Hôm sau, chỉ mới 7 giờ sáng Kiều Lục Hi đã đến Vương Tộc nói muốn gặp mặt Vương Nguyên. Vương Duệ ngồi ở sofa nhìn lên căn phòng còn đang đóng kính cửa ở trên lầu kia thì cũng dặn dò xuống.
“Để bà ta vào phòng khách ở ngoài ngồi đợi đi, bảo bối cùng anh Tuấn Khải vẫn còn ngủ.”
Vệ sĩ nhận lệnh của Vương Duệ cũng chạy đi làm việc, chỉ là sáng sớm vừa mới mở mắt Kiều Lục Hi đã đến tìm Vương Nguyên rồi thật là phiền phức.
Vương Duệ ngồi ở sofa đọc báo đến 9 giờ hơn thì Vương Tuấn Khải ở trên phòng mới bế Vương Nguyên chậm rãi đi xuống. Vương Duệ nhìn cổ của Vương Nguyên ẩn hiện dấu hôn ngân xanh đỏ, cộng với việc cậu không đi được cả người mất hết sức lực liền biết hôm qua hai người xảy ra chuyện gì.
Vương Tuấn Khải bế Vương Nguyên vào trong nhà ăn, người làm trong nhà cũng nhanh chóng dọn đồ ăn lên nhưng hôm nay Vương Nguyên không nuốt nỗi mấy món kia đâu nên đành phải ăn cháu thịt bằm thôi.
Vương Tuấn Khải múc cháo thổi nguội rồi mới chậm rãi đút Vương Nguyên ăn.
“Nào, ăn cẩn thận chút. Sau khi ăn xong anh đưa em ra vườn nằm nghỉ ngơi một chút cho tốt.”
Vương Nguyên gật đầu, cậu hôm nay không nói nỗi nữa đâu. Đều tại Vương Tuấn Khải, hôm qua mạnh bạo như vậy hại cậu phải nức nở khóc lóc van xin anh dừng lại cả đêm, kết quả người đàn ông này tràn đầy tinh khí quật cậu ở trên giường đến tận 5 giờ sáng mới chịu dừng lại cho cậu đi ngủ.
Sau khi dùng bữa xong, Vương Tuấn Khải muốn đưa Vương Nguyên đi ra vườn liền bị Vương Duệ ngăn lại.
“Kiều Lục Hi đang ở phía trước, hai người còn anh bế em ra ngoài?”
Vương Tuấn Khải nhíu mày, người đàn bà kia sáng sớm lại chạy đến đây làm gì chứ? Hết cách Vương Tuấn Khải đành bế Vương Nguyên quay lại sofa, anh để cậu nằm trong lòng mình, bàn tay to lớn thì đặt ở eo cậu xoa xoa theo nhịp.
“Bé cưng, còn khó chịu không?” Vương Tuấn Khải nhìn xuống Vương Nguyên hỏi.
Vương Nguyên không trả lời anh, cậu chỉ im lặng gật nhẹ đầu. Vương Duệ bên cạnh nhìn thấy Vương Nguyên mệt mỏi kia ở trong lòng Vương Tuấn Khải cũng chẳng dám hó hé nửa lời, chuyện của hai người bọn họ Vương Duệ làm gì dám nói vào đâu?
“Anh Tuấn Khải, chuyện của Kiều Lục Hi xử lý như thế nào?” Vương Duệ hỏi.
“Mặc kệ bà ta đi, để bà ta ngồi đó mà đợi. Duệ, em có đến công ty thì chạy sang chỗ của Thiên Tỉ bảo nó bắt đầu kết hoạch được rồi.” Vương Tuấn Khải nói.
“Em biết rồi, vậy hai người ở nhà đi em đi làm đây.” Vương Duệ gật đầu nói rồi cũng rời đi.
Sau khi Vương Duệ rời đi rồi Vương Tuấn Khải mới đặt Vương Nguyên nằm xuống sofa, anh nói.
“Anh xoa bóp cho em nhé.”
Vương Nguyên gật đầu, Vương Tuấn Khải cũng xoa bóp cho cậu. Vương Nguyên nằm yên hưởng thụ cảm giác được anh xoa bóp thì bất giác mỉm cười.
“Khải…ư…lên phía trên một…chút.” Vương Nguyên khàn giọng nói.
Vương Tuấn Khải di chuyển tay lên trên bả vai cậu xoa xoa bóp bóp, anh hỏi.
“Chỗ này có đúng không?”
“Vâng.”
Một người xoa bóp một người hưởng thụ đến tận 1 tiếng đồng hồ sau mới dừng lại. Lúc Vương Tuấn Khải dừng lại thì Vương Nguyên đã ngủ mất rồi. Vương Tuấn Khải cũng không nở để cậu chịu khổ liền nhẹ nhàng bế cậu lên phòng cho cậu ngủ.
Vương Tuấn Khải đặt Vương Nguyên xuống giường, anh đắp chăn cẩn thận lại cho cậu rồi mới rời khỏi phòng mà xuống nhà lấy máy tính ra làm việc.
Vương Tuấn Khải làm việc được một lúc thì Vũ Phong và Vong Phi ở ngoài đi vào. Vong Phi nhìn Vương Tuấn Khải nói.
“Thiếu Gia, việc ngài căn dặn đã xử lý xong xuôi rồi ạ.”
“Ừm.” Vương Tuấn Khải gật đầu.
“Thiếu Gia, đây là thiệp mời của buổi đấu giá và tiệc rượu của Đào Viện, ngài xem qua.” Vũ Phong đưa tấm thiệp đến trước mặt Vương Tuấn Khải nói.
Vương Tuấn Khải nhận lấy thiệp mời trên tay của Vũ Phong mở ra xem, anh nhìn thời gian ghi trên thiệp mời là thứ hai tới cũng khẽ gật đầu.
“Phong cậu sắp xếp một chút bữa tiệc tôi sẽ đến. Còn có, giúp tôi chuẩn bị vài thứ tháng sau tôi sẽ đưa Nguyên Nguyên đi Pari chơi.”
“Vâng Thiếu Gia.” Vũ Phong gật đầu nói.
“Chỗ công việc này hai cậu xử lý đi.” Vương Tuấn Khải nói.
Vũ Phong và Vong Phi nhìn đống tài liệu chất đầy trên bàn kia cũng chẳng dám lên tiếng từ chối mà gật đầu.
“Được, ngài để đó đi chúng tôi sẽ xử lý.” Vong Phi gật đầu nói.
“Vậy giao lại cho hai cậu, khi nào đến giờ cơm trưa thì lên phòng gọi tôi.” Vương Tuấn Khải nói.
“Vâng.” Vũ Phong nói.
Dặn dò hai người Vũ Phong và Vong Phi xong xuôi mọi việc thì Vương Tuấn Khải cũng giao lại công việc cho hai người làm còn mình thì lên phòng xem thử Vương Nguyên đã thức giấc hay chưa.
Vương Tuấn Khải vào phòng Vương Nguyên vẫn còn ngủ, anh nhìn cậu ngủ thì cũng đi đến lên giường ôm cậu ngủ thêm một lúc.
Hôm qua anh và cậu ngủ trễ sáng lại thức sớm anh cũng có chút buồn ngủ. Nếu không phải tại có công việc cần anh xử lý thì anh còn lâu mới thức đến giờ này đó. Nhưng mà bây giờ thì tốt rồi, Vũ Phong và Vong Phi đều đã về thì anh trực tiếp giao việc lại cho họ làm còn anh thì ôm bảo bối của anh đi ngủ.
“Để bà ta vào phòng khách ở ngoài ngồi đợi đi, bảo bối cùng anh Tuấn Khải vẫn còn ngủ.”
Vệ sĩ nhận lệnh của Vương Duệ cũng chạy đi làm việc, chỉ là sáng sớm vừa mới mở mắt Kiều Lục Hi đã đến tìm Vương Nguyên rồi thật là phiền phức.
Vương Duệ ngồi ở sofa đọc báo đến 9 giờ hơn thì Vương Tuấn Khải ở trên phòng mới bế Vương Nguyên chậm rãi đi xuống. Vương Duệ nhìn cổ của Vương Nguyên ẩn hiện dấu hôn ngân xanh đỏ, cộng với việc cậu không đi được cả người mất hết sức lực liền biết hôm qua hai người xảy ra chuyện gì.
Vương Tuấn Khải bế Vương Nguyên vào trong nhà ăn, người làm trong nhà cũng nhanh chóng dọn đồ ăn lên nhưng hôm nay Vương Nguyên không nuốt nỗi mấy món kia đâu nên đành phải ăn cháu thịt bằm thôi.
Vương Tuấn Khải múc cháo thổi nguội rồi mới chậm rãi đút Vương Nguyên ăn.
“Nào, ăn cẩn thận chút. Sau khi ăn xong anh đưa em ra vườn nằm nghỉ ngơi một chút cho tốt.”
Vương Nguyên gật đầu, cậu hôm nay không nói nỗi nữa đâu. Đều tại Vương Tuấn Khải, hôm qua mạnh bạo như vậy hại cậu phải nức nở khóc lóc van xin anh dừng lại cả đêm, kết quả người đàn ông này tràn đầy tinh khí quật cậu ở trên giường đến tận 5 giờ sáng mới chịu dừng lại cho cậu đi ngủ.
Sau khi dùng bữa xong, Vương Tuấn Khải muốn đưa Vương Nguyên đi ra vườn liền bị Vương Duệ ngăn lại.
“Kiều Lục Hi đang ở phía trước, hai người còn anh bế em ra ngoài?”
Vương Tuấn Khải nhíu mày, người đàn bà kia sáng sớm lại chạy đến đây làm gì chứ? Hết cách Vương Tuấn Khải đành bế Vương Nguyên quay lại sofa, anh để cậu nằm trong lòng mình, bàn tay to lớn thì đặt ở eo cậu xoa xoa theo nhịp.
“Bé cưng, còn khó chịu không?” Vương Tuấn Khải nhìn xuống Vương Nguyên hỏi.
Vương Nguyên không trả lời anh, cậu chỉ im lặng gật nhẹ đầu. Vương Duệ bên cạnh nhìn thấy Vương Nguyên mệt mỏi kia ở trong lòng Vương Tuấn Khải cũng chẳng dám hó hé nửa lời, chuyện của hai người bọn họ Vương Duệ làm gì dám nói vào đâu?
“Anh Tuấn Khải, chuyện của Kiều Lục Hi xử lý như thế nào?” Vương Duệ hỏi.
“Mặc kệ bà ta đi, để bà ta ngồi đó mà đợi. Duệ, em có đến công ty thì chạy sang chỗ của Thiên Tỉ bảo nó bắt đầu kết hoạch được rồi.” Vương Tuấn Khải nói.
“Em biết rồi, vậy hai người ở nhà đi em đi làm đây.” Vương Duệ gật đầu nói rồi cũng rời đi.
Sau khi Vương Duệ rời đi rồi Vương Tuấn Khải mới đặt Vương Nguyên nằm xuống sofa, anh nói.
“Anh xoa bóp cho em nhé.”
Vương Nguyên gật đầu, Vương Tuấn Khải cũng xoa bóp cho cậu. Vương Nguyên nằm yên hưởng thụ cảm giác được anh xoa bóp thì bất giác mỉm cười.
“Khải…ư…lên phía trên một…chút.” Vương Nguyên khàn giọng nói.
Vương Tuấn Khải di chuyển tay lên trên bả vai cậu xoa xoa bóp bóp, anh hỏi.
“Chỗ này có đúng không?”
“Vâng.”
Một người xoa bóp một người hưởng thụ đến tận 1 tiếng đồng hồ sau mới dừng lại. Lúc Vương Tuấn Khải dừng lại thì Vương Nguyên đã ngủ mất rồi. Vương Tuấn Khải cũng không nở để cậu chịu khổ liền nhẹ nhàng bế cậu lên phòng cho cậu ngủ.
Vương Tuấn Khải đặt Vương Nguyên xuống giường, anh đắp chăn cẩn thận lại cho cậu rồi mới rời khỏi phòng mà xuống nhà lấy máy tính ra làm việc.
Vương Tuấn Khải làm việc được một lúc thì Vũ Phong và Vong Phi ở ngoài đi vào. Vong Phi nhìn Vương Tuấn Khải nói.
“Thiếu Gia, việc ngài căn dặn đã xử lý xong xuôi rồi ạ.”
“Ừm.” Vương Tuấn Khải gật đầu.
“Thiếu Gia, đây là thiệp mời của buổi đấu giá và tiệc rượu của Đào Viện, ngài xem qua.” Vũ Phong đưa tấm thiệp đến trước mặt Vương Tuấn Khải nói.
Vương Tuấn Khải nhận lấy thiệp mời trên tay của Vũ Phong mở ra xem, anh nhìn thời gian ghi trên thiệp mời là thứ hai tới cũng khẽ gật đầu.
“Phong cậu sắp xếp một chút bữa tiệc tôi sẽ đến. Còn có, giúp tôi chuẩn bị vài thứ tháng sau tôi sẽ đưa Nguyên Nguyên đi Pari chơi.”
“Vâng Thiếu Gia.” Vũ Phong gật đầu nói.
“Chỗ công việc này hai cậu xử lý đi.” Vương Tuấn Khải nói.
Vũ Phong và Vong Phi nhìn đống tài liệu chất đầy trên bàn kia cũng chẳng dám lên tiếng từ chối mà gật đầu.
“Được, ngài để đó đi chúng tôi sẽ xử lý.” Vong Phi gật đầu nói.
“Vậy giao lại cho hai cậu, khi nào đến giờ cơm trưa thì lên phòng gọi tôi.” Vương Tuấn Khải nói.
“Vâng.” Vũ Phong nói.
Dặn dò hai người Vũ Phong và Vong Phi xong xuôi mọi việc thì Vương Tuấn Khải cũng giao lại công việc cho hai người làm còn mình thì lên phòng xem thử Vương Nguyên đã thức giấc hay chưa.
Vương Tuấn Khải vào phòng Vương Nguyên vẫn còn ngủ, anh nhìn cậu ngủ thì cũng đi đến lên giường ôm cậu ngủ thêm một lúc.
Hôm qua anh và cậu ngủ trễ sáng lại thức sớm anh cũng có chút buồn ngủ. Nếu không phải tại có công việc cần anh xử lý thì anh còn lâu mới thức đến giờ này đó. Nhưng mà bây giờ thì tốt rồi, Vũ Phong và Vong Phi đều đã về thì anh trực tiếp giao việc lại cho họ làm còn anh thì ôm bảo bối của anh đi ngủ.
/115
|