Lỗ tai bỏng rát không đến một giây, Thư Dư vỗ nhẹ lên mặt anh, "Được rồi, tiên nữ đến giờ phải đi tắm rồi.”
Cô đã trang điểm hơn tám tiếng đồng hồ và mọi tế bào trên khuôn mặt đều đang gửi cho cô một lời cảnh báo.
Phó Tây Từ bị đánh có hơi sững người, anh nhìn cô như thể mình bị điểm huyệt vậy.
Thư Dư rút tay ra để đứng dậy, lấy bộ đồ ngủ và một đống chai lọ đi vào phòng tắm, cô không có rảnh tay nên lấy chân đóng cửa lại.
Phó Tây Từ vẫn ngồi yên ở tại chỗ.
Khuôn mặt bị cô đánh nhẹ qua dường như vẫn còn ấm áp.
Đây là lần đầu tiên anh bị cô đánh vào mặt nhưng dường như không tức giận chút nào.
Lúc ngủ, hai người nằm nghiêng, chiếm hai bên trái phải của chiếc giường, vừa lúc đèn sắp tắt, điện thoại di động của Thư Dư không đúng lúc vang lên, mà không phải chỉ một tiếng mà nó đổ chuông liên tục, như thể sẽ không dừng lại nếu không có người trả lời.
Cô không còn lựa chọn nào khác ngoài với tay lấy điện thoại.
Người gửi tin là Đỗ Dịch Hành, là để xin lỗi.
Đỗ Dịch Hành: 【Tiểu Thư, thật xin lỗi vì chuyện hôm nay, anh nói năng, hành động không biết chừng mực, không đứng ở lập trường của em, suy nghĩ cho em. 】
【Anh hiểu những gì em nói, em đã là vợ người ta rồi, không còn là em khi còn học đại học nhữa, thân phận khác nhau gánh vác trách nhiệm khác nhau, đối với em anh nên có chừng mực. 】
【Nhưng anh cũng muốn nói, bất kể thân phận của em là gì, anh cũng chưa từng thay đổi, anh vẫn là tiền bối xứng đáng cho em dựa vào, và hơn bất kỳ ai khác anh luôn muốn em được hạnh phúc. 】
【Nếu Phó tổng thực sự để ý như vậy, anh sẽ không xuất hiện trước mặt em để làm phiền em nữa, nhưng bất cứ lúc nào chỉ cần em cần, mặc kệ thời gian, địa điểm, anh đều sẽ có mặt. 】
Thư Dư: "..."
Từ nhỏ đến lớn ở trong giới này, cô nhìn thấy nhiều trà xanh hơn Đỗ Dịch Hànhtừng uống, bất kể nhìn thế nào, cô đều cảm thấy những lời này đều sặc mùi trà xanh.
Người nghiêm chỉnh ai lại đi gửi kiểu tin nhắn như thế này cho phụ nữ đã có gia đình.
Vả lại, Đỗ Dịch Hành có thể nói với Phó Tây Từ mấy lời như kiểu cô yêu thầm anh, điều này đã phá hỏng hoàn toàn lớp filter mà cô dành cho anh trong những năm tháng đại học rồi, bây giờ cô đã hoàn toàn vô cảm với anh ta rồi.
Thư Dư không giả vờ với anh nữa, trực tiếp trả lời: 【Đỗ tiên sinh, em không biết là ai đã nói với anh là em yêu thầm anh, có lẽ em cần phải làm rõ điểm này. Ngày hôm đi chụp ảnh phong cảnh, có một khoảnh khắc tim em đập nhanh hơn bình thường một chút, nhưng đó là sự mơ hồ của thời thanh xuân, em lầm tưởng đó là rung động. Mà lần rung động này ngay hôm sau đã không còn nữa, nếu như vậy mà cũng được coi là yêu thầm, thì thôi bỏ đi 】
【Nhưng ông xã của em mắt to như lỗ kim, một hạt cát cũng chẳng nhét vừa vào mắt anh ấy, một câu nói khoác lác cho vui mình của anh thôi, em phải dỗ anh ấy cả nửa ngày mới được. Em hy vọng anh sẽ hiểu và thông cảm cho em. Sau này nếu không có chuyện gì gấp thì cũng đừng liên lạc nữa 】
Tốc độ gõ chữ của cô rất nhanh, đây là kĩ năng cô luyện được khi nói chuyện phiếm với Dụ Y, bây giờ mới sử dụng được.
Đỗ Dịch Hành: 【Em gọi anh một tiếng Đỗ tiên sinh là ngay cả hai chữ học trưởng này cũng không muốn nhận rồi, anh không biết lúc anh ấy trở về nói với em như thế nào, nhưng anh nghĩ anh ấy nhất định là đã hiểu lầm ý của anh, anh có thể giải thích. 】
Thư Dư: 【Không đâu, em tin tưởng chồng mình. 】
Đỗ Dịch Hành: 【Vậy câu nói sau này không qua lại nữa là ý của Phó tổng à? 】
Thư Dư liếc nhìn người bên cạnh, anh không ngủ, nhưng tư thế nằm ngay ngắn, như một cán bộ kỳ cựu chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
Khi cô nhìn anh, anh cũng nhìn cô.
Nói cách khác, ngay từ đầu khi Thư Dư đang đánh máy, Phó Tây Từ đã quan sát cô, chẳng qua bây giờ là đúng lúc bị cô bắt tại trận mà thôi.
Thư Dư đưa điện thoại cho anh, "Anh lên đi.”
Cô mệt mỏi, cũng không thèm nói chuyện với người lãi nhãi như Đỗ Dịch Hành nữa, chuyện này vẫn nên giao lại cho đàn ông bọn họ tự battle đi.
Phó Tây Từ cầm lấy điện thoại, tốc độ gõ chữ của người già hiện nguyên hình.
Thư Dư: “…..”
Bỏ đi bỏ đi, ông xã nhà mình, ráng nhịn chút.
“Xong rồi.”
Còn chưa đến hai phút, điện thoại đã giao lại cho cô.
“Như vậy mà đã xong rồi?” Bây giờ đến lượt cô cảm thấy ngạc nhiên, cầm lấy điện thoại rồi nhìn vào.
Phó Tây Từ: 【Đó là ý của tôi. Xin chào, tôi là chồng của cô ấy, người đôi mắt nhỏ bằng lỗ kim. 】
【 Đừng gửi tin nhắn nữa, cậu làm phiền thời gian cô ấy dỗ tôi. 】
Thư Dư: "...?"
Hai câu này đúng là có tác dụng kỳ diệu, quả nhiên Đỗ Dịch Hànhkhông gửi tin nhắn nữa, có lẽ anh ta bị sự vô liêm sỉ của Phó Tây Từ làm cho giật mình.
Thư Dư cũng thẳng thừng hủy kết bạn với anh ta.
Cô cúi đầu nhìn Phó Tây Từ, như thể sự kiêu căng ngạo mạn vừa rồi, cũng chẳng liên quan gì đến sự vô liêm sỉ trong hai câu đó chẳng hề liên quan gì đến anh, cô khẽ kéo môi dưới, cố ý đùa giỡn.
"Vậy thì Phó tổng muốn em dỗ anh như thế nào?"
Phó Tây Từ vươn cánh tay dài, tắt đèn trong tích tắc, và căn phòng chìm vào bóng tối.
Trong bóng tối, cô nghe thấy anh nói với giọng rất nghiêm túc: "Tự thể nghiệm đi.”
Hừ, không biết xấu hổ.
Có một số người trời tối rồi là không ra dáng con người nữa.
Trên đường từ An Thành trở về Tấn Thành, Sherlock Holmes Thư Dư bắt đầu điều tra xem mắt xích nào có kẽ hở, để người thứ ba biết được kế hoạch đi tỏ tình của cô.
Xét cho cùng, Dụ Y luôn là một học sinh giỏi và có trí nhớ tốt.
Chợt nhớ tới lúc Thư Dư nói với cô ấy, lúc đó đang ở trong ký túc xá, khi đó bạn cùng phòng của cô Tần Văn Văn trên giường đang đóng rèm, khi kéo rèm lên như vậy, không ai biết cô ta có ở đó hay không.
Mà lúc đó rèm giường đã được kéo lại, bây giờ nghĩ lại có lẽ cô ta đã ở đó.
Mà Tần Văn Văn có thù địch với Dụ Y đã không còn là chuyện ngày một, ngày hai nữa, vậy nên cô ta càng thêm không thích Thư Dư, nghe lén hai người bọn cô nói chuyện xong rồi lại nói cho Đỗ Dịch Hành, cũng không có gì ngạc nhiên.
Không ai ngờ quả mìn gài hồi đó bây giờ lại phát nổ.
Sau khi biết về tình tiết do Đỗ Dịch Hành mang đến, Dụ Y nói với vẻ sợ hãi kéo dài: "Tớ nghi ngờ rằng anh ấy đến An Thành vì ở bên đây tớ biết tin cậu phải đi công tác.”
Cô kinh ngạc vì bản thân vậy mà lại không nhìn ra ý đồ nham hiểm của Đỗ Dịch Hành, suýt chút nữa đã trở thành đồng lõa, để cho cái tên tra nam tiểu tam này đạt được mục đích.
Vậy mà còn ngu ngốc nên mức moi tim moi phổi của mình ra đối xử với người ta, đến chừng đó bị bán đứng còn không biết.
Dụ Y thở dài: "Bảo bối, cậu thật thông minh."
Thư Dư bình tĩnh nhận lấy lời khen: “Không hổ danh là tớ.”
Phó Tây Từ, người ngồi ở ghế sau, không biết rằng vợ anh đã kể cho bạn thân của mình nghe về cuộc chiến dũng cảm của cô với tên tiểu tam kia. Tối qua anh đã giao nộp bản thân hơi nhiều, thời gian ngủ quá ít, rõ ràng đã có di chứng, bây giờ đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thư Dư tán gẫu xong lại liếc anh một cái, lắc đầu thở dài.
Suy cho cùng anh vẫn là một người đàn ông hơn hai mươi lăm tuổi rồi.
Phó Tây Từ gặp lại Đỗ Dịch Hành là chuyện của một tuần sau đó.
Sự hợp tác giữa hai gia đình Tống gia và Phó gia vẫn còn đó, mà anh ta đang được ông Tống trọng dụng, vì vậy anh ta phải đi theo Tống Minh Dương thường xuyên để đưa ra đề xuất.
Đỗ Dịch Hành đã mất đi sự kiêu ngạo mấy ngày trước, từ đầu đến cuối đều không nhìn Phó Tây Từ, anh ta ngồi trong góc, chỉ khi cần thiết mới trả lời Tống Minh Dương.
Mỗi khi anh ta nói xong một câu, Phó Tây Từ lại hỏi một câu hỏi, nhưng anh ta không thể trả lời được, và thường mắc một số lỗi cấp thấp.
Tống Minh Dương cũng nhìn ra sự khác thường của anh ta, liền hỏi: "Anh họ, hôm nay anh sao vậy, sao lại không tập trung gì hết vậy?”
“Có lẽ là do không nghỉ ngơi tốt.” Đỗ Dịch Hành nói.
“Vậy bản hợp đồng này đợi đến khi nào Đỗ tiên sinh nghỉ ngơi thật tốt rồi lại bàn tiếp.” Phó Tây Từ không khoanh chân lại nữa và đứng dậy định rời đi.
Người trợ lý lấy chiếc áo khoác từ móc áo và đưa cho anh.
Tống Minh Dương cười giả lã, "Này, Phó tổng, cậu lại giễu cợt tôi rồi. Chuyện này đã bàn đến đây rồi, sao lại nói đi là đi như vậy được?”
Phó Tây Từ không trả lời, mặc áo khoác vào, kéo căng góc áo.
Tống Minh Dương lúc này mới chú ý tới vẻ mặt lạnh lùng của anh, lúc này mới ý thức được rằng anh thật sự muốn rời đi, "Phó tổng, cậu coi như nể mặt tôi đừng rời đi, anh họ là người của tôi, đừng so đo chấp chi anh ấy.”
"Minh Dương, cậu có nói gì thì cũng vô dụng, Phó tổng đây chỉ là lợi dụng việc công trả thù cá nhân mà thôi." Đỗ Dịch Hành đứng dậy, đẩy cái kính gọng vàng, "Tôi còn tưởng rằng Phó tiên sinh đầu óc tỉnh táo, không đến nỗi công ty bất phân, nhưng có lẽ tôi nhìn nhầm rồi.”
“Cái gì gọi là lợi dụng việc công trả thù cá nhân?” Tống Minh Dương nghe vậy không hiểu ra sao, “Mỗi người đều là của mình, có thù hận gì chứ?”
Phó Tây Từ ngước mắt lên và liếc anh ta.
Đỗ Dịch Hành còn tưởng rằng anh bị chính mình nói đến thuyết phục, "Lúc trước là tôi làm sai, tôi xin lỗi Phó tổng một tiếng, Tống gia cùng Phó gia đã hợp tác nhiều năm. Bây giờ ầm ĩ chỉ vởi vì chuyện này, tôi thật không biết có bao nhiêu người nhìn vào rồi cười chê, Phó tổng anh nói có đúng không?”
Tống Minh Dương cau mày, hoàn toàn không biết cái gì gọi là ầm ĩ đến múc này.
“Hai nhà Tống gia, Phó gia ầm ĩ?” Phó Tây Từ lặp lại tám chữ này, ngữ khí châm chọc, lại giống như là đùa giỡn.
Đỗ Dịch Hành nhìn chằm chằm anh, trong lòng đã kinh hãi rồi.
“Cậu coi mình là loại gì?”
Phó Tây Từ bĩu môi, "Cậu hôm nay vẫn còn nguyên vẹn đứng ở chỗ này, đã là nhờ cậy vào cái thế của Tống gia rồi.”
Tống Minh Dương đứng giữa họ, "Phó tổng, cậu nể mặt tôi được không, chúng ta hãy ngồi xuống và tiếp tục bàn, được chứ?"
Phó Tây Từ liếc anh ta, giống như một cổ tay trượt băng bằng xương, "Có anh ta ở đây, không có gì để nói."
Nói xong anh cũng không phí lời nữa, trực tiếp rời đi.
Ngay khi Phó Tây Từ vừa rời đi, cả căn phòng bao trở nên hoàn toàn yên tĩnh.
Tống Minh Dương chỉ có thể nhìn Đỗ Dịch Hành, "Anh cùng với cậu ta rốt cuộc là có chuyện gì?"
“Chuyện riêng thôi.”
Đỗ Dịch Hành lại ngồi xuống, "Chuyện làm ăn này tạm thời không bàn được, cũng có thể mãi mãi không bàn được, ông già ra mặt cậu ta cũng không thể không nể mặt.”
“Ông già ra mặt cái gì chứ?” Tống Minh Dương hỏi.
“Cậu ta lẽ nào còn có thể đắc tội với cả Tống gia sao? Nếu cậu ta thật sự làm như vậy, hoàn toàn đoạn tuyệt với Tống gia chúng ta, thế thì cậu ta cũng không tốt hơn bao nhiêu."
Tống Minh Dương nghi ngờ mấy năm nay anh ta học hành đến đầu óc lú lẫn luôn rồi, không hề hay biết gió vốn đã đổi chiều, Tống gia đã không còn là Tống gia năm xưa, Phó gia cũng không phải Phó gia năm đó bị người khác khống chế nữa.
Anh không biết nhà họ Phó có thể sống thiếu nhà họ Tống hay không, nhưng nhà họ Tống chắc chắn sẽ không thể sống thiếu nhà họ Phó được.
Mặc dù không biết giữa hai người đang xảy ra chuyện gì, nhưng khi bình tĩnh lại, anh cười lạnh nói: "Không cần phiền phức như vậy, chỉ cần ahn không ở bên cạnh, Tống gia vẫn có thể hợp tác với Phó gia."
Đỗ Dịch Hành hiểu ý anh, "Thế thì còn phải xem ông già có đồng ý hay không."
Mấy năm nay anh ta đều được ông già coi trọng, từng bước đi đều là do ông Tống tính toán cho anh, có thể nói là anh ta được ông Tống cẩn thận bồi dưỡng.
Cô đã trang điểm hơn tám tiếng đồng hồ và mọi tế bào trên khuôn mặt đều đang gửi cho cô một lời cảnh báo.
Phó Tây Từ bị đánh có hơi sững người, anh nhìn cô như thể mình bị điểm huyệt vậy.
Thư Dư rút tay ra để đứng dậy, lấy bộ đồ ngủ và một đống chai lọ đi vào phòng tắm, cô không có rảnh tay nên lấy chân đóng cửa lại.
Phó Tây Từ vẫn ngồi yên ở tại chỗ.
Khuôn mặt bị cô đánh nhẹ qua dường như vẫn còn ấm áp.
Đây là lần đầu tiên anh bị cô đánh vào mặt nhưng dường như không tức giận chút nào.
Lúc ngủ, hai người nằm nghiêng, chiếm hai bên trái phải của chiếc giường, vừa lúc đèn sắp tắt, điện thoại di động của Thư Dư không đúng lúc vang lên, mà không phải chỉ một tiếng mà nó đổ chuông liên tục, như thể sẽ không dừng lại nếu không có người trả lời.
Cô không còn lựa chọn nào khác ngoài với tay lấy điện thoại.
Người gửi tin là Đỗ Dịch Hành, là để xin lỗi.
Đỗ Dịch Hành: 【Tiểu Thư, thật xin lỗi vì chuyện hôm nay, anh nói năng, hành động không biết chừng mực, không đứng ở lập trường của em, suy nghĩ cho em. 】
【Anh hiểu những gì em nói, em đã là vợ người ta rồi, không còn là em khi còn học đại học nhữa, thân phận khác nhau gánh vác trách nhiệm khác nhau, đối với em anh nên có chừng mực. 】
【Nhưng anh cũng muốn nói, bất kể thân phận của em là gì, anh cũng chưa từng thay đổi, anh vẫn là tiền bối xứng đáng cho em dựa vào, và hơn bất kỳ ai khác anh luôn muốn em được hạnh phúc. 】
【Nếu Phó tổng thực sự để ý như vậy, anh sẽ không xuất hiện trước mặt em để làm phiền em nữa, nhưng bất cứ lúc nào chỉ cần em cần, mặc kệ thời gian, địa điểm, anh đều sẽ có mặt. 】
Thư Dư: "..."
Từ nhỏ đến lớn ở trong giới này, cô nhìn thấy nhiều trà xanh hơn Đỗ Dịch Hànhtừng uống, bất kể nhìn thế nào, cô đều cảm thấy những lời này đều sặc mùi trà xanh.
Người nghiêm chỉnh ai lại đi gửi kiểu tin nhắn như thế này cho phụ nữ đã có gia đình.
Vả lại, Đỗ Dịch Hành có thể nói với Phó Tây Từ mấy lời như kiểu cô yêu thầm anh, điều này đã phá hỏng hoàn toàn lớp filter mà cô dành cho anh trong những năm tháng đại học rồi, bây giờ cô đã hoàn toàn vô cảm với anh ta rồi.
Thư Dư không giả vờ với anh nữa, trực tiếp trả lời: 【Đỗ tiên sinh, em không biết là ai đã nói với anh là em yêu thầm anh, có lẽ em cần phải làm rõ điểm này. Ngày hôm đi chụp ảnh phong cảnh, có một khoảnh khắc tim em đập nhanh hơn bình thường một chút, nhưng đó là sự mơ hồ của thời thanh xuân, em lầm tưởng đó là rung động. Mà lần rung động này ngay hôm sau đã không còn nữa, nếu như vậy mà cũng được coi là yêu thầm, thì thôi bỏ đi 】
【Nhưng ông xã của em mắt to như lỗ kim, một hạt cát cũng chẳng nhét vừa vào mắt anh ấy, một câu nói khoác lác cho vui mình của anh thôi, em phải dỗ anh ấy cả nửa ngày mới được. Em hy vọng anh sẽ hiểu và thông cảm cho em. Sau này nếu không có chuyện gì gấp thì cũng đừng liên lạc nữa 】
Tốc độ gõ chữ của cô rất nhanh, đây là kĩ năng cô luyện được khi nói chuyện phiếm với Dụ Y, bây giờ mới sử dụng được.
Đỗ Dịch Hành: 【Em gọi anh một tiếng Đỗ tiên sinh là ngay cả hai chữ học trưởng này cũng không muốn nhận rồi, anh không biết lúc anh ấy trở về nói với em như thế nào, nhưng anh nghĩ anh ấy nhất định là đã hiểu lầm ý của anh, anh có thể giải thích. 】
Thư Dư: 【Không đâu, em tin tưởng chồng mình. 】
Đỗ Dịch Hành: 【Vậy câu nói sau này không qua lại nữa là ý của Phó tổng à? 】
Thư Dư liếc nhìn người bên cạnh, anh không ngủ, nhưng tư thế nằm ngay ngắn, như một cán bộ kỳ cựu chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
Khi cô nhìn anh, anh cũng nhìn cô.
Nói cách khác, ngay từ đầu khi Thư Dư đang đánh máy, Phó Tây Từ đã quan sát cô, chẳng qua bây giờ là đúng lúc bị cô bắt tại trận mà thôi.
Thư Dư đưa điện thoại cho anh, "Anh lên đi.”
Cô mệt mỏi, cũng không thèm nói chuyện với người lãi nhãi như Đỗ Dịch Hành nữa, chuyện này vẫn nên giao lại cho đàn ông bọn họ tự battle đi.
Phó Tây Từ cầm lấy điện thoại, tốc độ gõ chữ của người già hiện nguyên hình.
Thư Dư: “…..”
Bỏ đi bỏ đi, ông xã nhà mình, ráng nhịn chút.
“Xong rồi.”
Còn chưa đến hai phút, điện thoại đã giao lại cho cô.
“Như vậy mà đã xong rồi?” Bây giờ đến lượt cô cảm thấy ngạc nhiên, cầm lấy điện thoại rồi nhìn vào.
Phó Tây Từ: 【Đó là ý của tôi. Xin chào, tôi là chồng của cô ấy, người đôi mắt nhỏ bằng lỗ kim. 】
【 Đừng gửi tin nhắn nữa, cậu làm phiền thời gian cô ấy dỗ tôi. 】
Thư Dư: "...?"
Hai câu này đúng là có tác dụng kỳ diệu, quả nhiên Đỗ Dịch Hànhkhông gửi tin nhắn nữa, có lẽ anh ta bị sự vô liêm sỉ của Phó Tây Từ làm cho giật mình.
Thư Dư cũng thẳng thừng hủy kết bạn với anh ta.
Cô cúi đầu nhìn Phó Tây Từ, như thể sự kiêu căng ngạo mạn vừa rồi, cũng chẳng liên quan gì đến sự vô liêm sỉ trong hai câu đó chẳng hề liên quan gì đến anh, cô khẽ kéo môi dưới, cố ý đùa giỡn.
"Vậy thì Phó tổng muốn em dỗ anh như thế nào?"
Phó Tây Từ vươn cánh tay dài, tắt đèn trong tích tắc, và căn phòng chìm vào bóng tối.
Trong bóng tối, cô nghe thấy anh nói với giọng rất nghiêm túc: "Tự thể nghiệm đi.”
Hừ, không biết xấu hổ.
Có một số người trời tối rồi là không ra dáng con người nữa.
Trên đường từ An Thành trở về Tấn Thành, Sherlock Holmes Thư Dư bắt đầu điều tra xem mắt xích nào có kẽ hở, để người thứ ba biết được kế hoạch đi tỏ tình của cô.
Xét cho cùng, Dụ Y luôn là một học sinh giỏi và có trí nhớ tốt.
Chợt nhớ tới lúc Thư Dư nói với cô ấy, lúc đó đang ở trong ký túc xá, khi đó bạn cùng phòng của cô Tần Văn Văn trên giường đang đóng rèm, khi kéo rèm lên như vậy, không ai biết cô ta có ở đó hay không.
Mà lúc đó rèm giường đã được kéo lại, bây giờ nghĩ lại có lẽ cô ta đã ở đó.
Mà Tần Văn Văn có thù địch với Dụ Y đã không còn là chuyện ngày một, ngày hai nữa, vậy nên cô ta càng thêm không thích Thư Dư, nghe lén hai người bọn cô nói chuyện xong rồi lại nói cho Đỗ Dịch Hành, cũng không có gì ngạc nhiên.
Không ai ngờ quả mìn gài hồi đó bây giờ lại phát nổ.
Sau khi biết về tình tiết do Đỗ Dịch Hành mang đến, Dụ Y nói với vẻ sợ hãi kéo dài: "Tớ nghi ngờ rằng anh ấy đến An Thành vì ở bên đây tớ biết tin cậu phải đi công tác.”
Cô kinh ngạc vì bản thân vậy mà lại không nhìn ra ý đồ nham hiểm của Đỗ Dịch Hành, suýt chút nữa đã trở thành đồng lõa, để cho cái tên tra nam tiểu tam này đạt được mục đích.
Vậy mà còn ngu ngốc nên mức moi tim moi phổi của mình ra đối xử với người ta, đến chừng đó bị bán đứng còn không biết.
Dụ Y thở dài: "Bảo bối, cậu thật thông minh."
Thư Dư bình tĩnh nhận lấy lời khen: “Không hổ danh là tớ.”
Phó Tây Từ, người ngồi ở ghế sau, không biết rằng vợ anh đã kể cho bạn thân của mình nghe về cuộc chiến dũng cảm của cô với tên tiểu tam kia. Tối qua anh đã giao nộp bản thân hơi nhiều, thời gian ngủ quá ít, rõ ràng đã có di chứng, bây giờ đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thư Dư tán gẫu xong lại liếc anh một cái, lắc đầu thở dài.
Suy cho cùng anh vẫn là một người đàn ông hơn hai mươi lăm tuổi rồi.
Phó Tây Từ gặp lại Đỗ Dịch Hành là chuyện của một tuần sau đó.
Sự hợp tác giữa hai gia đình Tống gia và Phó gia vẫn còn đó, mà anh ta đang được ông Tống trọng dụng, vì vậy anh ta phải đi theo Tống Minh Dương thường xuyên để đưa ra đề xuất.
Đỗ Dịch Hành đã mất đi sự kiêu ngạo mấy ngày trước, từ đầu đến cuối đều không nhìn Phó Tây Từ, anh ta ngồi trong góc, chỉ khi cần thiết mới trả lời Tống Minh Dương.
Mỗi khi anh ta nói xong một câu, Phó Tây Từ lại hỏi một câu hỏi, nhưng anh ta không thể trả lời được, và thường mắc một số lỗi cấp thấp.
Tống Minh Dương cũng nhìn ra sự khác thường của anh ta, liền hỏi: "Anh họ, hôm nay anh sao vậy, sao lại không tập trung gì hết vậy?”
“Có lẽ là do không nghỉ ngơi tốt.” Đỗ Dịch Hành nói.
“Vậy bản hợp đồng này đợi đến khi nào Đỗ tiên sinh nghỉ ngơi thật tốt rồi lại bàn tiếp.” Phó Tây Từ không khoanh chân lại nữa và đứng dậy định rời đi.
Người trợ lý lấy chiếc áo khoác từ móc áo và đưa cho anh.
Tống Minh Dương cười giả lã, "Này, Phó tổng, cậu lại giễu cợt tôi rồi. Chuyện này đã bàn đến đây rồi, sao lại nói đi là đi như vậy được?”
Phó Tây Từ không trả lời, mặc áo khoác vào, kéo căng góc áo.
Tống Minh Dương lúc này mới chú ý tới vẻ mặt lạnh lùng của anh, lúc này mới ý thức được rằng anh thật sự muốn rời đi, "Phó tổng, cậu coi như nể mặt tôi đừng rời đi, anh họ là người của tôi, đừng so đo chấp chi anh ấy.”
"Minh Dương, cậu có nói gì thì cũng vô dụng, Phó tổng đây chỉ là lợi dụng việc công trả thù cá nhân mà thôi." Đỗ Dịch Hành đứng dậy, đẩy cái kính gọng vàng, "Tôi còn tưởng rằng Phó tiên sinh đầu óc tỉnh táo, không đến nỗi công ty bất phân, nhưng có lẽ tôi nhìn nhầm rồi.”
“Cái gì gọi là lợi dụng việc công trả thù cá nhân?” Tống Minh Dương nghe vậy không hiểu ra sao, “Mỗi người đều là của mình, có thù hận gì chứ?”
Phó Tây Từ ngước mắt lên và liếc anh ta.
Đỗ Dịch Hành còn tưởng rằng anh bị chính mình nói đến thuyết phục, "Lúc trước là tôi làm sai, tôi xin lỗi Phó tổng một tiếng, Tống gia cùng Phó gia đã hợp tác nhiều năm. Bây giờ ầm ĩ chỉ vởi vì chuyện này, tôi thật không biết có bao nhiêu người nhìn vào rồi cười chê, Phó tổng anh nói có đúng không?”
Tống Minh Dương cau mày, hoàn toàn không biết cái gì gọi là ầm ĩ đến múc này.
“Hai nhà Tống gia, Phó gia ầm ĩ?” Phó Tây Từ lặp lại tám chữ này, ngữ khí châm chọc, lại giống như là đùa giỡn.
Đỗ Dịch Hành nhìn chằm chằm anh, trong lòng đã kinh hãi rồi.
“Cậu coi mình là loại gì?”
Phó Tây Từ bĩu môi, "Cậu hôm nay vẫn còn nguyên vẹn đứng ở chỗ này, đã là nhờ cậy vào cái thế của Tống gia rồi.”
Tống Minh Dương đứng giữa họ, "Phó tổng, cậu nể mặt tôi được không, chúng ta hãy ngồi xuống và tiếp tục bàn, được chứ?"
Phó Tây Từ liếc anh ta, giống như một cổ tay trượt băng bằng xương, "Có anh ta ở đây, không có gì để nói."
Nói xong anh cũng không phí lời nữa, trực tiếp rời đi.
Ngay khi Phó Tây Từ vừa rời đi, cả căn phòng bao trở nên hoàn toàn yên tĩnh.
Tống Minh Dương chỉ có thể nhìn Đỗ Dịch Hành, "Anh cùng với cậu ta rốt cuộc là có chuyện gì?"
“Chuyện riêng thôi.”
Đỗ Dịch Hành lại ngồi xuống, "Chuyện làm ăn này tạm thời không bàn được, cũng có thể mãi mãi không bàn được, ông già ra mặt cậu ta cũng không thể không nể mặt.”
“Ông già ra mặt cái gì chứ?” Tống Minh Dương hỏi.
“Cậu ta lẽ nào còn có thể đắc tội với cả Tống gia sao? Nếu cậu ta thật sự làm như vậy, hoàn toàn đoạn tuyệt với Tống gia chúng ta, thế thì cậu ta cũng không tốt hơn bao nhiêu."
Tống Minh Dương nghi ngờ mấy năm nay anh ta học hành đến đầu óc lú lẫn luôn rồi, không hề hay biết gió vốn đã đổi chiều, Tống gia đã không còn là Tống gia năm xưa, Phó gia cũng không phải Phó gia năm đó bị người khác khống chế nữa.
Anh không biết nhà họ Phó có thể sống thiếu nhà họ Tống hay không, nhưng nhà họ Tống chắc chắn sẽ không thể sống thiếu nhà họ Phó được.
Mặc dù không biết giữa hai người đang xảy ra chuyện gì, nhưng khi bình tĩnh lại, anh cười lạnh nói: "Không cần phiền phức như vậy, chỉ cần ahn không ở bên cạnh, Tống gia vẫn có thể hợp tác với Phó gia."
Đỗ Dịch Hành hiểu ý anh, "Thế thì còn phải xem ông già có đồng ý hay không."
Mấy năm nay anh ta đều được ông già coi trọng, từng bước đi đều là do ông Tống tính toán cho anh, có thể nói là anh ta được ông Tống cẩn thận bồi dưỡng.
/101
|