[Khải Nguyên] Bảo Bối Của Ông Trùm

Chương 35 - Biết Rồi Bé Cưng

/115


Sau khi mấy người của Vương Tuấn Khải rời khỏi sòng bài lớn bậc nhất kia của An Gia thì cũng quay lại Vương Gia. Trên xe, Dịch Dương Thiên Tỉ nói.

“Anh Tuấn Khải tại sao lúc nãy anh lại tha cho họ?”

“Dù sao cũng lời được 50 triệu thôi thì cho bọn họ một con đường sống vậy. Hơn cả, lúc nãy có nhiều người vô tội như vậy mà anh kéo họ chết chung thì không được.” Vương Tuấn Khải giải thích.

“Thôi bỏ đi, từ đó đến giờ chúng ta không không làm hại mấy người vô tội kia mà, bọn họ chẳng qua chỉ đến chơi đỏ đen mà chết thì cũng tội.” Tống Văn Gia bấm bấm điện thoại nói.

Tống Văn Gia nói xong cũng chẳng ai nói thêm gì cả, dù sao thì Tống Văn Gia nói cũng đúng chứ không sai.

Về đến Vương Gia, Vương Tuấn Khải vẫn như cũ ẩn mình vào trong tối nhanh chóng leo qua bức từng cao dài kia của Vương Gia rồi một mạnh chạy về phía hậu viện.

Sau khi Vương Tuấn Khải vào đến cũng xuất hiện trước mặt Vũ Phong và Vong Phi đang đứng canh trước cửa phòng anh.

“Hai cậu trở về nghỉ ngơi đi.”

Vũ Phong và Vong Phi thấy anh trở về còn bảo hai người về nghỉ ngơi cũng nhanh chóng rời khỏi mà đi về phòng mình nghỉ ngơi. Vương Tuấn Khải thấy hai người họ đi rồi cũng mở cửa vào phòng, anh liếc nhìn Vương Nguyên đang ngủ trên giường một cái rồi cũng nhanh chóng thay đồ ngủ lên giường ôm cậu đi ngủ.

Mấy ngày sau đó Vương Tuấn Khải đều không ra ngoài, anh cùng Vương Nguyên ở trong Vương Gia hết ăn rồi ngủ, không ngủ thì cùng cậu xem phim, đọc sách. Hôm nay cũng vậy, anh và cậu đang đọc báo thì Vũ Phong đi vào nói.

“Thiếu Gia, Lão Thái Gia gọi ngài sang nhà chính.”



Vương Tuấn Khải nhíu mày, anh đặt tờ báo trên tay xuống nói.

“Chuyện gì mà gọi tôi sang đó?”

“Tôi không biết, Lão Thái Gia chỉ căn dặn như thế.” Vũ Phong nói.

Vương Tuấn Khải gật nhẹ đầu, anh đỡ Vương Nguyên đang nằm trên đùi mình ngồi dậy.

“Em ở lại đây một chút đi, anh sang nhà chính một chút.”

“Em biết rồi, anh đi cẩn thận.”

“Biết rồi bé cưng.”

Vương Tuấn Khải nói xong rồi thì Vũ Phong cũng đỡ Vương Tuấn Khải sang xe lăn ngồi rồi đẩy anh sang nhà chính. Vương Nguyên nhìn anh được Vũ Phong đẩy đi khuất rồi cũng tiếp tục công việc đọc báo của mình.

Vương Tuấn Khải vừa được Vũ Phong đẩy vào bên trong sảnh nhà chính thì đôi mày nhíu chặt lại, bên trong nhà chính mọi người đều có mặt đầy đủ còn có cả Triệu Thanh Nhiên.

Vào đến chỗ mọi người đang ngồi, Vương Tuấn Khải đưa mắt nhìn về phía Vương Tần lạnh nhạt hỏi.

“Ông nội, gọi con sang đây là có việc gì?”



“Hôm nay chúng ta tổ chức tiệc rượu gia đình, tối con cũng sang đi. Còn có ta nghe bác sĩ Lý nói chân con đã đi đứng được rồi đúng không?” Vương Tần nói.

“Phải, nhưng hiện tại chỉ đi được vài bước nhỏ. Còn về tiệc rượu gì đó, ông nội cứ như những lần trước đi con không tham gia đâu.” Vương Tuấn Khải nói.

Mấy người có mặt trong Vương Gia nghe Vương Tuấn Khải nói chân đã đi được vài bước đều đồng loạt nhìn sang chỗ anh, đến cả Triệu Thanh Nhiên cũng nhìn sang. Vương Tuấn Khải sớm biết khi nói chân anh đi được bọn họ sẽ nhìn anh như thế mà, đành thôi dù sao thì cũng nên sớm giải quyết bọn họ đi thôi.

“Đứa nhóc này, chân cũng đã dần hồi phục vẫn không muốn quay lại tiếp quản công ty?” Vương Tần nói.

Vương Tuấn Khải cười khổ lắc đầu.

“Ông nội con thật sự không muốn quay lại công ty. Hiện tại cha và anh hai đang quản lý rất tốt mà, không có con cũng sẽ như vậy thôi. Hơn nữa, con hiện tại cũng đã không còn ý muốn quay lại Vương Thị rồi.”

Vương Tần nhìn Vương Tuấn Khải thở dài, đứa cháu này của ông đúng là khiến ông đau đầu. Chân đã dần hội phục rồi tại sao lại không muốn quay lại Vương Thị chứ? Vương Tần biết nếu Vương Tuấn Khải quyết định không quay về Vương Thị thì trời có sập xuống chắc chắn cũng sẽ không quay về, đành thôi ai bảo ông thương đứa cháu này nhất làm gì.

“Không quay lại Vương Thị cũng được nhưng tiệc rượu của gia đình tối nay phải tham gia. Nói với Tiểu Nguyên một tiếng, tối hai đứa cùng sang đây cho ông.” Vương Tần nói.

Vương Tuấn Khải nhìn Vương Tần bất đắc dĩ cũng đành gật đầu đồng ý. Chỉ là, tiệc rượu gì gì đó thật phiền phức. Còn có Vương Nguyên không uống rượu thì gọi cậu sang đây có ý nghĩa gì chứ, không bằng ông để anh và Vương Nguyên ở nhà ôm nhau ngủ.

“Aizzz, được rồi tối con đưa em ấy sang. Không có việc gì nữa thì con về trước đây.” Vương Tuấn Khải nói rồi liền ra hiệu cho Vũ Phong đẩy mình về. Chuyện ở nhà chính thì anh không quan tâm, lúc trước đã như vậy rồi.

Người trong Vương Gia nhìn Vương Tuấn Khải được Vũ Phong đẩy đi cũng chỉ biết im lặng cho qua chuyện. Bởi vì, Vương Tuấn Khải mới là người có quyền quyết định trong Vương Gia ngoài Vương Tần. Đến cả Vương Thành An khi đối mặt với Vương Tuấn Khải vẫn thua anh mấy phần khí thế. Không nói đến việc anh là người thừa kế, tuy là con của ông nhưng khi ông đối diện với Vương Tuấn Khải vẫn có phần thua thiệt, bởi đứa con trai này của ông chỉ cần một cái nhấc mày hay một ánh nhìn cũng khiến người khác sợ đến rung chân té ngã.

/115

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status