Edit: Huongbb
Hôm sau tỉnh rượu, Hàn Thiên Thiên ý thức được chính mình đã gây ra họa lớn.
Bởi vì từ ngày đó đến nay, mỗi lần Hàn Thiên Thiên đến công ty tìm Hàn Tự, lần nào cũng chưa bước vào trong đã bị ngăn chặn.
Lý do thường là: Tổng Giám Đốc Hàn không có ở đây".
Hoặc là: "Tổng Giám Đốc Hàn đang họp"
Hay là: "Tổng Giám Đốc Hàn có khách quan trọng".
Hàn Thiên Thiên không gặp mặt anh, điện thoại đến cuối cùng cũng bị giọng nói ngọt ngào chết người của thư ký chặn lại, nhất quá tam, lần thứ ba chịu loại đối xử này, Hàn Thiên Thiên rốt cuộc cũng chịu không được hét vào máy nghe, "Nói cho Tổng Giám Đốc Hàn của mấy người, em gái của anh ta bị tai nạn xe cộ nằm viện, nếu anh ta muốn gặp mặt cô ấy lần sau cùng thì nhanh chóng hiện thân đi!"
Nói xong lập tức dập điện thoại.
Sự thật chứng minh, cách nói này của cô không dọa được một tên gian thương như Hàn Tự, Hàn THiên Thiên đau khổ chờ đợi một ngày cũng chưa xong, cho dù một cuộc gọi quan tâm anh cũng không có.
Không phải chỉ uống trộm mấy chai rượu của anh thôi sao, lại nổi giận như vậy? Hàn Thiên Thiên hoàn toàn không thể giải thích nổi.
Không để tự mình nói, mà kỳ nghỉ này của cô đã thấy không thoải mái, Hàn Thiên Thiên lúc này theo thường lệ bị ngăn cản trước sảnh, trừng cô gái nhỏ kia một cái, kiên quyết xông vào.
Hàn Thiên Thiên với tư thế 'Gặp thần giết thần, gặp phật giết phật' những người khác làm gì dám mở miệng, không dám miễn cưỡng ngăn cản.
Cô thư ký nhỏ kia run rẩy theo sát phía sau Hàn Thiên Thiên, muốn ngăn cô nhưng không dám, "Cô Hàn, cô không thể vào, cô Hàn... Tổng Giám Đốc Hàn đang họp"
"Họp, họp, mỗi ngày đều họp, cô không thể tìm một lí do thoái thác khác sao?"
Nói mấy lời này cũng là lúc Hàn Thiên Thiên đã đứng trước cửa văn phòng, tiếng nói vừa dứt, đẩy cửa vào-------
Mọi người im lặng trong ba giây.
Bên trong đúng là đang họp
***
Hàn Thiên Thiên nhất thời hai mắt biến thành màu đen, da đầu run lên, trên mặt mỗi người xung quanh mơ hồ đều tràn đầy một loại biểu tình 'Cô tự cầu phúc cho mình đi', Hàn Tự trái lại rất bình tĩnh, theo cái nhìn của anh tuyệt đối không thể được xem là thân thiện, ngay khi Hàn Thiên Thiên đang hết sức luốn cuống tay chân, anh lạnh lùng vứt ra hai chữ, "Ra ngoài!".
Hàn Thiên Thiên cứ như vậy mặt mày xám xịt trở ra, tiện tay tìm con dê thế tội, oán giận nói, "Sao lại không nói cho tôi biết anh ấy đang họp?"
Người chịu tội thay khỏi phải nói có ủy khuất cỡ nào, "Tôi đã nói rồi, tại cô không tin".
Hàn Thiên Thiên hoàn toàn không dám nổi cáu, ở công ty ngây ngốc, từ xế chiều đợi cho tới choạng vạng, ngoài cửa sổ trời xâm xẩm tối, cô còn không thấy bóng dáng Hàn Tự đâu, cũng không dám mặt dày mày dạn hỏi thăm nhân viên về tin tức của anh.
Ngay lúc đang chơi trò chơi trong điện thoại cho hả giận, Hàn Thiên Thiên nghe được tiếng gõ cửa.
Hàn Thiên Thiên không quá để ý, cho là nhân viên muốn đến khuyên cô trở về, không có gì hứng thú quay đầu, nhìn thấy Hàn Tự đang đứng ở đằng kia, đem một loại..... ánh mắt quan sát cô đăm đăm.
"Xong việc rồi à?" - Cô cố gắng để bản thân tươi cười có vẻ khôn khéo chút.
Hàn Tự không nói tiếp.
"Đúng lúc cùng đi ăn cơm chiều" - Nói xong khoác lấy cánh tay Hàn Tự đi ra ngoài.
Hàn Tự nhìn lại cánh tay của cô đang khoác trên tay mình, một tia khác thường xuất hiện trên mặt anh theo một cái lóe mắt lướt qua.
"Em chết đói mất, chúng ta đi nhanh đi!" - Thấy anh chậm chạp không di chuyển, Hàn Thiên Thiên quay đầu nhìn anh, "Có một nhà hàng mới khai trương ăn ngon lắm, anh nhất định sẽ thích".
Hàn Tự rút tay về, lui về phía sau, ít nhiều có ý từ chối người khác, Hàn Thiên Thiên trái lại nhìn thấy thái độ đối xử người ngoài với cô, chưa từng nghĩ có một ngày loại đối đãi này rơi xuống đầu mình.
"Anh còn đang giận?"
"Anh bận rộn nhiều việc, em về trước đi".
"Bất quá đem mấy rượu em uống trộm toàn bộ sẽ trả trở về, dùng tiền của em, được chưa?"
"Không phải nguyên nhân này".
"Vậy là cái nào?"
Hàn Tự hoàn toàn bị cô nói làm cho cứng họng.
Có chút phiền phức, càng thêm không xác định, Hàn Tự chán ghét cảm giác sự việc anh không thể xác định, anh đối với giờ phút này cảm thấy thất vọng với chính mình, giọng điệu không khỏi có chút nặng nề, "Em có thể đừng làm anh cảm thấy rất phiền không".
"..."
"..."
"Anh cảm thấy em phiền?" - Hàn Thiên Thiên khó tin hỏi lại.
***
Lòng tự trọng bị tổn thương----
Hàn Thiên Thiên không còn mặt mũi đứng chỗ đó.
Vốn định đêm nay cô sẽ ngủ một giấc thật ngon, vì phải chào đón hành trình gia đình ngày hôm sau. Cô, cha, mẹ, không có Hàn Tự.
Nhưng trên thực tế, cô nhịn không được muốn được say.
Cô bị nhóm bạn mang tới một nơi có kiểu cung cấp phục vụ khá 'Đặc sắc', lại không có tâm tư hưởng thụ loại 'Phục vụ' đó, chỉ có rượu mới chân chính là bạn tốt, về điểm này, Hàn Thiên Thiên hiểu rất rõ, miễn là được say, tâm tình sẽ đột nhiên kỳ diệu trở nên tốt hơn. Đương nhiên cũng có chỗ không tốt, tỷ như, cô say tới mức không khẳng định lắm chính mình có gặp Lãnh Tĩnh hay không, có phải cũng gặp tiểu Thánh Nhân không.
Nhưng cô vô cùng nhớ rõ là cô đã ói.
Có người đem thùng đá nhét vào tay cô, cô lập tức ôm rồi phun ra; có người đưa khăn cho cô, cô dùng nó lau nước mắt.
Mơ mơ màng màng nghe có người nói, "Cô khóc cái gì? Nên khóc là tôi khóc mới đúng, bị cô phun đầy người rồi....."
Cô khóc cái gì? Hàn Thiên Thiên dùng đầu óc lộn xộn suy nghĩ thật lâu, "Chỗ này, khó chịu".
Người nọ đem ngón tay đang chỉ vào ngực của cô kéo xuống chỗ dạ dày hỏi, "Dạ dày khó chịu đúng không?"
Chính bản thân Hàn Thiên Thiên cũng không biết cô khó chịu chỗ nào, gật đầu rồi lại lắc đầu, người nọ vẫn chưa hỏi tiếp, cõng cô tiếp tục đi, vừa đi vừa đe dọa, "Rất nhanh sẽ tới phòng, tuyệt đối đừng bao giờ phun lên người tôi, nếu không....."
***
Phòng......
Phòng của bọn họ?
Không, là phòng của cô.
Sau ngày anh đến Hàn gia, từ lúc bắt đầu mãi cho tới 11 tuổi, bọn họ đều ở giường tầng, cùng loại giường, cùng loại tủ quần áo, bàn học giống nhau, và tất cả đều nhắc nhở, bọn họ là anh em.
Sau 11 tuổi, bọn họ chia phòng ngủ, tất cả mọi người nhắc nhở, Hàn Thiên Thiên, con có một người.... anh trai ưu tú như thế nào.
Hàn Thiên Thiên chậm rãi từ trong hồi ức mở to mắt.
Nói đúng ra, cô hẳn là từ trong giấc mơ mở to mắt.
Cô ngủ trên một chiếc giường đệm trong phòng, đầu đau như muốn nứt ra.
Sao lại thế này? Sao cô có thể ở trong phòng khách sạn?
Sao lại thế này? Sao cô có thể mặc áo choàng tắm của khách sạn?
Sao lại thế này? Chuyện gì đã xảy ra?
Cô bất ngờ ngồi bậc dậy, nguyên nhân kinh hãi ở trong đầu vang vọng 'ong ong' sau khi biến mất, cô nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm.
Hàn Thiên Thiên kiên định cầm lấy chiếc đèn bàn trên tủ đầu giường, yên lặng không một tiếng động, từng bước đi tới phòng tắm.
Cửa phòng tắm khép hờ, Hàn Thiên Thiên khom lưng trốn bên ngoài rình xem, xuyên qua khe cửa nhìn vào, hơi nước bên trong lượn lờ trong không khí mơ hồ có thể nhìn thấy □ bóng lưng, vai rộng, eo thon chân dài, rõ ràng là một..... người đàn ông?!
Tay cầm nắm cửa, tự đếm thầm một, hai, ba! Hàn Thiên Thiên đẩy cửa lập tức xông vào.
Người đàn ông bên trong nghe thấy quay đầu, chỉ thấy một người con gái giơ cao một cái đèn đang trên không trung chuẩn bị đánh úp về phía anh ta. Cảnh tượng hiện ra rõ ràng trước mắt, người đàn ông bị giết trở tay không kịp, hoảng sợ hét một tiếng, "Ôi mẹ nó, không thể nào?" - Nhanh chóng phủ áo tắm lên người.
Muốn tránh né nhưng không còn kịp, lúc ấy, đèn bàn cách anh chỉ có 0,01 cm, nhưng sau một phần tư nén nhang đó, sự việc bắt đầu phát triển theo một phương hướng không thể ngờ----
"Ạch" một tiếng, Hàn Thiên Thiên hoa hoa lệ lệ ngã sấp xuống sàn.
Vì sao ngã sấp? Bởi vì trên mặt sàn kia có một cục xà phòng.
Người đàn ông vừa rồi vội vàng khoác áo choàng tắm, tay trợt nên làm rớt cục xà phòng xuống sàn.
"Anh là ai?"
Người đàn ông xoa trán bị đập mạnh vào bồn cầu của cô, xoay người tắt vòi nước, đồng thời hơi nước tản ra. Hàn Thiên Thiên cuối cùng cũng thấy rõ mặt người đàn ông.
Nói quen thuộc nhưng lại không quen.
Nói xa lạ nhưng không hoàn toàn xa lạ.
Hàn Thiên Thiên đột nhiên nghĩ tới, bất ngờ kinh hoảng nói không ra lời.
***
Lục Chinh không xác định giơ tay quơ quơ trước mặt cô, "Sao lại không nói gì? Bị té tới ngu luôn rồi?"
Hàn Thiên Thiên hung hăng lau nước trên mặt, không khách khí mà đập một cái lên bàn tay trước mặt, "Còn không mau đỡ tôi đứng dậy?"
Lục Chinh thấy cô hung hãn mạnh mẽ thiệt hết chỗ nói, "Dạ! Tuân lệnh!"
Trở lại bên giường, Hàn Thiên Thiên xoa bóp mắc cá chân xoa xoa đầu gối, xoa xoa cái ót, đây là ba chỗ bị ngã đau nhất. Nhìn thấy cô nàng tự xoa làm cho chính mình nhe răng trợn mắt, Lục Chinh khoanh tay trước ngực đứng bên kia xem trò hay, có thể dự đoán được cô đột nhiên ngẩng đầu hung tợn nhìn anh.
Lục Chinh xấu hổ ho một tiếng, miệng nói người cũng tới gần cạnh cô, "Còn chưa tự giới thiệu, Lục Chinh, Hải Lục không quân, Chinh trong phục chinh".
"Quần áo của tôi?"
"Đã đưa đi giặt".
"Bây giờ là mấy giờ?"
"Khoảng 11 giờ".
Lục Chinh phối hợp một hỏi một đáp, đang chuẩn bị nghênh đón vấn đề kế tiếp của cô, đã thấy cô đột nhiên vỗ trán, 'Oa' một tiếng khóc lớn.
"Làm sao vậy?"
"Di động của tôi?"
Hai tay Lục Chinh giơ tay tỏ ra không biết.
Chuyến bay 11 giờ cất cánh, cô ở nơi này đang nói lời nhảm nhí với người đàn ông đã từng giơ tay quấy rối trong thang máy, Hàn Thiên Thiên càng cảm thấy chính mình thiệt không có thuốc cứu chữa, cả đầu óc buồn bực ném chính mình lên giường hy vọng có thể nhanh chóng tự sinh tự diệt.
'Ding dong' tiếng chuông cửa vang lên.
Hàn Thiên Thiên vẫn nằm một chỗ không nhúc nhích, cả người tỏa ra hơi thở tuyệt vọng, chỉ nghe Lục Chinh nói, "Tôi gọi thức ăn".
Lục CHinh đi đến cửa, con sâu thèm ăn của người đang bịt kín chăn - Hàn THiên Thiên nuốt nước miếng nằm một chỗ, chỉ chờ đồ ăn đưa đến tận tay.
Không đợi thức ăn đến, lại đợi được một câu hỏi, "Cô ấy đâu?"
Vẻ mặt Hàn Thiên Thiên sợ hãi hoảng hốt.
Phản xạ có điều kiện nhảy dựng lên xông ra ngoài. Quả nhiên là Hàn Tự đang đứng ngoài cửa.
Hàn THiên Thiên chưa từng nhìn thấy vẻ mặt khủng bố của Hàn Tự như lúc này.
Lục Chinh hết nhìn người này rồi đến người kia, cảm thấy bản thân cần phải giải thích một chút, "Ừm... chuyện này...."
"Ầm" một tiếng----
Lục Chinh đã bị tấn công.
***
Người hỗ trợ đến.
Bảo vệ đến.
Quản lý đến.
Nhưng quần áo của Hàn Thiên Thiên gửi giặt tẩy còn chưa được gửi đến.
Cô cứ như vậy mặc áo choàng tắm nhìn màn ẩu đả, nói đúng ra cũng không được xem là ẩu đả, mà là Lục Chinh bị đánh từ một phía.
Lục Chinh bị đánh có chút thê thảm, trên mặt và đầu đều bị đánh tơi tả, quản lý khách sạn tự lén lút thương lượng, không kinh động tới cảnh sát, người từ đầu tới cuối không rên một tiếng - Hàn Tự - mặt lạnh nghiêm túc đi tới trước mặt cô, "Ba mẹ đã lên máy bay, chúng ta sẽ đi theo chuyến sau".
Hàn Thiên Thiên đột nhiên cảm thấy rượu trong người còn chưa tỉnh hoàn toàn, có phần nghe không rõ, "Chúng ta?"
"Anh sửa lại lịch trình rồi, không có lịch làm việc trong vòng một tuần".
Đây tuyệt đối là một cám dỗ cực kỳ cực kỳ lớn, thế nhưng----
Hàn Thiên Thiên cuối cùng vẫn chạy tới bệnh viện, Lục Chinh bị đưa đi khâu vết thương, máu chảy đầm đìa được đưa vào, đưa ralà người bị bó gần giống như xác ướp.
Hàn Thiên Thiên nhịn không được bật cười, thấy bộ dáng thảm hại của anh ta, lại cảm thấy có phần băn khoăn, hiếm có cơ hội bắt đầu nhặt nhạnh vài từ khen ngợi, "Anh vẫn rất có khí phách nha, lúc khâu vết thương cũng không nghe anh kêu rên nửa tiếng".
"Là Quân nhân" - Anh ta chỉ mĩm cười, khóe miệng lại muốn rách ra.
"Anh là quân nhân?"
"Không tin?"
"Có quỷ mới tin, làm gì có quân nhân nào bản lĩnh kém như vậy".
Lục Chinh từ chối bàn luận đến vấn đề tổn thương tự trọng này cùng cô, nói chuyện khác để bản thân vui vẻ, "Tôi không tố cáo anh ta, cô không phải nên bày tỏ lòng cảm ơn mời tôi ăn cơm sao?"
"Đáng đời! Tôi vừa hỏi rồi, nếu không phải vì anh dùng thẻ phụ ngân hàng của tôi để thanh toán tiền phòng thì anh ấy sẽ không dựa vào danh sách chi tiêu của thẻ phụ mà tra được khách sạn, da thịt của anh cũng không cần phải chịu khổ".
"Cô nhìn cô đi, kẻ xấu cáo trạng trước thôi, rõ ràng là cô chết sống muốn trả tiền, từ từ......." - Lục Chinh đột nhiên tóm được trọng điểm, "Cô dùng thẻ phụ của anh ta? Anh ta là...."
"Anh trai"
"A......"
"Làm gì?"
"Cũng giống như người dùng thẻ phụ, không phải là vợ bé cũng là phụ nữ".
Hết Ngoại truyện 02.
Hôm sau tỉnh rượu, Hàn Thiên Thiên ý thức được chính mình đã gây ra họa lớn.
Bởi vì từ ngày đó đến nay, mỗi lần Hàn Thiên Thiên đến công ty tìm Hàn Tự, lần nào cũng chưa bước vào trong đã bị ngăn chặn.
Lý do thường là: Tổng Giám Đốc Hàn không có ở đây".
Hoặc là: "Tổng Giám Đốc Hàn đang họp"
Hay là: "Tổng Giám Đốc Hàn có khách quan trọng".
Hàn Thiên Thiên không gặp mặt anh, điện thoại đến cuối cùng cũng bị giọng nói ngọt ngào chết người của thư ký chặn lại, nhất quá tam, lần thứ ba chịu loại đối xử này, Hàn Thiên Thiên rốt cuộc cũng chịu không được hét vào máy nghe, "Nói cho Tổng Giám Đốc Hàn của mấy người, em gái của anh ta bị tai nạn xe cộ nằm viện, nếu anh ta muốn gặp mặt cô ấy lần sau cùng thì nhanh chóng hiện thân đi!"
Nói xong lập tức dập điện thoại.
Sự thật chứng minh, cách nói này của cô không dọa được một tên gian thương như Hàn Tự, Hàn THiên Thiên đau khổ chờ đợi một ngày cũng chưa xong, cho dù một cuộc gọi quan tâm anh cũng không có.
Không phải chỉ uống trộm mấy chai rượu của anh thôi sao, lại nổi giận như vậy? Hàn Thiên Thiên hoàn toàn không thể giải thích nổi.
Không để tự mình nói, mà kỳ nghỉ này của cô đã thấy không thoải mái, Hàn Thiên Thiên lúc này theo thường lệ bị ngăn cản trước sảnh, trừng cô gái nhỏ kia một cái, kiên quyết xông vào.
Hàn Thiên Thiên với tư thế 'Gặp thần giết thần, gặp phật giết phật' những người khác làm gì dám mở miệng, không dám miễn cưỡng ngăn cản.
Cô thư ký nhỏ kia run rẩy theo sát phía sau Hàn Thiên Thiên, muốn ngăn cô nhưng không dám, "Cô Hàn, cô không thể vào, cô Hàn... Tổng Giám Đốc Hàn đang họp"
"Họp, họp, mỗi ngày đều họp, cô không thể tìm một lí do thoái thác khác sao?"
Nói mấy lời này cũng là lúc Hàn Thiên Thiên đã đứng trước cửa văn phòng, tiếng nói vừa dứt, đẩy cửa vào-------
Mọi người im lặng trong ba giây.
Bên trong đúng là đang họp
***
Hàn Thiên Thiên nhất thời hai mắt biến thành màu đen, da đầu run lên, trên mặt mỗi người xung quanh mơ hồ đều tràn đầy một loại biểu tình 'Cô tự cầu phúc cho mình đi', Hàn Tự trái lại rất bình tĩnh, theo cái nhìn của anh tuyệt đối không thể được xem là thân thiện, ngay khi Hàn Thiên Thiên đang hết sức luốn cuống tay chân, anh lạnh lùng vứt ra hai chữ, "Ra ngoài!".
Hàn Thiên Thiên cứ như vậy mặt mày xám xịt trở ra, tiện tay tìm con dê thế tội, oán giận nói, "Sao lại không nói cho tôi biết anh ấy đang họp?"
Người chịu tội thay khỏi phải nói có ủy khuất cỡ nào, "Tôi đã nói rồi, tại cô không tin".
Hàn Thiên Thiên hoàn toàn không dám nổi cáu, ở công ty ngây ngốc, từ xế chiều đợi cho tới choạng vạng, ngoài cửa sổ trời xâm xẩm tối, cô còn không thấy bóng dáng Hàn Tự đâu, cũng không dám mặt dày mày dạn hỏi thăm nhân viên về tin tức của anh.
Ngay lúc đang chơi trò chơi trong điện thoại cho hả giận, Hàn Thiên Thiên nghe được tiếng gõ cửa.
Hàn Thiên Thiên không quá để ý, cho là nhân viên muốn đến khuyên cô trở về, không có gì hứng thú quay đầu, nhìn thấy Hàn Tự đang đứng ở đằng kia, đem một loại..... ánh mắt quan sát cô đăm đăm.
"Xong việc rồi à?" - Cô cố gắng để bản thân tươi cười có vẻ khôn khéo chút.
Hàn Tự không nói tiếp.
"Đúng lúc cùng đi ăn cơm chiều" - Nói xong khoác lấy cánh tay Hàn Tự đi ra ngoài.
Hàn Tự nhìn lại cánh tay của cô đang khoác trên tay mình, một tia khác thường xuất hiện trên mặt anh theo một cái lóe mắt lướt qua.
"Em chết đói mất, chúng ta đi nhanh đi!" - Thấy anh chậm chạp không di chuyển, Hàn Thiên Thiên quay đầu nhìn anh, "Có một nhà hàng mới khai trương ăn ngon lắm, anh nhất định sẽ thích".
Hàn Tự rút tay về, lui về phía sau, ít nhiều có ý từ chối người khác, Hàn Thiên Thiên trái lại nhìn thấy thái độ đối xử người ngoài với cô, chưa từng nghĩ có một ngày loại đối đãi này rơi xuống đầu mình.
"Anh còn đang giận?"
"Anh bận rộn nhiều việc, em về trước đi".
"Bất quá đem mấy rượu em uống trộm toàn bộ sẽ trả trở về, dùng tiền của em, được chưa?"
"Không phải nguyên nhân này".
"Vậy là cái nào?"
Hàn Tự hoàn toàn bị cô nói làm cho cứng họng.
Có chút phiền phức, càng thêm không xác định, Hàn Tự chán ghét cảm giác sự việc anh không thể xác định, anh đối với giờ phút này cảm thấy thất vọng với chính mình, giọng điệu không khỏi có chút nặng nề, "Em có thể đừng làm anh cảm thấy rất phiền không".
"..."
"..."
"Anh cảm thấy em phiền?" - Hàn Thiên Thiên khó tin hỏi lại.
***
Lòng tự trọng bị tổn thương----
Hàn Thiên Thiên không còn mặt mũi đứng chỗ đó.
Vốn định đêm nay cô sẽ ngủ một giấc thật ngon, vì phải chào đón hành trình gia đình ngày hôm sau. Cô, cha, mẹ, không có Hàn Tự.
Nhưng trên thực tế, cô nhịn không được muốn được say.
Cô bị nhóm bạn mang tới một nơi có kiểu cung cấp phục vụ khá 'Đặc sắc', lại không có tâm tư hưởng thụ loại 'Phục vụ' đó, chỉ có rượu mới chân chính là bạn tốt, về điểm này, Hàn Thiên Thiên hiểu rất rõ, miễn là được say, tâm tình sẽ đột nhiên kỳ diệu trở nên tốt hơn. Đương nhiên cũng có chỗ không tốt, tỷ như, cô say tới mức không khẳng định lắm chính mình có gặp Lãnh Tĩnh hay không, có phải cũng gặp tiểu Thánh Nhân không.
Nhưng cô vô cùng nhớ rõ là cô đã ói.
Có người đem thùng đá nhét vào tay cô, cô lập tức ôm rồi phun ra; có người đưa khăn cho cô, cô dùng nó lau nước mắt.
Mơ mơ màng màng nghe có người nói, "Cô khóc cái gì? Nên khóc là tôi khóc mới đúng, bị cô phun đầy người rồi....."
Cô khóc cái gì? Hàn Thiên Thiên dùng đầu óc lộn xộn suy nghĩ thật lâu, "Chỗ này, khó chịu".
Người nọ đem ngón tay đang chỉ vào ngực của cô kéo xuống chỗ dạ dày hỏi, "Dạ dày khó chịu đúng không?"
Chính bản thân Hàn Thiên Thiên cũng không biết cô khó chịu chỗ nào, gật đầu rồi lại lắc đầu, người nọ vẫn chưa hỏi tiếp, cõng cô tiếp tục đi, vừa đi vừa đe dọa, "Rất nhanh sẽ tới phòng, tuyệt đối đừng bao giờ phun lên người tôi, nếu không....."
***
Phòng......
Phòng của bọn họ?
Không, là phòng của cô.
Sau ngày anh đến Hàn gia, từ lúc bắt đầu mãi cho tới 11 tuổi, bọn họ đều ở giường tầng, cùng loại giường, cùng loại tủ quần áo, bàn học giống nhau, và tất cả đều nhắc nhở, bọn họ là anh em.
Sau 11 tuổi, bọn họ chia phòng ngủ, tất cả mọi người nhắc nhở, Hàn Thiên Thiên, con có một người.... anh trai ưu tú như thế nào.
Hàn Thiên Thiên chậm rãi từ trong hồi ức mở to mắt.
Nói đúng ra, cô hẳn là từ trong giấc mơ mở to mắt.
Cô ngủ trên một chiếc giường đệm trong phòng, đầu đau như muốn nứt ra.
Sao lại thế này? Sao cô có thể ở trong phòng khách sạn?
Sao lại thế này? Sao cô có thể mặc áo choàng tắm của khách sạn?
Sao lại thế này? Chuyện gì đã xảy ra?
Cô bất ngờ ngồi bậc dậy, nguyên nhân kinh hãi ở trong đầu vang vọng 'ong ong' sau khi biến mất, cô nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm.
Hàn Thiên Thiên kiên định cầm lấy chiếc đèn bàn trên tủ đầu giường, yên lặng không một tiếng động, từng bước đi tới phòng tắm.
Cửa phòng tắm khép hờ, Hàn Thiên Thiên khom lưng trốn bên ngoài rình xem, xuyên qua khe cửa nhìn vào, hơi nước bên trong lượn lờ trong không khí mơ hồ có thể nhìn thấy □ bóng lưng, vai rộng, eo thon chân dài, rõ ràng là một..... người đàn ông?!
Tay cầm nắm cửa, tự đếm thầm một, hai, ba! Hàn Thiên Thiên đẩy cửa lập tức xông vào.
Người đàn ông bên trong nghe thấy quay đầu, chỉ thấy một người con gái giơ cao một cái đèn đang trên không trung chuẩn bị đánh úp về phía anh ta. Cảnh tượng hiện ra rõ ràng trước mắt, người đàn ông bị giết trở tay không kịp, hoảng sợ hét một tiếng, "Ôi mẹ nó, không thể nào?" - Nhanh chóng phủ áo tắm lên người.
Muốn tránh né nhưng không còn kịp, lúc ấy, đèn bàn cách anh chỉ có 0,01 cm, nhưng sau một phần tư nén nhang đó, sự việc bắt đầu phát triển theo một phương hướng không thể ngờ----
"Ạch" một tiếng, Hàn Thiên Thiên hoa hoa lệ lệ ngã sấp xuống sàn.
Vì sao ngã sấp? Bởi vì trên mặt sàn kia có một cục xà phòng.
Người đàn ông vừa rồi vội vàng khoác áo choàng tắm, tay trợt nên làm rớt cục xà phòng xuống sàn.
"Anh là ai?"
Người đàn ông xoa trán bị đập mạnh vào bồn cầu của cô, xoay người tắt vòi nước, đồng thời hơi nước tản ra. Hàn Thiên Thiên cuối cùng cũng thấy rõ mặt người đàn ông.
Nói quen thuộc nhưng lại không quen.
Nói xa lạ nhưng không hoàn toàn xa lạ.
Hàn Thiên Thiên đột nhiên nghĩ tới, bất ngờ kinh hoảng nói không ra lời.
***
Lục Chinh không xác định giơ tay quơ quơ trước mặt cô, "Sao lại không nói gì? Bị té tới ngu luôn rồi?"
Hàn Thiên Thiên hung hăng lau nước trên mặt, không khách khí mà đập một cái lên bàn tay trước mặt, "Còn không mau đỡ tôi đứng dậy?"
Lục Chinh thấy cô hung hãn mạnh mẽ thiệt hết chỗ nói, "Dạ! Tuân lệnh!"
Trở lại bên giường, Hàn Thiên Thiên xoa bóp mắc cá chân xoa xoa đầu gối, xoa xoa cái ót, đây là ba chỗ bị ngã đau nhất. Nhìn thấy cô nàng tự xoa làm cho chính mình nhe răng trợn mắt, Lục Chinh khoanh tay trước ngực đứng bên kia xem trò hay, có thể dự đoán được cô đột nhiên ngẩng đầu hung tợn nhìn anh.
Lục Chinh xấu hổ ho một tiếng, miệng nói người cũng tới gần cạnh cô, "Còn chưa tự giới thiệu, Lục Chinh, Hải Lục không quân, Chinh trong phục chinh".
"Quần áo của tôi?"
"Đã đưa đi giặt".
"Bây giờ là mấy giờ?"
"Khoảng 11 giờ".
Lục Chinh phối hợp một hỏi một đáp, đang chuẩn bị nghênh đón vấn đề kế tiếp của cô, đã thấy cô đột nhiên vỗ trán, 'Oa' một tiếng khóc lớn.
"Làm sao vậy?"
"Di động của tôi?"
Hai tay Lục Chinh giơ tay tỏ ra không biết.
Chuyến bay 11 giờ cất cánh, cô ở nơi này đang nói lời nhảm nhí với người đàn ông đã từng giơ tay quấy rối trong thang máy, Hàn Thiên Thiên càng cảm thấy chính mình thiệt không có thuốc cứu chữa, cả đầu óc buồn bực ném chính mình lên giường hy vọng có thể nhanh chóng tự sinh tự diệt.
'Ding dong' tiếng chuông cửa vang lên.
Hàn Thiên Thiên vẫn nằm một chỗ không nhúc nhích, cả người tỏa ra hơi thở tuyệt vọng, chỉ nghe Lục Chinh nói, "Tôi gọi thức ăn".
Lục CHinh đi đến cửa, con sâu thèm ăn của người đang bịt kín chăn - Hàn THiên Thiên nuốt nước miếng nằm một chỗ, chỉ chờ đồ ăn đưa đến tận tay.
Không đợi thức ăn đến, lại đợi được một câu hỏi, "Cô ấy đâu?"
Vẻ mặt Hàn Thiên Thiên sợ hãi hoảng hốt.
Phản xạ có điều kiện nhảy dựng lên xông ra ngoài. Quả nhiên là Hàn Tự đang đứng ngoài cửa.
Hàn THiên Thiên chưa từng nhìn thấy vẻ mặt khủng bố của Hàn Tự như lúc này.
Lục Chinh hết nhìn người này rồi đến người kia, cảm thấy bản thân cần phải giải thích một chút, "Ừm... chuyện này...."
"Ầm" một tiếng----
Lục Chinh đã bị tấn công.
***
Người hỗ trợ đến.
Bảo vệ đến.
Quản lý đến.
Nhưng quần áo của Hàn Thiên Thiên gửi giặt tẩy còn chưa được gửi đến.
Cô cứ như vậy mặc áo choàng tắm nhìn màn ẩu đả, nói đúng ra cũng không được xem là ẩu đả, mà là Lục Chinh bị đánh từ một phía.
Lục Chinh bị đánh có chút thê thảm, trên mặt và đầu đều bị đánh tơi tả, quản lý khách sạn tự lén lút thương lượng, không kinh động tới cảnh sát, người từ đầu tới cuối không rên một tiếng - Hàn Tự - mặt lạnh nghiêm túc đi tới trước mặt cô, "Ba mẹ đã lên máy bay, chúng ta sẽ đi theo chuyến sau".
Hàn Thiên Thiên đột nhiên cảm thấy rượu trong người còn chưa tỉnh hoàn toàn, có phần nghe không rõ, "Chúng ta?"
"Anh sửa lại lịch trình rồi, không có lịch làm việc trong vòng một tuần".
Đây tuyệt đối là một cám dỗ cực kỳ cực kỳ lớn, thế nhưng----
Hàn Thiên Thiên cuối cùng vẫn chạy tới bệnh viện, Lục Chinh bị đưa đi khâu vết thương, máu chảy đầm đìa được đưa vào, đưa ralà người bị bó gần giống như xác ướp.
Hàn Thiên Thiên nhịn không được bật cười, thấy bộ dáng thảm hại của anh ta, lại cảm thấy có phần băn khoăn, hiếm có cơ hội bắt đầu nhặt nhạnh vài từ khen ngợi, "Anh vẫn rất có khí phách nha, lúc khâu vết thương cũng không nghe anh kêu rên nửa tiếng".
"Là Quân nhân" - Anh ta chỉ mĩm cười, khóe miệng lại muốn rách ra.
"Anh là quân nhân?"
"Không tin?"
"Có quỷ mới tin, làm gì có quân nhân nào bản lĩnh kém như vậy".
Lục Chinh từ chối bàn luận đến vấn đề tổn thương tự trọng này cùng cô, nói chuyện khác để bản thân vui vẻ, "Tôi không tố cáo anh ta, cô không phải nên bày tỏ lòng cảm ơn mời tôi ăn cơm sao?"
"Đáng đời! Tôi vừa hỏi rồi, nếu không phải vì anh dùng thẻ phụ ngân hàng của tôi để thanh toán tiền phòng thì anh ấy sẽ không dựa vào danh sách chi tiêu của thẻ phụ mà tra được khách sạn, da thịt của anh cũng không cần phải chịu khổ".
"Cô nhìn cô đi, kẻ xấu cáo trạng trước thôi, rõ ràng là cô chết sống muốn trả tiền, từ từ......." - Lục Chinh đột nhiên tóm được trọng điểm, "Cô dùng thẻ phụ của anh ta? Anh ta là...."
"Anh trai"
"A......"
"Làm gì?"
"Cũng giống như người dùng thẻ phụ, không phải là vợ bé cũng là phụ nữ".
Hết Ngoại truyện 02.
/49
|