Cả hai đã có một cuộc thảo luận ngắn về việc có nên nói với người thân và bạn bè về chuyện đã có bảo bảo rồi không.
Thư Dư đã có được thứ mình muốn nên đương nhiên cảm thấy rất vui mừng, vì vậy cô muốn chia sẻ niềm hạnh phúc của mình với mọi người.
Thế nên ngay ngày hôm sau cô dự định sẽ thông báo từng tin vui.
Đề nghị của Phó Tây Từ là đợi thêm một thời gian, cái thai vẫn chưa ổn định mà họ phải đi hưởng tuần trăng mật. Nếu bao tin hỉ xong thì những người lớn tuổi có thể không đồng ý.
Thư Dư suy nghĩ trong vài giây, "Không đến nỗi vậy đâu, em hiện tại vừa mới mang thai, bụng cũng bằng phẳng, có thể múa cũng có thể hát, yên tâm."
Thấy cô kiên trì, Phó Tây Từ gật đầu: "Được, nghe em hết.”
Thư Dư hài lòng hôn lên má anh một cái, sau đó đi đến sô pha dùng điện thoại di động gọi để báo tin.
Phó Tây Từ xuống nhà và cắt một đ ĩa trái cây cho cô.
Người đầu tiên Thư Dư báo tin là ba mẹ mình, hai người cùng lúc cảm thấy sửng sốt, sau đó mới kịp phản ứng, hỏi: "Thật hay giả vậy, con đến bệnh viện kiểm tra đồ chưa? Con mang thai bao lâu rồi? Có cảm giác khó chịu gì không?"
Cô không nhịn được cười, “Mẹ nhiều câu hỏi như vậy, làm sao mà con trả lời?"
"Trả lời từng câu một!"
“Con đã đến bệnh viện để kiểm tra. Đã bốn tuần rồi. Hiện tại con chỉ bị lờ đờ với cảm thấy hơi yếu ớt. Nhưng con không cảm thấy khó chịu nào khác."
Mẹ Thư kích động nói: "Ấy, ấy, mới có một tháng, con phải chú ý, ba tháng đầu là quan trọng nhất, mẹ phải nói chuyện kĩ càng hơn với con nữa."
“Mẹ, con phải nói với ba mẹ bên kia nữa.” Thư Dư nói.
"Cũng đúng, vậy con nói trước đi, sau này mẹ lại nói kĩ với con thêm."
Sau khi nói chuyện điện thoại với ba mẹ, Thư Dư lại gọi cho ba Phó mẹ Phó để thông báo tin vui.
Hai bên phản ứng gần như đều giống nhau, dù sao bọn họ từ khi mới kết hôn đã mong đợi có con, tuy rằng chưa từng có thúc giục, nhưng trong lòng cũng đã sớm nghĩ đến, nghe được tin này đương nhiên sẽ cảm thấy phấn khích
Giống như phản ứng của mẹ Thư, mẹ Phó nóng lòng bắt đầu nói về những vấn đề cần chú ý trong thời kỳ đầu mang thai.
Thư Dư phải dùng chung một lý do để cúp máy điện thoại.
Sau đó là đến Dụ Y, rồi lại đến Phó Minh Song...
Cô còn chưa kịp chủ động nói hết với bạn bè xung quanh thì các cô, dì, chú bác đã gọi đến chúc mừng cô, có lẽ là ba mẹ hai bên nói ra.
Người thân, bạn bè chúc mừng, có người gửi tin nhắn, có người gọi điện trực tiếp.
Ban đầu, Thư Dư vẫn cảm thấy rất vui khi mang thai, nhưng khi nhiều người nói về điều đó, niềm vui của cô cạn kiệt và phản ứng của cô ngày càng trở nên máy móc.
Đặc biệt là hai bà mẹ và các cô, dì sẵn sàng chỉ bảo cho bà mẹ mới tập sự những điều cần chú ý phòng tránh trong giai đoạn đầu mang thai.
Thư Dư càng trở nên suy sụp và tiều tụy.
Sau khi Phó Tây Từ cắt trái cây xong rồi mang đ ĩa lên, anh đã bắt gặp vẻ mặt nhỏ bé đáng thương của bà xã mình.
“Em hối hận rồi. Nếu em sớm biết như vậy, đã nghe lời anh rồi. Có quá nhiều tin tức cùng một lúc." Thư Dư suy nghĩ quá đơn giản, nghĩ rằng chỉ cần nói "Con đang mang thai!" rồi sẽ nhận được câu " Xin chúc mừng" sau đó liền kết thúc ngay lập tức.
Vừa dứt lời, lại có một cuộc điện thoại gọi đến.
Thư Dư khổ sở.
Phó Tây Từ đặt đ ĩa trái cây trước mặt cô, "Mỗi khi nói chuyện, sẽ như thế này. Em ăn trái cây đi, để anh bắt máy.”
“Thật ngại quá.” Cô miệng thì ói như vậy, nhưng tốc độ nhét điện thoại vào tay anh thì nhanh không ai bằng.
Thư Dư chắp tay: "Đa tạ đại nhân, em vĩnh viễn sẽ không quên."
Phó Tây Từ cười nhẹ rồi thản nhiên nhận điện thoại.
Là mẹ Phó gọi đến, khi nghe thấy giọng nói của con trai, bà hỏi: "Tiểu Thư đâu, để tiểu Thư nghe điện thoại, mẹ có chuyện muốn nói với con bé."
“Mẹ nói với con cũng giống như vậy, mang thai là chuyện của hai người."
“Cũng đúng nhỉ.” Mẹ Phó nói.
Mặc dù cũng có lý, nhưng con trai bà lời nói quý như vàng, từ điểm này đã khiến người ta không còn muốn trò chuyện nữa, mẹ Phó cũng bớt xúc động hơn một chút, nhưng bà vẫn bắt đầu nói về những điểm cần chú ý đề phòng.
Bà nói vài câu, nhưng bên kia lại chẳng có chút phản ứng gò, giống như những cuộc điện thoại thông thường của bà, không thú vị chút nào, bà không thể tiếp tục nói chuyện, cứ khăng khăng yêu cầu anh đưa điện thoại cho Thư Dư.
Thư Dư đang cầm dao nĩa ăn trái cây ở bên cạnh, vểnh tai nghe ngóng, luôn đề phòng Phó Tây Từ sẽ đem điện thoại trả lại cho mình.
Phó Tây Từ cũng nhìn cô, trông cô như một con thỏ, anh nói: "Bác sĩ nói rằng cô ấy cần tránh xa các thiết bị điện tử để giảm thiểu ảnh hưởng của bức xạ đối với em bé."
Mẹ Phó dừng một chút, "Cũng đúng."
"Vậy nên mẹ cứ nói với con, con sẽ nhớ."
Mẹ Phó: "..." Mà con lại giống như một khúc gỗ.
"Không cần, lần sau để mẹ trực tiếp nói với Tiểu Thư, các con cũng đi ngủ sớm đi."
“Được, mẹ cũng vậy.”
Cuộc điện thoại cứ như vậy kết thúc.
Thư Dư chứng kiến toàn bộ quá trình và chỉ nghe những lời nói bên phía Phó Tây Từ
“Thế là hết à?” Cô nghĩ ít nhất cũng phải nửa tiếng nữa mới xong chứ.
Phó Tây Từ: “Ừm, hết rồi.”
Sau khi nói xong, một cuộc gọi khác đến.
Thư Dư làm một động tác mời, và tiếp tục ăn trái cây của mình một cách nhàn nhã.
Dần dần cô mới phát hiện ra mọi cuộc điện thoại đều kết thúc nhanh chóng, tất cả đều do thuộc tính của người kết thúc trò chuyện Phó Tây Từ, ai có thể chịu được những tiếng "ừm", "ok", "nhớ rồi" của đối phương trong khi mình thì lại trò chuyện nhiệt tình?
Anh không cần cố ý vẫn có thể thẳng thừng đẩy cuộc trò chuyện vào chỗ chết.
Thư Dư đặt nĩa xuống và vỗ tay khen ngợi anh.
Phó Tây Từ ngồi xuống bên cạnh cô, cô tự nhiên chui vào lòng anh như một con mèo, hai tay không chút an phận chọc chọc vào cằm anh.
"Kỳ nghỉ đã sắp xếp xong xuôi chưa, anh thực sự có thể trốn thoát?"
"Ừm, đều đã sắp xếp xong rồi, khi nào đi đều do em quyết định." Phó Tây Từ bị chọc chọc mấy lần, giả vờ làm động tác muốn cắn ngón tay cô.
Thư Dư né đi rồi bật cười mấy lần.
Cô ho khan hai tiếng, nghiêm túc nói: "Đó chính là ý muốn nói chỉ cần Thư tổng nói một tiếng là xong phải không?"
“Là ý này đấy.”
Thư Dư trầm ngâm suy nghĩ rồi hào phóng nói: "Được, vậy theo em thì ngày mốt là tốt đấy, ngày thường sẽ ít người hơn, trên đường đến sân bay cũng sẽ không tắc đường."
Phó Tây Từ gật đầu, "Được, vậy để anh đi đặt vé."
“Vợ hát chồng khen hay cảm giác này thật tốt, sau này anh sẽ ngoan ngoãn như vậy sao?” Thư Dư không khỏi thở dài.
“Cái này được coi là ngoan ngoãn sao?” Anh phát hiện cô thật sự rất dễ lấy lòng.
Thư Dư gật đầu, "Đúng!"
“Sẽ không.” Phó Tây Từ dứt khoát ôm cô đi đến bên giường, “Sau này anh sẽ ngoan ngoãn hơn, đối tốt với em hơn một chút.”
Thư Dư không khỏi nhíu nhíu mũi, tuy rằng tương lai không ai nắm chắc, nhưng đối với anh của hiện tại chân thành như vậy cũng đủ rồi.
Cô được đặt lên giường, "Đã đến giờ đi ngủ."
"Được thôi."
Bây giờ cô không chỉ có mỗi mình mình, dậy sớm và đi ngủ sớm là một người mẹ có trách nhiệm.
Hôm trước khi đi hưởng tuần trăng mật một ngày cũng xảy ra chút tình tiết.
Thư Dư nhận được một thùng sách từ người chuyển phát nhanh, cô không quan tâm chút nào, dù sao Phó Tây Từ có thói quen đọc sách, vì thế cô nghĩ rằng chúng giống như những cuốn sách mà anh đã từng đọc.
Khi Phó Tây Từ mở ra, cô đang cầm ly uống nước, khi cô đi tới, cô thấy bìa có màu rất sáng, khác với những cuốn sách anh thường đọc, vì vậy càng cảm thấy tò mò.
Thư Dư đến xem rốt cuộc là cái gì, liền nhìn thoáng qua tên sách.
"Bách khoa toàn thư nuôi dạy con cái"
“Kinh thánh mang thai”
"Làm cha mẹ Spock"
"Bách khoa tri thức mang thai tháng 10"
...
Tâm trạng nhất thời trở nên phức tạp.
Thư Dư nhìn mấy cái tên này liền hoa cả mắt, "Mấy thứ này không phải đều là mua cho em hết đấy chứ?"
"Là để cho anh đọc. Nếu có hứng thú, em cũng có thể đọc." Phó Tây Từ sắp xếp các cuốn sách rồi đặt chúng thành hai chồng trên bàn, chân bàn run rẩy.
Anh chọn ba cuốn sách, "Có như vậy, anh mới có thể chăm sóc em tốt hơn."
“Là em và đứa bé.” Thư Dư sửa lại, khóe môi đã cong lên như trăng khuyết.
Anh đã đặt nhiều tâm sức đến vấn đề mang thai.
Phó Tây Từ gật đầu, "Vâng, để chăm sóc bạn và em bé."
“Mấy cuốn này chọn ra một cuốn để tối nay đọc sao?” Thư Dưchớp chớp mắt, ngày mai cô phải đi, hành lý đã thu dọn xong, một đêm không thể xem nhiều như vậy.
“Anh mang theo để đọc trên đường đi.” Vừa nói, anh đã cho cả ba cuốn sách vào vali.
Khi ngủ, Thư Dư nằm trong lòng anh, không khỏi lén lút hỏi: “Có phải anh quá căng thẳng không?”
Làm gì có ai đi du lịch mà còn mang theo những cuốn sách dạy về cách nuôi con?
Phó Tây Từ vỗ vai cô một lúc, "Anh hơi căng thẳng. Vì anh biết quá ít về việc mang thai, không thể không ngay lập tức bổ sung kiến thức.”
"Đừng lo lắng, em và em bé không yếu ớt đến vậy đâu.”
“Ừm, anh biết rồi.”
Phó Tây Từ nói như vậy, nhưng trên thực tế anh vẫn còn lo lắng.
Màn trình diễn cụ thể thật sự quá mức khẩn trương, nơi họ chọn cho tuần trăng mật là Mauritius, một hòn đảo được hình thành bởi một vụ phun trào núi lửa, vùng biển nông xung quanh được bao quanh bởi san hô, cách Tấn Thành 5.000 km và chuyến bay kéo dài mười giờ .
Trong mười tiếng đồng hồ, nó giống như một quả bom treo lơ lửng trên đầu, có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
Tần suất hỏi han của Phó Tây Từ còn nhiều hơn cả tiếp viên hàng không.
“Khát nước rồi sao?”
“Đói rồi sao?”
“Muốn ăn gì không?”
"Có thấy khó chịu chỗ nào không?"
"Ăn ít như vậy vì cảm thấy không ngon sao? Muốn nôn sao?"
"..."
Anh luôn theo dõi tình hình của Thư Dư, trong mười tiếng đồng hồ không lúc nào anh phớt lờ cô cả.
Thư Dư khéo léo nhắc nhở: "Phó tổng, kỳ thật em cũng đã là một người trưởng thành bình thường."
Cô là kiểu người trưởng thành mà khi có bất cứ yêu cầu gì sẽ nói ra mà.
Phó Tây Từ nghe ra ý tứ trong lời nói của cô, cười áy náy nói: "Được, có chuyện gì em cứ nói cho anh biết, anh không hỏi nữa.”
Hiệu quả của những lời này chỉ kéo dài trong nửa giờ.
Thấy anh như vậy, Thư Dư nhướng mày cười cười, chỉ có thể để mặc anh như vậy.
May mà mười tiếng sau, máy bay đã hạ cánh đúng giờ.
Cô đi vào phòng tắm, buộc mái tóc dài thành hai bím xõa trên vai, còn mặc một chiếc váy thêu hoa cúc mang đậm phong cách lễ hội.
Sau khi mang thai, cô không trang điểm nhiều, gương mặt không trang điểm trông bớt hung dữ hơn so với khi trang điểm nhưng làn da vẫn trắng nõn, các đường nét vẫn tươi tắn xinh đẹp, có điều trông cô trẻ ra vài tuổi.
Nếu nói cô đang là sinh viên đại học thì cũng không ngoa chút nào, thậm chí cố gắng hơn chút nói là học sinh trung học cũng có thể làm được.
Khu nghỉ dưỡng họ đặt đã cử người đến đón, rồi lái xe thẳng đến khu nghỉ dưỡng để nhận phòng sau khi rời sân bay.
Những ngôi nhà trong khu nghỉ dưỡng mang phong cách kiến trúc farmhouse độc đáo, nằm sát bờ biển, phòng nào cũng hướng ra biển.
Nhân viên khu nghỉ mát nói tiếng Trung Quốc trôi chảy, giới thiệu phong cảnh của hòn đảo và các mục giải trí trên đường đến phòng nghỉ.
Đi được vài phút, Phó Tây Từ hỏi: "Mệt không, muốn nghỉ ngơi một chút không?"
“Em nghỉ ngơi đủ lâu rồi, hơn nữa," Thư Dư bất đắc dĩ nói, "Anhi thật sự không cần lo lắng cho em như vậy, chúng ta tới đây là để nghỉ dưỡng mà."
Phó Tây Từ: "Xin lỗi, lần đầu tiên làm ba, khó tránh khỏi căng thẳng."
Lời này vừa nói ra, nhân viên đang đợi bọn họ vô thức liếc nhìn Thư Dư rồi lại nhìn Phó Tây Từ, giống như đang thầm tính thử hai người họ chênh nhau bao nhiêu tuổi.
Thư Dư đoán chắc chắn là bị hiểu lầm rồi, người nước ngoài đoán tuổi của người trong nước bọn họ không chính xác chút nào, cộng thâm hôm nay cô trang điểm cũng có phần hơi trẻ trung, cô chỉ có thể vỗ vỗ cánh tay Phó Tây Từ, “Chiếm hời ai nhỉ!”
Thư Dư đã có được thứ mình muốn nên đương nhiên cảm thấy rất vui mừng, vì vậy cô muốn chia sẻ niềm hạnh phúc của mình với mọi người.
Thế nên ngay ngày hôm sau cô dự định sẽ thông báo từng tin vui.
Đề nghị của Phó Tây Từ là đợi thêm một thời gian, cái thai vẫn chưa ổn định mà họ phải đi hưởng tuần trăng mật. Nếu bao tin hỉ xong thì những người lớn tuổi có thể không đồng ý.
Thư Dư suy nghĩ trong vài giây, "Không đến nỗi vậy đâu, em hiện tại vừa mới mang thai, bụng cũng bằng phẳng, có thể múa cũng có thể hát, yên tâm."
Thấy cô kiên trì, Phó Tây Từ gật đầu: "Được, nghe em hết.”
Thư Dư hài lòng hôn lên má anh một cái, sau đó đi đến sô pha dùng điện thoại di động gọi để báo tin.
Phó Tây Từ xuống nhà và cắt một đ ĩa trái cây cho cô.
Người đầu tiên Thư Dư báo tin là ba mẹ mình, hai người cùng lúc cảm thấy sửng sốt, sau đó mới kịp phản ứng, hỏi: "Thật hay giả vậy, con đến bệnh viện kiểm tra đồ chưa? Con mang thai bao lâu rồi? Có cảm giác khó chịu gì không?"
Cô không nhịn được cười, “Mẹ nhiều câu hỏi như vậy, làm sao mà con trả lời?"
"Trả lời từng câu một!"
“Con đã đến bệnh viện để kiểm tra. Đã bốn tuần rồi. Hiện tại con chỉ bị lờ đờ với cảm thấy hơi yếu ớt. Nhưng con không cảm thấy khó chịu nào khác."
Mẹ Thư kích động nói: "Ấy, ấy, mới có một tháng, con phải chú ý, ba tháng đầu là quan trọng nhất, mẹ phải nói chuyện kĩ càng hơn với con nữa."
“Mẹ, con phải nói với ba mẹ bên kia nữa.” Thư Dư nói.
"Cũng đúng, vậy con nói trước đi, sau này mẹ lại nói kĩ với con thêm."
Sau khi nói chuyện điện thoại với ba mẹ, Thư Dư lại gọi cho ba Phó mẹ Phó để thông báo tin vui.
Hai bên phản ứng gần như đều giống nhau, dù sao bọn họ từ khi mới kết hôn đã mong đợi có con, tuy rằng chưa từng có thúc giục, nhưng trong lòng cũng đã sớm nghĩ đến, nghe được tin này đương nhiên sẽ cảm thấy phấn khích
Giống như phản ứng của mẹ Thư, mẹ Phó nóng lòng bắt đầu nói về những vấn đề cần chú ý trong thời kỳ đầu mang thai.
Thư Dư phải dùng chung một lý do để cúp máy điện thoại.
Sau đó là đến Dụ Y, rồi lại đến Phó Minh Song...
Cô còn chưa kịp chủ động nói hết với bạn bè xung quanh thì các cô, dì, chú bác đã gọi đến chúc mừng cô, có lẽ là ba mẹ hai bên nói ra.
Người thân, bạn bè chúc mừng, có người gửi tin nhắn, có người gọi điện trực tiếp.
Ban đầu, Thư Dư vẫn cảm thấy rất vui khi mang thai, nhưng khi nhiều người nói về điều đó, niềm vui của cô cạn kiệt và phản ứng của cô ngày càng trở nên máy móc.
Đặc biệt là hai bà mẹ và các cô, dì sẵn sàng chỉ bảo cho bà mẹ mới tập sự những điều cần chú ý phòng tránh trong giai đoạn đầu mang thai.
Thư Dư càng trở nên suy sụp và tiều tụy.
Sau khi Phó Tây Từ cắt trái cây xong rồi mang đ ĩa lên, anh đã bắt gặp vẻ mặt nhỏ bé đáng thương của bà xã mình.
“Em hối hận rồi. Nếu em sớm biết như vậy, đã nghe lời anh rồi. Có quá nhiều tin tức cùng một lúc." Thư Dư suy nghĩ quá đơn giản, nghĩ rằng chỉ cần nói "Con đang mang thai!" rồi sẽ nhận được câu " Xin chúc mừng" sau đó liền kết thúc ngay lập tức.
Vừa dứt lời, lại có một cuộc điện thoại gọi đến.
Thư Dư khổ sở.
Phó Tây Từ đặt đ ĩa trái cây trước mặt cô, "Mỗi khi nói chuyện, sẽ như thế này. Em ăn trái cây đi, để anh bắt máy.”
“Thật ngại quá.” Cô miệng thì ói như vậy, nhưng tốc độ nhét điện thoại vào tay anh thì nhanh không ai bằng.
Thư Dư chắp tay: "Đa tạ đại nhân, em vĩnh viễn sẽ không quên."
Phó Tây Từ cười nhẹ rồi thản nhiên nhận điện thoại.
Là mẹ Phó gọi đến, khi nghe thấy giọng nói của con trai, bà hỏi: "Tiểu Thư đâu, để tiểu Thư nghe điện thoại, mẹ có chuyện muốn nói với con bé."
“Mẹ nói với con cũng giống như vậy, mang thai là chuyện của hai người."
“Cũng đúng nhỉ.” Mẹ Phó nói.
Mặc dù cũng có lý, nhưng con trai bà lời nói quý như vàng, từ điểm này đã khiến người ta không còn muốn trò chuyện nữa, mẹ Phó cũng bớt xúc động hơn một chút, nhưng bà vẫn bắt đầu nói về những điểm cần chú ý đề phòng.
Bà nói vài câu, nhưng bên kia lại chẳng có chút phản ứng gò, giống như những cuộc điện thoại thông thường của bà, không thú vị chút nào, bà không thể tiếp tục nói chuyện, cứ khăng khăng yêu cầu anh đưa điện thoại cho Thư Dư.
Thư Dư đang cầm dao nĩa ăn trái cây ở bên cạnh, vểnh tai nghe ngóng, luôn đề phòng Phó Tây Từ sẽ đem điện thoại trả lại cho mình.
Phó Tây Từ cũng nhìn cô, trông cô như một con thỏ, anh nói: "Bác sĩ nói rằng cô ấy cần tránh xa các thiết bị điện tử để giảm thiểu ảnh hưởng của bức xạ đối với em bé."
Mẹ Phó dừng một chút, "Cũng đúng."
"Vậy nên mẹ cứ nói với con, con sẽ nhớ."
Mẹ Phó: "..." Mà con lại giống như một khúc gỗ.
"Không cần, lần sau để mẹ trực tiếp nói với Tiểu Thư, các con cũng đi ngủ sớm đi."
“Được, mẹ cũng vậy.”
Cuộc điện thoại cứ như vậy kết thúc.
Thư Dư chứng kiến toàn bộ quá trình và chỉ nghe những lời nói bên phía Phó Tây Từ
“Thế là hết à?” Cô nghĩ ít nhất cũng phải nửa tiếng nữa mới xong chứ.
Phó Tây Từ: “Ừm, hết rồi.”
Sau khi nói xong, một cuộc gọi khác đến.
Thư Dư làm một động tác mời, và tiếp tục ăn trái cây của mình một cách nhàn nhã.
Dần dần cô mới phát hiện ra mọi cuộc điện thoại đều kết thúc nhanh chóng, tất cả đều do thuộc tính của người kết thúc trò chuyện Phó Tây Từ, ai có thể chịu được những tiếng "ừm", "ok", "nhớ rồi" của đối phương trong khi mình thì lại trò chuyện nhiệt tình?
Anh không cần cố ý vẫn có thể thẳng thừng đẩy cuộc trò chuyện vào chỗ chết.
Thư Dư đặt nĩa xuống và vỗ tay khen ngợi anh.
Phó Tây Từ ngồi xuống bên cạnh cô, cô tự nhiên chui vào lòng anh như một con mèo, hai tay không chút an phận chọc chọc vào cằm anh.
"Kỳ nghỉ đã sắp xếp xong xuôi chưa, anh thực sự có thể trốn thoát?"
"Ừm, đều đã sắp xếp xong rồi, khi nào đi đều do em quyết định." Phó Tây Từ bị chọc chọc mấy lần, giả vờ làm động tác muốn cắn ngón tay cô.
Thư Dư né đi rồi bật cười mấy lần.
Cô ho khan hai tiếng, nghiêm túc nói: "Đó chính là ý muốn nói chỉ cần Thư tổng nói một tiếng là xong phải không?"
“Là ý này đấy.”
Thư Dư trầm ngâm suy nghĩ rồi hào phóng nói: "Được, vậy theo em thì ngày mốt là tốt đấy, ngày thường sẽ ít người hơn, trên đường đến sân bay cũng sẽ không tắc đường."
Phó Tây Từ gật đầu, "Được, vậy để anh đi đặt vé."
“Vợ hát chồng khen hay cảm giác này thật tốt, sau này anh sẽ ngoan ngoãn như vậy sao?” Thư Dư không khỏi thở dài.
“Cái này được coi là ngoan ngoãn sao?” Anh phát hiện cô thật sự rất dễ lấy lòng.
Thư Dư gật đầu, "Đúng!"
“Sẽ không.” Phó Tây Từ dứt khoát ôm cô đi đến bên giường, “Sau này anh sẽ ngoan ngoãn hơn, đối tốt với em hơn một chút.”
Thư Dư không khỏi nhíu nhíu mũi, tuy rằng tương lai không ai nắm chắc, nhưng đối với anh của hiện tại chân thành như vậy cũng đủ rồi.
Cô được đặt lên giường, "Đã đến giờ đi ngủ."
"Được thôi."
Bây giờ cô không chỉ có mỗi mình mình, dậy sớm và đi ngủ sớm là một người mẹ có trách nhiệm.
Hôm trước khi đi hưởng tuần trăng mật một ngày cũng xảy ra chút tình tiết.
Thư Dư nhận được một thùng sách từ người chuyển phát nhanh, cô không quan tâm chút nào, dù sao Phó Tây Từ có thói quen đọc sách, vì thế cô nghĩ rằng chúng giống như những cuốn sách mà anh đã từng đọc.
Khi Phó Tây Từ mở ra, cô đang cầm ly uống nước, khi cô đi tới, cô thấy bìa có màu rất sáng, khác với những cuốn sách anh thường đọc, vì vậy càng cảm thấy tò mò.
Thư Dư đến xem rốt cuộc là cái gì, liền nhìn thoáng qua tên sách.
"Bách khoa toàn thư nuôi dạy con cái"
“Kinh thánh mang thai”
"Làm cha mẹ Spock"
"Bách khoa tri thức mang thai tháng 10"
...
Tâm trạng nhất thời trở nên phức tạp.
Thư Dư nhìn mấy cái tên này liền hoa cả mắt, "Mấy thứ này không phải đều là mua cho em hết đấy chứ?"
"Là để cho anh đọc. Nếu có hứng thú, em cũng có thể đọc." Phó Tây Từ sắp xếp các cuốn sách rồi đặt chúng thành hai chồng trên bàn, chân bàn run rẩy.
Anh chọn ba cuốn sách, "Có như vậy, anh mới có thể chăm sóc em tốt hơn."
“Là em và đứa bé.” Thư Dư sửa lại, khóe môi đã cong lên như trăng khuyết.
Anh đã đặt nhiều tâm sức đến vấn đề mang thai.
Phó Tây Từ gật đầu, "Vâng, để chăm sóc bạn và em bé."
“Mấy cuốn này chọn ra một cuốn để tối nay đọc sao?” Thư Dưchớp chớp mắt, ngày mai cô phải đi, hành lý đã thu dọn xong, một đêm không thể xem nhiều như vậy.
“Anh mang theo để đọc trên đường đi.” Vừa nói, anh đã cho cả ba cuốn sách vào vali.
Khi ngủ, Thư Dư nằm trong lòng anh, không khỏi lén lút hỏi: “Có phải anh quá căng thẳng không?”
Làm gì có ai đi du lịch mà còn mang theo những cuốn sách dạy về cách nuôi con?
Phó Tây Từ vỗ vai cô một lúc, "Anh hơi căng thẳng. Vì anh biết quá ít về việc mang thai, không thể không ngay lập tức bổ sung kiến thức.”
"Đừng lo lắng, em và em bé không yếu ớt đến vậy đâu.”
“Ừm, anh biết rồi.”
Phó Tây Từ nói như vậy, nhưng trên thực tế anh vẫn còn lo lắng.
Màn trình diễn cụ thể thật sự quá mức khẩn trương, nơi họ chọn cho tuần trăng mật là Mauritius, một hòn đảo được hình thành bởi một vụ phun trào núi lửa, vùng biển nông xung quanh được bao quanh bởi san hô, cách Tấn Thành 5.000 km và chuyến bay kéo dài mười giờ .
Trong mười tiếng đồng hồ, nó giống như một quả bom treo lơ lửng trên đầu, có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
Tần suất hỏi han của Phó Tây Từ còn nhiều hơn cả tiếp viên hàng không.
“Khát nước rồi sao?”
“Đói rồi sao?”
“Muốn ăn gì không?”
"Có thấy khó chịu chỗ nào không?"
"Ăn ít như vậy vì cảm thấy không ngon sao? Muốn nôn sao?"
"..."
Anh luôn theo dõi tình hình của Thư Dư, trong mười tiếng đồng hồ không lúc nào anh phớt lờ cô cả.
Thư Dư khéo léo nhắc nhở: "Phó tổng, kỳ thật em cũng đã là một người trưởng thành bình thường."
Cô là kiểu người trưởng thành mà khi có bất cứ yêu cầu gì sẽ nói ra mà.
Phó Tây Từ nghe ra ý tứ trong lời nói của cô, cười áy náy nói: "Được, có chuyện gì em cứ nói cho anh biết, anh không hỏi nữa.”
Hiệu quả của những lời này chỉ kéo dài trong nửa giờ.
Thấy anh như vậy, Thư Dư nhướng mày cười cười, chỉ có thể để mặc anh như vậy.
May mà mười tiếng sau, máy bay đã hạ cánh đúng giờ.
Cô đi vào phòng tắm, buộc mái tóc dài thành hai bím xõa trên vai, còn mặc một chiếc váy thêu hoa cúc mang đậm phong cách lễ hội.
Sau khi mang thai, cô không trang điểm nhiều, gương mặt không trang điểm trông bớt hung dữ hơn so với khi trang điểm nhưng làn da vẫn trắng nõn, các đường nét vẫn tươi tắn xinh đẹp, có điều trông cô trẻ ra vài tuổi.
Nếu nói cô đang là sinh viên đại học thì cũng không ngoa chút nào, thậm chí cố gắng hơn chút nói là học sinh trung học cũng có thể làm được.
Khu nghỉ dưỡng họ đặt đã cử người đến đón, rồi lái xe thẳng đến khu nghỉ dưỡng để nhận phòng sau khi rời sân bay.
Những ngôi nhà trong khu nghỉ dưỡng mang phong cách kiến trúc farmhouse độc đáo, nằm sát bờ biển, phòng nào cũng hướng ra biển.
Nhân viên khu nghỉ mát nói tiếng Trung Quốc trôi chảy, giới thiệu phong cảnh của hòn đảo và các mục giải trí trên đường đến phòng nghỉ.
Đi được vài phút, Phó Tây Từ hỏi: "Mệt không, muốn nghỉ ngơi một chút không?"
“Em nghỉ ngơi đủ lâu rồi, hơn nữa," Thư Dư bất đắc dĩ nói, "Anhi thật sự không cần lo lắng cho em như vậy, chúng ta tới đây là để nghỉ dưỡng mà."
Phó Tây Từ: "Xin lỗi, lần đầu tiên làm ba, khó tránh khỏi căng thẳng."
Lời này vừa nói ra, nhân viên đang đợi bọn họ vô thức liếc nhìn Thư Dư rồi lại nhìn Phó Tây Từ, giống như đang thầm tính thử hai người họ chênh nhau bao nhiêu tuổi.
Thư Dư đoán chắc chắn là bị hiểu lầm rồi, người nước ngoài đoán tuổi của người trong nước bọn họ không chính xác chút nào, cộng thâm hôm nay cô trang điểm cũng có phần hơi trẻ trung, cô chỉ có thể vỗ vỗ cánh tay Phó Tây Từ, “Chiếm hời ai nhỉ!”
/101
|