Kết Hôn Âm Dương

Chương 102: Con ma đói

/218


Nó có lắng nghe tôi không?

Tôi không chắc lắm.

Nhưng sự thật là sau những nỗ lực không ngừng nghỉ của tôi, con ma hôi thối này cuối cùng cũng thả nói lắp nhỏ ra.

Trên mặt nói lắp nhỏ vẫn chưa giảm bớt sự kinh hoàng.

Đáng thương.

“Con không thể ăn con ma này! Nếu con muốn ăn, con chỉ có thể ăn những con ma đã làm điều xấu, con có hiểu không?” Tôi mắng con ma nhỏ. Đôi mắt tròn và lồi dường như nhìn chằm chằm vào tôi một cách bực bội … Con trai tôi, nó không quá tàn nhẫn.

“Hy Hy…nó đang đói” nói lắp nhỏ nói trong sợ hãi đôi vai khẽ rung lên

Tôi cũng nuốt nước bọt.

Tôi đã trải nghiệm qua loại “đói” này trong người. Tôi biết loại hương vị này. Thật xấu hổ khi kìm nén sự thèm muốn này đối với một đứa trẻ chỉ mới hai ngày tuổi.

Nhưng trong khu vực này, ma không có thể tìm được ở khắp mọi nơi!

Khi nó đang rất đói, nó thực sự có thể nhảy tới ăn nói lắp nhỏ…

tôi phải làm sao?

Càng nhìn nó, tôi càng cảm thấy khuôn mặt nhỏ xíu xấu xí này đầy bất bình …

Đột nhiên.

Đứa bé quay lại và bỏ chạy.

Mặc dù nó chỉ mới sinh được hai ngày, nhưng hành động của nó trở lên cực kỳ nhanh chóng khi biến thành ma vào ban đêm. Khi tôi kịp phản ứng, nó đã biến mất.

“Đợi đã!” Tôi vội vã chạy đi, nhưng chạy vài bước tôi không thể thở được cơ thể tôi sau khi sinh còn quá mệt mỏi

Nói lắp nhỏ chạy đến gần tôi nhìn cô ấy trong đầu tôi chợt loé lên một suy nghĩ” nói lắp nhỏ mau nhập vào tôi để tôi chạy theo nó”

Có ma trong cơ thể người bị liệt cũng có thể dễ dàng di chuyển

Người lắp bắp nhỏ gật đầu và chui vào người tôi, và tôi lập tức bất tỉnh.

Khi tôi tỉnh lại, tôi đã ở trong hầm chôn cất, có một âm thanh lẩm bẩm bên cạnh. Tôi quay đầu lại và thấy rằng con quỷ nhỏ của tôi đang cắn vào cổ một con ma.

Thân thể Con ma là một màu đỏ … Nó đang nằm trên máng, con ma này thực sự có thể được tìm thấy một cách ngẫu nhiên? Điều may mắn này quá tốt?!

Tôi tiến lại gần, con ma kia đã nhìn thấy tôi nó quay về phía tôi và cầu xin sự cầu cứu: “Giúp tôi với!”

Tôi rút ra một con dao

May mắn thay, tôi đã ở trong bếp một lúc trước khi rời bệnh viện tâm thần. Nhân tiện, tôi lấy một con dao gọt trái cây để bảo vệ chính mình.

con ma kia đảo mắt không tán thành. Anh ta dường như không nghĩ làm thế nào một con người có thể đối xử như vậy với một con ma: “Cô định làm gì …”

Cho đến khi tôi đâm anh ta, anh ta hoàn toàn không thể tự vệ toàn thân mềm nhũn hoàn toàn, con ma nhỏ sững lại một lúc, buông miệng ra, khi thấy mình không thể di chuyển, nó vui vẻ thì thầm.

Nhưng … hàm răng mềm như sáp của nó hoàn toàn không phù hợp với vẻ ngoài sắc sảo. Nó cắn một lúc lâu cũng không được nửa miếng thịt, mà để lại một dấu răng nhỏ trên da Con ma lớn.

Tôi rất bất lực chắc chỉ có thể để tôi mang đi nấu ăn.

Con ma nhỏ đang bò cạnh tôi và nhìn chăm chú xem cách tôi nấu con ma. tôi làm thêm ít thực phẩm bổ sung,đặt gạo nếp mềm bên cạnh sau đó nướng con ma với lửa con quỷ nhỏ ngồi trên mặt đất và hít mùi của nó.

Vì có thức ăn, đứa trẻ trông hạnh phúc hơn rất nhiều. Khuôn mặt càng xấu xí và nhờn, nó càng dễ thương.

Than ôi, nó thực sự được sinh ra bởi chính tôi sao.

Nhưng tôi …

càu nhàu …

Và tôi đói.

Nhưng bây giờ tôi không có ham muốn với ma. Sau khi tôi làm thức ăn, tôi đã thử cắn, và chỉ liếm nó, tôi không thể ăn. Mùi của ma quỷ không còn thơm như trước nữa ngược lại nó cực kỳ hôi.

“Bản ghi trên tường” thực sự đúng, không phải ai trên thế giới này cũng có thể ăn ma.

Do đó, tôi rất đói.

Nhưng Hạ Doanh không biết điều này. Khi tôi nghe thấy bụng mình réo lên, hồn ma của cô ấy trở nên tái nhợt.

Trong đầu của cô ấy bây giờ có thể là: Tôi là ai? Tôi đang ở đâu Tại sao tôi ở đây? Hum, hai mẹ con nhà này có phải đang muốn lấy tôi làm thức ăn không. (T ^ T)

Công việc bận rộn này khiến tôi hơi mệt mỏi. Nhìn con ma nhỏ ăn uống vui vẻ, có ngọn lửa ma xanh nên không còn lạnh nữa và tôi không thể không nhắm mắt lại …nghỉ ngơi

Tôi không biết tôi đã ngủ được bao lâu. Tôi đột nhiên cảm thấy có ai đó đẩy nhẹ tôi. Tôi mở mắt ra và thấy con quỷ ngồi xổm bên cạnh tôi, nhìn chằm chằm … Không, nó đang nhìn tôi bằng một con mắt giống như chiếc chuông vàng Nó ôm lấy chân tôi bên cạnh là một chú thỏ chết.

Tôi: “!”

Con tôi mấy tuổi?????

Con tôi làm sao biết thế nào là biết ơn khi nó còn quá nhỏ. Mũi của tôi chua chát, và trong lòng có một chút ngọt ngào.

“Làm tốt lắm!” Tôi khen ngợi nó,đứa bé này không biết là nó ngại hay chuyện gì đã xảy ra, thậm chí còn nhảy lên tôi và nhanh chóng leo lên phía sau tôi, giống như đêm qua, không chạm vào tôi Nhưng cứ bám lấy tôi. Nhưng như thế này, tôi không thể thấy rõ biểu cảm hiện tại của nó.

Sau khi tôi lấp đầy bụng nhìn qua nói lắp nhỏ cô ấy vẫn còn sợ hãi đứng nép một bên. Tôi vẫy tay gọi cô ấy qua chúng tôi phải đi và tiếp tục cuộc hành trình lội ngược dòng này.

Cô ấy không biết Từ gia trang ở đâu, nhưng sau khi kiểm tra bản đồ, cô ấy sớm tìm ra.

Đúng chúng tôi sẽ đến Từ gia trang

*

Ngày hôm sau, cuối cùng chúng tôi cũng đến được thành phố của con người.

Sau 10 tháng, tôi, La Hy! Cuối cùng đã thấy một người bình thường!

Bạn sẽ không hiểu cảm xúc này. Cảm xúc của một con người suốt gần một năm chung sống cùng những bệnh nhân tâm thần.

Tôi đứng trên đường và khi nhìn thấy một người bình thường, tôi không thể không lau nước mắt, khóc xong lại cười. Người qua đường nhìn tôi như muốn nói: Bệnh nhân thần kinh ở đâu?!

Nhưng tôi thực sự rất phấn khích!

Trước hết, tôi cần một bộ quần áo sạch.

Chưa kể trên cơ thể chỉ có một chiếc áo khoác, và không có gì bên trong. Sau khi sinh con, tôi luôn cảm thấy có điều gì không tự nhiên cho lắm. Có chút ẩm ướt, Một ít máu, có phải là bà dì ghé thăm?

Vào ngày đầu tiên sau khi sinh em bé, tôi đã chào đon bà dì ngay lập tức?

Tôi hoàn toàn không có một chút kiến thức sau sinh. Tôi chỉ biết rằng phụ nữ phải ở cữ cùng em bé.tôi dường như không có thời gian để chăm sóc bản thân sau khi sinh con và tôi không biết liệu điều đó có để lại ảnh hưởng xấu nào trong tương lai hay không.

Tôi bước vào một cửa hàng và không muốn thong thả lựa chọn, khi thấy size phù hợp tôi nhặt ngay lập tức。

Đúng lúc này, một giọng nói lạ phát ra ở bên cạnh: 

“Người ăn xin ở đâu ra đây? Đừng dùng bàn tay bẩn thỉu này chạm vào đồ của tôi”

/218

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status