Kẹo Bạc Hà

Chương 8: Cánh đồng hoa oải hương

/31


Cuối hè ở Nhị Hà đúng thật khác xa An Dương, vẫn còn những ánh nắng gay gắt như xuyên qua da thịt con người, khiến người đi lại trên đường ít hẳn đi, đám ve sầu vẫn da diết kêu không dứt. Dương Lạp vừa trở lại từ quê, khí hậu thay đổi khiến cô thấy khó chịu và thầm ước giờ này mình ở An Dương có phải hơn không. Thế nhưng bây giờ, trên vai là cặp sách, cô vẫn phải lững thững đi đến trường. mới có hai ngày rời xa nơi này mà cô đã cảm tượng nó trở lên xa lạ biết bao, mọi thứ dường như không để lại chút ấn tượng nào với cô gái này. Dàn nấm rừng buồn rầu nhìn con người lạnh lùng bước qua một cách bình thản, không hay tới sự khoe sắc của nó. Từng cơn gió vô tình thổi qua thân thể cô se se lạnh, đúng thực là cuối mùa hè. lúc nóng lúc lạnh. Trường cấp ba Hòa Diện dần lộ ra với lớp mái sơn màu đỏ chói lòa với ba dãy học đường rộng lớn thênh thang. Cô rẽ vào bên dãy một, tìm lớp học của mình. Cửa lớp được mở ra, mọi người nhìn cô khó chịu, đúng là những kẻ ngốc!

- Dương Lạp, sao không nghỉ học luôn đi! – Một con nhỏ bĩu môi nhìn cô.

- Bạn là mẹ tôi sao mà cấm tôi đi học thế? Mẹ ơi mẹ à! – Dương Lạp cười mỉa với cô ta.

Cô nàng tức xì khói đầu, rõ ràng Dương Lạp đang chế giễu cô mà. Nhưng chẳng thể làm gì nổi. Cô ngồi vào chỗ sau khi đã kiểm tra kĩ lưỡng, ngày mới khởi đầu thế này khá tốt đây! Trân Trân vừa thấy Dương Lạp, liền chạy đến tươi cười:

- Sao? Khỏe chứ cậu? Hôm qua về mệt không?

- May cho tớ, hôm qua chỉ có cô người làm ở nhà, nhẹ cả đầu óc! – Dương Lạp thở dài.

Bỗng cửa lớp bị đá văng ra, Hoàng Hiểu Vương bước vào với bộ quần áo xộc xệch, chiếc áo sơ mi nhăn nheo xấu xí, hắn ta hệt như vừa mới đi đánh nhau về. Mới đầu cả lớp ngạc nhiên nhưng sau rồi cũng quen, chẳng ai để ý nữa. Cậu ta tiến dần về phía Dương Lạp, vỗ bàn:

- Hai hôm trước cô đi đâu thế hả?

- Liên quan gì cậu sao? – Dương Lạp không thèm ngước lên nhìn, lấy quyển sách mở ra tra cứu.

- Cô…chốc nữa về cùng tôi!

Dương Lạp giật mình ngẩng mặt lên nhìn:

- Làm…gì???

- Nhiều lời, tôi đưa cô đến chỗ này! – Nói xong, hắn nghênh ngang bước về chỗ, lại lẳng chiếc cặp đáng thương lên mặt bàn và nằm gục xuống ngủ.

- Hắn sao thế? – Trân Trân ngạc nhiên hỏi Dương Lạp.

- Có Chúa mới biết, thỉnh thoảng hắn lại lên cơn như thế đấy, haizzz!

Cô giáo bước vào lớp, vẫn như thường lệ, cô mở sổ ra và điểm danh, và hôm nay lớp học đủ. Dương Lạp nằm xuống bàn, ngoảnh đầu về phía cửa sổ với những rặng cây xum xuê, bầu trời xanh hiền hòa, thật dễ chịu, cô lại nghĩ đến những ngày ở An Dương. Trong đầu bỗng hiện lên suy nghĩ: “ Hay là mình về An Dương học!” Nhưng rồi cô lại lắc đầu, nếu cô về đó thì sẽ phụ công của mẹ, vì môi trường học tập ở đây tốt hơn nhiều và nó sẽ giúp cô có tương lai rạng rỡ hơn…

Chuông reo kết thúc giờ học vang lên ba hồi. Học sinh vộn vã tìm chỗ lắp đầy cái dạ dày đang réo đói của mình. Trân Trân và Dương Lạp cũng chen vào dòng người đang xô đẩy tìm chỗ, cuối cùng họ cũng có được một chỗ ngồi êm ái với khay thức ăn ngon lành.

- Chán thật! Ở ngoài này sao chán thế chứ? – Trân Trân vừa nói vừa khều khều mấy lát khoai trong khay thức ăn.

- Cậu nhớ Chu Thiên chứ gì? – Dương Lạp mỉm cười.

Lập tức mặt cô nàng đỏ gay, trúng tim đen có khác.

- Vậy hôm đó hai người đã làm gì nhau hả?

- Hôm…nào? – Trân Trân giả bộ mắt tròn xoe nhìn Dương Lạp.

- Lại còn chối nữa! Cái hôm mà Chu Thiên cõng cậu lên trại vì cậu bị trẹo chân ấy!

- Ơ…làm gì chứ? – Tuy miệng nói những Trân Trân vẫn đỏ mặt.

- Cậu mà không kể thì nghỉ chơi luôn đấy! – Dương Lạp cúi mặt cho miếng thịt vào miệng nhai nhóp nhép.

- Ờ thì…sau khi bế mình vào trong nhà, cậu ấy nắn lại chân cho mình rồi băng bó nó lại thôi. Nhưng…

- Nhưng gì? – Mắt Dương Lạp sáng lên như hai cái đèn pha ô tô.

- Thì…thì cậu ấy hỏi mình có đau không? Mình bảo có, thế là cậu ấy quì xuống dưới chân mình, hôn lên nó một cái…á, ngại chết được.

- Cái gì! – Dương Lạp đứng bật dậy, hét lớn khiến mọi người xung quanh quay lại nhìn.

- Cậu làm gì thế, sao ngạc nhiên dữ vậy! – Trân Trân kéo tay Dương Lạp ngồi xuống, nói nhỏ.

- Hai…người đến mức đó rồi ư?

- Có gì đâu chứ! Cậu ấy bảo như thế thì vết thương sẽ mau lành hơn!

- Phì…ha ha ha…! – Dương Lạp không nhịn nổi phì lên cười khiến Trân Trân tức giận suýt thì bỏ đi.

- Ấy khoan đã, làm gì mà nóng thế?

- Hừ, cậu mà còn thái độ như thế nữa thì khỏi luôn đấy!

- Ừ ừ! Thế rồi sao?

- Hôm qua cậu ấy gọi điện cho mình bảo là kì nghỉ đông sẽ lên đây với bọn kia nữa!

- Thật à…! – Giọng Dương Lạp bỗng trùng xuống, mặt buồn thiu.

- Sao vậy? – Trân Trân lo lắng hỏi.

- Cậu thì vui rồi! Tớ thì chết chắc, cái gì mà Nam Dĩnh chứ!

- Ừ nhỉ? Cậu đâu có quen hắn đâu! Bây giờ hậu quả thì khôn lường rồi nhá!

Thế rồi họ im lặng hẳn, không ai nói gì nữa.

Trong lòng Dương Lạp rối bời, làm thế nào bây giờ? Tên Nam Dĩnh kia là ai chứ?

Tiếng loa thông báo cuối nhà ăn: “ Thông báo, chiều nay các em chỉ học đến 2 giờ là được nghỉ, các môn còn lại sẽ bù sau!”

- Sao thế nhỉ? Tưởng chiều nay phải học đến 6 giờ chứ?

- Ui dào, thế càng sướng! Chiều nay đi shopping chứ?

Mọi người sôi nổi bàn tán về vấn đề vừa rồi. Dương Lạp và Trân Trân trở lại lớp học sớm hơn mọi người, khi đi qua phòng giáo vụ, họ vô tình nghe được một đoạn đối thoại:

- Tại sao chúng ta phải nhường nhịn như thế, nó thích nghỉ thì nghỉ một mình đi, sao lại ép toàn trường nghỉ như thế chứ!

- Cô cố nhịn đi, rồi chúng ta sẽ bù cho các em sau. Vấn đề là cậu ta là con của bà ấy, nếu chúng ta phản bác thì mất việc như chơi đấy!

- Nhịn thì nhịn, sức chịu đựng chỉ có giới hạn thôi! Nếu còn một lần nữa như thế này thì tôi xin nghỉ việc luôn đấy.

“ Có vẻ đây là một cuộc nói chuyện rất kịch liệt về vấn đề nghỉ học chiều nay. Mà tại sao lại thế nhỉ? Ai đã ra lệnh như thế? Thôi cũng chẳng cần quan tâm.” – Dương Lạp thầm nghĩ trong đầu rồi nhanh chóng trở về lớp học.

Vậy rồi 2 giờ cũng đến thật nhanh chóng, học sinh đổ về như hội, ai nấy hớn hở ra mặt, hiếm khi họ có cơ hội được về sớm thế này. Dương Lạp và Trân Trân sách cặp ra cổng trường, bất ngờ một chiếc mô tô lao vụt đến đỗ trước mặt họ.

- Hoàng Hiểu Vương, cậu điên à? – Trân Trân cau mày nhìn hắn.

- Lên xe đi Dương Lạp Lạp! – Cậu ta ra lệnh.

- Cái gì? Tại sao? – Dương Lạp tròn mắt nhìn.

- Con nhỏ này, không nhớ sáng tôi bảo gì hả? – Hiểu Vương tức giận lườm cô.

- Ơ, nhưng tôi đâu có nói sẽ đi cùng cậu.

- Cô...! – Hiểu Vương tức muốn ói máu.

- Thôi, cậu lên đi không lại lớn chuyện! – Trân Trân húc vào vai Dương Lạp một cái.

- Ờ…! – Cô ngao ngán leo lên yên xe máy.

Chiếc xe phóng vụt đi như tên bay, để lại sau tiếng hét chói tai của Dương Lạp. Mọi thứ xung quanh cô như trôi qua nhanh chóng, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.

- Cậu…đi…chậm thôi!...Á! – Dương Lạp run lẩy bẩy bám chặt vào yên xe, giọng như sắp khóc.

- Ôm đi!

- Hả?

- Ôm vào người tôi đi!

Chưa lúc nào Hoàng Hiểu Vương thấy em gái mình dễ thương như thế này, hồi bé, nó là một con nhóc dễ xúc động, mít ướt nhưng càng lớn, con bé lại càng dễ thương và mạnh mẽ.

- Hả? Tên điên này nói gì thế hả?

- Cô muốn bị ngã hả?

Nói rồi cậu ta lại đánh võng một cái khiến Dương Lạp sợ mất mật, đành ôm chặt vào eo hắn. Chiếc xe vẫn đi với tốc độ chóng mặt nhưng cô đã cảm thấy yên tâm hơn khi được dựa vào tấm lưng to lớn, vững chắc của hắn. “ Cảm giác thân quen quá, tấm lưng này sao giống lưng của anh Phong như vậy!” - Dương Lạp thầm nghĩ. Hình như đã ra ngoài ngoại ô thành phố, cô nhận ra điều đó bởi những cánh đồng xanh biếc trải tận chân trời, Nhị Hà cũng có những nơi như thế này ư? Càng lúc càng vắng người hơn. Cuối cùng thì dừng lại tại một ngọn núi nhỏ cỏ xanh rờn, cô vẫn còn cảm thấy choáng…Cô ngồi bệt xuống bên vệ đường, thở hổn hển.

- Đồ yếu như sên! Đi nhanh lên! – Hoàng Hiểu Vương kéo tay Dương Lạp lôi đi xềnh xệch.

- Bỏ ra! Tôi tự đi được!- Dương Lạp hất tay hắn ra, gắt gỏng.

Leo mãi mới đến đỉnh núi, kì lạ thật, phía sau núi là một cánh đồng hoa oải hương rực rỡ. Cô òa lên sung sướng. Hai người ngồi xuống bên vệ núi, ngắm nhìn những bông hoa đang chải mình dưới nắng. Một màu tím thật hiền dịu, giống như một bức tranh thủy mặc lớn. Ánh nắng yếu ớt ngã mình xuống cánh hoa nhẹ nhàng như sà vào lòng của nó. Gió cứ thổi nhè nhẹ, nhè nhẹ lướt qua hai con người đang ngây ngất ngắm nhìn. Mùa này hoa nở đẹp nhất, Dương Lạp thấy lòng mình thanh thản như những đám mây trắng xóa đang lững lờ trôi trên bầu trời cao tít.

- Sao…cậu biết chỗ này hay vậy? – Cô ngượng ngùng nhìn Hiểu Vương.

- Ừm…vô tình thôi!

Dương Lạp quay sang nhìn cậu, mái tóc màu hạt dẻ khẽ rung rinh trong ánh nắng hiền dịu, khuôn mặt trắng ngần của cậu ngẩng lên nhìn bầu trời, hàng lông mi chớp chớp thật hút hồn. Lúc này cô cảm giác cậu giống như anh trai mình vậy, chỉ muốn sà vào lòng người con trai ấy. Cô muốn nằm ra thảm cỏ này để tận hưởng mùi hương ngào ngạt của hoa oải hương và thấy mình giống như một nàng công chúa cổ tích. Sao lại có nơi đẹp và lãng mạn như thế này? Cô cười tít mắt và giơ đôi bàn tay làm thành hình chữ nhật để tóm lại hình ảnh này vào trong kí ức. Trông cô ngộ nghĩnh như một đứa trẻ vậy.

Hiểu Vương quay sang nhìn em, mái tóc tơ mỏng đen láy của em bay bay dịu dàng, và đôi môi kia khẽ nhếch lên cười, em vẫn như thế, vẫn luôn cười rất tươi mỗi khi có anh bên cạnh, nụ cười ấy rạng rỡ hơn cả những bông hoa kia, hơn cả ánh mặt trời kia. Anh muốn ôm gọn em trong vòng tay của mình và hít ngửi mùi cháy cháy trên tóc em. Nghĩ đến đây thôi là lòng anh muốn thắt lại thật đau đớn. Giá như…Đôi tay như thể không còn nghe lời anh nữa, anh ôm lấy Dương lạp. Cô tròn mắt ngạc nhiên. Cậu ta ôm cô rất chặt như sợ cô sẽ biến mất như những cơn gió vô tình kia. Vòng tay rất ấm áp, Dương Lạp không gỡ tay cậu ra và cứ thế để mặc cho cậu ấy ôm mình, lòng xuyến xang.

Hiểu Vương thấy mình thật ngốc nghếch, nếu khi đó anh không đi thì bây giờ chắc hẳn anh em họ sẽ rất hạnh phúc. Nhưng không thể…Anh muốn ôm cô như thế này từ rất lâu rồi, rất lâu rồi…Chưa bao giờ anh quên cô và luôn âm thầm bảo vệ cô chỉ từ xa, chỉ cần có thể nhìn thấy cô là đã hạnh phúc lắm rồi. Chẳng hiểu sao, những giọt nước mắt lăn trên má anh, rất nhẹ nhành, rất khẽ khiến cô không thể biết được. Gió ơi mau chóng lau khô cho anh…

- Ây…cậu…sao thế…bỏ tôi ra…! – Tiếng Dương Lạp vô cùng nhẹ.

Hoàng Hiểu Vương bỏ ra, quay vụt mặt đi và tự trách mình đã cư xử quá ngu ngốc.

- Này, cậu sao thế hả? – Dương Lạp huých tay cậu.

- Không sao, nhỏ điên! – Giọng cậu ta nhỏ dường như không có ý trách cô.

Mặt trời bắt đầu chầm chậm lặn xuống núi, một màu hoàng hôn nhuốm đỏ cánh đồng hoa oải hương, khiến nó càng thêm rực rỡ hơn. Dương Lạp nhẹ dựa đầu vào vai Hiểu Vương, trong lòng ấm áp. Cảm giác này sẽ chẳng thể nào phai nhòa trong con tim hai người.

“ Một chú gà con lông vàng óng đang tung tăng…

Nhánh lá trong vườn xào xạc kêu…

Con diều hâu to lớn…la la la…

Gà con vội tìm anh…sau những luống rau

Anh vội vàng bảo vệ em

Khỏi con diều hâu độc ác…

Rồi anh em lại tung tăng…la la la”

Giai điệu bài hát ngân lên thật dịu dàng, thật ngộ nghĩnh…Dương Lạp giật mình quay lại:

- Sao…cậu…lại biết bài hát đó! – Mắt cô nhòa đi theo dòng lệ đang chan hòa hai bên mắt.

Hoàng Hiểu Vương hốt hoảng:

- À…cái này tôi nghe một người bạn hát cho.

Đây là bài hát mà trước kia Dương Phong hay ru Dương Lạp ngủ…một bài hát rất ngộ nghĩnh, nhưng đó là kỉ niệm của hai anh em. Tại sao Hoàng Hiểu Vương lại biết bài hát đó? Tại sao lại hát nó một cách tha thiết như vậy. Cô lấy tay quẹt nước mắt, vững giọng:

- Vậy sao?

Hoàng Hiểu Vương không nói gì, cổ họng anh như có vật gì đó chặn không thể cất tiếng, ánh mắt anh bối rối, hàng lông mày khẽ nhíu lại. Anh quay mặt đi đau đớn.

Dương Lạp cũng không thể nói gì khác nữa, cô đứng dậy, dang tay ôm lấy cả cánh đồng hoa oải hương trước mặt, đôi mắt lại cong cong lên cười, xóa bỏ mọi gánh nặng trong lòng. Cô cười tươi nhìn Hiểu Vương:

- Về thôi!

Hiểu Vương ngước lên nhìn cô, ánh mắt trìu mến:

- Ừ.

Hai người lặng lẽ xuống núi, lên xe máy về. Lần này Dương Lạp chủ động ôm lấy cậu, chiếc xe lướt đi trong làn gió nhẹ. Cô nghĩ mình đã nghĩ sai về Hiểu Vương, càng lúc cô càng thấy hắn thật đặc biệt, đặc biệt hệt như anh trai của cô. Cô quí mến hắn hơn cô tưởng.

"Ước gì được trở lại cánh đồng ấy lần thứ hai."


/31

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status