Phải nói rằng tay nghề của đạo diễn cũng rất cao, mặc dù lúc đó đã trải qua chuyện của Hứa Hân, nhưng may mắn là bộ phim không bị ảnh hưởng gì.
Trong một trăm ba mươi sáu phút, tất cả mọi người đều đắm chìm vào bộ phim và cảm thấy xúc động rất nhiều.
Hầu hết khán giả khi xem phim đều mang theo nhiều cảm xúc nhưng khi xem phim xong họ lại cảm thấy nghẹn ngào, không nói ra được, cuối cùng chỉ thành câu: “Kỹ năng diễn xuất của Đường Ninh thật tuyệt vời.”
Và một câu khác được nói nhiều nhát là: “Đừng bao giờ đi máy bay nữa, có ám ảnh tâm lý!”
Cuối phim, đèn trong rạp cũng sáng lên, Đường Ninh và Mặc Đình trông hơi nổi bật vì đeo khẩu trang.
“Này? Mau nhìn xem, hai người đó là minh tỉnh đúng không?”
“Có lẽ là vậy, tôi không thể nhìn rõ vì họ đeo. khẩu trang.”
Lúc này, Đường Ninh và Mặc Đình hoàn toàn không nhận ra rằng họ đã bị chú ý, nhưng họ lại nhìn thấy Mặc Đình vòng tay ôm Đường Ninh nói: “Đi thôi.”
Đường Ninh gật đầu đi xuống bậc thềm với Mặc Đình, nhưng lại thấy có khán giả đột ngột chạy đến hét lên: “Đường Ninh, đây là Đường Ninh.”
Đôi chân dài kia khiến cô trong tích tắc bị lộ thân phận.
Mặc Đình ôm Đường Ninh trong lòng, nhưng càng ngày càng có nhiều người hâm mộ vây quanh.
“Đường Ninh, chị cũng đến xem phim mà cô đóng vai chính hả?”
“Đường Ninh, chị thật sự diễn rất tốt, có thể ký tên cho tụi em không?”
“Xin lỗi, xin cho chúng tôi ra ngoài trước, để không ảnh hưởng đến trật tự an ninh của rạp chiếu phim.” Đường Ninh tháo khẩu trang xuống nói với mọi người.
Khán giả tỏ vẻ hiểu biết, xoay người bước ra ngoài, nhưng bọn họ cũng hết lần này tới lần khác nhìn lại, sợ rằng Đường Ninh sẽ bỏ chạy.
Tuy nhiên, vì Đường Ninh đã đồng ý với họ, cô tất nhiên sẽ giữ lời.
Mặc Đình không ngừng ngăn cách khán giả với Đường Ninh, nhưng dường như anh đã đánh giá thấp địa vị hiện tại của người phụ nữ này trong làng giải trí, chỉ trong chốc lát, một vài tầng của trung tâm thương mại đã tập trung rất đông người.
Đến cửa trung tâm mua sắm, Đường Ninh cuối cùng cũng dừng lại, bình an vô sự trong lòng của Mặc Đình, cô quay người lại cúi đầu cảm ơn mọi người: “Cảm ơn các bạn đã ủng hộ “Người sống sót”, và “Người sống sót” cũng là tác phẩm cuối cùng của tôi với tư cách là một diễn viên, tôi hy vọng mọi người sẽ thích nó.”
Trước kia có tin đồn Đường Ninh làm vậy là để lẫn tránh, mọi người còn ảo tưởng, không ngờ ngày hôm nay lại nghe chính miệng cô nói ra.
Thật kỳ lạ, diễn viên Đường Ninh và người đại diện Đường Ninh dường như là hai người, một người lạnh lùng và một người sắc sảo.
Mọi người rất khó để có thể đánh đồng hai người, dù sao thì với tư cách là một người đại diện, Đường Ninh có thể oán trời hận đất.
“Đường Ninh chị trở lại đi, diễn xuất của chị thật tốt.”
“Vâng đúng đấy, tất cả chúng em đều là người hâm mộ của chị. Chúng em biết rằng chị đã phải chịu đựng rất nhiều từ sự cố của Hứa Hân.”
“Đường Ninh, đừng từ bỏ chúng em…”
“Đường Ninh…” Mọi người lần lượt nói ra lời nói từ tận đáy lòng, có lẽ đuổi theo một diễn viên thế này, cầu xin cô tiếp tục đóng phim, có phải là lần đầu tiên của giới giải trí không?
Chỉ vì cô là một diễn viên giỏi nhất trong một trăm diễn viên giỏi.
Mặc Đình biết Đường Ninh đang khó xử nên vòng tay qua vai cô, nhẹ vỗ về: “Đi thôi.”
“Đường Ninh…”
“Xin mọi người đừng buôn, tôi chỉ là một nghệ sĩ, cho tôi một chút thời gian, tôi sẽ dùng một cách khác để mang đến cho các bạn những điều kỳ diệu… Hãy chờ tôi!” Sau đó Đường Ninh dưới sự bảo vệ của Mặc Đình lên được xe, cả hai nhanh chóng biến mất ở ngưỡng cửa nơi có rất đông khán giả đang tụ tập.
“Haiz, ít ra như vậy tốt hơn nhiều so với việc không để lại chút hy vọng nào.”
“Đường Tiểu Ninh, chúng em sẽ luôn chờ chị.”
Trong một trăm ba mươi sáu phút, tất cả mọi người đều đắm chìm vào bộ phim và cảm thấy xúc động rất nhiều.
Hầu hết khán giả khi xem phim đều mang theo nhiều cảm xúc nhưng khi xem phim xong họ lại cảm thấy nghẹn ngào, không nói ra được, cuối cùng chỉ thành câu: “Kỹ năng diễn xuất của Đường Ninh thật tuyệt vời.”
Và một câu khác được nói nhiều nhát là: “Đừng bao giờ đi máy bay nữa, có ám ảnh tâm lý!”
Cuối phim, đèn trong rạp cũng sáng lên, Đường Ninh và Mặc Đình trông hơi nổi bật vì đeo khẩu trang.
“Này? Mau nhìn xem, hai người đó là minh tỉnh đúng không?”
“Có lẽ là vậy, tôi không thể nhìn rõ vì họ đeo. khẩu trang.”
Lúc này, Đường Ninh và Mặc Đình hoàn toàn không nhận ra rằng họ đã bị chú ý, nhưng họ lại nhìn thấy Mặc Đình vòng tay ôm Đường Ninh nói: “Đi thôi.”
Đường Ninh gật đầu đi xuống bậc thềm với Mặc Đình, nhưng lại thấy có khán giả đột ngột chạy đến hét lên: “Đường Ninh, đây là Đường Ninh.”
Đôi chân dài kia khiến cô trong tích tắc bị lộ thân phận.
Mặc Đình ôm Đường Ninh trong lòng, nhưng càng ngày càng có nhiều người hâm mộ vây quanh.
“Đường Ninh, chị cũng đến xem phim mà cô đóng vai chính hả?”
“Đường Ninh, chị thật sự diễn rất tốt, có thể ký tên cho tụi em không?”
“Xin lỗi, xin cho chúng tôi ra ngoài trước, để không ảnh hưởng đến trật tự an ninh của rạp chiếu phim.” Đường Ninh tháo khẩu trang xuống nói với mọi người.
Khán giả tỏ vẻ hiểu biết, xoay người bước ra ngoài, nhưng bọn họ cũng hết lần này tới lần khác nhìn lại, sợ rằng Đường Ninh sẽ bỏ chạy.
Tuy nhiên, vì Đường Ninh đã đồng ý với họ, cô tất nhiên sẽ giữ lời.
Mặc Đình không ngừng ngăn cách khán giả với Đường Ninh, nhưng dường như anh đã đánh giá thấp địa vị hiện tại của người phụ nữ này trong làng giải trí, chỉ trong chốc lát, một vài tầng của trung tâm thương mại đã tập trung rất đông người.
Đến cửa trung tâm mua sắm, Đường Ninh cuối cùng cũng dừng lại, bình an vô sự trong lòng của Mặc Đình, cô quay người lại cúi đầu cảm ơn mọi người: “Cảm ơn các bạn đã ủng hộ “Người sống sót”, và “Người sống sót” cũng là tác phẩm cuối cùng của tôi với tư cách là một diễn viên, tôi hy vọng mọi người sẽ thích nó.”
Trước kia có tin đồn Đường Ninh làm vậy là để lẫn tránh, mọi người còn ảo tưởng, không ngờ ngày hôm nay lại nghe chính miệng cô nói ra.
Thật kỳ lạ, diễn viên Đường Ninh và người đại diện Đường Ninh dường như là hai người, một người lạnh lùng và một người sắc sảo.
Mọi người rất khó để có thể đánh đồng hai người, dù sao thì với tư cách là một người đại diện, Đường Ninh có thể oán trời hận đất.
“Đường Ninh chị trở lại đi, diễn xuất của chị thật tốt.”
“Vâng đúng đấy, tất cả chúng em đều là người hâm mộ của chị. Chúng em biết rằng chị đã phải chịu đựng rất nhiều từ sự cố của Hứa Hân.”
“Đường Ninh, đừng từ bỏ chúng em…”
“Đường Ninh…” Mọi người lần lượt nói ra lời nói từ tận đáy lòng, có lẽ đuổi theo một diễn viên thế này, cầu xin cô tiếp tục đóng phim, có phải là lần đầu tiên của giới giải trí không?
Chỉ vì cô là một diễn viên giỏi nhất trong một trăm diễn viên giỏi.
Mặc Đình biết Đường Ninh đang khó xử nên vòng tay qua vai cô, nhẹ vỗ về: “Đi thôi.”
“Đường Ninh…”
“Xin mọi người đừng buôn, tôi chỉ là một nghệ sĩ, cho tôi một chút thời gian, tôi sẽ dùng một cách khác để mang đến cho các bạn những điều kỳ diệu… Hãy chờ tôi!” Sau đó Đường Ninh dưới sự bảo vệ của Mặc Đình lên được xe, cả hai nhanh chóng biến mất ở ngưỡng cửa nơi có rất đông khán giả đang tụ tập.
“Haiz, ít ra như vậy tốt hơn nhiều so với việc không để lại chút hy vọng nào.”
“Đường Tiểu Ninh, chúng em sẽ luôn chờ chị.”
/1589
|