Trước máy rút tiền tự động bên dưới chung cư La Hồ, mặt Đỗ Giang như ngây ra, sao có thể thế này chứ? Trong thẻ của mình tự nhiên lại có thêm sáu nghìn tệ? Chuyện này thật khó tưởng tượng!
Hai tháng trước, mỗi tháng tiền lương của anh đều bị rút đi một nửa, liên tiếp hai tháng trời, tổng cộng là sáu nghìn, khiến anh xót hết cả ruột. Số tiền ấy anh phải trả cho Trình Mộng Vân sửa cái kính chắn gió trên ô tô của cô ta. Thế mà sao bây giờ sáu nghìn tệ ấy lại tự động bay về tài khoản của mình nhỉ?
Đỗ Giang ngơ ngác gọi đến số của Trình Mộng Vân.
“Cuối cùng cũng nhớ ra phải gọi cho tôi à, vứt tôi ở Thế Mậu chẳng đoái hoài gì, cũng chẳng quan tâm tới nhân viên mới gì cả, anh làm sếp cái kiểu gì thế hả? Sếp có nghĩa là phải chỉ đạo, nhận xét công việc của cấp dưới, anh trốn tránh tôi làm gì hả?”. Trình Mộng Vân vừa nhấc điện thoại lên đã tuôn một tràng oán thán.
Đỗ Giang nghe thế chẳng còn biết hỏi cái gì nữa, cô ấy nói cũng đúng, thế nên anh quyết định thay đổi chủ ý: “Hôm nay cô đi làm ca nào, để tôi qua thăm cô?”
“Thật không?”. Trình Mộng Vân gần như reo lên: “Người sói, cuối cùng anh cũng nghĩ thông suốt rồi hả? Thế này đi, anh qua đây mời tôi ăn KFC nhé, tôi biết anh nghèo, nên sẽ ăn tạm một bữa với anh vậy!”
Đỗ Giang cúp điện thoại, cảm giác như đang trong mơ, đến bây giờ cho dù Trình Mộng Vân có gọi anh là “người sói” thì anh cũng hiểu được tâm ý của cô, chắc là cô ấy cũng hơi thinh thích mình.
Cái ý nghĩ này khiến cho Đỗ Giang vô cùng căng thẳng và hồi hộp. Ngơ ngẩn suốt cả nửa ngày, cuối cùng anh mới bắt xe đến trung tâm Thế Mậu.
Khuôn mặt trang điểm cầu kỳ, mái tóc uốn lọn nhuộm màu vốn để xõa nay được búi gọn gàng sau gáy, bộ đồng phục màu tím vừa vặn cơ thể, trên cổ còn đeo thẻ nhân viên. Vốn dĩ nghề bán hàng này chính là nghề có nhiều cô gái xinh đẹp, trẻ trung và ăn mặc đẹp đẽ nhất, nay vẻ đẹp long lanh của Trình Mộng Vân càng trở nên nổi bật trong đám đông.
Trong cửa hàng KFC ồn ào, Đỗ Giang chỉ tìm thấy một chỗ ngồi một người ở bên cạnh thùng rác, nhìn thấy Trình Mộng Vân bước vào liền vội vàng vẫy tay.
Trình Mộng Vân cười hớn hở đi về phía anh: “Anh cũng biết chọn chỗ ngồi gớm nhỉ, muốn ở gần tôi cũng không cần phải làm thế đâu. Hơn nữa tôi cũng đâu thể ngồi lên chân anh mà ăn?”. Người ngồi bên cạnh nghe vậy phụt cả cô ca ra ngoài, Đỗ Giang nhíu mày: “Đang đúng giờ ăn mà, người hơi đông. Cô nói năng phải chú ý một chút, đừng ăn nói tùy tiện như vậy có được không hả?”
Trình Mộng Vân nhìn cô gái ngồi cạnh đang vội vàng lau cô ca trên người: “Xí, ai bảo cô ta dễ cười như thế, đâu phải lỗi tại tôi?”. Trình Mộng Vân đảo mắt một vòng, trên mặt lập tức hiện ra một nụ cười. Cô đến bên một cái bàn bốn chỗ, ở đó chỉ có một thằng bé ba, bốn tuổi đang ngồi gặm bánh Humberger một mình.
Trình Mộng Vân đi đến đó, cúi xuống, mỉm cười nói với thằng bé: “Em trai à, em đi mấy người thế?”, giọng điệu ngọt ngào ấy khiến Đỗ Giang nổi gai ốc.
“Hai người ạ!”. Thằng bé nhìn thấy chị xinh đẹp cũng toét miệng cười: “Mẹ em đi tè rồi!”
“Ờ!”. Trình Mộng Vân bẹo má thằng bé một cái: “Chị không có chỗ ngồi, có thể cho chị ngồi đối diện em không, tí nữa chị sẽ tặng em một cái bánh cuộn nhé!”
Thằng bé mau mắn gật đầu: “Vâng ạ!”
Trình Mộng Vân xoay người, làm một cái mặt xấu với Đỗ Giang: “Đi mua đi, tôi muốn một suất lớn, một cốc cô ca không đá và hai cái bánh cuộn!”
Đỗ Giang thở dài, trong lòng thầm nghĩ, mời cô ăn một bữa mà tôi phải ăn mì liền mất mấy hôm rồi!
Lúc Đỗ Giang xếp hàng dài, mua được đồ mang về bàn, chỉ còn mình Trình Mộng Vân đang ngồi đấy.
Đặt đồ ăn lên bàn, Đỗ Giang băn khoăn hỏi: “Người đâu rồi?”
Trình Mộng Vân cầm cốc cô ca lên, mở nắp ra nhìn, phát hiện đúng là không có đá mới cắm ống hút vào, uống một hơi rồi rồi mới nói: “Bị tôi đuổi đi rồi!”
“Cái gì?”. Không phải Đỗ Giang nghe không rõ, nhưng anh thật không dám tin vào tai mình.
Trình Mộng Vân lấy giấy ướt ra đưa cho Đỗ Giang. “Lau đi!”, sau đó cẩn thận lau sạch các ngón tay của mình một lượt, nhón lấy một miếng thịt gà từ suất ăn rồi thản nhiên gặm.
Đỗ Giang chưa từng thấy cô gái nào ăn KFC như thế. Anh nhớ lần trước đi ăn KFC với Hứa Trác Nghiên, cũng là ăn gà nguyên vị, Hứa Trác Nghiên liền dùng giấy ăn bọc lấy, cắn từng miếng, rất lịch sự, cũng rất đẹp mắt. Còn tướng ăn của Trình Mộng Vân rõ ràng chẳng khác gì đàn ông.
“Làm gì thế? Tôi ngon đến thế à? Tôi ăn thịt gà, anh lại nhìn tôi? Thế thì tôi lỗ to rồi!”, Trình Mộng Vân phản đối.
Đỗ Giang gãi gãi đầu: “Đứa bé ban nãy đâu rồi?”
“Anh không nghĩ là tôi bán nó đi đấy chứ?”. Trình Mộng Vân trừng mắt: “Nói cho anh hay, mẹ nó đã quay lại, chúng tôi nhân tiện nói vài câu, tôi giới thiệu mỹ phẩm Thủy Dạng cho chị ta, nói giờ chị đi mua hàng sẽ được tặng quà nên chị ta đi luôn rồi!”
“Hả?”. Đỗ Giang há hốc mồm, trong suy nghĩ của anh, làm kinh doanh không phải như thế này, tuy nhiên dường như cô ấy đã làm đúng, lúc nào cũng phải có ý thức kinh doanh, đây là điều trong sách vẫn nói, chỉ có điều anh nghĩ thế nào cũng thấy có gì đó không ổn!
“À phải rồi, anh vẫn chưa nói anh đến tìm tôi hôm nay là có chuyện gì đấy?”. Trình Mộng Vân đổi sang món ngô, vẫn là cái tướng ăn xấu xí ấy: “Không phải là nhớ tôi thật đấy chứ?”
Dường như Đỗ Giang đã bắt đầu quen với cách ăn nói sỗ sàng này của Trình Mộng Vân, anh khẽ nói: “Số tiền ấy, tại sao cô lại gửi trả cho tôi?”
“À, ra là vì chuyện này à?”. Trình Mộng Vân dửng dưng nói, tuy nhiên trong lòng vẫn có chút thất vọng: “Anh không biết nói rằng anh nhớ tôi, nhân tiện hỏi chuyện tiền nong hay sao?”
Đỗ Giang cười, nhấp một ngụm nước, nóng quá, muốn nhổ ra nhưng đang ngồi trước mặt Trình Mộng Vân nên anh không dám, đành phải nhắm mắt nuốt vào bụng. Trình Mộng Vân liền đẩy cốc cô ca đến trước mặt anh: “Nóng chứ gì? Uống một ngụm cô ca đi, ngậm trong miệng, đừng nuốt vội, đây là cách giảm nhiệt đấy, lát nữa sẽ đỡ đau rát hơn!”. Đỗ Giang có hơi bất ngờ, cô ấy thật lòng quan tâm đến mình? Anh lắc lắc đầu.
Trình Mộng Vân liền xị mặt ra: “Tôi đâu có bệnh, sức khỏe hoàn toàn bình thường. Chẳng phải lúc mới vào các anh đã kiểm tra rồi hay sao? Anh quên rồi à?”
Đỗ Giang nhìn bộ dạng của cô, ái ngại nói: “Tôi uống rồi cô có còn dám uống không?”
Trình Mộng Vân bật cười: “Xem ra anh cũng còn chút lương tâm, không sao đâu, anh cứ uống đi, tôi phải tiêu diệt cái này!”. Trình Mộng Vân vừa nói vừa cầm hai cái bánh cuộn lên, cắn mỗi cái một miếng.
“Công ty xảy ra chuyện hả?”, Trình Mộng Vân thờ ơ hỏi.
Đỗ Giang gật đầu.
“Tin này đã lan ra rồi, rất nhiều người nói sẽ nghỉ việc, cũng có rất nhiều người đến đây lôi kéo người của chúng ta!”. Trình Mộng Vân nhìn suất ăn trước mặt, đột nhiên chẳng còn muốn ăn nữa. Nhìn vẻ mặt khổ sở của Đỗ Giang, cô không nén được đẩy anh một cái: “Tôi biết công ty có thể không trả lương, vì vậy mới gửi tiền lại cho anh!”
Trong lòng Đỗ Giang cảm thấy ấm áp lạ thường, cô gái này trông có vẻ vô tâm vô tính nhưng lại rất biết quan tâm người khác. Anh lắc đầu: “Phó tổng giám đốc đã vay mượn hai mươi vạn trả lương cho nhân viên, hơn nữa chị ấy đang nghĩ cách, tôi cảm thấy khó khăn này có thể vượt qua, vì vậy số tiền này vẫn phải trả cho cô!”
Trình Mộng Vân đột nhiên đưa chân ra giậm mạnh chân Đỗ Giang dưới gầm bàn. Đỗ Giang đau đến mức hét lên, khiến cho ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía họ.
Trình Mộng Vân tỏ vẻ không vui, chu môi nói: “Anh cần gì phải tính toán rõ ràng với tôi như thế? Anh tưởng rằng lần trước tôi muốn chém anh sáu nghìn tệ thật đấy à? Không phải đâu người sói ạ! Tôi nói cho anh biết, ban đầu tôi rất tức, vô cùng tức giận. Tôi rất muốn biết gã nào mà dở hơi thế, không đi đường cho tử tế mà lại vừa đi vừa đá sỏi, cũng may là đá trúng vào xe, chứ nếu đá trúng vào mặt tôi thì sao? Anh sẽ nuôi tôi cả đời hay là đưa tôi tới Nhật Bản làm thẩm mỹ?”
Đỗ Giang không nói gì, trong khi Trình Mộng Vân dường như đang rất hứng thú, tiếp tục ca cẩm: “Về sau tôi đòi anh sáu nghìn là để chọc anh chơi, nào ngờ anh thật thà quá, lại còn ngốc nghếch đến độ đưa cả thẻ ngân hàng và chứng minh thư cho tôi. Lúc ấy tôi thấy anh thật đáng yêu. Nhưng về sau tôi lại nghĩ, những kẻ lừa gạt thường có vẻ ngoài hiền lành, thật thà, ngộ nhỡ phút trước anh đưa chứng mình thư với thẻ lương cho tôi, phút sau anh lại đi báo mất, vậy chẳng phải tôi vẫn chẳng có gì sao?”
“Sao tôi có thể làm như vậy được chứ?”. Đỗ Giang khe khẽ phản bác, nhưng ngay lập tức bị Trình Mộng Vân chen ngang: “Thật đáng ghét! Tôi còn chưa nói xong mà, vì vậy tôi cầm lấy thẻ của anh, rút tiền hai tháng liền, cuối cùng rút được sáu nghìn thật!”. Trình Mộng Vân không nhịn được cười, cười lăn bò càng, khiến mọi người ai cũng phải nhìn.
“Nói nhỏ thôi, nói nhỏ thôi!”. Đỗ Giang gõ gõ bàn, trong lòng thầm than trời, đi với cô ấy không muốn gây chú ý cũng khó.
“Thôi được rồi!”. Trình Mộng Vân thôi cười: “Hai tháng này với số tiền sáu nghìn tệ đã cho tôi biết, anh cũng có thể coi là một người tốt, vì vậy tôi rất hứng thú với anh, cũng có thể là tôi đã thích anh rồi!”
Lời tỏ tình này thật sự nằm ngoài sức tưởng tượng của Đỗ Giang.
Đỗ Giang có hơi nghi hoặc, anh nhìn quanh quán KFC, chợt nhớ đến có người từng nói bây giờ phần lớn mọi người đều chọn các cửa hàng như KFC, McDonald’s cho lần hẹn hò đầu tiên hay lúc đi xem mắt, tỏ tình với ai đó, là bởi vì nó không lịch sự và yên lặng đến mức khiến người ta cảm thấy lo lắng, hồi hộp như trong các quán cà phê, cũng không quá tùy tiện hay tầm thường như các quán ăn vặt bên đường.
Ở những nơi như thế này, vốn dĩ là nơi mà một gia đình hay các cặp tình nhân có thể thoải mái ăn uống, nói chuyện, vừa dễ chịu vừa thân mật, có thể tiếp cận đối phương một cách tự nhiên nhất.
Trong lúc Đỗ Giang đang thất thần, anh lại bị Trình Mộng Vân đá cho một cái. Cô đang thấp thỏm nhìn anh “Anh không thích tôi à?”
Trước khi đến đây Đỗ Giang đã cân nhắc vấn đề này rồi, vì vậy anh lắc đầu. Trên mặt Trình Mộng Vân liền hiện ra một nụ cười rạng rỡ, chỉ dó điều câu nói tiếp theo của Đỗ Giang khiến cho cô tức đến mức muốn xù lông nhím lên:
“Nhưng chúng ta không hợp!”
“Không hợp ư? Có chỗ nào không hợp?”, cô ngây người.
Đỗ Giang không nói gì. Anh không muốn nói là vì hoàn cảnh gia đình, xuất thân, mức thu nhập trung bình, bởi vì như vậy khiến cho người ta nghĩ anh cảm thấy tự ti, nhưng ngoài những nguyên nhân ấy, anh chẳng nghĩ được nguyên nhân nào khác, cũng không muốn thêu dệt những lý do vớ vẩn để đánh lừa cô, vì vậy anh chọn cách im lặng.
“Không phải ở nhà anh đã có vợ đính ước từ nhỏ đấy chứ?”. Cô bắt đầu suy nghĩ vớ vẩn, ánh mắt hoang mang nhìn Đỗ Giang: “Không phải ở nhà anh đã có đứa con trai bảy, tám tuổi rồi đấy chứ?”
Đỗ Giang thật muốn kiếm một cuộn băng dính to bản để dán kín cái miệng Trình Mộng Vân lại. Anh trừng mắt: “Cô nói liên thiên gì thế hả? Xem phim nhiều quá rồi đấy!”
“Ờ, vậy thì tốt, vậy thì tốt!”. Trình Mộng Vân lấy tay vỗ vỗ vào ngực: “Anh nói luôn đi, tim tôi không tốt, mặc dù dọa chết người không phải đền mạng, nhưng anh đừng ác như vậy, đã không để mắt đến tôi lại còn muốn hại chết tôi!”
Đỗ Giang đứng bật dậy: “Cô mà còn nói nữa là tôi đi đấy!”
“Thôi được rồi, thôi được rồi!”. Trình Mộng Vân lại gần, kéo tay Đỗ Giang, khẽ tựa vào người anh: “Tôi không nói linh tinh nữa, vậy anh phải nói chuyện tử tế với tôi. Nói cho rõ tại sao không thể chấp nhận tôi, lý do được thành lập, tôi sẽ thả người, nếu không tôi sẽ đeo bám anh cho đến chết!”
“Tôi...”. Đỗ Giang ngẫm nghĩ giây lát rồi quyết định nói rõ: “Mặc dù tôi không phải người theo chủ nghĩa đại trượng phu, cũng không có tham vọng hay hoài bão lớn lao là phải làm nên sự nghiệp hoành tráng như thế nào, nhưng tôi cũng muốn tự xây dựng sự nghiệp cho bản thân, thực hiện ước mơ bằng chính sức lực của mình. Về nửa kia của cuộc đời, tôi cũng không có ước vọng xa vời, chỉ cảm thấy cô ấy hiền lành, có điều kiện na ná như tôi là được rồi. Cô rất tốt, nhưng cô vượt quá sự kì vọng của tôi, vì vậy tôi không dám đón nhận cô!”
Những lời Đỗ Giang nói, Trình Mộng Vân nghe mà chỉ hiểu lơ mơ.
Nhìn vẻ mặt mông lung của Trình Mộng Vân, Đỗ Giang có hơi không đành:
“Cô đã xem “Thời đại hôn nhân mới chưa?”
Trình Mộng Vân gật gật đầu: “Tôi rất thích Hà Kiến Quốc, tôi cảm thấy hai người có điểm gì đó tương đồng, hi hi...”
Đỗ Giang trừng mắt: “Vậy cô có thể làm Cố Tiểu Tây không?”
Trình Mộng Vân khựng người.
Vẻ mặt Đỗ Giang như dịu lại:
“Tôi nhớ có một câu thoại kinh điển như sau, mẹ Tiểu Tây nói: “Cho dù tình yêu có nồng nàn đến đâu cũng không thể chịu được sự vắt kệt và bào mòn trong thời gian dài!”, còn có cả nhân vật do Mai Đình diễn xuất nữa, cô ấy nói: “Tôi không muốn mình trở thành cây nến đỏ của người khác, hi sinh bản thân vì người khác, cũng không muốn người khác làm cây nến đỏ cho mình, cống hiến cho mình!”, đây là nguyên nhân tôi từ chối cô!”
Đỗ Giang lấy điện thoại ra xem giờ, rồi nhìn Trình Mộng Vân nói: “Cũng gần đến giờ cô phải về rồi đấy!”
Trình Mộng Vân không nói gì, lặng lẽ đi ra khỏi cửa hàng KFC, một mình đi về phía trung tâm Thế Mậu, cô vừa đi vừa nghĩ về những gì Đỗ Giang nói. Đột nhiên cô quay phắt người lại, chạy theo cái bóng đang quay lưng lại với mình, để mặc cho cơ thể mình chạm vào anh, ôm lấy anh để cả hai cũng ngã xuống đất.
Đỗ Giang lồm cồm bò dậy, kéo Trình Mộng Vân lên, kiểm tra phần cánh tay và chân hở ra: “Cô không sao chứ? Không ngã bị thương chứ? Chạy đi đâu thế hả? Cô chỉ cần gọi một tiếng chẳng phải là xong sao?”. Mặc dù nói như oán thán nhưng trong những lời lẽ ấy vẫn phảng phất sự lo lắng và quan tâm.
Trình Mộng Vân mỉm cười, lại gần, ôm lấy đầu anh rồi hôn mạnh một cái lên má anh.
Đỗ Giang như bị điện giật, đứng ngây ra tại chỗ.
Trình Mộng Vân chu môi: “Người sói, anh là đồ ngốc!”
Đỗ Giang đưa tay lên, ra sức lau lau chỗ cô vừa hôn, Trình Mộng Vân thấy thế bật cười: “Đồ ngốc, nụ hôn không để lại dấu vết đâu, tôi chỉ dùng son dưỡng không có màu! Đồ ngốc!”
Đỗ Giang chẳng buồn đếm xỉa đến cô, quay người đi tiếp ra bến xe buýt. Bởi vì ban nãy mời cô ăn cơm nên tháng này anh lại bị bội chi, vì vậy anh quyết định đi xe buýt về nhà. Còn Trình Mộng Vân cứ chậm rãi đi theo anh, vừa đi vừa nói, không biết là nói cho mình nghe hay nói cho những người qua đường nghe nữa.
“Người sói, anh thật ngốc! Gia đình tôi có điền kiện, gia đình tôi có tiền, đấy là chuyện của gia đình tôi, đâu phải tôi giàu có đâu. Tôi cũng là kẻ nghèo kiết xác, ăn bữa nay lo bữa mai đấy. Nếu anh sợ người khác nói anh ăn bám đàn bà, vậy thì gia đình tôi sẽ đi làm một tờ giấy công chứng, mọi tài sản của gia đình tôi sau này đều thuộc về em trai tôi, tôi không cần một xu nào hết. Nếu như anh còn không tin nữa, chúng ta có thể làm công chứng tài sản trước kết hôn. Hơn nữa mẹ tôi nổi tiếng là “Chỉ có nhận mà không có cho”, bà ấy nhất định không cho anh một xu đâu. Hơn nữa, bố tôi trọng nam khinh nữ, năm ba mươi tuổi mới có em trai tôi, anh cứ yên tâm, cho dù anh có muốn xin tiền của họ cũng đừng hòng được một xu!”
Cô vừa nói vừa cúi đầu đếm những viên gạch dưới đường. Cô hi vọng bản thân có thể thuyết phục được anh trong phạm vi mười mét. Tuy nhiên cô đã nói hết mà lại bất thình lình va phải một bức tường.
Tường người, bởi vì Đỗ Giang đi trước mặt cô đã đột ngột dừng lại.
Thế là, người thì xoa đầu, còn người thì xoa vai.
Khi ánh mắt chạm vào nhau, đầu tiên là cái nhìn thù địch, nhưng ngay lập tức là tiếng cười vui vẻ vang lên.
Nhìn thấy ánh mắt mặc nhận của anh, Trình Mộng Vân cũng mỉm cười, tiến lên trước, lưu lại trên mặt anh một nụ hôn. Còn Đỗ Giang, cuối cùng thì lần đầu tiên anh cũng dám giang rộng cánh tay ôm lấy một cô gái.
Hai tháng trước, mỗi tháng tiền lương của anh đều bị rút đi một nửa, liên tiếp hai tháng trời, tổng cộng là sáu nghìn, khiến anh xót hết cả ruột. Số tiền ấy anh phải trả cho Trình Mộng Vân sửa cái kính chắn gió trên ô tô của cô ta. Thế mà sao bây giờ sáu nghìn tệ ấy lại tự động bay về tài khoản của mình nhỉ?
Đỗ Giang ngơ ngác gọi đến số của Trình Mộng Vân.
“Cuối cùng cũng nhớ ra phải gọi cho tôi à, vứt tôi ở Thế Mậu chẳng đoái hoài gì, cũng chẳng quan tâm tới nhân viên mới gì cả, anh làm sếp cái kiểu gì thế hả? Sếp có nghĩa là phải chỉ đạo, nhận xét công việc của cấp dưới, anh trốn tránh tôi làm gì hả?”. Trình Mộng Vân vừa nhấc điện thoại lên đã tuôn một tràng oán thán.
Đỗ Giang nghe thế chẳng còn biết hỏi cái gì nữa, cô ấy nói cũng đúng, thế nên anh quyết định thay đổi chủ ý: “Hôm nay cô đi làm ca nào, để tôi qua thăm cô?”
“Thật không?”. Trình Mộng Vân gần như reo lên: “Người sói, cuối cùng anh cũng nghĩ thông suốt rồi hả? Thế này đi, anh qua đây mời tôi ăn KFC nhé, tôi biết anh nghèo, nên sẽ ăn tạm một bữa với anh vậy!”
Đỗ Giang cúp điện thoại, cảm giác như đang trong mơ, đến bây giờ cho dù Trình Mộng Vân có gọi anh là “người sói” thì anh cũng hiểu được tâm ý của cô, chắc là cô ấy cũng hơi thinh thích mình.
Cái ý nghĩ này khiến cho Đỗ Giang vô cùng căng thẳng và hồi hộp. Ngơ ngẩn suốt cả nửa ngày, cuối cùng anh mới bắt xe đến trung tâm Thế Mậu.
Khuôn mặt trang điểm cầu kỳ, mái tóc uốn lọn nhuộm màu vốn để xõa nay được búi gọn gàng sau gáy, bộ đồng phục màu tím vừa vặn cơ thể, trên cổ còn đeo thẻ nhân viên. Vốn dĩ nghề bán hàng này chính là nghề có nhiều cô gái xinh đẹp, trẻ trung và ăn mặc đẹp đẽ nhất, nay vẻ đẹp long lanh của Trình Mộng Vân càng trở nên nổi bật trong đám đông.
Trong cửa hàng KFC ồn ào, Đỗ Giang chỉ tìm thấy một chỗ ngồi một người ở bên cạnh thùng rác, nhìn thấy Trình Mộng Vân bước vào liền vội vàng vẫy tay.
Trình Mộng Vân cười hớn hở đi về phía anh: “Anh cũng biết chọn chỗ ngồi gớm nhỉ, muốn ở gần tôi cũng không cần phải làm thế đâu. Hơn nữa tôi cũng đâu thể ngồi lên chân anh mà ăn?”. Người ngồi bên cạnh nghe vậy phụt cả cô ca ra ngoài, Đỗ Giang nhíu mày: “Đang đúng giờ ăn mà, người hơi đông. Cô nói năng phải chú ý một chút, đừng ăn nói tùy tiện như vậy có được không hả?”
Trình Mộng Vân nhìn cô gái ngồi cạnh đang vội vàng lau cô ca trên người: “Xí, ai bảo cô ta dễ cười như thế, đâu phải lỗi tại tôi?”. Trình Mộng Vân đảo mắt một vòng, trên mặt lập tức hiện ra một nụ cười. Cô đến bên một cái bàn bốn chỗ, ở đó chỉ có một thằng bé ba, bốn tuổi đang ngồi gặm bánh Humberger một mình.
Trình Mộng Vân đi đến đó, cúi xuống, mỉm cười nói với thằng bé: “Em trai à, em đi mấy người thế?”, giọng điệu ngọt ngào ấy khiến Đỗ Giang nổi gai ốc.
“Hai người ạ!”. Thằng bé nhìn thấy chị xinh đẹp cũng toét miệng cười: “Mẹ em đi tè rồi!”
“Ờ!”. Trình Mộng Vân bẹo má thằng bé một cái: “Chị không có chỗ ngồi, có thể cho chị ngồi đối diện em không, tí nữa chị sẽ tặng em một cái bánh cuộn nhé!”
Thằng bé mau mắn gật đầu: “Vâng ạ!”
Trình Mộng Vân xoay người, làm một cái mặt xấu với Đỗ Giang: “Đi mua đi, tôi muốn một suất lớn, một cốc cô ca không đá và hai cái bánh cuộn!”
Đỗ Giang thở dài, trong lòng thầm nghĩ, mời cô ăn một bữa mà tôi phải ăn mì liền mất mấy hôm rồi!
Lúc Đỗ Giang xếp hàng dài, mua được đồ mang về bàn, chỉ còn mình Trình Mộng Vân đang ngồi đấy.
Đặt đồ ăn lên bàn, Đỗ Giang băn khoăn hỏi: “Người đâu rồi?”
Trình Mộng Vân cầm cốc cô ca lên, mở nắp ra nhìn, phát hiện đúng là không có đá mới cắm ống hút vào, uống một hơi rồi rồi mới nói: “Bị tôi đuổi đi rồi!”
“Cái gì?”. Không phải Đỗ Giang nghe không rõ, nhưng anh thật không dám tin vào tai mình.
Trình Mộng Vân lấy giấy ướt ra đưa cho Đỗ Giang. “Lau đi!”, sau đó cẩn thận lau sạch các ngón tay của mình một lượt, nhón lấy một miếng thịt gà từ suất ăn rồi thản nhiên gặm.
Đỗ Giang chưa từng thấy cô gái nào ăn KFC như thế. Anh nhớ lần trước đi ăn KFC với Hứa Trác Nghiên, cũng là ăn gà nguyên vị, Hứa Trác Nghiên liền dùng giấy ăn bọc lấy, cắn từng miếng, rất lịch sự, cũng rất đẹp mắt. Còn tướng ăn của Trình Mộng Vân rõ ràng chẳng khác gì đàn ông.
“Làm gì thế? Tôi ngon đến thế à? Tôi ăn thịt gà, anh lại nhìn tôi? Thế thì tôi lỗ to rồi!”, Trình Mộng Vân phản đối.
Đỗ Giang gãi gãi đầu: “Đứa bé ban nãy đâu rồi?”
“Anh không nghĩ là tôi bán nó đi đấy chứ?”. Trình Mộng Vân trừng mắt: “Nói cho anh hay, mẹ nó đã quay lại, chúng tôi nhân tiện nói vài câu, tôi giới thiệu mỹ phẩm Thủy Dạng cho chị ta, nói giờ chị đi mua hàng sẽ được tặng quà nên chị ta đi luôn rồi!”
“Hả?”. Đỗ Giang há hốc mồm, trong suy nghĩ của anh, làm kinh doanh không phải như thế này, tuy nhiên dường như cô ấy đã làm đúng, lúc nào cũng phải có ý thức kinh doanh, đây là điều trong sách vẫn nói, chỉ có điều anh nghĩ thế nào cũng thấy có gì đó không ổn!
“À phải rồi, anh vẫn chưa nói anh đến tìm tôi hôm nay là có chuyện gì đấy?”. Trình Mộng Vân đổi sang món ngô, vẫn là cái tướng ăn xấu xí ấy: “Không phải là nhớ tôi thật đấy chứ?”
Dường như Đỗ Giang đã bắt đầu quen với cách ăn nói sỗ sàng này của Trình Mộng Vân, anh khẽ nói: “Số tiền ấy, tại sao cô lại gửi trả cho tôi?”
“À, ra là vì chuyện này à?”. Trình Mộng Vân dửng dưng nói, tuy nhiên trong lòng vẫn có chút thất vọng: “Anh không biết nói rằng anh nhớ tôi, nhân tiện hỏi chuyện tiền nong hay sao?”
Đỗ Giang cười, nhấp một ngụm nước, nóng quá, muốn nhổ ra nhưng đang ngồi trước mặt Trình Mộng Vân nên anh không dám, đành phải nhắm mắt nuốt vào bụng. Trình Mộng Vân liền đẩy cốc cô ca đến trước mặt anh: “Nóng chứ gì? Uống một ngụm cô ca đi, ngậm trong miệng, đừng nuốt vội, đây là cách giảm nhiệt đấy, lát nữa sẽ đỡ đau rát hơn!”. Đỗ Giang có hơi bất ngờ, cô ấy thật lòng quan tâm đến mình? Anh lắc lắc đầu.
Trình Mộng Vân liền xị mặt ra: “Tôi đâu có bệnh, sức khỏe hoàn toàn bình thường. Chẳng phải lúc mới vào các anh đã kiểm tra rồi hay sao? Anh quên rồi à?”
Đỗ Giang nhìn bộ dạng của cô, ái ngại nói: “Tôi uống rồi cô có còn dám uống không?”
Trình Mộng Vân bật cười: “Xem ra anh cũng còn chút lương tâm, không sao đâu, anh cứ uống đi, tôi phải tiêu diệt cái này!”. Trình Mộng Vân vừa nói vừa cầm hai cái bánh cuộn lên, cắn mỗi cái một miếng.
“Công ty xảy ra chuyện hả?”, Trình Mộng Vân thờ ơ hỏi.
Đỗ Giang gật đầu.
“Tin này đã lan ra rồi, rất nhiều người nói sẽ nghỉ việc, cũng có rất nhiều người đến đây lôi kéo người của chúng ta!”. Trình Mộng Vân nhìn suất ăn trước mặt, đột nhiên chẳng còn muốn ăn nữa. Nhìn vẻ mặt khổ sở của Đỗ Giang, cô không nén được đẩy anh một cái: “Tôi biết công ty có thể không trả lương, vì vậy mới gửi tiền lại cho anh!”
Trong lòng Đỗ Giang cảm thấy ấm áp lạ thường, cô gái này trông có vẻ vô tâm vô tính nhưng lại rất biết quan tâm người khác. Anh lắc đầu: “Phó tổng giám đốc đã vay mượn hai mươi vạn trả lương cho nhân viên, hơn nữa chị ấy đang nghĩ cách, tôi cảm thấy khó khăn này có thể vượt qua, vì vậy số tiền này vẫn phải trả cho cô!”
Trình Mộng Vân đột nhiên đưa chân ra giậm mạnh chân Đỗ Giang dưới gầm bàn. Đỗ Giang đau đến mức hét lên, khiến cho ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía họ.
Trình Mộng Vân tỏ vẻ không vui, chu môi nói: “Anh cần gì phải tính toán rõ ràng với tôi như thế? Anh tưởng rằng lần trước tôi muốn chém anh sáu nghìn tệ thật đấy à? Không phải đâu người sói ạ! Tôi nói cho anh biết, ban đầu tôi rất tức, vô cùng tức giận. Tôi rất muốn biết gã nào mà dở hơi thế, không đi đường cho tử tế mà lại vừa đi vừa đá sỏi, cũng may là đá trúng vào xe, chứ nếu đá trúng vào mặt tôi thì sao? Anh sẽ nuôi tôi cả đời hay là đưa tôi tới Nhật Bản làm thẩm mỹ?”
Đỗ Giang không nói gì, trong khi Trình Mộng Vân dường như đang rất hứng thú, tiếp tục ca cẩm: “Về sau tôi đòi anh sáu nghìn là để chọc anh chơi, nào ngờ anh thật thà quá, lại còn ngốc nghếch đến độ đưa cả thẻ ngân hàng và chứng minh thư cho tôi. Lúc ấy tôi thấy anh thật đáng yêu. Nhưng về sau tôi lại nghĩ, những kẻ lừa gạt thường có vẻ ngoài hiền lành, thật thà, ngộ nhỡ phút trước anh đưa chứng mình thư với thẻ lương cho tôi, phút sau anh lại đi báo mất, vậy chẳng phải tôi vẫn chẳng có gì sao?”
“Sao tôi có thể làm như vậy được chứ?”. Đỗ Giang khe khẽ phản bác, nhưng ngay lập tức bị Trình Mộng Vân chen ngang: “Thật đáng ghét! Tôi còn chưa nói xong mà, vì vậy tôi cầm lấy thẻ của anh, rút tiền hai tháng liền, cuối cùng rút được sáu nghìn thật!”. Trình Mộng Vân không nhịn được cười, cười lăn bò càng, khiến mọi người ai cũng phải nhìn.
“Nói nhỏ thôi, nói nhỏ thôi!”. Đỗ Giang gõ gõ bàn, trong lòng thầm than trời, đi với cô ấy không muốn gây chú ý cũng khó.
“Thôi được rồi!”. Trình Mộng Vân thôi cười: “Hai tháng này với số tiền sáu nghìn tệ đã cho tôi biết, anh cũng có thể coi là một người tốt, vì vậy tôi rất hứng thú với anh, cũng có thể là tôi đã thích anh rồi!”
Lời tỏ tình này thật sự nằm ngoài sức tưởng tượng của Đỗ Giang.
Đỗ Giang có hơi nghi hoặc, anh nhìn quanh quán KFC, chợt nhớ đến có người từng nói bây giờ phần lớn mọi người đều chọn các cửa hàng như KFC, McDonald’s cho lần hẹn hò đầu tiên hay lúc đi xem mắt, tỏ tình với ai đó, là bởi vì nó không lịch sự và yên lặng đến mức khiến người ta cảm thấy lo lắng, hồi hộp như trong các quán cà phê, cũng không quá tùy tiện hay tầm thường như các quán ăn vặt bên đường.
Ở những nơi như thế này, vốn dĩ là nơi mà một gia đình hay các cặp tình nhân có thể thoải mái ăn uống, nói chuyện, vừa dễ chịu vừa thân mật, có thể tiếp cận đối phương một cách tự nhiên nhất.
Trong lúc Đỗ Giang đang thất thần, anh lại bị Trình Mộng Vân đá cho một cái. Cô đang thấp thỏm nhìn anh “Anh không thích tôi à?”
Trước khi đến đây Đỗ Giang đã cân nhắc vấn đề này rồi, vì vậy anh lắc đầu. Trên mặt Trình Mộng Vân liền hiện ra một nụ cười rạng rỡ, chỉ dó điều câu nói tiếp theo của Đỗ Giang khiến cho cô tức đến mức muốn xù lông nhím lên:
“Nhưng chúng ta không hợp!”
“Không hợp ư? Có chỗ nào không hợp?”, cô ngây người.
Đỗ Giang không nói gì. Anh không muốn nói là vì hoàn cảnh gia đình, xuất thân, mức thu nhập trung bình, bởi vì như vậy khiến cho người ta nghĩ anh cảm thấy tự ti, nhưng ngoài những nguyên nhân ấy, anh chẳng nghĩ được nguyên nhân nào khác, cũng không muốn thêu dệt những lý do vớ vẩn để đánh lừa cô, vì vậy anh chọn cách im lặng.
“Không phải ở nhà anh đã có vợ đính ước từ nhỏ đấy chứ?”. Cô bắt đầu suy nghĩ vớ vẩn, ánh mắt hoang mang nhìn Đỗ Giang: “Không phải ở nhà anh đã có đứa con trai bảy, tám tuổi rồi đấy chứ?”
Đỗ Giang thật muốn kiếm một cuộn băng dính to bản để dán kín cái miệng Trình Mộng Vân lại. Anh trừng mắt: “Cô nói liên thiên gì thế hả? Xem phim nhiều quá rồi đấy!”
“Ờ, vậy thì tốt, vậy thì tốt!”. Trình Mộng Vân lấy tay vỗ vỗ vào ngực: “Anh nói luôn đi, tim tôi không tốt, mặc dù dọa chết người không phải đền mạng, nhưng anh đừng ác như vậy, đã không để mắt đến tôi lại còn muốn hại chết tôi!”
Đỗ Giang đứng bật dậy: “Cô mà còn nói nữa là tôi đi đấy!”
“Thôi được rồi, thôi được rồi!”. Trình Mộng Vân lại gần, kéo tay Đỗ Giang, khẽ tựa vào người anh: “Tôi không nói linh tinh nữa, vậy anh phải nói chuyện tử tế với tôi. Nói cho rõ tại sao không thể chấp nhận tôi, lý do được thành lập, tôi sẽ thả người, nếu không tôi sẽ đeo bám anh cho đến chết!”
“Tôi...”. Đỗ Giang ngẫm nghĩ giây lát rồi quyết định nói rõ: “Mặc dù tôi không phải người theo chủ nghĩa đại trượng phu, cũng không có tham vọng hay hoài bão lớn lao là phải làm nên sự nghiệp hoành tráng như thế nào, nhưng tôi cũng muốn tự xây dựng sự nghiệp cho bản thân, thực hiện ước mơ bằng chính sức lực của mình. Về nửa kia của cuộc đời, tôi cũng không có ước vọng xa vời, chỉ cảm thấy cô ấy hiền lành, có điều kiện na ná như tôi là được rồi. Cô rất tốt, nhưng cô vượt quá sự kì vọng của tôi, vì vậy tôi không dám đón nhận cô!”
Những lời Đỗ Giang nói, Trình Mộng Vân nghe mà chỉ hiểu lơ mơ.
Nhìn vẻ mặt mông lung của Trình Mộng Vân, Đỗ Giang có hơi không đành:
“Cô đã xem “Thời đại hôn nhân mới chưa?”
Trình Mộng Vân gật gật đầu: “Tôi rất thích Hà Kiến Quốc, tôi cảm thấy hai người có điểm gì đó tương đồng, hi hi...”
Đỗ Giang trừng mắt: “Vậy cô có thể làm Cố Tiểu Tây không?”
Trình Mộng Vân khựng người.
Vẻ mặt Đỗ Giang như dịu lại:
“Tôi nhớ có một câu thoại kinh điển như sau, mẹ Tiểu Tây nói: “Cho dù tình yêu có nồng nàn đến đâu cũng không thể chịu được sự vắt kệt và bào mòn trong thời gian dài!”, còn có cả nhân vật do Mai Đình diễn xuất nữa, cô ấy nói: “Tôi không muốn mình trở thành cây nến đỏ của người khác, hi sinh bản thân vì người khác, cũng không muốn người khác làm cây nến đỏ cho mình, cống hiến cho mình!”, đây là nguyên nhân tôi từ chối cô!”
Đỗ Giang lấy điện thoại ra xem giờ, rồi nhìn Trình Mộng Vân nói: “Cũng gần đến giờ cô phải về rồi đấy!”
Trình Mộng Vân không nói gì, lặng lẽ đi ra khỏi cửa hàng KFC, một mình đi về phía trung tâm Thế Mậu, cô vừa đi vừa nghĩ về những gì Đỗ Giang nói. Đột nhiên cô quay phắt người lại, chạy theo cái bóng đang quay lưng lại với mình, để mặc cho cơ thể mình chạm vào anh, ôm lấy anh để cả hai cũng ngã xuống đất.
Đỗ Giang lồm cồm bò dậy, kéo Trình Mộng Vân lên, kiểm tra phần cánh tay và chân hở ra: “Cô không sao chứ? Không ngã bị thương chứ? Chạy đi đâu thế hả? Cô chỉ cần gọi một tiếng chẳng phải là xong sao?”. Mặc dù nói như oán thán nhưng trong những lời lẽ ấy vẫn phảng phất sự lo lắng và quan tâm.
Trình Mộng Vân mỉm cười, lại gần, ôm lấy đầu anh rồi hôn mạnh một cái lên má anh.
Đỗ Giang như bị điện giật, đứng ngây ra tại chỗ.
Trình Mộng Vân chu môi: “Người sói, anh là đồ ngốc!”
Đỗ Giang đưa tay lên, ra sức lau lau chỗ cô vừa hôn, Trình Mộng Vân thấy thế bật cười: “Đồ ngốc, nụ hôn không để lại dấu vết đâu, tôi chỉ dùng son dưỡng không có màu! Đồ ngốc!”
Đỗ Giang chẳng buồn đếm xỉa đến cô, quay người đi tiếp ra bến xe buýt. Bởi vì ban nãy mời cô ăn cơm nên tháng này anh lại bị bội chi, vì vậy anh quyết định đi xe buýt về nhà. Còn Trình Mộng Vân cứ chậm rãi đi theo anh, vừa đi vừa nói, không biết là nói cho mình nghe hay nói cho những người qua đường nghe nữa.
“Người sói, anh thật ngốc! Gia đình tôi có điền kiện, gia đình tôi có tiền, đấy là chuyện của gia đình tôi, đâu phải tôi giàu có đâu. Tôi cũng là kẻ nghèo kiết xác, ăn bữa nay lo bữa mai đấy. Nếu anh sợ người khác nói anh ăn bám đàn bà, vậy thì gia đình tôi sẽ đi làm một tờ giấy công chứng, mọi tài sản của gia đình tôi sau này đều thuộc về em trai tôi, tôi không cần một xu nào hết. Nếu như anh còn không tin nữa, chúng ta có thể làm công chứng tài sản trước kết hôn. Hơn nữa mẹ tôi nổi tiếng là “Chỉ có nhận mà không có cho”, bà ấy nhất định không cho anh một xu đâu. Hơn nữa, bố tôi trọng nam khinh nữ, năm ba mươi tuổi mới có em trai tôi, anh cứ yên tâm, cho dù anh có muốn xin tiền của họ cũng đừng hòng được một xu!”
Cô vừa nói vừa cúi đầu đếm những viên gạch dưới đường. Cô hi vọng bản thân có thể thuyết phục được anh trong phạm vi mười mét. Tuy nhiên cô đã nói hết mà lại bất thình lình va phải một bức tường.
Tường người, bởi vì Đỗ Giang đi trước mặt cô đã đột ngột dừng lại.
Thế là, người thì xoa đầu, còn người thì xoa vai.
Khi ánh mắt chạm vào nhau, đầu tiên là cái nhìn thù địch, nhưng ngay lập tức là tiếng cười vui vẻ vang lên.
Nhìn thấy ánh mắt mặc nhận của anh, Trình Mộng Vân cũng mỉm cười, tiến lên trước, lưu lại trên mặt anh một nụ hôn. Còn Đỗ Giang, cuối cùng thì lần đầu tiên anh cũng dám giang rộng cánh tay ôm lấy một cô gái.
/36
|