Ba ngày sau Hứa Trác Nghiên đi làm lại, mang theo cả một túi sô cô la to. Vừa vào đến cửa đã thấy một đám người nheo nheo mắt cười với mình, miệng luôn đòi ăn kẹo hỉ.
Hứa Trác Nghiên đặt bịch kẹo lên bàn nói: “Tự lấy mà ăn”, rồi lại đi thẳng vào phòng làm việc của mình và đóng cửa lại.
Mọi người trong văn phòng đưa mắt nhìn nhau, Mễ Phi Phi nhìn theo cánh cửa đóng kín, thở dài: “Đây là cô dâu mới lạnh lùng nhất của thế kỷ đấy nhỉ!”
Còn Trần Hiểu Dĩnh có vẻ rất tâm lý, ôm bịch kẹo đi chia cho từng bàn, đi đến đâu cô cũng bị mọi người trêu chọc: “Hiểu Dĩnh, lúc trước cô luôn cùng đến cùng đi với người ta, như hình với bóng, giờ bị bỏ rơi rồi nhé, mau mau tìm lấy một người, để chúng tôi sớm được ăn kẹo mừng của cô đi!”
Trần Hiểu Dĩnh dường như đã quá quen với những lời này rồi, đôi khi quá nhiệt tình cũng không phải chuyện hay ho gì, thế nên cô dửng dưng đáp: “Ăn đi, chẳng lẽ chỗ sô cô la này không bịt được miệng của cô hả? Tốt nhất là bây giờ cô ăn nhiều một chút, đến lúc tôi cưới, rồi sẽ đến cửa hàng bán buôn, mua một lô kẹo cân toàn đường hoá học cho các cô ăn, đến lúc ấy chắc cô cũng chẳng buồn ăn nữa đâu!”
Trờ lại ghế ngồi, Trần Hiểu Dĩnh liền mở file excel ra, nhìn lướt qua, đột nhiên chẳng còn chút tâm trạng nào nữa. Cô đưa mắt nhìn ra chỗ của Đỗ Giang, chỉ thấy anh trầm ngâm trước màn hình máy tính, thế nên nhấp chuột vào cái biểu tượng màu hồng trên màn hình.
Bầu trời duyên phận... Tình yêu ở Thâm Quyến.
Đây là một trang web giao lưu của thanh niên Thâm Quyến.
Cô đăng nhập vào nick của mình, rồi nhập mật mã, mở trang chủ ra, nhưng chẳng có niềm vui mừng mà cô mong đợi, bởi hòm thư không hề thông báo có thư mới.
Cô lại click vào hòm thư, bên trong là hai thư trả lời mà hai người đã gửi ảnh của họ cho cô, đề nghị gặp mặt cô lần trước. Đúng thế, cô không muốn đưa ảnh của mình lên mạng, cũng không muốn gửi ảnh cho người khác, vì vậy những người muốn hẹn hò với cô rất ít, đương nhiên cơ hội thành công cũng không nhiều.
Ngẫm nghĩ một hồi, thấy mọi chuyện thật tẻ nhạt, cô liền nhấp chuột tắt trang web đi. Đúng lúc ấy QQ hiện thông báo có người online, hoá ra là Tiểu Mễ, nick của cô ấy là “Mễ ngoan ngoan”. Những cô gái xinh đẹp và yêu bản thân luôn trưng những bức ảnh xinh đẹp và gợi cảm của mình lên MSN hay QQ.
“Nói chuyện chút đi!”, Mễ Phi Phi nói.
“Có chuyện gì thế?”, Trần Hiểu Dĩnh hỏi.
Mễ Phi Phi nói: “Có phải trong lòng có chuyện không vui không? Chị Hứa lấy chồng rồi, hơn nữa lại kiếm được một người tốt như thế, trong lòng cảm thấy chua xót lắm phải không?”
Trần Hiểu Dĩnh: “Nói bậy, chị ấy lấy được chồng tốt, tôi mừng cho chị ấy còn không hết, chỉ cảm thấy quá đường đột, hơn nữa con người tổng giám đốc Lâm cứ là lạ, tôi thật sự lo cho chị Nghiên…”
Mễ Phi Phi: “Ôi trời, lại còn phải lo cho người ta nữa chứ, cô nói xem có phải cô thù hận những kẻ giàu có không hả? Giờ tôi đang đau hết cả đầu đây, chị Hứa lại là cấp trên, tổng giám đốc Lâm là một khách hàng lớn, tiền mừng của chúng ta biết đi bao nhiêu cho thích hợp đây? Tháng này tôi hết tiền rồi, nếu như tý nữa chị Hồ tài vụ bảo chúng ta góp vào, cô giúp tôi ứng trước, đợi khi nào phát tiền lương tôi trả cô nhé!”
Trần Hiểu Dĩnh: “Chết mất, lại vay tiền, hình như tiền lương của cô cao hơn tôi thì phải!”
Mễ Phi Phi gửi đến một cái mặt khóc: “Ai bảo cô biết tích cóp cơ, cả công ty này đều biết cô rất ghê gớm, tiền chỉ có vào mà không có ra, thật là biết tiết kiệm! Thỉnh thoảng cho tôi vay ít tiền ăn cơm nhé, cô tốt bụng lắm mà, hi hi!”
Trần Hiểu Dĩnh: “Nói chuyện tử tế đi!”
Mễ Phi Phi: “Thôi được rồi, vậy là cô cho tôi vay rồi, đúng không?”
Trần Hiểu Dĩnh: “Ừ, tôi sợ cô rồi, nhất định phải trả đấy! Đúng là ở hiền toàn bị bắt nạt mà!”
Mễ Phi Phi: “Thôi được rồi, để coi như là báo đáp, tối nay tôi dẫn cô đến một nơi hay lắm!”
Trần Hiểu Dĩnh: “Không đi đâu!”
Mễ Phi Phi: “Tại sao?”
Trần Hiểu Dĩnh: “Thế nào cô cũng đến một nơi rất đắt tiền, đừng nói là mua quần áo hay ăn cơm, tôi đều không đua nổi với cô, hơn nữa hôm nay chị Nghiên sẽ về chung cư lấy đồ đạc!”
Mễ Phi Phi: “Chết mất, tôi đâu có bắt cô trả tiền! Ngoan, hết giờ cứ đi theo tôi là được, hơn nữa chị ấy lấy đồ đạc, chắc chắn có chồng đi cùng, cô ở đấy làm kỳ đà làm gì?”
Trần Hiểu Dĩnh ngẫm nghĩ, cũng phải.
Năm rưỡi chiều, hết giờ làm việc.
Mọi người lục tục rời khỏi văn phòng. Trần Hiểu Dĩnh và Mễ Phi Phi mỗi người quàng một tay Hứa Trác Nghiên, vừa đi vừa nói chuyện. Mễ Phi Phi lúc nào cũng nhanh mồm nhanh miệng: “Chị Hứa thân yêu, chị thật là tốt, không nhận một xu tiền mừng của bọn em, chị đúng là ân nhân cứu mạng. Tháng này em có đến ba người bạn cưới, một người mới sinh con, em đang nghèo rớt mùng tơi đây!”
Trần Hiểu Dĩnh vội trừng mắt: “Nói dối, lại nói dối rồi, tôi thấy cô tuần này ngày nào cũng thay đổi quần áo, mặc quần áo mới, đấy là nghèo rớt mùng tơi mà cô nói đấy hả?”
“Đáng ghét!”. Mễ Phi Phi bĩu môi rổi chỉ tay về phía chiếc xe phía xa cười bảo: “Chị Hứa, tổng giám đốc Lâm canh chừng chị kỹ thật đấy! Sáng đưa đi, trưa nhờ dịch vụ đặt cơm để giám sát, đồng thời cắt luôn cơ hội cho chị ra ngoài ăn cơm để gặp gỡ với người khác, tối lại đứng ở cổng đón chị về, đúng là một bạo quân mà!”
Trần Hiểu Dĩnh đánh Mễ Phi Phi một cái: “Sao cô xấu xa thế, rõ ràng người ta quan tâm mà lại hiểu ra như thế hả?”
Hứa Trác Nghiên nhìn về phía trước, lúc này Lâm Khởi Phàm đã nhìn thấy các cô đi ra liền xuống xe, tiến lại phía các cô, chào hỏi.
Trần Hiểu Dĩnh chào Lâm Khởi Phàm rồi kéo tay Mễ Phi Phi, đi về phía bến xe.
Nhưng Mễ Phi Phi lại dừng lại, ngẩng đầu cười với Lâm Khởi Phàm: “Tổng giám đốc Lâm, chị Hứa, hai người có thể cho chúng em đi nhờ một đoạn không ạ?”
Trần Hiểu Dĩnh giật mạnh gấu áo của Mễ Phi Phi: “Cô có điên không đấy?”
“Không, tôi rất ổn mà!”, Mễ Phi Phi nghiêm túc nói.
Lâm Khởi Phàm bật cười: “Các cô đi đâu nào?”
“Chúng em đến cửa hàng đồ nướng Brazil ở trên đường Thái Tử ạ!”, Mễ Phi Phi hào hứng nói.
“Ok! Lên xe đi!”. Lâm Khởi Phàm liếc Hứa Trác Nghiên, còn Hứa Trác Nghiên thì đứng như chẳng liên quan gì đến mình.
Thực ra nơi mà bon Mễ Phi Phi định đến không cùng đường về chung cư Thanh Niên của Hứa Trác Nghiên, vì vậy Lâm Khởi Phàm liền lái xe đưa họ đến cửa hàng đồ nướng Brazil trên đường Thái Tử trước rồi sau đó lái xe vòng về chung cư.
Nhìn theo bóng hai người đi vào đó, Lâm Khởi Phảm nói: “Dung mạo dễ thương, miệng lại ngọt, rõ ràng là không cùng đường, nhưng cô ấy biết ăn nói, khiến người nghe lọt tai, thế nên sẽ không từ chối cô ấy được, em hiểu chứ?”
“Hiểu!”. Hứa Trác Nghiên thờ ơ đáp: “Còn người không dễ thương, miệng cũng chẳng ngọt ngào như tôi, có bị người ta từ chối cũng là điều đương nhiên, thế sao anh còn lấy tôi?”
Lâm Khởi Phàm chẳng buồn nghĩ mà ném luôn ra một từ: “Hèn!”, rồi ngoảnh đầu sang lặp lại: “Bởi vì anh hèn!”
Hứa Trác Nghiên bật cười: “Thôi được rồi, đi thôi!”
“Khó khăn thật đấy, cuối cùng em cũng chịu cười rồi!”. Lâm Khởi Phàm một tay giữ vô lăng, một tat đặt lên tay Hứa Trác Nghiên rất tự nhiên.
Mễ Phi Phi sau khi vào cửa hàng đồ nướng liền kéo Trần Hiểu Dĩnh đi quanh cửa hàng một vòng, rồi lại đi ra, kéo Trần Hiểu Dĩnh đến toà cao ốc Thái Tử.
“Làm gì vậy? Rốt cuộc là đi đâu?”, Trần Hiểu Dĩnh hất tay Mễ Phi Phi ra.
“Hiểu Dĩnh, chúng ta đi tham gia một chương trình rất có tính thách thức, chương trình “Trí thức tám phút xem mắt”. Cô nghe qua rồi chứ?”. Mễ Phi Phi nhìn Trần Hiểu Dĩnh bằng ánh mắt đấy kỳ vọng, nhưng chân vẫn không ngừng sải bước, kéo theo Trần Hiểu Dĩnh vào thang máy, ấn nút lên tầng mười sáu.
“Cái gì? Trí thức xem mắt ư, lại còn tám phút nữa chứ? Cô tự đi đi, tôi không có tâm trạng nào mà điên với cô đâu!”. Trần Hiểu Dĩnh hất tay Mễ Phi Phi ra, ấn luôn vào nút xuống tầng một.
“Đừng mà, đến đã đến rồi, không phải đã đi cùng tôi rồi sao? Tôi cũng chỉ là muốn tốt cho cô thôi, bản thân tôi thiếu gì cơ hội, cả giám đốc thương mại đang tán tỉnh tôi mà tôi có thèm đếm xỉa đến họ đâu? Tôi làm thế này là vì muốn tốt cho cô thôi, là tôi đi cùng cô mới đúng!”. Mễ Phi Phi phồng má, ra sức thúc giục: “Cô đấy, tôi biết cô âm thầm lên mạng tìm bạn, nhưng chỉ lên mạng thì không ăn thua, cô tưởng chỉ cần lập một cái nick là có thể lấy được chồng chắc? Không đủ đâu!Không ra ngoài hẹn hò, không tham gia hoạt động tập thể, đừng mơ!”
Trong lúc hai người tranh cãi, thang máy đã dừng ở tầng mười sáu. Cửa thang máy mở ra, Mễ Phi Phi liền kéo Trần Hiểu Dĩnh còn đang do dự ra ngoài: “Tôi nói cho cô hay, theo kinh nghiệm đi xem mắt của tôi, cách này là thích hợp với cô nhất!”.
Phía đông cầu thang máy là một sân khấu được phủ rèm màu hồng, có hai người mặc đồng phục tiếp đón họ. Mễ Phi Phi tỏ vẻ thành thạo, lấy chứng minh thư và danh thiếp ra đưa cho nhân viên ở đây, để họ kiểm tra xong liền làm thủ tục đăng ký. Đến lượt Trần Hiểu Dĩnh, cô rất do dự. Đi xem mắt ư, hóa ra còn có kiểu đi xem mắt tập thể như thế này. Đi đặt mình vào giữa những người chải chuốt xinh đẹp như Mễ Phi Phi để cho người khác chọn lựa chẳng phải là tự chuốc lấy sỉ nhục cho mình hay sao?
“Xin chào, chị đến đây lần đầu phải không? Không sao đâu, đừng căng thẳng quá, chương trình này vừa thoải mái vừa nghiêm túc, chị sẽ thích thôi!”. Nhân viên ở đây kiên nhẫn giải thích cho Trần Hiểu Dĩnh biết về nguồn gốc, quy tắc và các tình tiết cụ thể. Trần Hiểu Dĩnh dần dần hiểu ra.
Hóa ra cái gọi là “hẹn hò chớp nhoáng” được dịch ra từ tiếng anh là “Speeddating”, được bắt nguồn từ thói quen truyền thống của người Do Thái, các thanh niên nam nữ còn độc thân sẽ gặp nhau định kỳ dưới sự giám sát của bố mẹ để tránh kết hôn với người ngoại tộc.
Năm 1999, sau khi các thành viên Do Thái ở Los Angeles đặt ra quy tắc của chò chơi, “speeddating” đã nhanh chóng lan rộng tới tận New York. Sau đó, phương thức hẹn hò này lại nhanh chóng lan sang cả Canada, Anh quốc…. So với trò “blinddate” (hẹn hò với người xa lạ) ở trong các quán rượu truyền thống thì trò “hẹn hò chớp nhoáng” này thú vị và an toàn hơn nhiều.
Cô lễ tân đưa cho Trần Hiểu Dĩnh một tờ quảng cáo, trên đó có in đặc điểm của chương trình này: quan trọng nhất chính là độ an toàn cao. “Tám phút hẹn hò” không giống như việc nói chuyện riêng với bạn chat trên mạng, cũng không cần phải lo lắng bị đeo bám sau khi gặp mặt. Chỉ có đôi bên cùng để ý đến nhau mới có được địa chỉ liên hệ của nhau. Bạn có thể thoải mái nói chuyện với những người lạ ấy mà không cần lo lắng người ta có ý đồ bất chính với bạn.
Nhìn lời quảng cáo, nghe lời giải thích của nhân viên ở đây, Trần Hiểu Dĩnh nhìn sang Mễ Phi Phi. Mễ Phi Phi liền dùng ánh mắt cổ vũ. Cuối cùng cô cũng lấy chứng minh thư của mình ra để đăng kí.
Sau khi đăng kí xong, bọn họ mỗi người được nhận một tấm thẻ, trên đó có ghi rõ số ghế ngồi. Sau đó họ được dẫn vào khu vực nghỉ ngơi, trong khu vực này có nước trà và đồ ngọt.
Mễ Phi Phi đi kiếm một đĩa đồ ăn rồi bê đến trước mặt Trần Hiểu Dĩnh, Trần Hiểu Dĩnh lắc đầu: “Tôi không ăn nổi!”.
“Ăn không nổi cũng phải ăn! Bỏ ra ngần ấy tiền, cô phải ăn cho bõ thì thôi! Hơn nữa đây là một hoạt động thể lực, không ăn lát nữa cô không chịu nổi đâu!”. Mễ Phi Phi nói bằng giọng ra lệnh.
Trần Hiểu Dĩnh đáp: “Hả, còn phải nộp tiền ư?”
“Thế cô tưởng thế nào? Số lượng nam nữ tham gia đã được xác định từ trước, cô bảo người tham gia nhặt được ở trên đường à? Người ta tổ chức chuyên nghiệp như thế cơ mà!”. Mễ Phi Phi uống một ngụm nước quả, nói tiếp: “Cô ngồi tạm ở đây đi, tôi đi nghe ngóng tình hình một chút, xem xem đám con trai hôm nay thế nào?”, nói rồi Mễ Phi Phi liền đi thẳng ra ngoài.
Lúc này Trần Hiểu Dĩnh mới phát hiện ra, khu vực nghỉ ngơi này là của nữ, không có một người đàn ông nào cả, ở đây có rất nhiều cô gái ăn mặc, chải chuốt rất thời trang và xinh đẹp, còn có người bàn tán phải làm thế nào để “Câu được rùa vàng” tối nay.
Cô nhìn lại bản thân, một chiếc áo sơ mi màu trắng cộc tay bình thường, một cái quần bò giản dị, mặt mộc… đó không phải bởi vì cô tự tin, mà là vì tự biết có trang điểm cũng vô ích, ngược lại còn khiến người ta nghĩ “đã xấu còn thích phấn đấu”.
Chẳng mấy chốc đã đến bảy giờ, chương trình chính thức bắt đầu. Nhân viên ở đây tỏ ra rất chuyên nghiệp, bảo bọn họ xếp hàng theo số thứ tự, sau đó đi theo hàng vào chỗ ngồi của mình. Lúc này trong phòng gặp mặt chưa thấy một bóng con trai nào, cách sắp xếp này rất ổn, bởi nếu không, bọn con trai chắc chắn sẽ soi kĩ từng cô gái bước chân vào, soi như thể soi các người đẹp đi thi hoa hậu, hoặc như đang xem xét một món đồ vật trưng bày, cảm giác rất khó chịu. Tại sao nhất định phải bắt con gái đứng đó cho con trai chọn lựa?
Trong lúc nghĩ ngợi vẩn vơ, Mễ Phi Phi liền kéo tay Trần Hiểu Dĩnh: “Bắt đầu rồi!”.
Thế là một hàng các chàng trai xuất hiện, ngồi đối diện với con gái, hai bên nhìn thẳng vào nhau, bắt đầu phút nói chuyện đầu tiên.
Người thứ nhất ngồi đối diện với Trần Hiểu Dĩnh là một chàng trai trông có vẻ thư sinh, rất sạch sẽ, gọn gàng, có thể thấy là một người nho nhã, cẩn thận; râu ria cạo sạch, chiếc áo sơ mi thẳng thớm, không biết do tự anh ta hay là mẹ anh ta giúp. Trong một phút đối mặt, ánh mắt của anh ta có vẻ hơi ảm đạm. Trần Hiểu Dĩnh hiểu ra, cô hơi bẽn lẽn cúi đầu. Hình như anh ta là người hướng nội, vì vậy nên anh ta gần như chẳng nói gì.
Do sự khác biệt về giới tính, thế nên trong hội trường xuất hiện rất nhiều tình huống nói chuyện. Có người cười nói vui vẻ, cũng có người cúi đầu suy nghĩ, tìm đề tài nói chuyện.
Trần Hiểu Dĩnh và người đối diện thuộc dạng thứ hai, còn Mễ Phi Phi đương nhiên thuộc dạng đầu tiên rồi.
Mễ Phi Phi ngồi bên cạnh đang nói chuyện như pháo nổ với một anh chàng ăn mặc chỉnh tề, khuôn mặt rất đẹp trai, mỗi tội là hơi béo.
“Anh làm nghề gì vậy? Có nền tảng sự nghiệp gì chưa?”. Mễ Phi Phi đi thẳng vào vấn đề, thực ra như vậy là cô ấy đã lịch sự hơn lúc ở công ty nhiều, nếu không có khi cô ấy đã hỏi thẳng một tháng anh làm được bao nhiêu tiền rồi.
“Tôi làm IT, cũng coi như có chút nền tảng!”, người đàn ông kia thật thà nói.
“Chức vụ là gì?”, Mễ Phi Phi hỏi sâu hơn.
“Hả? Chức vụ á? Tôi mở công ty riêng!”, rõ ràng là anh ta chưa từng gặp một cô gái thẳng thắn và bạo dạn đến thế.
“Thế anh lái xe gì?”, giọng nói của Mễ Phi Phi dường như đã dịu dàng đi đôi chút.
“Hummer!”, chàng trai thật thà đáp.
“Oa!”. Mễ Phi Phi gần như muốn bật dậy khỏi ghế: “Anh nói dối!”.
“Tôi không nói dối!”, chàng trai tỏ vẻ trầm ngâm.
“Anh nói anh đi Jetta, Passat, Buick tôi còn tin, đằng này anh lại nói anh đi Hummer, thật quá sức tưởng tượng!”, Mễ Phi Phi nói chẳng chút e ngại.
“Tôi không nói dối cô mà, việc đấy đâu cần thiết!”. Người đàn ông móc ví tiền ra, chìa bằng lái xe ra cho Mễ Phi Phi xem: “Cô xem đi!”.
Thực ra lúc nhìn thấy cái ví tiền của anh ta, hai mắt Mễ Phi Phi đã đờ ra rồi. Khi nhìn thấy dòng chữ “Hummer” trên bằng lái xe của anh ta, Mễ Phi Phi lập tức thộn ra.
Anh ta liền cất tấm bằng lái vào trong ví, đưa mắt nhìn Mễ Phi Phi: “Có phải cô định hỏi tôi đã có nhà hay chưa phải không?”.
Mễ Phi Phi gượng gạo gật đầu.
Anh ta cười cười: “Tôi có một chung cư rất nhỏ ở Xà Khẩu, khoảng một trăm tám mươi mét vuông. Ở Nam Sơn có một căn biệt thự, cũng không to lắm, chỉ khoảng hơn ba trăm mét vuông thôi!”.
Nước dãi của Mễ Phi Phi suýt chút nữa thì nhỏ đến tận chân. Cô vội vàng chớp chớp mắt với anh ta.
Chàng trai nọ vẫn mỉm cười: “Đáng tiếc là tôi không mang theo giấy tờ nhà!”
“Không sao, không sao đâu!”. Mễ Phi Phi vội vàng xua tay: “Tôi tin anh, vừa nhìn là biết ngay anh là người thật thà mà!”.
Người đàn ông thu lại nụ cười, hỏi: “Cô hỏi tôi nhiều như thế, giờ đến lượt tôi hỏi cô chứ nhỉ?”
Mễ Phi Phi gật đầu: “Tôi tên Mễ Phi Phi, hiện đang làm ở công ty mỹ phẩm Thủy Dạng, là trưởng phòng marketing, cũng có thể coi là người đẹp tài năng, tính tình tốt, ngoại hình xinh đẹp, ai nhìn thấy cũng phải yêu!”.
Người đàn ông đó cười: “Cô có hài lòng về tôi không?”.
Mễ Phi Phi gật đầu: “Hài lòng!”
“Nhưng tôi….”, người đó lắc đầu.
“Tại sao?”. Mễ Phi Phi đứng dậy quay một vòng: “Anh không hài lòng ở đâu?”
Người đàn ông đó cười: “Những thứ ấy đều không quan trọng!”.
Mặt Mễ Phi Phi đỏ bừng, ngồi xuống, cúi đầu nói lí nhí như tiếng muỗi kêu: “Tôi là gái trinh!”.
Người đàn ông mặt mày biến sắc: “Có thể, xinh đẹp và lần đầu tiên là thứ tài sản quý báu đối với cô, nhưng đối với tôi, những thứ ấy đều không quan trọng!”
Không chỉ có Mễ Phi Phi, Trần Hiểu Dĩnh ngồi bên cạnh cũng thấy ngạc nhiên. Cô ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn người đàn ông kia. Đúng lúc ấy tiếng chuông vang lên, theo quy định, nam giới sẽ đứng dậy, tiến lên trước vài bước, chuyển sang cô gái kế tiếp, bắt đầu một cuộc trò chuyện mới.
Mỗi lần mỗi người có thể làm quen với tám người bạn khác giới, nói cách khác, sẽ có tám người khác giới ngồi đối diện với mình trong chương trình này. Trần Hiểu Dĩnh nghĩ, anh ta đã bỏ phí mất một người. Mà thông qua cuộc trò chuyện ban nãy của Mễ Phi Phi, Trần Hiểu Dĩnh cũng chẳng còn ôm chút hy vọng gì.
Nhưng anh ta là người mở lời trước: “Hai người quen nhau à?”, ý của anh ta ám chỉ Mễ Phi Phi.
“Chúng tôi là đồng nghiệp!”, Trần Hiểu Dĩnh gật đầu nói.
“Cô ấy kéo cô đến đây phải không?”, anh liếc nhìn Mễ Phi Phi, ánh mắt có vẻ bất cần.
Trần Hiểu Dĩnh có hơi kinh ngạc: “Sao anh biết?”
Anh mỉm cười: “Cô không thích hợp với những nơi như thế này. Những cô gái ở đây nếu không phải là kiểu chủ động tấn công, hi vọng săn được những con báo lắm tiền thì cũng là dạng làm bộ làm tịch, cô ý lạt mềm buộc chặt. Nhưng cho dù thế nào, trước khi đến đây họ đều tỉ mỉ chải chuốt. Còn cô thì khác hẳn, hơn nữa tôi cũng phần nào đoán được tại sao cô ấy lại kéo cô đến đây!”
Mặt Trần Hiểu Dĩnh đỏ lựng lên, cô không cúi đầu theo thói quen mà ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào anh ta: “Tôi cam tâm tình nguyện làm nền cho bạn bè. Có lẽ đây cũng là giá trị tồn tại của mình. Thực ra anh không cần phải nói cô ấy như vậy, Mễ Phi Phi rất tốt, rất nhiệt tình. Tôi cũng không nghĩ rằng trong vòng tám phút ngắn ngủi có thể nhận ra cái chân thiện mỹ và những ưu điểm trên người đối phương, vì vậy trực tiếp hỏi là cách tốt nhất để tìm hiểu rõ về nhau!”
Lần này đến phiên người đàn ông kia tỏ vẻ ngạc nhiên. Anh ta chăm chú nhìn Trần Hiểu Dĩnh: “Nói như cô, con gái nên dán chặt mắt vào cái ví tiền của đàn ông, gặp phải cái ví nào dày, có tiền có nhà là phải chộp ngay lấy ư?”
Trần Hiểu Dĩnh chẳng buồn nghĩ mà đáp luôn: “Anh thật biết đùa! Vậy dựa vào đâu mà đàn ông vừa bước vào cửa là đã có quyền dán chặt mắt vào mặt, vào mông, vào chân con gái? Nếu đàn ông không coi trọng nhan sắc bề ngoài thì đương nhiên cũng có thể yêu cầu con gái không để ý đến chuyện tiền bạc. Tiền là cái gì? Là vật lưu thông. Ai dám khẳng định tiền trong ví anh hôm nay vĩnh viễn là của anh. Chỉ có điều tiền ít hay nhiều có thể chứng minh được rằng trước đó anh đã nỗ lực và thành công như thế nào. Phụ nữ nhìn tiền, thực tế là để đánh giá năng lực sinh tồn của đàn ông trong cái xã hội này. Chúng tôi cũng có chân có tay, đâu phải là khuyết tật mà cần có người nuôi dưỡng?”
Có thể Trần Hiểu Dĩnh vì quá kích động nên cô nói hơi to, rất nhiều người đã nghe thấy những điều cô nói, đặc biệt là những cô gái ăn mặc chải chuốt có mặt ở đó, bọn họ đều thi nhau vỗ tay, cổ vũ cho những gì Trần Hiểu Dĩnh đã nói. Mễ Phi Phi liền ôm chầm lấy Trần Hiểu Dĩnh, thích thú nói: “Cưng à, cưng thật là xuất sắc đấy!”, khiến cho đám đàn ông chỉ biết trố mắt nhìn nhau.
Tiếp theo đó lại là một lượt thay đổi vị trí nữa.
Những người về sau, người thì trầm tính, người thì lắm mồm, nhưng Trần Hiểu Dĩnh đã không còn cảm thấy bó buộc, căng thẳng nữa. Thực ra những cuộc xem mắt như thế này, ai cũng ôm hi vọng có một cuộc gặp gỡ tình cờ đầy lãng mạn, tìm được nửa kia của mình, nhưng nếu để cho tâm trạng thoải mái, chỉ coi là đi làm quen, không nôn nóng muốn xác lập quan hệ yêu đương với người ta, vậy thì cảm giác sẽ dễ chịu hơn nhiều, và có lẽ thu hoạch cũng sẽ nhiều hơn. Bởi vì ngoài “Tình yêu” ra, còn có cái gọi là “Tình bạn”, “quan hệ làm ăn” ….
Hứa Trác Nghiên đặt bịch kẹo lên bàn nói: “Tự lấy mà ăn”, rồi lại đi thẳng vào phòng làm việc của mình và đóng cửa lại.
Mọi người trong văn phòng đưa mắt nhìn nhau, Mễ Phi Phi nhìn theo cánh cửa đóng kín, thở dài: “Đây là cô dâu mới lạnh lùng nhất của thế kỷ đấy nhỉ!”
Còn Trần Hiểu Dĩnh có vẻ rất tâm lý, ôm bịch kẹo đi chia cho từng bàn, đi đến đâu cô cũng bị mọi người trêu chọc: “Hiểu Dĩnh, lúc trước cô luôn cùng đến cùng đi với người ta, như hình với bóng, giờ bị bỏ rơi rồi nhé, mau mau tìm lấy một người, để chúng tôi sớm được ăn kẹo mừng của cô đi!”
Trần Hiểu Dĩnh dường như đã quá quen với những lời này rồi, đôi khi quá nhiệt tình cũng không phải chuyện hay ho gì, thế nên cô dửng dưng đáp: “Ăn đi, chẳng lẽ chỗ sô cô la này không bịt được miệng của cô hả? Tốt nhất là bây giờ cô ăn nhiều một chút, đến lúc tôi cưới, rồi sẽ đến cửa hàng bán buôn, mua một lô kẹo cân toàn đường hoá học cho các cô ăn, đến lúc ấy chắc cô cũng chẳng buồn ăn nữa đâu!”
Trờ lại ghế ngồi, Trần Hiểu Dĩnh liền mở file excel ra, nhìn lướt qua, đột nhiên chẳng còn chút tâm trạng nào nữa. Cô đưa mắt nhìn ra chỗ của Đỗ Giang, chỉ thấy anh trầm ngâm trước màn hình máy tính, thế nên nhấp chuột vào cái biểu tượng màu hồng trên màn hình.
Bầu trời duyên phận... Tình yêu ở Thâm Quyến.
Đây là một trang web giao lưu của thanh niên Thâm Quyến.
Cô đăng nhập vào nick của mình, rồi nhập mật mã, mở trang chủ ra, nhưng chẳng có niềm vui mừng mà cô mong đợi, bởi hòm thư không hề thông báo có thư mới.
Cô lại click vào hòm thư, bên trong là hai thư trả lời mà hai người đã gửi ảnh của họ cho cô, đề nghị gặp mặt cô lần trước. Đúng thế, cô không muốn đưa ảnh của mình lên mạng, cũng không muốn gửi ảnh cho người khác, vì vậy những người muốn hẹn hò với cô rất ít, đương nhiên cơ hội thành công cũng không nhiều.
Ngẫm nghĩ một hồi, thấy mọi chuyện thật tẻ nhạt, cô liền nhấp chuột tắt trang web đi. Đúng lúc ấy QQ hiện thông báo có người online, hoá ra là Tiểu Mễ, nick của cô ấy là “Mễ ngoan ngoan”. Những cô gái xinh đẹp và yêu bản thân luôn trưng những bức ảnh xinh đẹp và gợi cảm của mình lên MSN hay QQ.
“Nói chuyện chút đi!”, Mễ Phi Phi nói.
“Có chuyện gì thế?”, Trần Hiểu Dĩnh hỏi.
Mễ Phi Phi nói: “Có phải trong lòng có chuyện không vui không? Chị Hứa lấy chồng rồi, hơn nữa lại kiếm được một người tốt như thế, trong lòng cảm thấy chua xót lắm phải không?”
Trần Hiểu Dĩnh: “Nói bậy, chị ấy lấy được chồng tốt, tôi mừng cho chị ấy còn không hết, chỉ cảm thấy quá đường đột, hơn nữa con người tổng giám đốc Lâm cứ là lạ, tôi thật sự lo cho chị Nghiên…”
Mễ Phi Phi: “Ôi trời, lại còn phải lo cho người ta nữa chứ, cô nói xem có phải cô thù hận những kẻ giàu có không hả? Giờ tôi đang đau hết cả đầu đây, chị Hứa lại là cấp trên, tổng giám đốc Lâm là một khách hàng lớn, tiền mừng của chúng ta biết đi bao nhiêu cho thích hợp đây? Tháng này tôi hết tiền rồi, nếu như tý nữa chị Hồ tài vụ bảo chúng ta góp vào, cô giúp tôi ứng trước, đợi khi nào phát tiền lương tôi trả cô nhé!”
Trần Hiểu Dĩnh: “Chết mất, lại vay tiền, hình như tiền lương của cô cao hơn tôi thì phải!”
Mễ Phi Phi gửi đến một cái mặt khóc: “Ai bảo cô biết tích cóp cơ, cả công ty này đều biết cô rất ghê gớm, tiền chỉ có vào mà không có ra, thật là biết tiết kiệm! Thỉnh thoảng cho tôi vay ít tiền ăn cơm nhé, cô tốt bụng lắm mà, hi hi!”
Trần Hiểu Dĩnh: “Nói chuyện tử tế đi!”
Mễ Phi Phi: “Thôi được rồi, vậy là cô cho tôi vay rồi, đúng không?”
Trần Hiểu Dĩnh: “Ừ, tôi sợ cô rồi, nhất định phải trả đấy! Đúng là ở hiền toàn bị bắt nạt mà!”
Mễ Phi Phi: “Thôi được rồi, để coi như là báo đáp, tối nay tôi dẫn cô đến một nơi hay lắm!”
Trần Hiểu Dĩnh: “Không đi đâu!”
Mễ Phi Phi: “Tại sao?”
Trần Hiểu Dĩnh: “Thế nào cô cũng đến một nơi rất đắt tiền, đừng nói là mua quần áo hay ăn cơm, tôi đều không đua nổi với cô, hơn nữa hôm nay chị Nghiên sẽ về chung cư lấy đồ đạc!”
Mễ Phi Phi: “Chết mất, tôi đâu có bắt cô trả tiền! Ngoan, hết giờ cứ đi theo tôi là được, hơn nữa chị ấy lấy đồ đạc, chắc chắn có chồng đi cùng, cô ở đấy làm kỳ đà làm gì?”
Trần Hiểu Dĩnh ngẫm nghĩ, cũng phải.
Năm rưỡi chiều, hết giờ làm việc.
Mọi người lục tục rời khỏi văn phòng. Trần Hiểu Dĩnh và Mễ Phi Phi mỗi người quàng một tay Hứa Trác Nghiên, vừa đi vừa nói chuyện. Mễ Phi Phi lúc nào cũng nhanh mồm nhanh miệng: “Chị Hứa thân yêu, chị thật là tốt, không nhận một xu tiền mừng của bọn em, chị đúng là ân nhân cứu mạng. Tháng này em có đến ba người bạn cưới, một người mới sinh con, em đang nghèo rớt mùng tơi đây!”
Trần Hiểu Dĩnh vội trừng mắt: “Nói dối, lại nói dối rồi, tôi thấy cô tuần này ngày nào cũng thay đổi quần áo, mặc quần áo mới, đấy là nghèo rớt mùng tơi mà cô nói đấy hả?”
“Đáng ghét!”. Mễ Phi Phi bĩu môi rổi chỉ tay về phía chiếc xe phía xa cười bảo: “Chị Hứa, tổng giám đốc Lâm canh chừng chị kỹ thật đấy! Sáng đưa đi, trưa nhờ dịch vụ đặt cơm để giám sát, đồng thời cắt luôn cơ hội cho chị ra ngoài ăn cơm để gặp gỡ với người khác, tối lại đứng ở cổng đón chị về, đúng là một bạo quân mà!”
Trần Hiểu Dĩnh đánh Mễ Phi Phi một cái: “Sao cô xấu xa thế, rõ ràng người ta quan tâm mà lại hiểu ra như thế hả?”
Hứa Trác Nghiên nhìn về phía trước, lúc này Lâm Khởi Phàm đã nhìn thấy các cô đi ra liền xuống xe, tiến lại phía các cô, chào hỏi.
Trần Hiểu Dĩnh chào Lâm Khởi Phàm rồi kéo tay Mễ Phi Phi, đi về phía bến xe.
Nhưng Mễ Phi Phi lại dừng lại, ngẩng đầu cười với Lâm Khởi Phàm: “Tổng giám đốc Lâm, chị Hứa, hai người có thể cho chúng em đi nhờ một đoạn không ạ?”
Trần Hiểu Dĩnh giật mạnh gấu áo của Mễ Phi Phi: “Cô có điên không đấy?”
“Không, tôi rất ổn mà!”, Mễ Phi Phi nghiêm túc nói.
Lâm Khởi Phàm bật cười: “Các cô đi đâu nào?”
“Chúng em đến cửa hàng đồ nướng Brazil ở trên đường Thái Tử ạ!”, Mễ Phi Phi hào hứng nói.
“Ok! Lên xe đi!”. Lâm Khởi Phàm liếc Hứa Trác Nghiên, còn Hứa Trác Nghiên thì đứng như chẳng liên quan gì đến mình.
Thực ra nơi mà bon Mễ Phi Phi định đến không cùng đường về chung cư Thanh Niên của Hứa Trác Nghiên, vì vậy Lâm Khởi Phàm liền lái xe đưa họ đến cửa hàng đồ nướng Brazil trên đường Thái Tử trước rồi sau đó lái xe vòng về chung cư.
Nhìn theo bóng hai người đi vào đó, Lâm Khởi Phảm nói: “Dung mạo dễ thương, miệng lại ngọt, rõ ràng là không cùng đường, nhưng cô ấy biết ăn nói, khiến người nghe lọt tai, thế nên sẽ không từ chối cô ấy được, em hiểu chứ?”
“Hiểu!”. Hứa Trác Nghiên thờ ơ đáp: “Còn người không dễ thương, miệng cũng chẳng ngọt ngào như tôi, có bị người ta từ chối cũng là điều đương nhiên, thế sao anh còn lấy tôi?”
Lâm Khởi Phàm chẳng buồn nghĩ mà ném luôn ra một từ: “Hèn!”, rồi ngoảnh đầu sang lặp lại: “Bởi vì anh hèn!”
Hứa Trác Nghiên bật cười: “Thôi được rồi, đi thôi!”
“Khó khăn thật đấy, cuối cùng em cũng chịu cười rồi!”. Lâm Khởi Phàm một tay giữ vô lăng, một tat đặt lên tay Hứa Trác Nghiên rất tự nhiên.
Mễ Phi Phi sau khi vào cửa hàng đồ nướng liền kéo Trần Hiểu Dĩnh đi quanh cửa hàng một vòng, rồi lại đi ra, kéo Trần Hiểu Dĩnh đến toà cao ốc Thái Tử.
“Làm gì vậy? Rốt cuộc là đi đâu?”, Trần Hiểu Dĩnh hất tay Mễ Phi Phi ra.
“Hiểu Dĩnh, chúng ta đi tham gia một chương trình rất có tính thách thức, chương trình “Trí thức tám phút xem mắt”. Cô nghe qua rồi chứ?”. Mễ Phi Phi nhìn Trần Hiểu Dĩnh bằng ánh mắt đấy kỳ vọng, nhưng chân vẫn không ngừng sải bước, kéo theo Trần Hiểu Dĩnh vào thang máy, ấn nút lên tầng mười sáu.
“Cái gì? Trí thức xem mắt ư, lại còn tám phút nữa chứ? Cô tự đi đi, tôi không có tâm trạng nào mà điên với cô đâu!”. Trần Hiểu Dĩnh hất tay Mễ Phi Phi ra, ấn luôn vào nút xuống tầng một.
“Đừng mà, đến đã đến rồi, không phải đã đi cùng tôi rồi sao? Tôi cũng chỉ là muốn tốt cho cô thôi, bản thân tôi thiếu gì cơ hội, cả giám đốc thương mại đang tán tỉnh tôi mà tôi có thèm đếm xỉa đến họ đâu? Tôi làm thế này là vì muốn tốt cho cô thôi, là tôi đi cùng cô mới đúng!”. Mễ Phi Phi phồng má, ra sức thúc giục: “Cô đấy, tôi biết cô âm thầm lên mạng tìm bạn, nhưng chỉ lên mạng thì không ăn thua, cô tưởng chỉ cần lập một cái nick là có thể lấy được chồng chắc? Không đủ đâu!Không ra ngoài hẹn hò, không tham gia hoạt động tập thể, đừng mơ!”
Trong lúc hai người tranh cãi, thang máy đã dừng ở tầng mười sáu. Cửa thang máy mở ra, Mễ Phi Phi liền kéo Trần Hiểu Dĩnh còn đang do dự ra ngoài: “Tôi nói cho cô hay, theo kinh nghiệm đi xem mắt của tôi, cách này là thích hợp với cô nhất!”.
Phía đông cầu thang máy là một sân khấu được phủ rèm màu hồng, có hai người mặc đồng phục tiếp đón họ. Mễ Phi Phi tỏ vẻ thành thạo, lấy chứng minh thư và danh thiếp ra đưa cho nhân viên ở đây, để họ kiểm tra xong liền làm thủ tục đăng ký. Đến lượt Trần Hiểu Dĩnh, cô rất do dự. Đi xem mắt ư, hóa ra còn có kiểu đi xem mắt tập thể như thế này. Đi đặt mình vào giữa những người chải chuốt xinh đẹp như Mễ Phi Phi để cho người khác chọn lựa chẳng phải là tự chuốc lấy sỉ nhục cho mình hay sao?
“Xin chào, chị đến đây lần đầu phải không? Không sao đâu, đừng căng thẳng quá, chương trình này vừa thoải mái vừa nghiêm túc, chị sẽ thích thôi!”. Nhân viên ở đây kiên nhẫn giải thích cho Trần Hiểu Dĩnh biết về nguồn gốc, quy tắc và các tình tiết cụ thể. Trần Hiểu Dĩnh dần dần hiểu ra.
Hóa ra cái gọi là “hẹn hò chớp nhoáng” được dịch ra từ tiếng anh là “Speeddating”, được bắt nguồn từ thói quen truyền thống của người Do Thái, các thanh niên nam nữ còn độc thân sẽ gặp nhau định kỳ dưới sự giám sát của bố mẹ để tránh kết hôn với người ngoại tộc.
Năm 1999, sau khi các thành viên Do Thái ở Los Angeles đặt ra quy tắc của chò chơi, “speeddating” đã nhanh chóng lan rộng tới tận New York. Sau đó, phương thức hẹn hò này lại nhanh chóng lan sang cả Canada, Anh quốc…. So với trò “blinddate” (hẹn hò với người xa lạ) ở trong các quán rượu truyền thống thì trò “hẹn hò chớp nhoáng” này thú vị và an toàn hơn nhiều.
Cô lễ tân đưa cho Trần Hiểu Dĩnh một tờ quảng cáo, trên đó có in đặc điểm của chương trình này: quan trọng nhất chính là độ an toàn cao. “Tám phút hẹn hò” không giống như việc nói chuyện riêng với bạn chat trên mạng, cũng không cần phải lo lắng bị đeo bám sau khi gặp mặt. Chỉ có đôi bên cùng để ý đến nhau mới có được địa chỉ liên hệ của nhau. Bạn có thể thoải mái nói chuyện với những người lạ ấy mà không cần lo lắng người ta có ý đồ bất chính với bạn.
Nhìn lời quảng cáo, nghe lời giải thích của nhân viên ở đây, Trần Hiểu Dĩnh nhìn sang Mễ Phi Phi. Mễ Phi Phi liền dùng ánh mắt cổ vũ. Cuối cùng cô cũng lấy chứng minh thư của mình ra để đăng kí.
Sau khi đăng kí xong, bọn họ mỗi người được nhận một tấm thẻ, trên đó có ghi rõ số ghế ngồi. Sau đó họ được dẫn vào khu vực nghỉ ngơi, trong khu vực này có nước trà và đồ ngọt.
Mễ Phi Phi đi kiếm một đĩa đồ ăn rồi bê đến trước mặt Trần Hiểu Dĩnh, Trần Hiểu Dĩnh lắc đầu: “Tôi không ăn nổi!”.
“Ăn không nổi cũng phải ăn! Bỏ ra ngần ấy tiền, cô phải ăn cho bõ thì thôi! Hơn nữa đây là một hoạt động thể lực, không ăn lát nữa cô không chịu nổi đâu!”. Mễ Phi Phi nói bằng giọng ra lệnh.
Trần Hiểu Dĩnh đáp: “Hả, còn phải nộp tiền ư?”
“Thế cô tưởng thế nào? Số lượng nam nữ tham gia đã được xác định từ trước, cô bảo người tham gia nhặt được ở trên đường à? Người ta tổ chức chuyên nghiệp như thế cơ mà!”. Mễ Phi Phi uống một ngụm nước quả, nói tiếp: “Cô ngồi tạm ở đây đi, tôi đi nghe ngóng tình hình một chút, xem xem đám con trai hôm nay thế nào?”, nói rồi Mễ Phi Phi liền đi thẳng ra ngoài.
Lúc này Trần Hiểu Dĩnh mới phát hiện ra, khu vực nghỉ ngơi này là của nữ, không có một người đàn ông nào cả, ở đây có rất nhiều cô gái ăn mặc, chải chuốt rất thời trang và xinh đẹp, còn có người bàn tán phải làm thế nào để “Câu được rùa vàng” tối nay.
Cô nhìn lại bản thân, một chiếc áo sơ mi màu trắng cộc tay bình thường, một cái quần bò giản dị, mặt mộc… đó không phải bởi vì cô tự tin, mà là vì tự biết có trang điểm cũng vô ích, ngược lại còn khiến người ta nghĩ “đã xấu còn thích phấn đấu”.
Chẳng mấy chốc đã đến bảy giờ, chương trình chính thức bắt đầu. Nhân viên ở đây tỏ ra rất chuyên nghiệp, bảo bọn họ xếp hàng theo số thứ tự, sau đó đi theo hàng vào chỗ ngồi của mình. Lúc này trong phòng gặp mặt chưa thấy một bóng con trai nào, cách sắp xếp này rất ổn, bởi nếu không, bọn con trai chắc chắn sẽ soi kĩ từng cô gái bước chân vào, soi như thể soi các người đẹp đi thi hoa hậu, hoặc như đang xem xét một món đồ vật trưng bày, cảm giác rất khó chịu. Tại sao nhất định phải bắt con gái đứng đó cho con trai chọn lựa?
Trong lúc nghĩ ngợi vẩn vơ, Mễ Phi Phi liền kéo tay Trần Hiểu Dĩnh: “Bắt đầu rồi!”.
Thế là một hàng các chàng trai xuất hiện, ngồi đối diện với con gái, hai bên nhìn thẳng vào nhau, bắt đầu phút nói chuyện đầu tiên.
Người thứ nhất ngồi đối diện với Trần Hiểu Dĩnh là một chàng trai trông có vẻ thư sinh, rất sạch sẽ, gọn gàng, có thể thấy là một người nho nhã, cẩn thận; râu ria cạo sạch, chiếc áo sơ mi thẳng thớm, không biết do tự anh ta hay là mẹ anh ta giúp. Trong một phút đối mặt, ánh mắt của anh ta có vẻ hơi ảm đạm. Trần Hiểu Dĩnh hiểu ra, cô hơi bẽn lẽn cúi đầu. Hình như anh ta là người hướng nội, vì vậy nên anh ta gần như chẳng nói gì.
Do sự khác biệt về giới tính, thế nên trong hội trường xuất hiện rất nhiều tình huống nói chuyện. Có người cười nói vui vẻ, cũng có người cúi đầu suy nghĩ, tìm đề tài nói chuyện.
Trần Hiểu Dĩnh và người đối diện thuộc dạng thứ hai, còn Mễ Phi Phi đương nhiên thuộc dạng đầu tiên rồi.
Mễ Phi Phi ngồi bên cạnh đang nói chuyện như pháo nổ với một anh chàng ăn mặc chỉnh tề, khuôn mặt rất đẹp trai, mỗi tội là hơi béo.
“Anh làm nghề gì vậy? Có nền tảng sự nghiệp gì chưa?”. Mễ Phi Phi đi thẳng vào vấn đề, thực ra như vậy là cô ấy đã lịch sự hơn lúc ở công ty nhiều, nếu không có khi cô ấy đã hỏi thẳng một tháng anh làm được bao nhiêu tiền rồi.
“Tôi làm IT, cũng coi như có chút nền tảng!”, người đàn ông kia thật thà nói.
“Chức vụ là gì?”, Mễ Phi Phi hỏi sâu hơn.
“Hả? Chức vụ á? Tôi mở công ty riêng!”, rõ ràng là anh ta chưa từng gặp một cô gái thẳng thắn và bạo dạn đến thế.
“Thế anh lái xe gì?”, giọng nói của Mễ Phi Phi dường như đã dịu dàng đi đôi chút.
“Hummer!”, chàng trai thật thà đáp.
“Oa!”. Mễ Phi Phi gần như muốn bật dậy khỏi ghế: “Anh nói dối!”.
“Tôi không nói dối!”, chàng trai tỏ vẻ trầm ngâm.
“Anh nói anh đi Jetta, Passat, Buick tôi còn tin, đằng này anh lại nói anh đi Hummer, thật quá sức tưởng tượng!”, Mễ Phi Phi nói chẳng chút e ngại.
“Tôi không nói dối cô mà, việc đấy đâu cần thiết!”. Người đàn ông móc ví tiền ra, chìa bằng lái xe ra cho Mễ Phi Phi xem: “Cô xem đi!”.
Thực ra lúc nhìn thấy cái ví tiền của anh ta, hai mắt Mễ Phi Phi đã đờ ra rồi. Khi nhìn thấy dòng chữ “Hummer” trên bằng lái xe của anh ta, Mễ Phi Phi lập tức thộn ra.
Anh ta liền cất tấm bằng lái vào trong ví, đưa mắt nhìn Mễ Phi Phi: “Có phải cô định hỏi tôi đã có nhà hay chưa phải không?”.
Mễ Phi Phi gượng gạo gật đầu.
Anh ta cười cười: “Tôi có một chung cư rất nhỏ ở Xà Khẩu, khoảng một trăm tám mươi mét vuông. Ở Nam Sơn có một căn biệt thự, cũng không to lắm, chỉ khoảng hơn ba trăm mét vuông thôi!”.
Nước dãi của Mễ Phi Phi suýt chút nữa thì nhỏ đến tận chân. Cô vội vàng chớp chớp mắt với anh ta.
Chàng trai nọ vẫn mỉm cười: “Đáng tiếc là tôi không mang theo giấy tờ nhà!”
“Không sao, không sao đâu!”. Mễ Phi Phi vội vàng xua tay: “Tôi tin anh, vừa nhìn là biết ngay anh là người thật thà mà!”.
Người đàn ông thu lại nụ cười, hỏi: “Cô hỏi tôi nhiều như thế, giờ đến lượt tôi hỏi cô chứ nhỉ?”
Mễ Phi Phi gật đầu: “Tôi tên Mễ Phi Phi, hiện đang làm ở công ty mỹ phẩm Thủy Dạng, là trưởng phòng marketing, cũng có thể coi là người đẹp tài năng, tính tình tốt, ngoại hình xinh đẹp, ai nhìn thấy cũng phải yêu!”.
Người đàn ông đó cười: “Cô có hài lòng về tôi không?”.
Mễ Phi Phi gật đầu: “Hài lòng!”
“Nhưng tôi….”, người đó lắc đầu.
“Tại sao?”. Mễ Phi Phi đứng dậy quay một vòng: “Anh không hài lòng ở đâu?”
Người đàn ông đó cười: “Những thứ ấy đều không quan trọng!”.
Mặt Mễ Phi Phi đỏ bừng, ngồi xuống, cúi đầu nói lí nhí như tiếng muỗi kêu: “Tôi là gái trinh!”.
Người đàn ông mặt mày biến sắc: “Có thể, xinh đẹp và lần đầu tiên là thứ tài sản quý báu đối với cô, nhưng đối với tôi, những thứ ấy đều không quan trọng!”
Không chỉ có Mễ Phi Phi, Trần Hiểu Dĩnh ngồi bên cạnh cũng thấy ngạc nhiên. Cô ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn người đàn ông kia. Đúng lúc ấy tiếng chuông vang lên, theo quy định, nam giới sẽ đứng dậy, tiến lên trước vài bước, chuyển sang cô gái kế tiếp, bắt đầu một cuộc trò chuyện mới.
Mỗi lần mỗi người có thể làm quen với tám người bạn khác giới, nói cách khác, sẽ có tám người khác giới ngồi đối diện với mình trong chương trình này. Trần Hiểu Dĩnh nghĩ, anh ta đã bỏ phí mất một người. Mà thông qua cuộc trò chuyện ban nãy của Mễ Phi Phi, Trần Hiểu Dĩnh cũng chẳng còn ôm chút hy vọng gì.
Nhưng anh ta là người mở lời trước: “Hai người quen nhau à?”, ý của anh ta ám chỉ Mễ Phi Phi.
“Chúng tôi là đồng nghiệp!”, Trần Hiểu Dĩnh gật đầu nói.
“Cô ấy kéo cô đến đây phải không?”, anh liếc nhìn Mễ Phi Phi, ánh mắt có vẻ bất cần.
Trần Hiểu Dĩnh có hơi kinh ngạc: “Sao anh biết?”
Anh mỉm cười: “Cô không thích hợp với những nơi như thế này. Những cô gái ở đây nếu không phải là kiểu chủ động tấn công, hi vọng săn được những con báo lắm tiền thì cũng là dạng làm bộ làm tịch, cô ý lạt mềm buộc chặt. Nhưng cho dù thế nào, trước khi đến đây họ đều tỉ mỉ chải chuốt. Còn cô thì khác hẳn, hơn nữa tôi cũng phần nào đoán được tại sao cô ấy lại kéo cô đến đây!”
Mặt Trần Hiểu Dĩnh đỏ lựng lên, cô không cúi đầu theo thói quen mà ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào anh ta: “Tôi cam tâm tình nguyện làm nền cho bạn bè. Có lẽ đây cũng là giá trị tồn tại của mình. Thực ra anh không cần phải nói cô ấy như vậy, Mễ Phi Phi rất tốt, rất nhiệt tình. Tôi cũng không nghĩ rằng trong vòng tám phút ngắn ngủi có thể nhận ra cái chân thiện mỹ và những ưu điểm trên người đối phương, vì vậy trực tiếp hỏi là cách tốt nhất để tìm hiểu rõ về nhau!”
Lần này đến phiên người đàn ông kia tỏ vẻ ngạc nhiên. Anh ta chăm chú nhìn Trần Hiểu Dĩnh: “Nói như cô, con gái nên dán chặt mắt vào cái ví tiền của đàn ông, gặp phải cái ví nào dày, có tiền có nhà là phải chộp ngay lấy ư?”
Trần Hiểu Dĩnh chẳng buồn nghĩ mà đáp luôn: “Anh thật biết đùa! Vậy dựa vào đâu mà đàn ông vừa bước vào cửa là đã có quyền dán chặt mắt vào mặt, vào mông, vào chân con gái? Nếu đàn ông không coi trọng nhan sắc bề ngoài thì đương nhiên cũng có thể yêu cầu con gái không để ý đến chuyện tiền bạc. Tiền là cái gì? Là vật lưu thông. Ai dám khẳng định tiền trong ví anh hôm nay vĩnh viễn là của anh. Chỉ có điều tiền ít hay nhiều có thể chứng minh được rằng trước đó anh đã nỗ lực và thành công như thế nào. Phụ nữ nhìn tiền, thực tế là để đánh giá năng lực sinh tồn của đàn ông trong cái xã hội này. Chúng tôi cũng có chân có tay, đâu phải là khuyết tật mà cần có người nuôi dưỡng?”
Có thể Trần Hiểu Dĩnh vì quá kích động nên cô nói hơi to, rất nhiều người đã nghe thấy những điều cô nói, đặc biệt là những cô gái ăn mặc chải chuốt có mặt ở đó, bọn họ đều thi nhau vỗ tay, cổ vũ cho những gì Trần Hiểu Dĩnh đã nói. Mễ Phi Phi liền ôm chầm lấy Trần Hiểu Dĩnh, thích thú nói: “Cưng à, cưng thật là xuất sắc đấy!”, khiến cho đám đàn ông chỉ biết trố mắt nhìn nhau.
Tiếp theo đó lại là một lượt thay đổi vị trí nữa.
Những người về sau, người thì trầm tính, người thì lắm mồm, nhưng Trần Hiểu Dĩnh đã không còn cảm thấy bó buộc, căng thẳng nữa. Thực ra những cuộc xem mắt như thế này, ai cũng ôm hi vọng có một cuộc gặp gỡ tình cờ đầy lãng mạn, tìm được nửa kia của mình, nhưng nếu để cho tâm trạng thoải mái, chỉ coi là đi làm quen, không nôn nóng muốn xác lập quan hệ yêu đương với người ta, vậy thì cảm giác sẽ dễ chịu hơn nhiều, và có lẽ thu hoạch cũng sẽ nhiều hơn. Bởi vì ngoài “Tình yêu” ra, còn có cái gọi là “Tình bạn”, “quan hệ làm ăn” ….
/36
|