Được rồi. . . .Đành ăn vậy.
"Thế nào? Ăn ngon không?"
"Ta không chú ý."
Thu Y gật đầu, nàng nghĩ Tự Long Hồn là một tiểu hài tử nên đôi lúc hành xử tuỳ hứng, vả lại hắn cũng đang còn nhỏ nên đối với người lạ, hắn vừa bài xích vừa kháng cự.
"Ăn thêm một ít nữa đi."
Hắn không trả lời, nhìn thìa cháo, ngoan ngoãn hé miệng.
Hắn không biết bây giờ bộ dạng của hắn rất giống như một chú chó nhỏ tên Đường Đường, rất khôn ngoan và đáng yêu.
Thời thơ ấu, nàng rất cô đơn, nhưng nàng cũng chẳng dám cầu xin tình thương từ ai cả.
Nàng không hiểu tại sao khi còn nhỏ, mọi người đều cấm nàng nuôi chó. Mãi cho đến khi nàng nhặt được một chú chó vừa gầy vừa nhỏ ở trường học, khi đó nó mới vừa được sinh ra, ngay cả cuống rốn cũng chưa cắt. Nếu nàng không cứu nó, nó nhất định sẽ chết.
Cho nên nàng lén lút mang nó về nhà, dè dặt cẩn trọng chăm sóc nó, vì khi đó nàng đang còn nhỏ tuổi, chó con sinh ra không có chó mẹ ở bên, nên sống chung với nó ba ngày, nỗ lực ba ngày, nàng đặt tên cho nó là "Đường Đường", sáng sớm ngày thứ ba, nó nằm ở trong lòng nàng và không còn thở.
Mới sinh ra không đến một tuần, Đường Đường ở bên cạnh Thu Y ba ngày, trở thành một người bạn tốt của Thu Y, đó cũng chính là thú cưng cuối cùng của Thu Y.
Từ đây, nàng không nuôi bất kì một con thú cưng nào nữa, vì vậy Đường Đường là thú cưng duy nhất của nàng.
"Ngươi thật sự rất ngốc!"
Nghe có người mắng chửi mình, Thu Y mới phát hiện, bản thân không tự chủ được đã kể lại câu chuyện của Đường Đường cho hắn nghe, mà nàng còn khóc nữa.
"Quá mất mặt, sao lại có thể khóc trước mặt một tiểu hài tử được chứ?." Nàng dùng ống tay áo lau khô nước mắt, rồi hỏi hắn: "Thế nào? Ta nấu cháo ăn có ngon không?"
"Tạm chấp nhận được."
"Vậy là tốt rồi, đến, uống thuốc đi."
Hắn nhìn thấy nàng cầm chén thuốc màu đen xì, quả nhiên sắc mặt cũng thay đổi: "Không uống."
"Sao lại không uống?"
"Không uống là không uống, ngươi làm gì được ta?" Hắn thách thức nàng.
Đột nhiên tay nàng nắm lấy mũi của hắn, buộc hắn mở miệng ra, thừa cơ rót thuốc vào miệng.
"Ngươi không sợ bỏng chết ta sao?" Tự Long Hồn tức giận gào thét, nhưng hắn lại đang ở trong một thân thể mới có năm tuổi nên khi hắn tức giận lại giống đang đùa giỡn, một chút uy hiếp cũng không có.
Đột nhiên nàng lộ ra vẻ mặt đau thương, nhẹ nhàng nói: "Nếu ngươi chết ta sẽ rất sợ hãi."
Hắn sửng sốt, hoá ra cái chết của Đường Đường là một đả kích lớn đối với nàng, nàng sợ hãi, cho nên. . . Nàng không thể thấy chết mà không cứu?
Hoá ra đây mới chính là nguyên nhân nàng cứu hắn?
"Ngươi thật lớn mật!"
"Sao lại nói vậy?"
"Ta là người không rõ lai lịch, ngươi cứu ta sẽ phải rước họa vào thân, thậm chí sẽ phải bỏ mạng, ngươi. . ."
"Chết thì chết, dù sao sống mười tám năm cũng còn được mang cái danh hảo hán."
"Ngươi thật sự không sợ chết? Vẫn cứng rắn như vậy sao?"
Hai tay nàng nâng khuôn mặt đáng yêu của hắn lên, hết sức nghiêm túc nói: "Phải biết rằng mạng sống nhẹ như lông chim, cũng có lúc lại nặng như núi, dĩ nhiên ta cũng không tuỳ tiện hi sinh mạng sống vì ai, ngươi phải biết đây là vinh hạnh của ngươi, ngươi thiếu ta một mạng còn khoe mẽ cái gì."
Hắn hơi sửng sốt, thật không ngờ nàng sẽ nói những câu này.
Cho tới bây giờ. . . Không có ai nói với hắn, vì hắn dù có chết cũng không có vấn đề gì.
"Chỉ là vì ta?"
Nàng gật đầu rồi cười. Mà nụ cười này, lại khiến hắn cảm thấy nàng chẳng xấu chút nào.
"Tại sao?"
"Bởi vì ngươi là do ta nhặt được!"
Hắn lạnh mặt, nàng coi hắn như con chó nhỏ chết sớm? Nhặt được, thì có nghĩa là thuộc về nàng sao?
Hình như Thu Y hiểu được suy nghĩ của hắn, Thu Y cười xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của hắn, hắn tức giận quay mặt đi.
Nàng cũng không tức giận, chỉ cảm thấy bộ dạng này của hắn thật đáng yêu.
"Ta nhặt được ngươi, cho nên ngươi là của ta."
"Nào có nữ nhân nào không biết phân biệt phải trái như ngươi, ngươi không nghĩ ta có người nhà sao?"
Thu Y gật đầu, "Có chứ, cho nên ta tùy duyên! Thời gian ngươi dưỡng bệnh. ta sẽ bảo vệ an toàn cho ngươi, đợi đến khi thương thế của ngươi tốt lên thì ngươi có thể trở về nhà, được chứ?"
"Tại sao ta phải nghe lời ngươi?" Hắn không muốn nghe theo những gì nàng nói.
"Cũng đúng, có lẽ ngươi sẽ nhớ bố mẹ. . . Chính là mẫu thân và phụ thân của ngươi đó. . ."
"Ta không có nương, phụ thân của ta chết rồi, nên ta không có người nhà." Hơn nữa hắn còn tự tay giết chết phụ thân của mình.
Vốn phụ thân hắn muốn trở thành thiên hạ vô địch thủ, mà phụ thân hắn chỉ còn một đối thủ duy nhất đó chính là hắn, cũng đến một ngày, phụ thân hắn gửi thư khiêu chiến.
Nhìn bộ dạng vô tình của lão tử, phận làm con như hắn phải làm tròn trách nhiệm của mình, một đao kết liễu phụ thân hắn.
Thấy nữ nhân xấu xí không nói gì, hắn ngẩng đầu nhìn nàng, thì phát hiện mũi nàng hồng hồng, bộ dáng như muốn khóc.
"Không cho ngươi khóc!"
Đột nhiên nàng ôm chặt lấy hắn, rồi mới nghẹn ngào nói: "Hóa ra ngươi cũng giống như ta, đều là một người cô đơn."
"Đừng ôm ta như thế, ngươi không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao?" Thật hiển nhiên, nàng không coi hắn như một nam nhân, ngược lại còn ôm chặt hơn, Tự Long Hồn có thể cảm nhận được bộ ngực mềm mại của nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng ửng hồng.
"Không phải sợ, ta sẽ không để ngươi chết, cho dù thiên quân vạn mã có đến đây, ta cũng sẽ chắn ở trước mặt ngươi." Nàng thật sự coi hắn là hóa thân của Đường Đường, tuyệt đối không muốn giẫm lên vết xe đổ.
Nàng muốn dùng toàn lực để bảo vệ những người ở bên cạnh mình.
Sao lại có nữ nhân kỳ quái như vậy, bất chấp tất cả, quyết định phải bảo vệ hắn?
Nhưng mà lợi dụng nàng một chút cũng tốt, dù sao bây gìơ hắn cũng đang là một tiểu hài tử không có võ công. Hơn nữa cũng không biết tình hình bên ngoài như thế nào, không bằng ở lại đây dưỡng sức, chuyện ngày mai để ngày mai tính.
Nhìn thấy hốc mắt của nàng còn lưu lại vài giọt nứơc mắt, Tự Long Hồn cảm thấy thật chói mắt.
Cho nên, nữ nhân luôn là thứ hắn chán ghét nhất, lúc nào cũng thích khóc!
"Yên tâm, ta sẽ không đoản mệnh như Đường Đường của ngươi, muốn ta chết cũng phải hỏi xem ta có đồng ý hay không đã."
Bàn tay nàng xoa tóc của hắn, cảm động nói: "Vậy ngươi cần phải sống lâu trăm tuổi đó!"
"Biết rồi!" Hắn tùy ý nằm trong lòng nàng, rồi mới kéo chăn đắp.
"Muốn nghe ta hát ru không? Ta biết rất nhiều bài đó!"
Cũng không biết là do thuốc phát sinh tác dụng hay là do tiếng ca dọa người của nữ nhân xấu xí này, khiến người ta nghe xong muốn hôn mê, mí mắt của Tự Long Hồn nặng trĩu. Đột nhiên, hắn nghĩ đến một việc quan trọng. "Ngươi tên là gì?"
Tiếng ca dừng lại, hắn cảm giác hơi thở ấm áp của nàng phả vào gò má của hắn, khiến hắn cảm thấy ngứa.
"Ta gọi là Lý Thu Y."
"Ta gọi là Tự Long Hồn." Hắn buồn ngủ nỉ non một câu.
"Ngủ ngon, Long Hồn."
Rồi hắn bị nàng hôn một cái lên gò má.
Nữ nhân xấu xí này thật bất lịch sự! Tự Long Hồn đột nhiên mở mắt ra, phát hiện bản thân đang nằm ở một địa phương xa lạ.
Đây là nơi nào? Nữ nhân xấu xí kia đâu? Bỏ hắn một mình ở đây sao? Khi hắn nghĩ bản thân bị nàng vứt bỏ, không biết tại sao, hắn lại cảm thấy cực kì tức giận.
Nữ nhân đáng chết! Nếu để cho hắn bắt được, hắn tuyệt đối. . . Tự Long Hồn phẫn nộ đi tìm người.
"Nữ nhân xấu xí này. . ." Đột nhiên hắn dừng bước, phát hiện nàng trần như nhộng ngâm mình ở trong một ao nứơc.
Hơi nước sương mù bốc lên, đây không phải ôn tuyền thì là gì? Nữ nhân xấu xí này cũng thật biết hưởng thụ đó!
Đột nhiên, nàng đứng lên, khí nóng tràn ngập bên trong, thân thể mê người như ẩn như hiện.
Không ngờ nữ nhân có khuôn mặt xấu xí này lại có thân thể hoàn mỹ không tỳ vết như vậy.
Ở trong hơi nóng, da thịt trắng như tuyết của nàng lại hơi ửng hồng mê người, bàn tay nho nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve ngực, nụ hoa màu đỏ trứơc ngực có vẻ càng thêm tươi đẹp, làm hắn cảm thấy toàn thân nóng như lửa đốt.
Bàn tay nhỏ bé của nàng đi tới giữa hai chân, những sợi lông tơ mềm mại màu đen bao trùm lên cánh hoa thần bí của nàng, ánh mắt của hắn khó có thể dời đi, hắn chỉ nghĩ nếu bản thân có thể thay thế hai tay của nàng, vuốt ve thân thể gợi cảm mê người kia, không biết sẽ cảm thấy như thế nào?
Hắn đi về phía trước một bước, lại nghĩ nếu nàng biết hắn nhìn thấy thân thể của nàng thì sẽ như thế nào? Nhưng mà bây gìơ hắn đang ở trong thân thể của một tiểu hài tử năm tuổi, căn bản cũng chẳng thể làm đựơc gì. . .
Đáng giận!
"Thế nào? Ăn ngon không?"
"Ta không chú ý."
Thu Y gật đầu, nàng nghĩ Tự Long Hồn là một tiểu hài tử nên đôi lúc hành xử tuỳ hứng, vả lại hắn cũng đang còn nhỏ nên đối với người lạ, hắn vừa bài xích vừa kháng cự.
"Ăn thêm một ít nữa đi."
Hắn không trả lời, nhìn thìa cháo, ngoan ngoãn hé miệng.
Hắn không biết bây giờ bộ dạng của hắn rất giống như một chú chó nhỏ tên Đường Đường, rất khôn ngoan và đáng yêu.
Thời thơ ấu, nàng rất cô đơn, nhưng nàng cũng chẳng dám cầu xin tình thương từ ai cả.
Nàng không hiểu tại sao khi còn nhỏ, mọi người đều cấm nàng nuôi chó. Mãi cho đến khi nàng nhặt được một chú chó vừa gầy vừa nhỏ ở trường học, khi đó nó mới vừa được sinh ra, ngay cả cuống rốn cũng chưa cắt. Nếu nàng không cứu nó, nó nhất định sẽ chết.
Cho nên nàng lén lút mang nó về nhà, dè dặt cẩn trọng chăm sóc nó, vì khi đó nàng đang còn nhỏ tuổi, chó con sinh ra không có chó mẹ ở bên, nên sống chung với nó ba ngày, nỗ lực ba ngày, nàng đặt tên cho nó là "Đường Đường", sáng sớm ngày thứ ba, nó nằm ở trong lòng nàng và không còn thở.
Mới sinh ra không đến một tuần, Đường Đường ở bên cạnh Thu Y ba ngày, trở thành một người bạn tốt của Thu Y, đó cũng chính là thú cưng cuối cùng của Thu Y.
Từ đây, nàng không nuôi bất kì một con thú cưng nào nữa, vì vậy Đường Đường là thú cưng duy nhất của nàng.
"Ngươi thật sự rất ngốc!"
Nghe có người mắng chửi mình, Thu Y mới phát hiện, bản thân không tự chủ được đã kể lại câu chuyện của Đường Đường cho hắn nghe, mà nàng còn khóc nữa.
"Quá mất mặt, sao lại có thể khóc trước mặt một tiểu hài tử được chứ?." Nàng dùng ống tay áo lau khô nước mắt, rồi hỏi hắn: "Thế nào? Ta nấu cháo ăn có ngon không?"
"Tạm chấp nhận được."
"Vậy là tốt rồi, đến, uống thuốc đi."
Hắn nhìn thấy nàng cầm chén thuốc màu đen xì, quả nhiên sắc mặt cũng thay đổi: "Không uống."
"Sao lại không uống?"
"Không uống là không uống, ngươi làm gì được ta?" Hắn thách thức nàng.
Đột nhiên tay nàng nắm lấy mũi của hắn, buộc hắn mở miệng ra, thừa cơ rót thuốc vào miệng.
"Ngươi không sợ bỏng chết ta sao?" Tự Long Hồn tức giận gào thét, nhưng hắn lại đang ở trong một thân thể mới có năm tuổi nên khi hắn tức giận lại giống đang đùa giỡn, một chút uy hiếp cũng không có.
Đột nhiên nàng lộ ra vẻ mặt đau thương, nhẹ nhàng nói: "Nếu ngươi chết ta sẽ rất sợ hãi."
Hắn sửng sốt, hoá ra cái chết của Đường Đường là một đả kích lớn đối với nàng, nàng sợ hãi, cho nên. . . Nàng không thể thấy chết mà không cứu?
Hoá ra đây mới chính là nguyên nhân nàng cứu hắn?
"Ngươi thật lớn mật!"
"Sao lại nói vậy?"
"Ta là người không rõ lai lịch, ngươi cứu ta sẽ phải rước họa vào thân, thậm chí sẽ phải bỏ mạng, ngươi. . ."
"Chết thì chết, dù sao sống mười tám năm cũng còn được mang cái danh hảo hán."
"Ngươi thật sự không sợ chết? Vẫn cứng rắn như vậy sao?"
Hai tay nàng nâng khuôn mặt đáng yêu của hắn lên, hết sức nghiêm túc nói: "Phải biết rằng mạng sống nhẹ như lông chim, cũng có lúc lại nặng như núi, dĩ nhiên ta cũng không tuỳ tiện hi sinh mạng sống vì ai, ngươi phải biết đây là vinh hạnh của ngươi, ngươi thiếu ta một mạng còn khoe mẽ cái gì."
Hắn hơi sửng sốt, thật không ngờ nàng sẽ nói những câu này.
Cho tới bây giờ. . . Không có ai nói với hắn, vì hắn dù có chết cũng không có vấn đề gì.
"Chỉ là vì ta?"
Nàng gật đầu rồi cười. Mà nụ cười này, lại khiến hắn cảm thấy nàng chẳng xấu chút nào.
"Tại sao?"
"Bởi vì ngươi là do ta nhặt được!"
Hắn lạnh mặt, nàng coi hắn như con chó nhỏ chết sớm? Nhặt được, thì có nghĩa là thuộc về nàng sao?
Hình như Thu Y hiểu được suy nghĩ của hắn, Thu Y cười xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của hắn, hắn tức giận quay mặt đi.
Nàng cũng không tức giận, chỉ cảm thấy bộ dạng này của hắn thật đáng yêu.
"Ta nhặt được ngươi, cho nên ngươi là của ta."
"Nào có nữ nhân nào không biết phân biệt phải trái như ngươi, ngươi không nghĩ ta có người nhà sao?"
Thu Y gật đầu, "Có chứ, cho nên ta tùy duyên! Thời gian ngươi dưỡng bệnh. ta sẽ bảo vệ an toàn cho ngươi, đợi đến khi thương thế của ngươi tốt lên thì ngươi có thể trở về nhà, được chứ?"
"Tại sao ta phải nghe lời ngươi?" Hắn không muốn nghe theo những gì nàng nói.
"Cũng đúng, có lẽ ngươi sẽ nhớ bố mẹ. . . Chính là mẫu thân và phụ thân của ngươi đó. . ."
"Ta không có nương, phụ thân của ta chết rồi, nên ta không có người nhà." Hơn nữa hắn còn tự tay giết chết phụ thân của mình.
Vốn phụ thân hắn muốn trở thành thiên hạ vô địch thủ, mà phụ thân hắn chỉ còn một đối thủ duy nhất đó chính là hắn, cũng đến một ngày, phụ thân hắn gửi thư khiêu chiến.
Nhìn bộ dạng vô tình của lão tử, phận làm con như hắn phải làm tròn trách nhiệm của mình, một đao kết liễu phụ thân hắn.
Thấy nữ nhân xấu xí không nói gì, hắn ngẩng đầu nhìn nàng, thì phát hiện mũi nàng hồng hồng, bộ dáng như muốn khóc.
"Không cho ngươi khóc!"
Đột nhiên nàng ôm chặt lấy hắn, rồi mới nghẹn ngào nói: "Hóa ra ngươi cũng giống như ta, đều là một người cô đơn."
"Đừng ôm ta như thế, ngươi không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao?" Thật hiển nhiên, nàng không coi hắn như một nam nhân, ngược lại còn ôm chặt hơn, Tự Long Hồn có thể cảm nhận được bộ ngực mềm mại của nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng ửng hồng.
"Không phải sợ, ta sẽ không để ngươi chết, cho dù thiên quân vạn mã có đến đây, ta cũng sẽ chắn ở trước mặt ngươi." Nàng thật sự coi hắn là hóa thân của Đường Đường, tuyệt đối không muốn giẫm lên vết xe đổ.
Nàng muốn dùng toàn lực để bảo vệ những người ở bên cạnh mình.
Sao lại có nữ nhân kỳ quái như vậy, bất chấp tất cả, quyết định phải bảo vệ hắn?
Nhưng mà lợi dụng nàng một chút cũng tốt, dù sao bây gìơ hắn cũng đang là một tiểu hài tử không có võ công. Hơn nữa cũng không biết tình hình bên ngoài như thế nào, không bằng ở lại đây dưỡng sức, chuyện ngày mai để ngày mai tính.
Nhìn thấy hốc mắt của nàng còn lưu lại vài giọt nứơc mắt, Tự Long Hồn cảm thấy thật chói mắt.
Cho nên, nữ nhân luôn là thứ hắn chán ghét nhất, lúc nào cũng thích khóc!
"Yên tâm, ta sẽ không đoản mệnh như Đường Đường của ngươi, muốn ta chết cũng phải hỏi xem ta có đồng ý hay không đã."
Bàn tay nàng xoa tóc của hắn, cảm động nói: "Vậy ngươi cần phải sống lâu trăm tuổi đó!"
"Biết rồi!" Hắn tùy ý nằm trong lòng nàng, rồi mới kéo chăn đắp.
"Muốn nghe ta hát ru không? Ta biết rất nhiều bài đó!"
Cũng không biết là do thuốc phát sinh tác dụng hay là do tiếng ca dọa người của nữ nhân xấu xí này, khiến người ta nghe xong muốn hôn mê, mí mắt của Tự Long Hồn nặng trĩu. Đột nhiên, hắn nghĩ đến một việc quan trọng. "Ngươi tên là gì?"
Tiếng ca dừng lại, hắn cảm giác hơi thở ấm áp của nàng phả vào gò má của hắn, khiến hắn cảm thấy ngứa.
"Ta gọi là Lý Thu Y."
"Ta gọi là Tự Long Hồn." Hắn buồn ngủ nỉ non một câu.
"Ngủ ngon, Long Hồn."
Rồi hắn bị nàng hôn một cái lên gò má.
Nữ nhân xấu xí này thật bất lịch sự! Tự Long Hồn đột nhiên mở mắt ra, phát hiện bản thân đang nằm ở một địa phương xa lạ.
Đây là nơi nào? Nữ nhân xấu xí kia đâu? Bỏ hắn một mình ở đây sao? Khi hắn nghĩ bản thân bị nàng vứt bỏ, không biết tại sao, hắn lại cảm thấy cực kì tức giận.
Nữ nhân đáng chết! Nếu để cho hắn bắt được, hắn tuyệt đối. . . Tự Long Hồn phẫn nộ đi tìm người.
"Nữ nhân xấu xí này. . ." Đột nhiên hắn dừng bước, phát hiện nàng trần như nhộng ngâm mình ở trong một ao nứơc.
Hơi nước sương mù bốc lên, đây không phải ôn tuyền thì là gì? Nữ nhân xấu xí này cũng thật biết hưởng thụ đó!
Đột nhiên, nàng đứng lên, khí nóng tràn ngập bên trong, thân thể mê người như ẩn như hiện.
Không ngờ nữ nhân có khuôn mặt xấu xí này lại có thân thể hoàn mỹ không tỳ vết như vậy.
Ở trong hơi nóng, da thịt trắng như tuyết của nàng lại hơi ửng hồng mê người, bàn tay nho nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve ngực, nụ hoa màu đỏ trứơc ngực có vẻ càng thêm tươi đẹp, làm hắn cảm thấy toàn thân nóng như lửa đốt.
Bàn tay nhỏ bé của nàng đi tới giữa hai chân, những sợi lông tơ mềm mại màu đen bao trùm lên cánh hoa thần bí của nàng, ánh mắt của hắn khó có thể dời đi, hắn chỉ nghĩ nếu bản thân có thể thay thế hai tay của nàng, vuốt ve thân thể gợi cảm mê người kia, không biết sẽ cảm thấy như thế nào?
Hắn đi về phía trước một bước, lại nghĩ nếu nàng biết hắn nhìn thấy thân thể của nàng thì sẽ như thế nào? Nhưng mà bây gìơ hắn đang ở trong thân thể của một tiểu hài tử năm tuổi, căn bản cũng chẳng thể làm đựơc gì. . .
Đáng giận!
/23
|