Kết Hôn Chớp Nhoáng Thiên Tài Bảo Bối

Chương 55: 55: Chịu Trách Nhiệm

/382



Khi cánh cửa đóng lại, tiếng khóc và tiếng chửi rủa của Đường Cẩm Y dần biến mất.

Sau một lúc im lặng, Đường Dạ Khê cười với Ôn Minh Viễn: "Chủ tịch Ôn, nếu ông không có việc gì nữa, tôi về trước đây.

Tiểu Sơ và Tiểu Thứ còn đang chờ tôi về nhà.

Chắc tụi nó rất sốt ruột rồi."
"Được." Ôn Minh Viễn đè nén ngàn vạn suy nghĩ trong lòng, nhẹ nhàng nói: "Khi nào có kết quả giám định quan hệ huyết thống, ta sẽ liên lạc với con."
Đường Dạ Khê gật đầu: "Được...!tạm biệt."
Sau khi khẽ cúi người chào với Ôn Minh Viễn, cô rời khỏi phòng.

Ôn Minh Viễn tiễn cô suốt đoạn đường, nhìn cô lên xe, sau đó vẫn đứng ở ven đường mà nhìn cô từ phía xa.

Ở trong xe, Đường Dạ Khê cũng quay đầu lại nhìn ông.

Mãi đến khi xe đi càng xa, bóng dáng Ôn Minh Viễn biến mất khỏi tầm mắt, cô mới quay người lại.

Giờ phút này, chữ "bố" đang lăn lộn qua lại trong lòng cô, không ngừng nghiền nát.

Bố...!
Mẹ...!
Anh trai...!
Nếu cô thật sự là con gái của Ôn Minh Viễn, vậy thì cô sắp có bố, mẹ, bốn người anh trai, cũng như ông nội, bà nội, chú, thím, anh họ, và những người thân khác, rất nhiều đến mức không đếm được.

Cô không còn là Đường Dạ Khê bị khinh bỉ khi bị đuổi ra khỏi nhà, trong người chảy dòng máu của một đứa con gái ngoài giá thú nữa.


Cô là Đường Dạ Khê, con gái trong giá thú một cách quang minh chính đại.

Tiểu Sơ và Tiểu Thứ sẽ không bao giờ bị người ta xem thường, bị người ta chê bai vì thân thế của cô.

Nghĩ đến đây, máu huyết như đang sôi trào khắp người của cô.

Từ nhỏ đến giờ, ngoại trừ ngày Tiểu Sơ và Tiểu Thứ chào đời, hôm nay có lẽ là ngày may mắn nhất của cô...!
Cô nên cảm ơn Cố Thời Mộ.

Nếu không phải anh phát hiện ra bí mật thân thế của cô, có lẽ cô sẽ là con gái của một người con ngoài giá thú cả đời...!
Cố Thời Mộ là quý nhân của cô, cũng là ân nhân của cô.

Trong tương lai, nếu có cơ hội, cô nhất định sẽ báo đáp anh!
Cô miên man suy nghĩ suốt dọc đường đến biệt thự nhà họ Cố.

Xe đi thẳng vào khu nhà.

Sau khi xe dừng lại, Đường Dạ Khê mở cửa, còn chưa xuống xe mà cô đã nghe thấy tiếng cười to vô tư vô lo của con trai mình.

Khóe miệng cô lập tức cong lên, gật đầu nói tiếng cảm ơn với vệ sĩ chạy tới giúp cô mở cửa, xuống xe đi về phía con trai yêu quý của cô.

Trong sân, Tiểu Sơ và Tiểu Thứ đang trêu đùa một chú chó con.

Chú chó con màu trắng, nho nhỏ trông có vẻ như còn bú sữa.

“Mẹ!” Nhìn thấy Đường Dạ Khê, đôi mắt vốn đã sáng ngời của Đường Tiểu Thứ nay lại càng sáng hơn.

Cậu bé vốn dĩ đang ngồi xổm trên mặt đất để trêu đùa chú chó con, lập tức đứng dậy bay về phía Đường Dạ Khê.

Được Đường Dạ Khê ôm vào trong vòng tay, cậu bé ôm eo Đường Dạ Khê, làm nũng: "Mẹ, sao giờ mẹ mới về? Con nhớ mẹ!"
“Nhớ chỗ nào?” Đường Dạ Khê cười gõ nhẹ vào chóp mũi cậu nhóc: “Chẳng phải đang chơi rất vui hay sao?"
"Là nhớ đó!" Đường Tiểu Thứ vặn vẹo hai tay như xoắn viên kẹo: "Nhớ sắp khóc luôn rồi! Ông nội thấy con không vui nên bảo người ta tặng cho con một chú chó nhỏ.

Ông nội thật là tốt!"
"Ồ, mẹ hiểu rồi..." Đường Dạ Khê buồn cười nhéo hai má của cậu bé: "Nếu không có mẹ ở cùng thì có bạn chó cũng được, đúng không?"
“Không đúng!” Đường Tiểu Thứ lắc đầu, duỗi một ngón tay với Đường Dạ Khê: “Cún con chỉ có thể chơi một lúc thôi! Nếu qua một lát nữa mà mẹ vẫn không quay lại thì Tiểu Thứ sẽ khóc!"
"Khóc rất vinh quang à? Em lại không biết xấu hổ mà nói ra!" Đường Tiểu Sơ đi tới bên cạnh em mình, chán ghét nói: "Nam tử hán, đổ máu không đổ lệ!"
“Nhưng em có phải nam tử hán đâu!” Đôi mắt to của Đường Tiểu Thứ nhấp nháy: “Em là con nít mà!"
Đường Tiểu Sơ...!gục ngã trước em trai của mình rồi.

Sao em trai cậu lại xinh đẹp như vậy?
Hàng mi dài hơn cả con gái, đôi mắt to đen lúng liếng trong veo như nước, long lanh lấp lánh, còn đáng yêu hơn cả búp bê Barbie.

Ặc...!
Barbie là con gái chứ nhỉ?

Cái đó không quan trọng!
Con gái cũng không dễ thương bằng em trai cậu!
"Được rồi." Cậu nhỏ giọng than thở: "Cho phép em làm trẻ con đấy, tự anh làm nam tử hán là được!"
Ông Cố bị hai anh em chọc cười.

Ông mỉm cười đi tới, xoa đầu của hai anh em, hỏi Đường Dạ Khê: "Về rồi à? Mọi việc xong chưa?"
"Xong rồi ạ." Đường Dạ Khê khẽ gật đầu với ông: "Cảm ơn bác đã giúp cháu chăm sóc Tiểu Sơ và Tiểu Thứ.

Vất vả cho bác rồi."
“Bác không thích nghe lời này của cháu!” Ông Cố nghiêm khắc nói: “Tiểu Sơ và Tiểu Thứ là cháu trai của bác.

Bác ở cùng với cháu trai của bác thì cái này gọi là niềm vui thú của người già, tận hưởng niềm vui thôi, khỏi nói bác vui vẻ biết bao nhiêu, sao có thể nói là vất vả? Còn nữa, đừng có gọi bác bác gì nữa, giấy chứng nhận kết hôn cũng đã lấy rồi mà sao con còn chưa sửa xưng hô?"
Đường Dạ Khê: "..."
Tính tình của ông cụ nhà họ Cố này...!dứt khoát thật.

Cô mấp máy miệng mấy lần mà vẫn không thể phát ra âm thanh.

Quá đột ngột...!
Hơn nữa, cô và Cố Thời Mộ lấy giấy chứng nhận là vì để Tiểu Sơ và Tiểu Thứ có thể có một gia đình trọn vẹn.

Cô và Cố Thời Mộ không phải là một cặp vợ chồng thực sự.

Cô thực sự phải sửa xưng hô gọi bố Cố Thời Mộ một tiếng "bố" sao?
“Bố, bố thật là!” Cố Thời Mộ không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng ông Cố.

Anh đút hai tay vào túi quần, nhìn Đường Dạ Khê, nhàn nhạt cười: “Bố đã trả phí sửa xưng hô chưa? Bố bảo Khê Khê sửa xưng hô à? Ngay cả phí sửa xưng hô cũng chẳng cho mà còn bảo Khê Khê gọi bố là "bố", bố không biết xấu hổ à?"
Ông Cố: "...!Phí sửa xưng hô?"
“Con biết, con biết!” Đường Tiểu Sơ vừa giậm chân vừa giơ đôi tay trắng nõn non mềm ra: “Chính là hai cái bao màu đỏ mà bố mẹ chồng cho cô dâu, sau đó cô dâu liền sửa xưng hô gọi bố mẹ của chú rể là bố mẹ.

Người dẫn chương trình còn có thể nói rằng: Cô dâu, giọng cô nói không đủ lớn, gọi lại một lần nữa đi!"
"..." Đường Dạ Khê nhìn về phía con trai yêu quý của mình với vẻ một lời khó nói hết: "Tiểu Thứ, con coi mấy thứ tầm bậy này ở đâu vậy?"
“Tầm bậy sao?” Hai mắt Đường Tiểu Thứ lóe lên: “Ở trên TV, không có tầm bậy, coi cũng hay lắm đó mẹ!… Mẹ, mẹ sắp làm cô dâu sao?"

Đường Dạ Khê: "..."
“Ồ, ông hiểu rồi!” Ông Cố một tay dắt Tiểu Sơ, một tay dắt Tiểu Thứ, nói với Cố Thời Mộ và Đường Dạ Khê: “Nào, các con đi theo bố."
Ông cụ đã lên tiếng, Cố Thời Mộ và Đường Dạ Khê bèn đi theo ông cụ vào phòng khách.

Ông cụ bảo Cố Thời Mộ và Đường Dạ Khê đợi ở phòng khách, rồi ông đưa hai đứa trẻ lên lầu.

Một lúc sau, ông bước xuống nhà, trên tay cầm một chiếc hộp bằng gỗ lim.

Đường Tiểu Sơ đi theo sau ông cụ.

Đường Tiểu Thứ thì dùng cánh tay nhỏ bé nâng cánh tay ông cụ, dùng giọng điệu mềm mại non nớt nói: "Ông nội, cẩn thận bậc thang, đừng để ngã nha."
Ông cụ được cậu bé dỗ dành mà lòng như nở hoa, luôn miệng khen cậu nhóc "ngoan", miệng cười toe toét.

Nhìn thấy thần thái vui vẻ của ông cụ, Cố Thời Mộ cảm thấy hai đứa con trai của mình sinh ra không phải là vô ích.

Ừm.

Dù anh không sinh ra chúng nhưng nói thế nào thì chúng cũng là hạt giống của anh.

Anh sẽ chịu trách nhiệm.

Chịu trách nhiệm đến cùng!
Ông Cố cầm hộp gỗ lim, ngồi xuống đối diện với Cố Thời Mộ và Đường Dạ Khê, mở hộp gỗ lim ra, đẩy đến trước mặt Đường Dạ Khê.

Nhìn đồ trong hộp gỗ lim, giọng ông đầy hồi ức và tưởng nhớ: "Khê Khê, đây là đồ của bố và mẹ Tiểu Mộ tặng cho con, phí sửa xưng hô!".



/382

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status