“Ông nội, để con đến chỗ ông trốn vài ngày, sau đó con sẽ tìm cơ hội báo thù Mặc Đình.”
“Tôi trước tiên đưa anh đên một nơi an toàn hơn.” Ông cụ trong lời nói có chút ý tứ, nhưng tiếc là lúc này giám đốc Phạm nghe không hiểu.
Ông ta chỉ cảm thấy mình được cứu rôi, dù sao cũng không phải hoàn toàn bị đánh bại, nhưng rât nhanh ông ta sẽ biết ông cụ Phạm trực tiếp đưa ông ta tới đồn cảnh sát.
Thấy cảnh sát đến mở cửa, giám đốc Phạm nhìn ông mình đầy hoài nghi.
“Tôi không ngờ ông cũng sẽ phản bội tôi. Tôi là cháu trai của ông đấy.”
“Tôi chỉ mong anh còn có thể sống tiếp.” Ông cụ bất lực thở dài.
Lúc này, giám đốc Phạm hoàn toàn Suy sụp, vì bị chính người thân của mình phản bội hai lần trong một ngày.
“Ông nội... Ông nội, tại sao ông lại làm như vậy với tôi.”
“Nếu không như vậy, anh còn chết nhanh hơn.”
“Hóa ra giám đốc Phạm là hung thủ đã đầy Hạ Hàm Mạt, và ông ta còn có rất nhiều tiền án, hại đến người không nên hại.”
“Nhiều người trong giới biết lai lịch của ông ta. Bây giờ ông đã bị bắt, tôi chỉ có thê nói là hả lòng hả dạ.”
“Nghe nói giám đốc Phạm đã bị ai đó chơi rôi.”
“Bát kể ai chơi ông ta, có thể bắt được khối u ác tính này, thì chính là tạo phúc cho nhân loại.”
Tóm lại, chủ tịch Mặc rất nhanh chóng chính xác, phát huy đến cực điềm, cũng. khiến những người có liên quan một lân nữa lau mắt mà nhìn anh.
Người đàn ông này không phải vì cựng chiều vợ hay là làm cha mà như hỗ mắt răng, ngược lại anh còn quyết liệt hơn, vẫn như trước giơ tay chém xuống, giết người không thây máu.
Khi chị Long trong bệnh viện nhìn thấy tin tức, cả người để cứng đơ.
“Boss sao làm như này vậy? Trong thời gian ngăn như Vậy, anh ây đúng là thân của chị mà.”
Thực ra, ngay cả Đường Ninh cũng cảm thấy kinh ngạc, bởi vì tuy biệt thực lực của chông nhưng cô chưa bao giờ thấy anh dùng thủ đoạn ra tay “tàn nhân” như vậy. Cô luôn cảm thấy mình rất thông minh, hóa ra chỉ là người đàn ông đó suốt thời gian qua vần luôn dung túng cô.
Bởi vì trước mặt người đàn ông đó, cô lại dám khoa tay múa chân.
“Em cũng không biết.” Đường Ninh lắc đầu: “Có lẽ Ìà đầu óc giải Quyết vấn đề của người đàn ông, quả nhiên không phải là thứ mà chúng ta có thể so sánh được”
“Em cũng rất thông minh đầy có được không hả?” Chị Long trợn tròn mắt: “Dù sao thì bây. giờ giám đốc Phạm này đã bị bắt về quy án. Nói cách khác, điều chờ đợi ông ta chính là sự phán xét nghiêm minh của pháp luật, thực sự rất sảng khoái nha, cảm thấy cả thế giới đều sạch sẽ rồi. Ệ Đường Ninh nằm trên giường bệnh, tuy không tận mắt chứng kiên hoàn cản bi đát của giám đốc Phạm nhưng khi nghĩ đên giờ ông ta đã vĩnh viễn mất tự do, cô liền cảm thấy Vui sướng.
Không lâu sau, Mặc Đình trở lại bên Đường Ninh.
Chỉ một ngày.
Anh đã thay đổi mọi thứ.
“Boss, anh thực sự sắp trở thành thần của tôi rồi, tôi rất sùng bái anh.”
Sau khi nhìn thấy Mặc Đình, chị Long luôn cảm thấy, hình tượng của Mặc Đình trong lòng chị ây càng thêm to lớn.
Người đàn ông này hùng mạnh đến mức khiến chị ấy cảm thấy sợ hãi đầy được không?
“Cô trở lại làm việc đi, chỗ Ninh có tôi rồi.” Mặc Đình nhìn mãi thành quen, cũng không nghĩ dọn sạch một mảnh rác rưởi có cái gì đặc biệt.
Chị Long gật đầu, lén sau lưng Mặc Đình làm động tác nháy mắt về phía Đường Ninh, sau đó tay chân nhanh chóng rời khỏi bệnh viện, kiên quyết không làm bóng đèn của hai vợ chông.
“Tôi trước tiên đưa anh đên một nơi an toàn hơn.” Ông cụ trong lời nói có chút ý tứ, nhưng tiếc là lúc này giám đốc Phạm nghe không hiểu.
Ông ta chỉ cảm thấy mình được cứu rôi, dù sao cũng không phải hoàn toàn bị đánh bại, nhưng rât nhanh ông ta sẽ biết ông cụ Phạm trực tiếp đưa ông ta tới đồn cảnh sát.
Thấy cảnh sát đến mở cửa, giám đốc Phạm nhìn ông mình đầy hoài nghi.
“Tôi không ngờ ông cũng sẽ phản bội tôi. Tôi là cháu trai của ông đấy.”
“Tôi chỉ mong anh còn có thể sống tiếp.” Ông cụ bất lực thở dài.
Lúc này, giám đốc Phạm hoàn toàn Suy sụp, vì bị chính người thân của mình phản bội hai lần trong một ngày.
“Ông nội... Ông nội, tại sao ông lại làm như vậy với tôi.”
“Nếu không như vậy, anh còn chết nhanh hơn.”
“Hóa ra giám đốc Phạm là hung thủ đã đầy Hạ Hàm Mạt, và ông ta còn có rất nhiều tiền án, hại đến người không nên hại.”
“Nhiều người trong giới biết lai lịch của ông ta. Bây giờ ông đã bị bắt, tôi chỉ có thê nói là hả lòng hả dạ.”
“Nghe nói giám đốc Phạm đã bị ai đó chơi rôi.”
“Bát kể ai chơi ông ta, có thể bắt được khối u ác tính này, thì chính là tạo phúc cho nhân loại.”
Tóm lại, chủ tịch Mặc rất nhanh chóng chính xác, phát huy đến cực điềm, cũng. khiến những người có liên quan một lân nữa lau mắt mà nhìn anh.
Người đàn ông này không phải vì cựng chiều vợ hay là làm cha mà như hỗ mắt răng, ngược lại anh còn quyết liệt hơn, vẫn như trước giơ tay chém xuống, giết người không thây máu.
Khi chị Long trong bệnh viện nhìn thấy tin tức, cả người để cứng đơ.
“Boss sao làm như này vậy? Trong thời gian ngăn như Vậy, anh ây đúng là thân của chị mà.”
Thực ra, ngay cả Đường Ninh cũng cảm thấy kinh ngạc, bởi vì tuy biệt thực lực của chông nhưng cô chưa bao giờ thấy anh dùng thủ đoạn ra tay “tàn nhân” như vậy. Cô luôn cảm thấy mình rất thông minh, hóa ra chỉ là người đàn ông đó suốt thời gian qua vần luôn dung túng cô.
Bởi vì trước mặt người đàn ông đó, cô lại dám khoa tay múa chân.
“Em cũng không biết.” Đường Ninh lắc đầu: “Có lẽ Ìà đầu óc giải Quyết vấn đề của người đàn ông, quả nhiên không phải là thứ mà chúng ta có thể so sánh được”
“Em cũng rất thông minh đầy có được không hả?” Chị Long trợn tròn mắt: “Dù sao thì bây. giờ giám đốc Phạm này đã bị bắt về quy án. Nói cách khác, điều chờ đợi ông ta chính là sự phán xét nghiêm minh của pháp luật, thực sự rất sảng khoái nha, cảm thấy cả thế giới đều sạch sẽ rồi. Ệ Đường Ninh nằm trên giường bệnh, tuy không tận mắt chứng kiên hoàn cản bi đát của giám đốc Phạm nhưng khi nghĩ đên giờ ông ta đã vĩnh viễn mất tự do, cô liền cảm thấy Vui sướng.
Không lâu sau, Mặc Đình trở lại bên Đường Ninh.
Chỉ một ngày.
Anh đã thay đổi mọi thứ.
“Boss, anh thực sự sắp trở thành thần của tôi rồi, tôi rất sùng bái anh.”
Sau khi nhìn thấy Mặc Đình, chị Long luôn cảm thấy, hình tượng của Mặc Đình trong lòng chị ây càng thêm to lớn.
Người đàn ông này hùng mạnh đến mức khiến chị ấy cảm thấy sợ hãi đầy được không?
“Cô trở lại làm việc đi, chỗ Ninh có tôi rồi.” Mặc Đình nhìn mãi thành quen, cũng không nghĩ dọn sạch một mảnh rác rưởi có cái gì đặc biệt.
Chị Long gật đầu, lén sau lưng Mặc Đình làm động tác nháy mắt về phía Đường Ninh, sau đó tay chân nhanh chóng rời khỏi bệnh viện, kiên quyết không làm bóng đèn của hai vợ chông.
/1589
|