Vương Tuấn Khải vừa quay lại biệt thự nhỏ đã nhận được điện thoại của tiểu bảo bối ở nhà. Vương Tuấn Khải nghe máy, giọng nói cũng trở nên dịu dàng.
“Thức giấc rồi sao?”
[Ưm....vừa thức. Nghe Vong Phi nói anh quay về Vương Gia rồi, thế nào có ổn hay không hả?]
“Anh không sao...em dùng bữa sáng đi, chiều sẽ về với em.”
[Em biết rồi, anh cũng phải ăn sáng đi nhé đừng có bỏ bữa.]
“Được, em đi dùng bữa đi, anh tắt máy nhé.”
[Vâng.]
Vương Tuấn Khải ngắt kết nối điện thoại, anh nhìn sang Vũ Phong nói.
“Bảo Dì Hạ dọn thức ăn đi, tôi phải dùng bữa sáng.”
“Vâng Thiếu Gia.” Vũ Phong đáp lời rồi cũng xoay người đi chuẩn bị.
Vương Tuấn Khải điều khiển xe lăn đến bàn ăn, ở trong Vương Gia này toàn bộ đều không biết chân anh đã khỏi, chỉ có Vũ Phong và Vong Phi biết thôi. Hơn nữa, Vương Tuấn Khải là đang dùng chuyện này mà ngấm ngầm xem thử động thái của những kẻ đã hại anh vào 4 năm trước.
Vương Tuấn Khải dùng bữa sáng xong thì vẫn như thường ngày mà chui đầu vào thư phòng giải quyết công việc của mình. Vì đây là Vương Gia nên mọi bề Vương Tuấn Khải đều phải cẩn thận mà không bao giờ dám để lộ ra sơ hở. Dù sao thì đám người kia cũng chưa chắc sẽ bỏ qua cho anh mà.
Đầu giờ chiều, Vương Tuấn Khải giải quyết xong công việc thì cũng ra ngoài. Vừa ra đến cửa thì Vũ Phong đã giúp anh đẩy xe lăn đi, còn thuận miệng nói.
“Thiếu Gia, Vong Phi vừa mới báo cáo rằng Cậu Chủ đã ra ngoài rồi hiện tại đang ở Trung Tâm Thương Mại của Tống Thị.”
“Không sao, để em ấy ra ngoài thư giản một chút cũng tốt, nếu không em ấy lại nói tôi cứ nhốt em ấy ở trong nhà mà sinh ra sợ tôi.” Vương Tuấn Khải nói.
“Nhưng rõ ràng Cậu Chủ vẫn rất sợ ngài mà.” Vũ Phong lầm bầm nói.
Vương Tuấn Khải nghe Vũ Phong nói cũng không phản bác, dù sao thì chuyện tiểu bảo bối sợ anh là thật. Chỉ có điều không phải là sợ hãi anh nà là sợ anh giận và sợ anh phạt cậu thôi, bởi vì anh luôn có những biện pháp phạt cậu đến khóc lóc xin tha mạng.
Vương Tuấn Khải được Vũ Phong đưa xuống lầu, bên ngoài Đinh Trình Hâm đã cùng một người đàn ông khác vào cửa. Người đàn ông này dáng người cao ráo, mày rậm môi mỏng, mũi cao, ngũ quan tinh sảo trông rất đẹp mắt, chỉ là kém hơn Vương Tuấn Khải một chút.
Đinh Trình Hâm kéo người đàn ông kia đến chỗ của Vương Tuấn Khải cười cười nói.
“Anh hai giới thiệu với anh một chút đây là Mã Gia Kỳ bạn trai em á.”
Vương Tuấn Khải gật đầu, anh đưa mắt nhìn về Mã Gia Kỳ, tầm mắt hai người vừa chạm đến nhau Vương Tuấn Khải liền nhíu mày một cái.
“Mã Tổng xin chào.”
“Anh Tuấn Khải, anh là anh hai của Đinh Nhi thì không cần gọi nhau xa lạ như vậy đâu.” Mã Gia Kỳ nói.
“Hả, hai anh quen nhau sao?” Đinh Trình Hâm khó hiểu chen vào.
Mã Gia Kỳ nhìn Đinh Trình Hâm rồi khẽ kéo người ôm vào lòng xoa đầu cậu nói.
“Bọn anh quen nhau, hơn nữa đã quen từ lâu rồi.”
“Được rồi, hai đứa đến đây làm gì?” Vương Tuấn Khải lạnh nhạt hỏi.
“Gia Kỳ nói muốn xem thử anh hai là người như thế nào mà lại thần bí như vậy. Cho nên em mới đưa anh ấy đến đây dù sao thì anh hai cũng không phải là không cho phép em mà. Chỉ là em không ngờ đến anh hai và Gia Kỳ quen nhau.” Đinh Trình Hâm từ trong lòng ngực của Mã Gia Kỳ ngẫn mặt ra nhìn Vương Tuấn Khải nói.
“Gặp được anh rồi đó, hai đứa nếu không có việc gì thì về đi.” Vương Tuấn Khải nói.
“Anh Tuấn Khải, em không chỉ muốn gặp anh không đâu. Em và Đinh Nhi đã ở bên nhau 2 năm rồi, lần này đến là muốn hỏi ý anh một chuyện. Em muốn cùng Đinh Nhi kết hôn.” Mã Gia Kỳ nhìn Vương Tuấn Khải nghiêm túc nói.
Vương Tuấn Khải nhìn Mã Gia Kỳ, anh hiểu Mã Gia Kỳ là người như thế nào, giao Đinh Trình Hâm có Mã Gia Kỳ anh căn bản không lo gì cả. Nhưng vấn đề ở đây là Đinh Trình Hâm chỉ mới 19 tuổi, bây giờ nói kết hôn có phải còn quá sớm không?
“Chuyện này em nên đến nhà chính để nói, Gia Kỳ em biết mà anh không có quyền lên tiếng đâu. Hơn nữa, ông nội sẽ không đồng ý đâu.” Vương Tuấn Khải nhìn Mã Gia Kỳ nói.
“Anh Tuấn Khải đừng nói như thế, ở Vương Gia này tiếng nói của anh có trọng lượng nhất định. Mặc dù anh ở riêng không quan tâm đến Vương Gia hay là Vương Thị nhưng nếu anh lên tiếng đồng ý thì ai dám phản đối?” Mã Gia Kỳ nhìn Vương Tuấn Khải khẽ cười nói.
Vương Tuấn Khải nhìn Mã Gia Kỳ nhếch môi, thằng nhóc này đến cả chuyện này cũng biết rồi. Vương Tuấn Khải nhìn sang Đinh Trình Hâm, anh nghiêm túc hỏi.
“Tiểu Đinh ý của em thế nào? Có muốn cùng Gia Kỳ kết hôn hay không?”
“Em muốn, dù sao thì người tốt với em như Gia Kỳ nếu bỏ lỡ em sẽ không thể tìm được.” Đinh Trình Hâm nhìn Mã Gia Kỳ dịu dàng nói.
Mã Gia Kỳ nghe Đinh Trình Hâm nói cũng chỉ biết cười dịu dàng xoa đầu Đinh Trình Hâm. Vương Tuấn Khải nhìn hai người họ cũng chẳng nói gì thêm, thôi thì tác thành cho hai đứa nhỏ vậy.
“Được rồi anh sẽ nói với ông chuyện này, nếu không còn chuyện gì nữa thì hai đứa về đi.” Vương Tuấn Khải nói.
Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm đạt được mục đích rồi thì cũng nói cảm ơn với Vương Tuấn Khải rồi cũng rời đi.
“Thức giấc rồi sao?”
[Ưm....vừa thức. Nghe Vong Phi nói anh quay về Vương Gia rồi, thế nào có ổn hay không hả?]
“Anh không sao...em dùng bữa sáng đi, chiều sẽ về với em.”
[Em biết rồi, anh cũng phải ăn sáng đi nhé đừng có bỏ bữa.]
“Được, em đi dùng bữa đi, anh tắt máy nhé.”
[Vâng.]
Vương Tuấn Khải ngắt kết nối điện thoại, anh nhìn sang Vũ Phong nói.
“Bảo Dì Hạ dọn thức ăn đi, tôi phải dùng bữa sáng.”
“Vâng Thiếu Gia.” Vũ Phong đáp lời rồi cũng xoay người đi chuẩn bị.
Vương Tuấn Khải điều khiển xe lăn đến bàn ăn, ở trong Vương Gia này toàn bộ đều không biết chân anh đã khỏi, chỉ có Vũ Phong và Vong Phi biết thôi. Hơn nữa, Vương Tuấn Khải là đang dùng chuyện này mà ngấm ngầm xem thử động thái của những kẻ đã hại anh vào 4 năm trước.
Vương Tuấn Khải dùng bữa sáng xong thì vẫn như thường ngày mà chui đầu vào thư phòng giải quyết công việc của mình. Vì đây là Vương Gia nên mọi bề Vương Tuấn Khải đều phải cẩn thận mà không bao giờ dám để lộ ra sơ hở. Dù sao thì đám người kia cũng chưa chắc sẽ bỏ qua cho anh mà.
Đầu giờ chiều, Vương Tuấn Khải giải quyết xong công việc thì cũng ra ngoài. Vừa ra đến cửa thì Vũ Phong đã giúp anh đẩy xe lăn đi, còn thuận miệng nói.
“Thiếu Gia, Vong Phi vừa mới báo cáo rằng Cậu Chủ đã ra ngoài rồi hiện tại đang ở Trung Tâm Thương Mại của Tống Thị.”
“Không sao, để em ấy ra ngoài thư giản một chút cũng tốt, nếu không em ấy lại nói tôi cứ nhốt em ấy ở trong nhà mà sinh ra sợ tôi.” Vương Tuấn Khải nói.
“Nhưng rõ ràng Cậu Chủ vẫn rất sợ ngài mà.” Vũ Phong lầm bầm nói.
Vương Tuấn Khải nghe Vũ Phong nói cũng không phản bác, dù sao thì chuyện tiểu bảo bối sợ anh là thật. Chỉ có điều không phải là sợ hãi anh nà là sợ anh giận và sợ anh phạt cậu thôi, bởi vì anh luôn có những biện pháp phạt cậu đến khóc lóc xin tha mạng.
Vương Tuấn Khải được Vũ Phong đưa xuống lầu, bên ngoài Đinh Trình Hâm đã cùng một người đàn ông khác vào cửa. Người đàn ông này dáng người cao ráo, mày rậm môi mỏng, mũi cao, ngũ quan tinh sảo trông rất đẹp mắt, chỉ là kém hơn Vương Tuấn Khải một chút.
Đinh Trình Hâm kéo người đàn ông kia đến chỗ của Vương Tuấn Khải cười cười nói.
“Anh hai giới thiệu với anh một chút đây là Mã Gia Kỳ bạn trai em á.”
Vương Tuấn Khải gật đầu, anh đưa mắt nhìn về Mã Gia Kỳ, tầm mắt hai người vừa chạm đến nhau Vương Tuấn Khải liền nhíu mày một cái.
“Mã Tổng xin chào.”
“Anh Tuấn Khải, anh là anh hai của Đinh Nhi thì không cần gọi nhau xa lạ như vậy đâu.” Mã Gia Kỳ nói.
“Hả, hai anh quen nhau sao?” Đinh Trình Hâm khó hiểu chen vào.
Mã Gia Kỳ nhìn Đinh Trình Hâm rồi khẽ kéo người ôm vào lòng xoa đầu cậu nói.
“Bọn anh quen nhau, hơn nữa đã quen từ lâu rồi.”
“Được rồi, hai đứa đến đây làm gì?” Vương Tuấn Khải lạnh nhạt hỏi.
“Gia Kỳ nói muốn xem thử anh hai là người như thế nào mà lại thần bí như vậy. Cho nên em mới đưa anh ấy đến đây dù sao thì anh hai cũng không phải là không cho phép em mà. Chỉ là em không ngờ đến anh hai và Gia Kỳ quen nhau.” Đinh Trình Hâm từ trong lòng ngực của Mã Gia Kỳ ngẫn mặt ra nhìn Vương Tuấn Khải nói.
“Gặp được anh rồi đó, hai đứa nếu không có việc gì thì về đi.” Vương Tuấn Khải nói.
“Anh Tuấn Khải, em không chỉ muốn gặp anh không đâu. Em và Đinh Nhi đã ở bên nhau 2 năm rồi, lần này đến là muốn hỏi ý anh một chuyện. Em muốn cùng Đinh Nhi kết hôn.” Mã Gia Kỳ nhìn Vương Tuấn Khải nghiêm túc nói.
Vương Tuấn Khải nhìn Mã Gia Kỳ, anh hiểu Mã Gia Kỳ là người như thế nào, giao Đinh Trình Hâm có Mã Gia Kỳ anh căn bản không lo gì cả. Nhưng vấn đề ở đây là Đinh Trình Hâm chỉ mới 19 tuổi, bây giờ nói kết hôn có phải còn quá sớm không?
“Chuyện này em nên đến nhà chính để nói, Gia Kỳ em biết mà anh không có quyền lên tiếng đâu. Hơn nữa, ông nội sẽ không đồng ý đâu.” Vương Tuấn Khải nhìn Mã Gia Kỳ nói.
“Anh Tuấn Khải đừng nói như thế, ở Vương Gia này tiếng nói của anh có trọng lượng nhất định. Mặc dù anh ở riêng không quan tâm đến Vương Gia hay là Vương Thị nhưng nếu anh lên tiếng đồng ý thì ai dám phản đối?” Mã Gia Kỳ nhìn Vương Tuấn Khải khẽ cười nói.
Vương Tuấn Khải nhìn Mã Gia Kỳ nhếch môi, thằng nhóc này đến cả chuyện này cũng biết rồi. Vương Tuấn Khải nhìn sang Đinh Trình Hâm, anh nghiêm túc hỏi.
“Tiểu Đinh ý của em thế nào? Có muốn cùng Gia Kỳ kết hôn hay không?”
“Em muốn, dù sao thì người tốt với em như Gia Kỳ nếu bỏ lỡ em sẽ không thể tìm được.” Đinh Trình Hâm nhìn Mã Gia Kỳ dịu dàng nói.
Mã Gia Kỳ nghe Đinh Trình Hâm nói cũng chỉ biết cười dịu dàng xoa đầu Đinh Trình Hâm. Vương Tuấn Khải nhìn hai người họ cũng chẳng nói gì thêm, thôi thì tác thành cho hai đứa nhỏ vậy.
“Được rồi anh sẽ nói với ông chuyện này, nếu không còn chuyện gì nữa thì hai đứa về đi.” Vương Tuấn Khải nói.
Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm đạt được mục đích rồi thì cũng nói cảm ơn với Vương Tuấn Khải rồi cũng rời đi.
/115
|