sẽ ra, anh cũng vào tham gia nhé!

[ Hưm...anh xin lỗi, không được rồi, hôm nay anh hẹn với Tiểu Lục, cô ấy định chúc mừng anh, nên anh không đến được rồi.]

Thắt, tim lại thắt vào đau rồi? Anh ấy không đến?

- Vậy...ạ? Vậy...chào anh nhé, em đang ăn cơm...

[ Ừ chào em.]

Cúp máy rồi, tự nhiên lại hụt hẫng thế này? Anh ấy không thèm đến sinh nhật của mình ư?

- Sao vậy? - Trân Trân ngạc nhiên vì vẻ mặt của cô.

- Không, ăn đi, anh ấy chúc mừng mình thôi.- Cô thoáng giật mình.

Hai người nhanh chóng xử lí xong bữa ăn. Dương Lạp buồn thiu bước lên phòng.

Trời lại lạnh, lạnh vậy mà sao giờ dường như tim cô muốn đóng băng luôn rồi. Cứ như thể trái đất đang quay lưng lại với cô vậy, những người cô yêu thương đang dần biến mất.

Trưa. Trời lạnh.

Trân Trân ngồi ở phòng khách xem ti vi, tiếng chuông cửa réo ầm ĩ, cô chạy lại mở cửa.

- Ôi chị tôi!

Chu Thiên nhảy lên bậc ôm chầm lấy Trân Trân, cô nghẹt thở buông ra:

- Em làm cái gì vậy?

Cậu gãi đầu cười như chú khỉ con:

- Làm gì đâu? Em nhớ chị thôi mà.

- Thôi vào nhà đi thằng nhóc.

Trân Trân đóng cửa lại khi lũ nhóc đã vào hết trong, cô tròn mắt đếm đi đếm lại số người:

- Sao ít thế này?

- Chỉ có từng đây đứa đi được thôi chị ạ, lũ còn lại ở nhà phụ bố mẹ nó rồi.

- Woa, nhà chị Trân đẹp quá ta?

Lũ nhóc cứ nhao nhao cả lên. Chu Thiên nhảy tót lên cái ghế sofa:

- Chị Lạp đâu rồi chị?

- Để chị đi gọi.

Cô chạy lên cầu thang, gõ cửa phòng:

- Tiểu Lạp, Tiểu Lạp, bọn nhóc ra rồi, xuống đi.

- Rồi, ra ngay.

Dương Lạp bước ra, vẫn là hình ảnh thường ngày, mái tóc dài buông xõa, bộ quần áo thể thao bó sát người, cô tung tăng bước xuống, bọn nhóc vừa thấy cô đã òa lên:

- Chúc mừng sinh nhật chị Lạp.

Cô mỉm cười cảm ơn, bọn nhóc còn bưng ra một hộp quà rất to:

- Happy birthday to you.

Cô cảm động mở ra, một con gấu bông màu trắng rất to, có khi phải bằng người cô ấy chứ?

Cô ôm nó ra, woa, đẹp thật!

Mọi người vỗ tay hưởng ứng nhiệt tình. Trân Trân vỗ tay nói lớn:

- Nào mấy nhóc, mỗi người phụ chị một việc nhé.

Cô quay sang Dương Lạp:

- Bà đi lên phòng tui có chuyện muốn nói.

Dương Lạp hơi ngạc nhiên nhưng cũng lên theo Trân Trân.

“ Cạch”

Cô bạn đóng kín cửa, kéo rèm và ngồi lên giường, đối diện với Dương Lạp, cầm chặt tay cô:

- Này bà!

- Sao hả?- Dương Lạp tròn mắt.

- Chúc mừng sinh nhật nhé!

- Oài, cái này bà chúc nhiều rồi mà.

- Không phải, mà là năm nay bà thực sự lớn rồi, tui lại càng lo cho bà hơn.

Dương Lạp mắt rưng rưng, bỗng nhiên cô thấy thương Tiểu Trân quá, cô ấy lúc nào cũng nghĩ cho cô cả.

- Mình biết rồi mà!

Trân Trân ôm chầm lấy cô:

- Mãi là bạn tốt đấy nhé.

- Mà quà của bà đây.- Trân Trân lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp nhỏ làm bằng vải nhung, rất đẹp, đặt vào tay Dương Lạp kèm theo một nụ cười. Cô mở ra xem.

- Kẹp tóc?

Một chiếc kẹp tóc đính hạt rất lung linh, lại rất nhỏ nhắn, trông dễ thương hết sức. Dương Lạp cảm kích ôm chầm lấy bạn cảm ơn rối rít.

- Tui chả có gì nhiều, chỉ có chiếc kẹp này tui thấy rất hợp với bà nên mua tặng bà luôn. Cũng không đắt lắm đâu.

Chiếc kẹp tóc giống như minh chứng cho tình bạn của hai người vậy.

Dưới nhà có tiếng gọi lớn:

- Chị Lạp, chị Trân, xong rồi ạ.

Hai người chạy xuống, một bàn thức ăn ê chề bày ra, đủ các món sơn hào hải vị, Dương Lạp trố mắt ngạc nhiên:

- Gì thế này? Tất cả là do các em làm à?

Lũ nhóc được dịp vênh váo:

- Tất nhiên rồi, không tụi em thì ai vào đây nữa?

Cô cốc đầu cho mỗi đứa một cái, rồi cả bọn cùng bật cười.

Ngày hôm nay, trời trong không một gợn mây, không một gợn gió, không một gợn nắng, yên ả một cách lạ. Chỉ có một thứ không yên chút nào, vẫn đang có những cơn gió lạnh thổi buốt giá trong tâm can người ấy. Nhất định mùa đông năm nay Nhị Hà sẽ có tuyết rơi, Dương Lạp thích nhất là tuyết, vì nó trắng, vì nó tinh khiết và không bị vấy bẩn bởi bất cứ thứ gì.

Cô thấy người khó chịu, “lại ” mệt nữa rồi. Cô nhìn mọi người trước mặt nhạt dần, những tiếng nói, tiếng cười cùng như vang vô hồn bền tai, đau đầu quá, choáng váng quá! Mờ dần, tất cả mờ dần...và...

“ Rầm”

Dương Lạp ngã ra đất khi vừa ôm chai rượu sam- panh.

Tiếng nhốn nháo hốt hoảng của mọi người trôi dần vào ý thức cô. Mọi thứ trở nên trắng xóa, trắng như tuyết, không còn thấy gì nữa...

.......

Tiếng xe hơi phanh kít trước cửa nhà, bóng dáng bé nhỏ của Lục Trúc đang vội vã chạy ra, Hoàng Hiểu Vương đứng đó, mỉm cười dịu dàng. Lục Trúc để xõa mái tóc ngắn, mặc chiếc váy dài đến đầu gối màu xanh nhạt. Cô thở dốc:

- Xin lỗi, tôi đến muộn.

Hoàng Hiểu Vương mỉm cười lấy tay xoa đầu cô:

- Không sao đâu nhóc con, anh cũng mới đến mà.

Cô ngoan ngoãn như một cô bé mới lên ba vậy, để cậu ôm ghì vào lòng:

- Từ giờ em không được rời xa anh nữa nhé! Có em ngày hôm nay là hạnh phúc lắm rồi.

Lục Trúc không nói gì, cô chỉ thấy lòng rất ấm áp, cô ngước mặt, cặp mắt long lanh:

- Đi bộ nhé.

Hoàng Hiểu Vương giật bắn mình, cậu sửng sốt:

- Đi bộ á? Chứ không phải chúng ta sẽ đi xe dạo quanh thành phố à?

- Thôi nào, đi bộ đến gần đây có một bờ biển đẹp lắm.

Cậu hơi ngại, ăn mặc bảnh bao thế này mà lại phải đi bộ sao? Mà nhìn cái bộ mặt đang năn nỉ của cô ấy kia, cậu không sao từ chối được, nền đành gật đầu đồng ý.

Họ đi bộ, lần thứ hai trong đời Hoàng Hiểu Vương phải đi bộ. Mà đi bộ cũng có cái thú vị của nó ấy chứ, cậu được ngắm nhìn Lục Trúc kĩ hơn, đôi mắt của cô ấy đang hướng về phía trước, hàng lông mi dài cong vút, chiếc mũi thon cao cùng đôi môi hồng nhỏ nhắn. Cậu lại đỏ mặt, cô ngạc nhiên quay ra nhìn cậu khó hiểu:

- Sao cậu lại nhìn tôi chằm chằm thế?

Hoàng Hiểu Vương chỉ cười đáp lại cô. Cô ấy đáng yêu như một thiên thần vậy. Ráng chiều đã phủ nhè nhẹ. Một màu tà tà của mùa đông Nhị Hà.

Biển với những làn sóng xô bờ đẩy những hạt cát trắng tinh lên bờ, Lục Trúc sung sướng chạy ra nghịch nước, cô bỏ đôi guốc gò bó trên bờ, nhấc váy chạy ra mép biển, tung tăng nghịch những cơn sóng xô đến, gấu váy bị nước bắn ướt, mái tóc cũng đọng lại những hạt nước li ti, cô cười rạng rỡ, dang tay về phía cậu:

- Lại đây, vui lắm.

Hoàng Hiểu Vương lắc đầu, cậu thấy trò này quá trẻ con. Bỗng một đợt sóng lớn xô đến, trùm lên cả người của Lục Trúc như muốn nuốt chửng cô vậy. Cậu hốt hoảng, cởi bỏ chiếc áo khoác, chạy nhanh hết sức có thể về phía cô, nước biển bỗng chốc lạnh buốt, cậu đỡ người cô đứng dậy, ướt cả rồi, nước chảy tóc tách từ tóc xuống cả người. Nhưng cô vẫn mỉm cười nhìn cậu:

- A mát thật đấy.

Cậu ôm chầm lấy cô:

- Đồ ngốc, em làm vậy biết nguy hiểm lắm không hả?

Trong ráng chiều nhè nhẹ, họ ôm nhau, một chàng trai và một cô gái ôm nhau rất lâu, trông họ như một bức tranh thủy mặc lớn. Cô khẽ đẩy người cậu ra, nhìn vào tròng mắt màu café của cậu, nó đẹp mê hồn, có sức hút mãnh liệt, nó đang đắm đuối nhìn cô. Tim cô đập thình thịch, nước biển quá đầu gối, váy cô chạm vào nước, hơi lành lạnh. Cô kiễng chân, tay víu lấy hai cánh tay cậu và...một nụ hôn, cô hôn cậu, trong 15 giây, lần đầu tiên cô ấy chủ động hôn cậu. Hoàng Hiểu Vương cứng đờ người, cậu sững sờ đến mức không thốt nên lời.

- Chúc mừng sinh nhật.

Cô lại cười, nụ cười đẹp rực rỡ trong hoàng hôn đang phủ nhẹ. Một lúc sau cậu mới tỉnh lại, sung sướng nhấc bổng cô lên:

- Ôi cô nhóc của anh...anh yêu em nhiều lắm.

“ Ring...ring...”

Trên bờ, trong túi áo cậu, chiếc điện thoại vô hồn kêu...lên những tiếng não nề...

.......

Bệnh viện Hàn Dương vẫn ồn ào như thường ngày, y tá, bác sĩ, bệnh nhân đi lại nườm nượp, mùi thuốc kháng sinh sộc lên khắp nơi, cả bọn Trân Trân ngồi ngoài hành lang, mệt mỏi, lo lắng, bàng hoàng và sợ hãi. Đột nhiên Dương Lạp ngất, cô nằm sõng soài trên sàn nhà, mắt nhắm tịt. Lúc ấy mọi người thực sự sợ hãi, liền gọi cấp cứu đưa cô đi ngay. Tiểu Thiên lo lắng hỏi:

- Chị Lạp có bị sao không?

Trân Trân ngồi thừ người, rõ ràng cô ấy đang rất khỏe mạnh, sao đột nhiên lại phải cấp cứu thế này, đã hai giờ đồng hồ trôi qua rồi, phòng cấp cứu vẫn đóng kín cửa, cô buồn rầu:

- Chị...không biết...

Bỗng cánh cửa bật mở, cả bọn lao đến hỏi rối rít:

- Bác sĩ, cô ấy có sao không ạ?

Ông bác sĩ quệt mồ hôi, cau mày:

- Sao lại để tình trạng đến mức này?

- Tình trạng...gì ạ?- Trân Trân tròn mắt ngạc nhiên.

- Bệnh nhân bị bệnh máu trắng từ lâu lắm rồi, đây là giai đoạn cấp tính rồi...

“ Máu trắng”

“ Máu trắng”

Hai tiếng “máu trắng” cứ vang lên bên tai mọi người, sao lại...như thế?

Cô bủn rủn cả chân tay, víu vào áo bác sĩ, run run:

- Bác...sĩ nói gì...thế ạ?...cô ấy khỏe mà...

Ông có vẻ khó chịu:

- Khỏe gì? Rất may là chúng tôi vừa cứu chữa kịp thời, tình trạng này phải phẫu thuật càng sớm càng tốt.

Trân Trân nghe xong thì ngất lịm, Chu Thiên đỡ lấy người cô, cậu cũng không khỏi bàng hoàng vì điều vừa rồi...

....

Nhà hàng tối nay được Hoàng Hiểu Vương bao cả, trước ánh nến lung linh, trước hàng ngàn vì sao đang sáng lung linh trong mắt hai người, cậu đắm đuối nhìn Lục Trúc, cô cũng nhìn lại, nở một nụ cười vầng trăng khuyết, lúc này đây dường như hai người hòa làm một. Bản nhạc lại vang lên thật du dương, thật dịu dàng, lãng mạn làm sao. Hoàng Hiểu Vương nghĩ đã đến lúc cậu làm điều này.

Bất chợt nhạc ngừng lại, Lục Trúc thoáng ngạc nhiên:

- Có chuyện gì vậy nhỉ?

Rồi điện phụt tắt, xung quanh tối om, nến cũng bất giác bị thổi tắt, không còn nhìn thấy gì nữa. Lục Trúc hoảng hốt.

“ phụt”

Điện được bật lên, cô sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt, Hoàng Hiểu Vương trong chiếc áo sơ mi đen, mái tóc màu hạt dẻ của cậu bay lơ thơ, đang quỳ dưới chân cô, trên tay cậu là một chiếc hộp vuông nhỏ, và bên trong nó, là một chiếc nhẫn, chiếc nhẫn bằng bạc, đính một hạt kim cương sáng lấp lánh, dường như là đang tỏa ra ánh hào quang rực rỡ. Cậu mỉm cười dịu dàng:

- Lấy anh nhé, em.

Cô sững sờ, nhìn chừng chừng vào cậu, đôi mắt trong veo, mái tóc ngắn thổi bay, cô vẫn tròn xoe mắt nhìn. Lúc này, nhạc lại được ngân lên, cả nhà hàng trở nên êm đềm, lãng mạn biết bao. Cô vẫn cứng đờ người, Hoàng Hiểu Vương vẫn mỉm cười, ánh mắt trông chờ câu trả lời của cô.

- Em sẽ lấy anh chứ?

Cậu nhắc lại lần thứ hai.

“ Ring...ring...”

Chợt chuông điện thoại kêu inh ỏi, Hoàng Hiểu Vương cau có, không ngờ lại bị phá đám vào ngay lúc này. Nhưng là điện thoại của Lục Trúc, cô thở phào nhẹ nhõm, may mà có người gọi đúng lúc này, nếu không tim cô vỡ tung ra mất thôi.

- Alo ạ?

[ Huhu...phải Tiểu Lục không?]

- Trân Trân à? Sao vậy?

[ Sao Hoàng Hiểu Vương không nghe máy? Hắn ta đâu rồi?]

- À, cậu ấy đang ở đây.- Cô liếc mắt nhìn Hoàng Hiểu Vương.

[ Bảo cậu ta đến bệnh viện Hàn Dương ngay,...nhanh lên!]- Trân Trân hét lên trong điện thoại rồi tắt máy.

Lục Trúc đưa mắt hoang mang nhìn cậu:

- Trân Trân...cô ấy bảo, bảo...cậu đến bệnh viện Hàn Dương ngay.

Hoàng Hiểu Vương đứng phắt dậy, cậu kéo tay cô chạy ra khỏi nhà hàng, vẫy một chiếc taxi:

- Đến bệnh viện Hàn Dương nhanh nhất có thể.

Người tài xế gật đầu rồi phóng ga đi ngay.

Lục Trúc run run bám vào tay áo cậu:

- Có chuyện...gì thế?

Hoàng Hiểu Vương vò đầu bứt tai, điều cậu lo lắng nhất cuối cùng đã đến rồi, thật tồi tệ. Cậu chống tay nhìn ra ngoài đường, không buồn trả lời Lục Trúc. Lòng cậu giờ rối như tơ vò, chiếc nhẫn cũng nằm im trong túi...ánh sáng hào quang vụt tắt...


/31

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status